[“Biến hình”]
Thấy tôi nháy mắt mà không trả lời, quả cầu kim loại rất tử tế nói lại lần nữa.
Tôi đã tưởng nó là cứu tinh của mình vì nó cứu tôi mà nói một lời. Nhưng hóa ra nó chỉ là kẻ xuất hiện để hủy diệt danh dự của tôi.
Biến hình? Giống kiểu Ma pháp Thiếu nữ á?
‘Mày… muốn tao làm thế thật luôn?’
Đột ngột vậy?
“Mày không thấy… ý tưởng đó quái đản hả?”
Cái mệnh lệnh này chui từ nơi quái nào ra vậy? Tất nhiên đây không phải cơ thể của tôi nên cũng hơi không lịch sự khi phán xét như vậy.
Nhưng trên hết, quan điểm của tôi sẽ không thay đổi. Sau cũng thì, tôi đang trong cơ thể của một anh da ngăm. Mặc một chiếc váy bồng bềnh vào để đục mắt người à?
Quả cầu kim loại tiếp tục lặp lại.
[“Biến hình”]
Nghe thấy lời nói đầy máy móc như thế làm tôi không khỏi rùng mình.
[“Hãy biến hình và tiêu diệt con quái vật phía trước.”]
Trong lúc tôi bị sao nhãng thì con quái vật vừa bị đụng bay bởi cái thiết bị nghiện biến hình này bắt đầu trở nên cuồng nộ.
“Gào…”
Thân hình đồ sộ của nó trông thật kinh hãi. Một cái bóng đen đặc mà màn đen cũng không thể nuốt nổi dần phủ lên mặt tôi.
Giống như lúc bị treo lơ lửng, cơ thể tôi thèm khát mãnh liệt được sống. Cơ bắp bắt đầu co rút và tầm nhìn nhòe hẳn đi. Cơn đau do bị đấm đã lan khắp bụng. Bằng cách nào đó, tôi phải sống!
[“Hậu quả từ chối là…”]
Tim tôi đập to như trống. Âm thanh máy móc của quả cầu kim loại và tiếng bước chân của con quái vật thậm chí còn lớn hơn. Tất cả hợp lại tạo ra một tình huống vô cũng căng thẳng.
[“Chết.”]
“Ha…”
Tôi cười phá lên như kẻ mất trí. Thậm chí bây giờ tôi còn bị một thứ không có tri giác dọa chết.
Thứ đầu tiên chào đón tôi đến đây là một cái thòng lọng. Thứ đầu tiên tôi gặp là một con quái vật. Thứ đầu tiên nói chuyện với tôi là một quả cầu kim loại.
Tất cả chúng chỉ có đúng một ý định là muốn tôi chết.
Tôi đau đớn nhận ra đây không còn là thực tại tôi từng sống.
Đây là một thế giới điên rồ với quái vật, anh hùng, và những tình huống đe dọa đến mạng sống đều đặn hơn cả ăn cơm.
Dù tôi chết trong tay quái vật hay quả cầu kim loại này thì có gì khác nhau à?… Vẫn còn một con đường để sống sót.
Phải, để sống sót, con người sẵn sàng từ bỏ phẩm giá của mình.
Con quái vật muốn xé xác tôi không hề có dấu hiệu dừng lại trong khi quả cầu kim loại này vẫn đứng yên đó chờ đợi câu trả lời.
“Được, tao sẽ làm. Biến Hình!”
[“Đã xác nhận.”]
Ngay khi tôi nói, những vết nứt nhỏ xuất hiện trên quả cầu kim loại. Ánh sáng đó phát ra từ những vết nứt và quả cầu chuyển sang màu trắng.
Con quái vật nâng nắm đấm. Nắm đấm nó lớn tới nỗi đủ sức giã người ra thành thịt vụn.
Quả cầu nứt ra những vết dài. Nó không còn giống một khối cầu nữa. Mà nó giống…
Một cái khóa thắt lưng (Buckle)?
Không phải là một cái thắt lưng thời trang. Nó giống mấy cái thắt lưng đồ chơi hoặc trong mấy bộ khoa học viễn tưởng. Đúng kiểu thiết kế đó luôn.
Cái… Buckle tự gắn vào hông tôi. Quả cầu kim loại thật sự biến thành một cái thắt lưng rồi.
“Ah, sao nó giống…”
Kiểu biến hình này thì hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ.
Khoảng cách thắt lưng khóa vào, một bản thiết kế xuất hiện trong đầu tôi. Kiểu như thật sự có một cuốn hướng dẫn sử dụng bị nhét vào não. Một bản các động tác tôi phải làm để hoàn tất việc biến hình.
Làm theo hướng dẫn trong não, tôi vươn tay chạm vào thắt lưng.
Vù-
Tôi nghe thấy tiếng không khí bị xé toạc. Đó là dấu hiệu cho thấy con quái vật đang vung đấm.
Nắm đấm đã tới ngay trước mũi tôi, nhưng…
Tôi chẳng cảm thấy hoảng gì cả. Còn có một chút phấn khích ấy chứ!
Xem tiếng tim đập của tôi như âm thanh biến hình, tôi thì thầm.
“Biến hình!”
[“Hướng mắt về biển sao!”]
Khoảnh khắc nắm đấm che hết tầm nhìn tôi, thứ tôi nhìn thật không phải màu đen của bóng tối mà là ánh sáng.
Hướng mắt về biển sao.
Đúng như những từ ngữ mà chiếc thắt lưng gợi ý, các thiên thể lấp lánh đang trôi nổi trước mắt tôi.
Thứ trước mắt là bảy vì sao nơi xa xôi. Người dẫn đường cho những cuộc khai phá phía bắc.
[“Bắc Đẩu Thất Tinh!”]
Ánh sao lấp lánh không phải ở trong bầu trời mà đang nằm trong tay tôi. Nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Bộc phát.
Như một quả lựu đạn choáng, chùm sáng tuy nhỏ nhưng mật độ cực cao. Và sóng xung kích của của quét ngang mọi thứ xung quanh.
Con quái vật đứng mũi chịu sào lăn lông lốc ra đường hệt như tôi trước đó. Ngược lại, giờ tôi là người đứng lên và tiến về phía nó.
Tình huống hoàn toàn đảo ngược so với vào phút trước.
Hậu quả vụ nổ tạo nên một đám mây bụi như sương mù trên đường.
Ánh sáng bừng lên trong sương mù. Bảy ngôi sao tôi đã thấy trước đó. Nguồn gốc sức mạnh của tôi lấy được từ việc quan sát biển sao.
Chúng bắn lên như pháo hoa rồi quay lại chỗ tôi như boomerang và xoay quanh người tôi.
Cảm giác thật ngọt ngào khi lượng endorphin trong não đột ngột tăng vọng như một vận động viên điền kinh đang hưng phấn. Sức mạnh và sức bền được nâng lên khủng khiếp. Không cần di chuyển tôi cũng cảm nhận được. Không còn bất kỳ dấu hiệu nào của việc suy nhược vì đói.
‘Vậy, đây mới là ý nghĩa thật sự khi nó nói hãy biến thân à?”
Tôi đã chuẩn bị cho cái định mệnh tệ nhất là chuyển giới thành con gái. Nhưng thật may là nỗi sợ đó không thành hiện thực.
Một gã mặc bộ giáp xanh lá cây nhìn đời qua kính. Không có phần da thịt nào bị lộ. Chỉ có một lớp vỏ giống sợi tổng hợp lộ ra giữa các mảnh giáp
Kiểu nhân vật chính trong những bộ siêu nhân biến hình tôi hay xem khi còn bé. Hoặc có thể là một con robot biến hình chăng?
Đó chính xác là vẻ ngoài hiện tại của tôi.
Đương nhiên, nếu xét về thẩm mỹ quan của thế giới này thì đây chắc chắn là hình dáng của một con quái vật.
‘Thật trẻ con…”
Có quá nhiều chi tiết trang trí không cần thiết và làm giảm sự linh hoạt khi di chuyển. Bộ giáp trông thật nặng nề và lạc hậu trong thời buổi mà con người ta theo đuổi những thiết kế nhẹ cân.
‘Điều đó làm nó ngầu vãi chưởng!’
Và đó là lý do làm cho nó nhìn còn ngầu hơn. Tại sao giả tưởng lại đỉnh của chóp?
Vì nó giả tưởng nên nó không ràng buộc bởi thực tế.
Tôi cười toe toét trong lớp mặt nạ.
Vẻ bề ngoài này cò tuyệt hơn những thứ tôi mơ mộng rất nhiều. Tôi cảm thấy mình tự tin đến nỗi có thể đi ra ngoài vào ban đêm để xin số điện thoại.
[“Biến Hình thành công.”]
Quả cầu kim loại giờ đã là chiếc thắt lưng vẫn thúc giục tôi bằng giọng máy móc của nó.
[“Người bảo hộ, xin hãy tiêu diệt quái vật. Tôi sẽ hỗ trợ hết mình.”]
Giờ thì đúng không còn đường quay đầu rồi.
‘Anh Han Jae-joong à. Tôi thật sự xin lỗi.”
Tôi sẽ thô bạo với cơ thể của anh dù mới được dọn vào hôm nay. Nhưng tôi làm được gì đây? Dù cơ thể đã thay đổi, tôi vẫn muốn sống. Sao anh lại tự tử ngay từ đầu hả?
Trận chiến thật sự sắp bắt đầu rồi. Một tình huống điên rồ tôi chưa từng trải nghiệm dù là ở trong quân đội.
Tôi nuốt một ngụm lớn. Không chỉ bị cuốn vào một vụ tự tử khi vừa mới đến. Mà giờ tôi còn phải đấm tay bo 1vs1 với con quái vật này.
“Haha…”
Tôi cười lên một cách ngớ ngẩn. Nghĩ lại thì, tôi đã cười rất nhiều ngày hôm nay. Vui vẻ âu cũng là một điều tốt.
Tôi siết chặt đấm. Bọc nó bằng sự phấn khích, sự căng thẳng và sự kỳ vọng thời trẻ thơ. Tầm nhìn của tôi chỉ còn lại duy nhất con quái vật trước mặt.
“Grừ…”
Nhưng thể phải chịu đựng quá nhiều nhục nhã, con quái vật dang rộng chân và nghiến răng.
Bùm-
Con quái vật lao tới. Để lại nhưng dấu chân lớn trên mặt đường. Tốc độ còn không khiếp hơn trước đó. Tôi phải căng mắt ra mới bắt kịp được.
Nhưng… tôi không thề cảm thấy sợ hãi.
“Grào!”
Chỉ bằng việc lách qua hai bước, tôi đã dễ dàng tránh được. Con quái vật tiếp tục lao về sau vì quán tính.
Lưng của nó lộ ra. Lần này, tôi lao tới và đấm vào làn da bóng loáng của nó.
Bụp-
Với tiếng và đập giòn giã, con quái vật lại lăn ra đường.
Thật tốt nếu nó chết ngay lúc đó nhưng sinh vật cứng đầu này vẫn đứng dậy và lao về phía tôi. Thật là một sinh vật thảm hại… không có năng lực đặc biệt nào à?
Lần này, tôi quyết định hơi ưỡn lưng, mượn lực lôi của thân người để sút vào cằm nó
Rắc-
Hàm của nó đã bị đánh vỡ và máu từ miệng phun ra tứ phía.
Cơ hội đến. Tôi không dừng lại mà bồi tiếp một cú đá vòng vào lườn. Dù đá vào da thịt nhưng nó vẫn lún như tôi đang đá vào một tấm cotton. Con quái vật khạc ra máu và bay xa.
‘Chuyện này đỉnh vãi chưởng.’
Tôi có thể thấy rõ mình nên làm gì tiếp theo. Tôi không phải một bậc thấy chiến đấu huyền thoại và đáng ra tôi không thể bình tĩnh và có khả năng phán đoán trong một trận đấu sinh tử.
[“Đó là sự hộ trợ từ tôi. Tôi phân tích chuyển động của kẻ thù trong thời gian thực và truyền nhưng phương án đánh tối ưu vào não ngài.”]
Lại một điều đáng ngạc nhiên nữa sao?
‘Vậy đây là ý nghĩa thực sự của cấp độ Thất tinh sao?’
Trong Ma pháp Thiếu nữ: Thời kỳ hoàng kim, sức mạnh của một người được tính bằng độ sáng và số sao gắn theo từng cá nhân.
Tất cả Ma pháp Thiếu nữ đều mang sức mạnh của một ngôi sao. Và họ xác định tên biến hình dựa vào tên của ngôi sao và ánh sáng của nó.
Hầu hết đều từ những ngôi sao thực tế nhưng có rất ít mối tương quan giữa các Ma pháp Thiếu nữ với độ sáng của ngôi sao đó.
Kể cả đó là ngôi sao cấp một, họ cũng có thể đánh bóng ngôi sao của mình để tăng sức mạnh.
Dù sao thì.
Số sao tôi thấy có tổng tất cả là bảy. Theo như những gì cái thắt lưng vừa nói, tôi có thể sử dụng sức mạnh của Thất tinh.
Dùng đầu gối cũng biết nó phải ngang với sức mạnh của bảy Ma pháp Thiếu nữ. Và sau này có khi còn mạnh hơn nữa.
‘Thật là xa xỉ mà.’
Thật là một sức mạnh to lớn với một người còn không hề muốn đạt được nó như tôi.
Ùng-
Thấy con quái vật đang tận hưởng quãng thời gian học bay quý giá nên tôi tặng nó thêm một cước vào bụng.
Trên bầu trời đêm được trang trí bởi trăng và những vì sao sáng chòi do đèn đường đã hỏng hết, có một con quái vật vừa được đính lên để tô điểm cho bầu trời đêm ấy.
Thứ sức mạnh này hoàn toàn vượt quá bộ óc tầm thường của tôi. Tôi còn chưa dùng hết sức nữa.
Tôi cúi người, xoay eo, vào vị trí để tung đấm chào đón con quái vật chuẩn bị hạ cánh bất kỳ lúc nào.
Tôi nằm được một phần mà thắt lưng đã chỉ tôi và làm theo nó.
Một trong những cách có thể tiêu diệt quái vật. Một đòn kết liệu.
[“SET. Sao Nghịch Hành.”]
Một luồng sáng xanh lục giống với màu những ngôi sao tôi đã thấy trước đó đang bao bọc lấy nắm đấm của tôi.
Tôi vung nó vào con quái vật đang rơi xuống trong chật vật.
Sao Nghịch Hành.
Một ngôi sao bay lên.
Hệt như tên gọi, ánh sao không phải từ trên trời chiếu xuống mà từ dưới đất phóng lên.
Bùm-
Thiên thạch không hề rơi… nó đang bay lên.
Nắm đấm của tôi vung thẳng lên trời chấn vỡ cơ thể con quái vật thành nhiều mảnh và gây ra một vụ nổ nhỏ.
[“Sao Nghịch Hành thi triển thành công. Tỉ lệ tái tạo: 50%. Quái vật bị tiêu diệt.]
Mặc dù việc chỉ sử dụng một nửa sức mạnh của chiêu này có làm tôi bận tâm một chút, nhưng tôi thật sự đã đánh bại được con quái vật đó.
“Phù…”
Tôi thở phào một tiếng khi sự căng thẳng đã dịu bớt. Giờ tôi không còn bị đe dọa bởi cái chết nếu không biến hình nữa.
Thắt lưng à! Giờ mày mau cút về thiên nhiên và tìm kiếm tự do cho mình đi.
Dù năng lực này có bá đạo cỡ nào thì tôi cũng không muốn chiến đấu theo kiểu phi lợi nhuận.
Nhưng ngay vào lúc tôi đặt tay lên thắt lưng để hủy biến hình.
[“Khuyến cáo không nên hủy biến hình.”]
Mày nói cái quái gì vậy?
[“Một Ma pháp Thiếu nữ đang nhanh chóng tiếp cận nơi này. Không thể hủy biến hình. Không thể hủy biến hình.”]
Ma pháp Thiếu nữ? Vậy thì càng phải nhanh chóng hủy biến hình. Cái ngoại hình này rất dễ gây hiểu lầm.
[“Đã cập nhật nhiệm vụ mới.”]
“Ai đó?”
Giọng nói từ thắt lưng hòa cùng lúc với một giọng nữ tính phát ra trong màn đêm.
Một Ma pháp Thiếu nữ.
[“Đánh bại Ma pháp Thiếu nữ phía trước.”]
“Um, xin chào!? Bạn là người sống sót sao?”
Tim tôi lại một lần nữa đập nhanh liên hồi dù cho vừa mới kết thúc một trận chiến. Phải chẳng đây là niềm vui sướng khi gặp được người tôi hâm mộ bằng xương bằng thịt?…
[“Hình phạt kháng lệnh chính là cái chết.”]
“…? Qu-Quái vật?”
Hoặc do tôi cảm thấy ngột ngạt vãi chưởng.
Nếu phận người chuyển sinh phải tiếp tục như thế này…
Từ này về sau được dùng rất nhiều nên tôi xin phép giữ nguyên bản Anh là 'Buckle' thay vì là 'Khóa' cho đỡ gai tai. Sao nghịch hành là một hiện tượng thiên văn. Lúc đó ngôi sao đi ngược lại với quỹ đạo vốn có của nó. Trong truyện, các bác cứ xem nó như một cú đấm móc là được.