May mắn thay, cảnh sát không hỏi tôi về việc tiêu diệt quái vật và bắt nạt Ma pháp Thiếu nữ xảy ra vào tờ mờ sáng nay.
Ngay từ đầu, không thể nào họ tới đây bắt tôi. Không diện mạo, không dấu vân tay, không vết máu – không hề có một bằng chứng nào được tìm thấy – thì làm sao họ có thể bắt tôi được? Trong khi điều tra chứng cứ ngoại phạm của tôi có thể dấy lên sự đáng ngờ, nhưng họ không để điều tra đến mức đó trong thời gian ngắn được.
Nói cách khác, cảnh sát không đến đây tìm tôi để bắt con quái vật vừa được xếp vào cấp S tối qua.
“Um… Thứ lỗi cho tôi nhé cậu sinh viên! Đây là một câu hỏi khá tế nhị…”
Nó không phải về việc tôi biến hình mà là về việc tôi tự sát.
“Cậu… đang cố tự tử, đúng không?”
Hình như chủ nhà nghỉ đã tìm thấy thòng lọng và lá thư tuyệt mệnh mà tôi vẫn chưa dọn. Nhờ vào đó, hẳn cảnh sát đã được thông báo và một vụ tự sát.
Thật ngớ ngẩn mà.
Tôi bị mất phương hướng nên chỉ cầm ví mà không làm gì khác. Đáng ra tôi nên dọn mấy thứ đó. Thật tội nghiệp cho vị chủ đó. Chắc họ cảm thấy sợ hãi lắm!
“…”
“Xin lỗi…?”
Có lẽ vì nghĩ tôi là một đối tượng muốn tự tử, anh cảnh sát hỏi tôi một cánh vô cùng cẩn trọng. Mà, dù có kích động tôi cũng chẳng sao cả.
“Vâng! Đúng vậy.”
“Ah! Tôi… có thể hỏi tại sao không…?”
“Chỉ là vài lý do cá nhân thôi. Tôi là một tên mô côi chỉ học được đến trung học phổ thông. Tôi còn trượt kỳ thi công chức nữa! Nên tôi muốn chết quách cho rồi.”
Không phải mấy cái lý do đó đều ghi trong lá thư tuyệt mệnh à?
Họ không đọc nó?
Nếu không thì may thật. Vì một vài lý do, chủ nhân của trước của cơ thể này đã viết mình có một liên hệ đến Blue Sirius. Việc một Ma pháp Thiếu nữ có mối liên hệ với một tên có ý định tự tử thật không hay chút nào. Và sao tôi phải đưa tin cho mấy tên thích buôn chuyện?
Tôi không muốn thắp lại tin đồn tình ái của Blue Sirius. Không tốt cho cơ thể này. Càng không tốt cho cô ấy.
“Tôi biết là cậu không ở trong phòng tối qua. Cậu đã đi đâu?”
“Anh có biết cảm giác của một người đối mặt với cái chết tự nhiên thèm khát được sống tiếp không? Nên tôi chỉ lang thang trong vô thức. Đi đến bất kỳ đâu đôi chân đưa tôi tới.”
Rõ ràng việc thêm mắm thêm muối không giúp họ nhìn tôi bớt điên hơn. Nên tôi chỉ nói dối sao cho hợp lý và hạn chế lời nói không cần thiết.
Sau đó, cuộc thẩm vấn kết thúc bằng một số câu hỏi rập khuôn và một lời hứa sẽ không bao giờ tự tử nữa.
‘Chết tiệt…’
Cơn giận trong tôi bắt đầu sôi trào. Tôi không thể tin là một đã không dọn dẹp một thứ nhỏ nhặt như vậy. Vì vậy mà đến tận bây giờ tôi vẫn chưa được ngủ.
[“Nhịp tim của ngài đang tăng nhanh. Xin hãy giữ bình tĩnh.”]
Lỗi ai? Tôi phải nghiến răng và kìm nén lời chửi rủa trực chờ để phun ra.
Nhận thấy không ai để ý đến quả bóng kim loại đang bay này. Tôi kết luận rằng chỉ tôi mới có thể nhìn thấy và nghe thấy nó nói.
Khoan, sao nó biết rằng tôi đang nhìn nó được? Phải chẳng đây chỉ là ảo giác của tôi? Có lẽ mọi chuyện xảy ra đêm chỉ là một giấc mơ giả tưởng của tôi…
[“Xin đừng trốn tránh hiện thực. Những chuyện ngài trải qua hoàn toàn đều là thực tế.”]
Tao biết! Đồ khốn! Đôi khi con người ta bế tắc, họ hay ảo tưởng thế này.
Thứ chết tiệt này còn đọc cả não tôi.
Tôi còn thấy nghi ngờ nhưng thật sự không thể phủ nhận được rồi.
Quả cầu kim loại (đồng thời là thắt lưng) chính là linh vật của tôi.
Linh vật thường hay đi cùng Ma pháp Thiếu nữ.
Nó trợ giúp việc biến hình.
Những người khác ngoài người biến hình không thể phát hiện ra nó.
Có thể giao tiếp với chúng bằng suy nghĩ mà không cần dùng lời nói.
Ngoại trừ không có một vẻ ngoài dễ thương thì nó đáp ứng mọi yêu cầu của một linh vật. Từ việc biến hình bằng sức mạnh của những ngôi sao đến việc được gọi là Người bảo hộ – danh hiệu linh vật.
Điều này có nghĩa, cách tôi biến hình và cách các Ma pháp Thiếu nữ biến hình về cơ bản là giống nhau.
Nhưng chính xác tôi phải bảo vệ cái gì? Người dân? Thế sao tôi phải đánh nhau với Ma pháp Thiếu nữ? Mọi chuyện thật phức tạp…
“Xin lỗi?”
Khi cuộc đối thoại sắp kết thúc, anh cảnh sát thận trọng lên tiếng một lần nữa.
“Thành thật xin lỗi, nhưng trong trường hợp có thông báo về một vụ tự sát, chúng tôi yêu cầu phải được liên lạc với người giám hộ. Xin lỗi một lần nữa nhưng cậu có thể cho tôi thông tin liên lạc của…”
“Tôi không có.”
“Sao cơ?”
“Như tôi đã nói, tôi là trẻ mồ côi. Tôi còn không biết mình có họ hàng hay không. Tôi không có bạn bè lẫn người yêu. Tôi thậm chí còn không có điện thoại.”
Khi tôi trả lời thành thật, biểu cảm của anh cảnh sát trở nên nghiêm trọng. Anh ấy vội rút một tấm danh thiếp từ ngăn kéo và đưa cho tôi.
“Đây là thông tin của một trung tâm tư vấn phòng chống tự tử. Gần đây tỉ lệ xuất hiện quái vậy khá cao…”
Quái vật là những sinh vật sẽ trở nên lớn mạnh nhờ hấp thụ cảm xúc tiêu cực của con người. Đó là lý do những người có ý định tự tử là những con mồi béo bở với chúng.
Nên thành phố quan tâm những người có ý định tự tử nhiều hơn trước đây là không thể tránh khỏi. Điều này rất cần thiết đối với an ninh xã hội. Sau cùng, những con quái vật bị thu hút bởi những người có ý định tự tử không chỉ giết họ rồi bỏ đi.
Tôi hiểu sao anh cảnh sát lại phản ứng như vậy.
Nhưng tôi đẩy tấm danh thiếp lại, tỏ ý từ chối.
“Tôi xin lỗi nhưng…”
“Nếu cậu chấp nhận tư vấn, tôi sẽ nói họ hỗ trợ tài chính ở mức cơ bản.”
“Thế thì tôi vui lòng nhận vậy.”
Tôi đút tấm danh thiếp vào ví.
Không thể trách tôi được.
Là tiền đó! Đặc biệt là khi rất có thể tôi không thể nhận bất kỳ công việc bình thường nào nữa.
Tất cả tại chiếc thắt lưng này.
Dù có đang đi làm hay không, sao tôi có thể duy trì công việc khi phải dấn thân vào những sự kiện chết người ngẫu nhiên.
[“Đang tạo nhiệm vụ mới.”]
Phải, chính là nó đấy! Ba lần đều như vậy, kích thích sự căng thẳng của tôi.
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi hôm nay.”
“A, để tôi đưa cậu về nhà—”
“Tôi không có nhà…”
Tôi thật sự khó có thật.
Tôi nhớ là trong truyện gốc khi Blue Sirius tới nhà Han Jae-joong thì anh ta đã chuyển đi rồi.
Anh ta chắc rằng đã thanh lý mọi tài sản và xóa tất cả liên lạc khi anh ta quyết định tự tử.
[“Phát hiện một con quái vật từ hướng bảy giờ.”]
Tôi nhanh chóng đứng dậy và hỏi cho chắc.
“Ồ đúng rồi. Việc này sẽ không đưa lên báo đâu đúng không?”
“Hả? Um, không đâu… tự tử là chuyện thường tình. Không có phóng viên nào để ý đâu.”
“Nghe nhẹ cả người.”
Sẽ rất rắc rối nếu chuyện này lên báo. Tôi không lo lắng nếu danh tính bị không khai nhưng chấn thương tâm lý của cơ thể này thì có.
[“Xin hãy biến hình ngay”]
“Tao sẽ làm sau, chút nữa thôi. Ôi, tôi không phải nói anh đâu. Bây giờ tôi có chuyện gấp phải đi đây.”
Sau đó, tôi rời khỏi sở cảnh sát.
Má ơi! Buồn ngủ vãi!
*****
[Một con quái vật cấp S bí hiểm vừa xuất hiện? Các Ma pháp Thiếu nữ có đủ sức đương đầu…?]
Bài viết trên điện thoại thông minh đã phơi bày trận thua thảm hại đêm quá mà không giấu chút gì.
[-Dạo này thật nguy hiểm! Gần đây trong khu phố của tôi cũng—]
[-Vẫn thật may là Red Vega dũng cảm của chúng ta có thể xử lý nó. Thật nhẹ nhõm là không có thương vong.]
Nhờ vào phong trào Những bình luận tích cực dành cho Ma pháp Thiếu nữ diễn ra những năm gần đây, nhưng bình luận hàng đầu được nhiều lượt thích đều đỡ được lọc kỹ.
Nhưng nếu chịu khó đào sâu hơn, tối hơn, trần trụi hơn thì những bình luận sẽ chân thực và tươi mới hơn rất nhiều giống như ruột cá vừa mới cắt.
[-Red Vega chắc là mất hết sự tự tin sau lần này rồi đúng không? Lol… Sau hàng loạt hoạt động tự lăng xê đó, tôi tự hỏi cô ấy sẽ thấy xấu hổ cỡ nào?]
[-Thành thực mà nói, tôi không chắc cô ấy là một ngôi sao đầy triển vọng. Smh… Cô ấy chỉ ở mức trung bình.]
[-Đám fan não tàn của Red Vega suốt ngày gọi cô ấy là siêu tân tinh, đáng đời bọn nó quá lmao Bất bại? Lol… chúng nên học cách dùng não khi nói trước đi.]
Các bài viết cố tình viết sai cái tên Red Vega để tránh bị lọc. Máy quét chỉ xem đây là lỗi nhẹ.
[-Vega! Giờ cô thua rồi. Sao không thử về Nhật Bản mà đóng phim con heo đi! Cô sẽ mãi là kẻ thua của thôi… lol lol]
[↳Thằng này điên rồi… lol.]
[↳Ngay cả Nhật Bản cũng sẽ không chấp nhận cô ấy… lol lol.]
[-Ai có ảnh Red Vega đầy máu lăn lộn trên đất không? Cần gấp.]
[↳Oh… Ở đâu!]
[↳Vega phủ kem nghe hấp dẫn đấy!]
[↳Chết thật! Tôi không nhịn được! Nghe thật hấp dẫn.]
Ở những nền tảng tối này, người không sợ bị bộ lọc truy quét. Càng không sợ bị kiện tụng vì tất cả đều dùng VPN.
“Như mình nghĩ.”
Ma pháp Thiếu nữ Red Vega, tên thật là Baek Ah-hee, ném điện thoại sang một bên và ngã vật ra giường.
Cô định kiểm tra phản ứng của quốc tế nhưng lại bỏ cuộc. Họ chắc chắn sẽ quan tâm đến sự xuất hiện của con quái vật cấp S mới hơn là sự thất bại của Red Vega.
Mọi người thường hay nói trở thành Ma pháp Thiếu nữ là một điều tuyệt vời, kiếm được rất nhiều tiền và được mọi người chú ý.
Nhưng không nhận thức được rằng, nhận được rất nhiều sự chú ý từ xã hội cũng đồng nghĩa với việc hứng chịu sự bất an của chính xã hội đó.
Tiến? Thứ đó có ích gì khi bạn chết vì chiến đấu với quái vật.
Đó là lý do Ma pháp Thiếu nữ nghỉ hưu còn sớm hơn cả vận động viên trượt băng nghệ thuật.
Nhưng điều khiến Baek Ah-hee đau lòng không phải những bình luận ác ý.
“Aaagrh!”
Cô ấy lăn lộn trên giường và la hét.
“Mình thua! Mình thật sự đã thua!”
Đã được nửa năm từ khi Baek Ah-hee trở thành Ma pháp Thiếu nữ. Trong khoảng thời gian đó, cô hoàn toàn bất bại. Mục tiêu của cô là giữ chuỗi bất bại cho đến khi nghỉ hưu. Đó là điều cô hay nói khi được phỏng vấn.
Bất bại.
Mạnh đến mức không cho phép thua một lần.
Mục tiêu tối thượng mà chưa Ma pháp Thiếu nữ nào từng đạt được. Ước mơ mà mọi Ma pháp Thiếu nữ từng có ít nhất một lần. Cô ấy đã có thể là người đầu tiên với tới.
Và chỉ mới hôm qua, ước mơ bất bại đã tan thành từng mảnh.
“Thật đáng xấu hổ!!!”
Cô ấy lăn lộn trên giường. Thốt ra những lười tục tĩu mà bản thân không bao giờ nói trong dạng biến hình.
Nếu chiến đấu ngang sức, cô đã không hành xử thế này.
Chỉ một đòn. Không cần bồi thêm một đòn nào khác. Cô bị nốc ao như một con côn trùng chỉ với một đòn tấn công.
Nó thật vô lý.
Ilro (Nhất đạo)⋆Hwaeun (Hỏa Âm là tuyệt kỹ đã song hành cùng sự phát triển của cô. Tuyệt kỹ đó chính là biểu tượng cho sự trưởng thành và câu chuyện của đời cô… bị chặn lại chỉ bằng một tay.
Một thất bại thảm hại.
Một trận thua hoàn toàn không có chỗ nào để bào chữa.
Những tiền bối đều an ủi cô, nói rằng quái vật cấp S chính là như thế. Cô nên thấy biết ơn rằng bản thân trốn thoát và còn nguyên vẹn. Họ nói rằng quái vật cấp S chẳng khác nào thiên tai vậy.
Nếu theo cách nói đó, tại sao những Ma pháp Thiếu nữ đã có mặt lại không đi ngăn chặn những thảm họa tự nhiên như vậy? Cô không thể nào chấp nhận sự thản nhiên của họ.
Ngay cả bây giờ, giọng nói con quái vật ngày hôm qua vẫn vang bên tai cô.
❝Yếu.❞
❝Không cần cảm thấy nhục nhã. Đây chỉ là điều hiển nhiên.❞
❝Đáng thương.❞
Chỉ cần nhớ lại những lời lẽ đó đủ làm lửa giận trong lòng cô bùng lên dữ dội. Tuy không giao tiếp nhiều, lời nói của nó đã in sâu vào tâm trí cô, xé nát giấc mơ của cô.
‘Xin lỗi vì ta yếu! Không cần cảm thấy nhục nhã? Người nói ta thật đáng thương vì ta yếu. Vậy thì ý người là gì khi nói ta không cảm phải thấy nhục?’
Chỉ sau khi phát tiết cơn giận trong lòng thì cô mới bình tĩnh lại được.
“Phiuuu…”
[“C-Cô cảm thấy tôi hơn chưa?”]
Linh vật của cô, một vật nhỏ mềm mại giống mèo trôi nổi gần đó hỏi cô trong lo lắng.
“Cảm ơn sử quan tâm của cậu, Ribbon.”
Cô ấy gọi linh vậy của mình là Ribbon vì nó sẽ biến thành một chiếc ruy băng khi cô biến hình. Sau đó Baek Ah-hee ngồi dậy.
Ngồi trên giường, cất tiếng thở dài, Baek Ah-hee điều chỉnh lại tâm trạng.
“Mình phải chấp nhận điều đó. Mình đã thua.”
Lý do cô cố đọc những bình luận tiêu cực là để tự trừng phạt cho thất bại của mình.
Những bình luận thô thiển là liều thuốc đắng giúp bạn tỉnh ngộ. Dù nó tới từ thiểu số nhưng chúng là những phản ứng chân thực.
“Ước mơ của mình đã kết thúc như thế.”
Tuy nhiên.
“Giờ tập trung vào một mục tiêu mới thôi.”
Red Vega xóa bỏ ước mơ bất bại của mình và đặt lên đó một mục tiêu mới.
“Ta nhận định sẽ trả được mối thù này…!”
Tiếng nghiến răng của cô ấy lớn đến mức người ta có thể nghe thấy.
‘Ta chắc chắn sẽ không để người thấy ta là kẻ yếu, nói đó là điều hiển nhiên hoặc gọi ta là kẻ đáng thương một lần nào nữa…!’
Củng cố quyết tâm bằng một lời khẳng định, cô thay quần áo và thu dọn đồ đạc.
“Vậy thì, đi thôi nào!”
Việc rèn luyện tâm lý đã xong. Giờ là lúc bắt đầu làm việc.
*****
Quái vật lớn mạnh nhà hấp thụ cảm xúc tiêu cực.
Ma pháp Thiếu nữ thì ngược lại. Họ gia tăng sức mạnh ánh sáng bằng tình yêu và hòa bình.
Trong khi sức mạnh tình yêu khá nguy hiểm và thường không được khuyến khích, hòa bình lại khác.
Công hiến để duy trì hòa bình cho phép họ bồi dưỡng sức mạnh một cách an toàn và không phải lo về tác dụng phụ.
Đây là lý do Ma pháp Thiếu nữ hay tham gia vào những hoạt động dịch vụ công.
Red Vega, mới trở thành Ma pháp Thiếu nữ được nửa năm, cũng đã tham gia rất nhiều hoạt động dịch vụ công.
Công việc tại trung tâm tư vấn phòng chống tự tử cô đang làm đây cũng nhằm mục đích này.
“Hmm~”
Red Vega ngân nga giai điệu lúc cô biến hình mà cô thường thể hiện trên các phương tiện truyền thông.
Nếu hoạt động tư vấn tự tử này được PR, sẽ có rất nhiều người không có ý đinh tự tử tụ tập tại đây. Nên hoạt động này thường được lên kế hoạch một cách bất ngờ hoàn toàn.
Người đằng sau cánh cửa này sẽ ngạc nhiên đến mức nào đây?
‘Dù bị đánh bại, mình vẫn là siêu tân binh Red Vega mà.’
Với sự tự tin cao nhất, một mở cửa một cách tràn đầy năng lượng.
“Xin chào! Như một sao chổi lao vào tim bạn! Ngôi sao đỏ Red Vega đến đây… Hả?”
Khò-
Những gì cô nghe được không phải tiếng la hét phấn khích hay âm thanh hụt hẫng của một người chết lặng vì sốc.
Đây là một cách thể hiện nghệ thuật tiên phong dưới sự phóng khoáng của âm thanh.
Nó độc đáo và khác biệt tới mức biến nơi này thành sân khấu của một buổi độc tấu.
Một người đàn ông cao lớn nằm dài lên bàn dùng cuốn sách như một chiếc mặt nạ mắt và tận hưởng giấc ngủ ngon lành.
Chiếc thẻ tên lủng lẳng trên bàn bên cạnh cánh tay mềm nhũn của anh ta.
Nó khắc ba chữ.
Han Jae-joong.
Tên của khách hàng đầu tiên cần tư vấn của cô.