[“SET. Thất Tinh Bộ Cước.”]
Tôi không được phép lãng phí dù là một tích tắc. Chúng đều sở hữu chòm sao cao cấp hơn tôi.
Chúng có sức mạnh vật lý ngang hoặc thậm chí là hơn tôi rất nhiều. Năng lực của chúng hoàn toàn ở đẳng cấp khác.
‘Chỉ mỗi sự hỗ trợ của thắt lưng là không đủ.’
Dù những hành động thắt lưng gợi ý cho tôi hay dự đoán chuyển động của kẻ thù có tối ưu đến đâu, tôi vẫn là người thực hiện chúng.
Nắm trong tay một tấm bản đồ không có nghĩa bạn sẽ không bị lạc.
Xử lý những chi tiết mà bản đồ không hiển thị phụ thuộc rất nhiều phải khả năng phân tích của bạn.
Tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm.
Tôi biết điều đó, nhưng…
‘Má nó! Điều đó không có nghĩa mình phải bỏ rơi họ.’
Kỳ lạ thay, tôi không cảm nhận được nỗi sợ như khi đối diện với các Ma pháp Thiếu nữ. Tôi không cảm thấy thương hại bọn chúng. Không cảm thấy phải có trách nhiệm cao cả.
Tất cả những gì tôi có là cơn thịnh nộ và sát ý.
Bước chân thứ nhất mang theo cơn thịnh nộ của tôi.
Và bước chân thứ hai chính là sát ý.
Những bước chân còn là chính là sự gia trì của chúng.
Trong khi cơn thịnh nộ và sát ý của tôi lớn dần sau mỗi bước chân, ánh sao bắt đầu bao bọc bàn chân phải.
Tôi nhắm vào người được cho là yếu nhất – Ma pháp Thiếu nữ sa ngã Virgo.
Nếu cần một lý do khác ngoài việc cô ta yếu thì…
Cô ta là người đã giết Blue Sirius – người yêu cũ của tôi. Trong cốt truyện gốc, kiểu kiểu vậy.
Chuyện đó sẽ không xảy ra ở đây.
“Ngươi!”
Rạn-
Khi tôi tới bước thứ bảy, mặt đất dưới chân nứt ra.
Mặt đất nứt ra theo hình nhóm sao Bắc Đẩu, ánh sao màu xanh lục bùng lên dữ dội như ngọn lửa dưới những vết nứt.
Ánh sáng đó như cực quang, bám chặt vào chân tôi bằng tất cả mọi thứ giống những sợi xích.
Tôi cất một bước nữa, chân tôi lướt đi trong không trung. Nó không còn giống một bước chân nữa. Tôi sử dụng trọng lực lên chân mình như một món vũ khí.
“Các ngươi có từng nhìn thấy biển sao?”
Chân tôi nhắm thẳng vào đầu của Virgo. Một cú đá tung người bằng một chân.
BÙM-
Vụ va chạm tạo ra sóng âm, chấn động và những con gió giật.
[“Thất Tinh Bộ Cước thi triển thành công. Tỉ lệ tái tạo: 30%”]
Chỉ ba mươi phần trăm dù sức tàn phá lớn như vậy? Ít ra, tuyệt kỹ đã thi triển thành công.
Tuy nhiên…
“Haha! Ngươi quả là một tên nóng nảy.”
Tôi không nghe thông báo quái vật đã bị tiêu diệt.
“… Paradox!”
“Ngươi còn biết cả tên ta? Thật vinh dự!”
Hắn đứng dậy từ hướng đối diện tôi và tung một cú đá vừa đủ lực để hóa giải Thất Tinh Bộ Cước của tôi.
Đó là lý do tôi không tấn công hắn trước. Con quái vật sử dụng sức mạnh của chòm sao Thuẫn bài (Scutum), Paradox.
“Ngươi thậm gọi tên thật của ta thay vì tên chòm sao, Scutum. Ta thật sự rất cảm động!”
Tôi đáp xuống đất và phủi hết bụi trên người.
Má nó! Chân tôi tê vãi!
Rõ ràng, bị một đòn tấn công mạnh như vậy phải lại sẽ rất tệ dù có là tôi đi nữa.
“Cư xử rất là quan trọng. Gọi đúng tên ai đó là nền tảng của sự tôn trọng lẫn nhau.”
“Ngươi lại lảm nhảm cái gì vậy? Đồ nghiện cân đối quái gở!”
“Người này đang cho chúng ta thấy một ví dụ. Ví dụ về thứ không nên làm. Xem ra việc ta cứu cô thật vô ích.”
Tôi chú ý đến chân của hắn.
“Hmm? À… Đây là… Phải! Đây… Haha! Thật ngượng quá! Ngươi khiến ta rất vui. Sức mạnh của ngươi cũng dữ dội như tính khí nóng nảy đó vậy.”
Hắn ta cười lắp bắp và ngượng ngùng. Cũng giống như tôi, chân hắn đang run rẩy, khó đứng vững.
Đúng như tôi nghĩ, sức mạnh của tôi đủ gây ảnh hưởng tới gã này.
Vấn đề là chỉ ở mức gây chút ảnh hưởng thôi.
“Nhìn khá chướng mắt đúng không? Ta sẽ sửa lại nó ngay.”
Ngay khi hắn nói, chân hắn lành lại.
“Hmm… sao chép sức bền không hiểu quả lắm! Đừng lo lắng! Màn trình diễn này chỉ để cho ngươi biết năng lực của ta thôi. Nếu chiến đấu đúng nghĩa, ta sẽ cho ngươi thấy bản chất thật và chỉ sao chép sức mạnh từ ánh sao của ngươi.”
Paradox.
Khi chiếc khiên cứng nhất và ngọn giáo mạnh nhất đối đầu với nhau, bên nào sẽ thắng?
Khi hai lực lượng hoàn toàn giống hệt nhau đối đầu, bên nào sẽ thắng?
Giải quyết câu hỏi này chính là mục đích của hắn.
Mục đích cũng chính là cái tên, tất cả mọi thứ về hắn.
Trùng hợp là, năng lực của hắn thật sự rất đơn giản.
“Haha! Tất nhiên, hy vọng là hai ta sẽ không đánh nhau. Nhưng ai biết trước được?”
Hắn sao chép sức mạnh của bất kỳ ai hắn chỉ định là đối thủ.
“Vì cô nàng não ngắn này đã khiến ngươi hiểu lầm. Hãy để ta giải thích lại lý tưởng của bọn ta.”
Con quái vật ngồi ở sâu trong bóng tối đằng sau chúng lên tiếng.
“Lý tưởng của ta không phải hủy diệt thế giới. Cả con ngốc kia cũng vậy.”
“Dù sao mọi thứ cũng sẽ bị hủy diệt cả.”
“Ta mong là ngươi quý trọng hàm răng của mình. Quay lại chuyện đó…”
Hắn vươn tay ra từ bóng tối.
“Thứ bọn ta cần ở người không nhiều. Bọn ta không yêu cầu người phải giết ai cả. Càng không yêu cầu người mang đến hỗn loạn cho thế giới. Chúng ta chỉ yêu cầu một phần rất nhỏ và rất rất nhỏ từ những mảnh sao ngươi thu thập.”
“Ta không biết người đang nói cái gì?”
“Heh! Đừng giả vờ không biết! Chúng ta đều biết người có khả năng hấp thụ ánh sao từ những con quái vật bị ngươi đánh bại.”
Tôi hấp thụ những mảnh sao? Hắn đang nói cái quái…
‘Ồ khoan!’
Những mảnh sao rơi ra từ cơ thể khi tôi tiêu diệt quái vật đó. Không phải chúng đều tan vào không khí hết à?
Nhiệm vụ.
Có làm thì tất có thưởng.
Nếu những mảnh sao đó là phần thưởng khi tôi đánh bại quái vật…
‘Giúp tăng sức mạnh? Đơn giản nhưng tôi thích!’
Nhưng tôi còn không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của nhóm sao Bắc Đẩu thì bao giờ tôi mới dùng đến chúng được.
“Thứ bọn ta cần rất đơn giản. Đây là một cuộc trao đổi.”
Một chiếc cân xuất hiện trên bàn tay vươn ra từ bóng tối.
“Đưa ta những mảnh sao đó. Đổi lại, ta sẽ đưa ngươi tiền.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý chỉ vì tiền sao?”
“Bảy tỷ won.”
“… Ồ!”
Sẽ là một lời nói dối trắng trợn nếu tôi nói mình không dao động. Đó chính xác là thứ tôi cần bây giờ. Một số tiền đủ sức cám dỗ bất kỳ ai.
“Quá ít! Ngươi nuốt hết số tiền kiến được vào bụng rồi hả?”
“Đúng! Sao nó lai như thế?”
“Nhiêu đó là đã rất hào phóng rồi…”
“Tên nào lại bán rẻ nguyên tắc của mình chỉ vì bảy tỷ hả?”
Chúng đang nhắm vào tôi hả? Cảm thấy không thoải mái, tôi nhìn Paradox. Hắn vẫy tay ra hiệu tôi không cần lo lắng.
“Đừng lo! Bọn ta không định mua công sức của ngươi rẻ mạt như vậy.”
“Bọn khốn các người không đi kiếm tiền thì làm sao biết giá trị của nó thế nào…”
“Ngậm cái mồm lại và thêm một số không đi!”
“… Được.”
Vô số cục vàng nhỏ xuất hiện trên cái cân vàng kia.
“Bảy mươi tỷ won.”
Một con số tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được ra giá đang ở ngay trước mắt. Thật sự quá nhiều tiền để từ chối.
“Đừng hiểu làm! Ta tin số tiền này là một khoản lỗ hợp lý. Đôi lúc ngươi cần phải hy sinh để đổi lấy lợi ích lớn hơn.
Cơ thể tôi run lên. Với số tiền đấy tôi có thể sống trong nhung lụa đến cuối đời.
Một cuộc trao đổi chỉ có lời với tôi. Tôi còn không biết mình có mảnh sao. Có thì cũng không biết cách sử dụng bất kỳ một mảnh nào.
Tất cả những gì tôi cần làm là đưa cho chúng.
“… Ta muốn hỏi thêm một câu!”
Với cấp độ sức mạnh đó cũng không đủ để năng lực của chúng được nâng lên. Chỉ là sức mạnh của bọn quái cấp B và C.
Tôi biết chuyện đó.
Và đó không phải điều duy nhất tôi biết. Tôi còn biết khuynh hướng bạo lực của chúng.
Tôi biết hậu quả chúng mang lại chỉ để thực hiện lý tưởng của mình.
Nhưng gì chúng đưa cho tôi chỉ là rất nhiều tiền đến mức khó thể từ chối.
“Dù hủy diệt không phải lý tưởng của các ngươi. Nhưng nếu hủy diệt là kết quả của lý tưởng đó. Các ngươi sẽ không dừng lại đúng không?”
Nhưng tôi đã tìm cách từ chối chúng. Đó là nhờ vào việc tự thôi miên bản thân nghĩ về hậu quả chúng sẽ gây ra.
Bàn tay đưa ra từ bóng tối dường như hiểu được ý định của tôi và rút chiếc cân lại.
“Tất nhiên là không!”
Sau khi rút chiếc cân lại, hắn bước ra từ bóng tối. Một con quái vật cao ba mét trong bộ giáp vàng.
Libra, chòm sao thiên bình.
Liệu sự hy sinh của thiểu số có thật sự mạng lại hạnh phúc cho đa số không?
Một con quái vật mong muốn tìm được câu trả lời cho câu hỏi đó.
Tôi biết! Lý tưởng của chúng không hẳn là hủy diệt thế giới.
Chỉ là mong muốn tìm được câu trả lời cho những vấn đề nan giải (Dilemma) của chính chúng.
Kể cả có phải hủy diệt thế giới để đạt được mục đích.
“Nếu sự hủy diệt là cái giá cần thiết, điều đó không thể tránh khỏi.”
“Nếu ngọn giáo mạnh nhất và chiếc khiên mạnh nhất chạm trán, sự hủy diệt là không thể tránh khỏi. Thật đáng tiếc nhưng đó là sức thật.”
“Mọi thứ đều phải đi điểm cuối. Vậy sao cần phải quan tâm làm gì?”
Đó là lý do tôi không thể hợp tác với chúng. Ai biết tôi sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm tồi tệ nào nếu tôi đưa những mảnh sao nhỏ này cho chúng?
“Tất cả những gì các ngươi nói chính xác là lý do ta không để hòa nhập với các ngươi. Đó là câu trả lời của ta.”
Paradox hỏi:
“Tại sao? Ngươi đang rất nghèo và còn không thể mua nổi một bữa ăn. Không như Ma pháp Thiếu nữ hay những con quái vật tầm thường khác, bọn ta không có ác cảm với ngươi. Kể cả xã hội loài người sụp đổ thì người cũng đâu bị đe dọa?”
Tôi không thấy chút mỉa mai nào trong lời nói của hắn. Đúng chất một con quái vật cấp S, đặt sự hoàn thiện của bản thân lên hàng đầu.
“Tại sao? Sao người lại muốn đối đầu với bọn ta?”
Hắn thật sự rất tò mò về dự định của tôi.
“Vì ta là một con người. Không phải một con quái vật.”
Nên tôi trả lời hắn một cách chân thành.
“Ta biết các ngươi nguy hiểm thế nào đối với nhân loại. Lý tưởng của các người là một câu hỏi thuần túy và cũng là bản chất của các ngươi. Để đạt được nó, các người sẽ tiếp tục thí nghiệm trên con người. Ma pháp Thiếu nữ sẽ luôn cố ngăn chặn các ngươi. Các ngươi sẽ giết họ nếu cảm thấy bị ngán đường. Nếu các người thấy họ hữu dụng, các người sẽ thí nghiệm đến khi nào họ chết.”
Ý tôi muốn nói là: Các ngươi bị điên à? Ta biết các người sẽ giết hết Ma pháp Thiếu nữ và hủy diệt. Sao ta lại đi giúp các ngươi?. Chỉ là cách diễn đạt hơi lòng vòng.
“Các ngươi có từng nhìn thấu biển sao? Các ngươi đã từng thấy những Ma pháp Thiếu nữ đó tỏa sáng thế nào chưa? Rõ ràng vẻ đẹp đó sẽ bị các ngươi hủy hoại. Vậy sao ta lại phải giúp các ngươi?”
Ý tôi là: Sao ta có thể thở chung bầu không khí với bọn khốn nạn định giết hết những cô nàng Ma pháp Thiếu nữ xinh đẹp đó?. Chỉ là tôi diễn đạt hơi lan man.
Paradox gật đầu như hắn hiểu lời tôi nói
“Ra vậy. Ta hiểu rồi. Ngươi không phải con người, không phải quái vật, càng không phải Ma pháp Thiếu nữ. Danh tính của ngươi chỉ có thể do bản thân ngươi quyết định. Và ngươi chọn đứng về phe nhân loại. Rất tốt! Ta tôn trọng lý tưởng đó.”
Ngay khi Paradox nói xong, đôi mắt của Ma pháp Thiếu nữ sa ngã Virgo đã hóa thành ánh sao đen.
“Giờ thì sao? Ta nên giết hắn không? Hắn vừa đá ta lúc nãy. Đàm phán thất bại. Ta nên giết hắn đúng không?”
“Hmm… điều đó rất hợp lí.”
“Vì lý tưởng của ngươi được tôn trọng, ta hy vọng ngươi cũng tôn trọng lý tưởng của bọn ta. Và ngươi đã tự nhận rằng mình sẽ trở thành kẻ ngán đường bọn ta. Bọn ta không thể để người đi dễ dàng như thế!”
Ánh sao bừng lên. Những ánh sao dày đặc và đáng sợ. Khác hẳn với Ma pháp Thiếu nữ. Khác hẳn với lũ quái vật tôi từng gặp trước đây.
Ánh sao áp đảo hoàn toàn như đứng giữa biển sâu.
Sự đe dọa. Còn hơn thế! Là sự kinh hoàng.
Nối sợ khi đối mặt với cái chết.
Khi endorphin tăng cao và cơn thịnh nộ và sát ý giảm xuống. Nỗi sợ bắt đầu lấp đầy bộ não. Tôi nhận ra hành động của mình điên đến mức nào.
Tôi lùi lại vài bước vì bản năng mình bảo thế.
“Má nó…”
Với một trái tim nặng trĩu, tôi vào tư thế chuẩn bị. Tôi siết chặt nắm đấm và co lại. Sẵn sàng tung ra bất cứ lúc nào.
“Hmm… nhưng nhìn chẳng cân gì hết!”
Vào lúc đó, Paradox, kẻ đứng quan sát hai bên, bắt đầu bước tới bên cạnh tôi.
Không hề do dự, hắn đứng bên phải tôi và biến tấm khiên đang cầm thành một ngọn giáo.
“Tốt! Giờ thì cân hơn rồi! Bọn ta có nên ra đòn trước?”
“… Người làm trò con bò gì vậy?”
“Ah!… Đừng hiểu lầm! Ta có phán đoán của mình.”
Sống lưng tôi trở nên lạnh buốt.
Tôi bắt đầu hình thành một nỗi sợ mình chưa bao giờ cảm nhận. Một nỗi sợ không tên.
“Chỉ để thỏa mãn sở thích cá nhân của ta thôi. Một trận chiến không cân sức nhìn thật khó chịu. Và cũng không vui. Hai thế lực ngang sức đấm nhau xem ai sẽ giành chiến thắng! Chẳng phải là một đề xuất thú vị sao?”
Tên khốn này điên vãi!
Người ta thường nói bạn sẽ thấy sợ những điều bản thân không thể hiểu. Và hắn chính là ví dụ tiêu biểu nhất cho câu đó.
Sao đôi mắt xanh lam không con ngươi lại có thể rực rỡ như vậy?
“Giờ thì! Đánh thôi nào Virgo.”
“Thằng điên này phá hỏng hết bầu không khí rồi.”
“Lần này, ta đồng ý! Cút sang một bên đi!”
“Hả? Tại sao? Một trận đấu cân sức mời là một trận chiến thật sự. Chỉ nó mới thể hiện được bản chất và lý tưởng của…”
“Đủ rồi.”
Libra vung bàn tay to lớn to lớn của hắn. Bóng tối được chuyển đối lập so với khi tôi được mời đến. Bóng tối chuyển dịch về phía sau lưng tôi. Lũ quái vật cũng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
“Ồ, xem ra… hôm nay không phải một ngày thích hợp để đánh nhau.”
Khi chúng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, Paradox, người gần tôi nhất, vẫn tiếp tục nói cho đến khi biến mất. Hắn bảo:
“Ta tôn trọng quyết định của ngươi khi chọn đứng về phe nhân loại. Nhưng có lý tưởng không chỉ dừng lại ở giới hạn con người. Mục đích cho sức mạnh của ngươi? Ngươi muốn dùng sức mạnh đó để làm gì? Đơn giản chỉ để chống chọi và tiếp tục sống?… Nghe thật sáo rỗng. Nhưng cũng thật xa vời.”
Cho đến cuối cùng, hắn vẫn nhìn chằm chằm tôi.
“Ta thật sự mong đợi được khám phá ra lý tưởng của ngươi.”
Khi bóng tối biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, mọi thứ con lại chỉ có màn đêm, con đường và những vì sao.
Hẳn nhiều bác biết rồi, Virgo là chòm sao Xử Nữ