Biến hình hoặc chết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

13 266

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục

3. Tận thế phi điển hình, có yếu tố Cthulhu, nhưng sẽ không xuất hiện tà thần trong tác phẩm gốc, thế giới quan do bản thân tác giả đặt ra.

88 2722

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

1 2

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

(Đang ra)

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

Kanzai Yuki

Liệu cuộc hội ngộ sau 10 năm này sẽ đi đến đâu đây!?

41 5212

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

85 11317

You guys should have married soon! I have three girls who have been told so.

(Đang ra)

You guys should have married soon! I have three girls who have been told so.

Yuuta (優汰)

Và ai trong số họ mới thật sự là nữ chính!?

22 661

WN - Chương 09 - Cao thượng đến điên rồ

“Wow…”

Hiện tôi đang đứng trên một cây cầu bắc ngang qua sông. Sự căng thẳng giữ cho tôi bình tĩnh đã đứt như dây diều và chân tôi khuỵu xuống. Chân đôi vốn đã rất đau vì di chứng, giờ đã mất hết sức lực làm tôi loạng choạng như ngọn nên trước gió.

Tôi xoay sở vịn vào lan can và dựa vào đó và thở.

Tất nhiên, tôi đã hủy biến hình rồi.

“Thật là hú vía…”

Chết và lại chết… Tôi nghe từ đó rất nhiều gần đây nhưng vẫn nó thấy không thật.

Giờ thì tôi hiểu rồi.

Cái chết thật khủng khiếp. Mục đích cơ bản của bất kỳ giống loài nào cũng đều là sống sót. Chúng ta tiến hóa, , hình thành xã hội, và phát triển chỉ vì lý do đó.

Nên việc tôi vừa lại chẳng khác nào của tát vào cả một biên niên sử sự sống được thế giới bồi đắp.

Nói đơn giản hơn, đó là một hành động tự sát.

Nghĩ lại bằng cái đầu đã lạnh thì… tôi không thể làm chuyện gì điên rồ hơn cả hôm nay được.

Lao vào đấm nhau với bọn quái vật ở cấp độ chòm sao trong khi tôi còn không thê sử dụng hết sức mạnh của mình.

“Nếu không nhờ tên điên Paradox đó, mình có khi đã chết rồi.”

Tôi nên cảm ơn tên vừa điên vừa biến thái lại còn nghiện sự cân bằng đó. Nếu tôi chiến đấu cùng hắn, tôi còn có cơ hội chiến thắng cao đến bất ngờ. Vấn đề là kể cả đánh bại hai tên kia, tôi vẫn sẽ bị Paradox giết trong trận chiến 1vs1.

Tôi còn sống nhờ vào sự sáng suốt của Dilemma.

Nghe nhục nhã thật! Nhưng tôi không thấy hối hận về điều đó.

Đó vẫn là quyết định đúng đắn nhất của tôi vào lúc đó.

Tôi không có lý do để hợp tác với chúng.

‘Ít nhất bọn điên đó sẽ không đột nhiên mời tôi lần nữa.’

Thay vào đó, chúng tôi sẽ choảng nhau nếu vô tình bắt gặp nhau trên phố. Điều đó ổn thôi vì chúng tôi vẫn là kẻ thù của nhau mà.

“Bảy mươi tỷ…”

Đó là thứ duy nhất tôi hối tiếc.

“Đáng ra mình nên cầm tiền và chạy… Chết tiệt… Tận bảy mươi tỷ…”

Tôi hối hận điên lên được.

Tôi đáng ra nên lấy số tiền đó chuyển sang Megrez và trốn thoát bằng mô tô.

Tất nhiên, Libra, kẻ ám ảnh giao dịch công bằng sẽ không cho phép tôi đi dễ như vậy.

Tôi có bao nhiêu cơ hội có được số tiến lớn như vậy trong đời đây.

Kể cả những Ma pháp Thiếu nữ thường xuyên xuất hiện trên truyền thông cũng không thể kiếm được số tiền ấy một cách dễ dàng dù có được tung hô đến mức nào đi nữa.

 Nói thẳng ra, trước khi chuyển sinh, tôi…

Tôi…

“…?”

Tôi từng làm nghề gì?

Phải rồi. Tôi từng làm rất nhiều công việc bán thời gian và chuẩn bị cho kỳ thi công chức.

Vào lúc đó, tôi cảm thấy rất xấu hổ khi phải phơi mặt ở nơi công cộng nên tôi chỉ làm ở nơi vắng vẻ như nhà bếp của một quán ăn trong lúc đang ôn thi.

Giờ nghĩ lại thì đò là những ký ức khá xấu hổ.

Tôi lắc mạnh đầu để quen chúng đi.

Giờ mới để ý, cuộc đời tôi không khác Han Jae-joong là mấy. Nên tôi dễ đồng cảm với anh ta.

Có khi vì thế vụ chuyển sinh này mới xảy ra? Bởi vì chúng tôi quá giống nhau sao?

Sau khi để sự hối tiếc về bảy mươi tỷ won bốc hơi khỏi đầu, tôi nói với thắt lưng.

“Này thắt lưng!”

Một quả cầu kim loại đang lơ lửng gần mặt sông bay đến trước mặt tôi theo tiếng gọi.

[“Ngài cần gì?”]

“Phần thưởng của nhiệm vụ chính là mảnh sao đúng không?”

Cái thắt lưng trả lời với giọng máy móc như thường lệ.

[“Đúng vậy! Ngài có thể thu thập những mảnh sao rơi ra từ những con quái vật bị đánh bại và dùng nó để hoàn tất một ngôi sao.”]

“Vậy tại sao đến bây giờ mày mới nói cho tao biết?”

Chiếc thắt lưng đã lừa tôi.

Tôi đã nhận định như vậy. Nhưng nó ngay lập tức bị giả thuyết khác bác bỏ.

[“Hiện tại, nó tạo gánh nặng quá lớn cho Người bảo hộ.”]

Cơ thể tôi vẫn chưa chịu được nó.

‘Đúng như mình nghĩ.’

Tôi gật đầu đồng tình với câu trả lời như dự kiến. Bụng tôi quặn lại.

Thất Tinh Bộ Cước mà tôi dùng hết cơn thịnh nộ và sức mạnh chỉ có thể đạt được 30% tỉ lệ tái tạo. Đòn quen thuộc hơn như Sao Nghịch Hành cũng chỉ đạt cao nhất là 58% tỉ lệ tái tạo.

Chúng là những con số đáng thất vọng.

Đạt tới cấp độ Bắc Đẩu Thất Tinh có ích gì khi tôi còn không sử dụng nổi một nửa sức mạnh vốn có?

Chính xác thì tôi phải tái tạo cái gì?

Người bảo hộ? Có cái mông tôi ấy!

Tôi mới là người cần được bảo vệ hiện tại trừ khi tôi không muốn sống nữa.

Bị Ma pháp Thiếu nữ xem là quái vật và đồng thời cũng là mục tiêu phải bị xóa sổ của Dilemma.

Tôi còn không biết mình phải bảo vệ ai. Tôi ước rằng có ai đó bảo vệ mình trước.

Ôi! Số tôi nó khổ!

Ai đó cứu tôi!

“Không! Đừng nhảy!”

Ngay khi tôi có suy nghĩ ấy thì một tên nào đó ôm chặt tôi từ phía sau và vật tôi xuống đất. Cái gì thế? Ám sát?

Tôi ngay lập quay về hiện thực và khi nhìn lại… tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“… Cô Vega?”

“T-Tự tử không phải cách giải quyết vấn đề!”

Dù tôi đã hủy biến hình và không còn trong bộ dạng phi nhân loại. Mái tóc đỏ kì lạ và bộ váy lòe loẹt đó đã không còn, Cô ấy vẫn ngay lập tức nhận ra tôi. Mái tóc gốc màu đen của cô ấy xõa thẳng. Cô ấy lớn giọng.

“Anh Han Jae-joong! Dù mọi chuyện khó khăn đến đâu, anh cũng không được phép chọn tự tử!”

Cô ấy chắc đã hiểu lầm khi thấy tôi nhìn con sông bằng đôi mắt trống rỗng và lẩm bẩm như một tên sắp tự tử.

“À! Tôi không có ý định đó đâu.”

“Đừng nói dối! Vì buổi tư vấn không tới nơi tới chốn của tôi nên vết thương lòng của anh chắc chắn chưa khá hơn chút nào. Anh lang thang vào ban đêm. Và trong một phút bốc đồng, anh muốn nhảy xuống sông!”

“Trí tưởng tượng của cô thật phong phú. Tôi không hề…”

Tôi đang nói chuyện với chiếc thắt lưng của mình. Trước đó thì tôi chạm trán một đống quái vật và làm chân bị thương.

‘Nếu tôi nói chuyện đó, thì khác gì tự tuyên bố mình bị tâm thần đâu?’

Tôi nhanh chóng lựa lời để nói.

“Dòng sông… trông rất đẹp nên… tôi chỉ đang ngắm nó!”

Đó là một lời nói dối siêu tệ. Đến người nói như tôi còn không nghe lọt nổi..

‘Có khi cô ấy tin thì sao?’

Với hy vọng mong manh ấy, tôi nhìn Red Vega. Cô ấy chớp mắt vài lần và nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi quay đầu đi. Cảm thấy không thoải mái với ánh nhìn chăm chú đó. Và, mắt cô ấy bắt đầu ứa ra những dòng lệ nhỏ.

“Đừng nói dối tôi…!”

Má nó! Cô ấy không hề tin lời tôi nói. Không biết là do tự trách hay sốc, cô ấy bật khóc trong khi vẫn giữ chặt tay áo tôi không buông.

“Tôi đang nói sự thật…”

“Cái chết rất là khủng khiếp … Thật sự rất khủng khiếp… Anh không được chết…”

“Tôi không định chết đâu. Tôi hứa!”

Miễn là các cô không tiếp tục tấn công tôi. Tôi chỉ mong mỗi thế! Nhưng tất nhiên là tôi giữ phần sau lại trong lòng vì tôi đang phải an ủi cô ấy.

“Nghe này! Tôi hoàn toàn ổn.”

“Tôi là một kẻ thảm hại! Tôi còn không thể cứu một người. Nên tôi là một Ma pháp Thiếu nữ thảm hại. Tôi chắc là mình sẽ chỉ tiếp tục làm hỏng tất cả mọi thứ!”

Chuyện này bắt đầu khiến tôi đau cả óc. Giờ tôi phải làm gì?

Một thằng đàn ông trong độ tuổi hai mươi khiến nàng Mizar bật khóc trong đêm khuya. Nhìn thế nào thì cũng là một cảnh không tốt chút nào. Đảo mắt, tôi cô tìm giải pháp cho tình huống khó xử này.

“Um… Này! Nghe tôi nói!”

“… Vâng?”

“Đồ ăn! Đúng rồi, cô hứa sẽ mua cho tôi thứ gì đó ngon ngon vào tuần tới.”

Tao thật sự hết cách với mày đó lưỡi à! Sao mày không thể trơn tru như thế này khi tao nói dối lúc nãy? Tôi phàn nàn về cách chức năng cơ thể mình hoạt động một cách thầm lặng và la lớn:

“Giờ ta đi ăn luôn đi!”

*****

Sụp-

“… Nó ngon không?”

“Ừm! Phải nói là tuyệt cú mèo!”

Tôi giơ ngón cái với cô ấy trong khi vẫn ngấu nghiến cốc mì.

Vì lý do nào đó, Red Vega nhìn rất không thoải mái.

“Tôi đáng ra nên đãi anh ăn gì đó tốt hơn…”

“Nhà hàng nào còn mở cửa giờ này? Dù có đi nữa, thì đó cũng là mấy quán Bar. Vào đấy ăn thì khó xử lắm!”

“Nhưng! Tôi kiếm được khá nhiều tiền mà.”

“Chắc chắn rồi! Sau cùng, cô vẫn là Ma pháp Thiếu nữ.”

Hôm nay tôi nhìn thấy hình của cô trên rất nhiều tờ áp phích và biển quảng cáo.

Nhờ vậy là tôi bắt gặp thấy thân thân với cô rồi đó!

Mất khá nhiều công sức để chúng tôi cùng thỏa hiệp chọn cửa hàng tiện lợi vì cô ấy cứ khăng khăng đòi dặt tôi vào nhà hàng. Tôi không thể nào để một đứa trẻ trả tiền hẳn một bữa ăn cho người lớn như tôi được dù lý do có là gì.

Cuộc tranh luận cũng thành công đánh lạc hướng cô ấy. Giờ trông cô ấy bình tĩnh hơn trước rất nhiều.

“Anh Han Jae-joong! Anh vẫn thầm xem tôi là trẻ con, đúng không?”

“Sự thật là thế! Không phải sao?”

“Nhưng tôi là một Ma pháp Thiếu nữ! Tôi phải chiến đấu với quái vật! Tôi không nên là người được nhường nhịn.”

“Thôi nào! Chúng ta phải biết quan tâm nhau đúng không?”

“Ý tôi là anh không cần cứ phải cảm thông cho tôi.”

Tôi không phải người khuyết thiếu tay chân. Tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình được. Tôi gạt phăng lời của Red Vega với một nụ cười gượng gạo.

“Ah! Anh vẫn không tin tôi phải không? Được! Tôi sẽ cho anh thấy. Tại đây và ngay bây giờ! Tôi sẽ cho anh thấy một Ma pháp Thiếu nữ hoàn hảo là như thế nào…”

“Làm ơn đừng biến hình! Đám đông sẽ kéo đến mất!”

“… Vâng.”

Khi thấy những ánh sao đỏ tụ lại trong lòng bàn tay cô ấy như một cơn sao băng, tôi ngay lập tức tỏ ra phản đối dữ dội. Ánh sáng chói mắt như này hấp dẫn mấy cái máy quay khác nào nam châm đâu.

Về chuyện này, tôi không thể không chọn chấp nhận sự quan tâm của cô ấy.

“Xin lỗi! Tôi không chịu được ánh nhìn của người khác.”

Cả thêm việc trở thành chủ đề bàn tán.

Dù nghĩ thế nào thì cơ thể này rất là bất tiện.

Tôi hoàn toàn không hợp với những người luôn tỏa sáng ở bất cứ đâu. Tôi nên tránh tiếp xúc với họ nhiều nhất có thể.

Nhưng nếu như vậy sao tôi có thể cứu những cô nàng Ma pháp Thiếu nữ này khỏi bàn tay tử thần đây?

‘…Chẳng biết nữa! Chắc là mình chỉ có thể giúp họ bằng cách chiến đấu.”

Mục tiêu chính của tôi là sống sót. Thứ yếu là làm chủ sức mạnh này. Và cuối cùng là thay đổi kết cục của thế giới này.

Tôi cần phải xóa sổ tất cả mối đe dọa đến sự sống của mình.

Vì điều đó, tôi phải tiêu diệt những con quái vật trong Dilemma.

Với sức mạnh của Bắc Đẩu Thất Tinh, tôi có thể làm được. Tôi siết chặt nắm đấm mình dưới mặt bàn.

“T-Tôi xin lỗi!”

“Không có gì phải xin lỗi cả. Cô không biết chuyện đó. Tôi sẽ rất vui nếu lần sau cô cân nhắc về vấn đề của tôi.”

Sự im lặng như hòa cùng cơn gió đêm se lạnh. Khung cảnh buổi tư vấn sáng nay thoáng hiện lên trong tâm trí tôi. Không như lúc đó, Red Vega trông hơi ủ rũ so với vẻ nhiệt huyết thường thấy.

Chắc chắn là do tôi đã đánh bại cô ấy.

Tôi cảm thấy thật có lỗi.

“Um, cô Vega này!”

Nếu có một điểm chúng giữa các Ma pháp Thiếu nữ…

Thì đó là họ luôn tìm thấy sự hạnh phúc khi giúp đỡ người khác. Sự cao thượng này chính là thứ giúp ánh sáng của họ rực rỡ hơn và khác biệt với bọn quái vật đó.

“Hôm nay cô thật sự rất tuyệt vời. Nói thật, tôi có hơi do dự lúc đứng trên cầu. Nhờ cô, tôi hiểu rồi. Cái chết thật sự quá đáng sợ. Tôi sẽ không bao giờ chọn tự tử nữa.”

“…! Vâng? Đúng vậy! Thật sao?”

“Cảm ơn vì hôm nay đã cứu tôi. Cô nói đúng. Tâm sự với người khác thật sự giúp tôi cảm thấy khá hơn.”

“He he! Tôi vẫn còn non lắm! Bất kỳ Ma pháp Thiếu nữ nào cũng có thể làm được mà.”

Nói cách khác, chỉ cần biết được việc mình làm có thể giúp ích cho người khác, sự tự tin của họ sẽ được khôi phục.

Trong khi việc tôi vừa cố tự tử chỉ là nói dối, nhưng theo góc nhìn của cô ấy, đó là thật. Vì vậy, khi tôi, một người được cô ấy cứu bằng việc nhảy xổ vào can, tỏ ra hối lỗi và biết ơn. Cô ấy sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Đừng bao giờ làm thế nữa, nghe chưa? Ồ phải rồi! Chúng ta nên trao đổi thông tin liên lạc. Nếu anh gặp khó khăn trong bất kỳ chuyện gì, tôi có thể tư vấn…”

Như tôi nghĩ, khuôn mặt của Red Vega tươi tỉnh hẳn lên. Tôi hoàn toàn không quan tâm đến vế sau mà cô ấy nói và tiếp tục động viên.

“Chỉ vừa mới nhìn xuống sông thôi tôi đã thấy hãi rồi. Nên cô thật sự rất tuyệt vời đấy, cô Vega! Chiến đấu chống lại những con quái vật đáng sợ đó hẳn rất kinh khủng, đúng không? Và còn nữa…”

“Kh-Không hề!”

Red Vega cười rạng rỡ gãi đầu vì ngượng. Giống y như cảnh trong hoạt hình vậy.

“Quái vật không hề đáng sợ. Cái chết cũng thế!”

“…Cả cái chết sao?”

Tôi quá bất ngờ và hỏi lại lần nữa vì thật sự tò mò.

“Tất nhiên! Tôi là Ma pháp Thiếu nữ. Tôi sẽ không do dự nếu là để bảo vệ ai đó. Đừng lo lắng! Anh Han Jae-joong à. Nếu anh bị quái vật tấn công, tôi sẽ hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ anh.”

“Wow… cô thật sự rất là… dũng cảm…”

“He he! Đương nhiên rồi! Đúng không!?”

Trong lúc tích cực tung hô Red Vega đang tạo dáng, tôi thầm nghĩ.

‘Con bé này chắc chắn bị điên.’

Tôi đã cảm thấy như vậy từ lúc đọc tác phẩm gốc. Nhưng tất cả anh hùng đều mắc một chứng bệnh tâm lý.

Từ bỏ việc bảo vệ chính mình, thứ là bản năng của bất kỳ dạng sự sống nào, để chọn cứu lấy người khác.

Đây hẳn là thứ người ta gọi là tốt bụng đến điên rồ.

Tôi vừa tôn trọng vừa thương hại Red Vega, người trả lời rằng cô ấy sẽ bảo vệ mọi người mà không màng đến mạng sống của bản thân.

Thật là một thực trạng đáng thương.

*****

Tất nhiên, giờ tôi không ở vị trí có thể thương hại kẻ khác.

Sau khi kiên quyết từ chối yêu cầu đưa tôi về nhà của Red Vega. Tôi bước vào một nhà máy bỏ hoang.

[“Phát hiện nhiều loại năng lượng sao.”]

Đúng như mong đợi từ một điểm nóng.

Tôi theo chỉ dẫn của chiếc thắt lưng và tìm thấy một đám quái vật cấp C đang tụ tập ở đây.

Hôm nay tôi từ bỏ việc ngủ. Ngày mai, sau khi đến ngân hàng thật sớm để kiểm tra số dư, tôi sẽ kiếm một băng ghế ở công việc và ngủ gục ở đó.

Thay vì ngủ, tôi quyết định dành thời gian để trao dồi kinh nghiệm.

Một con quái vật giống bọ cánh cứng chú ý đến tôi và lao tới.

“BIẾN HÌNH!”

[“Hướng mắt về biển sao.”]

Bảy ngôi sao khác màu thoát ra từ thắt lưng và trôi nổi trong không trung. Những ngôi sao húc bay con quái đang lao tới.

Xát-

Con quái vật ma sát với nền, tạo ra tia lửa và mùi khét. Nhưng, nó hề bị thương.

“Như mình nghĩ, cơ chế tự bảo vệ trong lúc biến hình không thể gây thương tổn cho bọn chúng.”

Những ngôi sao húc bay con quái quay lại và bao quanh người tôi. Bộ giáp xanh và phần da màu đen là những thứ tôi bắt đầu thấy quen thuộc. Phần mắt đỏ lóe lên để thấy bọn quái vật rõ hơn.

[“Bắc Đẩu Thất Tinh”]

“Các ngươi đã từng được diện kiến những vì sao chưa?”

Tôi giơ tay ra và chỉ vào chúng. Không có mục tiêu cụ thể. Chúng rất đông. Điều làm khiến tôi cảm thấy khá tốt.

Tôi cần phải biết mình có thể sử dụng bao nhiêu phần trăm sức mạnh này và nó hiệu quả tới đâu.

Một chủ đề khá là hấp dẫn để tìm hiểu.

“Ta sẽ biến các ngươi thành những ngôi sao!”

Với nụ cười ẩn sau chiếc mặt nạ, thôi thắp sáng nhà máy bỏ hoang này bằng ánh sao.

Đã bao nhiêu tiếng trôi qua rồi?

Nhà máy toàn là quái vật giờ đây chỉ còn lại những đống tro. Nền đất đầy nhưng vết lồi lõm và những thanh sắt cong vênh. Ánh Mặt Trời chiếu qua những đường ống thông gió rỉ sét.

Tôi chào đón ngày mới trong khi vẫn còn biến hình. Vậy là đã hai ngày liên tiếp như vậy rồi.

“Phù… Mệt chết mình mất!”

Tôi giả vờ lau mồ hôi và tự đùa với chính mình một chút. Thể lực của tôi vẫn như cũ nhưng tinh thần thì mệt mỏi vô cùng.

Cộc-

Một tiếng bước chân rất rõ vang lên trong bình minh làm tôi theo bản năng bỏ tay khỏi chiếc thắt lưng.

“Ai đó?”

“Một người ngươi vừa gặp hôm qua.”

Những tiếng bước chân tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo.

Thực tế, màn sương giá dày đặc đang bao phủ không khi xung quang đôi dày đó.

“Xem ra hậu bối của bọn ta những được một ít sự giúp đỡ từ ngươi. Điều đó thật sự khiến ta thấy rất phiền.”

Tôi bắt đầu nổi da gà. Không phải vì lạnh. Mà là thật sự thấy không thoải mái.

“Và chỉ hôm qua thôi. Ta thật đã cố giao tiếp với ngươi nhưng bị phớt lờ. Buồn thật!”

Tôi cố xoay khóa để chuyển sang Alkaid nhưng không thể.

[“Nhiệm vụ đang được tạo. ALKAID sẽ bị khóa tạm thời.”]

“Móa!”

Bộ váy trắng tinh điểm xuyết một viên lam ngọc xanh biếc ở giữa. Chiếc vòng cổ và đôi bông tai bạc nổi bật trên làn da trắng không kèm gì bộ váy. Ruy băng màu xanh buông xõa càng tôn thêm vẻ thanh lịch. Mái tóc và đôi mắt xanh như biển Bắc Cực.

Blue Sirius.

“Siêu sao khổng lồ màu xanh, Blue Sirius.”

Cô ấy hô lớn và rút vũ khí chính của mình ra, một cây rapier.

[“Trốn thoát khỏi tay Blue Sirius.”]

“Nhân danh ánh sao, ta sẽ tiêu diệt ngươi.”

Khó chịu vô cùng!