[“Hướng mắt về Biển Sao.”]
“Ục… Khạc!”
Bị âm thanh của chiếc thắt lưng đáng thức, tôi vơ lấy cuốn sách hướng dẫn đang che mắt mình và để cho nguồn sáng huỳnh quang nhân tạo chiếu vào mắt. Tia sáng của nền văn minh rọi vào mắt tôi, đánh tan ý thức vẫn còn mơ màng trong chớp mắt.
“Oáp…”
Cái giá phải trả chính là cơn đau đầu này. Mắt tôi chưa kịp thích nghi với ánh sáng nên nheo lại. Tầm nhìn của tôi lại trở thành một màu đen.
“Um… xin lỗi, cho tôi hỏi …”
“Vâng?”
Quay người về nơi phát ra giọng nói, tôi thấy một gương mặt quen thuộc.
“Đây đúng là trung tâm tư vấn phòng tự tử?”
“À, đúng rồi…”
Tôi ngượng ngùng gật đầu chào hỏi. Mắt tôi đảo quanh. Quan sát người trước mặt.
Cái vẻ ngoài bắt mắt này thì không nghi ngờ gì nữa.
Red Vega.
‘Sao cô ấy lại ở đây…?’
Tôi không thể không tỏ ra ngạc nhiên vì khuôn mặt cô gái đối diện giống y như đúc người tôi nhìn thấy tối qua. Quả nhiên, khi sốc, người ta thường im lặng thay vì phát rồ.
Giống như lúc chạm trán quái vật, hơi thở tôi nghẹn lại và mồ hôi lạnh tuôn ra như suối. Không thể tin được chúng tôi lại gặp nhau lần nữa chỉ sau một ngày. Tôi có nên gọi đây là định mệnh? Hay nó chỉ là một cuộc gặp gỡ xui xẻo nữa đây?
Trong khi người dân run sợ khi nhìn thấy quái vật, chắc chỉ có mình tôi là thấy run sợ trước Ma pháp Thiếu nữ.
“Ờ… anh đến đây để nghe tư vấn?”
“Ổ, phải phải. Tôi tên Han Jae-joong.”
“À phải rồi. Tôi là…”
May thay, sự run rẩy này mang nhiều hàm ý hơn chỉ là sợ hãi.
Sự vui mừng.
“Tôi biết! Cô là Red Vega.”
Như một người hâm mộ gặp được thần tượng mà mình chỉ có thể thấy trên TV. Tôi thật sự thấy vui vãi ra ấy chứ! Hôm qua mọi thứ diễn ra quá nhanh làm tôi không kịp phản ứng.
Giờ nghĩ mới thấy, tôi đã đến thế giới yêu thích của mình và được trao cơ hội để gặp mặt những nhân vật tôi yêu mến bằng xương bằng thịt.
Với một otaku, còn điều gì có thể hạnh phúc hơn chuyện này?
‘Tôi mong rằng chúng tôi sẽ không phải đột nhiên chuyển sang giao lưu bằng nắm đấm…’
Tôi liếc qua cái thắt lưng. Cảm ơn trời là nó không đưa ra nhiệm vụ oái oăm nào. Tôi không cần phải biến hình.
“…! Vâng! Đúng vậy.”
Cảm thấy hài lòng khi được tôi nhận ra, cô ấy mỉm cười rạng rỡ và bắt đầu tạo dáng.
“Vì anh chưa nghe thấy nên để tôi giới thiệu lại một lần nữa!”
Màn trình diễn mở đầu bằng những ngôi sao đỏ bắn ra từ đầu ngón tay. Red Vega bắt đầu màn tự giới thiệu hào nhoáng của mình một lần nữa.
“Xin chào! Như sao chổi lao vào tim bạn! Ngôi sao đỏ Red Vega có mặt!”
“Waooo!!”
Bốp bốp bốp-
Tôi vỗ tay nhiều tới nỗi còn không nghĩ ở đây chỉ có duy nhất mình làm vậy. Đó là một phải ứng thái quá nhưng nó không hề giả tạo.
Ma pháp Thiếu nữ thường tham gia hoạt động dịch vụ công nên Red Vega thường làm tư vấn tạm thời ở một số sự kiện.
Red Vega là một người có tính cách chu đáo và lòng tự trọng cao. Cô chân thành nhận những thiện cảm mà mọi người dành cho mình và đáp lại nó một cách xứng đáng – một người tốt điển hình.
Bằng cách thể hiện sự tích cực, tôi có thể xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp với cô ấy trong tương lai.
Cái kết của Ma pháp Thiếu nữ: Thời kỳ hoàng kim chính là cái chết của tất cả Ma pháp Thiếu nữ.
Là nhân vật chính, Red Vega sống sót đến chương cuối nhưng rồi cũng chết một cách bi thảm.
Và như thế, ngày tàn của nhân loại đến.
‘Mình tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.’
Việc tôi có thể tiếp xúc với Ma pháp Thiếu nữ như thế này hẳn là định mệnh dẫn lỗi tôi để ngăn chặn kết cục rác rưởi đó. Điều đó cũng không tệ lắm. Cái thắt lưng không lên tiếng và cô ấy không biết danh tính thật của tôi. Mọi chuyện đang trở nên rất suôn sẻ.
“Ahaha! Thấy anh vui như vậy làm tôi cũng vui lây. Đây này! Nhận thêm một ngôi sao nữa…”
“Đây… Còn được thêm cả Fan Service? Ah, Red Vega này! Cô đúng là một Ma pháp Thiếu nữ chính hiệu.”
Hành xử như một tên ngốc là cách tiếp cận chân thành nhất. Mọi người thường nói rằng ta sẽ trở nên ngốc nghếch khi tiếp xúc với những thứ chúng ta yêu thích, đúng không? Và tôi thật sự có ý như vậy.
Bên cạnh đó…
‘Vậy đây là câu nói thương hiệu của Red Vega sao? Nghe trực tiếp nó còn dễ thương hơn.’
Có thể nhiều người bị nhầm rằng đây là một câu để tự PR. Nhưng thật sự có lý do rõ ràng tại sao các Ma pháp Thiếu nữ đều có những câu thoại kiểu này.
Tái tạo.
Thứ mà cái thắt lưng lúc nào cũng đo khi tôi dùng tuyệt kĩ.
Tiêu chuẩn đó đương nhiên cũng được áp dụng với Ma pháp Thiếu nữ.
Để đổi lấy sức mạnh từ những ngôi sao, họ được giao một vai trò.
Vai trò chính là phiên bản lý tưởng của chính mình mà có khi họ cũng không nhận ra được. Càng gần phiên bản lý tưởng của mình, họ càng mạnh.
Đây chính là cốt lõi sức mạnh của Ma pháp thiếu nữ gói gọi trong tình yêu và hòa bình.
Câu nói thương hiệu là một cách cần thiết để tự thôi miên bản thân nhằm củng cố phiên bản đó.
Những hành động thân thiện trái với cuộc sống thường ngày để bản thân càng gắn kết hơn với tư cách là Ma pháp Thiếu nữ.
Đó là ý nghĩa của những câu nói đó.
Cũng là tại sao tôi không thấy những câu nói đó thật xấu hổ.
Dù cho cô ấy đã quá tuổi con nít nhưng vẫn mặc váy xếp tầng, để tóc bím và nói mấy câu như được lấy ra từ chương trình dành cho trẻ em.
Bởi vì Red Vega là một anh hùng đồng thời là một diễn viên cố gắng khắc họa vai diễn của mình hoàn hảo nhất có thể.
“Thú vị mà.”
Tôi sẽ không bao giờ có thể làm như thế nếu để lộ mặt. Dù có muốn, tôi cũng sẽ không làm thế trong cơ thể này.
“Ahaha… Tôi mừng là anh trông vui vẻ hơn tôi đã nghĩ. Vậy mới đúng chứ! Năng lượng tích cực là thứ quan trọng nhất.”
Ồ phải rồi. Đây là trung tâm tư vấn phòng chống tự tử.
“À đúng rồi. Sao anh lại ngủ vào lúc nãy? Tôi thật sự đã thấy rất ngạc nhiên đấy!”
“Chỉ là tôi thấy buồn ngủ thôi…”
“… Tôi hiểu rồi!”
Trong khoảng lặng ngắn ngủi ấy hẳn cô ấy đã nghĩ: ‘Tên ngáo nào lại đi ngủ trên bàn chỉ vì thấy buồn ngủ hả?’. Tôi hiểu. Nhưng tôi cũng muốn được thông cảm mà. Tôi có thể nghĩ được tới thế đâu khi buồn ngủ như vậy.
Để phá tan sự im lặng đáng ngượng ngùng này, tôi lên tiếng.
“Vậy… tôi sẽ được tư vấn về việc gì? Tôi chưa trải nghiệm việc này trước đây.”
“Không có gì đặc biệt đâu. Tôi sẽ hỏi vài câu và anh chỉ cần trả lời thật lòng thôi, anh Han Jae-joong.”
“Thật lòng?”
“Phải! Đôi lúc người ta cảm thấy khá hơn khi nói ra những điều trong lòng. Nên hôm nay, hãy thành thật với bản hết mức có thể nhé!”
Red Vega cười một cách hồn nhiên. Nhìn thấy nụ cười đó làm tôi nghĩ chắc cô ấy không làm gì bất lợi cho tôi đâu. Kinh nghiệm cứu người trên chiến trường của cô ấy là bằng chứng.
‘Đúng như mong đợi về Ma pháp Thiếu nữ.’
Vậy đây là nụ cười của một người hùng bảo vệ mọi người sao? Tôi há hốc mồm vì ngưỡng mộ.
Tôi không chia sẻ gì nhiều.
Cảm xúc của tôi còn chẳng gợn lên tí sóng nào khi nói về những quãng thời gian khó khăn.
Đơn giản, tôi không phải Han Jae-joong. Tất cả những gì tôi kể là một câu chuyện mơ hồ được dựng lên từ là thư tuyệt mệnh và những trang truyện tôi đã đọc trong quá khứ.
Kể càng cụ thể, tôi càng dễ bị lộ. Câu chuyện cuộc đời của Han Jae-joong chỉ gói gọn trong chưa đầy năm phút.
“Tôi hiểu!”
Dù đó là một câu chuyện đời bi thảm, Red Vega không hề vô thức tỏ ra đồng cảm. Cô ấy không phải ghét bỏ người muốn tự tử. Tuy nhiên…
“…”
“…”
“Um…”
“Hết rồi.”
“Xin lỗi!? Sao cơ?”
“Tôi đã kể hết mọi chuyện xảy ra rồi.”
“À! Phải, phải! Đúng là anh đã kể.”
Cô ấy thật ngây thơ. Phần thiếu nữ trong Ma pháp Thiếu nữ lộ ra rất rõ.
Hai chúng tôi lại rơi khoảng lặng khó xử. Vẫn giữ nụ của ngây thơ, Red Vega bắt đầu lật cuốn sách cô mang theo. Đó chắc chắn là sách hướng dẫn.
‘Cô ấy thật sự đi gặp một người có ý đinh tự tử mà không đọc trước sách hướng dẫn sao?’
Xét về tuổi (có khi còn chưa đủ tuổi trưởng thành) thì cũng không kỳ lạ lắm. Sao một một đứa trẻ còn chưa thể tự chăm sóc bản thân có thể đi chăm sóc người khác được?
Vậy giờ làm sao?
Chíu-
Ngay lúc này, ruy băng trang trí trên phần ngực Red Vega lóe lên ánh sáng đỏ. Tín hiệu cảnh báo điều gì đó.
Lệnh điều động.
Ngay khi nhìn thấy tín hiệu, Red Vega quay qua nhìn tôi với vẻ bối rối.
“Um…”
[“Phát hiện quái vật.”]
Má nó! Cả tôi cũng thế!
“Tôi xin lỗi. Nhưng ta phải dừng buổi tư vấn ở đây thôi. Tôi có việc cấp bách.”
“À… tôi hiểu mà.”
Tôi nhanh chóng bật dậy khỏi chỗ ngồi như cái lúc tôi rời đồn cảnh sát trước đó.
“Này!”
Red Vega mỉm cười rạng rỡ.
“Cảm ơn!”
“Vì điều gì?”
“Đừng giả vờ. Anh làm thế vì tôi, phải không?”
“Không! Không hề.”
Thật sự không phải vậy.
“Tôi xin lỗi. Nhưng để đáp lại. Lần tới tôi sẽ mang đến gì đó ngon ngon.”
“Lần tới?”
“Đúng vậy! Lần tới! Giờ này tuần sau!”
Red Vega chỉ xuống trung tâm tư vấn. Đó là một lời khẳng định, không thể lay chuyển và không thể từ chối.
“… Được! Giờ này tuần sau.”
“… Vâng! Chắc chắn rồi! Tuần sau!!! Đúng giờ này.”
Thật là một đứa trẻ sáng dạ và giàu năng lượng. Năng lượng dồi dào của cô ấy như muốn hụt cạn của tôi luôn. Tôi cứ lo cô ấy sẽ buồn vì sự thờ ở của mình. Nhưng xem ra điều ấy chẳng đáng bận tâm.
“Vậy thì. Red Vega! Như sao chổi lao vào tim bạn! Phải rời đi đây!!!”
Hăng hái đến phút cuối cùng, Red Vega nhảy ra ngoài cửa sổ thay vì dùng cửa ra vào của trung tâm. Đột nhiên, có một vật thể bay hình con bướm xuất hiện giữa những tòa cao tầng bên ngoài của sổ.
Hiển nhiên đó chính là Red Vega. Cô ấy có một màn cất cánh thật ngoạn mục và tỏa ra ánh sáng đỏ rực rỡ. Khi tôi vẫn đang dõi mắt theo cô ấy, thắt lưng lên tiếng.
[“Biến hình và tiêu diệt quái vật. Hậu quả của việc không thực hiện là cái chết.”]
Rồi! Tao biết! Đừng có giục!
Quay lưng lại với cô ấy, tôi hét lên.
“Biến hình.”
[“Hướng mắt về Biển Sao.”]
Tôi không thế nào chấp nhận số phận tệ hại là bị một cái thắt lưng đánh chết. Sau khi đến trung tâm tư vấn phòng chống tự tử, tôi muốn đấu tranh với cái chết bằng tất cả những gì có thể.
[“Bắc Đẩu Thất tinh.”]
Một ánh sáng khác biệt và đang ngại lóe ra từ căn phòng trống.
*****
[“MEGREZ”]
Khi tôi xoay phần khóa thắt lưng, nó chỉ đọc tên một ngôi sao chứ không phải tất cả.
Megrez.
Tên của ngôi sao nối giữa cán cầm và phần muôi của nhóm sao Bắc Đẩu.
Khi cái tên đó được thốt lên, một vầng sáng đen bao lấy chiếc thắt lưng rồi bao quanh cả bộ giáp và biến nó thành màu đen.
Những chiếc gai xanh đen mọc ra từ phần giáp vai và giáp chân trở nên nhẵn nhụi.
Ngôi sao tối nhất.
Được biết đến với bản tính dâm đãng và thích rượu nên được trao cho khả năng phù hợp với vai trò và tính cách của nó.
Năng lực chỉ liên quan đến việc chạy.
Tôi dang thẳng tay ra và hơi chụm bàn tay lại, ánh sáng tụ lại quay chúng và thành vật thể hữu hình.
Thứ xuất hiện là một chiếc mô tô.
Hiển nhiên là tôi đang ngồi trên đó.
‘Mà mình có bằng lái đâu?’
Thì, tôi cũng không có giấy phép ngoài vòng luật nên có vấn đề gì khi không có bằng lái xe à? Tôi che mặt hoàn toàn, đánh nhau với Ma pháp Thiếu nữ và quái vật. Vậy dùng thêm phương tiện hai bánh thì có làm sao?
Dù sao thì, tôi biết cách dùng nó rồi. Cũng như phương pháp chiến đấu, cách điều khiển được nhét trực tiếp vào não tôi. Nên, làm sao mà tôi không biết đc?
Bên cạnh đó, đây không phải một chiếc mô tô chạy trên đường.
“Tôi chưa từng lái mô tô vì tôi rất quý trọng mạng mình nhưng giờ tôi đã ở đây.”
Brừm Brừm-
Đây là tầng thượng. Nếu tôi phóng, tôi nhận định sẽ rơi xuống. Nhưng tôi lên ga và không quan tâm đến việc đó.
Chiếc mô tô phóng tới. Không sợ hãi, không chần chừ.
Nhưng tôi sẽ không rơi.
Khi bánh xe lăn một vòng, bầu trời gấp lại. Khi nó lăn vòng thứ hai, tôi tiến vào vùng trời gấp đó.
Theo nghĩa đen thì nó là nén không gian. Không, phải gọi là nén bầu trời.
Vì tôi có thể hoàn thành quãng đường tính bằng phút chỉ trong vài giây.
Tôi có thể đến nơi chỉ định an toàn mà không lo chạm trán Red Vega.
Lần này là một đám.
Những con quái vật hai chân giống sâu bướm đang bò lúc nhúc và gây náo loạn trong thành phố.
Ngay lúc này, ngay dưới chân tôi, con quái vật đang giơ vuốt về phía một người dân.
“Con này thật sự…”
Tôi tắt động cơ xe. Chiếc mô tô đang trôi nổi trên không bắt đâu rơi thẳng đứng. Trùng hợp vô tình đè lên đầu con quái.
Ầm-
C—rặc-
Cái đầu bị đè nát không thể chứa nổi lượng máu như mực và phun ra giống một trái cà chua bị bóp nát. Máu phun xa giọng hệt một vụ phun trào núi lửa. Văng bằng chứng của sự sống ra tứ phía.
Thật không may, máu đen bắn cả lên người vừa bị tấn công. Điều đó hẳn là sẽ rất khó chịu và còn thật đáng thương nữa. Nhất là với những người dùng phương tiện công cộng.
Họ chắc chắn sẽ bị nhiều người nhìn chằm chằm khi về nhà để tắm rửa.
“…”
“Xui xẻo.”
Cái người toàn là máu này hình như quá sốc để có thể nói lên lời.
“… ờ, ờ…”
“Nếu còn lơ mơ ở đây, anh sẽ bị đám kia tấn công đấy! Còn thấy bình tĩnh nữa không?”
Tôi chỉ về phía sau lưng. Những sinh vật bò lúc nhúc rất hợp với vẻ ngoài giống bọ của chúng.
“Sao anh còn đứng đây? Muốn chết lắm à?”
“Aaahhh!!!”
Đúng rồi. La lớn lên. Đó là cách giải tỏa căng thẳng. Mặt của anh ta tái mét (dù nhìn chẳng thấy vì mặt toàn là máu đen) và chạy té khói.
Quên đi anh ta, tôi nhìn bọn quái xung quanh đang dần tiếp cận tôi.
Vào lúc đó, cái thắt lưng lại lên tiếng.
[“Hãy dùng câu nói thương hiệu của ngài.”]
Ồ, tôi cũng phải làm trò đó sao?
[“Nó giúp khai thác sức mạnh của những ngôi sao. Đề nghị tạo ra một cái cho hoạt động với tư cách là người bảo hộ sau này.”]
Thật ngớ ngẩn.
Đột nhiên bắt tao làm một việc như thế. Tao làm gì có ý tưởng nào…
‘A! Mình có một cái…’
Tôi không cần tạo ra một cái. Chẳng phải bắt chước là mẹ sáng tạo sao? Tôi chỉ cần mượn lại một câu ấn tượng ai đó đã nói thôi.
[Bạn có từng nhìn thấy biển sao?]
Thứ lóe lên trong đầu tôi là dòng đầu tiên đưa tôi đến thế giới này. Dòng đầu tiên trong phần mở đầu của Ma pháp Thiếu nữ: Thời kỳ hoàng kim.
Trong thả lỏng cơ thể bị căng cứng do dư chấn của cú đáp, tôi nói:
“Các ngươi có từng nhìn thấy biển sao?”
Mang theo câu nói đó, tôi lao vào giữa đám quái vật.
Chiếc mô tô tạo ra một đường gấp hữu hình trên trời và đi trên đó. Tôi cũng không biết nó dựa trên hiện tượng gì để dịch Sao Megrez còn được gọi làThiên Quyền (hoặc Văn Khúc) thuộc nhóm sao Bắc đẩu của chòm sao Đại hùng. Theo thiên văn học, Bắc Đẩu Thất Tinh là một nhóm sao không phải chòm sao. Những điều này hình như được lấy ra từ sách Tử vi Đẩu số.