Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

47 1091

Vũ trụ thiên ma 3077

(Đang ra)

Vũ trụ thiên ma 3077

녹색여우

Thế nhưng họ đâu có biết, bên dưới trái đất kia, tồn tại một kẻ 2000 năm trước từng thống nhất thiên hạ, người đã trở thành bậc duy nhất sở hữu danh xưng người trên vạn người duy ngã độc tôn, kẻ đã tr

68 1425

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

119 1253

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

81 777

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

122 1156

Vol 1 - Chương 14: Ngoại truyện – Tán gẫu

Tại khu phòng riêng dành cho nhóm Hầu gái dưới lòng đất “Vực Thẳm”, bốn cô hầu gái cũng là chủ nhân căn phòng đang quây quần trò chuyện.

Thông thường, mỗi phòng của hầu gái gồm bốn người, công việc cũng được phân chia theo ca luân phiên.

Hôm nay chính là ngày nghỉ của họ.

Dù chỉ là hầu gái, nhưng họ đều đạt cấp độ 500, một con số được xem là gần như yếu nhất trong “Vực Thẳm”, nhưng nếu so với mặt đất, thì vẫn là cấp độ cực kỳ cao.

Bởi thế, họ chẳng cần lo chuyện mệt mỏi thông thường.

Thậm chí, trong thâm tâm họ lúc nào cũng mong được làm việc đến mức kiệt sức vì vị chủ nhân là ngài Light.

Thế nhưng, ngày nghỉ là luật bắt buộc.

Việc trái lệnh chủ nhân là điều hoàn toàn đi ngược với ý nghĩa tồn tại của họ.

Vì vậy, không có việc gì làm, bốn người đành ngồi quanh bàn từ giữa trưa, vừa ăn vặt vừa tán chuyện.

Trên bàn là những món ăn cấp “N” được tạo ra từ ân huệ “Vòng quay Vô Hạn”.

Do thẻ “N” có độ hiếm thấp nên chủ nhân đã thiết lập hệ thống để những món này có thể được bán trong cửa tiệm với giá phù hợp, giúp các cô hầu gái cũng có thể mua được.

Và dĩ nhiên, chủ đề chính trong buổi tán gẫu là về chủ nhân, chúa tể, lý do tồn tại, vị thần của họ chính là ngài Light.

“Nghe nói ngày mai chủ nhân sẽ trở lại Vực Thẳm sau khi dịch chuyển từ bên ngoài đấy.”

Cô hầu gái có vẻ ngoài xinh đẹp đến mức chẳng thật nổi bật vì quá hoàn hảo mỉm cười nhẹ, tay nhón một chiếc bánh ngọt, vừa nói vừa khẽ nghiêng đầu duyên dáng.

“Ở ngoài kia, khác với Vực Thẳm, người ta có thể dùng thẻ 'Dịch chuyển' cả trong lẫn ngoài mê cung mà. Nếu Vực Thẳm cũng dùng được thẻ đó từ đầu thì chủ nhân đã không phải khổ cực đến vậy rồi…”

Cô hầu gái nghiêm túc, đeo kính chỉnh lại gọng kính, giọng đều đều nhưng không giấu được vẻ khó chịu vì bất công.

Cô nàng tóc nhuộm sáng ngồi cạnh ăn mặc sành điệu, buông thìa bánh ra, gật đầu lia lịa:

“Chuẩn luôn~. Mỗi mê cung mỗi kiểu, mà Vực Thẳm thì ác nhất quả đất. ‘Lớn nhất, mạnh nhất, chơi bẩn nhất’, danh xứng với thực! Vậy mà chủ nhân còn phá đảo được! Đúng là thánh thần mà~!”

Cô thứ tư thì hơi rụt rè, mái tóc mái dài rũ xuống che mất trán. 

Khí chất u uẩn quanh cô chẳng rõ vô tình hay cố ý, khiến người khác muốn che chở.

“Đ-đ-được luôn bên cạnh chủ nhân như Nemmu-sama… ganh tị quá… quá sức chịu đựng… chỉ muốn đập đầu vô tường cho vơi bớt thôi…”

“Chuẩn luôn~. Nemmu-sama thiệt may mắn hết phần thiên hạ luôn đó… Ước gì được hoán đổi vị trí với chị ấy một ngày cũng mãn nguyện rồi…”

Cô sành điệu thở dài đầy ngưỡng mộ.

“Nhưng mà… bọn mình chỉ là cấp 500. Có ra ngoài thì cũng chỉ… làm vướng chân ngài ấy thôi.”

Cô đeo kính lên tiếng, lạnh lùng nhắc lại thực tại.

“Uuu… tại sao mình lại sinh ra với cấp thấp như vậy chứ… Nếu mạnh hơn, mình đã có thể đi cùng chủ nhân… chiến đấu, bảo vệ ngài ấy… và khi hiểm nguy tới gần thì… mình sẽ đứng ra đỡ lấy tất cả… làm tấm khiên cho ngài ấy…”

Cô gái bình thường nhất trong nhóm rũ người gục xuống bàn, mặt úp vào khuỷu tay, giọng run rẩy.

Lời nói có vẻ cực đoan, nhưng với những hầu gái tuyệt đối trung thành với Light thì đó lại là lý tưởng đáng sống.

Ba người còn lại chẳng ai phản đối.

Trái lại, đến đoạn “trở thành tấm khiên đỡ đòn cho ngài ấy”, cả ba đều khẽ gật đầu tán thành như thể vừa được thức tỉnh đức tin sâu hơn.

Dù tiêu diệt bao nhiêu quái, những tồn tại được triệu hồi như họ cũng không thể tăng cấp.

Cấp bao nhiêu thì giữ nguyên mãi.

Trang bị có thể cường hóa tạm thời, nhưng dù thế nào, hầu gái cấp 500 cũng không thể nào so được với Nemmu cấp 5000.

Bỗng cô nàng tóc mái che trán thì thầm đầy rụt rè, nhưng từng từ lại như thả bom giữa không khí đang lắng đọng:

“M-m-mà hình như hiện giờ… chủ nhân đang ở trên núi tuyết… tiêu diệt lũ Yeti để lấy ma thạch… Núi tuyết… lạnh lẽo… một nam một nữ… ôm nhau truyền hơi ấm… thế mà không có chuyện gì được ư…? Quá ảo diệu rồi…”

“…Nếu dùng thẻ ‘Kháng băng hoàn toàn’ thì chắc cũng chẳng cần ôm nhau đâu.”

Cô đeo kính thẳng thừng bóp chết mộng mơ.

“Đừng có dập tắt giấc mơ người ta chứ! Được ôm bởi chủ nhân đó!? Mới tưởng tượng thôi mà tim tôi—!”

Cô gái đang úp mặt bàn bật dậy như lò xo, ôm lấy bản thân, toàn thân run rẩy vì quá phấn khích.

Bỏ mặc cô nàng đang rung bần bật đó, ba người còn lại lập tức lao theo dòng tưởng tượng:

“Nếu được… em cũng muốn được chủ nhân ôm thật chặt, dùng cơ thể ngài ấy sưởi ấm cho em…”

“Tôi thì ngược lại nha~. Tôi muốn ôm chủ nhân từ phía sau cơ~. Cứ thế mà siết chặt… sưởi ấm cả trái tim đang giá lạnh của ngài ấy… Đúng là viễn cảnh hoàn hảo~.”

“Tôi… tôi thì… muốn bị chủ nhân lột phăng bộ đồ hầu gái, rồi quẳng tôi giữa núi tuyết trần như nhộng luôn!”

“““Đồ biến thái!!”””

Tiếng hét đồng loạt vang lên, dội cả căn phòng.

Nhưng cô nàng “mọt sách” thì vẫn thản nhiên như không, khẽ gật đầu, mắt long lanh:

“Nh-nh-nhưng nếu chính tay chủ nhân làm thế… thì chẳng phải đó là phần thưởng tuyệt nhất sao?”

“…Hiểu quá mà…”

“C-công nhận…”

“Ừ thì hiểu… nhưng cô vẫn biến thái quá đà rồi đó!!”

Sau trận tranh cãi quen thuộc, bầu không khí dịu lại, cô gái bình thường nhất thì thầm, giọng buồn man mác:

“Ước gì chủ nhân mau quay về Vực Thẳm quá… Dù biết mơ được ôm là viển vông… nhưng chỉ cần được nhìn thấy ngài ấy thôi cũng đủ rồi… Lâu quá rồi không được gặp ngài…”

Cô đeo kính đẩy gọng lên, giọng trầm:

“Không được ôm cũng không sao. Chỉ cần một lời nói, chỉ cần cảm nhận được ngài ấy đang ở gần… thế là đủ mãn nguyện.”

“Chuẩn luôn~. Tôi còn muốn được hít hà mùi hương của ngài ấy nữa cơ~.”

Cô sành điệu ôm gối, mơ màng thốt ra giữa không khí day dứt.

“C-c-chủ nhân… gần cạn rồi… sắp hết sạch rồi… Không có đủ ‘dinh dưỡng’ để duy trì sự sống… Đây rõ ràng là vi phạm hiệp định quân sự…”

Cô tóc mái dài rùng mình run rẩy, nói như đang lên cơn nghiện.

Không ai rõ “hiệp định quân sự” kia là cái gì, nhưng ba người còn lại đều gật đầu nghiêm túc, coi như chân lý không thể bàn cãi.

“Hay là… mấy kẻ địch của chủ nhân trên mặt đất, mình xóa sạch hết đi cho rồi~. Rồi để ngài ấy thống trị thế giới luôn! Như vậy tất cả mọi người sẽ được sống hạnh phúc bên ngài ấy mãi mãi~.”

“Đúng đó đúng đó! Ý tưởng này rất đáng để trình lên hội nghị!”

Cô sành điệu hùa theo ngay, mắt sáng rỡ như đang mơ về một thiên đường có chủ nhân ở giữa.

“Dù sao thì chắc chắn chủ nhân có lý do riêng nên mới chưa ra tay. Đám hầu gái như tụi mình không được phép lắm lời. Bổn phận duy nhất… là thực hiện ước muốn của ngài ấy.”

Cô đeo kính nói nhỏ, nhưng từng lời như đóng đinh. 

Câu nói khiến cô tóc nhuộm đành im lặng thu người lại.

“Ahhh~ Mau quay về đi mà, chủ nhân ơi~…”

Và như thể đã được hẹn từ trước, cả ba người còn lại đều cùng gật đầu lia lịa, rồi đồng thanh thở dài sâu thẳm hơn bao giờ hết.