Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

47 1091

Vũ trụ thiên ma 3077

(Đang ra)

Vũ trụ thiên ma 3077

녹색여우

Thế nhưng họ đâu có biết, bên dưới trái đất kia, tồn tại một kẻ 2000 năm trước từng thống nhất thiên hạ, người đã trở thành bậc duy nhất sở hữu danh xưng người trên vạn người duy ngã độc tôn, kẻ đã tr

68 1425

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

119 1253

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

81 777

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

122 1156

Vol 1 - Chương 17: Mặt Trở Tay Đầy Kịch Tính

Một ngày nữa lại khép lại.

Khi màn đêm buông xuống, Hội mạo hiểm giả dần chật kín những người vừa quay về từ mê cung.

Ai nấy đều mang theo mùi hôi đặc trưng của việc ở lỳ trong môi trường ẩm thấp, khắc nghiệt suốt nhiều ngày.

Thế nhưng, giữa đám người bốc mùi ấy, bọn tôi lại chẳng có lấy một vết dơ, thần sắc nhẹ nhõm, đường hoàng tiến đến quầy tiếp tân.

Ngay khi nhận ra bọn tôi, cô nàng tiếp tân tộc Dwarf từng cau có cằn nhằn rằng "Đám nhân loại hạ đẳng mà cũng bày đặt lên giọng hả...!" liền vội vàng lao ra khỏi quầy như bị ai đốt ghế.

Thái độ tiếp đón của cô ta như thể hoàn toàn quên sạch những lời khinh miệt ngày trước.

"Dark-sama! Hôm nay lại bình an trở về, thật là mừng quá! Ngài có thấy mệt không ạ? Tôi sẽ cho người chuẩn bị bữa tối ngay! Hay là… quý ngài muốn dùng chút rượu trước?"

"Không cần đâu. Cô giúp tôi làm thủ tục thanh toán trước được không?"

"Vâng! Dĩ nhiên rồi ạ! Hôm nay lại mang về nhiều ma thạch thế này… thật là tuyệt vời!"

Nghe tôi đáp lời, cô ta liền nhanh nhẹn quay về quầy trống để chuẩn bị xử lý giao dịch.

Gold đang vác bao ma thạch khổng lồ nhìn theo bóng lưng ấy và lẩm bẩm:

"...Mặt trở tay nhanh đến mức thấy cũng... phục luôn. Cách đây không lâu còn bô bô ‘Đám nhân loại hạ đẳng’ cơ mà."

"Em không thể chịu nổi cái kiểu liếc mắt đưa tình đó dành cho Dark-sama đâu...!"

Gold thở dài chán nản, còn Nemmu thì phồng má ra đầy bực tức.

Tôi khẽ bật cười sau lớp mặt nạ rồi bước tới quầy tiếp nhận.

Tôi ra hiệu cho Gold đặt bao ma thạch lên bàn.

Trước khối lượng tài sản trước mặt, cô tiếp tân lập tức hiện ra vẻ mặt say mê như thể đang chiêm ngưỡng vàng bạc châu báu.

“Ôi trời ơi! Hôm nay lại là ma thạch từ đám Yeti tầng 5 sao!? Không hổ danh là nhóm của Dark-sama! Quá xuất sắc!”

Lý do khiến cô nàng thay đổi thái độ một trời một vực như vậy rất đơn giản.

Tầng 5 của mê cung là vùng tuyết phủ trắng xóa, ma vật tại đó sở hữu ma thạch mang thuộc tính Băng cực kỳ hiếm và giá trị.

Ma thạch này có thể dùng để làm lạnh vật dụng, hoặc khảm vào vũ khí, trang bị nhằm tăng cường thuộc tính.

Nhu cầu thì cao, nhưng nguồn cung lại khan hiếm tới mức đáng thương.

Mê cung ở thành phố này chia thành từng tầng như sau: 

Tầng 1 là đồng cỏ, tầng 2 là vùng hoang dã, tầng 3 là đầm lầy, tầng 4 là rừng rậm, và tầng 5 là xứ tuyết.

Rừng rậm ở tầng 4 rậm rạp đến mức cả tộc Thú nhân vốn có thiên phú định hướng tuyệt vời cũng dễ dàng lạc đường.

Vì thế nên người có thể tiến được đến tầng 5 là vô cùng hiếm.

Thế nhưng, bọn tôi thì có kỹ năng “SR: Phi hành”.

Nhờ đó, không cần mò mẫm trong rừng, bọn tôi có thể bay thẳng đến cầu thang dẫn xuống tầng tuyết.

Kết quả là... chỉ trong một ngày, chúng tôi đã ôm về cả đống ma thạch Băng.

Khi đó, tiếp tân từng lên mặt với chúng tôi đã không ngần ngại quỳ sụp xuống, nước mắt rưng rưng nài nỉ:

『Tôi xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi vì sự thô lỗ hôm trước! Từ nay trở đi, tôi và toàn bộ nhân viên Hội sẽ tuyệt đối không bao giờ tỏ thái độ như vậy nữa! Xin quý ngài đừng rời khỏi thành phố này! Làm ơn! Nếu ngài mang lượng lớn ma thạch Băng trong một ngày mà chuyển sang mê cung khác thì... tôi không chỉ mất việc, mà cả Hội cũng sẽ bị lật tung mất! Tôi xin đặc cách nâng hạng từ F lên D, tăng hai bậc liền! Làm ơn hãy tiếp tục hoạt động ở đây!』

Thứ cần đến ma thạch Băng không chỉ có nhà hàng, mà cả các thợ rèn, xưởng chế tạo vũ khí, thậm chí cả giới nghiên cứu cũng đều khát khao có được.

Nhu cầu vượt xa cung ứng, dẫn đến việc một nhóm như bọn tôi bỗng dưng thành "cứu tinh kinh tế".

Nếu lỡ để lọt tin "đám nhân loại hạ đẳng" bị coi thường chuyển đi nơi khác thì... đúng thật là đe dọa đến tính mạng đám tiếp tân.

Nhờ thế, hạng mạo hiểm của chúng tôi được nâng cấp, và mỗi lần ghé Hội đều được đối đãi như thượng khách.

“Cảm ơn ngài rất nhiều! Mong lần sau cũng sẽ tiếp tục hợp tác ạ!”

Sau khi hoàn tất thủ tục thanh toán, cô nàng tiếp tân tiễn chúng tôi đi với ánh mắt như đang ngắm báu vật.

Ngay khi rời quầy, một nhóm mạo hiểm giả đã đón chờ sẵn từ lâu, đồng loạt hô lớn:

“Cậu chủ,, chị đại, đại ca! Vất vả rồi ạ!”

『Vất vả rồi ạ!』

Là nhóm tộc Gấu từng gây chuyện với chúng tôi ở quán rượu cạnh Hội mạo hiểm.

Sau khi bị đánh gục, Gold hứng chí tuyên bố sẽ “đích thân dạy cho bọn ngươi tinh thần kỵ sĩ đạo”, thế là tôi giao lại cho anh ta xử lý.

Không ngờ là sau khi “được dạy dỗ”, đám tộc Gấu ấy thay đổi hoàn toàn, trở nên vô cùng lễ phép.

Từ đó về sau, mỗi lần gặp chúng tôi dù ở quán rượu hay ngoài đường thì họ đều cúi đầu chào như con cháu trong nhà, gọi tôi là “Thiếu gia”, gọi Nemmu là “Chị đại”, gọi Gold là “Đại ca”.

Đây... là cái mà Gold gọi là “kỵ sĩ đạo” sao?

(Mình nhớ hồi nhỏ nghe chuyện về kỵ sĩ hay trong mấy dịp họp mặt chủng tộc gì đó... không giống kiểu này lắm thì phải?)

Tôi có hơi nghi ngờ, nhưng nếu họ hài lòng như thế thì nói ra có vẻ thừa.

Gold quay sang tôi, giọng đầy hào hứng:

“Chủ nhân, thần muốn nhậu với bọn chúng một chút. Đêm nay chia tay tại đây được chứ?”

“Thiệt hả, đại ca!? Vậy thì Thiếu gia, chị đại, hai người cũng nhập hội luôn đi!”

Tên Gấu từng kiêu ngạo lúc trước giờ thì lấp ló, cúi rạp mời mọc đầy ân cần.

Bọn đàn em hắn cũng không chịu thua, đua nhau mời Nemmu:

“Chị đại Nemmu ơi! Làm ơn ngồi cạnh em nha!”

“Cái thằng hôi như mày thì sao mà ngồi gần chị đại được! Ngồi cạnh chị ấy phải là tao mới đúng!”

“Không, là tao mới phải cạnh chị đại—”

Bị vây kín bởi đám lời mời nhiệt tình, Nemmu kéo cao khăn choàng che tận mũi, mặt lộ vẻ khó chịu rõ rệt.

“Im đi. Phiền.”

Một câu cắt ngang như chém thẳng, khiến cả đám xụ mặt cúi đầu thất vọng.

Không khí có phần ngượng ngập, tên Gấu bèn lảng sang đề tài khác:

“Cậu chủ cũng nên thử uống chút cho biết vị đời đi chứ! Hồi em bằng tuổi cậu chủ là đã nhậu rầm rộ rồi!”

Dù luật có cấm uống rượu dưới 15 tuổi, nhưng thực tế chẳng ai quan tâm mấy.

Dĩ nhiên, cha mẹ vẫn dặn con cái còn nhỏ thì hạn chế uống vì ảnh hưởng sức khỏe.

Nemmu lập tức chen ngang:

“Không được dạy Dark-sama mấy thói hư tật xấu! Ngài ấy còn nhỏ!”

“Ấy chết, chị đại, chứ uống tí rượu thì có gì đâu? So với mấy trò xấu xa như dùng thuốc kích thích rồi hú hí với gái thì nó còn lành mạnh chán. Mà nói thật, cái trò kia ấy nha, sướng tới độ nổ não luôn đó――gobuh!!”

“Trước mặt Dark-sama mà dám nói mấy chuyện bẩn thỉu à!”

“Cảm ơn chị! Cảm ơn chị rất nhiều!”

Tên Gấu bị Nemmu đấm một phát ngã lăn, máu mũi chảy ròng.

Thế nhưng hắn lại nở nụ cười mãn nguyện, vừa chảy máu vừa cảm ơn lia lịa như thể đó là vinh hạnh lớn nhất đời mình.

Thấy cảnh tên Gấu kia bị đánh mà vẫn cười hớn hở, những tên khác cũng không chịu thua:

“Đại ca chơi không đẹp nha! Cho em xin một cú với!”

“Chị đại! Em cũng muốn được chị đánh một cái!”

“Không không, đừng phí công với mấy đứa này, chị đánh em đi!”

Cả một đám Thú nhân rối rít bu lại, giơ tay xin… bị đánh.

Quá sức chịu nổi với cảnh tượng kỳ dị trước mắt, tôi bật cười dưới lớp mặt nạ.

“Các người đúng là đám tệ hại nhất trần đời…”

Tôi thì buồn cười đến phát mệt, nhưng Nemmu thì lại khác.

Cô ấy nhìn đám đàn ông đang hớn hở xin bị đánh bằng ánh mắt lạnh tanh pha lẫn ghê tởm, khuôn mặt như đang phải chứng kiến điều kinh khủng nhất thế gian.