Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

36 214

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

279 192

MM!

(Hoàn thành)

MM!

Akinari Matsuno

Do một sự cố nào đó, Taro Sato đã đánh thức một tình trạng thể chất khiến anh cảm thấy rất thích khi các cô gái làm điều này hay điều kia. Với tốc độ này, anh sẽ không bao giờ có thể có một mối quan h

51 58

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

393 1846

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

47 90

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

634 2352

Vol 1 - Chương 23: Truy Lùng "Sát Thủ Mạo Hiểm Giả"

"—Thì ra kẻ đứng sau vụ ‘sát thủ mạo hiểm giả’ là một gã Elf đội mũ trùm à…"

Ngay giữa phòng của quán trọ nơi bọn tôi đang ở, cô gái tóc đỏ tên Miya trước đó đã tặng tôi thuốc trị bỏng bất ngờ xuất hiện từ trên không trung và ngã vật xuống sàn.

Cùng lúc ấy, chiếc SSR, Vòng Tay Cầu Nguyện buộc ở cổ tay trái cô cũng đứt phựt ra.

Lý do khiến Miya bất ngờ dịch chuyển đến phòng này không nghi ngờ gì nữa, chính là do tác dụng của chiếc vòng tay mà tôi đã tặng cô như một món quà cảm ơn.

Chỉ nhìn vào bộ đồ lấm lem cùng vết thương nơi chân, tôi liền hiểu ngay: 

Chuyện khẩn cấp vừa xảy ra.

Tôi lập tức dùng thẻ Ân huệ "Thanh Tẩy" để gột rửa bụi bẩn và chữa lành vết thương cho cô. 

Sau đó, tôi rút ra thẻ SR, Thôi Miên, để dò hỏi mọi chuyện một cách cụ thể.

Thẻ SR, Thôi Miên cho phép gây mê và điều khiển đối phương để khai thác thông tin, nhưng nó không hiệu quả lắm với những người cấp cao. 

Hơn nữa, đối tượng sẽ rơi vào trạng thái mơ màng, rất dễ bị người ngoài phát hiện nên không thể xem là toàn năng.

Tuy nhiên, với một người cấp thấp như Miya, đây lại là công cụ lý tưởng để lấy thông tin.

Khi đã khiến cô nằm yên trên ghế sofa, tôi tiến hành khai thác tất cả những gì đã xảy ra.

Một tên Elf đội mũ trùm chính là kẻ đã tấn công và sát hại các mạo hiểm giả.

Nhóm của Miya cũng bị hắn phục kích. 

Các anh trai cô giờ sống chết chưa rõ, còn Miya thì đã liều mạng bỏ trốn để truyền đạt lại thông tin.

Cuối cùng, khi sắp bị giết, SSR, Vòng Tay Cầu Nguyện phát sáng, kích hoạt dịch chuyển không gian, đưa cô tới đây và cứu mạng cô một cách kỳ diệu.

Tình hình của những người còn lại cô không rõ.

Khi đã có đủ thông tin, tôi dùng tiếp thẻ SR, Ngủ Say để khiến cô chìm vào giấc ngủ.

Dù hiệu lực yếu với cấp cao, nhưng với Miya thì đủ khiến cô ngủ suốt 1 ngày không thức dậy.

Tôi thở dài nhẹ khi buông tay khỏi thẻ bài.

“Chắc chắn Miya-chan xuất hiện ở đây là do tác dụng của Vòng Tay Cầu Nguyện. Trong lúc mạng sống bị đe dọa, cô bé đã cầu nguyện mãnh liệt với mong muốn ‘phải truyền được thông tin cho tôi’... Ai mà ngờ món SSR đó lại có tác dụng theo kiểu này chứ…”

Dưới Vực Thẳm, tôi từng thử nghiệm vật phẩm này, nhưng không lần nào phát huy tác dụng.

Khả năng được mô tả cũng mơ hồ: 

‘Vật phẩm có thể tạo nên điều kỳ diệu nhỏ khi được cầu nguyện đủ mãnh liệt’.

Giờ thì tôi mới hiểu ra: 

Cái gọi là “cầu nguyện mãnh liệt” ở đây phải là cấp độ “ngàn cân treo sợi tóc” giữa ranh giới sống chết.

Một vật phẩm rườm rà, khó dùng. 

Nhưng khi phát huy hiệu lực… lại thật sự tạo nên phép màu.

Chỉ nhờ mong muốn được gửi thông tin cho tôi, Miya đã băng qua không gian, đến một nơi mà cô thậm chí chưa từng được chỉ dẫn.

Chẳng uổng cái mác SSR, và cái danh ‘gây ra phép màu nhỏ’.

“…Vậy, giờ chủ nhân tính sao?” 

Gold hỏi.

“…Còn phải hỏi sao?” 

Tôi đáp, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát. 

“Chúng ta vốn đang định săn ‘Sát Thủ Mạo Hiểm Giả’ để thăng hạng. Giờ lại có manh mối rõ ràng, tất nhiên phải nắm lấy.”

Bọn tôi hiện đang ở hạng D cơ bản trong giới mạo hiểm giả.

Tăng hạng bây giờ là rất khó, không phải do bị phân biệt đối xử, mà là vì thời gian hành nghề của bọn tôi còn quá ngắn.

Muốn lên hạng, hoặc là phải kiên trì làm việc suốt một năm, hoặc phải lập được chiến công khiến mọi người công nhận.

Và “Sát Thủ Mạo Hiểm Giả” đang bị truy nã chính là lựa chọn lý tưởng để lập công lớn.

“Hơn nữa... những người như Elio, Gimura hay Wardy đâu đáng bị đối xử như thế.”

Tôi lẩm bẩm. 

“Tôi chỉ mới gặp họ vài lần, trò chuyện cũng không nhiều. Nhưng tôi biết họ là những người sống nghiêm túc, bất chấp bị phân biệt đối xử, vẫn cố gắng sống tử tế, chỉ để dành dụm từng đồng lo cho em gái. Ở cái thế giới khắc nghiệt này, họ vẫn chọn con đường đúng đắn.”

Gimura thì hay nói năng lăng xăng, nhưng thật ra lại luôn quan sát và lo lắng cho đồng đội.

Wardy ít nói, hiếm khi cất tiếng, nhưng mỗi lần vào mê cung lại luôn thầm lặng trông chừng nhóm, không bao giờ để ai rơi vào nguy hiểm.

Còn Elio, tôi cảm thấy đồng cảm nhất.

Cũng là một người anh trai. 

Cũng mềm lòng trước đứa em gái. 

Rất giống tôi.

Tôi từng thấy cậu ấy dốc lòng chiến đấu vì em, vì tương lai của Miya. 

Tận tụy đến mức khiến tôi nể phục.

Và trên hết—

“…Nếu chúng tôi gặp nhau trong một hoàn cảnh khác, biết đâu… tôi và Elio đã có thể trở thành bạn.”

Tôi thốt lên lời ấy, giọng lạc đi trong nỗi nghẹn.

Tôi có sứ mệnh: 

Báo thù, và tìm ra chân lý đằng sau việc “chỉ vì không phải ‘master’ mà bị giết”.

Nhưng, ngoài điều đó… tôi cũng thật sự quý mến họ.

Nếu thời khắc ấy là lúc tôi còn là một thường dân, trong một cuộc sống yên bình… biết đâu tôi đã gọi họ là bạn.

Nhưng giấc mơ đó chỉ như bong bóng nước đẹp nhưng mỏng manh, rồi vỡ tan trong nháy mắt.

“…Light-sama…”

Nemmu thì thầm tên thật của tôi.

Tựa như bị khoét tim bằng dao nhọn, cô ôm lấy ngực đầy đau đớn, ánh mắt ngân ngấn lệ.

Cô đồng cảm với nỗi buồn trong tôi, xem đó như nỗi đau của chính mình.

Tôi siết chặt nắm đấm, để cơn thịnh nộ bốc lên như dung nham tuôn trào từ đáy lòng.

“Bắt sống, rồi giao cho Hiệp hội Mạo hiểm Giả? Để rồi bọn vương tộc Elf can thiệp và xóa sạch tội lỗi hắn? …Không. Không bao giờ có chuyện đó. Tôi, Light, lấy danh dự ra thề tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.”

Tôi không hề do dự.

Kẻ vì lòng tham mà giết hại đồng loại.

Tôi không bao giờ tha thứ.

“Tôi sẽ giết hắn. Tận tay tôi sẽ lấy đủ bằng chứng, buộc hắn phải khai nhận tội ác. Tôi sẽ khiến hắn nếm trải chính xác nỗi đau mà Elio và các bạn cậu ấy từng chịu. Và sau đó, tôi sẽ giết hắn bằng chính tay mình. Xác của hắn… sẽ trở thành bằng chứng để chúng ta thăng hạng mạo hiểm giả. Tội lỗi hắn gây ra với Elio, Miya, và tất cả những mạo hiểm giả Nhân tộc đã bị sát hại, hắn sẽ phải trả giá đến từng đồng.”

Không khí trong phòng như rít lên, như sàn nhà sắp gãy vỡ.

Sát khí trong tôi mãnh liệt đến mức khiến cả không gian quanh mình bị ảnh hưởng, méo mó, rạn nứt.

Nếu Miya còn thức, nếu cô tận mắt thấy tôi lúc này, trái tim cô có lẽ đã ngừng đập vì sợ hãi.

Bởi tên Elf trùm mũ kia… đã chạm vào vảy ngược của tôi.

Không quay đầu lại, tôi ra lệnh.

“Gold. Nemmu. Các người hiểu rồi chứ? Trước khi những kẻ khác kịp ra tay, chúng ta sẽ tự mình bắt được hắn.”

Gold và Nemmu lập tức quỳ một gối xuống sàn, đáp lời ngay tắp lự.

Nemmu gạt đi dòng lệ. 

Ánh mắt lạnh lùng, sắc sảo như nữ sát thủ đỉnh cao, cất giọng trong trẻo và đầy trang nghiêm như thể đang dâng hiến linh hồn mình cho đấng thần cô tôn thờ.

“Với danh nghĩa của Light-sama, vị chủ nhân mà em tuyệt đối trung thành và tôn thờ, em—Nemmu, Lưỡi dao Ám sát xin thề sẽ truy lùng tên đó như chó săn địa ngục!”

Nemmu quỳ gối một cách chuẩn mực như kỵ sĩ, cúi đầu sát đất, dâng trọn lòng trung thành của mình cho vị chủ nhân mà cô tin tưởng tuyệt đối và đã trao trọn con tim.

“Gold, ‘Kỵ Sĩ Hoàng Kim’. Tuân theo tinh thần kỵ sĩ đạo, nguyện dùng thân mình làm khiên chắn con đường bá đạo mà chủ nhân chọn đi, và dùng kiếm của mình để dẹp sạch mọi chướng ngại. Xin dâng lên đức vua tối cao lòng trung thành màu vàng rực rỡ!”

Tôi lặng lẽ nhìn hai người đang quỳ phục dưới chân, rồi từ tốn đeo lại Mặt nạ Chú Hề.

“Vậy thì, ta đi thôi. Truy sát tên Elf đội mũ trùm kia, kẻ ngu xuẩn đang vui vẻ giết hại đồng loại vì thói kiêu ngạo và khinh người của hắn, ‘Sát Thủ Mạo Hiểm Giả’.”

“Tuân lệnh Light-sama!”

“Vâng, theo ý nguyện của chủ nhân!”

Không chần chừ, chúng tôi lập tức bắt tay vào hành động nhằm tóm được tên sát thủ mạo hiểm giả trước người khác.

Việc chuẩn bị trang bị chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Còn Miya, đang ngủ say trên ghế sofa, tôi sử dụng thẻ SSR, Dch Chuyển để đưa cô đến Vực Thẳm.

Tôi chỉ đơn giản giải thích sơ qua tình hình với Mei và dặn: “Hãy đối xử như khách quý”, rồi giao cô lại cho cô ấy.

Mặc dù Miya đã bị thẻ SR, Ngủ Say gây mê và chắc chắn sẽ không tỉnh lại trong vòng 1 ngày, nhưng để cô một mình trong phòng trọ là không ổn.

Nếu có nhân viên bước vào và phát hiện ra, mọi chuyện sẽ rất rắc rối.

Vì vậy, gửi cô đến Vực Thẳm là lựa chọn hợp lý nhất.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, chúng tôi lên đường đến mê cung.

Mê cung mở cửa suốt ngày đêm.

Dù mạo hiểm giả ra vào vào ban đêm không nhiều, nhưng không phải là không có.

Như thường lệ, chúng tôi tiến vào trong mê cung.

Đêm nay, bầu trời trong mê cung cũng phủ đầy sao lấp lánh, y như được đồng bộ với thế giới bên ngoài.

Chúng tôi tiến sâu vào bên trong, đến nơi không bị ai dòm ngó.

“—SSR, Thiên Lý Nhãn.”

SSR, Thiên Lý Nhãn là một thẻ bài cho phép người dùng tìm thấy và quan sát vật thể ở xa theo ý muốn.

Tuy nhiên, nếu không rõ đối tượng, không biết chính xác hình dạng, hoặc nếu đối tượng quá xa, thẻ sẽ không hoạt động.

Điều kiện kích hoạt cũng không được ghi rõ, nên khá khó dùng.

Tôi vừa hồi tưởng lại lời kể của Miya, vừa dùng Thiên Lý Nhãn để tìm kiếm tên Elf trùm mũ đã tấn công nhóm của cô.

“—Thấy rồi. Hắn đang quay lại chỗ Elio và những người còn lại gục ngã, có vẻ đang tìm kiếm thứ gì đó. Có lẽ hắn nghĩ Miya có thể quay lại nên mới ở đó chờ.”

Giờ thì đã nắm rõ hình dạng đối phương, tôi không còn lo bị hắn chạy thoát.

Tôi bình thản tuyên bố, như thể hạ lệnh hành quyết:

“Con mồi đã lộ diện. Giờ thì… bắt đầu cuộc săn ‘Sát Thủ Mạo Hiểm Giả’ thôi.”

☆☆☆

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Mẹ nó! Con nhãi đó biến đâu mất rồi hả?!”

Kaito đang phát cuồng vì tức giận.

Để vượt qua giới hạn sức mạnh, hắn đã nghe theo tin đồn, ra tay sát hại hàng loạt mạo hiểm giả bao gồm cả nhân tộc.

Hôm nay cũng vậy, hắn tiếp cận nhóm mạo hiểm giả nhân tộc của Elio để ra tay, nhưng lại để một đứa trong nhóm trốn thoát.

Kaito là một Elf cấp độ 1500, còn đối phương e rằng chưa tới cấp 20.

Thế mà khi bị cô bé nói trúng tim đen, hắn nổi điên, vung bảo kiếm Grandius chém xuống. 

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ánh sáng chói lòa bừng lên trước mắt, đường kiếm bổ xuống chỉ chạm vào khoảng không, rồi cắm phập vào mặt đất.

Khi ánh sáng tan đi, cô gái bị dồn đến đường cùng đã hoàn toàn biến mất.

Cảnh tượng xảy ra quá bất ngờ, quá vô lý khiến hắn đứng chôn chân như hóa đá hơn cả phút đồng hồ.

Khi nhận ra sự thật là mình đã “để một con nhãi biết được mặt thật, chủng tộc, đặc điểm ngoại hình, và cả cách chiến đấu của mình trốn thoát” thì đã muộn mất rồi.

Hốt hoảng, hắn lập tức tách thân kiếm của Grandius ra, cưỡi lên lưỡi kiếm để lượn vòng quanh dò xét khí tức nhưng chẳng thấy tăm hơi cô gái kia đâu, đến cả bóng dáng của mạo hiểm giả cũng không thấy.

Kaito vừa bay trên không vừa nghiến răng cắn móng tay cái đầy sốt ruột.

“Chỗ này hoàn toàn không có dấu hiệu người khác. Dù có dùng đạo cụ ma pháp ẩn thân tạm thời thì cũng không thể thoát khỏi khả năng cảm nhận khí tức của mình. Vậy tức là nó dùng đạo cụ dịch chuyển, trốn đến nơi xa hơn… Không, không thể nào! Một con nhãi nhân tộc bẩn thỉu lại có trong tay một món pháp cụ cao cấp đến thế á?! Nếu có thì đã dùng từ đầu rồi chứ!”

Đặt mình vào vị trí bị đe dọa mạng sống, ngay cả hắn cũng sẽ không do dự dùng món đồ quý hiếm nếu có.

“…Có khi ánh sáng đó chỉ là đòn đánh lạc hướng, dùng để chuồn khỏi tầm mắt mình cũng nên. Kiểu như ném bom khói ấy. Nếu vậy mà vẫn không có dấu hiệu gì thì, chết tiệt! Có khi nó chạy ngược về chỗ đồng bọn!?”

Kaito lập tức xoay hướng, tập trung cảm nhận khí tức về phía cổng ra vào của mê cung.

Trong vô thức, hắn mặc định rằng nếu là hắn thì chắc chắn sẽ tìm đường thoát về cổng ra.

“Làm bộ chạy về cổng, nhưng thật ra quay lại chỗ đồng bọn đang hấp hối, chữa trị rồi gom thêm vật phẩm quý trước khi rút lui lần nữa, hừ! Đúng là bọn nhân tộc yếu đuối như sâu bọ, nhưng cái đầu mưu mô thì lại chẳng thiếu!”

Nghĩ lại thì lúc nãy hắn chỉ mải truy đuổi Miya nên chưa ra tay kết liễu nhóm của cô.

Còn nghĩ chúng sẽ sớm chết nên lơ luôn.

Hắn liền tăng tốc quay về nơi Elio và những người khác gục ngã.

Mạo hiểm giả mới vào nghề, lại chỉ loanh quanh ở tầng 1 mê cung, làm gì có khả năng sở hữu pháp cụ dịch chuyển tầm xa cực hiếm.

Loại vật phẩm đó thường chỉ có giới quý tộc, vương tộc, mạo hiểm giả hàng đầu hoặc thương nhân giàu nứt đố đổ vách dùng để phòng thân.

Ngay cả khi có đem rao bán, thì giá trị cũng tương đương khoản tiền để dân thường sống sung túc vài chục năm.

Với độ hiếm như vậy, việc một đám mạo hiểm giả nhóc con có được là điều hoàn toàn vô lý.

Hắn tự trấn an rằng mình chỉ… xui xẻo.

Nhờ khả năng bay của Grandius, chưa đến vài phút hắn đã quay lại được chỗ cũ.

“…Tch, không có.”

Nhìn xuống dưới, mấy đứa nhóc vẫn nằm lăn lóc bất động.

Gã nhóc cuối cùng mà hắn đánh, vẫn còn thoi thóp vì chưa bị kết liễu. 

Đó chính là anh trai của con nhãi kia.

Có lẽ sắp chết, nhưng nếu muốn dụ cô em ra thì cũng tiện dùng làm mồi.

Hắn bay vòng quanh từ trên cao một lượt nữa.

Không có dấu hiệu gì của con người.

Lui xuống đất, hắn tập trung thần kinh, căng mắt dò xét từng nhành cây ngọn cỏ, nhưng vẫn chẳng thấy gì, thậm chí đến cả quái vật cũng không.

“Không có… hoàn toàn không có. Vậy con nhãi đó biến đi đâu? …Không lẽ nó thực sự có pháp cụ dịch chuyển tầm xa à? Vô lý! Tại sao một đứa nhân tộc hèn mọn lại sở hữu được thứ mà đến cả các kỵ sĩ trong Đoàn Bạch Kỵ Sĩ còn không có!?”

Tuy vậy, với việc lục tung khắp nơi mà vẫn không lần ra dấu vết gì, hắn buộc phải thừa nhận khả năng đó là cao nhất.

Nói cách khác, việc hắn đang gây ra chuỗi vụ Sát Thủ Mạo Hiểm Giả bên trong mê cung, sớm muộn gì cũng sẽ bị mẫu quốc phát hiện.

Vương quốc Nữ Vương Elf, nơi các nữ vương Elf cai trị qua nhiều thế hệ.

Trước kia, để vượt giới hạn sức mạnh, hắn đã đánh cắp bảo kiếm Grandius từ quốc khố.

Hiện tại, vương quốc đó đang ráo riết truy bắt hắn.

Vì thế, hắn mới chọn một mê cung gần biên giới giữa Elf và Dwarf ít người lui tới để trốn tránh.

Kế hoạch của hắn là ẩn nấp bên trong, tích lũy kinh nghiệm cho tới khi vượt qua giới hạn, rồi tìm cách tẩu thoát.

Thế nhưng, việc Miya thoát được và biết rõ đặc điểm của hắn đồng nghĩa với việc vụ việc sẽ sớm bị báo về mẫu quốc.

Để thu hồi Grandius, che giấu ô nhục quốc gia và ngăn không cho nước khác lợi dụng làm vũ khí chính trị, vương quốc Elf chắc chắn sẽ tung ra chiến lực mạnh nhất của mình.

“Chết tiệt!? Không lẽ… Đoàn Bạch Kỵ Sĩ, cả cái tên đoàn trưởng đáng ghét kia cũng sẽ đích thân kéo đến!?”

Kaito nghiến răng rít lên, nhớ lại gương mặt lãnh đạm của kẻ từng là cấp trên cũ.

Theo lời đồn, đoàn trưởng Đoàn Bạch Kỵ Sĩ có cấp độ vượt 3000.

Nếu lão ta dẫn theo đội ngũ toàn những thành viên trên cấp 2000, lại trang bị tận răng với vũ khí, áo giáp ngang tầm Grandius, thì chẳng khác nào thánh chiến.

Kaito mà bị bắt gặp, chắc chắn sẽ bị giết bịt miệng trước khi kịp chống cự.

“Khốn nạn! Khốn nạn! Mình là anh hùng tương lai, là kẻ sẽ trở thành Dũng Giả cơ mà! Sao có thể chết nhục nhã ở cái nơi rác rưởi này được!? Phải rút ngay khỏi mê cung, tìm đường sang nước khác thôi! Với khả năng bay của Grandius, vượt biên giới chẳng khác gì đi bộ! Đi qua Vương quốc Nhân tộc thì không ổn, hay là chạy sang lãnh địa Ma Nhân cho xa hẳn mẫu quốc…?”

“—Không, mày không còn đường chạy nữa đâu.”

“!?”

Kaito đang lẩm bẩm thì bị một giọng nói vang lên cắt ngang.

Tuy giọng không lớn, nhưng lại lạnh lẽo rợn người, như nhựa đen sền sệt quấn lấy tâm trí hắn.

Hắn giật mình lùi lại theo phản xạ.

Lúc nhận ra thì trước mặt hắn, đã có ba bóng người từ lúc nào không hay.

Một là gã nhân tộc mặc giáp toàn thân màu vàng lấp lánh, cao hơn hắn một cái đầu.

Một là cô gái xinh đẹp với khuôn mặt mờ mờ ảo ảo sau lớp khăn choàng, vẻ đẹp nổi bật đến mức toả sáng cả trong bóng tối.

Người cuối cùng là một cậu thiếu niên nhân tộc, từ đầu đến chân khoác màu đen, đeo mặt nạ hề, tựa như bóng tối ban đêm nhập vào hình người.

(C-chúng đến gần từ lúc nào…!? Đây là vùng đồng bằng trống trải, nếu là bọn đàn bà hay trẻ con thì còn đỡ, chứ một kỵ sĩ vàng chóe như thế kia mà không bị phát hiện mới là lạ! Chẳng lẽ chúng áp sát bằng cách bay mà che giấu khí tức như mình? Nhưng mình là cấp 1500, sao lại không phát hiện nổi… Rốt cuộc tụi này làm cách quái gì mà tới gần được!?)

Trong đầu Kaito quay cuồng với những câu hỏi vô vọng.

Lần đầu tiên hắn bị chính thứ mà hắn thường dùng để giết người, một đòn tập kích không dấu vết áp dụng ngược lại.

Và mãi mãi về sau, hắn cũng không thể biết được sự thật.

Rằng thứ đánh bại hắn, là sự kết hợp từ các thẻ bài Vòng Quay Vô Hạn: 

SR, Phi Hành và SSR, Ẩn Thân Tuyệt Đối, một combo vượt xa đẳng cấp những chiêu trò bẩn thỉu mà hắn từng dùng để hạ sát người khác.

Đứng trước tên đó, đứa trẻ mang mặt nạ khẽ lên tiếng:

“Nhìn kỹ mới nhớ… mày chính là cái tên từng bị bọn tao nhắc nhở vì chen ngang khi tụi này định vào mê cung lần đầu. Không ngờ kẻ được gọi là ‘Sát Thủ Mạo Hiểm Giả’ lại chính là mày…”

“Ồ! Không trách sao thấy hành động quen mắt thế. Chủ nhân thật giỏi, còn nhớ rõ chuyện gần cả tháng trước!”

“Đúng là Dark-sama! Trí nhớ của ngài thật tuyệt vời!”

Ngay sau lời nhắc nhở của cậu bé được gọi là Dark, chàng kỵ sĩ áo giáp vàng và cô gái xinh đẹp đến mức có thể ví như Nữ vương của loài Elf cùng đồng loạt tán dương.

Bị khơi gợi trí nhớ, Kaito cũng lập tức nhận ra bọn họ là ai.

(Aaa! Chính là lũ nhân tộc hạ đẳng từng hỗn láo dám lên mặt với mình khi mới vào mê cung lần đầu!?)

Ký ức bị khuấy động. 

Cơn nhục nhã của gần một tháng trước ùa về cùng với thứ dục vọng thô bỉ mà hắn từng ôm ấp với cô gái có sắc đẹp vượt xa cả những Elf cao quý nhất của Nữ vương quốc.

Chính là cô gái tóc bạc da nâu đó mà hắn từng thèm khát sẽ làm hầu gái phục vụ cho “anh hùng tương lai vĩ đại” như hắn.

Cơn thèm khát và hưng phấn dâng trào, khiến hắn nóng ran cả người trong thoáng chốc. 

Nhưng lúc này, hắn chẳng có thời gian để mải mê với mấy chuyện đó.

“Chúng mày hiểu lầm rồi. Tất cả những việc này không phải do tao làm. Tao chỉ tình cờ đi ngang qua, thấy có chuyện lạ nên mới tới xem. Là ai đó khác ra tay thôi. Đừng có vu oan giá họa.”

“Không cần nói dối nữa đâu. Bọn tao đã tìm được Miya-chan và nghe hết mọi chuyện từ cô ấy rồi. Hôm nay bọn tao đến đây chỉ để bắt mày.”

“Miya… gì cơ!?”

Dù là Kaito, hắn cũng không thể quên cái tên của cô gái nhân tộc đã trốn thoát khỏi tay mình.

Nghe cái tên ấy được thốt ra từ miệng cậu nhóc đeo mặt nạ, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.

Và rồi từ ngạc nhiên chuyển sang hân hoan, Kaito bật cười đầy hả hê.

“Thật… thật không thể tin nổi! Kukukuh, hahahahahah! Chuyện này đúng là điên rồ mà! Con nhỏ nhân tộc rác rưởi đó còn chưa kịp tìm, thì lũ ngu chúng mày, những đứa biết nơi nó đang trốn lại tự mò đến trước mặt tao!? Haha, đúng là tao có vận mệnh của anh hùng được nữ thần yêu thương! Không sai! Tao chính là Dũng Giả tương lai!”

“Anh hùng? Dũng Giả? Không, mày chẳng là gì cả.”

Giữa tiếng cười đầy ảo tưởng đó, cậu bé trong bộ đồ đen lạnh lùng phủ nhận.

Kaito quay ngoắt đầu lại, gườm gườm nhìn cậu nhóc vừa buông lời.

Từ sau lớp mặt nạ, giọng nói của cậu vang lên chắc nịch:

“Mày chỉ là cái bậc thang để bọn tao nâng cấp hạng mạo hiểm giả. Còn bằng chứng để chứng minh mày là hung thủ đứng sau chuỗi vụ sát thủ mạo hiểm giả, bọn tao đã thu thập đủ cả rồi. Cứ yên tâm. Ngay tại đây, ngay bây giờ, tao sẽ đích thân giết mày. Không đời nào để một tên đã ra tay sát hại nhân tộc và gây thương tích cho nhóm của Elio được sống sót mà rời khỏi đây.”

Nói rồi, cậu bé rút ra một thẻ bài, lẩm bẩm “Giải phóng”.

Ngay lập tức, một luồng ánh sáng nhẹ bao trùm lấy những người đang nằm gục, kích hoạt hiệu ứng hồi phục và bảo vệ.

“Cả hai người phía sau, Gold và Nemmu, cũng không cần ra tay. Chỉ cần hắn định bỏ trốn thì ngăn lại là được, được chứ?”

“Rõ rồi, thưa chủ nhân!”

“Tùy theo ý ngài, thưa Dark-sama!”

Hai người bạn đồng hành phía sau đáp lại nhẹ tênh, đầy bình thản.

Câu trả lời của họ khiến lòng tự trọng của Kaito bị chà đạp không thương tiếc.

“…Lũ nhân tộc hạ đẳng chúng mày lại dám nói… sẽ không để một thiên tài Elf như tao, người sẽ trở thành anh hùng, Dũng Giả, được sống sót á!? Không thể tha thứ! Nhất định phải giết… Phải giết mày! Tao sẽ lột da mày khi còn sống, nhét đầy vào họng mày, rồi cắt từng khúc từ chân trở lên!”

Tức giận đến tột độ, Kaito rút ra bảo kiếm Grandius cấp Ảo Ảnh, siết chặt hai tay, gằn giọng như thú dữ bị dồn vào góc.

Còn cậu bé trong bộ đồ đen, vẫn giữ nụ cười bình thản sau lớp mặt nạ, tay cầm cây trượng, đón đợi trận chiến sắp tới.

☆☆☆

“Chết điiiii, lũ nhân tộc hạ đẳng khốn kiếp!!”

Mặt đỏ bừng vì giận, Kaito theo phân tích thì đang ở cấp 1500, hai tay siết chặt thanh kiếm rộng bản, lao thẳng về phía tôi mà chẳng thèm dùng đến đòn đánh giả hay chiêu thức lừa đối phương.

Hắn đơn thuần dựa vào sức mạnh áp đảo từ cấp độ, vung kiếm theo kiểu dồn ép bằng lực thuần túy.

Tôi dùng cây trượng trong tay đỡ lấy nhát chém giáng xuống, rồi liên tục đỡ đòn, né, đánh lệch hướng tất cả những cú chém điên cuồng tiếp theo.

Và khi hắn lộ sơ hở vì vung kiếm quá đà, tôi lập tức thúc mạnh đầu trượng vào bụng hắn.

“Gugeeh!?”

Tôi có nương tay, vì giết ngay thì không đã cơn giận.

Nhưng dường như cú đánh vẫn hơi mạnh quá, khiến hắn lăn lộn trên mặt đất như con sâu bị dẫm.

Miệng hắn ọc ra thứ gì đó nghe như thể sắp ói cả trứng khủng long.

“Ogooh… guuuh… geeeeh…”

Đây rõ ràng là cơ hội vàng để tấn công tiếp, nhưng…

Cách chiến đấu quá ngớ ngẩn của hắn khiến tôi phải thở dài và buột miệng chê bai:

“Chỉ biết điên cuồng vung kiếm như lợn rừng, không suy tính gì hết… Không chiêu trò, không đánh lạc hướng, không đấu trí, lắm sơ hở đến mức tôi còn tưởng đây là cái bẫy cơ đấy. Hay hắn cố tình lừa mình?”

Thấy tôi lắc đầu bất mãn, Gold với tư cách kỵ sĩ cũng nhịn không được góp lời:

“Chủ nhân nói chí phải. Hơn nữa, tên này căn bản chưa nắm được nền tảng kiếm thuật. Thậm chí Elio và mấy đứa kia còn hơn hắn, ít nhất chúng còn có tinh thần cầu tiến…”

Chúng tôi đến đây là để tăng hạng mạo hiểm giả, và mục tiêu là bắt sống tên “Sát Thủ Mạo Hiểm Giả” trước người khác, khai thác thông tin rồi xử lý hắn.

Chứ không phải giết ngay lập tức.

Tôi còn định khiến hắn nếm mùi đau đớn, trả giá cho những gì đã làm với Elio và nhóm bạn.

Nhưng mà… yếu quá mức tưởng tượng.

Yếu đến nỗi tôi sợ mình lỡ tay giết luôn trước khi kịp dằn mặt.

“—gi…”

Trong lúc tôi đang trao đổi cảm nhận với Gold, có vẻ Kaito cũng đã nín nôn và bắt đầu tức điên.

Hai mắt hắn rực cháy, miệng sùi bọt mép, rống lên như dã thú:

“Giết! Tao sẽ giết mày!! Nhất định sẽ giết mày!! Grandiusssss!!”

Một âm thanh ngân vang như đàn gảy vang lên.

Thanh bảo kiếm Grandius trong tay hắn lập tức chấn động, rồi tách thành 30 lưỡi kiếm bay lơ lửng trong không khí.

Hắn gập gối, chống một tay xuống đất, giương kiếm chỉ về phía tôi.

“Xuyên thủng thằng nhân tộc rác rưởi đó cho tao!!”

“!”

30 thanh kiếm như mưa tên lao đến chỗ tôi.

Tôi từ nãy giờ vẫn chưa hề di chuyển một bước, nhưng lần này thì số lượng quá nhiều để đỡ hết.

(Có cảm giác xấu… tốt nhất nên tránh né cho chắc.)

Lắng nghe linh cảm, tôi lập tức lao sang bên theo vòng tròn, giữ khoảng cách quanh Kaito.

Vài thanh kiếm cắm phập xuống đúng chỗ tôi vừa đứng, mấy thanh khác thì xoay hướng đuổi theo.

Tốc độ không nhanh hơn lần đầu tiên hắn dùng, nhưng cũng không tệ.

(Với những mạo hiểm giả hay quái vật thường thì thế này là nguy hiểm lắm rồi. Nhưng cảm giác vẫn chưa hết bài đâu nhỉ—)

Đang nghĩ, tôi bỗng cảm thấy nguy hiểm từ phía sau và phản xạ vung gậy ra sau.

“Chết tiệt! Ngay cả cú đánh này cũng né được sao!?”

Tên Kaito lợi dụng mớ kiếm đang bay làm điểm tựa và cả để che mắt, định áp sát từ sau.

Nhưng bị tôi đỡ kịp.

Hắn nghiến răng tức tối rồi mắng loạn xạ:

“Bề ngoài là pháp sư nên ban đầu tao mới xem thường! Ai ngờ mày là chiến sĩ hàng đầu!? Dùng vẻ ngoài để đánh lừa đối phương, đúng là kiểu chơi bẩn của lũ nhân tộc thối tha!”

“Ơ? Tao vốn được phân loại là pháp sư mà.”

“C-cái gì!? Đừng có đùa! Không thể nào có chuyện một pháp sư lại đánh ngang cơ với tao được!! Đừng có mà coi thường tao!!”

Tôi đâu có coi thường.

Theo lời Mei thì trình độ cận chiến của tôi chưa bằng mấy chuyên gia tiền tuyến, nhưng nếu xét riêng về ma thuật thì thông qua Ân huệ Vòng Quay Vô Hạn, tôi hoàn toàn có thể thi triển ma thuật ngang ngửa pháp sư hàng đầu.

Nói cách khác, tôi là một Pháp Sư Thẻ Bài Vô Hạn, một lớp nghề hoàn toàn mới chưa từng tồn tại ở thế giới này.

Thế nên gọi tôi là pháp sư thì chẳng có gì sai.

“Quả nhiên là Dark-sama! Dùng lời nói để khiến đối thủ mất bình tĩnh—một chiến thuật tài tình!”

Nemmu ở phía sau lại hiểu lầm tôi cố tình dùng khẩu chiến để làm Kaito mất lý trí.

Dù kết quả đúng là vậy thật, nhưng tôi đâu có chủ đích làm thế…

“Đủ rồi! Đừng có coi thường tao thêm nữa!!”

Kaito gào lên, vung kiếm điều khiển lại loạt lưỡi kiếm đang lơ lửng, lao về phía tôi lần nữa.

Hay lắm.

Giờ là lúc chứng minh tôi là pháp sư chính hiệu.

“Kiếm Băng!”

Tôi sử dụng 25 thẻ ‘R, Kiếm Băng’, tạo ra 25 thanh kiếm băng bay xung quanh, rồi điều khiển chúng va chạm chuẩn xác với 25 thanh kiếm đang lao tới.

Ngay cả tên Kaito, đang đỏ mặt tía tai vì phẫn nộ, cũng lập tức chết lặng như bị dội nước lạnh lên đầu.

“Gì… không cần niệm chú!? Mà còn triệu hồi được từng đó Kiếm Băng!? K-Không thể nào… Không thể có chuyện mày là pháp sư được! Sau từng đó đòn giao chiến mà mày bảo mày là pháp sư á!?”

“Tôi nói rồi mà. Phân loại nghề của tôi là pháp sư.”

Thêm nữa, điều khiển nhiều ma thuật cùng lúc theo ý muốn là kỹ năng khá cao cấp.

Tôi học được từ các buổi giảng của Ellie có thể tung hàng nghìn đòn ma thuật như hát ru.

Đúng là “Phù Thủy Cấm Kỵ”.

(Mà phải nói… kiếm của Kaito cũng là hàng khá xịn. Không ngờ khi va chạm với Kiếm Băng lại phát sinh cả hiệu ứng lửa, gió và sét nữa.)

Có vẻ không chỉ tách kiếm, thanh Grandius còn có khả năng nhồi ma thuật vào từng lưỡi kiếm mà không tốn ma lực của người dùng.

Đúng là pháp bảo xịn.

Trong lúc tôi đang tập trung quan sát thanh kiếm đó, Kaito nhận ra ánh mắt tôi, vội vàng vò đầu, cố gắng lấy lại bình tĩnh giữa những suy sụp rối bời trong lòng.

"Aha! Ahahahahaha! Đúng rồi! Tao vẫn còn giữ trong tay thanh bảo kiếm Grandius! Quốc bảo của tộc Elf đấy nhé! Đây chính là thánh kiếm mà ‘Master’ đời trước được trời ban tặng! Một thanh duy nhất! Chỉ cần chạm vào thôi là thân xác mày sẽ bị phá hủy hoàn toàn bởi ma thuật cấp chiến đấu! Ma lực, thể lực của mày đâu có vô hạn! Tao muốn xem mày né được đến bao giờ!"

“……‘Master’ á?”

Câu nói đó không chỉ khiến tôi khựng lại, mà cả Nemmu và Gold phía sau cũng sững người.

Không phải cái danh "thánh kiếm" khiến chúng tôi giật mình, mà là cái tên ‘Master’ được nhắc đến.

"Mày… mày biết ‘Master’ là ai sao…?"

"Aha! Hahahaha! Đương nhiên! Bởi vì tao chính là kẻ được thế giới chọn lựa là ‘Master’! Là đứa con cưng được Nữ Thần ban phúc! Là định mệnh được viết sẵn từ khi tao sinh ra!"

Nhìn thấy chúng tôi dao động, Kaito càng đắc ý, mặt hắn hiện rõ nét ngây ngất như thể vừa nhấm nháp ly rượu vang hảo hạng.

"Nói chính xác hơn thì… tao là hậu duệ mang dòng máu của ‘Master’! Một ‘SubMaster’ sẽ trở thành anh hùng và dũng giả tương lai! Là kẻ được ban cho dòng máu thần thánh! Chúng bay, lũ nhân tộc rác rưởi, không thể nào so sánh được! Máu tao cao quý từ gốc rễ! Ngẩng mặt lên với tao là tội khi quân! Quỳ xuống đi! Thằng hạ đẳng!!"

“…‘SubMaster’? Không phải là ‘Master’ thật sao?”

Tôi vừa lặp lại vừa cân nhắc ý nghĩa.

Và rồi nhận ra một thông tin hoàn toàn mới.

Có vẻ kẻ này không phải chính bản thân ‘Master’, mà là hậu duệ mang dòng máu của ‘Master’ được gọi là ‘SubMaster’.

Vẫn là manh mối vô cùng quan trọng.

Dù không phải mục tiêu chính, nhưng một nguồn tin quý giá như vậy không thể bỏ qua.

“…Không phải ‘Master’ thì cũng chẳng sao. Thông tin này đủ thay đổi kế hoạch. Hắn vẫn sẽ phải chết nhưng không phải ở đây. Chúng ta sẽ đưa hắn về… ‘Vực Thẳm’.”

Tôi dứt khoát hạ quyết định, lần đầu tiên nghiêm túc siết lấy cây trượng trong tay.

Trước mắt tôi, tên tộc Elf tên Kaito đang gào thét chính là cái kẻ tự nhận là "SubMaster", hậu duệ mang dòng máu của "Master".

Ban đầu, tôi định giết hắn rồi dùng xác làm bằng chứng để tăng hạng cho nhóm mình.

Nhưng giờ tình thế đã thay đổi.

Việc giết hắn vẫn không thay đổi, nhưng tôi sẽ không giao nộp xác cho Hội Mạo Hiểm Giả.

Hắn phải bị đưa về "Vực Thẳm", và moi ra tất cả những gì hắn biết về “Master” và “SubMaster”.

Để đảm bảo hắn hoàn toàn mất sức phản kháng, tôi quyết định ra tay trước.

Lần đầu tiên, tôi nghiêm túc cầm lấy cây trượng và tấn công.

“Fuh!”

Tôi khẽ thở ra rồi bật mạnh khỏi mặt đất.

Không đến mức như một đòn của tiền tuyến, nhưng tôi đã được Mei huấn luyện suốt mấy năm trong Vực Thẳm và với chênh lệch cấp độ hiện tại, không khó để tôi áp đảo hắn.

Kaito, dù cảnh giác giơ kiếm lên, vẫn bị tôi đập thẳng cây trượng vào bụng.

“Ggh!?”

Hắn thở hắt ra, khuỵu gối, chưa kịp hoàn hồn thì tôi đã tung cú đá tiếp theo.

Vì quá đau, hắn vô thức thả rơi thanh Grandius, rồi lăn lộn trên mặt đất.

“Nemmu, nhặt thanh kiếm đó giúp tôi.”

“Vâng, thưa Dark-sama.”

Tôi ra lệnh rồi tiến đến gần Kaito.

Khóe mắt tôi thấy Nemmu lấy khăn tay ra bọc cán kiếm trước khi nhặt lên.

Có vẻ cô ấy không muốn chạm trực tiếp vào nó.

Tôi vốn không giao việc này cho Gold vì anh ấy là người chắn tuyến đầu, cần luôn sẵn sàng hành động khi có biến. 

Nhưng giờ nghĩ lại, để anh ấy nhặt chắc cũng ổn.

Vừa nghĩ đến đó, tôi đã giẫm mạnh lên cổ Kaito, ép hắn nằm sát đất.

“Gghh!”

“Tốt nhất là đừng cử động. Nếu mày giãy giụa, cổ có thể gãy lúc nào không hay đấy.”

Tôi dằn giọng cảnh cáo. 

Không muốn mất thời gian với trò chống đối vô ích.

Có lẽ lời đe dọa có hiệu quả, vì dù đau đớn thở dốc, hắn vẫn cố không nhúc nhích. 

Chỉ nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đầy oán hận.

Không bận tâm đến ánh nhìn đó, tôi lôi từ trong người ra thẻ bài:

[SSR, Dịch Chuyển].

“Dịch chuyển: đến Vực Thẳm. Giải phóng.”

Ngay khi tôi dứt lời, ánh sáng bao phủ cả bốn người chúng tôi và chúng tôi biến mất khỏi mê cung.

Khi hiện hình trở lại, đã là Vực Thẳm quen thuộc với tôi.

Mặt đất đá gồ ghề, tường đá thô ráp, tàn dư của một mê cung chưa được cải tạo hết.

Kaito, bị tôi đè cổ suốt quá trình dịch chuyển, mở to mắt sững sờ:

“Đây… đây là đâu!? Vừa rồi chúng ta còn ở vùng đồng bằng của mê cung cơ mà!?”

“Chúng ta vừa chuyển về Vực Thẳm, chỗ ở của bọn tôi. Cậu biết chứ? Mê cung lớn nhất, mạnh nhất, khủng khiếp nhất thế giới, 'Vực Thẳm'.”

“Cái gì!? Vực Thẳm ấy á!? Nơi tận sâu trong lãnh địa Đế Quốc Long nhân… không thể nào!? Mới phút trước còn trong mê cung của lũ Dwarf, vậy mà giờ lại là Vực Thẳm!? Mày bảo vừa dịch chuyển một mạch từ đó đến đây sao!?”

Mặt hắn trắng bệch, hoảng loạn nhìn quanh khu vực hoàn toàn khác hẳn đồng cỏ khi nãy.

Và rồi… biểu cảm đó chuyển dần sang hoài nghi, hướng về phía chúng tôi.

“Lẽ nào… chính chúng bay là kẻ đã đưa cho con bé nhân tộc hạ đẳng kia món đồ ma thuật dịch chuyển đó!?”

“Dịch chuyển à… Ừ, đúng là đồ ma thuật đấy.”

Tôi lảng tránh trả lời chi tiết. 

Không có nghĩa vụ gì phải giải thích thêm.

Tôi cứ nghĩ hắn sẽ nổi điên vì chuyện để Miya trốn thoát, nhưng phản ứng lại khác.

“Đưa cho con nhãi nhân tộc mới vào nghề một món đồ ma thuật dịch chuyển tức thời!? Chúng mày nghĩ gì vậy hả!? Có biết nó đáng giá cỡ nào không!?”

“…Ờm, cũng nghe nói là khá đắt.”

Tôi nhớ hồi còn tham gia Hội Quần Tộc, bọn mạo hiểm giả hay than thở mong có đồ dịch chuyển.

Những vật phẩm cho phép di chuyển tức thời giữa các khu vực là cực kỳ hiếm.

Thường chỉ quý tộc hoặc mạo hiểm giả cấp cao mới có, để dùng khi khẩn cấp bảo vệ mạng sống.

Giá của chúng đắt đến mức người bình thường chẳng bao giờ mơ tới.

Tôi đưa cho Miya [SSR, Vòng tay cầu nguyện], vốn không phải vật phẩm dịch chuyển thông thường, mà là đồ tôi rút ra từ "Ân huệ Vòng Quay Vô Hạn" mà tôi có cả đống.

Thành ra tôi cũng chẳng còn ý thức được giá trị thực của nó trên mặt đất.

Dù vậy, tôi chưa từng có ý định bán thẻ để lấy tiền.

Muốn tiền, tôi có thể bán kim loại rút ra. 

Nhưng để tránh bị soi mói, thẻ sẽ không bao giờ bị tuồn ra ngoài.

“Thưa chủ nhân, khách quý, à không, là kẻ lạ mặt nhỉ, vậy em có cần chuẩn bị trà không ạ?”

Mei vừa đùa vừa xuất hiện, mái tóc đen buộc đuôi ngựa khẽ đung đưa theo từng bước đi.

“Nyaa~”

“Light-sama, ngài đã về rồi! Nhưng dường như ngài mang về thứ sinh vật kỳ lạ nào đó nữa thì phải.”

“Chào mừng chủ nhân về nhà! Tối nay ngài ngủ lại đúng không? Nếu vậy thì ngủ với em nhé!”

Ngay sau Mei, các cô gái khác cũng lần lượt xuất hiện khi nhận ra tôi đã quay lại Vực Thẳm.

Đây là phòng huấn luyện dưới lòng đất tôi dùng để tập luyện, nên người ra vào cũng chỉ có một số người thân cận.

Aoyuki vẫn làm điệu bộ mèo như mọi khi,

Ellie nhìn xuống chân tôi bằng ánh mắt lạnh băng,

Nazuna thì vừa thấy tôi đã nũng nịu đòi ngủ cùng.

Không khí bình thường của họ khiến tôi bất giác nở nụ cười.

“Tôi về rồi đây, mọi người. Trà thì không cần đâu, hắn không phải khách. Là tội phạm đã tấn công Miya, Elio và các nhân tộc khác. Và hơn nữa… có vẻ hắn biết gì đó về Master, nên tôi mang về để tra hỏi trước khi xử lý.”

『!』

“Hi-i-h!!”

Cả bốn cô gái ngay lập tức dồn ánh mắt sắc lạnh về phía dưới chân tôi nơi Kaito đang run cầm cập.

“Tội phạm dám đụng tới nhân tộc… tức là kẻ cả gan cản bước chủ nhân.”

Mei lặng lẽ nói, giọng vẫn nhẹ nhàng như thường nhưng câu chữ thì lạnh buốt:

“Nếu ngài ra lệnh, em sẵn sàng xử lý toàn bộ cả thông tin lẫn thân thể. Tất nhiên, nếu ngài muốn, em sẽ khiến hắn phải hối hận vì được sinh ra trên đời này. Em thề trên danh nghĩa hầu gái.”

“Không cần để Light-sama phải ra tay. Cứ giao hắn cho em.”

Ellie mỉm cười như thể đang mời trà, nhưng cái lạnh trong lời nói còn hơn băng tuyết:

“Em sẽ cho tên rác rưởi này nếm trải tất cả các cấm thuật mình từng học từ đầu đến tận móng chân.”

“Kẻ xúc phạm đấng chủ nhân tuyệt đối hãy đền tội bằng nỗi tuyệt vọng và cái chết.”

Aoyuki khẽ cúi đầu, che ánh nhìn trong bóng mũ hoodie, nhưng giọng thì nhuốm giận dữ rõ ràng.

“Cái gì? Hắn dám cản trở chủ nhân á? Không được! Để đấy cho em, em sẽ nghiền nát hắn luôn!”

Nazuna giận đến đỏ mặt, không chỉ buông lời đe dọa mà còn bước tới, định ra tay xử luôn cho hả giận.

Tôi biết cô ấy tức giùm mình thì rất quý, nhưng mà chưa moi được thông tin gì mà giết mất thì toi.

Tôi giơ tay lên, ra hiệu dừng lại:

“Nazuna, tôi đã nói rồi. Hắn có vẻ biết điều gì đó về ‘Master’, nên chỉ được xử sau khi đã khai thác hết thông tin. Mọi người cũng vậy, đừng động vào hắn.”

“Tuân lệnh, chủ nhân.”

“Nyaa~”

“Nguyện theo lời Light-sama.”

“Nếu chủ nhân đã bảo thế thì em không ra tay đâu. Vì đó là lệnh của ngài mà!”

Gold và Nemmu đã được dặn trước nên chắc không có vấn đề gì.

Vậy là khâu chuẩn bị thẩm vấn xem như đã xong.

Tôi cúi mắt nhìn Kaito vẫn bị tôi đạp cổ xuống đất, run rẩy giữa áp lực khủng khiếp từ nhóm Mei.

“Giờ thì... trả lời câu hỏi của bọn ta đi.”

“T-tôi sẽ nói! Tôi sẽ khai hết, nên xin tha cho tôi! T-tôi là... tôi từng là một thành viên của Đoàn Bạch Kỵ Sĩ của Vương quốc Nữ vương Tộc Elf! Tôi còn được xem là ứng cử viên cho vị trí đoàn trưởng đời tiếp theo nữa đấy! Tôi biết nhiều lắm! Tôi biết sơ đồ bên trong lâu đài, doanh trại, cả các cơ sở quan trọng khác nữa! Tôi còn có thông tin hữu ích khác! Thanh Grandius mà cô gái kia đang giữ, tôi cũng tặng luôn! Nên... nên xin hãy tha mạng, được không?”

“…………”

Hồi còn ở trong mê cung, hắn hống hách, khinh người ra mặt, mở miệng là “nhân tộc hạ đẳng”.

Thế mà vừa bị đưa xuống Vực Thẳm, lập tức đổi giọng như lật bàn tay.

Cái kiểu tráo trở đó khiến tôi chẳng khỏi thấy bực.

Và chính vì thế, tôi buộc phải hỏi ra thành lời.

“—Tại sao không phản kháng?”

“Hả…?”

“Mày từng huênh hoang tự nhận là anh hùng, là dũng giả gì đó cơ mà. Vậy mà bây giờ lại co rúm lại. Trong khi chỉ là một cậu nhóc vừa mới vào nghề như Elio, vẫn dám đứng lên đối đầu với mày để bảo vệ em gái. Thế còn mày thì sao? Cái kẻ tự xưng anh hùng như mày sao lại không dám đứng dậy!?”

Tôi cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại nổi giận đến vậy.

Chỉ là, nghĩ đến việc Miya và Elio đã bị tổn thương bởi cái tên nông cạn và ích kỷ đến đáng thương như hắn, tôi liền thấy khó chịu vô cùng.

Tôi nghiến chặt răng, phát ra tiếng “gừ” nhỏ từ kẽ hàm.

Dưới chân tôi, Kaito rên lên yếu ớt:

“Hii... x-xin... tha cho tôi…”

Tôi rút chân ra khỏi cổ hắn, quay người bước đi, tiến về phía Nemmu để nhận lại bảo kiếm Grandius.

“Nemmu, đưa tôi thanh kiếm.”

“Vâng, xin thất lễ.”

Nemmu đang dùng khăn tay lau sạch phần chuôi của thanh kiếm Grandius.

Thấy tôi lại gần, cô nhanh chóng hoàn tất việc lau chùi, cất khăn vào túi, rồi quỳ một gối, hai tay nâng chuôi và lưỡi kiếm lên, cung kính dâng tôi.

Tôi nhận lấy Grandius, đồng thời tháo chiếc SSR, Mặt nạ chú hề trên tay, trao lại cho Nemmu giữ hộ.

Sau đó tôi quay lại chỗ Kaito.

Hắn đã ngồi dậy, ôm bụng, ánh mắt vẫn hoảng loạn.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ cắm thanh Grandius xuống đất, ngay trước mặt hắn.

Rồi nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Tao thách mày đấu lại một trận nữa. Nếu thắng, tao sẽ không làm gì cả và lập tức thả mày ra.”

Tôi nhìn sang đám Mei, lạnh lùng tuyên bố:

“Nếu ai trong số các người dám phá vỡ giao kèo này, dù chỉ một hành động, thì người đó cũng không có chỗ dung thân dưới tay tôi. Nếu hắn thắng, tuyệt đối không ai được phép động vào. Tôi sẽ đưa hắn rời khỏi đây, an toàn.”

Mei và các cô gái khác cùng cúi đầu thật sâu thay cho lời cam kết.

Tôi gật đầu hài lòng, rồi quay lại nhìn Kaito lần nữa:

“Sân khấu đã sẵn sàng cho mày rồi đấy, ‘anh hùng tương lai’. Giờ là lúc vượt qua hiểm cảnh, tự mình giành lấy chiến thắng. Cầm lấy thanh kiếm kia, đứng lên đi!”

“N-nhưng… như thế này không công bằng! Vây quanh tôi thế này là chơi ép người!”

Nghe hắn cãi cùn, đám gái liền lên tiếng:

“Chủ nhân đã ra lệnh không được can thiệp. Bọn ta tuyệt đối tuân theo.”

Mei nói.

“Nếu có kẻ nào phá lệ, ta sẽ bảo vệ ngươi trước. Ngươi có thể yên tâm mà cầm kiếm lên.”

Ellie cười lạnh lẽo.

“Kẻ nào dám phản lại lời Chủ nhân, sẽ chết. Dù là ai đi nữa.”

Aoyuki gằn giọng.

Dù nghe vậy, Kaito vẫn không nhúc nhích.

“Tôi... tôi sẽ khai hết! Tôi sẽ kể hết mọi thứ tôi biết! Nếu vẫn chưa đủ, tôi sẵn sàng làm cầu nối dẫn các người tới Vương quốc Nữ vương Tộc Elf! Nên là… xin đừng bắt tôi đánh nhau mà!”

Nazuna cau mày, nói toạc ra:

“Chủ nhân bảo đánh là đánh đi chứ. Hay là sợ rồi? Hèn quá!”

Bị chạm tự ái, Kaito liền nổi đóa:

“S-sợ thì sao! Bị một đám chẳng biết từ đâu chui ra bao vây thế này, không sợ mới là lạ! Với lại, tôi 200 rồi đấy! Mấy người bao nhiêu tuổi mà dám hỗn láo với bậc trưởng bối hả!? Nhân tộc mà cũng chẳng biết kính lão trọng thọ à!?”

Cuối cùng hắn lôi cái tuổi ra làm lý lẽ duy nhất còn sót lại.

Tôi chỉ biết thở dài.

“Giờ không phải lúc nói chuyện tuổi tác, hiểu chứ? Đừng lôi mấy thứ chẳng liên quan vào để biện minh. Và nói thật, cái kiểu ‘tôi già nên đáng được tôn trọng’ ấy... thì xin lỗi, nếu già rồi mà đi làm chuyện thất đức, như mưu sát người khác chẳng hạn, thì cũng chẳng biết phải kính trọng cái gì ở. Theo mày, chỉ cần già là được tha thứ hết sao? Vậy nếu bị người lớn tuổi hơn định giết, mày cũng sẽ ngoan ngoãn đưa cổ ra à?”

“Guu… gaaah…!”

Trúng lý quá, hắn chỉ còn biết nghiến răng rên rỉ.

Thế nhưng hắn vẫn chưa chịu từ bỏ.

“Tôi... tôi nhường lại thanh Grandius! Cả thông tin tôi cũng đưa hết! Thế vẫn chưa đủ sao!? Là quốc bảo của Vương quốc Nữ vương Tộc Elf đấy!”

Tôi thở ra một tiếng, nhướng mày:

“…Quốc bảo? Vũ khí cấp Huyễn tưởng à? Nói thật, mấy thứ đó giờ tao có nhiều đến nỗi chẳng biết cất vào đâu. Thấy chưa?”

“!?!”

Tôi mở Hộp Vật phẩm, lấy ra hàng loạt vũ khí thuộc cấp Huyễn tưởng, từ đại kiếm, đoản kiếm, trường kiếm, đao, thương, kích, rìu tay... rồi cắm đầy xuống đất ngay trước mắt hắn.

Trong đống ấy thậm chí có cả những món cùng cấp Huyễn tưởng, nhưng tỏa ra khí thế còn mạnh hơn hẳn.

Kaito trố mắt, hoàn toàn chết lặng.

Và rồi tôi tung ra quả bom cuối cùng:

“Tiện thể nói luôn, cây trượng tao dùng là Thần Táng, vũ khí thuộc cấp Sáng thế đấy.”

“K-Không thể nào!? Chuyện đó là không thể!! Vũ khí cấp Thần thoại đã hiếm như mò kim đáy biển, mà ngươi lại bảo đang cầm vũ khí cấp Sáng thế! Đó là vũ khí của Thần kia mà! Sao lại có thể xuất hiện ở thế giới này được!?”

Hắn vội vàng phủ nhận.

Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật.

EX, Thần Táng Gungnir.

Trong suốt ba năm ròng rã quay Vòng quay vô hạn, đây là vũ khí cấp EX duy nhất mà tôi rút được.

Bề ngoài chỉ là một cây trượng giản dị, nhưng thực chất là một cây thương.

Do bị phong ấn nhiều lớp để giữ sức mạnh không bộc phát nên mới có hình dạng hiện tại.

Chức năng và uy lực thật sự chỉ mình tôi, Mei, Ellie và Aoyuki biết rõ.

Thậm chí, khi đem thẩm định, nội dung còn bị biến dạng ký tự, ví dụ như “Cây thương ■■ việc ■■”, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy nguy hiểm tột cùng.

Ngay cả chúng tôi, những kẻ đạt cấp độ 9999, còn không thể đọc nổi hoàn toàn năng lực của nó, đủ hiểu đó là món vũ khí nguy hiểm cỡ nào.

Chính vì vậy, tôi tuyệt đối không cho ai ngoài bọn họ biết hoặc tự tiện thẩm định nó.

Dù hiện tại sức mạnh của Gungnir đang bị hạn chế do phong ấn, nhưng vì độ bền cao và cảm giác cầm vừa tay nên tôi vẫn thường xuyên sử dụng nó làm trượng ma thuật.

À, tiện thể nó còn có một chức năng rất tiện:

Nếu rời khỏi tôi một khoảng cách nhất định, nó sẽ tự động quay về tay tôi.

Thế nên có bị trộm cũng chẳng lo.

Kaito lắp bắp, lặp đi lặp lại trong cơn hoảng loạn:

“Không thể nào… Không Thể Nào… KHÔNG THỂ NÀO… sao một tên Nhân tộc hạ đẳng lại có thể sở hữu vũ khí cấp Sáng Thế được chứ…?! Chuyện này chẳng khác nào bảo lũ Nhân tộc chúng mày là ‘thần’ còn gì…! Phải rồi, đây chỉ là mơ thôi… Nhất định là mơ! Bảo kiếm Grandius của tao mới là thanh kiếm mạnh nhất thế giới này cơ mà! Phải thế chứ… PHẢI THẾ CHỨ AAAAHH!”

Thế nhưng thực tế vẫn hiện hữu:

Năng lực dịch chuyển tức thời trong chớp mắt, những người như Mei sở hữu sức mạnh vượt xa hắn lại một mực phục tùng chàng trai ấy.

Dù là pháp sư, cậu ta vẫn đánh bại được Kaito, một kẻ chuyên cận chiến với cấp độ tận 1500.

Tất cả những điều đó hoàn toàn phá hủy nhận thức vốn có của Kaito.

Và dù không muốn, sâu trong tâm trí, hắn buộc phải thừa nhận: chàng trai Nhân tộc kia thực sự sở hữu vũ khí cấp Sáng thế.

Nhưng vì không thể chấp nhận nổi sự thật ấy, hắn chỉ biết ngồi sụp xuống, lẩm bẩm như kẻ mất trí rằng “đây chỉ là một giấc mơ”.

Trước bộ dạng rối loạn đó, tôi lên tiếng:

“Dựa theo lời kể, anh trai của Miya-chan là Elio dù chỉ là một đứa bé Nhân tộc tập sự, vẫn dám đứng ra chống lại mày để bảo vệ em gái trong hoàn cảnh tuyệt vọng. Còn mày tự xưng là anh hùng, là dũng giả tương lai lại chẳng có can đảm cầm lấy kiếm để chiến đấu à?”

Tôi nhấn mạnh lần nữa:

“Tao đã dọn sẵn sân khấu cho mày rồi, anh hùng tương lai. Vượt qua nghịch cảnh sinh tử này bằng chính sức mạnh của mày đi. Cầm lấy kiếm. Đứng dậy mà chiến đấu.”

Nemmu liền tiếp lời tôi với giọng điệu bình thản:

“Như chủ nhân đã nói, nếu thực sự là anh hùng tương lai thì nghịch cảnh này chẳng đáng là gì cả. Hãy đứng lên đi.”

Gold cũng cất giọng trầm chắc:

“Nếu tự xưng là kiếm sĩ, thì giờ chính là lúc ngươi phải cầm kiếm lên. Đứng dậy.”

Lời thúc giục nối tiếp, từng người một:

“Đứng lên.”

“Mau đứng dậy đi.”

“Đứng lên.”

“Dậy đi, nhanh lên.”

Lúc nhận ra, cả đám thành viên còn lại cùng đám hầu gái tinh linh không biết nghe tin từ khi nào đã kéo đến chật cả phòng huấn luyện.

Tất cả đều chỉ tay về phía Kaito đang ngồi bệt dưới đất, cười khúc khích chế nhạo và hùa nhau thúc giục hắn đứng lên.

“Đứng lên.”

“Nè, sao còn chưa dậy?”

“Mau đứng dậy đi chứ.”

“Không được để chủ nhân chờ lâu, nhanh lên.”

“Đứng lên.”

“Đứng lên.”

“Đứng lên.”

“Đứng lên đứng lên đứng lên đứng lên đứng lên đứng lên đứng lên đứng lên đứng lên đứng lên đứng lên đứng lên đứng lên――!”

“Hiih! AAAAAAAAAHAAAAAAH!”

Bị dồn ép đến cực điểm, Kaito phát điên, không còn giữ nổi chút bình tĩnh nào.

Hắn không thèm đụng vào Grandius, chỉ cắm đầu bỏ chạy về phía cánh cửa không có tinh linh canh gác.

“『SSR, Tia Mặt Trời』, giải phóng!”

“Gyaaaaah!!”

Tôi rút ra một thẻ bài, nhắm thẳng vào chân hắn mà bắn.

Một luồng sáng lóe lên trong nháy mắt, và rồi bàn chân Kaito bị xuyên thủng.

Đau đớn giằng xé, hắn lăn lộn trên nền đá gồ ghề, gào rú thảm thiết.

Vết thương sạch trơn, máu không chảy nổi vì đã bị thiêu cháy ngay lúc xuyên thủng.

“Tao đã bảo là ‘đứng dậy chiến đấu’ cơ mà? Ai cho phép mày bỏ chạy hả, anh hùng với dũng giả gì đó?”

“Đừng! Đừng lại gần! Đừng tới đây! Tao là anh hùng tương lai! Là người được nữ thần chọn! Tao không thể chết ở cái nơi âm u hôi hám này――!”

ĐOÀNG!

Tôi cầm lấy Grandius, đâm mạnh xuống sàn ngay trước mặt hắn.

Mũi kiếm cắm sâu giữa hai chân Kaito, chỉ cách vài milimet là có thể khiến hắn mất của quý.

Một phần tóc mái hắn bay lả tả giữa không trung.

“Nếu là anh hùng, thì chiến đấu đi.”

“…………”

Kaito không đáp.

Chỉ thấy hắn ngã ngửa ra sau, đầu đập xuống nền đá cái cộp.

Mắt trợn trắng, sùi bọt mép.

Bất tỉnh hoàn toàn.

Tôi nhìn cái kết cục chẳng thể tệ hơn đó mà chẳng thấy gì ngoài sự khinh bỉ.

Liếc xuống hắn bằng ánh mắt lạnh như băng, tôi buông một câu đầy rẻ rúng:

“Như Miya-chan đã nói, mày không phải anh hùng, càng chẳng phải dũng giả gì cả. Mày chỉ là một con chó hoang hèn nhát, chạy trốn hiện thực.”

Tôi ném cho hắn một cái nhìn sau cuối, rồi quay lưng bước đi, tiến về phía nhóm của Mei.

“Một tên đáng khinh thật đấy, nhưng vẫn là kẻ đang giữ thông tin liên quan đến ‘Master’. Bằng mọi cách, moi hết tất cả những gì hắn biết ra rồi chắc chắn thủ tiêu hắn sau đó.”

“Vâng thưa chủ nhân. Em xin thề trên danh nghĩa con đường hầu gái.”

Nghe xong câu trả lời từ Mei, tôi rời khỏi phòng huấn luyện để quay về phòng riêng.

Tối nay, đã có quá nhiều chuyện khiến tôi khó chịu.

Nếu không bình tâm lại một chút, có lẽ tôi sẽ chẳng thể nào quay lại mặt đất được.