Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

47 1091

Vũ trụ thiên ma 3077

(Đang ra)

Vũ trụ thiên ma 3077

녹색여우

Thế nhưng họ đâu có biết, bên dưới trái đất kia, tồn tại một kẻ 2000 năm trước từng thống nhất thiên hạ, người đã trở thành bậc duy nhất sở hữu danh xưng người trên vạn người duy ngã độc tôn, kẻ đã tr

68 1425

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

119 1253

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

81 777

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

122 1156

Vol 1 - Chương 13: Vòng tay cầu nguyện

Khoảng 2 tuần sau khi chúng tôi rút khỏi mê cung và giao nộp ma thạch—

“Dark-san! Cả Gold-san và Nemmu-san nữa!”

Sáng sớm, khi chúng tôi vừa xếp hàng vào mê cung ở cuối dòng người, thì nghe thấy tiếng gọi phía sau.

Dù chưa quay lại, tôi và các bạn đã sớm nhận ra khí tức quen thuộc, là nhóm mạo hiểm giả nhí do Elio dẫn đầu đang vẫy tay chạy tới.

Ở thành phố này, do mê cung được thiết kế để người ta ở lại dài ngày, nên dù cùng hoạt động trong đó, ta cũng hiếm có dịp chạm mặt người quen.

Nhóm Elio hôm nay vẫn mang theo hành lý để cắm trại dã ngoại, như thường lệ.

“Lâu rồi không gặp, Elio. Từ trận chiến với đám Great Bush Wolf đến giờ nhỉ.”

“Phải ha. Ở các mê cung khác thì còn đỡ, chứ ở thành phố này thì cắm trại là chuyện thường ngày. Không khéo thì mấy tháng cũng chẳng thấy nhau. Nên hôm nay tụi tôi may mắn lắm mới có cơ hội gửi tặng món quà cảm ơn!”

“Quà… cảm ơn?”

Nghe câu đó, tôi hơi nghiêng đầu, giọng dịu xuống như để xác nhận lại lần nữa.

Như một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ, cả nhóm Elio đều tươi cười rạng rỡ.

Elio quay sang em gái cậu ấy đang núp sau lưng, Miya.

“Miya chính là người gợi ý tụi tôi nên làm gì đó để báo đáp. Nào Miya, đưa cho Dark-san đi.”

“B-biết rồi mà, anh đừng đẩy em chứ… Ưm… Dark-san, cái này… không có gì to tát đâu, nhưng nếu cậu không chê thì xin hãy nhận lấy…”

Cô bé rụt rè bước ra, lấy ra một chiếc hộp nhỏ làm từ vỏ sò đôi, tay run run, mặt đỏ bừng nhưng vẫn kiên quyết đưa về phía tôi.

Kích cỡ vừa đủ nằm gọn trong lòng bàn tay con nít.

Tôi thoáng do dự, rồi nhẹ nhàng nhận lấy món quà, giữ bằng hai tay như thể nâng niu điều gì đó rất mong manh.

“Đây là…?”

“Là thuốc trị phỏng mà mình được bà nội quá cố chỉ cho hồi trước. Tuy không thể xóa sẹo hoàn toàn đâu, nhưng mình hy vọng nó có thể giúp cậu dịu đi phần nào. Tụi mình mang ơn cậu nhiều lắm, nên… nên mình chỉ muốn làm được điều gì đó đáp lại thôi… Mình, mình có làm phiền cậu không?”

Cô bé ngước lên, đôi mắt ánh nước, giọng nhỏ đi vì lo lắng.

Từ khi rời khỏi 'Vực Thẳm', đây là lần đầu tiên tôi nhận được một món quà xuất phát từ lòng tốt thuần khiết như thế.

Chất lượng món thuốc thì có thể là bình thường, nhưng tấm lòng ấy quý giá vô cùng.

Tôi siết nhẹ chiếc vỏ sò trong tay, cúi đầu với sự thành kính mà tôi hiếm khi thể hiện.

“Không hề phiền đâu. Cảm ơn cậu rất nhiều. Tôi thật sự rất vui.”

Chỉ nói cảm ơn thôi vẫn chưa đủ để tôi nguôi ngoai được xúc động.

Tôi đưa tay vào trong áo, lục tìm món gì đó để tặng lại cô bé.

(Chà… rút từ áo ra một cái khiên hay thanh kiếm thì đúng là kỳ dị quá… Một món thuốc đổi lại cũng hơi nghiêm trọng quá mức. Nếu là trang sức hay đồ nhỏ thì có lẽ sẽ hợp hơn…)

Không phải mấy món đồ đắt đỏ như nhẫn hay vòng cổ gắn ngọc.

Mà là thứ vừa gọn, vừa dễ dùng trong môi trường mạo hiểm giả—

Sau vài giây cân nhắc, tôi lôi ra một thẻ bài của [Vòng quay vô hạn].

Trước khi rút khỏi ngực áo, tôi giải phóng nó.

“Đây là món quà cảm ơn của tôi. Xin cậu hãy nhận lấy.”

“Waa… đẹp quá…”

Trên tay tôi là một chiếc vòng tay đan bằng sợi chỉ đỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay.

Đó là vật phẩm SSR tên gọi Vòng tay cầu nguyện.

Mặc dù cấp bậc rất cao, nhưng tác dụng của nó lại khá mơ hồ:

"Một vật phẩm ma pháp có thể tạo ra phép màu nhỏ nếu có một lời cầu nguyện đủ mạnh."

Tôi từng thử nghiệm trong các điều kiện khác nhau, nhưng chẳng thấy có phép màu nào xảy ra.

Một món đồ huyền bí, chưa rõ điều kiện kích hoạt cũng như hiệu quả thực tế.

Tuy vậy, vì màu chỉ đỏ rất hợp với mái tóc đỏ của Miya, và hình dáng nhỏ gọn không vướng víu khi chiến đấu, nên nó cũng có thể dùng như phụ kiện hằng ngày.

Dù là hàng SSR, nhưng nhìn qua thì không quá sang trọng hay quý hiếm, nên tôi cho rằng nó hoàn toàn phù hợp để làm quà đáp lễ.

Có lẽ không ngờ sẽ được nhận lại quà, nên Miya bối rối đến mức tay chân luống cuống.

“C-cái thuốc đó thật sự chẳng đáng gì hết… đâu đáng để nhận lại thứ đẹp thế này đâu. Với lại…”

Ánh mắt cô bé liếc về phía sau tôi.

Ở đó, Nemmu đang đứng im, tay nắm chặt, ánh mắt phức tạp, miệng lẩm bẩm:

“Đ-được Dark-sama tặng quà… Thật đáng ganh tỵ… Thật đáng ghen tỵ… Ưghhh…”

“Nemmu, tôi hiểu cảm giác đó, nhưng hãy bình tĩnh. Nếu cô khiến cô bé sợ, thì chủ nhân sẽ khó xử đấy.”

Giọng Gold nhẹ nhàng nhưng mang theo sự cảnh báo, ánh mắt sắc lại như sư phụ răn dạy đệ tử.

“…Nemmu, Gold.”

Tôi chỉ cần cất một lời.

Cả hai người lập tức đứng nghiêm, thần sắc chỉnh tề như binh lính trước vị tướng chỉ huy.

Sau đó tôi chỉnh lại tư thế, quay về phía nhóm Elio và Miya.

“Không chỉ vì món thuốc cậu tặng, mà vì cả tấm lòng của cậu nữa. Nên làm ơn, hãy nhận lấy món quà này. Tôi rất mong cậu sẽ dùng nó.”

Đó là cảm xúc thật từ đáy lòng.

Một món quà xinh xắn, hợp với cô bé, và có thể sẽ cứu giúp cô trên hành trình mạo hiểm sau này.

Tôi tin rằng mình không chọn sai.

Bị thuyết phục bởi lời chân thành ấy, Miya quay lại nhìn anh trai và các bạn, nhận được cái gật đầu từ họ, rồi rụt rè vươn tay nhận lấy chiếc vòng.

“C-cảm ơn cậu, Dark-san…”

Cô bé ôm chặt chiếc vòng vào lòng bằng cả hai tay, nở nụ cười sáng như nắng sớm.

Nhìn thấy gương mặt rạng rỡ ấy, tôi cũng không kiềm được mà mỉm cười đáp lại.

“Miya, tốt quá rồi.”

“Màu đỏ hợp với Miya-chan lắm luôn á! Dark-san đúng là có mắt nhìn!”

“(Gật gật)”

Được anh trai Elio, cậu bạn Gimura và cả Wardy ít nói khen ngợi, Miya đỏ cả mặt, lí nhí đáp lời.

Trước khi xuống mê cung, cô bé đeo chiếc vòng vào tay trái, rồi nhìn tôi đầy cảm kích.

“Cảm ơn cậu, Dark-san. Mình sẽ giữ gìn nó như một báu vật suốt đời.”

Nói rồi, Miya lại nở nụ cười ngập tràn hạnh phúc.

☆☆☆

Sau khi vào mê cung, chúng tôi như thường lệ tìm đến khu vực ít người qua lại.

Tôi kích hoạt [SSR, Ẩn thân tuyệt đối] để ẩn hình, rồi dùng [SR, Phi hành] để bay, hướng thẳng đến cầu thang dẫn xuống tầng hai.

Vừa bay, chúng tôi vừa tán chuyện về cuộc gặp gỡ với nhóm Elio lúc nãy…

“Đ-đúng là em không thể nói là không có chút ghen tỵ nào… nhưng món thuốc mà cô bé ấy đưa đúng là đồ chất lượng thấp mà! So với chiếc Vòng tay cầu nguyện SSR kia thì rõ ràng chẳng xứng đáng chút nào, nên em mới lên tiếng thôi!”

“Thuốc thì đúng là như vậy thật, nhưng điều khiến tôi thấy quý… là tấm lòng của mấy đứa nhỏ ấy.”

“Không có gì phải xấu hổ cả, thưa Chủ nhân. Nếu khi ấy ngài rút ra một thanh kiếm, một bộ giáp hay món trang sức gắn đá quý thì thần chắc chắn đã lên tiếng ngăn cản. Nhưng chủ nhân đã suy nghĩ rất chu đáo, chọn ra chiếc vòng tay đỏ hợp với cô bé ấy. Một hành động vừa tế nhị, vừa đúng mực, còn chỗ nào đáng chê trách nữa? Ngược lại, trong tình huống đó, người phụ nữ đúng mực nên là người chủ động ủng hộ, động viên chứ không phải hờn giận vô cớ.”

“Gununununu… anh nói đúng đến mức tôi cũng không biết phản bác sao luôn rồi, Gold!”

“Wahahahahaha! Nemmu à, vẫn còn non lắm! Phải rèn luyện nhiều hơn nữa, rèn luyện nhiều vào!”

Nemmu nhăn mặt vì uất ức, còn Gold thì bật cười khoái chí.

Sau một tràng cười sảng khoái, chẳng hiểu sao Gold bắt đầu dồn dập khen tôi.

“Với tất cả những gì Chủ nhân đã làm từ trước đến nay, hẳn đã chiếm được cảm tình từ bọn trẻ rồi. Sau này nếu tên tuổi chúng ta vang xa, những người trẻ ấy sẽ lan truyền câu chuyện hôm nay. Chủ nhân cũng sẽ được tiếng thơm. Muốn nổi danh không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần cả lòng nhân và phẩm cách. Ban đầu thần cứ tưởng việc cứu bọn trẻ chỉ là hành động bộc phát… nhưng xem ra đó là tính toán từ trước rồi đúng không? Thật không hổ danh chủ nhân! Đúng là mưu lược hơn người, thấu trời thấu đất!”

“!? C-chờ chút… Có phải vậy không, Dark-sama!?”

“Không có đâu. Mấy chuyện đó hoàn toàn là hiểu lầm đấy. Thật sự tôi chưa từng nghĩ sẽ gắn bó gì nhiều với nhóm Elio đến mức này.”

Tôi không hề có mưu đồ gì như Gold tưởng.

Sau khi rời khỏi 'Vực Thẳm', trong lúc sinh hoạt trên mặt đất, tôi từng bị hét giá chỉ vì là nhân loại, từng nhận những ánh mắt đầy kỳ thị từ các chủng tộc khác.

Và chính sự thuần khiết của nhóm Elio đã khiến tôi thấy rằng “thế giới này vẫn còn đáng sống”.

Chỉ vì vậy mà tôi chọn giúp đỡ bọn họ, và muốn đáp lại lòng tốt của họ, chỉ đơn giản vậy thôi.

Dù tôi đã phủ nhận, Gold vẫn nhất quyết không tin, còn nói:

“Dù sao thì khiêm tốn quá cũng hóa ra làm cao.”

Nemmu thì hai mắt long lanh sáng lên, mở to hết cỡ:

“Đúng là Dark-sama! Em lúc nào cũng tin ngài!”

Gần tới cầu thang dẫn xuống tầng hai, tôi đành cười khổ.

Bị hai người bạn đồng hành hiểu nhầm hết cỡ, tôi cũng chẳng còn sức đâu phản bác.

Tôi khẽ thở dài, rồi từ không trung chầm chậm đáp xuống mặt đất, tiến về phía cầu thang dẫn xuống tầng tiếp theo trong mê cung.