Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

47 1091

Vũ trụ thiên ma 3077

(Đang ra)

Vũ trụ thiên ma 3077

녹색여우

Thế nhưng họ đâu có biết, bên dưới trái đất kia, tồn tại một kẻ 2000 năm trước từng thống nhất thiên hạ, người đã trở thành bậc duy nhất sở hữu danh xưng người trên vạn người duy ngã độc tôn, kẻ đã tr

68 1425

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

119 1253

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

81 777

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

122 1156

Vol 1 - Chương 15: Tân binh gây chấn động, Tổ đội “Chú Hề Đen”

Tầng thứ ba của mê cung là một vùng đầm lầy nơi các loại quái vật như ếch khổng lồ, đỉa độc, muỗi ma v.v... tung hoành ngang dọc.

Mặt đất đầy bùn lầy, vừa trơn trượt vừa dễ bị sụt chân, khiến nơi đây được đánh giá là nguy hiểm hơn hẳn hai tầng trên.

Dĩ nhiên, phần thưởng thu được cũng béo bở hơn, nhưng số mạo hiểm giả đủ sức kiếm ăn tại tầng ba này không nhiều.

Tối nay, một tổ đội nhân tộc kỳ cựu gồm bốn người vừa kết thúc chuyến săn.

Họ chọn một khoảng đất bằng phẳng thoáng đãng, dựng trại, đốt lửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mỗi người tầm cấp 50 không thể gọi là tầm thường.

Họ đã lăn lộn ở tầng ba suốt nhiều tháng, kỹ năng và phối hợp đều vững vàng.

Họ chia nhau trực đêm theo cặp, hai người canh gác trước, hai người ngủ lấy sức cho ngày mai.

Lúc này, hai người trực gác đang ngồi bên đống lửa, trò chuyện rôm rả để xua tan cơn buồn ngủ.

Và như thường lệ, chủ đề không gì khác ngoài chuyện giới mạo hiểm giả.

“Này, nghe nói mới đây đám thú nhân lại gây chuyện với nhân tộc. Nhưng lần này tụi nó đụng trúng phải tổ đội tân binh ‘Chú Hề Đen’ đang nổi như cồn. Kết quả là bị đánh cho không kịp ngáp luôn. Nghe mà hả dạ dễ sợ. Đám thú nhân lúc nào cũng hống hách, bị dằn mặt như thế là đáng lắm.”

Người lên tiếng là Subaran, trinh sát của tổ đội.

Anh ta cười hì hì, nhấp một ngụm nước ấm, mặt rạng rỡ như kể chuyện cười.

Gilbert, chiến binh tiền tuyến, cao lớn, lực lưỡng, tay đầy sẹo ngẩng đầu gãi cằm, giọng nghi ngờ:

“‘Chú Hề Đen’? Tên gì kỳ cục. Là tụi nào vậy?”

“Trời, ông không biết à? Giờ tụi nó đang được giới mạo hiểm bàn tán rầm trời đó. Gồm một thằng nhóc đeo mặt nạ hề, một Kỵ sĩ khoác giáp vàng chói và một công chúa Elf đẹp tới mức tưởng trong truyện cổ tích bước ra. Vừa xuất hiện mấy ngày mà đã càn quét tận tầng 5 luôn rồi!”

Gilbert cau mày.

“Cái tên đó… là gọi đại à?”

“Ừ. Nhóc mặt nạ đội mũ trùm, tóc đen, cứ đeo mặt hề hoài. Người ta chả biết tên thật nên gọi luôn ‘Chú Hề Đen’. Mà nghe riết rồi thành quen luôn.”

Gilbert lườm bạn đồng đội, ánh mắt lộ vẻ khó tin.

“Này này, ông biết mà. Lăn được tới tầng 5 là cả tháng trời đổ mồ hôi sôi máu, chứ đâu phải đi dạo công viên. Vài ngày mà mò tới đó? Xạo vừa thôi.”

Subaran nhún vai, tỏ vẻ vô tội.

“Tôi cũng tưởng xạo. Nhưng có người trông thấy tụi nó nộp ma thạch Yeti tận tay Hội Mạo Hiểm luôn. Không ai biết tụi nó làm kiểu gì mà xuống nhanh vậy.”

Nói rồi anh ta ghé sát, hạ giọng như sắp tiết lộ chuyện quốc gia đại sự:

“Cái thằng đeo mặt nạ đó… nghe đồn có thể phá bỏ niệm chú của ma pháp chiến thuật cấp cao luôn.”

Gilbert ngớ người. 

Một lúc sau, anh mới bật ra:

“Cái gì? Nói cho đúng tầm đi cha. Tôi làm tiền tuyến, chả rành ma thuật thật, nhưng biết rõ niệm chú chiến thuật không phải trò chơi trẻ con. Phá cái đó? Giỡn à?”

“Không phải tôi bịa. Là do một pháp sư nhân tộc kể lại. Cô ta nói tận mắt chứng kiến luôn đấy.”

“…Khoan. Ý ông là con bé Miya? Em út của cặp anh em tóc đỏ?”

Subaran gật đầu.

Miya, pháp sư trẻ, nhân tộc, tính tình rụt rè từng học trường ma pháp nhưng nghỉ ngang vì khó khăn tiền bạc.

Dù vậy, vẫn được xem là pháp sư thực thụ giữa giới mạo hiểm giả.

Nhưng do nhút nhát, cộng thêm mấy ông anh trai cục súc cứ canh chừng suốt, nên ai dám lại gần cũng bị đuổi như đuổi tà.

Có vài kẻ liều thử ép buộc… và ăn đòn te tua.

Sau vụ đó, không ai bén mảng nữa.

Còn các tộc khác? 

Lòng tự trọng khiến họ chẳng buồn mời mọc một nhân tộc.

Vậy mà giờ Miya lại hớn hở tuyên bố ngay giữa quán ăn:

“Không chỉ ma thuật chiến đấu đâu! Cậu ấy phá cả niệm chú chiến thuật luôn á!”

Gilbert rùng mình, nuốt khan.

“Nếu nhân tộc mà làm được như thế thì… không phải thiên tài nữa rồi. Là anh hùng. Hoặc dũng giả tái sinh cũng nên…”

Nếu là Elf, Ma nhân hay Long nhân thì còn hiểu được.

Nhưng nhân tộc bị coi là yếu nhất thế giới?

Chuyện đó chẳng khác nào trời sập.

Subaran chậm rãi nhấp ngụm nước nữa, mắt nhìn ngọn lửa đang cháy:

“Anh hùng, dũng giả tái sinh… ông ví dụ hay đấy. Cầu cho người như vậy thật sự tồn tại. Biết đâu giúp xóa sổ cái nạn kỳ thị chủng tộc khốn nạn này.”

Gilbert nheo mắt, gật đầu chậm rãi.

“Dạo này tôi thấy cái trò khinh nhân tộc càng lúc càng lộ liễu…”

“Ừ. Nhưng thiệt ra từ xưa đã thế rồi.” 

Subaran thở dài, rồi đứng dậy cầm theo xẻng. 

“Tôi uống hơi nhiều rồi. Phải đi giải quyết cái đã.”

Gilbert liếc qua rồi bật cười khinh khích.

“Đào cho sâu vào đấy. Tôi không muốn nửa đêm phải bịt mũi đâu.”

Subaran không thèm quay lại, chỉ giơ tay vẫy cợt nhả:

“Lo cho mình trước đi. Đừng để tôi vừa quay lưng là ông bị quái kéo đi đấy. Ai bảo tôi là đôi mắt của tổ đội hả?”

“Hahaha! Biết rồi, biết rồi. Nhanh lên, đừng để tè ướt cả quần!”

“Chính ông mới dễ bị thế đấy.”

Dù nói cười, ánh mắt cả hai đều liên tục liếc quanh, cảnh giác từng chuyển động trong bóng tối.

Họ là người từng trải. 

Dù buông lời tếu táo, họ không hề chủ quan.

Subaran lặng lẽ rời đống lửa, tìm một góc khuất đủ xa để không làm ảnh hưởng tới trại.

Vừa tránh mùi, vừa giữ chút riêng tư, dù sao cũng là "chuyện giữa chừng".

Tìm được chỗ ưng ý, anh bắt đầu đào.

“Phù… thoải mái thật.”

Là đàn ông, chuyện này xử lý gọn lẹ.

Xong, Subaran dùng đất rửa tay sơ rồi lấp hố lại, không quên nén thật kỹ.

Hồi mới vào nghề, anh từng bị mắng vì chôn ẩu, để mùi bay khắp trại.

“Giờ nghĩ lại… không phải kỷ niệm đẹp. Nhất là lần Gilbert ị thúi quá, cả bọn bỏ chạy như bị truy sát. Hồi ức gì mà tanh tưởi…”

Anh bật cười lẩm bẩm, rồi quay về phía trại, định bụng kiếm chuyện cà khịa Gilbert tiếp.

Cách đây vài phút, Gilbert to như gấu vẫn còn ngồi lù lù bên đống lửa.

Nhưng giờ…

“Gì vậy trời?”

Một cảm giác bất an lướt qua gáy.

Rồi một giọng nói vang lên như nhát dao xuyên thẳng màng tai:

“Một đứa sâu bọ như mày mà dám để tao phải đợi sao? Thật là thất lễ không thể tha thứ.”

Dưới ánh lửa tàn lụi, thi thể Gilbert nằm đó, đầu lìa khỏi thân.

Máu nhuộm đất sình.

Và giẫm lên xác anh, một gã Elf lạ mặt đứng đó, ánh mắt khinh miệt, lạnh lẽo như chính đầm lầy chết chóc này.