Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

47 1073

Vũ trụ thiên ma 3077

(Đang ra)

Vũ trụ thiên ma 3077

녹색여우

Thế nhưng họ đâu có biết, bên dưới trái đất kia, tồn tại một kẻ 2000 năm trước từng thống nhất thiên hạ, người đã trở thành bậc duy nhất sở hữu danh xưng người trên vạn người duy ngã độc tôn, kẻ đã tr

68 1419

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

119 1248

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

81 762

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

122 1154

Vol 1 - Chương 11: Tiêm truyền tinh thần Kỵ Sĩ

Đám thú nhân chắn trước sau đều mặc những bộ giáp da bẩn thỉu, bạc màu theo năm tháng, chỉ liếc qua cũng đủ biết đã dùng từ thời còn đi tập bò.

Con gấu thú nhân đứng đầu gằn giọng, mắt nheo đầy khinh miệt:

“Lúc nãy tụi ta có nghe vụ ngươi cãi nhau với tiếp tân trong hội. Mà ta nói thật nha, nhìn kiểu gì thì ngươi cũng khả nghi thấy rõ luôn đấy. Ta đây nè, kinh nghiệm đầy mình, một ngày chui vô tầng hai mê cung còn bở hơi tai. Vậy mà tụi ngươi, lũ nhân loại hạ đẳng, lại đòi vô tới tầng ba rồi quay ra nguyên vẹn á? Ảo tưởng hả? Nếu không làm chuyện mờ ám thì khai coi, ngươi đã vô được tới đó bằng cách nào. Nào nào, kể tụi ta nghe chút đi!”

Tôi lạnh nhạt đáp, không thèm thay đổi sắc mặt:

“Không có hứng kể đâu. Mạo hiểm giả tụi ta không đời nào lại tự vạch bài cho kẻ lạ xem cả.”

“Ê nhóc, mày không hiểu tình hình hả?”

Phía sau là gấu và khỉ thú nhân chặn lối.

Phía trước, lửng chó, cáo và chuột thú nhân đã bít kín đường lui.

Cả nhóm chọn đúng một con hẻm nhỏ tối tăm, vắng người, vừa hẹp vừa khuất ánh sáng, địa điểm kinh điển để giở trò.

Gấu thú nhân bước tới nửa bước, giọng trầm xuống cố ra vẻ dằn mặt:

“Tụi ta là mạo hiểm giả lâu năm ở thành phố này. Nói cách khác, tụi ta là đàn anh của ngươi. Ngành nào cũng vậy thôi, gặp tiền bối thì phải biết kính trọng, đúng không? Tiền bối đây chỉ muốn xác minh xem ngươi có thật là không làm gì phạm pháp hay không thôi mà. Trả lời nhanh còn kịp, hay là ngươi muốn ăn đòn trước đã hả?”

“Ê bọn nhóc, đại ca tụi ta nóng tính lắm đó. Biết điều thì khai lẹ đi!”

Gấu thú nhân nheo mắt, khẽ búng tay.

Tên khỉ đứng bên liền ré lên bằng giọng the thé chói tai, cứ như đang cố gắng chọc tức thần kinh kẻ khác.

Chúng đang cố tạo áp lực tâm lý, nhưng với cách biệt cấp độ hiện tại, tôi chẳng cảm thấy tí ti đe dọa nào.

Vấn đề là…

(Mình còn tưởng bọn này có thể mang đến manh mối gì cơ, ai ngờ chỉ là đám cặn bã đường phố.)

Nếu là thành phần của “Hội Quần Tộc” thật sự, thì cách tiếp cận đã khác hẳn rồi, kín đáo, khôn ngoan, không thô như thế này.

Chúng chẳng giấu nổi sự thấp kém.

(Nemmu, ngoài bọn này còn ai nữa không?)

(Không ạ. Chỉ có nhóm chúng thôi. Không có ai đang ẩn nấp quan sát.)

Với khả năng dò tìm ở cấp UR như của Nemmu, nếu cô ấy nói không, thì tức là chắc chắn không.

(Không phải phe chiêu mộ, cũng không phải một màn diễn để lộ thực lực... Vậy chỉ là đám du côn tưởng gặp mồi béo nên lao vào?)

(Khí chất của bọn này không giống kẻ muốn thử sức. Chủ nhân, đúng là một pha ‘bốc nhầm thẻ rác’ rồi.)

(Thần cũng đồng tình. Bọn này chỉ là lũ cơ hội ăn theo mà không hiểu mình đang chọc vào ai.)

Cả tôi, Nemmu và Gold đều xếp chung chúng vào mục “rác sinh hoạt”.

Tôi khẽ thở ra, vai vô thức hạ xuống một chút khi biết chẳng còn gì đáng mong đợi.

Có lẽ tưởng tôi đã chột, gấu thú nhân nhếch mép:

“Sao rồi, xì xào tính đầu hàng rồi khai thiệt hả?”

“Này đại ca, hay tụi mình lôi con nhỏ tóc bạc kia về chỗ trọ hỏi chuyện đi? Còn gì bằng đâu. Tất nhiên là… để đến khi tụi mình ‘chán’ thì thôi!”

“Saru, mày nghĩ ra trò hay đấy khỉ. Ngực có hơi lép tí nhưng mặt mũi thì đẹp hơn cả lũ tộc Elf luôn á. Gái ngon thế này tao mới thấy lần đầu đó. Vừa hỏi chuyện vừa ‘dạy’ cho nó thế nào là làm mạo hiểm giả đúng nghĩa!”

“Đại ca! Lấy luôn bộ giáp vàng kia làm học phí đi!”

Lửng chó chen vào với vẻ hồ hởi như đang nhặt được tiền giữa đường.

Cáo và chuột thú nhân sau lưng cũng phụ họa như một dàn đồng ca thảm họa.

“Nghe nói giáp đó chỉ mạ vàng giả, giá không cao, nhưng chắc cũng đủ uống vài bữa rượu. Thôi thì gom luôn chỗ tiền ma thạch tụi ngươi vừa nhận, gọi là học phí nhé? Còn chừa lại chút đỉnh cho tiền nhà trọ, tụi ta cũng tốt bụng lắm đó!”

Từng lời bẩn thỉu tuôn ra khiến Nemmu bên cạnh tôi nổi gân xanh rần rần trên thái dương.

Giọng cô trầm xuống, nguy hiểm như lưỡi dao rút khỏi vỏ:

“Dark-sama, xin hãy ra lệnh. Nếu được phép, em sẽ hóa bọn hạ đẳng này thành khói máu trong chưa đầy ba giây.”

“Cô nổi giận là đúng thôi, nhưng đừng giết người. Lằng nhằng hậu quả lắm. Đám này không đáng để phí thời gian. Vô hiệu hóa là đủ.”

“Tuân lệnh.”

“À? Gì cơ? Mấy đứa bay nói cái quái gì vậy? Lũ nhân loại hạ đẳng mà dám bật lại ta, người từng được gọi là biểu tượng của tộc gấu á? Muốn chết sớm hả——”

“Ê, chủ nhân, Nemmu, cho tôi xin một phút nha?”

Gold giơ tay ngắt lời, giọng nhẹ nhàng như đang xin mời vào tiệc trà.

Tôi liếc sang mấy tên chắn đường phía trước đã nằm gục, không kịp kêu một tiếng.

Gold đã hành động ngay sau cái gật đầu nhẹ của tôi.

Anh tung ra đòn nhanh tới mức không ai kịp phản ứng.

Dưới chiếc mặt nạ vàng, giọng anh vang lên đầy phấn khích:

“Chuyện xử lý lũ này để thần lo nha? Không giết, nhưng thần sẽ huấn luyện sao cho chúng nhớ đời, khỏi bén mảng đến nữa.”

“Vậy thì nhờ Gold nhé. Tôi với Nemmu quay về trọ trước.”

“Ô hô! Quả là chủ nhân hiểu chuyện! Nemmu, cô không ngại để hai người ‘thân thiết’ hơn chứ?”

“Bổn phận của tôi là được ở bên Dark-sama. Nếu được giao lại cho anh thì càng tiện. Tôi nhường sân với cả lòng biết ơn.”

Gold nhấn mạnh chữ “hai người” rõ ràng không có thiện chí thuần khiết.

Nemmu ho nhẹ một tiếng, đáp lại bằng giọng trầm mà dịu hơn bình thường.

Tôi chỉ cười nhạt.

Thấy cô vui, tôi cũng chẳng cần nói gì thêm.

“Wahahahahahaha! Vậy thì cứ để việc ‘truyền dạy tinh thần kỵ sĩ đạo’ lại cho ta!”

“Gì, gì vậy!? Dám coi thường ta, bậc tiền bối của giới mạo hiểm à! Lũ nhân loại hạ đẳng các ngươi dám…!”

Gold vừa cười vang vừa bước lên, dáng đi không hề vội nhưng áp lực như búa đè.

Tên gấu thú nhân cố nuốt nước bọt, nhưng vẫn không thể lùi bước vì bị sĩ diện trói chặt chân.

Hắn vung nắm đấm liều mạng tấn công.

Nhưng trước [UR, Kỵ Sĩ Hoàng Kim Gold], đó chỉ là trò trẻ con.

Cú đấm bị bắt lại, và chỉ bằng một lực bóp nhẹ, hắn đã rú lên như heo bị chọc tiết:

“ĐAU-ĐAU ĐAU ĐAU! Buông ra! Ta là tộc gấu, là—ĐAU ĐAU ĐAU ĐAU! ĐỪNG SIẾT NỮA! GÃY RỒI! GÃY MẤT RỒI!!”

“Định bỏ rơi đại ca đấy à?”

“Hii!?”

Tên khỉ tính bỏ chạy, nhưng tôi đã chặn lối.

Tôi rút một thẻ bài từ bộ [Vòng Quay Vô Hạn] và giải phóng ngay:

“[R, Fire Arrow], khai hỏa.”

“Higuuh!!?”

Mũi tên lửa sượt qua giáp da, ép hắn khựng lại như bị đốt sống.

“Đợ-đợi đã! Đám nhân loại hạ đẳng mà cũng có pháp sư á!? Mấy người là cái quái gì vậy hả!?”

“Wahahahahaha! Ngươi tưởng thoát được ánh mắt của chủ nhân sao!? Không một tên nào được chạy! Ta RẤT thích giáo huấn mấy đứa như các ngươi về ‘tinh thần kỵ sĩ đạo’ đó! Cơ hội quý giá thế này sao có thể bỏ qua!”

“Đau! Đau quá! Đừng kéo tay tôi khi vẫn còn đang bóp chặt như vậy màààà!!”

Gấu thú nhân gần 2m5 bị Gold lôi đi như bao cát rách.

Hắn rên rỉ, gào khóc, vùng vẫy như cá trên thớt vô vọng.

“…Tôi không ngờ Gold lại có sở thích kiểu này luôn đấy.”

“Miễn là không giết và có thể ‘huấn luyện’ để hắn không bao giờ dám chống đối Dark-sama nữa thì em nghĩ hoàn toàn hợp lý. Ở lại đây thêm cũng vô nghĩa. Chúng ta về nghỉ thôi. Hôm qua ngài chưa được tắm, nên nếu… nếu được phép… em-em xin mạn phép chà lưng cho ngài!”

Công việc ở đây coi như xong.

Tôi giao tất cả cho Gold rồi cùng Nemmu trở về quán trọ.

Tiện thể nói thêm:

Phòng tắm ở đây dùng riêng, nên tôi tranh thủ tắm và thay đồ một thể.

So với cái thời ở Vực Thẳm, tắm là phải giằng co với Mei và đám tinh linh hầu gái thì giờ được một mình thế này đúng là… dễ thở hơn hẳn.

Sau khi tắm bước ra, tôi thấy Nemmu đang cố giữ mặt bình thản, nhưng khí chất thì… buồn thiu thấy rõ.

Tắm chung thì vẫn hơi ngại, nên tôi chỉ cười gượng rồi lảng sang chuyện khác.

Về phần Gold, mãi đến sáng hôm sau anh mới về, mặt mày hớn hở, bắt đầu thao thao kể về một đêm “huấn luyện” mỹ mãn vừa qua…