Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bắt Cóc Toàn Nhân Loại

(Đang ra)

Bắt Cóc Toàn Nhân Loại

Tiểu Vũ Thanh Thần

------Dưới sự bảo vệ của đội quân tinh nhuệ nhất thế giới, dưới sự hướng dẫn của những chuyên gia ưu tú nhất thế giới, dưới sự mưu hoạch của những tham mưu thông minh nhất thế giới, dưới sự dõi theo c

22 3

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

325 9123

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

68 325

Volume 06 - Chương Hai: Những Vị Khách Từ Xứ Xa

Khi tôi đang rảo bước đến tòa thị chính, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

“Này, Shiro!”

“Mister Shiro!”

Quay lại, tôi thấy Aina và Patty đang chạy tới.

“Anh lượn lờ ngoài này làm gì thế, Shiro?” vị tiên tộc tí hon hỏi, đôi cánh sau lưng đập phần phật giữ cho cô lơ lửng ngay trước mặt tôi. “Chẳng phải anh bảo sẽ đến hội sao?”

“Tôi đi rồi” tôi đáp. “Còn hai người thì sao? Chẳng phải hai đứa định về nhà à?”

Ngay khi vừa trở lại Ninoritch, cả nhóm đã mỗi người một ngả. Celes thì bảo muốn về nhà một lát trước khi vào rừng tìm cổng dịch chuyển đến đảo quỷ. Dramom cũng thẳng tiến vào rừng, nói rằng cô lo chúng tôi đã chiều hư Suama nên đã đến lúc phải dạy cho con bé cách săn mồi. Lẽ ra Aina phải về nhà cùng Patty, cô tiên nhỏ đang tá túc ở nhà cô bé, thế nên tôi khá ngạc nhiên khi thấy cả hai ở đây.

“Bọn em đi dọn dẹp cửa hàng đây ạ!” Aina nói. “Mình đã đi vắng một thời gian rồi, nên chắc trong đó bụi bặm lắm.”

Cô bé lôi hai chiếc khăn rằn từ ba lô ra. Chiếc lớn hơn được cô bé buộc quanh đầu mình, còn chiếc nhỏ hơn thì đưa cho Patty. Vừa nhận lấy, cô tiên nhỏ liền đội lên ngay, ưỡn bộ ngực tí hon với vẻ mặt đầy quyết tâm.

Hai đứa muốn dọn dẹp cửa hàng ngay bây giờ thật à? Aina hẳn là muốn dành thời gian cho mẹ sau chuỗi ngày xa cách, vậy mà cô bé lại ưu tiên công việc của mình. Đúng là một nhân viên gương mẫu. Trong khi đó, tôi, đường đường là chủ cửa hàng, lại còn chưa thèm ngó ngàng gì đến nó từ lúc về. Một cảm giác tội lỗi chợt nhói lên trong lòng.

“Nhưng mấy đứa không mệt à? Mình vừa mới về mà! Cứ nghỉ ngơi hết hôm nay đi đã” tôi nhẹ nhàng khuyên.

“Sao lại mệt được ạ?” cô bé đáp. “Tụi em được cưỡi trên lưng cô Dramom suốt cả chặng đường cơ mà!”

“Phải đó, Aina nói đúng. Tôi chẳng mệt tí nào!” Patty đồng tình.

Cả hai nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt tròn xoe, đầy vẻ khó hiểu, như thể muốn hỏi: “Mệt mỏi vì di chuyển là gì thế?”. Haizz, đúng là tuổi trẻ. Hoặc có lẽ trẻ con ở thế giới này có cấu tạo khác chăng? Dù sao đi nữa, với một gã sắp chạm ngưỡng ba mươi như tôi thì thật đáng ghen tị.

“Bây giờ anh đi đâu vậy, Mister Shiro?” Aina hỏi.

“Anh đến gặp Karen.”

“Karen à? Để làm gì?” Patty thắc mắc, bay vèo lên vai tôi rồi ngồi phịch xuống với một tiếng “hự” khe khẽ. Chẳng hiểu vì sao cô nàng đã mặc định vai tôi là bãi đáp kiêm chỗ nghỉ quen thuộc của mình.

“Tôi đi báo cho cô ấy biết mình đã về. À, còn phải cảm ơn nữa.”

“Cảm ơn ư?” Patty nghiêng đầu.

“Ừ. Nhờ lá thư của cô ấy mà chúng ta mới vào được thủ đô, nên tôi biết ơn cô ấy lắm” tôi giải thích.

Patty gật gù. “Ồ, ra vậy. Mà đúng là, lúc ở cổng thành tôi đã phải trốn trong ba lô của Aina. Tim đập thình thịch luôn!”

“Em cũng vậy!” Aina hùa theo.

“Lúc Celes cố đút lót tên lính gác bằng mấy viên pha lê ma thuật đỏ, tôi đã nghĩ phen này mình tiêu rồi!” cô tiên nhỏ rên rỉ.

“Em cũng thế!” cô bé đồng tình. “Cảm giác như máu trong người em đông cứng lại luôn.”

Tôi vẫn chưa hết sốc khi Celes định hối lộ một tên lính gác ở thủ đô bằng mấy viên pha lê quý hiếm. Thiệt tình chứ, sao cô ta lại phải đi hỏi ý kiến một người như Emille về cách hòa nhập với con người cơ chứ? Patty và Aina tội nghiệp chắc hẳn đã sợ chết khiếp, lo rằng tên lính gác sẽ kiểm tra ba lô của cô bé và phát hiện ra chúng tôi đang cố buôn lậu một tiên tộc vào thành.

“Shiro, Celes là thuộc hạ của anh, nên anh phải trừng phạt cô ta đi, rõ chưa?” Patty ra lệnh.

“Không đời nào” tôi nói chắc nịch. “Chuyện gì cũng được trừ chuyện đó.”

“A-Anh phải làm thế!” cô nàng khăng khăng, hai tay vung loạn xạ. “Nếu cô ta thấy mình có thể dễ dàng lấn lướt anh, cô ta sẽ nghĩ mình cũng làm được thế với tôi! Thế nên anh phải làm gì đi chứ!” Xem ra vị “sếp lớn” tí hon này không đời nào chấp nhận quyền lực của mình bị lung lay.

“Nhưng Celes siêu đáng sợ mỗi khi nổi giận” tôi phản đối.

“Hả? Không có đâu ạ! Chị Celes tốt bụng lắm!” Aina xen vào.

“Em nghĩ vậy thật à?” tôi ngờ vực hỏi lại.

“Vâng ạ!” Aina đáp. “Chị ấy toàn cho em trái cây thôi!”

“Thật á? Cô ta chưa bao giờ cho anh cái gì cả” tôi lẩm bẩm.

“Shiro!” Patty ngắt lời. “Đây chính là điều tôi muốn nói. Rõ ràng là cô ta không tôn trọng anh! Với tư cách là sếp, thỉnh thoảng anh phải thể hiện quyền uy của mình chứ!”

“Nhưng tôi không muốn” tôi rên rỉ.

Tòa thị chính và cửa hàng của tôi cùng một hướng nên cả ba chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, Patty vẫn đậu trên vai tôi còn Aina thì vui vẻ bước bên cạnh. Khi chúng tôi đến khu chợ, tôi không khỏi chú ý đến một đám mạo hiểm giả lạ mặt, vài người trong số họ thậm chí còn đang nhìn chúng tôi chằm chằm—hay chính xác hơn là nhìn Patty—với miệng há hốc. Cũng không thể trách họ được. Xét cho cùng, đâu phải ngày nào cũng thấy một tiên tộc cứ thế thản nhiên bay lượn quanh thị trấn. Tôi thậm chí còn dám nói rằng việc quen với sự hiện diện của Patty đã trở thành một nghi thức nhập môn cho bất kỳ ai mới đến Ninoritch. Cứ thế, cả ba chúng tôi băng qua khu chợ dưới những ánh nhìn bối rối của đám mạo hiểm giả tân binh. Raiya nói đúng, tôi thầm nghĩ. Đúng là có nhiều mạo hiểm giả ở đây hơn hẳn lúc trước.

“Hôm nay đông người quá nhỉ?” tôi nhận xét.

“Mama nói có rất nhiều mạo hiểm giả mới đến thị trấn ạ!” Aina góp lời.

Khu chợ rõ ràng đã nhộn nhịp hơn nhiều so với lần đầu tôi đặt chân đến thế giới này.

“Lúc chúng ta lên thủ đô đâu có đông thế này” Patty nói, đôi mày nhíu lại.

“Rõ ràng là một lượng lớn mạo hiểm giả từ các nước láng giềng đã chú ý đến mấy di tích trong rừng, nên họ kéo cả về đây đấy” tôi nói với cô tiên nhỏ.

“‘Các nước láng giềng’? Ý anh là sao?” cô hỏi.

“Thì, Ninoritch thuộc một quốc gia tên là ‘Vương quốc Giruam’, đúng không? Nhưng thực tế còn có rất nhiều quốc gia khác nữa” tôi giải thích. “Và rất nhiều mạo hiểm giả từ những nước đó đã quyết định đến đây để khám phá di tích trong rừng.”

“V-Vậy sao?”

“Ừ. Dù gì thì Ninoritch cũng là thị trấn gần Rừng Gigheena nhất, nên nó là nơi hoàn hảo để làm cơ sở hoạt động.”

Chẳng hiểu sao, Patty bắt đầu cười toe toét khi nghe điều đó. Cô trông như đang cố kìm nén cảm xúc, nhưng niềm hạnh phúc quá lớn khiến cô không thể giấu nó khỏi gương mặt mình.

“Thật nhiều người yêu thích thị trấn mà Eren đã tạo ra” cô lẩm bẩm.

Nghe vậy, tôi và Aina ngạc nhiên liếc nhìn nhau. Patty đang nhắc đến Eren Sankareka, cụ cố của Karen và là người sáng lập Ninoritch, nhưng có lẽ quan trọng hơn, ông là bạn thân nhất của cô tiên nhỏ này. Cô thực sự hạnh phúc khi thấy thị trấn của bạn mình phát triển như vậy.

“Nếu ông ấy có thể thấy cảnh này, mình chắc chắn Eren sẽ vui lắm” cô nói với một tiếng cười khúc khích khi nhìn quanh khu chợ.

Vẻ mặt của cô đã trở nên dịu dàng đến lạ. Chắc hẳn cô rất nhớ người bạn của mình. Tôi chợt có một thôi thúc muốn kể cho cô nghe về khu hầm ngục mà Raiya và tôi đã bàn lúc trước. Cô ấy sẽ phản ứng thế nào khi biết mình có thể gặp lại Eren?

Không, Shiro, tôi tự mắng mình. Dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi. Dù gì đây cũng là Patty. Nếu biết về hầm ngục đó, cô ấy sẽ lao thẳng đến đó mà không do dự một giây, kể cả khi phải một mình chiến đấu với hàng ngàn quái vật. Hơn nữa, tôi vẫn chưa biết chuyện gì thực sự đã xảy ra trong đó. Có thể đó thực sự là một phép màu. Hoặc cũng có thể chỉ là một cái bẫy tinh vi nào đó. Dù sao đi nữa, nói cho Patty biết bây giờ cũng chẳng ích gì, vì nó sẽ chỉ làm cô ấy và cả Aina thêm bối rối. Tôi quyết định tạm thời giữ bí mật về sự tồn tại của hầm ngục với cả hai.

“Ai rồi cũng sẽ có lúc mất đi một hoặc hai người mình yêu quý.”

Vì một lý do nào đó, những lời của Raiya lúc trước lại vang lên trong tâm trí tôi.

◇◆◇◆◇

Khi chúng tôi đến giữa khu chợ, cũng là lúc phải tách ra.

“Được rồi, vậy anh sẽ đến—”

Tôi định kết thúc câu nói của mình bằng hai từ “tòa thị chính”, nhưng lại bị một người đàn ông trung niên lạ mặt cắt ngang, ông ta đã lẻn đến gần tôi từ lúc nào không hay.

“Ôi trời đất ơi! Có phải là một tiên tộc trên vai anh không?” ông ta hỏi tôi.

Đánh giá qua vẻ ngoài, ông ta rất có thể là một thương nhân, và còn là một thương nhân lữ hành nữa, tôi đoán vậy nếu cái túi khổng lồ ông ta đang mang không phải là để làm cảnh.

“Ồ! Ồ, wow! Tôi không thể tin vào mắt mình! Đúng là một tiên tộc thật! Tôi đã nghe tin đồn có một tiên tộc sống giữa người dân Ninoritch, nhưng không ngờ lại là sự thật. Thật không thể tin nổi!” vị thương nhân lữ hành reo lên.

Mọi người ở Ninoritch đều biết Patty, nhưng với phần còn lại của thế giới, tiên tộc vẫn được coi là những sinh vật thần thoại.

“Và trông anh có vẻ khá thân thiết với cô ấy” người đàn ông quan sát, rồi quay sang tôi. “Vậy thì chắc hẳn anh chính là Shiro rồi!”

Tôi gật đầu. “Đúng vậy, nhưng, ừm…” tôi ngập ngừng. “Xin hỏi ông là ai vậy?”

“Đ-Đúng thế! Ông là cái quái gì vậy?” Patty ré lên từ trên vai tôi. Cô nghe có vẻ hơi hoảng hốt, cũng không có gì lạ, bởi dù tỏ ra cứng rắn, cô tiên nhỏ này thực ra rất nhút nhát.

“Ồ, xin thứ lỗi. Tên tôi là Dahl. Tôi là một thương nhân lữ hành” ông nói. “Tôi đã lặn lội từ tận Cộng hòa Saumasur ở phía nam đến đây chỉ để gặp anh đấy! Tôi đã nghe rất nhiều về anh.” Ông đặt một tay lên ngực và nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt to, lấp lánh như thể không tin rằng mình cuối cùng cũng được gặp tôi.

Đây không phải lần đầu tiên một thương nhân đến Ninoritch chỉ để giao dịch với tôi, dù trước đây tất cả họ đều đến từ những nơi khác trong Vương quốc Giruam. Phải nói rằng, tôi khá ấn tượng khi người đàn ông này không chỉ vượt biên từ nước mình sang Vương quốc Giruam, mà còn đi đến tận cái xứ khỉ ho cò gáy Ninoritch này chỉ để gặp tôi.

“Từ phía nam sao?” tôi nói. “Chắc hẳn là một chuyến đi khá dài. Nhưng rất tiếc phải nói với ông rằng, nếu có thể, tôi muốn ông chuyển mọi giao dịch kinh doanh đến hội Lời Hứa Vĩnh Cửu, hội thương nhân mà tôi đang tham gia.” Tôi dừng lại và nở nụ cười kinh doanh chuyên nghiệp nhất của mình. “Ông có thể mua tất cả hàng hóa của tôi thông qua họ. Theo quy tắc, tôi thường tránh giao dịch trực tiếp với các chủ doanh nghiệp khác. Vì vậy, nếu không quá phiền, ông có thể vui lòng liên hệ với hội của tôi nếu quan tâm đến hàng hóa của tôi không?”

“Ồ, vâng, tôi biết hết những điều đó rồi!” người đàn ông nói. “Lời Hứa Vĩnh Cửu chính là điểm dừng chân đầu tiên của tôi. Tuy nhiên, tôi đã nghiên cứu rất kỹ danh mục của họ và họ không có món hàng cụ thể mà tôi đang tìm kiếm.”

Tôi đã bán gần như mọi mặt hàng ăn khách nhất của mình thông qua hội Lời Hứa Vĩnh Cửu, bao gồm diêm, bộ dầu gội và cả các loại thuốc bổ vitamin được quảng cáo là thuốc chữa bệnh Thối Rữa. Vậy mà ông ta vẫn không tìm thấy thứ mình cần. Tôi liếc sang Patty trên vai, và qua khóe mắt, tôi thấy Aina cũng đang làm điều tương tự. Cô bé hẳn đã đi đến cùng một kết luận với tôi. Một thứ không có trong danh mục của hội Lời Hứa Vĩnh Cửu, nhưng đủ hấp dẫn để thu hút sự chú ý của một thương nhân lữ hành từ một quốc gia khác…

“Tôi đang nói đến rượu mật ong tiên tộc!” Dahl nói. “Tôi biết anh có một ít trong tay. Cô tiên tộc trên vai anh là bằng chứng sống đây này!”

Đúng như tôi nghĩ. Ông ta muốn rượu mật ong tiên tộc.

“Anh có thể vui lòng bán cho tôi một ít được không, ngài Shiro?” ông ta hỏi, sự phấn khích hiện rõ trong giọng nói. “Tôi có rất nhiều khách hàng tha thiết muốn được nếm thử nó. Cứ ra giá đi!”

Lúc này ông ta đang nói rất to, và dĩ nhiên, kết quả là không thể tránh khỏi.

“Gã đó vừa nói ‘ngài Shiro’ à?” tôi nghe ai đó nói. “Anh ta ở đâu? Tôi muốn gặp anh ta!”

“Khoan đã, ‘rượu mật ong tiên tộc’?! Vậy tin đồn là thật sao?” một người khác hét lên.

“Ngài Shiro ở đâu?”

“Nghĩa là anh ta đang ở đâu đó quanh đây à?!”

Các thương nhân khắp khu chợ bắt đầu la hét và tìm kiếm tôi. Liếc nhanh một vòng, tôi thấy khoảng một nửa trong số họ là người của Vương quốc Giruam, nửa còn lại là người nước ngoài.

“Nhìn kìa!” một thương nhân kêu lên khi chỉ vào tôi. “Tóc đen, mắt đen! Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là ngài Shiro!”

Khung cảnh sau đó thực sự là một mớ hỗn loạn. Tất cả các thương nhân trong khu chợ—và khi tôi nói tất cả, ý tôi là tất cả mọi người—đều ùa về phía chúng tôi. Trong nháy mắt, chúng tôi đã hoàn toàn bị bao vây.

“Ngài Shiro, xin hãy lắng nghe tôi nói!”

“Có thật là anh mang theo rượu mật ong tiên tộc không. Khoan đã, đó có phải là một tiên tộc trên vai anh không?!”

“Tôi nghe nói anh đã làm một chiếc váy từ những mảnh sao cho Công chúa Shessfelia!”

“Có một món đồ mà tôi thực sự, thực sự muốn! Xin hãy cho phép tôi thương lượng với anh về nó!”

“Tôi đã đến tận đây để mua món đồ ma thuật cho phép anh vẽ một bức tranh về bất cứ thứ gì trong nháy mắt!”

Tất cả bọn họ nhao nhao lên, gào thét những câu như “Tôi trước!”, “Không, là tôi!” và đủ thứ tương tự hòng thuyết phục tôi bán hàng cho mình. Tôi vừa mới trở về từ thủ đô, vậy mà ngay lập tức phải đối mặt với cảnh này… Chà, thực ra, theo một cách nào đó thì nó cũng khá mới mẻ. Cả đời tôi chưa bao giờ nổi tiếng đến thế. Tuy nhiên, mọi thứ đang nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát.

“Mis… Shiro… em… không… thở… được,” Aina thở hổn hển. Cô bé tội nghiệp đang bị đám đàn ông trung niên vây quanh chúng tôi ép chặt.

“Đ-Đừng đẩy! Này, đừng có chạm vào tôi!” Patty lớn tiếng phản đối.

“L-Làm ơn cho chúng tôi chút không gian!” tôi hét lên át đi tiếng ồn ào. “Và các người đang chặn đường đấy!”

Tôi và Patty đã cố hết sức thuyết phục đám đông lùi lại, nhưng chẳng khác nào nước đổ lá khoai. Nếu có Dramom hay Celes ở đây, cảnh này sẽ biến thành một cuộc tắm máu trong nháy mắt, tôi thầm nghĩ, rùng mình sợ hãi. Raiya đã nói với tôi rằng các thương nhân cần phải may mắn, và tôi không thể không nghĩ rằng những người này hẳn đang cảm thấy khá may mắn ngay lúc này. Không thể chịu đựng thêm nữa, tôi nhấc bổng Aina lên và bắt đầu chen lấn qua đám đông hỗn loạn.

“Xin lỗi, nhưng tôi, ờ… tôi có… có việc bận, nên tôi phải đi!” tôi hét lên.

“Tránh ra!” Patty gào lên. “Các người đang làm Aina bị thương đấy! Tránh ra! T-Ta sẽ không ngần ngại dùng phép thuật đâu! Ta làm thật đấy, nghe chưa?”

Các thương nhân vẫn cố túm lấy tôi như một bầy zombie trong phim kinh dị. Chẳng hiểu bằng cách nào, chúng tôi đã xoay sở thoát ra khỏi vòng vây gần như nguyên vẹn.