Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bắt Cóc Toàn Nhân Loại

(Đang ra)

Bắt Cóc Toàn Nhân Loại

Tiểu Vũ Thanh Thần

------Dưới sự bảo vệ của đội quân tinh nhuệ nhất thế giới, dưới sự hướng dẫn của những chuyên gia ưu tú nhất thế giới, dưới sự mưu hoạch của những tham mưu thông minh nhất thế giới, dưới sự dõi theo c

22 3

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

325 9123

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

68 325

Volume 06 - Chương Tám: Buổi Huấn Luyện của Patty và Sự Trở Lại của Dramom

Từ ngày hôm sau trở đi, mọi thứ ở Ninoritch bắt đầu diễn ra nhanh chóng. Đầu tiên, Patty bắt đầu buổi huấn luyện ma thuật của mình với Nesca, người đã hành động ngay sau một giấc ngủ ngon mười bốn giờ và ngay lập tức bắt tay vào việc dạy Patty cách niệm phép thuật Tường Đá. Nhưng dù Patty có nhiệt tình học hỏi đến đâu, việc làm theo hướng dẫn không phải là thế mạnh của cô, vì vậy tôi chỉ có thể hy vọng rằng Nesca không phải bứt tóc vì dạy cô.

Trong khi đó, Baledos và phần còn lại của Đội Người Lùn đã bắt đầu xây dựng những ngôi nhà. Tôi rất vui vì họ đã đồng ý nhận công việc, bởi vì không chỉ có nghĩa là chúng tôi không phải đợi công nhân từ Mazela đến đây để bắt đầu xây dựng, mà Baledos và các anh em của anh ta hóa ra là những người xây dựng cực kỳ có năng lực. Bước đầu tiên là lấy gỗ cho những ngôi nhà, vì vậy chúng tôi đã thuê các mạo hiểm giả vào rừng, chặt một số cây, sau đó vận chuyển gỗ trở lại thị trấn. Khi việc đó đã xong, một trong những người em trai của Eldos—người là một nhà giả kim—đã sử dụng ma thuật của mình để làm khô gỗ, sau đó xử lý nó dưới ánh mắt kinh ngạc của những người lùn khác, trước khi tất cả họ khéo léo biến gỗ thành ván, dầm và các vật dụng nội thất khác nhau như bàn và ghế. Người lùn quả thật tuyệt vời.

Vậy tóm lại, Patty đang đi huấn luyện ma thuật, các mạo hiểm giả đang ở trong rừng chặt cây và Đội Người Lùn đang chế tạo các vật liệu cần thiết cho việc xây dựng những ngôi nhà. Nhưng tôi đang làm gì, bạn có thể hỏi? Chà...

“Ồ, chúng ta có thể xây được rất nhiều nhà trọ ở đây!”

Tôi đã đi xem xét địa điểm mà chúng tôi dự định sẽ xây dựng các nhà trọ. Sau khi bàn bạc với Karen, chúng tôi đã quyết định nơi tốt nhất để xây chúng sẽ là ngay rìa khu rừng ở phía nam thị trấn. Tất nhiên, chúng tôi chưa bắt đầu xây dựng, vì vậy không có nhiều thứ để xem vào lúc này. Về cơ bản nó chỉ là một khu đất trống rộng lớn phủ đầy cỏ dại. Nhân tiện nói về cỏ dại, Baledos đã nói với tôi rằng chúng sẽ cản đường vì vậy chúng tôi sẽ cần phải thuê ai đó để loại bỏ chúng. Lúc đó tôi đã nói với anh ta “Không vấn đề gì”, nhưng khi nhìn thấy chúng nhiều đến mức nào, tôi bắt đầu hơi lo lắng về việc chính xác chúng tôi sẽ tìm ở đâu đủ người để làm nhiệm vụ này. Toàn bộ khu vực xanh đến nỗi có vẻ như việc dọn dẹp nó sẽ mất cả đời.

“Chà, mình sẽ giải quyết chuyện đó sau” tôi lẩm bẩm một mình, sau đó tập trung trở lại vào những gì ở trước mắt mình.

Trong vài tháng nữa, nơi này sẽ không còn là một cánh đồng trống, mà là một con phố sầm uất với các nhà trọ xếp hàng hai bên. Ý nghĩ đó thật tuyệt vời, bởi vì cảm giác hơi giống như tôi đang chơi một trò chơi xây dựng thành phố.

“Nhà trọ sẽ chứa sòng bạc cần phải ở ngay trung tâm của con phố để nó nổi bật nhất” tôi lẩm bẩm một mình. “Và nó sẽ phải đắt hơn những cái khác, để nó có cảm giác cao cấp. À, tôi đã có rất nhiều ý tưởng cho nó rồi!”

Trông sẽ rất ngầu, phải không? Cứ tưởng tượng đi: một khu nghỉ dưỡng lớn với một sòng bạc và một nhà đấu giá bên trong, nép mình giữa những nhà trọ thân thiện với túi tiền hơn. Rốt cuộc, ở Ninoritch có rất ít hình thức giải trí, và mặc dù căng thẳng giữa các mạo hiểm giả đã giảm đi phần nào kể từ khi tôi bắt đầu cung cấp cho quán rượu của hội rượu mang từ Nhật Bản sang, các mạo hiểm giả cấp cao nhất vẫn còn nhiều tiền hơn số mà họ có thể tiêu. Vì vậy, nếu một sòng bạc đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, tôi không nghi ngờ gì rằng họ sẽ đổ cả gia tài vào đó. Và đoán xem những đồng tiền xu sáng bóng đó sẽ kết thúc trong túi của ai?

Tôi không thể không khúc khích, nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Tỉnh táo lại đi, Shiro. Mình đến đây để khảo sát đất đai mà.”

Tôi nhanh chóng lau đi nước dãi đã bắt đầu rỉ ra từ khóe miệng và xua tan tất cả những suy nghĩ liên quan đến tiền vàng ra khỏi đầu mình.

“Sẽ có rất nhiều người ở lại đây, vì vậy chúng ta sẽ cần đủ nước uống cho mọi người.”

Hầu hết dân làng ở Ninoritch lấy nước từ con sông gần đó, nhưng khu vực này của thị trấn khá xa nó, vì vậy việc đi lại mỗi ngày có thể trở nên khá mệt mỏi.

“Trong trường hợp đó, có lẽ chúng ta sẽ phải đào một cái giếng” tôi kết luận khi tôi lững thững đi dạo quanh khu đất một cách lơ đãng.

“Ồ, có phải ngài đó không, thưa chủ nhân?” một giọng nói phía sau tôi vang lên.

Quay lại, tôi thấy Dramom đang từ trong rừng đi ra với Suama nhỏ bé đang loạng choạng đi bên cạnh. Có vẻ như các bài học săn mồi của họ đã kết thúc.

“Pa-pa!” cô bé rồng ré lên, chạy đến chỗ tôi.

Tôi dang rộng vòng tay và cô bé nhảy vào lòng tôi. “Chào mừng trở về, Suama” tôi nói.

“Ai!”

Tôi ngẩng đầu lên. “Và chào mừng trở lại, Dramom.”

“Thưa chủ nhân, có thể chỉ mới vài ngày kể từ khi tôi rời đi, nhưng tôi vô cùng xin lỗi vì đã rời xa ngài” Dramom nói, cúi đầu.

Vậy là cô ấy vẫn chưa bỏ cái trò “chủ nhân” đó, hử?

“Không cần phải quá trang trọng đâu, Dramom” tôi khiển trách cô. “Chỉ cần nói, ‘Tôi về rồi.’ Tôi hứa với cô chừng đó là đủ rồi.”

“Nếu đó là mệnh lệnh của ngài...” Cô dừng lại, trông hơi khó xử sau đó cuối cùng cũng nói “Tôi về rồi.”

“Chào mừng trở lại.”

Khóe môi cô hơi cong lên.

“Pa-pa, nhìn kìa! Nhìn kìa!” Suama bập bẹ trong vòng tay tôi.

“Hửm?” tôi nói. “Gì vậy, Suama?”

“Nhìn kìa! Nhìn kìa!”

Cô bé giơ lên thứ mà cô bé đang cầm trong tay, trông giống như một con thỏ nhồi bông. Hoặc ít nhất là tôi đã nghĩ vậy. Khi nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra đó hoàn toàn không phải là một con thú nhồi bông mà là một con thỏ sừng thật. Và không chỉ vậy, còn có một vết thương hở ở cổ họng nó như thể ai đó đã cắn một miếng lớn vào đó. Vâng, đó là một con thỏ sừng đã chết. Tôi đã không ngờ đến điều này và suýt hét lên kinh hoàng trước cảnh tượng đó nhưng đã kịp kiềm chế lại vào phút cuối. Suama trông rất tự hào về bản thân, điều đó cho thấy cô bé là người đã bắt được con thỏ.

“Con làm tốt không, pa-pa?” cô bé hỏi, rạng rỡ nhìn tôi.

Tôi đợi vài giây trước khi trả lời để có thể bình tĩnh lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô bé (một phần, vì tôi đang cố gắng hết sức để giữ con thỏ sừng đã chết ra khỏi tầm mắt của mình) và đặt cô bé xuống đất. “R-rất tốt, Suama. Rất ấn tượng. Con đã bắt được con đó à?”

Cô bé gật đầu một cách hào hứng. “Ai!”

Đã năm ngày kể từ khi Dramom đưa cô bé rồng vào rừng để học cách săn mồi. Đây rất có thể là con mồi từ cuộc đi săn solo thành công đầu tiên của cô bé.

“Con gái của tôi muốn dâng cho ngài con mồi từ cuộc đi săn một mình thành công đầu tiên của nó” Dramom giải thích, xác nhận những nghi ngờ của tôi.

“Cái gì? Con muốn ba có nó à?” tôi hỏi Suama, sửng sốt.

“Ai!”

“Chà, cảm ơn con rất nhiều, Suama” tôi nói, rạng rỡ nhìn cô bé. “Tối nay chúng ta ăn nó nhé? Tất cả chúng ta có thể cùng nhau ăn nó. Như vậy sẽ ngon hơn, con không nghĩ vậy sao?”

“Ai!”

Sau khi nhận được sự chấp thuận của Suama, tôi cất con thỏ sừng vào trong Kho đồ của mình để dùng sau. Các đầu bếp ở quán rượu của hội có lẽ có thể chế biến một bữa ăn ngon từ nó.

“Thưa chủ nhân, ngài đang làm gì ở một nơi xa thị trấn như vậy? Và lại còn một mình nữa” Dramom hỏi. Cô hẳn đã thấy lạ khi tôi lang thang một mình gần khu rừng như vậy.

“Chúng tôi sẽ xây dựng một số nhà trọ ở đây” tôi giải thích.

“Nhà trọ ư?” cô hỏi, sau đó nhận ra. “Ồ! Giống như nơi chúng ta đã ở lại ở thủ đô à?”

“Chính xác. Nhà trọ về cơ bản là những nơi mà người hume ở lại khi họ đi du lịch” tôi giải thích. “Chúng ta sẽ xây dựng một vài cái ở đây, vì vậy tôi đến để khảo sát khu vực, nhưng...” Tôi nhìn xuống đám cỏ dại và thở dài. “Vẫn còn rất nhiều việc phải làm trước khi chúng ta có thể bắt đầu xây dựng.”

“Vậy sao?” Dramom hỏi.

“Vâng” tôi xác nhận. “Chúng ta cần phải loại bỏ tất cả những đám cỏ dại này và bằng cách nào đó tìm ra cách để đưa nước đến đây. Nhưng việc nhổ những đám cỏ dại này ra khỏi mặt đất từng cái một sẽ mất cả đời, và việc đào một cái giếng nghe có vẻ là một công việc lớn.”

Không chỉ việc nhổ cỏ toàn bộ khu đất này sẽ mất cả đời, nó còn là một công việc nặng nhọc, có nghĩa là sẽ khó có thể tìm được đủ người có sức khỏe tốt để thực sự làm nó.

Tôi đứng vắt óc suy nghĩ để tìm ra một cách hiệu quả hơn để loại bỏ đám cỏ dại cho đến khi Dramom xen vào. “Thưa chủ nhân, ngài muốn những đám cỏ dại này biến mất, phải không?”

“Vâng. Nhưng có quá nhiều. Và việc loại bỏ chúng sẽ là một công việc khó khăn, vì vậy...”

“Xin hãy để tôi lo liệu việc đó.”

Cơ thể của Dramom bắt đầu phát sáng, và một giây sau, một con rồng khổng lồ đang đứng trước mặt tôi. Tôi buông một tiếng “Hả?” không tin nổi khi tôi ngước nhìn cô.

“Xin hãy trông chừng con gái của tôi trong vài phút” con rồng nói, sau đó mở rộng miệng để cho thấy những ngọn lửa đang bắt đầu hình thành bên trong miệng cô.

“Hả?” tôi lặp lại một cách không mạch lạc.

WHOOOOOSH! Một lúc sau, những ngọn lửa đó bắt đầu bắn ra từ miệng cô, cô quay đầu sang trái rồi sang phải để thiêu rụi tất cả đám cỏ dại một cách hiệu quả. Nếu có ai nhìn thấy cô vào lúc đó, họ có lẽ sẽ nghĩ rằng thị trấn đang bị tấn công.

“Hả?” tôi nói lần thứ ba.

“Mama ngầu quá!” Suama ré lên, ngọ nguậy trong vòng tay tôi khi cô bé xem mẹ mình thở ra lửa trên cánh đồng.

“Điều đó có thỏa đáng không, thưa chủ nhân?” Dramom hỏi khi cô quay lại với tôi. Sự tương phản giữa phong thái bình tĩnh của cô và cảnh quan bị thiêu rụi phía sau cô thực sự là một cái gì đó. “Tôi đã loại bỏ tất cả đám cỏ dại” cô tuyên bố.

“C-cảm ơn cô?” tôi lắp bắp, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cú sốc.

“Ngài nói ngài cũng cần phải đào một cái giếng, đúng không?”

Cô nghiêng người về phía trước, đặt một bên đầu xuống đất (có lẽ vì đó là nơi tai của cô), và nhắm mắt lại.

“Ở đó” cô lẩm bẩm một mình sau vài giây, mắt cô lại mở ra. Cô ngẩng đầu lên và mở rộng miệng lần thứ hai, và giống như trước đó, những ngọn lửa hình thành trong miệng cô.

WHOOSH! Một lần nữa, cô bắt đầu thở ra lửa xuống đất, mặc dù lần này cô đang tập trung ngọn lửa vào một điểm cụ thể thay vì trải chúng ra một khu vực rộng lớn, làm cho nó trông giống như một cột lửa hơn.

“Xong rồi” cô tuyên bố sau vài giây thở ra lửa.

“X-xong gì ạ? Cô làm người dân Ninoritch sợ chết khiếp à?”

Tôi có thể nghe thấy một vài người la hét kinh hoàng ở phía sau, với bước tiếp theo rất có thể là chạy vòng quanh báo động cho mọi người rằng một con rồng đang tấn công thị trấn.

“Thưa chủ nhân, xin hãy đợi một phút” cô nói, lờ đi câu hỏi của tôi.

Tôi tập trung ánh mắt vào cái hố khổng lồ trên mặt đất mà ngọn lửa của cô đã khoan. Cái hố sâu đến nỗi tôi thậm chí không thể nhìn thấy đáy. Giếng có thực sự phải sâu đến vậy không? tôi tự hỏi, nhìn xuống bóng tối. Tôi bối rối đến nỗi cảm giác như não tôi đang gặp khó khăn trong việc theo kịp tình hình, nhưng sau vài giây, một tiếng ầm ầm có thể được nghe thấy từ đáy hố, tiếng ầm ầm ngày càng lớn hơn cho đến khi...

“Whoa!”

Với một lực mạnh, một dòng chất lỏng phun lên từ cái hố.

“Ồ, wow! Nó đã—”

Tôi định nói, “Nó đã thành công!” nhưng tôi đã bị một ít nước bắn vào mặt ngắt lời.

“Eep, nóng quá!” tôi hét lên. “Hả? Khoan đã, tại sao nó lại nóng?!”

Nước phun lên từ cái hố hoàn toàn không phải là nước uống. Thực tế nó là nước suối nóng.

“Một suối nước nóng ư?” tôi lẩm bẩm một mình.

Dramom đã cố gắng đào một cái giếng, nhưng có vẻ như cô thực sự đã đào nhầm một suối nước nóng. Tôi liếc nhìn cô, nhưng cô nhanh chóng quay mặt đi khỏi tôi, dường như xác nhận rằng cô đã không có ý định để mọi chuyện diễn ra theo cách này.

◇◆◇◆◇

Khi tôi đi dạo trở lại qua thị trấn, tôi bị một loạt câu hỏi từ các cư dân tấn công: Tại sao lại có một con rồng ở ngoại ô thị trấn? Có phải tôi đã triệu hồi con rồng không? Và vân vân. Tất nhiên, tôi không thể nói cho họ biết sự thật, vì vậy tôi đã phải sáng tạo một chút.

“Một con rồng đột nhiên xuất hiện từ đâu không biết, sau đó bay đi!” tôi bịa chuyện.

Không có gì đáng ngạc nhiên, không ai tin tôi. Mặc dù vậy, điều đó cũng không sao, bởi vì tôi đã có một cuộc trò chuyện nhỏ với Đội Người Lùn lúc trước và biết chính xác cách để thoát khỏi tình huống này.

“Quan trọng hơn, chúng ta đã tìm thấy một suối nước nóng và chúng ta dự định sẽ sử dụng nó để xây dựng một nhà tắm công cộng!” tôi thông báo.

Điều đó có tác dụng như phép màu. Sự tức giận của đám đông ngay lập tức tan biến và tất cả họ bắt đầu vỗ tay và hét lên khen ngợi con rồng vì phát hiện này. Và cứ thế, với đám cỏ dại đã được xử lý—cộng với phần thưởng thêm là việc phát hiện ra một suối nước nóng—và gỗ đã được đảm bảo và đang được xử lý, điều duy nhất còn lại phải làm trước khi chúng ta có thể bắt đầu xây dựng các nhà trọ là để Patty học cách niệm phép thuật Tường Đá. Với suy nghĩ đó, tôi quyết định đến sân tập ma thuật của hội để kiểm tra tiến độ của cô.

◇◆◇◆◇

“Shiro” Nesca nói như một lời chào khi tôi đến đó.

Patty đang ở giữa sân tập với vẻ mặt hoảng hốt khi cô đọc một câu thần chú. Như tôi đã dự đoán, cô dường như đang gặp khó khăn trong việc học phép thuật.

“Chào, Nesca. Mọi chuyện thế nào rồi?” tôi hỏi, chỉ tay về phía Patty.

“Tôi đã dạy cô ấy phép thuật rồi. Cô ấy chỉ cần chăm chỉ luyện tập thôi.”

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn, Nesca. Tôi sẽ ở lại với sếp trong khi cô ấy luyện tập, vì vậy cô có thể quay trở lại hội nếu muốn. Tôi chắc chắn Raiya đang nhớ cô lắm” tôi trêu.

“Được thôi. Tôi trông cậy vào anh, Shiro” Nesca nói khi cô rời đi để lại Patty và tôi một mình trong sân tập.

“Ồ, Shiro! Tôi không thấy cậu ở đó” tiên tộc nhỏ nói, cuối cùng cũng nhận ra tôi.

“Vâng, tôi vừa mới đến” tôi giải thích.

Patty ngâm nga. “N-này, Shiro. Tôi sẽ luyện tập cả đêm.”

Cô muốn thức trắng đêm để học phép thuật này càng sớm càng tốt, hử? Thật là ngầu đấy, sếp! Tất nhiên, hầu hết các pháp sư sẽ không thể luyện tập cả đêm bởi vì họ sẽ hết mana rất lâu trước khi mặt trời mọc trở lại, nhưng Patty thì khác ở chỗ cô có một “phong ấn”, có nghĩa là hồ mana của cô gần như vô tận. Cô có thể luyện tập bao lâu tùy thích—hoặc ít nhất, cho đến khi cô quá mệt để tiếp tục—và vào ngày đặc biệt này, cô dường như quyết tâm dành cả đêm để làm việc với ma thuật của mình. Có lẽ tôi sẽ không thể thuyết phục cô đưa ra quyết định khác ngay cả khi tôi cố gắng, vì vậy tôi chỉ đơn giản là nhún vai trước đề nghị đó.

“Chắc chắn rồi, sếp. Nhưng tôi sẽ ở lại với sếp suốt thời gian đó” tôi nói với cô. “Và hôm nay là ngày duy nhất sếp được phép ép mình quá sức như vậy, sếp nghe chưa?”

“Anh không cần phải ép mình ở lại đâu” tiên tộc nhỏ nói.

“So với việc sếp làm việc chăm chỉ như thế nào, việc chỉ ở lại đây với sếp không là gì cả” tôi chỉ ra. “Vả lại, sếp sẽ không đói nếu thức cả đêm à? Ít nhất tôi có thể chuẩn bị bữa tối cho sếp.”

“T-tùy anh thôi,” cô nói, sau đó nói thêm, “Cảm ơn, Shiro.”

“Tôi đã nói rồi, không có gì đâu.”

Tiên tộc nhỏ dường như do dự một lúc, trước khi hỏi, “Anh có thể làm một việc cho tôi được không?”

“Chắc chắn rồi. Gì vậy?”

“Anh có thể đi nói với Aina và Stella rằng tôi sẽ không về nhà tối nay không? Nếu tôi không cho họ biết, họ có lẽ sẽ đợi tôi cả đêm.”

“Chắc chắn rồi, sếp” tôi đáp. “Tôi sẽ đi chuyển lời nhắn ngay lập tức.”

“C-cảm ơn, Shiro!”

“Không cần phải cảm ơn tôi đâu, sếp” tôi nói với một nụ cười toe toét trước khi quay gót và đi ra khỏi sân tập.

Nhìn lại qua vai, tôi thấy Patty đã quay trở lại đọc câu thần chú với vẻ mặt nghiêm túc. Cô đang làm việc rất, rất chăm chỉ cho một thị trấn thậm chí không phải là nơi sinh của mình. Sếp nhỏ của tôi quả thật là ngầu nhất.