Đang lúc tôi dần quen với việc bà đột ngột tái xuất giang hồ, thì một tối nọ sau khi đi viếng mộ ông về, tôi chết điếng khi phát hiện hai cô em gái song sinh của mình Amata Shiori và Amata Saori đang đứng sững sờ trước cái tủ quần áo dẫn đến Ruffaltio. Cánh cửa mở toang hoác. Chúng đã tìm ra cánh cổng. Và trong khi tôi đang tá hỏa thì bà chỉ đứng đó cười khoái trá.
Bất đắc dĩ, tôi trở thành bảo mẫu cho hai đứa em gái trong chuyến du ngoạn vào rừng. Và rồi trên đường đến Ninoritch, chúng tôi vớ được một quả trứng khổng lồ bí ẩn, thứ mà hai cô em gái của tôi nằng nặc đòi vác về bằng được. Dù tôi đã định bụng sẽ tống khứ nó cho ai đó rành chuyện nhưng Saori lại nhất quyết đòi giữ lại.
Và rồi, bất ngờ chưa? Hóa ra đó lại là một quả trứng rồng. Mà không phải rồng tầm thường đâu nhé, nó là trứng của Rồng Bất Tử, một sinh vật huyền thoại từ thuở sơ khai. Chưa hết, con non—mà chúng tôi đặt tên là Suama—còn có thể biến thành hình dạng một cô bé. Tưởng thế đã đủ điên rồ, ai ngờ một đám quỷ tộc cũng đang lăm le quả trứng này.
Và rồi, mọi chuyện bung bét. Lũ quỷ bắt cóc Aina nhằm đòi chúng tôi phải giao nộp quả trứng. May mắn là chúng tôi đã giải cứu được con bé và ngay lập tức lên đường vào rừng để tìm mẹ của Suama. Nhưng vận rủi chưa buông tha, đám quỷ đã chặn đường chúng tôi. Raiya và các mạo hiểm giả khác đã phải liều mình cầm chân chúng, để một đội tinh nhuệ chúng tôi đột phá đến hang ổ của Rồng Bất Tử.
Chúng tôi vào được hang ổ, nhưng chỉ để đối mặt với sự thật phũ phàng: con rồng mà chúng tôi tìm kiếm chỉ còn là một bộ xương khô. Tưởng chừng như mọi hy vọng đã vụt tắt, nhưng theo lời chỉ dẫn của bà, tôi đã dùng chính máu của mình để hồi sinh Rồng Bất T và cuối cùng đoàn tụ nó với con gái.
Với một gã trai làng nhàng sinh ra và lớn lên ở Nhật Bản hiện đại, đó thật sự là một vài tuần bão táp. Và có vẻ như, cơn điên này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“Tôi là con rồng mà ngài đã hồi sinh trong khu rừng, thưa chủ nhân.”
Ngay khi tôi nghĩ rằng chương đời đầy bão táp này cuối cùng cũng đã khép lại, một người phụ nữ đẹp tuyệt trần đã thản nhiên bước vào cửa hàng của tôi tự nhận mình là con rồng mà tôi đã hồi sinh.