Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Catherine: The Novel

(Hoàn thành)

Catherine: The Novel

Ryo Kawakami

Trò chơi Catherine nay cuối cùng đã xuất hiện dưới dạng tiểu thuyết!

10 5

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

(Hoàn thành)

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

Kazuaki Emoto

Khi quá khứ, sự phản bội và những người phụ nữ giao nhau, câu trả lời nào đang chờ anh ở cuối mê cung của hiện thực và cơn mơ?

7 6

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

(Hoàn thành)

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

内藤了

“MUD MOLAN (Mad Moran)” – cái tên Freud đặt cho con quái vật trong giấc mơ. Những ai nhìn thấy nó đều lần lượt chết trong những cái chết bí ẩn.

8 14

Gods’ Games We Play

(Đang ra)

Gods’ Games We Play

Sazane Kei

Và thế là, cuộc Đấu Trí Đỉnh Cao giữa một chàng game thủ thiên tài, một cựu thần (tình cờ lại là một cô gái), và những người bạn chính thức bắt đầu!

8 3

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

(Hoàn thành)

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

滝井みらん

Lo lắng cho cô, Himuro chẳng màng giải thích mà đưa cô về căn hộ cao cấp của mình.“Những gì anh muốn, nhất định anh sẽ có được.

14 4

Volume 05 - Chương Một: Mẹ Rồng

“Nếu cô không phiền, tôi có thể hỏi cô vài câu để chắc chắn rằng cô thực sự là Rồng Bất Tử không?” tôi nói với người đẹp tóc trắng, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Mái tóc của cô trắng như tuyết mới rơi, ngoại trừ phần tóc bên dưới có màu xanh dương rực rỡ. Giống hệt Suama, cô có một viên ngọc màu xanh được gọi là “lõi rồng” gắn trên trán. Chiếc váy của cô trắng như tóc, và nếu cô đang đeo mạng che mặt cô có thể dễ dàng bị nhầm thành một cô dâu trong ngày cưới của mình. Tôi nhìn xuống và nhận thấy cô dù không đi giày nhưng chân cô không chạm đất, cô đang lơ lửng một chút trên không. Cô về cơ bản trông giống hệt con người về mọi mặt, nhưng có một chút ma thuật không thể nhầm lẫn về cô.

“Tất nhiên rồi. Ngài muốn biết điều gì, thưa chủ nhân?” người phụ nữ nói.

“Cô có thực sự là Rồng Bất Tử không?” tôi hỏi. “Người đã cho chúng tôi cưỡi trên lưng ở Rừng Gigheena?”

“Vâng, đúng vậy” cô đáp lại đơn giản. “Tôi đã được hồi sinh bởi máu của ngài.”

Tôi không thể không thì thầm một tiếng “Whoa” đầy ấn tượng khi nghe điều này, bởi vì điều đó có nghĩa là quả bom tấn trước mặt tôi thực sự là Rồng Bất Tử. Điều đó cũng có nghĩa là cô là mẹ của Suama. Cô đang gọi tôi là “chủ nhân” và nói chuyện cực kỳ lịch sự với tôi!

“Thưa chủ nhân, nếu tôi có thể…” cô nói để thu hút sự chú ý của tôi.

“Hửm?”

Ánh mắt của người đẹp tóc trắng lướt qua vài centimet sang bên cạnh khuôn mặt tôi và dừng lại ở người phụ nữ tóc đen bên cạnh tôi.

“Ngài có muốn tôi xử lý con devil nhỏ bé phiền phức đang bám lấy ngài không?” Rồng Bất Tử hỏi, giọng cô lạnh như băng.

“Ồ? Đó là một tuyên bố khá táo bạo đối với cô đấy, khi mà cô thậm chí còn không biết tôi là ai” quỷ tộc cãi lại.

“Ồ hãy yên tâm, tôi rất biết cô là ai. Mặc dù có vẻ như cô đã không nhận ra tôi” Rồng Bất Tử nói. “Không sao cả. Nhưng hãy nhớ điều này: nếu cô từng mang rắc rối đến cửa nhà chủ nhân của tôi, tôi sẽ không ngần ngại kết liễu mạng sống của cô đâu, quỷ tộc.”

Những tia lửa điện bay giữa hai người phụ nữ, mặc dù Aina và Suama quá bận rộn ăn mừng cuộc đoàn tụ của mình để có thể để ý. Người phụ nữ tóc trắng—người là mẹ của Suama—rõ ràng đã sẵn sàng chiến đấu với người phụ nữ kia, có lẽ là vì lòng trung thành với tôi hoặc có thể là một cách để cảm ơn tôi đã hồi sinh cô. Dù sao đi nữa, mọi chuyện có vẻ không ổn.

“Kết liễu mạng sống của ta ư?” người phụ nữ tóc đen khúc khích. “Thật là một ý tưởng thú vị. Ta khuyên cô đừng có khoác lác trước mặt ta.”

Người phụ nữ này không ai khác chính là devil được biết đến với cái tên Celesdia. Các devil là một trong mười sáu bộ tộc “quỷ tộc” sinh sống trên một hòn đảo ở phía bắc của lục địa. Một lúc trước khi mẹ của Suama bước vào, Celes đã xông vào cửa hàng của tôi và tuyên bố rằng cô giờ là nô lệ của tôi mặc dù tôi không hề đồng ý với bất cứ điều gì tương tự. Nghiêm túc đấy, cho tôi nghỉ một chút đi!

“Chà, chà. Ta đã nghĩ rằng các devil ít nhất cũng có khả năng nhận ra sức mạnh của ai đó. Thật đáng thất vọng.”

“Cô vừa nói gì?”

Celes đang lườm tóe lửa vào mẹ của Suama nhưng nụ cười thanh thản trên khuôn mặt của Rồng Bất Tử không hề dao động. Một bên, bạn có một trong những quỷ tộc mạnh nhất tồn tại, người đã gần như quét sạch cả một đội mạo hiểm giả một mình, trong khi bên kia là một con rồng huyền thoại với-chữ-H-viết-hoa. Và cả hai hiện đang đối đầu nhau giữa cửa hàng của tôi.

Mình đã làm gì để đáng bị như thế này?

Không khí giữa cả hai căng thẳng đến mức tôi sợ rằng ngay cả một sự khiêu khích nhỏ nhất cũng có thể leo thang thành một cuộc chiến toàn diện.

Tại sao, ôi tại sao điều này lại xảy ra với mình? Ai đó, làm ơn giúp mình với!

Tôi nhìn quanh phòng hy vọng rằng ai đó sẽ nhảy ra cứu mình.

“Su nhỏ!” Aina lại kêu lên.

“Ain-ya!” Suama vui vẻ ré lên.

Mắt tôi dừng lại ở Aina và Suama, những người vẫn đang ăn mừng việc được đoàn tụ trong khi Patty hào hứng bay vòng quanh họ. Hai đứa song sinh cũng đã ra khỏi phòng và đang chạy đến chỗ cô bé rồng, vui vẻ hét tên con bé. Không ai trong số họ dường như nhận ra rằng một cuộc chiến đang sắp nổ ra giữa Celes và Mẹ Rồng. Thực ra, từ bây giờ chúng ta hãy gọi cô ấy là Dramom cho ngắn gọn nhé?

Tôi thở dài một hơi. “Chắc mình không có nhiều lựa chọn” tôi lẩm bẩm.

Tôi phải tìm cách nào đó để ngăn cả hai lao vào đánh nhau trong cửa hàng của mình. Rốt cuộc thì Celes đã phá tan tành mặt tiền cửa hàng của tôi một lần rồi và tôi chỉ vừa mới sửa xong, lạy Chúa! Chưa kể tôi đang thuê tòa nhà này từ Karen, có nghĩa là nó thậm chí không thuộc về tôi. Tôi phải giải thích thế nào với cô ấy về một bức tường khác bị phá hủy đây? Mặc dù nếu nghĩ lại thì tôi sẽ rất may mắn nếu cửa hàng của tôi là thứ duy nhất bị phá hủy trong trận chiến sắp tới của họ. Ý tôi là, đây là một cuộc đụng độ giữa một quỷ tộc và một con rồng mà đấy! Cả thị trấn có thể bị thiêu rụi thành tro trong vài giây nếu mọi chuyện thực sự vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tôi phải làm gì đó. Đó là nhiệm vụ của tôi với tư cách là chủ sở hữu của cửa hàng này. Không có lý do gì mà mạng sống của người dân thị trấn này lại bị đặt vào tình thế nguy hiểm vì một chuyện chỉ liên quan đến mình tôi. Mày làm được mà, Shiro! Đây là lúc mày tỏa sáng! tôi tự nhủ. Số phận của cửa hàng nhỏ bé tội nghiệp của mình… Gạt đi: số phận của cả thị trấn đang đặt trên vai mình. Tôi tự trấn an mình một chút, nghiến răng chuẩn bị cho những gì sắp xảy ra, rồi dứt khoát bước lên một bước.

“Thôi nào, hai người. Hai người—” tôi bắt đầu, nhưng tôi không nói hết câu.

“Có lẽ ta nên nhắc lại cho ngươi nhớ, quỷ tộc?” Dramom cau có nhìn Celes. Tôi không thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác như có một loại khí chất nào đó đã bắt đầu tỏa ra từ cơ thể cô. Nó áp đảo và cũng hơi có sát khí. Tôi biết mình không phải là mục tiêu của sự bất mãn của cô nhưng áp lực quá lớn vẫn khiến tôi đứng hình tại chỗ.

“Mana đó…” Celes há hốc miệng. “Đ-Đừng nói với ta…” Một cái nhìn nhận ra lóe lên trên khuôn mặt cô. “Ngươi là Rồng Bất Tử?!”

“Mất quá nhiều thời gian để ngươi nhận ra đấy!” Dramom khúc khích. Tự tin vào sức mạnh vượt trội của mình, cô lườm quỷ tộc một cách khinh bỉ. Nhưng Celes không phải là loại người dễ dàng lùi bước.

“Ai quan tâm ngươi là ai?” Celes khịt mũi qua kẽ răng. “Ngươi rõ ràng nghĩ rằng mình mạnh hơn ta nhiều, nhưng ta xin cho ngươi biết rằng ta đã nương tay trong cuộc chiến của chúng ta!”

Từ chối thừa nhận thất bại, Celes tiếp tục tỏa ra một khí chất tương tự như của Dramom như thể để thách thức cô. Cuộc chiến mà cô đang đề cập đến đã diễn ra hơn một tuần trước. Celes đã bị bà đánh cho tơi tả (người thậm chí còn không sử dụng hết sức mạnh của mình để chống lại quỷ tộc) và đã ở trong tình trạng rất tồi tệ trước khi Dramom thậm chí còn đến hiện trường. Và đó là chưa kể đến hàng chục mạo hiểm giả mà cô đã phải chiến đấu trước đó. Vì vậy, những gì Celes về cơ bản đang nói là nếu cô phải đối mặt với Dramom một lần nữa nhưng lần này ở trạng thái tốt nhất, cô cảm thấy mình sẽ có thể chống cự được với cô ấy. Khí chất áp đảo tỏa ra từ cả hai len lỏi vào mọi ngóc ngách của cửa hàng khiến tôi cảm thấy yếu mềm ở đầu gối. Nhưng có một người trong phòng còn bị ảnh hưởng bởi điều này nhiều hơn tôi.

“C-Cái gì? N-Này, Shiro! C-C-Cô ta đang làm gì ở đây?!” Patty hoảng loạn kêu lên, chỉ vào Celes. Tiên tộc đặc biệt nhạy cảm với mana. “Ta đã nghĩ cô ta đã trở về bộ tộc của mình rồi! Cô ta định gây rắc rối cho chúng ta một lần nữa à? Và người phụ nữ tóc trắng là ai?! Ma thuật của cô ta điên rồ thật!”

Cô đậu lên vai tôi khi cô bắn ra một loạt câu hỏi, mắt cô liếc giữa Celes và Dramom. Rõ ràng là cô không còn tâm trạng để ăn mừng sự trở về của Suama nữa. Chắc hẳn rất khó khăn khi có một sự nhạy cảm cao với mana như vậy. Tôi cảm thấy tồi tệ vì cuộc đoàn tụ của cô với Suama đã bị phá hỏng. Không phải là lỗi của tôi, nhưng dù sao đi nữa.

“Tôi rất vui vì sếp đã nhận ra ngày tận thế sắp diễn ra ở đây” tôi nói với cô.

“L-Làm sao ta có thể không nhận ra khi chúng đang tạo ra một lượng mana lớn như vậy? Bây giờ, cậu có định nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không, Shiro?”

“Thực lòng tôi không biết. Tất cả những gì tôi biết là…” tôi bắt đầu, rồi ngập ngừng.

“Tất cả những gì cậu biết là?” Patty thúc giục, lặp lại lời tôi với một chút khẩn cấp trước khi nuốt nước bọt ừng ực.

“Tất cả những gì tôi biết là hai người này có lẽ sẽ bắt đầu đánh nhau trong vài phút nữa.”

“Cái gì?!” Patty hét lên. “Nhưng điều đó sẽ là một thảm họa!”

“Vâng, chẳng phải sao? Chúng ta đang ở trong một tình thế khó xử ở đây, phải không? Sếp nghĩ chúng ta nên làm gì?”

“Ch-Chúng ta phải ngăn họ lại! Nếu họ bắt đầu đánh nhau, cửa hàng của cậu sẽ bị thổi bay thành từng mảnh trong vài giây!”

“Vâng, chúng ta thực sự không có lựa chọn nào khác, phải không? Chắc chúng ta sẽ phải liều mạng.”

Celes và Dramom hoàn toàn không chú ý đến chúng tôi khi cả hai đều vào thế chiến đấu.

“Thật là một màn khoe mẽ trống rỗng đáng thương, quỷ tộc” Dramom chế nhạo Celes, giọng nói của cô đầy sự khinh bỉ.

“Ngươi muốn tự mình tìm hiểu xem sự ‘khoe mẽ’ của ta có thực sự là ‘trống rỗng’ không?” quỷ tộc cãi lại bằng một giọng trầm, đe dọa. Mắt cô đã nheo lại thành những khe hẹp và có một tia sáng giết người trong đó.

“Quỷ tộc thật chướng mắt. Ta sẽ không dung thứ cho sự hiện diện của ngươi ở bất cứ đâu gần chủ nhân của ta. Nếu ngươi cứ khăng khăng ở lại đây bằng mọi giá thì hãy cho phép ta có vinh dự tiêu diệt ngươi ngay tại chỗ!” Nụ cười của Dramom thậm chí không hề nao núng khi nói điều này, nhưng lượng nọc độc thuần túy nhỏ giọt từ lời nói của cô sẽ đủ để giết chết ai đó ngay tại chỗ.

“Sh-Shiro! Cậu phải ngăn họ lại!” Patty ré lên bên tai tôi. “Nhanh lên!”

“Tôi biết, tôi biết. Để tôi thử một cái gì đó…”

Được rồi, Shiro, đây là khoảnh khắc tỏa sáng của mày. Lần này họ chắc chắn sẽ nghe mày.

“Này, hai người! Bình tĩnh lại đi—”

“Tiêu diệt ta ư?” Celes khịt mũi, hoàn toàn không chú ý đến tôi. “Ta muốn xem ngươi thử. Mặc dù thật đáng tiếc. Shiro chỉ vừa mới hồi sinh ngươi, vậy mà ở đây, ta sắp kết liễu nó rồi.”

“Chưa có ai từng dạy ngươi rằng ngươi nên tránh đưa ra những lời hứa suông à, quỷ tộc?”

Vâng, kế hoạch của tôi đã không hiệu quả. Cả hai quá mải mê cãi nhau khiến lời nói của tôi thậm chí còn không đến tai họ. Tôi bắt đầu cạn kiệt ý tưởng.

“Được thôi! Nếu đó là một cuộc chiến mà ngươi muốn, đó là một cuộc chiến mà ngươi sẽ có được!” Celes tuyên bố. “Ta sẽ ăn thịt và máu của ngươi và lấy sức mạnh của ngươi cho bản thân, rồng!”

“Ngươi thật là một con devil nhỏ bé phiền phức” Dramom cãi lại. “Vì lợi ích của chủ nhân của ta, có vẻ như ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dạy cho ngươi một bài học.”

Và thế là xúc xắc đã được gieo. Celes dang rộng tay và tung ra một làn sóng xung kích tàn phá lao về phía Dramom.

“Cẩn thận, Shiro!” Patty cảnh báo trước khi nhanh chóng niệm một câu thần chú của riêng mình. Một rào chắn ánh sáng ngay lập tức xuất hiện xung quanh cả hai chúng tôi, cũng như Aina, hai đứa song sinh và Suama, che chắn cho tất cả chúng tôi khỏi đòn tấn công. Tôi đã được cho biết rằng đây được gọi là “ma thuật phòng thủ.”

Đòn tấn công của Celes lao về phía Dramom, nhưng con rồng vẫn hoàn toàn không hề nao núng. Ngay khi làn sóng xung kích sắp nhắm vào mục tiêu của nó, một rào chắn ma thuật hiện ra trước mặt Dramom và làm chệch hướng đòn tấn công. Một nụ cười tự mãn nở trên khuôn mặt của con rồng khi Celes tặc lưỡi khó chịu.

Tuy nhiên, làn sóng xung kích bị chuyển hướng đã tìm thấy một mục tiêu mới, cụ thể là các kệ hàng của tôi đang chất đầy đủ loại hàng hóa. Một tiếng nổ điếc tai vang vọng khắp phòng khi lực của đòn tấn công không chỉ phá hủy các kệ hàng của tôi mà còn cả một phần của bức tường. Tất cả những món đồ mà tôi đã chi rất nhiều tiền và mà Aina đã cẩn thận sắp xếp trên các kệ… Quan trọng hơn, bức tường mà tôi vừa mới sửa xong… Trong nháy mắt đã tan thành bụi. Thiệt hại còn nặng hơn lần trước.

Trong một khoảnh khắc tôi đã nổi điên. Sau đó, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng tách nhỏ bên trong đầu mình.

“A-A-Anh! Cái quái gì đang xảy ra vậy?!” Saori hoảng loạn hỏi tôi.

Chà, có vẻ như những người khác cuối cùng cũng nhận ra có chuyện gì đó không ổn.

“A-Anh?” Saori thử lại khi nó không nhận được câu trả lời lần đầu tiên.

“Anh zai?” Shiori hỏi.

“Mister Shiro?” Aina nói.

“Pa-pa?” Suama ré lên.

Cả ba đều đang ngước nhìn tôi bối rối chờ đợi một lời giải thích nào đó.

Tôi lờ họ đi, hít một hơi thật sâu, sau đó hét lên hết cỡ “Hai người tốt hơn hết là dừng lại ngay bây giờ!”

◇◆◇◆◇

Tôi khoanh tay và tạo ra một tư thế mà tôi cho là uy nghiêm trước mặt Celes và Dramom. Đậu trên đầu tôi, Patty bắt chước tư thế của tôi giận dữ phì hơi qua mũi. Tôi thậm chí không cố gắng che giấu sự tức giận của mình. Celes và Dramom đều đang cúi lạy trên sàn để sám hối. Hoặc ít nhất Celes là như vậy. Dramom đã vào một tư thế tương tự nhưng thực tế vẫn đang lơ lửng cách mặt đất vài centimet. Cả hai đều mang vẻ mặt tội lỗi và mắt của họ dán chặt xuống sàn trong sự xấu hổ.

“Celes” tôi gọi người phụ nữ quỷ tộc, giọng của tôi sâu hơn và có vẻ uy quyền hơn bình thường.

“V-Vâng?” cô hỏi một cách giật mình.

“Chúng ta hãy tạm gác lại toàn bộ chuyện nô lệ này. Cô đến gặp tôi vì cô cảm thấy mình nợ tôi một cách nào đó, đúng không?”

Cô gật đầu khi những giọt mồ hôi lạnh hình thành trên trán. “V-Vâng.”

Tôi chuyển sự chú ý của mình sang Dramom. “Còn cô, Dramom? Điều gì mang cô đến đây?” tôi nói, nhướng mày.

“‘D-Dramom’?” cô lặp lại, ngạc nhiên trước biệt danh tôi đã đặt cho cô.

“Vâng, cô là Dragon Mom hay còn gọi là Dramom cho ngắn gọn.”

“T-Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi. Nếu đó là điều ngài muốn gọi tôi thì từ nay về sau tên của tôi sẽ là Dramom.”

Tôi cau mày. “Đó chỉ là một biệt danh tạm thời thôi. Xin đừng quá coi trọng nó. Dù sao đi nữa, cô đã không trả lời câu hỏi của tôi. Điều gì đã mang cô đến cửa hàng của tôi?”

Sau một khoảnh khắc hoàn toàn im lặng, cô trả lời lặng lẽ “Con gái của tôi từ chối ăn.” Cô tiếp tục kể cho tôi nghe tại sao cô đã trở lại Ninoritch. “Chúng tôi, những con rồng cao cấp, có khả năng tự duy trì bằng cách hấp thụ mana xung quanh. Tuy nhiên con non của chúng tôi chưa có khả năng này, thay vào đó chúng phải tiêu thụ thức ăn ‘đúng nghĩa’ để lấy dinh dưỡng.”

“Giờ cô nói ra, Suama đúng là một đứa ăn nhiều.”

“Đó là bởi vì rồng non cần phải ăn một lượng lớn thức ăn để lớn lên khỏe mạnh. Nhưng con gái của tôi đã dứt khoát từ chối ăn bất kỳ loại thức ăn nào mà tôi đã phục vụ nó.”

“Thật sao?” Tôi khá sửng sốt trước điều này. Với khả năng ăn uống của nó, khó có thể tưởng tượng Suama lại từ chối thức ăn.

“Tất nhiên, tôi đã hỏi nó tại sao nó từ chối ăn bất cứ thứ gì và nó nói với tôi rằng thức ăn mà nó đã ăn khi ở cùng ngài ngon hơn.”

“Chà, tôi không chắc nó có ngon hơn những gì cô đã thử cho nó ăn không, nhưng nó đã ăn những thứ giống như những người còn lại chúng tôi đã ăn, mặc dù số lượng lớn hơn nhiều.”

“Vậy là nó đã ăn cùng ngài, phải không. Bất cứ khi nào tôi đưa cho nó thứ gì đó, nó chỉ nói rằng nó thích ăn thức ăn của ngài hơn, thưa chủ nhân. Nó từ chối thậm chí thử thức ăn mà tôi đã phục vụ nó!” Dramom than thở, nắm tay lại trong sự bực bội.

Cô nghe giống như một trong những bà mẹ luôn phàn nàn với bạn bè của mình về việc con mình kén ăn như thế nào. Mặc dù điều đó cũng có phần dễ hiểu, bởi vì những lời nói của Suama chắc hẳn đã giáng một đòn đáng kể vào lòng tự trọng của cô.

“Tôi hiểu rồi. Chắc chắn là cô đáng lo ngại khi một đứa trẻ từ chối ăn” tôi thông cảm. “Nếu cô không phiền thì tôi có thể hỏi cô đã thử cho nó ăn gì không?”

“Thịt ogre” Dramom trả lời ngay lập tức, một vẻ mặt tự hào trên khuôn mặt cô.

“Thịt ogre, hử? Và cô đã chuẩn bị nó như thế nào?”

“Chuẩn bị ư?” cô lặp lại, nghiêng đầu sang một bên bối rối.

“Vâng. Ví dụ như cô đã dùng phương pháp nấu ăn nào?” tôi nói để cố gắng làm rõ ý của mình.

Nhưng Dramom chỉ nghiêng đầu sang phía bên kia, một vẻ mặt hoàn toàn không hiểu nhăn lại trên khuôn mặt cô. “Phương pháp nấu ăn?”

Hừ. Cô ấy thực sự không hiểu tôi đang nói gì.

“Làm ơn cho tôi biết cô đã không thử cho nó ăn sống…” tôi nói khi một cảm giác không tin bắt đầu len lỏi trong tôi.

Trước sự thất vọng của tôi, cô gật đầu. “Chà, vâng, tôi đã làm vậy. Có vấn đề gì với điều đó à?”

Lần thứ hai trong ngày hôm đó, tôi hoàn toàn câm lặng. Âm thanh duy nhất thoát ra từ môi tôi là một tiếng “Wow” bối rối, và qua khóe mắt tôi có thể thấy rằng hai đứa em gái và Aina cũng sững sờ trước câu trả lời của cô như tôi. Ngược lại, Dramom đang nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt mở to, rõ ràng là bối rối trước phản ứng của tôi, mặc dù sự chú ý của cô sớm bị thu hút bởi tiếng cười khúc khích phát ra từ bên cạnh. Tôi liếc xuống Celes, người dường như không thể kìm nén được sự thích thú của mình nữa.

“Có gì đáng buồn cười vậy, quỷ tộc?” Dramom hỏi, cau mày trước phản ứng của Celes.

“Cô nghiêm túc hỏi tôi câu đó à? Tôi không thể tin được Rồng Bất Tử hùng mạnh thậm chí còn không biết ‘nấu ăn’ là gì!” Celes nói, khẽ khúc khích.

“Ngươi có biết cái thứ gọi là ‘nấu ăn’ này là gì không, quỷ tộc?” Dramom hỏi sau một lúc ngập ngừng.

“Tất nhiên là có rồi. Nghe cho kỹ đây, Rồng Bất Tử. Chỉ có một sinh vật ngu ngốc mới ăn thịt sống. Thịt chỉ đáng ăn khi nó đã được nướng trên lửa và nêm gia vị” Celes giải thích, một vẻ mặt tự mãn trên khuôn mặt cô.

Theo lời Aina, cho đến vài tuần trước thì Celes cũng không biết nấu ăn là gì và hầu hết các bữa ăn của cô đều bao gồm thịt sống. Thực tế, tất cả những gì cô vừa nói với Dramom đều do Aina dạy cho cô.

“Còn có rất nhiều cách khác để chế biến thịt nữa” Celes tiếp tục một cách nhiệt tình. “Cô có thể luộc, hấp…”

Tôi nghe thấy tiếng Dramom nuốt nước bọt ừng ực.

“Cô thậm chí có thể nấu nó với các nguyên liệu khác để làm cho nó có hương vị hơn nữa!” Celes kêu lên, lại khúc khích. “Tôi không thể tin được cô lại ăn thịt sống. Thật là buồn cười! Không có gì lạ khi con gái nhỏ của cô khăng khăng đòi quay lại với Shiro.”

“Ngươi đang chế nhạo ta à, quỷ tộc?” Dramom sôi máu, mỗi từ đều nhỏ giọt sát khí.

Nhưng trước khi tình hình có thể leo thang hơn nữa, Patty đã nhanh chóng can thiệp. “N-Nếu hai người còn nghĩ đến việc đánh nhau một lần nữa, ta sẽ đá hai người ra khỏi cửa hàng của Shiro!” cô cảnh báo họ.

Tôi hắng giọng. “Được rồi, tôi nghĩ bây giờ tôi đã nắm rõ tình hình rồi. Suama không chịu ăn gì cả, vì vậy cô đã mang con bé đến đây. Có đúng không?”

Dramom gật đầu. “Vâng. Con bé cứ nói rằng nó muốn ăn cùng ngài.”

Ngay khi những lời đó vừa thốt ra khỏi miệng cô, tôi nghe thấy một tiếng gầm gừ dễ thương phát ra từ sau lưng tôi. Sau đó, trước sự ngạc nhiên của tôi, tôi nghe thấy gần như chính xác tiếng ồn đó phát ra từ bụng của cả Celes và Dramom. Có vẻ như tất cả những cuộc nói chuyện về thức ăn này đã làm cho mọi người hơi đói.

“Tôi hiểu rồi” tôi gật đầu. “Và tôi cũng có thể nói rằng tất cả chúng ta đều hơi đói.”

Tôi bảo Celes và Dramom đứng dậy.

“Hay là chúng ta cùng nhau đi ăn trưa?” tôi đề nghị, sau đó liếc nhìn cái lỗ hổng trên tường của cửa hàng tôi. “Ý tôi là, dù sao đi nữa thì hiện tại tôi cũng không thể cho bất kỳ khách hàng nào vào đây.”

Không ai có bất kỳ phản đối nào, vì vậy tôi treo một tấm biển “Tạm thời đóng cửa” lên cửa trước và dẫn mọi người ra khỏi cửa hàng.