Trans: Hito
Edit: Ass2008
Đôi lời: Sáng dậy coi hình minh họa mới thấy là đã qua vol 7 rồi :V nên chuyển chương qua nhé. Mấy chương dạo gần đây toàn trên 2k từ đã thế còn hại não nữa -_-
_________________________________________________________
Khoảng thời gian hối hận sẽ đến sau.
“Là vậy sao, Jin, anh có thể làm à....... Trời ạ. Cái người tôi tìm mãi thì ra lại ngay bên cạnh mình”
Reinhardt chán nản và gục đầu xuống. Cũng dễ hiểu thôi mà.
Reinhardt cũng có thể chế ra dụng cụ giải phóng Ma Năng. Tuy nhiên, chỉ vậy đã đủ rút sạch Ma Năng rồi.
Chà, có lẽ minh họa dễ hiểu hơn là nó sẽ như bệnh tiểu đường gây ra bởi Ma Năng.
Có quá nhiều mức Ma Năng có thể gây thiệt hại lên cơ thể, mà hết cũng dẫn đến tình trạng tồi tệ.
Anh ta kết luận rằng không một ai có thể tạo ra Ma Cụ giữ Ma Năng ở mức chính xác cũng là lẽ tự nhiên thôi.
Tuy nhiên, nếu mà bạn nghĩ về nó thì có lẽ cũng là bình thường khi không chia sẻ bí mật về cơ thể của Elsa, cô ấy là con gái tử tước mà, với lại nguồn gốc lẫn bản chất của Jin vẫn còn là ẩn số từ đầu đến cuối. Có thể Jin với Reinhardt có quan hệ đấy nhưng cô ấy lại là con gái của gia đình khác. Chỉ cần biết cô ấy bị bệnh thôi cũng đủ để không ai dám cưới cô ấy rồi.
“Nếu mà Elsa là em gái ruột chứ không em họ hàng thì tôi đã muốn hỏi ý kiến của anh từ lâu”
Reinhardt nói, tự chế giễu mình. Nhưng giờ đã quá muộn rồi.
Cùng lúc đó, lại có tiếng gõ cửa vang lên. Lần này Ann mở cửa.
“Vậy là cậu ở đây à, Reinhardt”
Người gõ cửa là Fritz.
“Tất nhiên là tôi biết cậu đã nghe qua, nhưng Elsa đã đi rồi đấy. Cùng với bà bảo mẫu Mine. Tôi sẽ lục soát nơi ở của hai người. Lý do tại sao đấy, Reinhardt ạ, hai người đi ngay được rồi”
“Eh?”
Reinhardt không hiểu rõ ý Fritz là gì. Thật là bất thường đối với một người đàn ông nhanh trí.
“Nói cách khác, tôi đang nói là cậu không cần phải trông coi Elsa nữa. Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cậu”
Nói vậy xong, Fritz xoay mặt và rời đi mà chẳng thèm đợi Reinhardt trả lời. Anh ta lại cho Jin ăn cả rổ bơ.
“.....”
“...........”
Im lặng giữa hai người họ. Rồi một người thở dài và.
“Tình hình là vậy à. Jin này, kết quả là, mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây. Anh vẫn còn giữ ý định đến thăm quốc gia của tôi không?”
Với nụ cười cô đơn trên mặt, Reinhardt ném câu hỏi đó vào Jin. Jin trả lời ngay lập tức.
“Ừ. Tất nhiên là vẫn còn rồi. Nếu vậy thì sáng mai rời đi cũng được, phải không? Thế kế hoạch ngày mai là gì?”
Khi được hỏi, lần này Reinhardt nở nụ cười vui vẻ.
“Thật á! Cảm ơn anh, Jin. Tôi lo rằng anh không thích quốc gia của tôi sau hàng loạt các biến cố đó. Sáng mai tôi bận làm thủ tục pháp lý rồi. Chắc chiều tôi mới về được”
“Hiểu rồi. Tôi sẽ đi đây đó để giết thời gian đến buổi chiều vậy”
Jin trả lời lời giải thích của Reinhardt. Hai người họ chia tay.
********
Dùng xong bữa sáng ở khách sạn. Jin lại dịch chuyển về đảo Hourai.
Lý do là bởi trong đầu Jin nảy ra gì đó.
Đó là Ma Cụ tìm chỗ Elsa đang ở. Giả định rằng con dao găm và cây trâm Jin làm cho cô ấy, chắc chắn rằng khuôn Ma Năng của Jin có ghi lại trên chúng.
Nhẫn Hộ Vệ có lẽ đã thành ngoại lệ bởi nó đã hoàn toàn thích nghi với Ma Năng chủ sở hữu.
Nói cách khác, thứ mà anh ta nghĩ đến là cố chế ra một máy thăm dò Ma Năng có năng lượng cao.
“Thưa Chúa Tể, ngài không định tiếp tục chế giáp sao ạ?”
Laozi hỏi. Jin gật đầu.
“Ừ. Ta có ý tưởng nhỏ nhoi rồi. Nên chuẩn bị vật liệu đi”
“Đã rõ”
Hay nói đúng hơn Jin nghĩ đến việc chế ra phiên bản nâng cao của máy dò Ma Năng. Một Ma Cụ, không, một Thiết Bị Ma Thuật có thể cảm nhận Ma Năng của cá thể và xác định vị trí.
Đó cũng là vấn đề thực tế, sau khi người tiền nhiệm ngắm gà, để tìm người kế thừa, cơ thể trước của Reiko đã tốn 50 năm để phát triển thiết bị như vậy.
Tuy nhiên, vì cuộc tìm kiếm kéo dài đến tận nghìn năm, sau khi tìm được Jin, thiết bị ấy đã hoàn toàn hỏng mà không để lại dấu vết gì, một phần thông tin của Automata cũng đã mất thành ra hiện tại không có cách nào để sao chép lại cả. Hơn thế nữa, tất cả dấu vết của thiết bị từng tồn tại đã biến mất sạch. Bao gồm cả ký ức.
Và đấy là lý do tại sao Jin chế lại nó từ con số 0.
Nền tảng là cảm biến tích hợp của Reiko. Nó có thể điều chỉnh thành những nguồn Ma Năng cụ thể và phân biệt hướng lẫn sức mạnh. Độ chính xác không cao cho lắm.
Anh tính cài đặt ba phiên bản quy mô lớn trên đảo Hourai.
Nếu bạn biết hướng thì bằng cách vẽ hai đường thẳng từ hai điểm khác nhau, vị trí sẽ được hiển thị tại giao điểm của chúng. Bởi vì hai điểm có thể chuyển động, để chuẩn bị chống lại trường hợp xấu nhất là các đường đến mục tiêu trùng nhau, Jin nghĩ rằng độ chính xác khá tốt có thể được dự kiến bằng cách thêm một điểm nữa cho tổng cộng ba cảm biến.
Như với sóng đài phát thanh ấy, Ma Năng phù hợp sẽ tạo tiếng vang và anh sử dụng nguyên tắc cộng hưởng. Thay cho cuộn dây, anh ghi Công Thức Ma Thuật vào Tinh Thể Ma Thuật. Jin viết Công Thức một cách cẩn thận.
Ở bên cạnh, Reiko đang chế tạo khung gầm của máy cảm biến và các chùm hỗ trợ theo hướng dẫn của Jin.
Bộ não của đảo Hourai, Laozi, đang nhìn vào tình huống đó, nó nghĩ phải chi có tay với chân thì đã giúp ích nhiều hơn cho Jin rồi.
Tiếp theo, Jin bối rối bởi cách định hướng Ma Năng đã phát hiện được. Nếu đây là thế giới ban đầu thì anh đã có la bàn hay vị trí của Chòm Sao Bắc Đẩu rồi.
“À, la bàn là thứ rất cần thiết để điều hướng tàu thuyền lẫn máy bay, huh”
Và rồi anh tạm gác việc chế máy cảm biến lại, và cố chế la bàn.
Đầu tiên, anh quyết định thử từ hóa lên một cây kim thép, đâm nó vào tờ giấy và để tờ giấy đó trong một chậu đầy nước. Anh có kim, giấy và bát rửa, nhưng từ hóa sẽ khó lắm đấy.
Cuối cùng, anh dùng <<Hình Thành>> để tạo dây đồng, và dùng nhựa của một loại cây trông như cây sơn mài để bao phủ bên ngoài nhằm cách nhiệt nó.
Theo cách này, anh bắt chước một loại dây điện từ, sau đó anh chất tấm đồng với tấm kẽm mỏng thành đống và nhét giấy thấm nước Citran vào giữa chúng, tạo ra một cục pin mà anh có thể kết nối với nam châm điện.
Anh từ hóa lõi sắt của cây kim thép, và cuối cùng là cây kim từ tính đã hoàn thành.
Jin chọc một mảnh giấy với cây kim ấy và thả nó vào nước, và chiếc la bàn đơn giản nhanh chóng chỉ về phía bắc và phía nam. Với điều này, anh phát hiện ra rằng thế giới này cũng có địa từ.
Jin tiếp tục chế một cái la bàn thông thường. Một cây kim thép, một tinh thể nhỏ cho ổ trục và vỏ nhôm. Anh phân chia la bàn tăng dần lên 360 độ, thêm hướng đông, tây, nam, bắc vào nó, rồi đông bắc, tây bắc, đông nam và tây nam, và ở giữa những cái đó, anh đánh dấu tám hướng bắc-đông bắc, v.v. tổng cộng 16 hướng.
Nếu muốn độ chính xác cao hơn nữa thì anh nghĩ mình nên dùng Chòm Sao Bắc Đẩu làm móc, nhưng nhiêu đây là đủ vào lúc này rồi.
Sau khi thêm la bàn tăng lên ba bộ cảm biến, khoảng 3 tiếng thì nó cũng đã hoàn thành. Anh trang bị cho mỗi cái một bộ não Golem độc lập và khiến chúng có thể trao đổi thông tin với ManaCom.
Một cái được gắn trên đỉnh của phòng thí nghiệm đảo Hourai ở phía nam, một cái ở vịnh đông nam và cái cuối cùng trên đỉnh một ngọn đồi ở vườn cây phía tây nam.
“Được rồi, giờ chỉnh thánh Ma Năng của mình thôi nào. Hãy để ta biết hướng mà các ngươi cảm nhận”
Quản lý chuyện này là Laozi. Ngay lập tức thông tin được gửi đến Laozi, rồi nó xử lý thông tin xong thì nói lại cho Jin.
“Thưa Chúa Tể, phản hồi lớn nhất là ở A: 179, B:347, C:61”
A là bộ cảm biến ở phòng thí nghiệm, B là cái ở vịnh, C là cái ở vườn. Tính từ hướng bắc là 0 độ và xoay theo chiều kim đồng hồ được định mức là 360 độ.
“Mh-hm, chúng quả thật là xứng đáng ở khoảng tìm kiếm mà. Thứ này chắc là dùng được rồi đấy. Ngươi có thể tìm được Golem không?”
Tất cả những con Golem mà Jin làm ra đều có khuôn Ma Năng y hệt anh. Khác biệt ở chỗ cường độ thôi. Do đó, chúng có thể được tìm kiếm với cùng một bộ cảm biến, tuy nhiên.
“Số lượng Golem trên đảo quá lớn ạ, rất khó để tìm được một con khác biệt”
Là vậy đấy. Ngay trước mắt thì họ có rất nhiều cách để phân biệt, nhưng có vẻ là không hợp lý cho lắm khi chỉ dùng khuôn Ma Năng.
“Ồ. Là vậy sao, thế còn không quân?”
Nếu vậy thì số lượng Golem bay để vẽ bản đồ thì rất ít.
“Vâng, thần có thể xác định chính xác ạ. Địa điểm là........”
Nhưng Jin đã xen ngang.
“Rồi, khỏi nói chi tiết cũng được. Quan trọng hơn, thay vì giá trị số thì ngươi có thể cố gắng thể hiện dưới dạng các điểm trên tấm bản đồ đã hoàn thành không?”
Anh chỉ thị Laozi. Bởi rất khó để hiểu báo cáo dùng giá trị số cho hướng.
“Đã rõ”
Và thế là đội hình điều tra của Jin đã có mặt trên đảo Hourai.
Nếu anh muốn tìm ai đó thì chắc chắn là Elsa. Dù vậy, nói đúng hơn thì đó là Ma Cụ Elsa đang giữ.
“Thưa Chúa Tể, thần có một yêu cầu ạ”
Sau kết luận đó, trong giờ nghỉ, Laozi nói với Jin về yêu cầu mà nó đã nghĩ đến cách đây không lâu.
“Người có thể làm thiết bị đầu cuối dạng con người cho thần không ạ?”
Nói cách khác, là Golem hoặc Automata mà Laozi có thể điều khiển.
“Bởi nếu làm vậy thì thần có thể hữu ích hơn đối với Chúa Tể ạ”
Jin nghĩ về nó. Nghĩ về việc Reiko và Laozi giám sát lẫn nhau trong trường hợp người kia nổi loạn hoặc đại loại như vậy, nên nếu Jin chuẩn bị một thiết bị đầu cuối như thế thì cũng sẽ không làm giảm ưu thể của Reiko.
“Thần không cần phải mạnh như Reiko-san, sức mạnh cỡ Ann là đủ rồi ạ”
Laozi nói thêm sau khi thấy Jin do dự. Đến Jin còn thấy ổn và đã chấp thuận.
“Được thôi. Ngươi muốn ngoại hình thế nào?”
“Dạ, ngoại hình dạng lớn tuổi phù hợp với cái tên Laozi, làm ơn”
Thật vậy, ngay lúc này trên đảo Hourai chẳng có lấy một con Golem có vẻ ngoài già nua.
“Hiểu rồi. Cứ giao cho ta”
Rồi Jin quyết định nhanh chóng chế một con Automata cho Laozi sử dụng.
Cấu trúc đã có Ann làm cơ sở. Khác biệt ở chỗ là nó ở dạng đàn ông, và không có Lõi Điều Khiển phục vụ như trí khôn.
Thay vào đó, anh cài đặt Thiết Bị Ma Thuật như <<Mana Telecam>> và <<Remote>> để chỉ có mình Laozi mới điều khiển được.
Công suất tối đa là cỡ 20% của Reiko.
Vì vẻ ngoài ấy, trong một khắc anh đã nghĩ nên làm dạng hiền triết cho Laozi, nhưng cuối cùng, anh quyết định làm vẻ ngoài của quản gia. Cảm giác như thể anh đã trộn quản gia của Elsa- Adberg và quản gia của Reinhardt- Claude lại với nhau và rồi tách ra làm đôi.
Nói nhỏ nghe nhé, lý do Jin không chỉ đơn giản là làm vẻ ngoài hiền triết là bởi nếu quá trang nghiêm thì Jin sẽ thấy lo lắng.
********
“Một trong những mục tiêu đang hành động độc lập”
“Tuyệt vời, bám theo chúng”
“Đã rõ”
********
Vào buổi chiều muộn, Jin từ đảo Hourai về lại Ikasanaato.
Vì chút nữa mới tối nên Jin nghĩ mình có thể tìm vài bộ giáp, và thế là anh đi bộ vào trung tâm thành phố để tìm những cửa hàng trông như bán vũ khí và áo giáp. Nhưng sau một hồi tìm kiếm, anh không thể tìm thấy cái nào cả. Đó là bởi vì ở ngay từ đầu giáp toàn thân mà kỵ sĩ mặc là hàng được chế theo yêu cầu.
“Chắc là mình nên thử nhờ Reinhardt giúp sau vậy”
Jin đầu hàng và trở về khách sạn.