- Tuy hơi lép vế về mặc tước vị, nhưng thương hội nhà cậu làm ăn cũng khá, nên trong vụ đấu đá gia tộc này kia chắc cũng không đến nỗi nào đâu.
Bất kể tôi có phản ứng ra sao, Liz cứ tiếp tục nói. Còn tôi thì hoàn toàn cạn lời.
- Elizabeth McCarthy, tớ nói lại lần nữa—tớ với cậu ta không có gì hết.
- Vậy tớ cũng chẳng có gì với Daryl Cowan mà vẫn phải kết hôn đây này?
Liz bật lại. Miệng tôi lập tức dính chặt như có ai dùng keo dán lại.
- Hay là... cả hai trốn đi? Nếu định xin tị nạn ở Nadon, thì để tớ lo cho.
Kelly lên tiếng rất nghiêm túc. Bố cô ấy làm việc ở Sở Di trú Nadon. Nhưng Liz lắc đầu với gương mặt nhăn nhúm như vừa bị vò nát.
- Không được. Không có của hồi môn, lãnh địa McCarthy sẽ sụp đổ mất.
- Không còn cách nào để kiếm tiền à? Đầu tư vào tàu buôn hay khai thác mỏ chẳng hạn...
Bree vừa nằm dài bên mép giường, vừa chống cằm lẩm bẩm. Đúng lúc ấy, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Tôi ngồi bật dậy vì quá phấn khích, nhưng rồi chợt khựng lại. Liệu tôi có nên khuấy động cả tương lai chỉ vì ý muốn giúp bạn mình không?
Năm nay, bọn hải tặc hoành hành, nên đầu tư vào tàu buôn không phải lựa chọn khôn ngoan. Nhưng mỏ thì khác. Mùa hè tới, Ma tháp sẽ công bố một báo cáo nghiên cứu cho thấy: so với các loại ma thạch hiện tại, việc chứa mana trong hắc tinh thạch sẽ cho hiệu quả vượt trội hơn. Cơn sốt hắc tinh thạch sẽ bùng lên khắp đại lục, và những ai sở hữu mỏ hắc tinh sẽ đón nhận cơn mưa tiền bạc.
Và tôi biết vị trí một mạch khoáng chưa ai phát hiện ra—lúc bỏ học để học việc ở thương hội, tôi từng phụ trách cung ứng nguyên vật liệu cho công trường khai thác đó.
Bá tước Earl McCarthy là người nhút nhát, lấy khiêm nhường và tiết kiệm làm phương châm sống, nên dù bỗng dưng phát tài, ông cũng chẳng dám làm liều chuyện gì. Còn hắc tinh thạch, nói thật, trong cuộc đời vị chủ mỏ trước kia là Hầu tước Ziegler thì nó cũng chả quan trọng lắm đâu.
Nhưng với cuộc đời bạn tôi, với Elizabeth McCarthy, hắc tinh thạch có thể là bước ngoặt.
Tôi thấy đôi mắt to tròn của Liz lấp lánh nỗi buồn, thấy bàn tay cầm tách trà run lên không ngừng—và tôi đã quyết định.
- Nghe kỹ nhé, Liz. Tớ nói cái này là vì tớ thật lòng thương cậu.
- Hở?
- Phía tây nam lãnh địa Hầu tước Ziegler có một ngọn núi nhỏ. Tớ không nhớ tên, nhưng đang được rao bán. Hãy thuyết phục bố cậu mua cho bằng được đi.
- Hả? Để làm gì chứ?
- Hầu tước Ziegler là người rất hiếu thảo. Nếu lấy lý do xây biệt thự dưỡng già cho ông bà nội, chắc sẽ bán rẻ thôi. Mua được rồi thì đào đường hầm, thuê nhân công ngay.
- Bên dưới có vàng à?
- Không phải vàng. Nhưng sắp tới sẽ quý hơn vàng. Tin tớ đi.
Bree nhìn tôi đầy nghi ngờ, như muốn hỏi một học sinh quèn như tôi lấy đâu ra mấy thông tin vốn chỉ doanh nhân mới được biết. Cũng phải, nếu là tôi thì cũng sẽ nghi. Tôi bèn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nói một tràng về ảnh hưởng của thông tin chính xác trong thương mại với giọng của một người sắp trở thành chủ thương hội.
Tôi không nói dối. Thông tin sai lệch là thứ chí mạng với thương nhân, nên hầu hết các thương hội đều ký hợp đồng với bang hội tình báo đáng tin để dự đoán thị trường.
Bree là cô gái luôn thận trọng tới nổi có thể gõ thử vào từng viên đá trước khi bước qua vẫn giữ vẻ bán tín bán nghi. Nhưng Liz, có lẽ vì đang muốn bấu víu lấy bất kỳ cọng rơm nào rốt cuộc cũng dịu lại. Với vẻ mặt tươi tỉnh hơn hẳn, cô bắt đầu liến thoắng kể rằng Lilu đáng yêu thế nào, Kelly hát bài này hài ra sao, và khoai tây chiên bốn nguyên tố ngon cỡ nào.
- Vậy chứ, Ariel, nếu không phải Kyle thì cậu đang hẹn hò với ai hả?
- Tại sao cứ phải là chuyện con trai vậy?
Tôi định nhịn để không dội gáo nước lạnh vào tâm trạng vừa mới khá lên của Liz, nhưng rốt cuộc vẫn cáu khi cô lại cố gán ghép tôi với ai đó.
Kelly chớp lấy cơ hội, ánh mắt lấp lánh:
- Dù trong phòng chứa pháp cụ không có gì xảy ra, nhưng Ramos nhìn thấy cậu là cứ nôn nóng muốn bắt chuyện cho bằng được.
- Hắn ta đối với mấy cô khác cũng vậy mà.
- Thế còn Keran Illestia? Có khối người thấy hai cậu đi với nhau đấy nhé.
Lần này đến lượt Bree lên tiếng. Tôi cảm thấy mồ hôi lấm tấm sau gáy và gượng gạo mở miệng. Không hiểu sao, lời căn dặn của Đại đế Kaitlyn lại vang lên trong đầu: "Hãy làm bạn tốt với Keran."
- Ờm… tại chúng tớ cùng tham gia câu lạc bộ đọc sách ấy mà. Rất là lành mạnh.
- Còn Spencer nữa. Hôm dạ tiệc thì thấy không khí giữa hai người cũng tốt mà. Hôm trước thấy còn gọi tên nhau cơ.
- Cái đó cậu biết rồi mà! Bolton cho tớ leo cây đấy thôi! Spencer là ân nhân, tớ thân với cậu ấy thì sao?
- Tớ nghi ngờ ngay từ đầu rồi. Việc Bolton chọn cậu làm bạn nhảy cũng khả nghi. Có phải Illestia sai khiến không?
Briana Mosley thông thái liền nói trúng ngay trọng tâm. Tôi đành im re.
- Nói gì thì nói, tụi đó cũng không qua mặt Kyle Villard được đâu. Ai mà vì cậu sẵn sàng giả gái trong bữa Đêm trăng tình yêu trọng đại đó chứ?
Liz nói với giọng châm chọc, nhưng tôi lại bất ngờ vì thông tin ấy. Bree cũng mở mắt tròn xoe.
- Cậu nói gì cơ?
- Không thấy tối đó hả? Villard tham gia tranh chức Nữ hoàng Dạ tiệc đấy.
- Giờ mới biết đàn ông cũng được đăng ký đấy?
Liz cười khúc khích, còn Bree thì hồn nhiên nắm chặt hai tay tôi, mắt long lanh.
- Không để cậu đứng trên sân khấu làm trò cười một mình— cậu ta cũng dịu dàng đấy chứ!
- Cũng có thể Kyle bị ép giống tớ mà.
Cậu ấy từng bỏ cả dạ tiệc khi được đề cử Vua, vì ghét bị người khác đánh giá. Tôi chỉ dám nghĩ thầm câu đó. Đó là chuyện của một năm đã trôi vào quên lãng.
- Không đâu. Chính cậu ta nhờ tớ viết thư đề cử mà. Tớ còn viết cho hẳn cái lời giới thiệu hay nhất luôn.
Kelly giơ cao nắm tay vẫn cầm bánh quy. Lilu lập tức chốp thời cơ bám lấy tay cô ấy.
Có vẻ như Kyle giả gái đi dự dạ tiệc là để tôi không cảm thấy xấu hổ một mình. Nghĩ đến đó mà mũi tôi cay xè vì cảm động, nhưng cùng lúc cũng thấy nặng lòng. Đây là dạ tiệc danh giá nhất của Fitzsimons. Xuất hiện thật chỉn chu ở đó rất quan trọng cho sự nghiệp xã hội, đặc biệt là hôn sự sau này.
Liệu tôi có đáng để Kyle đánh đổi danh tiếng của mình như thế không? Dù quen biết đã lâu, đôi khi tôi vẫn không thể hiểu được những quyết định của cậu ấy. Kể cả chuyện liên quan đến Blossom nữa.
Dù sao thì cũng đến nước này rồi, nếu cậu ấy thắng thì cũng thú vị nhỉ—Kelly, Liz và Bree lập tức tuyên bố sẽ bỏ phiếu cho Kyle làm Nữ hoàng Dạ tiệc. Tôi đặt tay lên ngực, cảm giác như có gì mắc lại ở tim.
***
Khi bước vào phòng hội học sinh, Keran Illestia đang ngồi ở chiếc bàn mà Jaden từng làm bài tập, lật giở chồng tài liệu.
Cây bút lông viền bạc kẹp giữa các ngón tay dài mảnh của cậu ấy trông cực kỳ hợp. Có lúc, bàn tay cậu ta uyển chuyển đến nỗi khiến người ta liên tưởng đến cánh chim vỗ.
Hàng mi cong có màu vàng nhạt như tóc cậu ấy thật dài, phủ bóng nhẹ trên khóe mắt.
Tôi hơi hồi hộp. Kể từ hôm cậu ấy vừa gọi tên tôi, vừa rơi nước mắt, tìm kiếm một tôi mà không phải là tôi hiện tại—chúng tôi chưa từng gặp lại.
- Có chuyện gì à? Cậu hiếm khi gọi tôi gấp thế này mà.
Tôi ngồi xuống ghế đối diện như một học sinh hư sắp bị phạt. Illestia đặt bút xuống, đột nhiên nói:
- Dạo này tôi không ngủ được.
- Bolton lo cho cậu nhiều lắm.
- Lúc nào cũng nghĩ đến cậu hết.
Cậu ấy chống cằm lên tay, ánh nhìn dừng lại nơi tôi. Giọng cậu ấy mệt mỏi. Đôi mắt màu hổ phách vương quầng thâm nhạt, ánh lên chút u ám như vệt mực loang.
Má tôi thoáng nóng lên, rồi tôi chợt nghĩ: có khi “tôi” mà cậu ấy nhắc đến không phải là tôi hiện tại.
- Cậu nghĩ tới cái gì?
- Chỉ là... gương mặt cậu. Khi cười, khi nói.
Cậu ta nhắm mắt, ấn ngón tay lên mi mắt.
- Ngay cả khi nhắm mắt vẫn thấy. Như thể hình ảnh đó được khắc lên mí mắt vậy. Rõ đến mức không thể chỉ là tưởng tượng. Kể cả ký ức hôm qua cũng không rõ ràng như thế.
- Có vẻ cậu nhớ tôi lắm nhỉ?
Tôi đùa để xoa dịu cái cảm giác bức tường thứ tư, rất lâu rồi, mới lại chọc vào thái dương tôi lần nữa. Tôi không thể nói rằng, những gì cậu ấy thấy không phải là tưởng tượng mà là Ariel Dalton thật, và cô ấy đang bị mắc kẹt ở dòng thời gian nào đó.
- Chắc vậy.
Illestia nở một nụ cười thoảng qua như tiếng thở dài, đáp lại câu đùa của tôi. Khi cậu ta chậm rãi chớp mắt, khóe môi cong lên nhẹ như phủ một lớp đường—là dáng vẻ Keran Illestia quen thuộc của mọi khi.
- Cái câu mà xuất hiện lặp đi lặp lại trên nhiều trang sách ấy...
- Giải mã được rồi à?
- Một phần thôi. Đây và đây.
Cậu ấy lật một tờ tài liệu, viết ba từ ở góc: Keran Illestia, công lược, cải tiến.
- Tên cậu thật sự có trong đó à?
- Tôi cũng không tin, nên đã dịch lại nhiều lần. Nhưng chắc chắn đấy.
- Nhưng làm sao mà...?
Tôi bật dậy, ngỡ ngàng. Dù không giỏi dịch cổ ngữ, tôi đủ khả năng phân biệt đâu là đồ cổ. Với bìa sách và chất liệu giấy như vậy, <Bản vá> kia ít nhất cũng phải ra đời từ nửa thế kỷ trước.
Mà nửa thế kỷ trước thì Keran Illestia thậm chí còn chưa ra đời—ngay cả mẹ cậu ấy, Đại đế Kaitlyn, cũng chưa sinh ra nữa là.
Vậy thì... làm sao tên cậu ấy lại có thể xuất hiện trong đó được?