Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 0

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1294

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

다르팽이

Tôi muốn hoàn tiền.

4 0

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3314

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1914

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9333

Web novel - Chương 29

Chiếc khăn ăn được gấp thành hình thiên nga, rất ăn ý với chiếc bàn gỗ được sơn màu xanh lam giản dị. Các cột đỡ mái hiên được trang trí bằng hoa, trông tự nhiên và có không khí hơn hẳn những món được mạ vàng hay đính đá quý. Ở giữa bàn là một cây nến — chính xác hơn, là một pháp cụ hình nến. Thủy tinh được gia công thành hình ngọn lửa, phủ lớp màu đỏ cam, bên trong có thần chú phát sáng tạo nên hiệu ứng ánh sáng. Có những loại cao cấp hơn thậm chí còn được thiết kế để dao động theo kích thích từ bên ngoài, trông như lửa thật vậy. Có vẻ như Bolton, một Illestia chính hiệu, chỉ thường dùng thánh lực mỗi khi cần có ánh sáng chứ chưa từng thấy loại đèn ma thuật tinh xảo đến vậy.

Tôi suýt bật cười khi thấy Bolton đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào ngọn lửa thủy tinh rồi vội vàng rụt lại, như bị giật mình. Rồi tôi ho khẽ để kéo sự chú ý của cậu ta – lúc đó đang giả vờ bận rộn chỉnh lại dây kính như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

- Phải gọi món sao nhỉ? Mấy món cậu thích thôi hay sao? 

- Nhưng chưa chắc người ta thấy ngon, vậy nên phải hỏi trước.

- Được rồi. Còn hóa đơn thì?

- Tuyệt đối không cho xem.

- Nếu Blossom định rút ví thì sao?

- Âm thầm thanh toán hơn một nửa, không cho cô ấy biết.

Thằng nhóc thông minh thật, học cái gì cũng nhanh. Tôi vừa gật gù, vừa tự cắt từng miếng bánh mì gọn gàng rồi nhúng chúng vào chocolate dù cho Bolton không đòi hỏi. Ngay sau đó, thức uống chúng tôi gọi cũng được mang lên – Bolton gọi nước ép sung, còn tôi là sữa pha đẫm si-rô butterscotch. Nhấp một ngụm, vị ngọt còn đọng lại trên lưỡi và vòm miệng khiến tâm trạng tôi trở nên cực kỳ dễ chịu. Vừa ngân nga một giai điệu vui vẻ, tôi vừa mở khăn ăn. Miếng vải trắng đã trở lại hình dạng hình vuông, chẳng còn giống thiên nga chút nào, làm tôi thấy hơi buồn. Tôi vừa nói điều đó với Bolton thì cậu ta hỏi ngược lại rằng tôi bị chán đời quá à. Thế là, tôi viện cớ phủi vụn bánh khỏi mắt kính của cậu ta rồi để lại đầy dấu vân tay trên đó, cho cậu ta biết cái giá phải trả của việc vô tâm. 

Trong lúc Bolton vừa càu nhàu vừa lau mắt kính thì món chính được mang đến – thăn bò ướp trong rượu vang đỏ và lá nguyệt quế để hương vị thêm đậm đà. Cánh tay của nhân viên phục vụ đặt đĩa xuống bàn rám nắng, cơ bắp săn chắc, rất quen mắt. Tôi thấy lạ nên ngẩng đầu lên, có đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào tôi. Là Edgar Ramos.

- Hai cậu đang làm gì ở đây thế?

Ramos thản nhiên ngồi xuống cạnh Bolton như thể chỗ đó vốn là của mình rồi khoác vai cậu ta. Bolton co rúm lại tránh ra, lộ vẻ không biết nên mắng ai trong cặp sinh đôi giống nhau như đúc. Tôi bèn lên tiếng trước.

- Bộ hoàng gia Nadon gần đây có vấn đề gì hả Ramos?

- Không đâu, hôm qua tôi còn tắm bằng vàng nữa cơ. Thấy bảo đĩa này là từ bàn mấy cậu mà, nên tôi xin luôn. 

- Tắm bằng vàng á?

- Tin à? Cắt thịt đi.

Tôi đẩy dao về phía Bolton đang há hốc mồm kinh ngạc. Cậu ta lẩm bẩm gì đó rồi bắt đầu cắt miếng bít tết – động tác gọn gàng, dứt khoát đúng chuẩn một kị sĩ hùng mạnh nhất đất nước.

Có vẻ Ramos đang sôi sục vì tò mò không biết tại sao tôi và Bolton lại dành cuối tuần bên nhau. Bị hỏi mãi, nên tôi chỉ về màn trình diễn cắt bít tết của thánh kỵ sĩ xứ Illestia mà hỏi lại, “Cậu nghĩ sao?”. Ramos làm vẻ đập tay vào ngực như kiểu đang thất vọng lắm.

- Cậu cố tình đấy nhỉ?

Tôi giả vờ ngó lơ. Vì để giải thích chuyện tôi và Bolton đang đối diện nhau ở nơi thế này, tôi bắt buộc phải nhắc đến cái đoạn tình cảm thơ ngây của cậu ta. Tại học viện, ai cũng biết rằng Bolton dù bình thường cậu ta coi ai cũng như ai nhưng lại đặc biệt đối đãi tốt với Rosemary Blossom.

Nhưng ít ai biết rằng, có là thánh kỵ sĩ, cậu ta vẫn chăm chú đọc mục dự báo “Tình yêu hôm nay” trên Thời báo Fitzsimmons, rồi còn rụt rè cúi đầu hỏi người khác cách tỏ tình, chưa kể còn lượm từng tờ rơi quảng cáo trên phố Finnegan để tìm ra nhà hàng có trang trí hoa dưới mái hiên như thế này. Dù sao đi nữa, nói ra tình cảm mà cậu ta chưa tự mình thổ lộ trước là điều không nên.

Khi tôi cứ một mực giả ngu, Ramos cuối cùng cũng từ bỏ việc moi thêm thông tin gì từ tôi. Thay vào đó, cậu ta cầm lấy ly sữa butterscotch mà tôi hầu như còn chưa động vào. 

Yết hầu cậu ta động đậy đúng hai lần, một nửa ly liền bốc hơi. Đúng là ăn cướp giữa ban ngày ban mặt mà! Tôi lập tức trở thành một cái xác không hồn. 

- Này, uống của người khác xong thì biến về chỗ cậu đi!

- Tôi không muốn bị đuổi về bàn đó đâu. 

Ramos phụng phịu. Cằm cậu ta hất nhẹ về phía bàn cách đó không xa. Tôi và Bolton cũng quay đầu theo phản xạ — đập vào mắt là phần gáy của Nadon, trông thì có vẻ được tỉa tót gọn gàng hơn Ramos một chút. Từ xa vẫn nhìn rõ được cái cổ đỏ ửng và đôi gò má nhô lên tròn trĩnh — rõ ràng đang rất vui vẻ. Người ngồi đối diện thì khỏi cần đoán — thảm họa chiếc váy vàng nhạt lại tái diễn rồi! 

Tôi liếc sang, thấy Bolton đánh rơi dao, mặt đần thối. Tội nghiệp thằng bé. Mặc kệ cậu ta, Ramos vẫn không ý tứ chút nào, ăn mất miếng bít tết đã cắt sẵn rồi bắt đầu ve vãn tôi. Nói năng trơ trẽn đến mức tôi phải tự hỏi không biết mình thật sự có hẹn với cậu ta không nữa.

- Góc phố đối diện cũng có tiệm cà phê hay lắm đấy. Lần sau mình tới đó nhé, Ariel?

- Tôi hẹn cậu bao giờ đâu? Tên tôi cũng cho cậu gọi chắc?

- Thì giờ đang hẹn còn gì. Gọi tên nhau thoải mái đi. Gọi tôi Edgar, hay Ed, Ned gì cũng được. Chỉ cần đừng gọi ‘Eddie’ là được, mấy thằng em tôi toàn gọi cái tên đó để trêu ngốc tôi thôi.

- Được thôi, Eddie. 

Cái 'lỗ tai cây' mãn tính của tôi lập tức phản đòn kỳ vọng của cậu ta. 

- Chết tiệt, biết thế chả nói với cậu làm gì. À nhưng mà nghe giọng cậu gọi cũng không tệ. Thế chốt nhé?

- Cậu trả tiền à? 

- Nếu được vậy thì vinh hạnh quá, quý cô Dalton.

Cậu ta khẽ "chụt" lên đầu ngón tay tôi một cái. Tôi thấy bụng mình quặn lại, đến mức phải chọc mạnh cái măng tây trang trí món bít tết bằng nĩa để tự trấn an.

Ký ức về mối tình đầu rực lửa và chuyện tình đầu thảm họa đã rèn cho tôi khả năng không bị 'tưởng bở'. Nhưng tên này lại cứ khiến tôi hoang mang. Nếu không phải cậu ta suốt mấy năm liền có tên trên chuyên mục tai tiếng tình ái của Thời báo Fitzsimmons thì tôi đã đổ đứ đừ rồi. 

***

- Cậu nói chuyện với bố chưa? Về cái mỏ ấy?

Trên đường đến lớp Quái vật học, Bree bất ngờ hỏi. Tôi liếc nhìn Kyle đang viện cớ có việc ở tòa phụ nên bám theo chúng tôi. Tôi đoán rằng Kyle đã nhận ra năm năm của chúng tôi đang lặp lại, và cũng có kế hoạch gì đó liên quan. Nếu cậu ta biết tôi đã thay đổi tương lai và giúp Elizabeth McCarthy, thì có lẽ sẽ không thích chút nào.

- Ông ấy bảo tôi đừng nói nhảm, lo học hành đi. 

Liz trả lời, vẻ điềm tĩnh kỳ lạ trong hoàn cảnh mọi đường lui đều đã bị chặn. Tôi quen cô ấy gần mười năm rồi nên biết rõ bản tính nhiệt huyết của cô. Nếu không có dự định khác, cô ấy không thể nào bình thản đến vậy. Thế nên tôi hỏi:

- Cậu tính sao bây giờ? 

- Tớ tìm hiểu rồi. Nếu thêm chút tiền vào chỗ mà tớ với Brennan đã tiết kiệm, thì đủ mua được mảnh đất ấy. 

- Thật á? Dù là vùng hẻo lánh, nhưng đất ở lãnh địa của Hầu tước Ziegler cũng không rẻ mà?

- Bỏ học phí học kỳ hai ra thôi. 

Bree hít một hơi, còn tôi cũng không giấu được sự kinh ngạc. Bỏ học ngay trước khi tốt nghiệp? Giờ tôi mới thật sự cảm nhận được tình cảm của Liz sâu nặng đến nhường nào. Tôi từng là người nộp đơn xin thôi học vào kỳ một năm năm — nhưng thời điểm đó, mỗi sáng thức dậy ở Fitzsimmons đều như cực hình vậy. Khi đó, tôi từng nghĩ mình sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ chỉ để được thoát đi.

- Nếu đầu tư từ giờ, đến nghỉ hè sẽ có kết quả. Nếu mọi chuyện như Ariel nói thì tớ sẽ trở về trong vinh quang, còn không thì thôi.

- Mỏ gì vậy? Ariel nói gì cơ? 

Kyle xen vào. Giọng cậu ta vẫn lém lỉnh như thường, nhưng gương mặt đã căng lên. Tôi nhận ra cậu ấy đã lần ra đầu mối vụ tôi làm — mà đương nhiên rồi. Mảnh đất ấy ngoài mạch khoáng hắc tinh thạch thì chẳng có gì, lại không nằm trong tầm ngắm của bất kỳ bang hội thông tin nào. Hơn nữa, việc bảo mật ở Ma tháp cực kỳ nghiêm ngặt, đến cả tháp chủ cũng không thể tiếp cận tài liệu về các nghiên cứu đang tiến hành nữa. 

Tôi đang cố lựa lời để giải thích thì cô bạn cùng phòng của tôi đã nhanh nhảu lên tiếng trước:

- Có một ngọn núi mà Hầu tước Ziegler đang rao bán. Cậu ấy bảo nếu mở mỏ ở đó thì chắc chắn trúng lớn.

Cặp mắt xanh lục xoáy thẳng vào tôi. Khóe miệng Kyle vẫn nhếch lên theo thói quen, nhưng đôi mắt ấy lại hoàn toàn vô cảm. Tôi có cảm giác thời gian như ngưng đọng lại. Đáng sợ quá. 

Và rồi — có bàn tay to lớn túm lấy cổ tay tôi đến đau nhói.

- Nói chuyện đi. 

Kyle nói, giọng sốt ruột. Tôi để cậu ta kéo ra phía sau tòa phụ. Đó là nơi Jaden Spencer từng chơi với Lilu với chú rồng con Clay trên vai. Thật ra, dù tôi có phản kháng thì kết quả cũng không thay đổi — vì khí thế của cậu ấy lúc này cực kỳ mạnh mẽ, và hiếm hoi thay, mang chút gì đó hung hãn. Tôi chắc chắn cổ tay mình sẽ in hằn dấu tay của cậu ấy.

- Cậu nhớ được đến đâu rồi? 

Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, Kyle liền hỏi.

_______________________________________

Ảnh minh họa

Sốt Butterscotch 

abfeef72-908f-4a60-8eff-7b361a8a9dc7.jpg

Butterscotch có thể là kẹo mềm, kẹo cứng hoặc sốt, được làm bằng cách đun nóng đường nâu và bơ trên bếp đến nhiệt độ mềm, từ 270°F đến 290°F.