Thế giới bên kia mà tôi đặt chân đến lại trông giống phòng hội học sinh. Không có những thiên thần béo múp cầm kèn trumpet, chỉ có một Keran Illestia mang nụ cười như thể chán ngán tất cả mọi thứ. Tôi lẩm bẩm một cách ngu ngơ:
- Mặt cậu ta đẹp thật… nhưng mà sao không phải là Lilu nhỉ?
Lilu là một bà mèo hung dữ nhất trần đời. Không có tôi thì móng vuốt của nó biết mài vào đâu chứ. Nghĩ đến đó mà lòng tôi chùng xuống.
Tôi từng tưởng tượng nếu mình chết đi thì sẽ ra sao. Con cái sẽ ôm quan tài tôi mà nức nở, còn chồng thì đứng bên cạnh kể với mọi người rằng tôi đã mang lại niềm vui cho bao người. Nhưng mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ chết khi còn trẻ thế này. Người ta thường nói để "kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh" là tội bất hiếu nhất còn gì. Tôi bắt đầu lo cho bố mẹ. Không biết họ đã hay tin tôi chết chưa. Dù sao thì, tôi cũng mong họ đừng hấp tấp quá, cứ bình tĩnh mà đón nhận. Dạo này bố tôi bụng phệ cả ra rồi, chạy một tí thôi cũng thở không ra hơi.
Còn thương hội thì sao nhỉ? Bố tôi thì đã cắt đứt với gia đình bên nội từ lâu, họ hàng bên mẹ thì… . Nếu vị trí chủ thương hội mà rơi vào tay tên Ruth mê đỏ đen hay Jodie suốt ngày ôm mộng trở thành đóa hoa giới thượng lưu, thì chắc tôi đội mồ sống dậy luôn quá.
Jodie đáng ghét đó, từ lúc Jaden Spencer nhặt giúp món phụ kiện tóc trong buổi lễ ra mắt là bắt đầu hành xử như thể đã nắm chắc chức Công tước phu nhân Spencer trong tay. Nếu con nhỏ đó mà có tí tài năng ma thuật, thì cá chắc đời tôi ở học viện này đã khốn càng thêm khổ.
Bree thông minh đến vậy mà, chắc có thể sẽ thoát khỏi Walsh mà không cần tôi giúp. Còn Kelly, nếu có tổ chức tang lễ cho tôi, mong rằng cô ấy sẽ hát lên một khúc kể rằng tôi ít ra cũng để lại một dấu chấm nhỏ nhoi gì đó trong lịch sử những kẻ quậy phá ở Fitzsimmons.
Tôi hơi tiếc vì không được dự đám cưới của Liz và Brennan. Hẳn là sẽ rất vui đây. Cũng tiếc vì chưa giải mã xong toàn bộ <Bản vá> nữa. Bao lần đấu tập vậy mà tôi chưa một lần đâm trúng Bolton. Chưa kể còn mạnh miệng hứa sẽ giúp Jaden làm thân với Luisa rồi rốt cuộc chẳng làm được trò trống gì. Đáng ra tôi nên yêu cầu được bóc lột Edgar Ramos một cách triệt để mới phải.
Tôi từng nghĩ mình đã sống hết mình, muốn gì làm nấy cả rồi, nhưng hóa ra vẫn có những chuyện để lại tiếc nuối. Và, còn Kyle nữa, cậu ta trông thế chứ chân thành lắm. Tôi chỉ mong cậu ấy đừng ôm nỗi day dứt quá lớn. Đúng là cậu ấy đã siết cổ tôi, nhưng rõ ràng đó không phải do ý muốn. Nếu đấy là diễn cả thì Kyle nên bỏ học mà vào đoàn kịch hoàng gia ấy.
Tôi nhớ lại lần cuối tôi nhìn thấy gương mặt ấy. Gương mặt gồng mình kháng cự lại một thứ gì đó tuyệt đối. Máu chảy từ đôi mắt đỏ ngầu thấm ướt cả trái tim tôi. Không biết, trong mắt Kyle, tôi khi đó có giống vậy không. Nếu đúng là vậy, thì tôi lại tham lam ước rằng, không giống như Kyle Villard trong kí ức của tôi, tôi muốn trong kí ức của Kyle là một Ariel Dalton luôn tươi cười.
Trong lúc tôi còn đang gắng xâu chuỗi lại những suy nghĩ rối bời, thiên thần đội lốt Illestia cất tiếng, vẻ mặt như thể rất nghiêm trọng.
- Cậu lảm nhảm gì thế? Dù cậu có nói gì đi nữa, bản tường trình tôi nộp cho Giáo sư Humphreys vẫn không thay đổi. Vì cái đua marshmallow hình thú giữa cậu và Kyle mà có người bị thương rồi đấy. Cậu nhất định phải xin lỗi cô ấy.
Marshmallow hình thú nhìn thì chỉ như món kẹo dẻo thường thấy trong ca cao nóng, nhưng chúng được căn tin ở Fitzsimmons bán đấy. Chỉ cần niệm câu thần chú ghi trên bao bì, chúng sẽ động đậy như thú sống. Tôi và Kyle thường dùng vài phép phụ trợ khiến chúng to hơn, nhanh hơn để đua. Đám khán giả thì đặt cược, còn chúng tôi lấy phần trăm hoa hồng, kiếm được khoảng kha khá để tiêu vặt đấy.
Vì bàn chân marshmallow quá mềm nên khi niệm phép tăng tốc, chúng sẽ loạng choạng mỗi bước đi. Điều đó vừa đáng yêu, vừa tạo nhiều yếu tố bất ngờ, nên mỗi lần mở cuộc đua là lại thu hút được đám đông (Không được đem trùng loài vào một lần đua – ai dám chơi gian là bị cấm ngay).
- Bị thương á? Cược bao nhiêu tiền thế? Với lại, trước khi nhận tiền, bọn tôi bắt mọi người ký giấy đồng thuận cả rồi. Dù chữ hơi nhỏ nhưng vẫn viết rõ rành rành: 'Bất kể kết quả thế nào, tiền cược không hoàn lại.'
- Dalton, cậu định giả ngơ đến cùng đấy à? Con thỏ marshmallow của cậu húc trúng cô ấy đấy.
- Nhưng chỉ là marshmallow thôi mà? Kể cả là nắm đấm của Delaney Wood thì thành marshmallow rồi cũng chả đau đâu.
Nói thật, cho dù kỹ năng ma thuật nửa vời của bọn tôi có tự nhiên tiến bộ rồi làm marshmallow trở nên mạnh hơn thật, ai va phải chúng mà bị thương thì đáng ra người đó nên bỏ học đi mà vào viện dưỡng lão.
Tôi há hốc miệng. Không, chờ chút…
- Tôi là người phải hỏi đây này! Đây là đâu? Tôi chết rồi đúng không? Đây là thế giới bên kia gì đó hả? Và cậu là thiên thần à?
- Cậu ngủ mê tới giờ à? Đây là học viện Fitzsimmons. Tôi không phải là... thiên thần, mà là chủ tịch hội học sinh. Và cậu, vẫn sống khỏe lắm. Mà cũng không chắc là có khỏe không nữa.
- Cảm giác như vẫn đang mơ vậy.
Illestia ngập ngừng phát âm chữ “thiên thần”. Tôi bèn véo má thật mạnh. Chỉ thấy đau.
- Vậy còn Kyle? Và Rosemary Blossom?
- Tôi nói chuyện với Kyle sáng nay rồi. Còn… Rosemary Blossom là ai?
- …Cái gì?
Đấy là câu tôi không ngờ sẽ nghe thấy – dù là ở thế giới bên kia (mà Illestia bảo là không phải) hay bất kỳ đâu.
- Cậu không biết Blossom là ai à? Cô gái chuyển trường hồi tháng Ba, tóc vàng óng, mắt tím như hoa violet, mặt như búp bê sứ, thư ký hội học sinh ấy? Sao lại không biết?
- Florence Belle và Rosemary Blossom, nghe đâu có giống gì để mà nhầm chứ? Nếu là tôi, tôi sẽ nhớ rõ tên người bị thương trong trò đùa dở hơi của mình đấy.
Florence Belle là ai? Tôi choáng váng. Vừa mới tỉnh táo lại mà thấy đầu bắt đầu ong ong rồi.
***
Giống như Illestia nói, ở thế giới này (mà tôi quyết định sẽ không gọi là thế giới bên kia nữa, vì… giờ thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì), chỗ đứng vốn thuộc về Rosemary Blossom nay đã hoàn toàn thuộc về Florence "Flora" Belle.
Học sinh thường dân được đặc cách tuyển chọn. Xinh đẹp, tốt bụng, được lòng đám đông, nữ hoàng dạ tiệc. Được hội học sinh cưng chiều như công chúa.
Khác với Blossom, Belle không ghét tôi – hay nói đúng hơn, cô ta chẳng biết tôi là ai cả.
Hôm tôi bị Illestia ép phải đến gặp Belle, cô ta ngân nga:
- Không sao đâu, Anne. Tớ không bị thương gì cả. Chỉ hơi hoảng chút thôi à.
Rồi thêm:
- Nghe Kyle nói cậu là bạn thời thơ ấu của cậu ấy à? Tuyệt quá nhỉ! Cậu ấy vui tính, tốt bụng nhưng mà lúc cần thì lại rất chín chắn.
Thái độ thân thiết đó từ một người có diện mạo, giọng nói, từng cử chỉ y hệt Blossom, người từng điều khiển Kyle bóp cổ tôi,khiến tôi vô cùng khó chịu. Tôi chỉ đáp lại bằng một tràng cười gượng gạo.
Tôi nhớ tên mình ở đây vẫn là Ariel. Vậy nên tôi lập tức sửa lại. Nhưng dù thế, hôm gặp tôi ngoài hành lang, cô ta vẫn vẫy tay chào:
- Chào buổi tối, Anne.
Chắc là chẳng buồn nhớ. Tôi cũng chẳng muốn phí hơi nhắc nữa.
Illestia đứng cạnh Belle hẳn cũng nghe thấy mấy câu vô ý vô tứ ấy, nhưng lại không hề khó chịu như lúc tôi gọi Belle là Rosemary Blossom. Bực bội quá mà.
Florence Belle đang sống đúng kiểu công chúa của hội học sinh, khác với Blossom chỉ quyến rũ được mỗi Nadon với Bolton. Chắc là do cô ta chỉ mới chuyển đến học được có tháng rưỡi. Belle thì lại ở Fitzsimmons lâu gấp đôi.
Và đúng như lời cô ấy nói, Belle chẳng hề hấn gì vì con thỏ marshmallow. Dù vậy, Illestia vẫn cố vẽ rồng vẽ rắn trong bản tường trình gửi giáo sư Humphreys, ép tôi bị phạt, bắt tôi đích thân xin lỗi cho bằng được.
Phải viết cả bản kiểm điểm nữa...không phải vì tôi thấy xấu hổ hay gì đâu, mà khách quan thì xử lý thế là quá đáng lắm.
Mà cái kiểu Illestia trở nên lú lẫn vì công chúa hội học sinh thì tôi đã quen rồi. Lặp đi lặp lại suốt mấy lần cơ mà. Thế thì Illestia ở thế giới cũ của tôi cũng sẽ thành ra như vậy sao?
…Kỳ lạ thật. Người đã từng gọi tôi là Ari. Cùng đan tay, rồi cười với tôi… Nhưng thôi, giờ thì chuyện đó chẳng còn quan trọng với tôi (thật đấy!).
Tôi không biết là cái quái gì đang diễn ra nhưng ít nhất thì tôi vẫn sống. Chỉ là bị ném sang một thế giới xa lạ khác. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là tôi có thể trở về.
Tôi phải trở lại.
Belle không có ý hại tôi, khác với Blossom. Ít nhất là không cần lo bị bóp cổ. Nhưng rơi vào thế giới mình không biết rõ thì làm sao thấy yên tâm được?
Dù sao thì tôi cũng nên đích thân chứng kiến Brennan sẽ làm trò hề gì trong đám cưới. Liz cũng từng nói, nếu kế hoạch mỏ hắc tinh thạch của tụi tôi thành công, cô ấy sẽ chọn tôi làm mẹ đỡ đầu cho đứa con tương lai.
Mà tưởng tượng nếu Liz thì thầm: "Mẹ đỡ đầu của con đang dõi theo từ trên trời cao…” bên giường con mình… nghe thôi cũng thấy rợn người rồi.
Với lại, con bé tomboy của nhà Dalton này đó giờ không ngại đụng độ bất cứ chuyện gì hết.