Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 3

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1294

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

다르팽이

Tôi muốn hoàn tiền.

4 3

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3320

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1916

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9334

Web novel - Chương 32

Bác Matthew, người dạy kiếm thuật cho tôi và Kyle, vốn trước đây là lính đánh thuê. Câu cửa miệng của bác luôn là: “Dù có bị quỷ hút máu cắn đi nữa, chỉ cần giữ được bình tĩnh thì vẫn toàn mạng." Thật ra chính bác đã mất cả cánh tay phải từ chỗ khuỷu đổ xuống sau một pha ngông cuồng ở rừng Helheim – nơi bọn quỷ trú ngụ.

Tôi thì không bị quỷ cắn, nhưng lại bị thời gian ngoạm lấy không buông. Vì mải tự trấn an và tìm cách quay về, tôi thức trắng cả đêm. Nghĩa là chuyện phải nộp bản kiểm điểm cho Illestia hoàn toàn bị tôi quên béng. Đến tận giờ học sáng hôm sau, tôi mới vội viết lấy viết để. Nhưng tôi mau chóng bị phát hiện "nước đến chân mới nhảy" do đã chêm thêm mấy câu trong bài hát chủ đề của Quỷ nhỏ Gremlin để bản kiểm điểm dài hơn. 

- Chào, Dalton. Đam mê của cậu với đồ chơi trẻ em cảm động thật đấy. 

Trong lúc đang học kiếm thuật, tôi bị Bolton kéo tuột lên phòng hội học sinh. Vừa đẩy tôi vào, cậu ta đã lịch sự cúi chào rồi lùi bước biến mất. Ngay sau đó là câu mỉa mai của Illestia đáp xuống tôi.

- May là cậu thích. Chắc Belle cũng sẽ thấy vui nhỉ? 

- Haha, nếu là Flora của tôi thì chắc thế. Nhưng giáo sư Humphreys thì không chắc đâu nhé. 

Tôi cố lấp liếm, nhưng Illestia chẳng phải dạng vừa. Cậu ta gạt đống giấy tờ chất cao như núi sang một bên và ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Tôi chậm rãi kéo ghế, nhớ lại lần gần nhất ngồi đối diện với một Keran Illestia khác. 

- Thế nên tôi định dạy cậu cách viết bản kiểm điểm. 

- Không ngờ nha, thái tử Illestia có thể dạy người khác cách viết bản kiểm điểm sao? Chắc cũng viết nhiều lắm nhỉ? 

- Ừ, tôi lớn lên bằng đòn roi của mẹ mà. 

Đến cái thế giới khác rồi mà tôi vẫn bất đắc dĩ phải nghe chuyện xưa của Kaitlyn Đại đế. Tôi thở dài nhận lấy xấp giấy từ tay cậu ta, là bản kiểm điểm tôi nộp lúc sáng nay.

Tôi đọc lại. Dù là do tôi viết thật đấy, nhưng phải công nhận là nó dở tệ. Cố nhồi nhét lời bài hát để đủ số chữ thì thôi đi, đằng này cả bài chẳng có lấy một tí ăn năn. Thậm chí có đoạn viết còn sai ngữ pháp đến mức chính tôi cũng chẳng hiểu mình viết cái gì.

Tôi vốn đâu phải người giỏi viết lách. Bài văn đỉnh cao nhất đời tôi chắc là bức thư tình hồi mới lớn, lúc mà không giấu nổi được cơn cảm nắng đầu đời (và Maverick cứ nhai đi nhai lại!). Mà thư đó cũng là do tôi đòi mấy người hầu rành văn chương chỉnh sửa hộ mới nên hồn.

- Xét về mặt ngôn ngữ thì chẳng có một tí giá trị gì. 

Ilestia nói. Tôi nghe mà hơi nổi đoá vì nghĩ cũng không tệ đến mức đó, nhưng khi đọc tới câu: “Tôi xin thề trước Stia từ bi rằng, khi nạp mana vào lõi mạch theo định luật Fisher, tôi xin lỗi." thì tôi liền im bặt. Lúc viết tới đoạn này thì hình như đang học môn Khoa học ma thuật. 

Tôi đành cắm cúi viết lại dưới sự hướng dẫn của Illestia. Khác với Bolton, cậu ta khá giỏi trong việc chỉ bảo. Không bắt tôi chép mấy câu kiểm điểm nhàm chán mà giáo sư Humphreys chắc đã đọc qua suốt đời, thay vào đó cậu ta dẫn dắt tôi tự tìm ra chỗ thiếu sót trong bài mình.

Chỉ tiếc là trong hoàn cảnh này thì tôi cần người dạy tệ cơ. 

- Này, Illestia. Sao cậu không nói thẳng cho tôi biết nên viết thế nào thì mới được tha?

- Với thái độ đó thì bản kiểm điểm của cậu chẳng chứng minh được gì đâu.

- Nhưng cậu biết mà, tôi có thấy ăn năn đâu. Thật lòng nhé, kể cả sau khi sửa lại hết mấy câu nực cười này, tôi vẫn sẽ mua marshmallow hình thú. Vì cốc ca cao của tôi chỉ hợp với con sư tử thôi.

- Cậu đúng là hết thuốc chữa, Dalton.

Illestia cười một cách tao nhã, nhưng giọng cậu ta phảng phất chút khinh miệt. Tôi tự hỏi chuyện con thỏ marshmallow mềm mại đâm trúng Florence Belle có đáng để cậu ta phản ứng dữ dội thế này không?

- Cậu thích Belle à?

Câu hỏi bật ra mà tôi không kịp suy nghĩ.

- Vì cô ấy xinh sao? Tốt bụng nữa?

- Cậu cần biết chuyện đó để làm gì?

Illestia vừa gạch một nét đỏ lên tờ kiểm điểm mới viết của tôi, vừa lạnh lùng đáp lại. Cái kiểu nói cụt lủn, không thèm nhìn tôi lấy một cái đó động tới lòng tự ái của một đứa mặt dày như tôi. 

Trong tình huống kiểu này, tôi thường chọn một trong hai cách: hoặc quay lưng đi thẳng và không bao giờ quay lại, hoặc nhất quyết bám riết giống cách Lilu dũng mãnh thường hay bám vào tay áo tôi. 

 Tôi quyết định sẽ làm một pha đùa một chút cho vui nhà vui cửa. Gần đây cuộc sống của tôi căng thẳng đến mức chẳng có thời gian cầm lấy cái pháp cụ tạo tiếng đánh rắm nào cả.

- Tất nhiên có rồi. Thật ra, ở thế giới song song tớ là người yêu của cậu đấy. 

Tôi nghiêm giọng nói như thật. Illestia cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn tôi. Đường gạch cậu ta đang vạch trên giấy cũng lệch đi rõ rệt. 

- Dalton, cậu... bị kiếm đập vào đầu trong giờ học à? 

Illestia lịch sự hỏi tôi có điên không. Nhìn cách cậu ta cau mày, hàng mi dài khẽ rung như cánh bướm, làm tôi thấy vui chẳng khác nào lần trêu giáo sư Humphreys "trán hơi dãn".

- Cậu hỏi 'Rosemary Blossom' là ai đúng không? Cô ấy chính là ‘Florence Belle’ ở thế giới tớ đấy. Tóc vàng óng, mắt tím như hoa violet, xinh như búp bê, thư ký hội học sinh nữa… Tớ đến từ một thế giới khác đó. 

- …Gì cơ?

- Ở đó, hội trưởng cũng là cậu. À thì… tụi mình yêu nhau say đắm lắm. Không đùa đâu. Cho nên mỗi lần cậu tỏ ra không để tâm đến tớ vì Belle, tớ hơi… buồn đấy.

Tôi cố gắng huy động mọi hình ảnh bi thảm nhất trong đầu để ép ra một giọt nước mắt. Tôi tưởng tượng ra cảnh tôi có đứa em sinh đôi độc ác, và nó lừa bố mẹ tôi để giành quyền thừa kế thương hội Dalton, còn tôi thì vẫn kẹt mãi trong Fitzsimmons làm học sinh vĩnh viễn.

- Hay tôi gọi giáo sư Chapman đến cho cậu nhé?

- Cảm ơn cậu, nhưng tớ hoàn toàn tỉnh táo. Tỉnh đến mức nhớ được vết sẹo ở hông cậu luôn đấy. Bolton vẫn còn tự trách mình nhỉ? 

Lúc Illestia gục trong căn phòng bí mật của Kaitlyn đại đế, tôi vô tình thấy nửa thân trên trần trụi của cậu ta. Có một vết sẹo dài ngang eo, nhìn hình dáng và màu sắc thì có lẽ cũng không quá lâu. 

Lúc đó tôi quá hoảng loạn nên không nghĩ nhiều, nhưng sau khi nghe kể về người chị tàn tật của Edga, tôi chợt nhận ra: vết sẹo đó cũng là dấu tích của một vụ tương tự. Mà Keran Illestia bị ám sát nghĩa là tên cận vệ của cậu ta, Marquis Bolton, đã thất trách. 

Lời nói tôi xen lẫn thật giả khiến Illestia có vẻ khá bối rối. Cậu ta hé miệng rồi lại ngậm lại, cứ thế mấy lần liền, rồi lật mặt sau tờ kiểm điểm đã đầy mực đỏ. Cuối cùng thì cũng thốt ra câu tôi mong chờ nãy giờ. 

- Cậu đi được rồi, Dalton.

- Thật à? Nhưng tớ nghĩ bản kiểm điểm vẫn chưa đạt đâu? 

- Thế là đủ rồi.

Bề ngoài tôi cố chớp mắt đáng thương, nhưng trong lòng thì đang ngân nga khúc ca chiến thắng. Tôi bước qua ngưỡng cửa phòng hội học sinh. Nhưng thậm chí, không nhịn được, tôi còn thò đầu vào nói thêm trước khi cánh cửa đóng hẳn.

- Này, Illestia. Nếu được, cậu gọi tớ là ‘Ari’ giống như ở thế giới kia đi nhé. 

Dù chỉ gọi có một lần, nhưng không hề điêu. Trên gương mặt luôn mang nụ cười điềm đạm kia liền xuất hiện một vết nứt. 

Ra tới hành lang, tôi vừa rẽ qua góc tường là phá ra cười sung sướng. "Hoàng tử có trái tim băng giá”, tưởng như đâm vào ngực cậu ta thì máu chảy ra cũng màu xanh luôn, ấy vậy mà lại bại trận trước tôi, cảm giác này gây nghiện chết đi được. Tôi biết mình sẽ không dừng lại được nữa rồi.

***

Cuối kì rồi nên thư viện khá đông đúc. Tôi len qua những học sinh ôm cả chồng sách, lục lọi từng kệ để tìm <Bản vá>.

Người đã ném tôi sang đây là Rosemary Blossom. Nếu Florence Belle có thể đưa tôi quay về, thì việc hiểu rõ cô ta là ai là bước đầu tiên. Một lần cận kề cái chết là quá đủ rồi.

Trong <Bản vá> có ghi tên Keran Ilestia và Edgar Ramos. Tôi đoán do họ là đối tượng chinh phục của Blossom hoặc Belle, tóm lại là nhân vật chính. Chắc chắn phải có manh mối về cô ta ở trong đó. 

Tôi nhớ lại lần gặp Illestia trong thư viện. Lúc đó cậu ta đang cầm cuốn <Bản vá>. Nếu tôi nhớ không nhầm thì Illestia tìm thấy cuốn sách ở đây.

Tôi cố nhớ xem cậu ta đã bước ra từ hướng nào, nhưng thứ duy nhất còn đọng lại trong đầu tôi là gương mặt đẹp đến chói lóa giữa bụi sách mờ ảo. Trời ơi, Ariel. Sao mày cứ yếu lòng trước trai đẹp thế này. 

Mà thôi, tự trách cũng chẳng làm tôi nhớ ra cuốn sách ở đâu. Thư viện Fitzsimmons rộng đến mức phát khiếp. Hơn nửa sách của cả đại lục chắc gói gọn ở đây hết (cũng đúng thôi, pháp sư cái gì cũng tìm trong sách mà). Sách được nhét dày đặc đến mức, nhìn qua cứ như thể chúng đang chen chúc cọ xát vào nhau vậy. 

Tôi lang thang mãi thì đến được khu vắng vẻ. Dù học ở học viện này mười năm rồi, nhưng đây là lần đầu tôi thấy một bức tường nào khác ở đây ngoại trừ cái ở lối ra vào. <Bản vá> lại thật sự nằm tít sâu trong thư viện. 

May là nó có ở đây. Nhưng không may chỗ nó nằm cao đến nỗi tôi kiễng chân cũng chẳng với tới.

Muốn lấy thang thì lại phải băng qua biển sách chết tiệt này. Mà tôi không chắc mình sẽ nhớ đường quay lại nữa. 

Tôi vắt óc nghĩ xem có phép phụ trợ nào giúp ích được không. Nhưng với cái đầu chẳng biết nhìn xa trông rộng của tôi, tôi chỉ học những phép cường hóa để lén Bolton yểm lên cây kiếm gỗ của mình thôi. 

- Hay dùng phép ru nôi để lay cái giá sách thử xem nhỉ?

- Nó sẽ đổ sụp xuống rồi đè lên cậu. Nếu đó là điều cậu muốn thì cứ việc thử. 

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng làm tôi quay phắt lại, ngực của Keran Illestia đã ở ngay trước mắt. Không rõ là tôi lùi hay cậu ta tiến, chỉ biết lưng tôi đã bị cạnh nhọn của một quyển sách đâm trúng.