- Vì không chắc, tôi còn kiểm tra thêm vài câu tương tự. Hình như cũng có nhắc tới Edgar.
- Edgar Ramos?
Illestia gật đầu. Tôi nhanh chóng suy đoán xem Keran Illestia và Edgar Ramos có điểm gì chung. Trước hết là đã thấy hai người khác quốc tịch. Về ngoại hình thì chẳng tìm ra nét nào giống nhau, ngoài việc cả hai đều cao và cơ bắp, nhưng dáng người lại rất khác. Illestia mình dây, mặc đồ vào chẳng thấy rõ cơ thể rèn luyện đâu cả, còn Ramos thì thân hình vạm vỡ thấy rõ. Nếu gượng ép gọi mái tóc màu lúa mì của cậu ta là “vàng” thì đó có lẽ là điểm chung duy nhất giữa họ về ngoại hình.
Nói cho cùng, cả hai đều thuộc Hội học sinh. Tức đều là "người" của Rosemary Blossom.
Bỗng dưng, giọng nói của Đại đế Kaitlyn lại vang lên khe khẽ như cơn gió thoảng qua tai. Bà từng nói tôi không phải “nhân vật chính”. Bởi vì bà là bậc thánh nhân thấu hiểu được chân lý thế giới, nên tôi không thể loại trừ khả năng lời thì thầm kia có ý nghĩa gì đó.
Nếu tôi không phải nhân vật chính, thì có ai đó khác là nhân vật chính.
Và năm thứ năm của Rosemary Blossom hoàn hảo cứ như là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Hơn nữa cô ấy còn sở hữu những năng lực chỉ có thần thánh mới có. Không thể không kể đến trợ thủ đắc lực Kyle Villard. Nếu ở Học viện Fitzsimmons thực sự tồn tại “nhân vật chính” như Đại đế Kaitlyn nói, thì khó mà không nghĩ tới Blossom.
- Và từ đây là giả thuyết của tôi.
Illestia hạ thấp giọng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
- Cậu từng học môn Thần học chưa?
Tôi lắc đầu thay câu trả lời.
Thần học trên lục địa này chủ yếu dựa vào giáo lý do Tòa thánh của Thánh quốc Illestia truyền bá. Theo lời Brianna, ở Illestia, đến cả dân nghèo cũng ra vào tu viện đọc kinh cầu nguyện để không phải chết đói, nên học Thần học với học sinh Illestia chẳng khác gì nằm uống súp. Vì vậy, Thần học là một trong những môn khó đăng ký nhất. Mà tôi thì đến đây chỉ để tốt nghiệp, nên chẳng bao giờ có ý định học môn gì chắc chắn sẽ kéo tuột điểm trung bình cả.
- Trong thần học của Illestia—của lục địa này, cuộc đời con người không thuộc về họ.
- Ý cậu là "Guồng quay định mệnh"?
- Đúng. Vốn dĩ guồng quay định mệnh chỉ can thiệp vào sự sống và cái chết của con người, nhưng từ khi mẹ tôi lên ngôi, mọi thứ đã khác. Bà ấy cho rằng tất cả lựa chọn của chúng ta chính là kết quả đã được guồng quay định sẵn, dựa trên chân lý mà mẹ ngộ ra. Tôi từng nghĩ đó chỉ là cách mẹ dựng lên một lý do cực đoan để loại bỏ đối thủ chính trị…
Thật thú vị, Keran Illestia còn có tư tưởng kì quặc hơn cả giáo sư Baldwin—người bị học sinh Illestia thẳng tay tố cáo.
- Tôi nghĩ <Bản vá> có thể là một quyển sách tiên tri.
- Sách tiên tri?
- <Bản vá> chứa thông tin từ tương lai rất xa so với thời điểm nó được viết ra. Hơn nữa, xét theo số lần tên tôi được nhắc đến, thì nội dung trong đó hẳn rất đa dạng. Ít nhất cũng không chỉ có mỗi ngày tôi chết đâu.
- Vậy… nếu như mọi thứ, kể cả món ăn tối của chúng ta, đều đã được định sẵn như chân lý mà Đại đế Caitlyn hiểu ra… thì <Bản vá> chính là nơi ghi lại điều đó?
Illestia nhìn tôi chăm chú. Ánh mắt đó như ngầm đồng ý.
Tôi cũng đi đến kết luận, tuy gần giống nhưng không hoàn toàn giống cậu ấy.
Tôi lặng lẽ chìm vào suy nghĩ.
Sách tiên tri không có “nhân vật chính”. Nếu trong đó có nhắc đến Keran Illestia và Edgar Ramos, thì chẳng phải vì họ là đối tượng được tiên tri, mà bởi họ là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn với Rosemary Blossom là trung tâm.
Thế nên nội dung ở trong , suy cho cùng, cũng chỉ là tấm thảm hình trái tim có thêu tên viết tắt của Blossom do guồng quay định mệnh dệt nên.
Đột nhiên tôi tò mò, không biết vai trò của Ariel Dalton trong tiểu thuyết lãng mạn của Rosemary Blossom là gì mà tôi lại bị cuốn vào cái mớ hỗn độn này. Bảo là nhân vật chính thì diện mạo và xuất thân của tôi quá tầm thường, nhưng bảo là nhân vật phụ thì tôi lại nhớ quá nhiều chuyện. Thật ra, từ sau khi Đại đế Kaitlyn đến tìm, tôi đã luôn nghĩ về điều đó.
Tôi đã mất rất nhiều thời gian để chấp nhận một sự thật rằng: tôi sống là để làm bừng sáng cho cuộc đời người khác.
- Chắc Đại đế biết gì đó.
Vì thế, tôi đã quyết định nói ra điều đó. Đại đế Kaitlyn yêu con mình đến mức tự tay đan cho cậu ấy mấy chiếc áo len xấu xí, với lại cậu ấy là người thừa kế duy nhất nữa. Có khi bà sẽ truyền lại cái chân lý ấy.
Keran Illestia là kiểu đã quyết định rồi thì sẽ làm luôn, cậu ta nói rằng đã gửi thư lên Đại đế rồi. Mà có vẻ cậu ta còn tiện tay liệt kê cả việc tôi khen ngợi tài năng đan len thượng thừa và tuổi học trò năng động của bà ấy vào thư nữa.
Tôi choáng váng.
Illestia cười lớn khi thấy tôi tái mặt vì lo sẽ mất đầu bất cứ lúc nào, rồi cậu ta bất ngờ mở ngăn kéo dưới bàn và lấy ra một cái hộp đầy bánh quy. Nắp vừa bật ra, mùi ngọt nồng nàn liền lan tỏa.
Tôi không thể chờ thêm giây nào, liền cầm lấy một chiếc bánh quy hình vỏ ốc sên, ném vào miệng. Nhiều bơ đến mức tan ngay trên đầu lưỡi.
- Kyle đi ứng cử "Nữ hoàng dạ tiệc" rồi đấy. Illestia vừa sắp xếp tập hồ sơ, vừa buông lời.
Tôi chợt nhớ đến lúc gặp Kyle trước bảng thông báo. Đúng là celeb số một Fitzsimmons, quanh cái tranh chân dung (trông còn đẹp trai hơn ở ngoài) của cậu ta dán đầy lời đề cử. Trong đó, bài của Kelly Ramirez—một cây bút thơ chớm nở—dài lằng nhằng nổi bật. Kyle chỉ vào đó, giả bộ xúc động suýt khóc.
Tôi nói dù cậu ta có tử tế đến mấy thì cũng không thể nhường Lilu cho được, nhưng tôi sẵn sàng tặng cậu ta bức chân dung mà tôi yêu thích nhất của Lilu coi như lời cảm ơn.
Kyle cười tinh nghịch, đặt khuỷu tay lên vai tôi.
- Dù sao thì, khi chúng ta kết hôn, Lilu cũng sẽ là Villard mà.
Tôi đáp lại bằng cách đá thẳng vào ống chân cậu ta.
Cả Kyle lẫn Liz đều thế, tôi chẳng thể hiểu nổi họ nghĩ gì về chuyện hôn nhân nữa. Dù gì thì tôi vẫn có những mơ mộng về tình yêu lãng mạn hệt như bao cô gái tuổi teen khác. Tôi không muốn trở thành kiểu người như Maverick—lúc nào cũng nhún vai bảo “quý tộc kết hôn vốn là thế”.
Kyle lại tỏ vẻ oan ức, nhắc rằng chúng tôi từng hứa nếu đến bốn mươi tuổi vẫn chưa tìm được ai thì sẽ cưới nhau. Nghĩ lại, hình như đúng là từng móc tay hứa hồi buổi tiệc ra mắt thật. Nhưng kệ, cậu ta vẫn xứng đáng bị tôi đá.
- Không có lấy một người để cưới khi bốn mươi tuổi sao? Cậu thì không đến nỗi đó chứ?
Tôi buông lời châm chọc. Kyle đón lấy nhẹ như gió.
- Tôi thì không rồi. Nếu cậu không có ai để cưới, chẳng phải tôi phải cưới cậu sao?
Đúng là chỉ giỏi cái miệng.
- Ghen tị nhỉ. Nếu tôi không ứng cử ‘Vua dạ tiệc’ thì cũng đã tham gia rồi.
- Gì cơ? Cậu cũng muốn giả gái à?
Tôi vừa nhai bánh quy vừa tưởng tượng cảnh Keran Illestia đội tóc giả. Có khi còn xinh hơn tôi nên thôi, không cho mặc váy.
- Không, tôi chỉ muốn giúp cậu thôi. Tôi đã lục tung nội quy để tìm cách loại bỏ ứng viên đã đăng ký.
- Trời, ngạc nhiên thật, tôi cảm động lắm đấy. Muốn tôi xoa đầu không?
- Ừm.
Giỡn chơi mà cậu ta làm thật. Mái tóc vàng như những sợi tơ dệt óng ánh tiến gần, đến cả từng lọn tóc áp sát theo cổ cũng mượt mà với gọn gàng cực.
- Cậu nên sửa cái tật này đi.
Trông cậu ta nghiêm túc quá nên tôi cũng đành hết cách mà chạm vào giữa trán và thái dương của cậu ta. Tóc mềm đến mức tôi tự hỏi cậu ta chăm sóc chúng bằng cách nào. Nếu ngoài dầu hạnh nhân, lòng trắng trứng, tro nho và rễ cam thảo ra còn có bí quyết nào khác thì chắc Brianna dâng trứng vàng đến hỏi mua luôn quá.
- Tật gì cơ?
Cậu ấy bất ngờ ngẩng đầu, má mềm và quai hàm sắc cạnh chạm vào lòng bàn tay tôi. Những sợi tóc vàng ngắn phủ gáy làm tay tôi nhột nhạt. Cảm giác cứ như ánh nắng vuốt nhẹ qua tay.
- Cái kiểu này này!
Tôi hoảng hốt co người lại.
- Hiểu rồi.
Illestia đáp ngoan ngoãn. Rồi cậu ta cụp mắt, dùng ngón cái phủi vụn bánh dính ở khóe môi tôi. Rõ ràng là chẳng hiểu cái gì cả.
***
Marquis Bolton chắc cũng chẳng có bạn bè gì nhiều, có khi còn ít hơn tôi. Tôi hoàn toàn không hiểu vì sao lại phải dành một cuối tuần vàng ngọc của mình để đi khảo sát cho buổi hẹn hò của Bolton. Nếu cậu ta không viết giấy cam kết rằng sẽ không tấn công vào hông tôi trong lúc đấu luyện, thì giờ này tôi đã được tận hưởng cảm giác xuân về phơi phới rồi.
Nói vậy, cậu ta lại làm ra vẻ đạo mạo mà phản bác rằng nếu tôi không làm gãy mũi thằng con nhà Walsh trong căn tin thì đã không bị phạt sau giờ học, rồi để đến tận cuối tuần mới nhờ được. Lý lẽ của cậu ta không sai, nhưng tôi cũng có nỗi oan của mình. Thử giáo sư Humphreys thay Ariel Dalton ngồi đó xem, nếu Walsh lướt ngang qua thì cũng sẽ không chịu nổi mà chìa chân ra ngáng cho bằng được.
Nhà hàng mà Bolton, sau bao suy tính, chọn làm nơi hẹn hò với Blossom nằm ở khu ngoại ô, phải đi bộ một đoạn ngắn từ trung tâm phố Finnegan. Điều đó đáng khen đấy. Càng gần trung tâm, giá càng cắt cổ, kiến trúc trông cũng hào nhoáng hơn hẳn nữa. Thậm chí có nơi còn cho người canh cửa để ngăn khách thấp kém bước vào. Vì đang cố rút ngắn khoảng cách với Blossom, nên bất kể gu ẩm thực của cậu ta có cao sang cỡ nào thì chọn chỗ đó là đúng.
Để thuyết phục cậu ta rằng dùng tiền hay sức ép không phải là cách giải quyết mọi việc, tôi đã phải đấu tranh biết bao nhiêu. Tôi giả vờ lấy mu bàn tay lau nước mắt.
- Huấn luyện viên cảm động lắm.
- Cậu lảm nhảm cái gì vậy?
Bolton đỏ mặt, ném chiếc khăn ăn đi.