Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

42 176

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

(Đang ra)

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

ROBERT RATH

Không có hòa bình giữa các vì sao, vì trong bóng tối nghiệt ngã của tương lai xa, chỉ có chiến tranh.

26 175

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

49 84

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

(Đang ra)

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

Karasuma Ei

Câu chuyện xoay quanh cuộc tình lãng mạng giữa cặp nhân vật chính và một chút sự trừng phạt dành cho kẻ phản bội.

11 18

Kidnapped Dragon

(Đang ra)

Kidnapped Dragon

Yuzu

May mắn thay, lần này anh đã nắm được bản chất của vấn đề.

123 30

Web novel - Chương 26

Hình như anh ta lại nghĩ khác tôi. Bàn tay to và thô ráp của Maverick đặt lên đỉnh đầu tôi. Một phần tóc tôi bị cột tạm lại nên vừa chạm vào đã rối tung cả lên. Tôi lập tức hất tay anh ta ra như Lilu mỗi lần săn mồi, dữ dằn và dứt khoát. Kyle kéo tay tôi, rồi kéo tôi sang bên trái cậu ấy, đứng chắn giữa tôi và Maverick.

- Sao lại là anh Maverick chứ?

- Bố lại đau lưng rồi. Nhưng mà anh đến thì cũng tốt mà, đúng không, Ariel?

- Thôi đi, anh! 

Kyle lắc đầu, trông phát ngán. Mỗi lần ở cùng Maverick, Kyle cứ như thể chững chạc hơn hẳn. Là vì Maverick chẳng ra dáng anh lớn chút nào.

Chúng tôi ngồi dưới mái che được dựng lên giữa sảnh trường. Ngay vị trí trước kia là quầy khóa phép của Brennan, bây giờ là nơi Kirkpatrick bán nước chanh.

Chỉ trong chưa đầy năm ngày, Brennan và Kyle đã bán sạch hai rương đầy khóa phép, rồi lấp đầy chúng bằng tiền vàng. Brennan tiêu tiền rất cẩn thận, để thuê hẳn một con tàu ma thuật dùng để cầu hôn lãng mạn nhất có thể. Chiếc tàu đó sẽ tô điểm lên bầu trời Fitzsimmons vào đêm cuối cùng của Đêm trăng tình yêu. Thấy bạn mình hạnh phúc tôi cũng vui lây. Tôi chợt nhớ tới Brennan đã cúi rạp đầu xuống đất để cảm ơn.

Hồi năm nhất, cậu ấy vì mặc cảm xuất thân mà luôn cư xử kiểu quý tộc hơn bất kỳ ai. Một người đến cả cúi xuống cột dây giày cũng thấy nhục như Brennan Stokes, vậy mà giờ lại cúi đầu sát đất. Chỉ vì tình yêu thôi mà sao thay đổi dữ vậy? Thật tò mò. Và có chút ghen tị nữa.

Kirkpatrick thở hổn hển vì thua trong trận trả giá với Kyle, cậu ta cứ nhất quyết đòi mua ba ly mà tính tiền hai. Tôi vừa uống ly nước chanh Kyle mang tới, vừa hình dung ra cảnh cha của Kirkpatrick và cô Proctor đã thành đôi. Vị chua ngọt khiến môi tôi mím lại thành một đường thẳng.

- Liz!

- Con không muốn!

Bỗng nhiên, tiếng hét to như chực khóc vọng lại từ đâu đó. Tôi, Kyle, Maverick, và cả Kirkpatrick đồng loạt quay đầu nhìn. Elizabeth McCarthy, bạn gái của Brennan Stokes, đang đứng đó cùng cha mẹ cô ấy.

- Con nói rồi mà, con có bạn trai rồi!

- Chẳng lẽ cái người con gọi là ‘bạn trai’ lại là cái thằng nhãi nam tước kia à?

- Mẹ đừng có gọi Brennan là ‘thằng nhãi nam tước'!

Liz gào đến độ cổ nổi cả gân xanh. Bá tước phu nhân McCarthy lấy khăn tay che miệng rồi nhìn quanh, dường như nhận ra rằng mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía mình, liền nhắm mắt chặt lại. Còn bá tước thì mặt đỏ gay, chắc giận lắm.

- Ồ, là con gái thứ hai của bá tước McCarthy à.

- Anh biết cô ấy à, Maverick?

- Nghe đồn cô nàng đang đính hôn với Daryl Cowan đấy. Con trai nhà hầu tước Cowan, cái cậu làm công chức ấy mà. 

- Gì cơ? Đính hôn á?

- Đính hôn?

Chúng tôi đồng thanh hỏi lại, khiến Maverick bối rối thấy rõ.

- Ờ… không được à?

- Không được! Liz với Brennan quen nhau suốt bốn năm rồi còn gì!

- Nhưng yêu nhau trong học viện thì liên quan gì đến hôn nhân? Với lại nghe bảo Brennan đúng là ‘thằng nhãi nam tước' còn gì.

- Thứ nhất, Brennan là bạn thân của tôi với Ari, nên dù là anh cũng đừng gọi cậu ấy kiểu đó. Thứ hai, cậu ấy sắp cầu hôn Elizabeth. 

Kyle nghiêm túc giơ ngón tay ra đếm, tôi cũng không khác mấy. Maverick ậm ừ, nhún vai tỏ vẻ lưỡng lự.

- Không biết lời cầu hôn đó có được chấp nhận không đây. Mấy đứa biết không, dạo này nhà bá tước McCarthy sa sút dữ lắm.

- Sao cơ?

- Năm ngoái mất mùa nặng mà. Cuối cùng họ phải vay nặng lãi, nhưng giờ hình như cũng không kham nổi. Mà nhà đó ngoài lãnh địa ra thì đâu còn gì. Bá tước thì lại chẳng có gan bóc lột dân đen rồi. 

- Rồi sao?

- ‘Rồi sao’ gì nữa. Của hồi môn từ nhà hầu tước Cowan là lựa chọn tốt nhất của nhà McCarthy hiện giờ. Daryl Cowan lại đâu có ăn chơi hay tính tình khó ưa gì, tuổi tác cũng vừa phải. Nói thật thì không chỉ là ‘tốt’ đâu mà là lựa chọn ‘tuyệt vời’ luôn ấy. Hình như cậu ta phải lòng Liz từ cái nhìn đầu tiên đấy? Giống như em với anh ngày xưa đó.

- Này anh! 

Tôi giơ nắm đấm lên đe dọa thì Maverick lập tức lùi lại. Kyle đặt tay lên tay tôi, nhẹ nhàng nói:

- Em hiểu ý anh, nhưng mà… Elizabeth phản đối dữ dội vậy rồi, liệu chuyện đính hôn có thật sự xảy ra không? 

- Cô ấy từ chối được bao lâu chứ? Làm gì có quý tộc nào không hiểu rằng hôn nhân không chỉ là chuyện yêu đương thôi đâu. Còn cả gia đình, người dân trong lãnh địa nữa. Làm ngơ được thì còn gọi gì là quý tộc. 

Maverick nhún vai. Anh ấy nói có lý. Tôi và Kyle lặng lẽ trầm ngâm. Fitzsimmons quá cởi mở nên làm người ta quên mất vai vế, giúp mọi người gắn kết nhau hơn, nhưng trách nhiệm quý tộc thì vẫn cứ là trách nhiệm.

Câu chuyện giờ chuyển sang Brennan Stokes. Chúng tôi bàn xem giờ này Brennan đang ở đâu, đã nghe tin hay chưa, nếu chưa thì nên nói thế nào để cậu ấy bớt đau lòng đây.

Chúng ta có thể sử dụng ma thuật cơ mà... vậy mà sao lại không có lấy một câu thần chú nào có thể giải quyết mọi chuyện trên đời này chứ.

***

 Từ xưa đến giờ thứ gần giống với thần chú có thể giải quyết được mọi vấn đề có lẽ là tiền, nhưng trước cả tiền vàng, thứ gần gũi và thiết thực nhất lại là sự bình ổn trong tâm hồn và thể xác. Và tôi biết cách giúp Elizabeth McCarthy bình tâm lại—Giờ con gái! 

Tôi vẽ một tấm thiệp nho nhỏ vào quyển sách giáo khoa Quái vật học của Liz, mời cô ấy đến dự buổi salon thâu đêm ở phòng tôi. Dresscode là đồ ngủ, không được dẫn theo bất cứ ai, kể cả thú cưng (Lilu rất hay ghen, nếu có con vật nào được chú ý hơn nó thì nó phát điên phát khùng lên mất).

Mỗi người bắt buộc phải mua ít nhất một loại bánh kẹo từ căn tin. Tôi ghi ba lần ví dụ “Khoai tây chiên 4 Nguyên Tố”. Đó là loại khoai chiên có cả ba vị cay, mặn, ngọt. Tuy chỉ có 3 vị nhưng họ lại đánh tráo khái niệm nhét đầy hơi vào bịch bánh để thể hiện nguyên tố còn lại—sự trơ trẽn ấy rất hợp gu tôi, gần đây tôi khoái món đó lắm.

Liz khẽ gật đầu. Viền mắt cô ấy sưng húp, khiến lòng tôi thấy nặng nề. Kyle với bộ tóc giả ngớ ngẩn trong lớp ma thuật phụ trợ cũng bảo là Brennan giờ cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. 

Tôi để Brennan cho Kyle lo rồi tìm đến Briana Mosley thông thái xin lời khuyên. Ban đầu, Bri bảo có thể nhờ mẹ gửi vài bức thư đến “Vịt” (biệt danh cô ấy gọi bố) thế là đủ để nhà bá tước McCarthy nhận được vài quả trứng vàng cứu nguy.

Tôi thì không thấy đó là ý hay. Dù có là bạn thân đi nữa, Bri không phải người Milua, mà nhận viện trợ từ quý tộc nước ngoài có thể gây chú ý đối với hoàng thất Milua. Hơn nữa, có khả năng thân phận của Briana ở Illestia cũng bị phát hiện luôn. Nếu “Vịt” mà bị làm thịt thì cô ấy sẽ chẳng được trứng vàng nào nữa.

Khi tôi nói vậy, cô ấy liền đưa ra một phương án rõ ràng: “Thế thì chỉ còn một cách mà bọn mình có thể làm được thôi.” Sau khi trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý, tôi quyết định mời Liz đến salon thâu đêm của bọn tôi. Nghệ thuật là linh hồn của salon, nên tất nhiên không thể thiếu Kelly Ramirez, nữ ca sĩ số một năm năm.

Kelly không hổ danh là bậc thầy kết giới, vừa đeo đàn banjo, vừa vẽ pháp trận ở mỗi góc phòng để tạo kết giới cách âm. Cô ấy bảo như vậy thì nói chuyện ồn ào hay bí mật thầm kín đều sẽ không bị lọt ra ngoài.

Cả trên bàn đặt giữa giường tôi và Bri cũng có kết giới. Là để ngăn một con mèo tham ăn chuyên liếm hết đồ người khác—Lilu. Nó liên tục lao vào đống bánh kẹo bọn tôi bày trên bàn, rồi lại nằm bẹp dưới sàn vì chả hiểu vì sao lại không tới được. Đúng là con mèo ngu ngốc dễ thương.

- Tớ không thích mèo lắm, mà con này thì dễ thương thật. 

Bri thì thầm, cuối cùng cũng gục ngã trước sự đáng yêu vô (số) tội của Lilu. Tôi mỉm cười khoái chí, nhai rôm rốp một miếng khoai “nguyên tố Đất” phủ socola.

- Động vật và đàn ông ấy mà, càng ngu càng đáng yêu.

Kelly tuyên bố trịnh trọng, rồi bắt đầu hát một bài tự chế để “tặng Casey” với nội dung ca ngợi đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Kelly và Norman Casey từng hẹn hò hồi năm ba, nhưng chia tay vì Casey là kiểu thích kiểm soát, còn Kelly thì lại hoang dã quá độ.

Thật ra không hoàn toàn như lời đồn. Kelly từng thấy Casey ghi “nghề nghiệp mong muốn” thành “tang lễ mong muốn”, thế là bao nhiêu tình cảm cuốn trôi theo mây gió.

- Sắp tốt nghiệp rồi đấy, đã tìm ra nhà tang lễ tốt chưa, ôi Noooorman~

- Noooorman~

Tôi với Liz hòa giọng ở đoạn điệp khúc nổi tiếng nhất bài hát. Bri đang khóc vì cười quá nhiều, cũng ráng ngân theo ba nốt cuối.

Bài ca kết thúc, cả phòng vỗ tay như sấm. Rồi tất cả chìm vào im lặng. Ngoài tiếng nhai bánh và tiếng móng của Lilu cào vào kết giới, chỉ còn giọng của Elizabeth vang lên.

- Cậu sướng thật đấy, Ariel.

Giọng cô ấy buồn rười rượi.

- Cậu với Kyle thì chẳng ai cấm cản khi cưới nhau cả.

- Mắc gì tớ lại cưới cậu ta?

- Phải rồi, hai người có gì đâu. Cùng tắm chung cái bồn thôi à. 

Tôi không nói được câu nào, chỉ tát lên cánh tay Bri khi cô ấy vừa thản nhiên buông câu dễ gây hiểu lầm. Tay tôi khá khỏe, nên phần bị tát lập tức hằn đỏ đúng hình bàn tay tôi. Kelly vừa chỉ vừa cười khúc khích.