Nếu quý vị yêu thích tác phẩm của chúng tôi, xin hãy theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
“Thật kinh ngạc.”
[IMAGE: ../Images/..]
Ngước nhìn những bức tường thành sừng sững trải dài, tôi không khỏi thốt lên một tiếng trầm trồ. Rời quê nhà thôn dã đã được gần một tháng, cuối cùng tôi cũng đặt chân đến kinh đô của Đế quốc Goldot. Càng nghĩ đến bao vất vả mà tôi đã trải qua để đến được đây, những bức tường ấy càng hiện lên vẻ hùng vĩ bội phần. Là một thành phố lớn với khoảng hai trăm nghìn dân, nơi đây được bao quanh bởi những bức tường đồ sộ không kém, cao gấp mười lần tôi. Ấy là chưa kể, tôi còn nghe nói đâu đó rằng kinh đô này thực chất có đến chín lớp tường thành. Dù có dùng đến phép thuật đi chăng nữa, chỉ tưởng tượng thôi tôi cũng thấy choáng váng về thời gian và tiền bạc mà họ phải bỏ ra.
“Đó là điều hiển nhiên phải không? Một Đế quốc đã trị vì lục địa này hàng nghìn năm cơ mà.”
[IMAGE: ../Images/..]
Dù tôi vẫn hơi khó tin một gia tộc hoàng gia duy nhất có thể cai trị mảnh đất này hàng ngàn năm mà không sụp đổ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy những bức tường này, tôi thực sự đã tin rồi.
“Mọi chuyện hẳn sẽ ổn thôi.”
Tôi tự tin gật đầu. Chắc chắn không có nơi nào tốt hơn để thực hiện ước mơ của tôi. Ước mơ đó – tôi muốn xây dựng ngôi nhà của riêng mình trên mảnh đất màu mỡ bậc nhất này, được gọi là kinh đô hoa lệ!
Nói thế không có nghĩa là tôi ghét bỏ nơi chôn rau cắt rốn của mình. Tuy nhiên, đã là một người đàn ông, tôi muốn thử xem bản thân có thể đi được bao xa bằng chính sức lực của mình. Đồng thời, tôi cũng không còn trẻ con đến mức mơ mộng trở thành một anh hùng vang danh trong truyền thuyết. Ở một chừng mực nào đó, tôi đã đặt ra ước mơ xây dựng tổ ấm riêng của mình tại kinh đô này. Sư phụ của tôi cũng từng nhận xét rằng ‘Là một người đàn ông, con ít nhất cũng phải làm chủ được một tòa lâu đài trong Đế quốc’, vậy nên nếu tôi đạt được điều đó, ngay cả ông ấy cũng sẽ thừa nhận sự trưởng thành của tôi.
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
[IMAGE: ../Images/..]
Tự nhủ, tôi bắt đầu bước về phía cổng thành. Nghe nói lượng người ra vào thành phố đông đúc nhất vào buổi sáng, nên tôi đã chọn thời điểm đến vào khoảng xế chiều, và điều này đã mang lại hiệu quả. Tôi không phải xếp hàng dài chờ đợi và có thể an toàn đi qua cổng – không hẳn, bởi vì ngay khi tôi chuẩn bị làm được điều đó, một số lượng lớn lính gác cổng đã bao vây lấy tôi.
“Ể?”
[IMAGE: ../Images/..]
Bất ngờ, tôi khựng lại. Đừng nói với tôi là… họ đang yêu cầu tôi trả phí vào cổng! Chết tiệt, tôi không còn nhiều tiền sau chuyến đi dài, nhưng lần này thì đành chịu vậy. Tôi lặng lẽ đưa tay vào túi tiền trước ngực thì đột nhiên, những người lính gác cổng đồng loạt buông ra một giọng giận dữ.
“Đ-đứng yên!”
Tôi nghĩ, không được phép cử động thì làm sao tôi có thể trả phí vào cổng đây…
Khi tôi đang đứng bất động, không biết phải làm gì, một người đàn ông trung niên, mặc áo giáp, tiến đến chỗ chúng tôi. Hẳn là cấp trên của những người lính này.
“Xin lỗi, nhưng anh là ai?”
Mồ hôi lấm tấm trên trán vị sĩ quan cấp trên, ông ta bắt đầu cuộc trò chuyện bằng câu hỏi đó, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
…Có lẽ ông ấy yếu với cái nóng? Vẫn còn là đầu xuân, nhưng ánh nắng ở đây có vẻ gay gắt hơn so với nơi tôi làm việc. Nếu tôi không sử dụng phép thuật làm mát trong bộ áo giáp này, có lẽ tôi cũng sẽ đổ mồ hôi như điên. Thầm nghĩ trong lòng rằng ông ấy thật vất vả, tôi trả lời câu hỏi của ông ta.
“Một mạo hiểm giả.”
Thật lòng mà nói, lúc ấy tôi vẫn đang thất nghiệp, nhưng tôi lại khao khát trở thành một mạo hiểm giả, nên chỉ mong họ có thể bỏ qua sự không chính xác nhỏ nhặt này. Cùng với vô vàn quái vật hiểm ác, những mê cung hầm ngục này còn ẩn chứa vô số tài bảo khổng lồ. Để có thể trở thành một mạo hiểm giả chuyên sâu vào những nơi đó, tôi đã chọn thành phố thuộc Đế chế Goldot này. Không có của cải như quý tộc, nhưng lại có cái tài xoay sở khéo léo của một tay buôn bán vùng thôn quê, đây là phương pháp duy nhất tôi nghĩ ra để biến giấc mơ của mình thành hiện thực.
May mắn thay, tôi được ông bà và sư phụ truyền dạy, nên nếu không có gì khác thì tôi tự tin vào sức mạnh thể chất của mình. Nếu tôi cố gắng hết sức, làm việc chăm chỉ vài năm, tôi nhất định sẽ xây được căn nhà của riêng mình. Bởi vậy —
“Mê cung ở đâu vậy?”
Trong lúc hăm hở, tôi bất giác lỡ đà, bước một bước về phía trước. Ngay lập tức, mặt các tên lính gác biến dạng vì sợ hãi như thể vừa nhìn thấy Fenrir, và chúng chĩa mũi giáo về phía tôi.
…Sao lại thế nhỉ? Kể từ khi tôi khởi hành chuyến đi này, những sự cố kiểu như bị người ta nghi ngờ, hay thậm chí là sợ hãi, dường như xảy ra ngày càng nhiều. Tôi có thể hiểu nếu đây là một vùng quê hẻo lánh, nơi hiếm khi thấy lính tráng. Chắc chắn họ sẽ ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông mặc giáp trụ đầy đủ, tay vung đại kiếm.
Nhưng đây là một thành phố lớn, nơi tràn ngập vô số mạo hiểm giả. Nhìn thấy một người mặc áo giáp chẳng có gì đáng ngạc nhiên, và cũng chẳng có lý do gì để thể hiện sự sợ hãi…
“Mê cung ở đâu.”
Nghĩ rằng có điều gì đó không ổn, tôi nghiêng đầu bối rối và lặp lại những lời đó một lần nữa, đồng thời bước thêm một bước về phía trước. Các tên lính gác ngay lập tức đồng loạt lùi lại, mở một lối đi cho tôi.
“Đi qua cổng, rẽ phải.”
Tên chỉ huy đổ mồ hôi còn nhiều hơn trước, vừa nói vừa chỉ đường cho tôi.
Ơn trời… Phải làm sao nếu chúng lè lưỡi “Cút đi, đồ nhà quê!” chứ. Tôi thở phào nhẹ nhõm – một tiếng thở phào bị giữ lại bên trong chiếc mũ trụ – và cuối cùng cũng vượt qua được cổng thành. Đế chế Goldot, cuối cùng tôi cũng đến được kinh đô của người rồi!
—Hay ít nhất đó là những gì tôi đã hy vọng, nhưng khung cảnh trước mắt không hề khiến tôi nghĩ đây là một thành phố nhộn nhịp và sầm uất, mà thay vào đó là một cánh đồng trống trải, gần như hoang vắng đến mức đáng buồn.
…Ơ, tôi bị lừa à? Bối rối, tôi quay đầu nhìn lại.
“T-Thưa ngài, cái gì thế kia?! Nó hệt như —”
“Ta cũng không biết nữa. Tuy nhiên, tự xưng là mạo hiểm giả và định thách thức mê cung thì ta không có lý do gì để ngăn cản nó.”
“N-Nhưng!”
“Đế chế này là một quốc gia đã phát triển thịnh vượng nhờ sức mạnh của những mạo hiểm giả. Bởi vậy, chúng ta phải tuân theo luật pháp, và cho phép mọi mạo hiểm giả vào, bất kể chủng tộc hay nguồn gốc. Kể cả đó có là chính ác quỷ đi chăng nữa…”
Tôi định hỏi mấy tên lính gác để xin lời khuyên và giải thích, nhưng có vẻ chúng đang bận rộn trò chuyện, nên tôi thấy ngại khi làm phiền. Tuy nhiên, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Đây có phải là một khoảng không gian trống sẽ được sử dụng sau này không? Chà, suy nghĩ cũng chẳng đi đến đâu. Chắc tôi cứ quên chuyện này đi và đến mê cung thôi… À, tôi biết rồi!
Tôi thấy một bức tường thành khác sau cánh đồng trống trải đó. Chắc chắn phía sau đó là thành phố nhộn nhịp mà tôi đang tưởng tượng, và tôi thậm chí có thể nhìn thấy đỉnh thành ở phía xa. Vì tôi định xây nhà ở quanh đó, nên có lẽ tôi nên khám phá thành phố trước khi đến mê cung thì hơn!
Quyết định như vậy, tôi tăng tốc hướng về phía cổng thứ hai.
[IMAGE: ../Images/001.png]
Cư dân Đế chế Goldot đều tự hào gọi cảnh quan thủ đô là 'Đại thụ ngàn năm'. Lấy tòa thành trắng muốt lấp lánh làm trung tâm, chín vòng tường thành tròn trịa bao bọc xung quanh, nếu nhìn từ trên cao, trông hệt như những vòng tuổi của một thân cây cổ thụ. Thủa ban sơ, nơi đây chỉ là một ngôi làng nhỏ, còn chưa thể xưng là một quốc gia. Thế nhưng, những người nghe tin đồn về mê cung đã tụ hội về, và những bức tường này được dựng lên để bảo vệ nơi ở mới của họ. Nhờ vậy, Bức tường Vành Khuyên đã ra đời, và giờ đây, ngàn năm sau, nó trở thành niềm kiêu hãnh và vinh quang chính của cư dân nơi đây. Là một địa điểm du lịch nổi tiếng thu hút cả du khách lẫn người dân, bất kỳ ai bị lính gác bắt gặp khi cố ý khắc tên lên tường đều sẽ phải chịu một khoản phạt rất nặng.
Tuy nhiên, Bức tường Vành Khuyên này không chỉ mang lại lợi ích. Nó từng là cơ chế bảo vệ cư dân bên trong, nhưng giờ đây, nó lại phân chia giàu nghèo.
Với tòa thành hoàng gia làm trung tâm, tiếp đến là khu thứ nhất, sau đó là khu vực dành cho hoàng tộc ở khu thứ hai, và khu thứ ba là nơi cư ngụ của các quý tộc cấp cao. Điều này có nghĩa là càng đi sâu vào bên trong, người dân sống ở đó càng giàu có và sung túc; và nói ngược lại, càng xa tòa thành, người dân càng nghèo khổ. Đối với khu vực ngoài cùng, khu thứ chín, nó thường được gọi là 'Vành đai Thành phố', nơi có lối vào mê cung sâu thẳm.
Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, thành phố được quy hoạch cách xa khu vực đó một khoảng cách an toàn. Đây từng là một không gian nhộn nhịp, thuận lợi cho việc đi lại, nhưng sau hàng ngàn năm mở rộng các bức tường thành, nó cũng đã nằm trọn bên trong.
Mặc dù về lý thuyết là nằm trong thành phố, nhưng chẳng có gì đáng để nhìn ngắm quanh lối vào đó. Những bậc thang hun hút dẫn xuống sâu thẳm, những đền thờ bảo vệ bằng đá từ ngàn năm trước, và một doanh trại lính gác, tất cả vẫn chỉ nằm trơ trọi giữa không gian trống vắng. Đương nhiên, tất cả là để phòng trường hợp một phần vạn quái vật có thể tràn ra từ mê cung, nhưng trong suốt ngàn năm lịch sử, chuyện như vậy chưa từng xảy ra dù chỉ một lần. Kết quả là, hai lính gác đứng trực ở lối vào lúc nào cũng rảnh rỗi hết việc này đến việc khác, ngày qua ngày.
"Tuyệt thật! Với năm đồng bạc lẻ rẻ mạt, thằng khốn Dick đã đi nhà thổ để hưởng lạc. Và cái kẻ xuất hiện lại chính là mẹ ruột của nó!"
"Hà hà hà, nghe căng thật đấy, dù chỉ là một câu đùa."
Người lính gác có vẻ còn non nớt nở một nụ cười gượng gạo trước câu chuyện thô tục của người lính gác trung niên. Anh ta đã nghe câu chuyện tương tự cách đây khoảng ba ngày, nhưng anh ta không ngu ngốc đến mức mạo hiểm phá hỏng mối quan hệ đồng nghiệp tốt đẹp bằng cách ngắt lời để nói ra điều đó.
"Không không không, ta nói thật đấy. Thằng Dick đã hét lên một tiếng kinh hoàng—Ôi, nhìn kìa."
Nhận thấy một bóng người đang chầm chậm tiến đến, người lính gác trung niên dừng câu chuyện giữa chừng, rồi đứng thẳng lưng sửa lại dáng vẻ. Tuy nhiên, khi thấy đó là một mạo hiểm giả quen thuộc, hắn ta nhanh chóng trở lại tư thế ban đầu.
"Yo, Bulk. Ngươi đã trả hết tiền hồi sinh lần trước chưa?"
"Thằng khốn, ta vào đó là để trả nợ chứ còn để làm gì nữa."
"Haha, ta cá một đồng bạc là lần này ngươi sẽ làm quá sức, và nợ nần lại chồng chất thêm đấy."
"Ta sẽ nhớ câu đó khi ta trở về lành lặn."
Theo sau Bulk, người dường như là thủ lĩnh, năm mạo hiểm giả khác bắt đầu bước xuống bậc thang. Ngắm nhìn họ khuất dạng, người lính gác non nớt thốt lên một tiếng ngưỡng mộ.
“Nhớ được tên nhiều mạo hiểm giả vậy thì đúng là đáng nể thật đấy.”
“Chỉ là tên của các đội trưởng thôi. Anh thấy cái người thằn lằn trong nhóm đó chứ? Tên anh ta thì tôi chịu, chẳng tài nào mà nhớ nổi.”
“Một số chủng tộc đúng là có cái tên khó đọc đối với con người chúng ta thật.”
Người thằn lằn mà họ nhắc tới có tên là Eustoreptospondils – một cái tên dài đến mức chỉ cần cố gắng đọc thôi cũng đủ líu lưỡi. Chàng lính gác mới sẽ phải mất một thời gian nữa mới có thể biết được cái tên này.
“Nhưng, nhớ hết mặt và tên của tất cả các đội trưởng thì không phải rất khó sao?”
“Khó chứ. Cũng có những người vừa mới bắt đầu nhớ được thì họ đã biến mất rồi.”
Trong số đó không chỉ có những người cảm thấy đã chạm tới giới hạn và giải nghệ, mà còn có cả những người đã chết, thi thể bị tổn hại nặng nề đến mức không thể dùng phép hồi sinh, mãi mãi không thể trở lại.
“Thôi, rồi khi nào chú thành lão luyện như tôi đây, chỉ cần liếc mắt một cái là chú sẽ nhận ra ngay mấy tay sẽ bỏ cuộc sớm thôi.”
“Hừm, đúng là Tiền bối có khác.”
Nửa đùa nửa thật, chàng lính gác mới thở dài. Vị lính gác trung niên có vẻ rất thích thú, nở một nụ cười toe toét.
“Vậy, chúng ta cá xem mất bao nhiêu ngày thì mạo hiểm giả tiếp theo sẽ bỏ cuộc nhé? Người thắng sẽ được mười đồng vàng.”
“Xin anh tha cho em đi. Em đâu phải mạo hiểm giả, mười đồng vàng là quá nhiều rồi!”
Chàng lính gác mới nghiêm túc phản đối. Với một mạo hiểm giả, số tiền đó đúng là có thể kiếm được trong một ngày, nhưng đối với một lính gác như anh, nó là cả tháng trời làm việc vất vả. Chẳng thể nào lại đem ra cá cược vào mấy chuyện vặt vãnh như vậy được.
“Hahaha, tôi đùa thôi. Vậy thì một đồng vàng nhé.”
“Vẫn còn nhiều quá…”
Bị nắm chặt vai, không cách nào chạy thoát, chàng lính gác mới lại thở dài.
“Vậy, một đồng bạc thì sao?”
“Cái đó thì… có thể chấp nhận được ạ…”
Một đồng bạc đủ để mua bữa tối và đồ uống. Đối với mức lương tháng của một lính gác, đó không phải là một số tiền quá cao vô lý, và anh cũng không thể để mối quan hệ ở nơi làm việc này trở nên tồi tệ hơn, nên đành chấp nhận. Nhìn chàng lính gác mới ngập ngừng gật đầu, vị lính gác trung niên nở một nụ cười mãn nguyện.
“Phải thế chứ! Ồ, nhìn kìa, một tên mới mà tôi chưa từng—”
Nhận ra có một người mới đang tiến đến lối vào, giọng người đàn ông trung niên bỗng nhiên nghẹn lại, vẻ mặt tự mãn của ông ta cứng đờ. Chàng lính gác mới tò mò về sự thay đổi đột ngột này, liền hướng ánh mắt theo cùng hướng—để rồi chỉ thấy một màn tối đen thuần túy.
“Ách—”
Tiếng la hét nghẹn lại trong cổ họng trước khi kịp bật ra, và ngay cả vị lính gác trung niên cũng không còn cười nữa. Làm sao ông ta có thể cười được? Trước mắt ông ta là hiện thân của bóng tối, đang bước về phía họ dưới hình dạng một kỵ sĩ. Hào quang u ám, gần như là khí độc, rỉ ra từ bộ giáp đen tuyền, và mỗi bước chân, bụi đất lại tung lên từ mặt đất. Đôi mắt trên mũ giáp như đôi mắt quỷ, phát ra ánh sáng kỳ dị, như đang khát máu. Nếu hắn vung thanh đại kiếm đỏ máu về phía hai người họ, chắc chắn hắn sẽ dễ dàng chém đôi họ.
“A, a…”
Bị nhìn chằm chằm như con mồi của một con thú dữ, chỉ chờ đón cái chết, cơ thể của chàng lính gác mới ngừng nghe lời anh, chỉ còn biết run rẩy khi anh đứng chết trân tại chỗ. Cùng lúc đó, kỵ sĩ áo giáp đen tuyền đã đến trước mặt những người đàn ông bất động—
Hắn hơi cúi đầu, rồi bước vào mê cung.
“Ế?”
Mắt chàng lính gác mới trợn tròn, nhìn bóng lưng Kỵ sĩ Hắc Ám dần khuất xa khi hắn bước xuống cầu thang. Ngay lập tức, vị lính gác trung niên thở phào một hơi rõ to.
“Ối giời ơi… Gì… gì thế kia?! Cứ y như trong mấy lời đồn…”
“Ừm, đó là một mạo hiểm giả đúng không nhỉ?”
“Chưa từng thấy một người nào như thế bao giờ luôn?!”
“Vậy ra, anh ta là lính mới à?”
Bị hỏi dồn như vậy, người lính gác trung niên cố giấu đi vẻ sững sờ ban nãy, khịt mũi một tiếng đầy vẻ bề trên.
“Hừ, đừng có vớ vẩn. Một người mang khí thế như vậy, nhất định phải là mạo hiểm giả cấp 6, hoặc thậm chí còn hơn thế nữa.”
Dù đã một nghìn năm chinh phục mê cung, nhưng giới hạn độ sâu của nó vẫn là một ẩn số, và tầng sâu nhất mà nhân loại từng đặt chân tới chỉ là tầng 6. Những mạo hiểm giả đạt đến tầng này đều được xếp vào cấp 6, được xem là những anh hùng của nhân loại, đứng trên đỉnh cao của loài người. Nếu ai đó nói rằng một mạo hiểm giả cấp 6 có thể đánh bại một nghìn binh lính, thì người xung quanh sẽ lập tức sửa lại: “Không phải là hai nghìn sao?”, đủ để thấy sức mạnh thực sự của họ được biết đến rộng rãi đến mức nào.
“Vậy, người vừa nãy là mạo hiểm giả cấp 6 sao?”
“Không thể nhầm lẫn được. Nếu nhìn thấy một mạo hiểm giả cấp 6 nghiêm túc, cậu sẽ hiểu ngay thôi.”
Người đàn ông trung niên vừa giải thích vừa vã mồ hôi lạnh trên trán.
“Nếu họ kìm nén khí thế, mạo hiểm giả cấp 6 cũng chẳng khác gì người bình thường. Nhưng một khi họ vào thế chiến đấu, thì chẳng khác nào một cơn bão dữ cuồng nộ. Kẻ phàm tục như ta, đứng vững được đã là may mắn lắm rồi.”
Đối với người không biết rõ, họ có thể chỉ cười xòa cho rằng đây là lời nói khoa trương quá mức, nhưng sau khi bị khí thế chết chóc ấy tấn công, người lính gác mới chỉ biết gật đầu lia lịa. Tuy nhiên, vẫn có một nghi vấn cứ đeo bám cậu ta.
“Tôi thật sự nghĩ anh ta là lính mới mà.”
“Hả? Đừng có nói bậy, nhóc con. Trông anh ta có giống lính mới hả?!”
Nuốt ngược câu “Nhưng chúng ta đâu có thấy mặt anh ta vì cái mũ trụ đâu…” vào trong bụng, người lính gác mới nói ra phỏng đoán của mình.
“Nhưng anh ta đâu có phù hiệu gia tộc nào, đúng không ạ?”
Tại Đế quốc Goldot, các nhóm mạo hiểm giả lớn hơn được gọi là gia tộc. Những gia tộc lớn thường có khoảng ba mươi người, trong khi những gia tộc nhỏ hơn thì có mười thành viên. Các tiền bối sẽ chỉ dẫn cho hậu bối về những ngóc ngách của việc mạo hiểm, các thành viên trao đổi thông tin về quái vật và bố cục mê cung. Điều đó có nghĩa là, việc thuộc về một gia tộc mang lại rất nhiều lợi ích, ngay cả khi phải đóng phí thành viên. Bởi lẽ, nếu một người thuộc về một gia tộc, thì sự giúp đỡ sẽ đến ngay lập tức nếu họ bị đánh bại trong mê cung, đây có lẽ là một trong những lợi ích lớn nhất. Dù một mạo hiểm giả có kỹ năng và kinh nghiệm đến mấy, khả năng bị quái vật tấn công trên đường ra, khi đang kiệt sức và không thể tự vệ, không phải là bằng không. Đó là lý do tại sao, nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, bạn sẽ cần những đồng đội có thể đảm bảo thi thể của mình, và đưa nó đến đền thờ để bạn có thể được hồi sinh. Để lại lời nhắn như “Hôm nay tôi sẽ xuống tầng ba phía tây. Tôi sẽ trở về vào buổi tối”, và nếu bạn không thể quay lại đúng giờ vì bị quái vật đánh bại, một nhóm khác sẽ lập tức đi tìm kiếm bạn. Đó là lý do tại sao, cả mạo hiểm giả có kinh nghiệm lẫn người mới đều ngay lập tức tìm kiếm một gia tộc để gia nhập. Những người duy nhất không gia nhập gia tộc là những kẻ ngốc quá kiêu ngạo, hoặc những kẻ nghiệp dư hoàn toàn không biết gì.
“Vì vậy, tôi tự hỏi liệu người đó không phải là lính mới hay sao.”
“Đừng có vớ vẩn, anh bạn.”
Người lính gác trung niên càu nhàu, đồng thời gõ nhẹ vào đầu người lính mới.
“Làm gì có chuyện một lính mới mạnh như quỷ như thế tồn tại trên đời này. Tôi sẵn lòng đánh cược 100 đồng vàng vào chuyện đó.”
"Vậy thì, tôi xin nhận" — người lính gác mới định đáp lời, nhưng cậu ta thà giữ hòa khí nơi làm việc còn hơn là nhận khoản tiền lương mười tháng kia.
"Hơn nữa, ta nói cho ngươi biết, nếu người mới muốn trở thành mạo hiểm giả, họ sẽ đến thao trường trước tiên."
Từ cổng chính phía Tây, nếu đi về hướng Đông Nam, ngươi sẽ đến ngay lối vào mê cung ở đây. Nhưng đi về hướng ngược lại, phía Đông Bắc, sẽ có một thao trường dành cho cả mạo hiểm giả mới lẫn những người đã có kinh nghiệm. Thông thường, một người có đầu óc sẽ luyện tập ở đó vài tháng, rồi sau đó mới đến mê cung.
"Ngươi chưa từng thấy sao? Những gã nhà quê kia, trông chẳng biết gì về chiến đấu, trang bị giáp trụ tồi tàn với thanh kiếm gỉ sét, lại được lính gác ở cổng hướng dẫn đến thao trường."
"Không, nhà tôi ở phía Đông, nên tôi không quen thuộc mấy với nơi này…"
Cảm thấy hơi lúng túng vì sự non nớt và thiếu hiểu biết về thế sự của mình, người lính gác mới lại bị người lính gác trung niên kia giảng giải thêm.
"Ta đã thấy không ít những tên ngốc mơ mộng nhanh chóng làm giàu. Nhưng, khoảng 99% lũ khốn đó đều phải ôm đầu về quê."
Việc huấn luyện có thể khắc nghiệt, nhưng đó cơ bản là do giảng viên đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi.
"Nghe những anh hùng được các ca sĩ rong hát về, ngươi sẽ nghĩ rằng đánh bại quái vật trong mê cung thật dễ dàng đúng không? Nhưng thực tế lại khác. Ngươi có hiểu không nếu ta nói rằng khoảng 20% mạo hiểm giả mới chết ngay trong chuyến đi đầu tiên của họ?"
Ngay cả thiên tài vĩ đại nhất của thành phố, sau khi đổ máu và nước mắt trong quá trình luyện tập, cũng sẽ chết nếu đến lúc phải chết. Đó chính là cách mê cung sâu thẳm vận hành. Một phàm nhân có thể mơ ước làm giàu, chỉ để rồi cuối cùng mang nợ vì chi phí hồi sinh.
"Khi còn trẻ, tôi cũng từng đến thao trường, nên tôi hiểu."
"Tiền bối, trước đây anh từng có ý định trở thành mạo hiểm giả ư?!"
"Phải, và ta đã được cho thấy sự khác biệt khủng khiếp về tài năng."
Đôi mắt người lính gác trung niên nhìn xa xăm, có lẽ là về quá khứ, khi anh ta bắt đầu hồi tưởng.
"Sau tất cả những lần bị giảng viên đánh bại, tất cả kỹ năng ta học được từ anh ta cũng không đủ giúp ta xuống được tầng thứ hai của mê cung, nên ta đã từ bỏ."
"Vậy ra đã có chuyện như vậy…"
"Nhưng, ngay cả khi tầng một là cấp độ cơ bản nhất dành cho mạo hiểm giả, chỉ riêng điều đó cũng nằm ngoài tầm với của những người bình thường như chúng ta. Giờ đây, những người như chúng ta đang làm lính gác cấp cao ở các cổng."
Thầm rủa rằng lương không tệ đến thế, vẻ mặt người lính gác trung niên trở lại nghiêm túc khi anh ta tuyên bố.
"Giờ ngươi đã hiểu rồi chứ, mê cung chính là loại nơi như vậy."
"…………"
Không thể tưởng tượng nổi một thế giới ngầm khắc nghiệt như vậy, người lính gác mới chỉ im lặng khi người lính gác trung niên gay gắt nói:
"Giữa tất cả những mạo hiểm giả thiên tài này, có những con quỷ cấp 6. Chàng trai vừa rồi không thể nào chỉ là một kẻ nghiệp dư bình thường được."
"Nhưng, tấm phù hiệu?"
"Hắn chắc hẳn đã giấu nó trong áo giáp của mình."
"…Vâng, điều đó có lý."
Không thể phản bác lại lập luận hợp lý của người lính gác trung niên, người lính gác mới lẩm bẩm. Nhưng, mặc dù cậu ta đang tỏ vẻ đồng tình, cậu ta lại nhớ lại lời của mạo hiểm giả huyền thoại:
—Hãy luôn nghi ngờ điều "hiển nhiên". Ngay cả khi nó trái với những gì ngươi đã học được cho đến nay, hãy tin vào đôi mắt của chính mình hơn bất cứ điều gì.
"Mọi chuyện là như vậy đó. Ngươi tốt nhất nên rèn luyện khả năng nhìn người cho tốt, nếu không ngươi sẽ không bao giờ trở thành một lính gác chuyên nghiệp như ta đâu, rõ chưa?"
Mặc dù còn non nớt với sự đời, nhưng người lính gác mới hẳn không đến nỗi ngây ngô hay khờ khạo mà đáp trả rằng "Nghe có vẻ lỗi thời thật đấy", ngay cả khi nhìn thấy nụ cười đầy vẻ tự mãn của lão đàn ông trung niên kia. Tuy nhiên, trong thâm tâm anh vẫn có chút nuối tiếc vì đã không đánh cược mười đồng vàng đó trước đây.
***
"Vậy ra đây là chỗ làm việc của mình từ hôm nay trở đi."
Sau khi xuống những bậc thang và đặt chân đến tầng một của mê cung, tôi ngắm nhìn xung quanh, trong lòng có chút bồi hồi. Với những bức tường và nền gạch được cắt gọt tinh tươm, tựa như do bàn tay con người tạo nên, mê cung được chiếu sáng mờ ảo bởi ánh đèn ma thuật dày đặc, khiến tôi khẽ nhớ về quê nhà.
"May mà ở đây không cần dùng đuốc."
Cần thêm vật phẩm tiêu hao sẽ làm tăng các khoản chi phí không cần thiết. Cắt giảm những chi phí đó sẽ giúp tôi ngày càng gần hơn với ước mơ xây nhà.
"Mà thôi, chuyện vừa nãy thật đáng tiếc…" Tôi khẽ thở dài khi nhớ lại sự việc vừa xảy ra cách đây ít lâu.
Nghĩ bụng có thể đi dạo một vòng thành phố, tôi liền đi đến cổng thành thứ hai, nhưng lại bị lính gác đuổi đi. Khi tôi hỏi lý do, họ cho biết các bức tường chia hoàng đô thành chín khu, và những mạo hiểm giả chỉ có thể ra vào khu thứ chín. Ban đầu, tôi có hơi bực bội, nhưng nghĩ lại thì cũng có lý. Nếu vài mạo hiểm giả trông đáng sợ, với kiếm và giáp trụ, cứ thế đi lại trong thành phố thì hẳn sẽ khiến những cư dân bình thường không có khả năng tự vệ phải lo sợ. Đặc biệt là khi biết những hành vi xấu xa mà họ có thể gây ra bằng bất kỳ phép thuật nào mình có. Có thể có những kẻ dùng phép thuật để ẩn mình rồi đi rình rập nhà tắm nữ giống như ông nội tôi đã làm. Nghe nói bà nội đã trừng phạt ông bằng cách đóng đinh ngược người lên, nhưng việc nhìn thấu ma thuật đó xem ra rất khó khăn.
Dù sao đi nữa, để giữ gìn an ninh trật tự, mạo hiểm giả không được phép vào thành phố. Tất cả các quán trọ và quán rượu mà mạo hiểm giả yêu thích đều nằm trong khu thứ chín cả, và mặc dù cuộc sống ở đây có vẻ không thiếu thốn gì, nhưng không thể bước chân vào thành phố mơ ước của mình dù nó ở ngay trước mắt thật sự rất bực bội.
"Có lẽ bằng cách quyên góp một khoản tiền lớn, hoặc bằng cách nhập ngũ và về hưu với tư cách một mạo hiểm giả, mình mới có thể có được giấy phép ra vào hoặc sinh sống ở đó…"
Tôi không muốn chiến đấu với người khác khi trở thành lính. Vì vậy, lựa chọn duy nhất còn lại là kiếm thật nhiều tiền bằng cách chiến đấu xuyên qua mê cung này.
"Tiền mua đất, tiền xây dựng, cũng như phí quyên góp… Chắc phải khoảng 100.000 đồng vàng?"
Chỉ mới tưởng tượng ra khoản tiền khổng lồ đó, tôi lại khẽ thở dài. Không biết liệu có thể kiếm được nhiều tiền đến vậy không nữa. Không, nghi ngờ cũng chẳng thay đổi được gì. Bây giờ tôi có việc phải làm.
Quyết tâm đã định, tôi tiến sâu hơn vào mê cung.
"Dù sao thì, nơi này thật sự rất rộng lớn."
Những lối đi rộng đến mức có thể chứa mười người trưởng thành cùng lúc dang tay, sâu hun hút đến nỗi không thể nhìn thấy điểm cuối bằng mắt thường. Nếu không bị quái vật quấy nhiễu, nơi này thậm chí có thể được dùng để xây dựng một thành phố ngầm.
Đi trên nền gạch, tôi luôn cảnh giác với những cuộc tấn công bất ngờ, lưng áp sát vào tường, bước chân nhẹ nhàng không gây tiếng động. Và, sau khi rẽ phải ở một góc, cảnh tượng quái vật hiện ra trước mắt tôi.
"Ba kẻ địch, hai Kobold và một Nord."
[IMAGE: ../Images/..]
Đầu chó, thân hình chỉ bằng nửa người lớn, tay cầm vũ khí thô sơ – đó là kobold. Cùng lúc đó, lại có một con nord, mặt mũi cũng giống chó nhưng thân hình vạm vỡ bằng người trưởng thành, trang bị kiếm và khiên.
Ta từng đọc về chúng trong sổ tay dã chiến của ông, nhưng đây là lần đầu tiên được thấy tận mắt. Căng thẳng tột độ, ta cầm chặt thanh kiếm, nhẹ nhàng tiếp cận chúng. Có lẽ do bộ giáp đen kịt của ta hòa vào màn đêm u tối bao trùm xung quanh, những con quái vật chẳng hề có dấu hiệu phát hiện ra ta.
Đúng là đồ của ông có khác, bộ giáp này thật sự tuyệt vời.
Nhưng hơn cả thế, bộ giáp này trông quá ngầu! Chưa kể đến màu đen mờ đầy cá tính nữa chứ. Thôi nào, tạm gác lòng biết ơn ông lại. Ta đạp mạnh xuống đất, lao thẳng tới chém đôi hai con kobold từ phía sau.
“Gya?!”
Cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của ta, con nord vội vàng giương kiếm lên, nhưng đã quá muộn rồi. Ta nâng kiếm lên, bổ đôi nó từ đầu xuống tận đuôi.
—Không thể làm được gì sao?!
Hình như đó là cảm xúc hiện lên trên nét mặt nó, khi con nord nhanh chóng vỡ vụn thành từng mảnh, ánh sáng tứ tán khắp nơi. Điều tương tự cũng xảy ra với xác của lũ kobold, và khi sự im lặng trở lại hành lang, ta thở phào nhẹ nhõm.
“Ta thắng rồi.”
Ông và sư phụ đã nương tay cho ta rất nhiều lần, và dù đã trải qua những buổi huấn luyện chiến đấu vô cùng thực tế, ta vẫn không khỏi cảm thấy hồi hộp. Quyết định rằng tốt hơn hết là nên sớm làm quen với cảm giác này, ta cúi nhìn xuống mặt đất nơi những xác quái vật vừa biến mất.
“Ồ, ra là thứ này.”
Tại nơi con nord vừa đứng, ta tìm thấy một vật trông giống như mảnh thủy tinh vỡ, và ta vui vẻ nhặt nó lên. Quái vật, được sinh ra trong môi trường tràn ngập ma lực, về cơ bản là những thể năng lượng, và mặc dù chúng có thể có trí tuệ, nhưng lại không có bất kỳ cơ thể vật lý nào. Kết quả là, khi bị đánh bại như vậy, chúng sẽ tan biến, cùng với những trang bị mà chúng đang mang theo.
Tuy nhiên, nguồn ma lực cực kỳ cô đọng lại được giữ lại dưới dạng một vật chất, đó chính là ma thạch. Nó có giá trị riêng như một viên đá quý đẹp, nhưng lại càng có giá trị cao hơn khi dùng làm nguyên liệu cho các công cụ sử dụng ma lực, tức ma cụ, và chúng có thể bán được với giá khá cao.
“Nhưng, viên này trông có vẻ rẻ tiền nhỉ.”
Viên ma thạch ta lấy được từ con nord chỉ lớn bằng hạt lúa mì, màu đỏ xám xỉn. Viên ma thạch mà ông có thì lớn bằng quả dưa hấu, và nó lấp lánh với đủ màu sắc cầu vồng. Viên này chẳng thể nào sánh bằng được.
“Dù sao thì, cũng là một bước tiến.”
Đây là nguồn thu nhập của ta, và là lần đầu tiên ta tự kiếm được tiền. Chắc chắn họ không thể gọi ta là kẻ thất nghiệp nữa rồi. Niềm tự hào dâng trào trong lồng ngực, ta bỏ viên ma thạch vào chiếc túi đeo ở hông.
“Được rồi, giờ thì đến con tiếp theo.”
Cảm thấy hăng hái hơn bao giờ hết, ta lại lặng lẽ tiến về phía trước. Nhưng, khi rẽ ở lối giao tiếp theo, ta phát hiện ra một cánh cửa, và ngay cả khi bước vào căn phòng, ta vẫn không thể nhìn thấy bất kỳ con quái vật nào khác.
“Có phải vì ta vừa đánh bại vài con không?”
Ta nghe nói rằng quái vật chưa bao giờ biến mất hoàn toàn khỏi mê cung cho đến tận bây giờ, nhưng có vẻ như chúng không xuất hiện lại ngay lập tức sau khi bị đánh bại. Có lẽ một số mạo hiểm giả khác đã dọn dẹp con đường ta đang đi.
“Thật là một sai lầm, lẽ ra ta nên đi đường khác.”
Dù sao thì, đây cũng là một kinh nghiệm quan trọng. Để ghi nhớ bố cục của mê cung, cứ đi bất cứ đâu ta có thể. Quyết định như vậy, ta bước thẳng dọc theo hành lang khi nghe thấy một tiếng ồn ào cách đó một chút.
“Gì vậy?”
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi bước rón rén về phía trước. Đến ngay một khúc cua, tôi thấy một nhóm năm mạo hiểm giả đang chiến đấu với một con quái vật khổng lồ.
“À không, là sáu người lận chứ.”
Sau lưng con quái vật là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo giáp xích đang nằm gục trên mặt đất. Máu chảy nhỏ giọt từ đầu anh ta, và anh ta không hề cử động. Nhưng khi tôi tập trung nhìn vào luồng khí quanh người anh ta, tôi có thể thấy nó, dù rất mờ nhạt. Ơn trời, anh ta chỉ bất tỉnh chứ không chết. Mặc dù vậy, anh ta sẽ không thể tham chiến nữa. Năm người còn lại dường như cũng nhận ra điều đó, vẻ mặt họ tràn đầy sự hoảng loạn.
“Phải ra tay cứu… Không, khoan đã.”
Tôi dừng bước chân đang định vọt đi và bắt đầu suy nghĩ. Nếu tôi lao vào đánh bại con quái vật, liệu họ có giận tôi vì cướp mất con mồi của họ không? Có lẽ tôi nên đến đề nghị giúp đỡ trước… Không, điều đó có thể khiến họ mất tập trung trong trận chiến lúc này, và họ có thể bị tiêu diệt hết.
“À, phải làm sao đây…!”
Sẽ thật tuyệt nếu có một khóa huấn luyện nào đó dạy tôi về lễ nghi khi làm mạo hiểm giả, nhưng có lẽ điều đó là quá xa vời. Ngay cả một thằng nhóc quê mùa như tôi cũng hiểu rõ điều đó.
“Nhưng mà, cứ thế này thì…”
Trong khi tôi còn đang chần chừ, nhóm năm người kia đã bị con quái vật khổng lồ áp đảo hoàn toàn. Tôi không thể nào quay lưng bỏ đi được, nhưng tôi cũng không biết liệu mình có thể cứ thế xông vào…! À, tôi biết rồi!
“Mình chỉ cần giúp họ theo cách mà họ không nhận ra!”
Một ý tưởng hay ho đấy chứ, tôi phải công nhận. Thế là, tôi nắm chặt chuôi thanh đại kiếm của mình, và tiến gần đến chiến trường trong khi cơ thể dần tan biến vào bóng tối xung quanh.
*
Một con Troll—có màu da như bùn, vóc dáng cao gấp đôi người bình thường, và tuy chuyển động có thể chậm chạp, nhưng nó sở hữu sức mạnh kinh hoàng. Với khả năng không biết đau đớn hay mệt mỏi, sức bền của nó biến nó thành một mối đe dọa lớn. Trong số tất cả các quái vật thường xuất hiện ở tầng một, nó chắc chắn là đối thủ mạnh nhất mà bạn có thể gặp phải. Và việc chiến binh nam của nhóm bị con Troll đó bất ngờ tấn công và gục ngã là điều không may đầu tiên của họ.
“Chết tiệt!”
Người thủ lĩnh, một hiệp sĩ, chửi thề khi anh ta né cú vung tay phải của con Troll. Sau đó, thanh kiếm của anh ta bừng sáng với luồng khí tràn đầy, và anh ta chém vào kẻ thù.
Kiếm Thuật Cơ Bản – Lưỡi Kiếm Tia Sáng
Đó là một kỹ năng đơn giản để tăng độ sắc bén của thanh kiếm, nhưng nó đủ hiệu quả để hạ gục một Goblin chỉ bằng một nhát chém. Tuy nhiên, da của con Troll dai như giáp da, và lưỡi kiếm dừng lại mà không thể cắt xuyên xương.
“Chậc!”
Hiệp sĩ nam tặc lưỡi khi anh ta né người sang một bên, và lần này, một nữ chiến binh đã đâm vũ khí của cô vào đùi con Troll. Tuy nhiên, vết thương đó cũng không chí mạng, và con Troll, không hề biểu lộ dấu hiệu đau đớn nào, tiếp tục tung những cú đấm vào họ.
Với những cú vung mạnh nhưng lớn như vậy, chúng sẽ không trúng nếu họ đã chuẩn bị sẵn, và vì chúng chỉ gây ra những vết thương nhỏ lẻ, nên có vẻ như nhóm mạo hiểm giả đang chiếm ưu thế. Không may thay, những người đang gần kiệt sức lại chính là nhóm đó. Bởi lẽ, nguồn lực như thể lực, sự tập trung và luồng khí của họ đang dần dần cạn kiệt.
“Thế này không ổn rồi, chạy thôi!”
Sau khi dùng hết số tên, thợ săn nam đứng ở phía sau, giờ đã không thể làm gì được nữa, chỉ biết thốt lên một tiếng kêu tuyệt vọng.
“Chúng ta nên rút lui trước khi bị tiêu diệt.”
Cùng lúc ấy, pháp sư nam, cũng đã cạn kiệt ma lực, sau khi phân tích tình hình liền bình tĩnh đưa ra kết luận.
[IMAGE: ../Images/..]
“Nhưng mà, chúng ta không thể bỏ Bea lại như vậy được!”
Nữ tu sĩ gào lên, tay chỉ vào chiến binh nam đang nằm bất động phía sau con quỷ Troll. Thế nhưng, thợ săn và pháp sư vẫn không thay đổi ý kiến.
“Chúng ta cứ bỏ chạy rồi nhờ các Tiền bối trong bang hội giúp đỡ!”
“Đúng vậy. Nếu tất cả chúng ta đều bỏ mạng ở đây, sẽ chẳng có tiền để hồi sinh đâu.”
Khác với sinh vật sống, quái vật không hề có cảm giác thèm ăn, nên chúng sẽ không bao giờ ngấu nghiến thi thể của kẻ đã chết. Bởi vậy, cứ để xác chết ở đó vài ngày cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, đây không phải tầng sáu mà là tầng đầu tiên, nên dù không có Tiền bối trong bang hội đến cứu, có thể sẽ có ai đó đi ngang qua và mang về.
Dù vậy, chi phí để hồi sinh tại đền thờ cũng lên đến khoảng một trăm đồng vàng. Nếu không đủ khả năng chi trả, họ sẽ buộc phải cầu cứu các Tiền bối trong bang hội, nhưng nợ nần chồng chất sẽ khiến họ bị trục xuất khỏi bang hội.
Nhìn theo cách đó, bỏ chạy lúc này rõ ràng là lựa chọn hợp lý nhất mà họ có. Tuy nhiên, con người là sinh vật hành động chủ yếu dựa trên cảm xúc, chứ không phải lý trí hay logic.
“Đây không phải vấn đề tiền bạc! Cậu ấy là đồng đội của chúng ta!”
Trong ánh mắt nữ tu sĩ, thứ phản chiếu chính là tình cảm đồng đội.
“Chỉ vì Bea bị hạ gục không có nghĩa là cả đội chúng ta phải trả giá vì chuyện đó!”
“Đây là lý do tại sao tôi ghét những người phụ nữ giàu cảm xúc.”
“Ngươi nói gì hả, đồ hèn nhát máu lạnh!”
Họ đã hoàn toàn quên mất con quái vật đang ở ngay trước mắt, mà bắt đầu một cuộc khẩu chiến. Kỵ sĩ nam, người có trách nhiệm dập tắt cuộc tranh cãi, lại không nói một lời nào, chỉ tặc lưỡi tiếp tục chiến đấu với con Troll. Thật ra, anh ta không có thời gian nhàn rỗi để đứng yên mà la hét họ, nhưng từ đầu mọi chuyện đã ra nông nỗi này là lỗi của anh ta. Cho đến bây giờ, họ đã chiến đấu với vô số Goblin và Kobold, và mặc dù ma lực của họ bắt đầu cạn kiệt, nhưng đây lại là kết quả của câu nói “Chúng ta tiến thêm một chút nữa đi.” Ngay cả khi đã được dặn dò “Hãy rút lui ngay lập tức khi cậu nghĩ mình vẫn có thể tiếp tục”, anh ta lại bỏ ngoài tai, và kết quả là một lãnh đạo thất bại, kéo theo cả đội vào tình cảnh thảm hại này.
Ít nhất, anh ta muốn đánh bại con Troll đang ở ngay trước mắt, và cứu lấy người đồng đội đã gục ngã trước mình—
Vận rủi cứ bám theo, chắc chắn anh ta sẽ bị các Tiền bối trong bang hội mắng cho một trận, nhưng anh ta không còn thời gian để nhận ra sai lầm của mình.
“Guha!”
Thể lực của nữ chiến binh yếu ớt đã cạn kiệt, và một cú đấm móc từ con Troll đã hất tung cô ấy bay đi.
“Egrette?!”
Chỉ có thể bất lực nhìn cơ thể mềm nhũn của cô ấy đập mạnh vào bức tường, rồi mọi cử động đều ngừng lại, ba người còn lại thét lên một tiếng tuyệt vọng. Tuy nhiên, kỵ sĩ nam không lùi bước, mà thay vào đó, anh ta bật nhảy về phía trước.
“Uoaaaaaaah!”
Lợi dụng cánh tay con Troll làm đòn bẩy, khi nó lơ là cảnh giác sau khi hạ gục nữ chiến binh, anh ta nhảy thẳng vào đầu kẻ thù. Rồi, rút một cuộn ma pháp trong túi ra—những món đồ ma thuật chỉ có thể sử dụng phép thuật một lần—anh ta ấn nó vào mặt con Troll.
“Thoát ra đi, ‘Cầu Lửa’!”
Đáp lại câu thần chú anh ta thốt ra, cuộn giấy ma pháp giải phóng một vụ nổ khổng lồ. Một tiếng gầm vang trời đất, và sau khi bụi tan, thân hình con Troll hiện ra, không còn đầu.
“Mình đã làm được!”
Chàng hiệp sĩ còn chưa kịp đứng vững, thì thân hình không đầu của con quỷ lùn đã tán loạn tứ phía, biến thành vô vàn đốm sáng li ti. Những đốm sáng ấy lan tỏa tới các thi thể những người còn sống sót, giúp tăng cường đôi chút khí lực của họ. Cảm nhận được sự trưởng thành, chàng hiệp sĩ gắng gượng đứng dậy trên đôi chân vẫn còn tê dại, trong khi ba người đồng đội phía sau đã reo hò vang dậy.
“Ông là diễn viên xiếc hay sao vậy?”
“Tuy thắng là tốt thật, nhưng đáng lẽ lúc nãy chúng ta nên rút lui mới phải.”
“Thôi nào, đừng quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó nữa.”
Chàng hiệp sĩ nở một nụ cười khổ, khi các đồng đội của hắn xúm lại phía trước.
“Dù sao thì, mau đi tìm Bea và Egrette đã—Á!”
Không chỉ chàng hiệp sĩ, mà cả nhóm cũng cùng lúc thốt lên một tiếng thét đầy kinh hoàng. Hẳn là nó đã nghe thấy tiếng giao chiến gần đó. Từ một góc hành lang cách đó không xa, một con quỷ lùn khác ló đầu ra nhìn quanh, với cái đầu dị hợm của nó.
—Tìm thấy rồi nhé~
Cái khuôn mặt gớm ghiếc, khó coi của nó méo mó vì khoái trá khi nhìn thấy cả nhóm.
“Đùa nhau à…”
Không còn chút khí lực nào, cũng chẳng còn cuộn phép nào trong tay, cảm giác chiến thắng thoáng qua bỗng chốc tan biến thành sự áp bức và tuyệt vọng, xé nát trái tim họ. Thậm chí còn mất cả ý chí để chạy trốn, con quỷ lùn cứ thế không chút nương tay tiến về phía họ, và giơ nắm đấm khổng lồ của nó lên—
—Cho đến khi nó bị chém làm đôi, từ đầu đến chân.
“…Hả?”
Vẫn giữ nguyên nụ cười tự mãn, con quỷ lùn tan biến thành những hạt sáng, trong khi chàng hiệp sĩ chỉ biết đứng nhìn trong kinh ngạc. Một lần nữa, hắn cảm thấy khí lực của mình đang tăng lên, nhưng rõ ràng là hắn không có thời gian để tận hưởng điều đó.
“Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Trong lúc vẫn còn hoang mang không biết nên tin vào điều gì, chàng hiệp sĩ chợt nhớ lại cảnh tượng mình vừa chứng kiến. Khoảnh khắc con quỷ lùn bị chém đôi, mặc dù đang trong bóng tối mịt mù, nhưng hắn có cảm giác như đã nhìn thấy một luồng sáng đen vụt xuống kẻ thù.
Có phải nó bị chém bởi một lưỡi kiếm khí không?
Đối với họ, những người chỉ vừa vặn vượt qua được tầng một, những kỹ năng như ‘Ray Edge’ có thể tăng cường độ sắc bén của thanh kiếm là tất cả những gì họ có thể sử dụng. Nhưng nếu nhắc đến những nhà thám hiểm cấp cao hơn, họ chắc chắn có thể vung xuống, hoặc phóng ra một lưỡi kiếm khí, sở hữu những ma pháp kiếm thuật cần thiết. Hắn từng nghe nói nếu đạt đến hạng 6, có thể dồn khí lực vào lòng đất từ lưỡi kiếm, đâm xuyên kẻ thù từ bên dưới chỉ trong một đòn duy nhất.
Và cùng lúc đó, cũng có thể làm điều này từ trên trần nhà xuống…
Chàng hiệp sĩ ngước nhìn trần nhà, nhưng chưa đầy một giây sau đã vội vàng hạ tầm mắt xuống ngay dưới chân mình.
“Thủ lĩnh?”
“Đừng nhìn!”
Ra lệnh một cách hơi hoảng loạn, thủ lĩnh nhanh chóng chạy đến bên nữ chiến binh.
“Tôi sẽ cõng Egrette, còn mọi người lo cho Bea nhé!”
“V-Vâng, nếu anh đã nói vậy…?”
“Được rồi vậy thì, mau lên nào!”
Bất chấp sự khó hiểu thoáng qua của các đồng đội, chàng hiệp sĩ bắt đầu bước nhanh trong khi bế nữ chiến binh trên tay.
C-Cái quái gì vậy?!!
Gắng nén tiếng hét xuống cổ họng, hắn nhớ lại cảnh tượng vừa chứng kiến. Trên trần nhà cao ngất của mê cung, một hiệp sĩ bọc giáp đen kịt đang tựa người như một con nhện, nhìn chằm chằm xuống họ. Hắn không biết đó là người hay là quỷ. Chỉ có một điều hắn chắc chắn.
Với tốc độ nhanh đến mức khó tin, đảm bảo không ai kịp nhận ra, thứ đó đã chém đôi con quỷ lùn khổng lồ chỉ trong tích tắc, và nếu nó muốn, nó có thể giết sạch nhóm của hắn mà không cần chớp mắt lấy một lần.
L-Làm ơn, xin hãy để chúng tôi đi…!
Tim anh ta đập thình thịch đau nhói, răng va vào nhau lập cập vì sợ hãi. Sợ rằng thứ đó có thể nghe thấy tiếng tim mình mà đuổi theo, anh ta khẽ lách qua dưới thân kỵ sĩ áo giáp.
"Không tấn công ư? Hay là bọn mình chẳng đáng để nó ra tay nhỉ?"
Chẳng chút giận dữ nào khi bị coi thường, ngược lại, trong lòng anh ta tràn ngập niềm vui vì được tha mạng. Thế nhưng, một nghi vấn lại chợt lóe lên trong tâm trí anh ta.
"Dù không nhìn rõ mồn một, nhưng… đó có phải là Hắc Kỵ Sĩ không?"
Một chiếc mũ trụ trông giống khuôn mặt quỷ dữ, bộ giáp đen kịt như bóng tối bao trùm, và một thanh đại kiếm như thể đẫm máu. Ngay cả trong nghìn năm kể từ khi Đế quốc thành lập, những người từng diện kiến Hắc Kỵ Sĩ trực tiếp chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tuy vậy, những câu chuyện về hắn vẫn được lưu truyền, và những người sống sót sau trận chiến kể lại rằng chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ làm tinh thần họ suy sụp.
Một chướng ngại vật trên con đường của nhân loại, bức tường cuối cùng bảo vệ sâu thẳm mê cung.
"Không, không thể nào một kẻ bảo hộ Tầng 6 lại ở đây được!"
Nam kỵ sĩ lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng dứt bỏ ý nghĩ đó. Quái vật xuất hiện ở mỗi tầng đều đã được định sẵn, anh ta chưa từng nghe nói chúng có thể di chuyển lên các tầng trên. Nhưng nếu vậy, thứ trông gần như y hệt Hắc Kỵ Sĩ kia là gì? Dù không biết rõ, nhưng có một điều chắc chắn:
"Đã đến lúc từ bỏ làm mạo hiểm giả rồi. Mình thực sự không hợp với chuyện này…"
Anh ta bỏ qua mọi lý lẽ, chỉ tập trung vào niềm kiêu hãnh của mình, điều suýt chút nữa đã dẫn đến việc toàn bộ đội ngũ bị tiêu diệt. Chứng kiến điều đó, anh ta đau đớn nhận ra rằng mình không được sinh ra để làm mạo hiểm giả, cũng như không có quyền dẫn dắt một đội như thế này.
—Và bây giờ, với sự tự phụ tràn ngập lồng ngực, ngươi đã tiến thêm một bước gần hơn đến việc trở thành một mạo hiểm giả.
Anh ta chắc chắn không thể thấy các Tiền bối trong bang hội mình cười nhạo như vậy. Hiện tại, anh ta đang phải vất vả hết sức cùng đồng đội tìm lối ra khỏi mê cung.
[IMAGE: ../Images/00008.png]
Nhìn bóng lưng những người đó xa dần, kỵ sĩ áo giáp đen kịt từ từ hạ xuống từ trần nhà. Bước một bước tới, hắn nhặt hai viên ma thạch còn sót lại từ xác những con Troll đã chết.
"Ưm, các anh để quên đồ này."
Cướp lấy con mồi là điều hắn không thể làm, nhưng đuổi theo họ ngay bây giờ để trao trả cũng không thể. Tuy nhiên, để chúng ở lại đây thì thật lãng phí tiền bạc và tài nguyên.
Thật nực cười, nam kỵ sĩ kia không thể nào biết được cái tình huống khó xử cảm xúc nhỏ nhặt mà chàng trai trẻ mặc bộ giáp Hắc Kỵ Sĩ đáng sợ kia đang gặp phải là gì.
*
"Hừm, hôm nay không mấy thành công cho lắm."
Bước ra khỏi mê cung u ám, bầu trời chiều đã nhuộm một màu đỏ rực, tôi tiến về phía nhà trọ của các mạo hiểm giả. Ngay cả sau khi cứu nhóm sáu người dưới kia, tôi đã thử lang thang trong mê cung một lúc, nhưng không tìm thấy gì đáng giá, ngoài năm con Kobold. Thay vào đó, tôi phát hiện ra ba nhóm mạo hiểm giả khác, có lẽ họ đã dọn sạch tầng trước tôi rồi.
"Chắc là phải vào mê cung sớm hơn thôi, nếu không sẽ chẳng kiếm được gì."
Vừa lẩm bẩm một mình, tôi vừa đi qua cổng thành và đến nhà trọ.
"Đúng là nhộn nhịp thật."
Một nhà trọ hai tầng, và khi tôi nghe thấy tiếng ồn ào từ quán rượu, có lẽ là từ các mạo hiểm giả sau một ngày dài làm việc, tôi thở dài một tiếng cảm thán. Trong suốt hành trình từ quê nhà đến đế đô, tôi đã đi qua rất nhiều thành phố nhỏ hơn, nhưng chưa bao giờ tôi nghỉ lại một nhà trọ nào nhộn nhịp đến thế này.
"Mặc dù nằm bên ngoài thành phố, chỉ toàn là mạo hiểm giả, nhưng vẫn có cảm giác như một đô thị lớn vậy."
Lúc đầu, tôi có chút lo lắng khi thấy quanh mê cung và cổng phía tây chẳng có gì, nhưng hóa ra nỗi sợ ấy thật dư thừa. Cảm thấy tự tin hơn đôi chút, tôi bắt đầu tìm kiếm một chỗ ở. Có những nhà trọ được xây dựng dành cho người mới đến, rẻ tiền và cơ bản, và những nơi sang trọng hơn dành cho các mạo hiểm giả giàu kinh nghiệm. Cùng với một quán bar ở tầng trệt, đó là một nơi hoàn hảo để qua đêm. Đi sâu vào những con phố chính, người ta có thể tìm thấy các căn hộ được thiết kế cho những đợt lưu trú dài ngày, thậm chí cả những dinh thự riêng biệt.
“Cái đó chắc phải tốn hàng ngàn đồng vàng.”
Biết đâu có một lão làng nào đó đang sống ở đó, sau bao nhiêu năm chinh chiến trong mê cung đã tích góp đủ để mua cho mình một tòa dinh thự như thế? Ngước nhìn với ánh mắt đầy thèm muốn, tôi một lần nữa tự thề với lòng mình rằng nhất định sẽ tự xây một căn nhà cho riêng mình, sát bên tường thành.
“Thôi, giờ thì đi tìm gì đó ăn đã.”
Quyết định như vậy, tôi hướng về một quán trọ có tên là ‘Vĩnh Hằng Trinh Nữ Lâu’. Ngay khi cánh cửa đôi nặng nề mở ra, mùi thịt nướng thơm lừng và rượu bia nồng nặc, cùng với khung cảnh sàn nhà đầy mạo hiểm giả lập tức ập vào mắt.
“Tiểu thư, cho ta thêm hai phần bia và—Hả?!”
“Vẫn còn quá sớm để thách đấu với kẻ canh gác tầng hai—Ái!”
Chuyện gì vậy? Các mạo hiểm giả bỗng dừng hết cuộc trò chuyện, rồi bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi… Chẳng lẽ tôi đã vi phạm quy định trang phục nào sao?! Không, không có dòng nào ghi ‘Cấm mặc giáp toàn thân’ hay gì cả, mà cũng có những người khác mặc giáp tương tự, chắc họ chỉ tò mò về một kẻ mới đến như tôi mà thôi.
Vì bắt đầu cảm thấy hơi ngượng, tôi vội vã len lỏi đến phía sau quán, chỗ quầy bar, và định gọi một phụ nữ trung niên, thân hình vạm vỡ như một con gấu, trông có vẻ là chủ quán.
“Tôi muốn thuê một phòng—”
“Đồ khốn!”
Khoảnh khắc tôi rút ví ra, một giọng nói kích động vang lên sau lưng. Quay người lại trong ngạc nhiên, một cô gái trẻ mặc bộ giáp kiểu phương Đông với mái tóc đuôi ngựa đen nhánh, một tay đặt lên thanh tachi đeo bên hông, trừng mắt nhìn tôi.
“Ngươi định làm gì với thứ này!”
Ưm… Tôi muốn thuê một phòng trọ qua đêm… Hay ở đây có quy định trang phục đặc biệt gì sao?
Khi tôi còn đang bối rối, cô gái tóc đen nheo mắt nhìn tôi càng sắc bén hơn.
“Ta thực sự nghĩ mình đã nhầm, nhưng ngươi lại có vẻ ngoài giống y hệt!”
Có người nào đó trông giống tôi sao? Có người gu thẩm mỹ tốt như vậy à! Chà, tôi vui quá chừng khi có người cũng thích kiểu kết hợp giáp trụ và mũ bảo hiểm này! Bỏ qua các điểm dừng chân khác trên hành trình, ngay cả sau khi không thấy ai trong thành phố lớn này ăn mặc như mình, tôi đã bắt đầu lo lắng rằng một bộ giáp đen có thể khiến tôi trông quê mùa, nhưng thật nhẹ nhõm khi biết mình không đơn độc.
Muốn hỏi xem có thể tìm người đó ở đâu, tôi bước thêm một bước — đáp lại, cô gái tóc đen nhảy lùi lại, và siết chặt tay vào chuôi kiếm.
“Ngươi cứ thản nhiên tiến tới thế à.”
Ể, lẽ nào tôi không nên di chuyển sao? Nhưng mà, tôi thực sự muốn biết về người đó để chúng tôi có thể trao đổi sở thích về giáp đen…
Cảm thấy chán nản, tôi thở dài một hơi thật sâu.
“Hắn ta thảnh thơi quá, dù đang đứng trước Thần Tốc Chidori!”
“Đây là sát khí của một mạo hiểm giả hạng 6 đấy, biết không? Chỉ đứng nhìn thôi cũng khiến ta run rẩy đến tận xương tủy…”
“Tôi muốn liếm tóc đuôi ngựa của Chidori-tan.”
Xung quanh mọi người bắt đầu ồn ào lên, tiếng nói chuyện cứ thế chồng chéo, khiến tôi không thể nghe rõ hết mọi thứ. Nhưng, may mắn thay, hay nói đúng hơn là không may mắn thay, tôi lại nghe rõ mồn một cái câu cuối cùng mà gã biến thái kia thốt ra. Nhờ phép thuật, tôi có thể nhìn rõ toàn cảnh dù đang đeo chiếc mặt nạ này, nhưng việc thu nhận âm thanh từ bên ngoài thì vẫn rất khó khăn. Lần tới về quê, nhất định phải nhờ ông già cải thiện cái khoản này mới được.
"Thú vị đấy!"
Trong khi tôi còn đang mải suy tính chuyện tương lai, cô gái đẹp tóc đen kia bỗng lộ ra vẻ mặt hân hoan, rồi quăng một chiếc ví tiền xuống dưới chân tôi. Tiếng kim loại leng keng va chạm vào nền đất vang lên rõ mồn một. Trên ví còn thêu hình một chú chim nhỏ xinh xắn. Khác hẳn với vẻ ngoài của cô ta, chiếc ví này trông khá nữ tính. Nhưng rốt cuộc cô ta định làm gì với nó chứ?
"Đủ để hồi sinh và thêm chút tiền 'bạc vặt' rồi đấy. Với từng này thì ngươi không thể phàn nàn gì được nữa, đúng chứ?"
Cô gái nói thẳng vào mặt tôi, trong khi tôi vẫn đang nghiêng đầu bối rối. Ngay sau đó, khí thế toàn thân cô ấy bỗng trở nên mạnh mẽ hơn hẳn.
Hả? Tư thế này và luồng khí thế kia là—
"Giờ thì, nhận lấy đi!"
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô gái đã rút thanh *tachi* khỏi vỏ. Thanh kiếm dài hơn một thanh *uchigatana*, được cô ấy rút ra với những động tác tuyệt đẹp, nhưng tôi không có thời gian để ngắm nghía nó. Giữ nguyên đà rút kiếm, lưỡi thép trần trụi lao thẳng đến trước mặt tôi, hơi nghiêng một chút—nhưng tôi mặc kệ, dùng cánh tay phải che chắn lấy thân mình. Lưỡi kiếm trước mắt tôi tan biến như sương khói, và tôi cảm nhận được một cú va chạm đúng ngay vị trí mình đang phòng ngự.
May mà tôi không nhìn nhầm. Mà cô ta cũng chẳng có vẻ gì là nghiêm túc lắm, khác hẳn với lời nói, và kể cả có bị chém vào đầu thì tôi cũng vẫn sẽ bình an vô sự nhờ chiếc mũ giáp kia. Nhưng nếu cái mũ giáp siêu ngầu này mà bị trầy xước chút nào thì chắc tôi sẽ trầm cảm ba ngày ba đêm mất, nên tôi vẫn thấy mừng vì cô ta không nhắm vào đó.
Trong lúc đó, cô gái tra thanh *tachi* lại vào vỏ kiếm đeo ngang hông, và lộ vẻ mặt khá nghiêm nghị.
"Ngươi biết sao?"
Phải, tôi biết, nhưng sao cô lại giận dữ vì chuyện đó chứ?
À mà tiện thể nói thêm, chiêu thức vừa rồi là một đòn nghi binh, cô ấy sẽ giả vờ tấn công vào đầu, tung ra một lưỡi kiếm giả bằng khí thế, trong khi lưỡi kiếm thật thì nhắm vào thân tôi. Lợi dụng quán tính khi rút kiếm khỏi vỏ, rất dễ nhầm lưỡi kiếm bằng khí thế kia là kiếm thật, và nếu ai đó lần đầu tiên nhìn thấy chiêu này, chắc chắn sẽ gặp họa. Và kể cả khi đã nhìn thấy lần thứ hai, cô ấy vẫn có thể tung ra đòn nghi binh giả vào cùng một quỹ đạo với kiếm thật, hoặc dồn đủ sát khí vào lưỡi kiếm bằng khí thế, đồng thời tung ra đòn tấn công vào cả đầu và thân, cùng nhiều biến thể khác nữa, khiến đây trở thành một chiêu thức có tính ứng biến cao.
"Trong vùng này, ngoài ta ra thì không nên có người nào khác sử dụng chiêu thức này."
Cô gái tóc đen ném cho tôi một ánh nhìn nghi ngờ, rồi một lần nữa chuẩn bị tư thế rút kiếm.
...Không ổn rồi, lần này cô ấy nghiêm túc thật. Nếu tôi đỡ đòn tấn công tiếp theo, kể cả bộ giáp này cũng sẽ không tránh khỏi vài vết sẹo. Dù cho ở đây người mới thường bị "chào đón" hơi thô bạo một chút, nhưng như này có phải là hơi quá đáng rồi không? Tôi đang định lên tiếng hỏi xem liệu chúng tôi có thể giải quyết bằng lời nói không, thì đột nhiên...
"Thôi, dừng lại ở đó đi."
Một nắm đấm khổng lồ bất ngờ giáng thẳng xuống đầu cô gái.
"Á!"
Thét lên một tiếng đáng yêu, cô gái nhỏ khụy người xuống, và ngay phía sau cô là bà chủ quán trọ cao lớn – người nãy giờ vẫn đứng sau quầy dõi theo… Mình hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ động tĩnh nào từ cô ấy… Và cái động tác vừa rồi… chẳng lẽ là một ninja karate nào đó sao?! Mình từng được ông và sư phụ kể về những người như thế, nhưng không ngờ lại có ngày được tận mắt chứng kiến.
Thở phào nhẹ nhõm, bà chủ quán trọ đang bận rộn mắng cô gái tóc đen.
“Nếu cô còn định gây chuyện nữa, hay là để tôi ‘chơi đùa’ với cô một chút nhé?”
Bà chủ quán trọ bộc lộ sức mạnh đáng sợ, đến mức những chiếc bàn xung quanh cũng bắt đầu rung lắc vì luồng khí bức người của cô. Bị áp đảo bởi khí thế đó, ngay cả những đoàn mạo hiểm giả ồn ào xung quanh cũng lập tức im bặt.
Thật kinh ngạc. Với sức mạnh như thế này, cô ấy phù hợp làm một mạo hiểm giả hơn là một bà chủ quán trọ.
“Dù sao thì, tôi xin lỗi vì có vị khách của chúng tôi đã làm phiền anh như vậy.”
Nói đoạn, bà chủ quán trọ lấy ra chiếc chìa khóa một căn phòng. Tôi móc ví ra, trả tiền phòng, và nhận lấy chìa khóa.
“Cảm ơn quý khách đã chiếu cố. Anh có muốn dùng gì đó không?”
“Vâng, làm ơn.”
“Tôi sẽ mang đồ ăn đến phòng cho anh sau. À, mà để tôi nói cho anh biết một điều này.”
Không biết là chuyện gì đây nhỉ? Tôi nghiêng đầu chờ đợi, trong khi bà chủ quán trọ chẳng lấy gì làm duyên dáng mà vỗ vỗ vào ngực mình.
“Nếu anh mà dám gọi tôi là bà già, tôi sẽ tiễn anh bay lên trời, cho anh phải ước mình cứ ở trên thiên đàng luôn đấy nhé, rõ chưa? Phải gọi tôi là bà chủ quán trọ, hoặc là Thiếu Nữ Vĩnh Hằng!”
…Cô ấy định chọc mình cười sao?
*
Nhìn kỵ sĩ áo giáp đen tuyền rảo bước lên cầu thang, một trong sáu thành viên cấp cao của gia tộc hùng mạnh nhất “Cánh Trắng”, nữ samurai thần tốc Chidori cằn nhằn.
“Cô thật sự sẽ để một kẻ đáng ngờ như hắn ta ở lại sao?”
“Miễn là hắn trả tiền, ngay cả quỷ dữ cũng có thể ở lại. Đó là quy tắc của chúng tôi.”
Bà chủ quán trọ đáp lời với vẻ mặt thư thái, rồi đưa lại chiếc ví mà vị kỵ sĩ đen đã không lấy cho Chidori.
“Hôm nay tôi sẽ bỏ qua, nhưng lần tới, cô sẽ bị đuổi ra ngoài đấy, được chứ.”
“Hừm…”
Bị đánh trúng tim đen, Chidori bỗng chùng xuống như một con chó bị mắng. Chidori là một thành viên cấp 6, đã kiếm đủ tiền để mua một biệt thự lớn nơi cô sống cùng bạn bè, vì vậy việc bị đuổi ra ngoài không phải là vấn đề quá lớn đối với cô. Tuy nhiên, tại kinh đô này, nơi lúa mì là nguồn lương thực chính, Thiếu Nữ Vĩnh Hằng lại mang đến những món ăn đậm chất phương Đông, làm từ gạo. Mặc dù trông oai phong lẫm liệt, Chidori lại là một người rất ham ăn, và việc mất đi hương vị quê hương sẽ là điều không thể chịu đựng được đối với cô.
“Tôi thành thật xin lỗi, tôi xin thề rằng điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
“Cứ hiểu là được rồi. Đi ăn tối đi.”
Bà chủ quán trọ chỉ khẽ mỉm cười với Chidori, người đã cúi đầu thật sâu, rồi cô quay lại nhà bếp để chuẩn bị đồ ăn cho vị kỵ sĩ áo giáp. Ngay khoảnh khắc cô biến mất, không gian xung quanh bỗng chốc bùng nổ.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?! Đó là Hắc Kỵ sĩ phải không?!”
“Không đời nào, chắc chỉ là một tên ngốc nào đó mặc đồ hóa trang thôi.”
“Nhưng mà, hắn ta đã đỡ được chiêu của Chidori như vậy, có lẽ…”
Mặc kệ đám mạo hiểm giả ồn ào bên trái và bên phải, Chidori trở về bàn ăn. Ngồi đối diện cô là một thành viên trong nhóm của cô, gã chiến binh Orc Willow, mỉm cười chào đón.
“Vậy ra ngay cả cô Thần Tốc cũng không thắng được bà chủ quán trọ, tôi hiểu rồi.”
“Im đi.”
Bĩu môi hờn dỗi, Chidori bắt đầu gặm món cá nướng đã nguội, thì Willow lại tiếp tục nói.
“Dù sao thì, bà chủ quán trọ quả thật rất ranh mãnh.”
Với thực lực thật sự của người phụ nữ kia, có lẽ bà ấy còn đủ sức ngăn cản Chidori, khi tay cô ấy đã đặt lên chuôi thanh tachi rồi. Thế nhưng, Kỵ Sĩ Hắc Ám giả kia cũng làm được điều tương tự, đã cản được đòn tấn công của Chidori. Có lẽ bà chủ quán trọ chỉ muốn kiểm tra thực lực của người đàn ông đó mà thôi.
“Vậy ra ta bị đem ra làm bia đỡ đạn sao?”
“Là lỗi của huynh tự dưng xông vào đó chứ.”
Vừa nhấm nháp canh rong biển một cách bực bội, Willow vừa đưa ra một lập luận không thể bắt bẻ.
“Nhưng nếu huynh không ra tay, thì có lẽ ta cũng đã xông vào thay huynh rồi.”
Đôi mắt đỏ rực của Willow bùng lên một ngọn lửa chiến đấu.
“Dù gì thì bọn ta cũng không thể nào đứng yên mà nhìn một kẻ giống hệt Kỵ Sĩ Hắc Ám xuất hiện như vậy được.”
“Quả đúng là như thế.” Chidori gật đầu.
Không như những mạo hiểm giả bình thường chỉ nghe về hắn qua những câu chuyện, các thành viên của Cánh Trắng đã từng chạm mặt người canh giữ Tầng Sáu ngoài đời thực, thậm chí còn đối đầu với hắn. Không còn lựa chọn nào khác, họ đã bị nghiền nát, phải dùng hết toàn bộ ma thạch và trang bị để thi triển bí thuật trở về mặt đất, dù chỉ còn là những cái xác không hồn. Dù được hồi sinh thành công, nhưng họ vẫn phải chịu đựng nỗi nhục nhã đi lại trần truồng khắp thành phố khi trở về từ đền thờ, và nỗi đau mất mát khoảng 300.000 đồng vàng giá trị ma thạch và trang bị vẫn chưa hề nguôi ngoai cho đến tận bây giờ.
“Chidori, đó có phải là kẻ thật không?”
“Nếu huynh hỏi hắn có phải là người canh giữ Tầng Sáu không, thì câu trả lời là không.” Chidori đáp gọn lỏn.
Kỵ Sĩ Hắc Ám sở hữu sức mạnh ngang ngửa với đẳng cấp anh hùng, đã giết chết cả năm thành viên trong nhóm của Chidori khi đó. Đổi lại, cô không hề cảm thấy áp lực và sức mạnh khủng khiếp đó từ Kỵ Sĩ Hắc Ám giả này.
“Tuy nhiên, hắn cũng không phải là loại hàng giả rẻ tiền.”
Dù Chidori đã kiềm chế không dốc hết sức, nhưng người bên trong vẫn chặn được nhát rút kiếm của cô, và bộ giáp không hề có lấy một vết trầy xước nào.
“Huynh có nhận ra không? Khi người đàn ông đó đi, chân hắn không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.”
“Đúng vậy, y hệt như kẻ thật.”
Willow nhớ lại khoảnh khắc mình bị chém đôi từ phía sau, không hề cảm nhận được bất kỳ âm thanh nào. Điều này có vẻ hiển nhiên, nhưng bộ giáp kim loại mà Chidori và Willow đang mặc lại phát ra tiếng lạch cạch mỗi khi họ di chuyển. Dù vậy, trang bị của họ đã được điều chỉnh và đặt làm riêng, nên âm thanh phát ra vẫn yên tĩnh hơn nhiều so với các mạo hiểm giả thông thường.
Phần lớn các mạo hiểm giả đều mặc giáp thông thường hoặc giáp tấm, khiến tiếng lạch cạch của bộ giáp vang khắp các hành lang, và điều đó biến họ thành mục tiêu cho bất kỳ con Kobold lạc lối hay quái vật có thính giác nhạy bén nào dưới mê cung. Nhưng bộ giáp của Kỵ Sĩ Hắc Ám giả kia lại không hề phát ra tiếng động nào cả.
[IMAGE: ../Images/00104.png]
“Chắc chắn đó là một pháp khí cấp cao nhất.”
Willow tặc lưỡi. Pháp khí là những công cụ và trang bị thông thường được truyền dẫn năng lượng ma thuật, nhưng chúng vẫn được phân biệt thành ‘Pháp khí Tiêu hao’ và ‘Pháp khí Vĩnh cửu’.
Những pháp khí tiêu hao, đúng như tên gọi, chỉ dùng được một lần, là những món hàng nhái rẻ tiền, và các cuộn phép thuật như ‘Cầu Lửa’ hay ‘Hồi Phục’ là đại diện tiêu biểu cho nhóm này. Là tinh thể của ma thuật, ma thạch là nguyên liệu cơ bản, và chỉ cần có một số lượng nhất định, việc tạo ra những món đồ này là điều đơn giản. Khi Đế quốc Goldot có mê cung sâu thẳm ngay cạnh, việc nguồn cung cuộn phép thuật của họ dồi dào là điều dễ hiểu. Đặc biệt, việc những cuộn phép thuật này có thể được sử dụng bởi một binh lính bình thường chính là điều khiến chúng trở nên vô cùng giá trị.
Ngược lại, các công cụ vĩnh cửu là những vật phẩm có khả năng tự vận hành ma lực không ngừng nghỉ. Chẳng hạn, một chiếc đèn được yểm "Ma pháp Ánh sáng" sẽ không cần dầu hay lửa mà vẫn phát sáng liên tục cho tới khi hỏng hẳn. Những công cụ như vậy sẽ hấp thụ ma lực trong không khí xung quanh rồi chuyển hóa thành năng lượng để hoạt động. Nghe giải thích có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế, đó là kỳ công sánh ngang với thần linh.
Bản thân con người cũng có thể hấp thụ ma lực từ không khí xung quanh, điều khiển nó để tạo ra sức mạnh bên trong cơ thể, biến thành thứ được gọi là "khí" hay "linh lực". Nhờ đó, họ có thể sử dụng kiếm thuật ma pháp hoặc các phép thuật khác để chiến đấu chống lại quái vật.
Nguyên lý hoạt động của các công cụ vĩnh cửu cũng tương tự như vậy. Về cơ bản, việc cố gắng tạo ra một công cụ ma pháp vĩnh cửu cũng giống như cố gắng tạo ra một pháp sư bất tử vậy. Với những thủ thuật thần thông quảng đại cần thiết, ngay cả một pháp sư hạng 6 của Vương quốc Goldot cũng không thể mơ tới việc tái tạo chúng. Do đó, có thể giả định rằng các công cụ vĩnh cửu do con người tạo ra không hề tồn tại. Nhưng nếu ở bên trong những mê cung bí ẩn với ma lực dày đặc, việc tìm thấy những công cụ đó là lựa chọn duy nhất để sở hữu chúng.
"Hắn ta có thể đã đánh bại Hiệp Sĩ Hắc Ám thực sự và nhặt được trang bị của hắn?"
"Không thể nào. Tin rằng hắn nhận được nó từ một nàng tiên tốt bụng dưới hồ còn đáng tin hơn."
[IMAGE: ../Images/../00008.jpg]
Chidori nhăn mặt gạt đi câu đùa của Willow. Quái vật, về cơ bản là những khối ma lực, khi bị đánh bại sẽ tan biến thành những hạt sáng mỏng manh, chỉ để lại những viên ma thạch quý giá. Đồng thời, những trang bị mà chúng đang mang có thể còn sót lại như những công cụ ma pháp tự nhiên. Những công cụ ma pháp tự nhiên này có thể ở dạng kim loại và thép, mang trong mình sự sắc bén hoặc sức mạnh đáng kinh ngạc, không thể so sánh với trang bị thông thường, khiến chúng đáng giá hàng ngàn đồng vàng, tương đương với mười năm lương tháng của một người lính bình thường.
Trong số đó, những vật phẩm đóng vai trò là công cụ ma pháp vĩnh cửu có giá trị đủ để xây dựng cả một lâu đài.
"Nó đủ vững chắc để chịu được kỹ năng rút kiếm thần tốc, lại còn được phù phép 'Yên Lặng' vĩnh viễn. Nếu bạn trả giá thấp hơn, bạn vẫn có thể dễ dàng thanh toán khoảng 300.000 đồng vàng."
Những quý tộc thượng lưu sống ở khu thứ 3 phải trả số tiền đó để xây nhà, nhưng chắc chắn có những kẻ khao khát sở hữu một vật phẩm như vậy cho riêng mình.
Willow, với vóc dáng tương tự, có thể đã dâng hiến tất cả tài sản mình có, bỏ qua việc nó có thiết kế giống hệt bộ giáp của Hiệp Sĩ Hắc Ám, và quỳ lạy để được nhận lấy bộ giáp đó.
"Hay là chúng ta cứ giết hắn rồi lấy nó đi?"
Và không chỉ Willow có suy nghĩ tương tự. Một số người dường như cũng đã nắm bắt được giá trị của bộ giáp đó, và sau khi chứng kiến Hiệp Sĩ Hắc Ám "giả" bước lên tầng hai, họ bắt đầu xì xào to tiếng hơn về kế hoạch của mình. Mặc dù vậy, trong quán trọ này, nơi bà chủ quán luôn dõi mắt quan sát, bạn sẽ bị cắt đầu và thân gửi riêng về đền thờ đấy.
Đồng thời, cũng có những kẻ nghĩ rằng họ có thể thử mọi cách trong mê cung tăm tối, nơi không có người canh gác, nhưng với bộ giáp đen kịt nổi bật như một ngọn đèn trong bóng tối, việc truy tìm vụ cướp về phía họ không phải là điều khó khăn gì.
Trong Đế quốc Goldot này, nơi mà chỉ cần có tiền là có thể chữa lành vết thương, thậm chí hồi sinh người chết, nên kẻ sát nhân hay những tội ác tương tự chẳng bị trừng phạt bao nhiêu. Nhưng án mạng trong lúc cướp bóc thì lại khác. Ngay khi người đã khuất được hồi sinh, họ có thể đứng ra làm chứng, tội ác liền bị phơi bày. Vì vậy, bọn cướp không thể chỉ giết người là xong, mà còn phải đồng thời phi tang xác chết. Nhưng nếu chuyện đó bị phát giác, thủ phạm sẽ phải chịu hình phạt cực kỳ tàn khốc. Cụ thể là bị hỏa táng khi còn sống, tước đi mọi hy vọng được hồi sinh. Chidori biết rất rõ Willow không phải loại ngốc nghếch đến mức chấp nhận mạo hiểm như vậy. Nhưng dù sao thì, cẩn tắc vô ưu.
"Tốt nhất là không nên. Người bên trong đó cũng không thể xem thường đâu."
Việc hắn có thể ngăn cản kỹ năng rút kiếm của Chidori như vậy không phải là ngẫu nhiên. Dù có lẽ không thể địch lại một Hiệp Sĩ Hắc Ám thực thụ, nhưng hắn chắc chắn sở hữu những kỹ năng đáng gờm. Ít nhất, mấy gã trai hạng ba khoác lác ở bàn bên cạnh kia sẽ bị hất bay ngay lập tức.
"Với bộ giáp trông như thật, cùng tiềm năng và sức mạnh không thể đánh giá thấp… Rốt cuộc gã đàn ông đó là ai?"
"Không có manh mối nào."
Chidori bình tĩnh trả lời câu hỏi của Willow. Họ vẫn chưa có đủ thông tin để xác định danh tính hắn một cách chính xác.
"Chính vì thế chúng ta càng cần phải cảnh giác với động cơ của hắn."
Với sự xuất hiện của Hiệp Sĩ Hắc Ám, khiêu khích mọi mạo hiểm giả trong thành phố này, hắn chắc chắn không phải đến đây để kiếm tiền. Chidori không biết hắn đang âm mưu điều gì xấu xa, nhưng hắn không phải là kẻ có thể để tự do mà không giám sát chặt chẽ.
Về phần mình, Willow đang tu ừng ực bia, đồng thời biến suy nghĩ của mình thành lời nói.
"Tôi biết rồi, nhỡ đâu hắn là một cựu mạo hiểm giả hạng sáu thì sao?"
"Cái gì?"
"Là cựu mạo hiểm giả hạng sáu thì sẽ giải thích được năng lực của hắn, đúng không?" Willow nói, mắt dán vào những múi cơ săn chắc của bà chủ quán trọ.
Bản thân bà cũng từng là một mạo hiểm giả, và là nhân vật trong truyền thuyết, có thể một mình đi lại ở tầng sáu của mê cung. Vẫn là một bí ẩn tại sao bà lại nghỉ hưu sớm để trở thành chủ quán trọ, nhưng có rất nhiều người trông bình thường lại hóa ra là anh hùng trên giường chiếu.
"Dù cô có phủ nhận, nhưng đó có thể là một người thực sự đã đánh bại Hiệp Sĩ Hắc Ám, đoạt được trang bị của hắn, và rời khỏi thành phố."
“………”
Chidori không thể phản bác lại giả thuyết của Willow.
—Chiến đấu với vô số anh hùng, trong suốt hàng ngàn năm đó, Hiệp Sĩ Hắc Ám chắc chắn đã bị đánh bại ít nhất một lần.
Tin đồn kể rằng có thể đã có ai đó giáng đòn kết liễu Hiệp Sĩ Hắc Ám. Và tin đồn đó tiếp tục—
Sau khi đánh bại Hiệp Sĩ Hắc Ám, phía sau là tầng bảy, tầng sâu nhất của mê cung. Những người đến được tầng này sẽ nhận được bất cứ điều gì họ mong ước. Đó là một câu chuyện khó tin, giống như cổ tích, nhưng nhìn vào mê cung sâu thẳm, nơi sản sinh ra quái vật và đá ma thuật từ hư không, thì câu chuyện đó lại trở nên đáng tin hơn.
Tuy nhiên, điều đó sẽ giải thích lý do tại sao những người đánh bại Hiệp Sĩ Hắc Ám lại giữ kín sự thật đó, cố gắng độc chiếm phép màu này, và biến mất khỏi thành phố. Không ai biết truyền thuyết đó có thật hay không. Dẫu vậy, khi không ai có thể đánh bại tử thần mang tên Hiệp Sĩ Hắc Ám, không ai có thể chứng minh tin đồn này là sai, để lại cho tất cả mọi người một tia hy vọng rằng họ có thể đạt được ước mơ của mình bằng cách vượt qua mê cung. Đương nhiên, Chidori cũng là một trong số đó.
“Có lẽ là một trong số những bậc Hạng Sáu đã đánh bại Kỵ sĩ Hắc ám kia chăng—Không, chắc phải là Hạng Bảy thì đúng hơn. Dù sao đi nữa, hắn quay trở lại thành phố vì một lý do phức tạp nào đó, chắc là muốn gây chú ý khi cứ nghênh ngang dạo chơi với bộ giáp ấy?”
“……”
Trong khi Willow vẫn thao thao bất tuyệt, Chidori giữ im lặng. Khoảnh khắc ấy, hình ảnh một người đàn ông đã bỏ lại cô và đồng đội để biến mất thoáng hiện lên trong tâm trí, nhưng cô nhanh chóng lắc đầu xua tan suy nghĩ đó.
“Không thể nào. Đến tận bây giờ, vẫn chưa có ai đánh bại được Kỵ sĩ Hắc ám cả.”
Ngay cả sau cả ngàn năm trôi qua. Do đó—
“Ta sẽ là người đánh bại hắn.”
Nếu những lời này phát ra từ bất kỳ ai khác, người ta sẽ chỉ cười xòa cho là một sự nhiệt huyết ngây ngô. Thế nhưng, đây lại là lời của cô gái sở hữu tài năng thiên bẩm, người đã đạt tới Tầng Sáu khi mới 18 tuổi, Kẻ Thần Tốc Chidori.
Nhìn Chidori, hoàn toàn tin tưởng rằng cô có thể làm được điều đó, Willow lại buông lời trêu chọc.
“Ngươi cứ mãi bận tâm đến Kỵ sĩ Hắc ám đó, đúng không. Sao không thử hẹn hò với hắn đi?”
Vừa nói, hắn vừa chỉ tay về phía cầu thang dẫn lên tầng hai, khiến Chidori khó chịu nhíu mày.
“Cứ mơ đi. Ta đã quyết định từ bé rằng mình chỉ kết nối với một hoàng tử tuyệt vời mà thôi. Ta chẳng buồn bận tâm đến một tên đàn ông mà ngay cả mặt mũi ta cũng không biết là ai!”
“Ta không ngờ ngươi lại có một khía cạnh thiếu nữ như vậy đấy.”
Không giống với danh hiệu chiến thần hung dữ, Willow nhìn nữ chiến binh vừa có vẻ yếu đuối lại vừa vụng về trước mặt mình mà thở dài. Đáp lại, Chidori biểu lộ sự tức giận khi bĩu môi.
“Hứ, ta không muốn bị một kẻ thuộc tộc Orc chỉ biết nói về chiến đấu và phụ nữ đẹp nói những lời như vậy!”
“Nó đã ăn sâu vào đầu óc bọn ta rồi, nên ta không thể phủ nhận điều đó.”
Vừa đáp lời, Willow vừa gọi thêm một phần bia, và mặc dù hắn thuộc tộc Orc, nhưng lại sở hữu trí tuệ vượt trội, khiến hắn không giống một Orc bình thường chút nào.
“Nhưng, ta chỉ muốn nói một điều này thôi. Cái mà các người, loài người, cho là đẹp, hoàn toàn khác với cái mà bọn Orc bọn ta coi là đẹp, nhớ kỹ đấy.”
“Thật sao? Ta cứ tưởng rằng các ngươi thích những tiên nữ mảnh mai, trắng muốt—”
“Không!”
Willow đập mạnh nắm đấm xuống bàn, khiến Chidori phải ngừng lời. Một tiếng động lớn vang khắp căn phòng, và làn da xám của Orc bắt đầu chuyển sang đỏ bừng vì giận dữ.
“Làm gì có chuyện bọn Orc mạnh mẽ như bọn ta lại có bất kỳ ham muốn nhục dục nào với mấy cái cây giá đỗ rừng ấy! Chính vì các người cứ luôn có cái suy nghĩ sai lầm về bọn ta nên mới gây ra bao rắc rối!”
Những cuốn tiểu thuyết khiêu dâm, nơi những tiên nữ xinh đẹp bị bọn Orc xấu xí hãm hiếp, rất phổ biến, ngay cả trong Đế quốc Goldot.
“Màu da của tiên tộc trắng đến mức khiến ta thấy buồn nôn, và bọn chúng chẳng có chút cơ bắp nào, khiến bọn chúng trong mắt bọn ta chẳng khác gì lũ yếu ớt. Dù chúng có linh khí bẩm sinh cao siêu, nhưng chúng chỉ biết la hét thần chú phép thuật phía sau lưng ta, không hề có chút dũng khí nào để sẵn sàng đổ máu trên tiền tuyến như bọn ta. Lúc nào cũng chỉ ra vẻ cao quý với vẻ đẹp và tuổi thọ dài lâu của mình! Cái lũ giá đỗ yếu ớt đó đáng lẽ phải van xin bọn ta bảo vệ chúng mới phải!”
Nếu để tiên tộc nói lên ý kiến của mình, họ lại thấy làn da xám của Orc vô cùng khó coi, và lúc nào cũng chỉ toàn nói về cơ bắp. Trong mắt tiên tộc, Orc chỉ là những kẻ man rợ khát máu. Đương nhiên, sự khác biệt quan điểm này giữa hai chủng tộc đã tạo ra một rào cản sâu sắc giữa họ.
“Vậy thì, loại con gái nào mới hợp ý ngươi hơn?”
Khi Chidori hỏi, Willow thả lỏng một chút và trả lời một cách nghiêm túc.
“Rất đơn giản, một người phụ nữ mạnh mẽ có thể sinh ra những đứa con khỏe mạnh.”
Và, hắn đưa ánh mắt đầy nhiệt huyết về phía thân hình cường tráng, đầy cơ bắp của bà chủ quán trọ.
“H-Hả…”
Chidori muốn buông lời nhận xét "Món này tệ quá!", nhưng rồi cô lại thôi. Bởi nếu làm vậy, chắc chắn gã orc đối diện sẽ lại được dịp thao thao bất tuyệt, mà cô nàng tự xưng "trinh nữ vĩnh cửu" kia khéo lại phóng một cái nĩa shuriken vào gáy cô không chừng. Thế nên, Chidori đành ngậm miệng không nói, chỉ giữ suy nghĩ ấy trong lòng.
"Vậy theo logic đó, nữ kỵ sĩ hẳn là mẫu người của ngươi phải không?"
"Làm gì có người đàn ông nào lại ghét một nữ kỵ sĩ mạnh mẽ, oai hùng chứ?"
Dù hình dung về nữ kỵ sĩ của họ có khác biệt đôi chút, từ một cô gái thanh lịch như công chúa cho đến một cô nàng vạm vỡ như gorilla, Chidori cũng chẳng nhận ra điều đó, chỉ biết gật gù theo. Và cứ thế, trong lúc hai người họ đang mải mê buôn chuyện phiếm mà chẳng ai hiểu ai, những vị khách khác trong quán trọ đã nhanh chóng chuồn ra ngoài, cốt để kể lại sự việc cho bạn bè và đồng đội của mình. Chẳng mấy chốc, khoảng vào lúc chuyển giao ngày mới, toàn bộ mạo hiểm giả trong thành đều đã nghe phong thanh về "Hắc Kỵ Sĩ (?)" đó.