Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6826

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19583

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 882

Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về - Chương 44: Đức tin và Tín đồ (3)

「Vậy nên, xử lý anh thế nào thì được đây, anh Flan? Nói gì đi chứ.」

Tại sao lá thư lại mở ra ngay lập tức chứ?

Những lá thư trước đây chưa từng mở ra ngay. Dù chỉ một lần cũng chưa từng có chuyện như vậy. Ngoại trừ những lá thư được gửi cho ta và Hoàng đế, tất cả những lá thư khác đều phải thỏa mãn một điều kiện nhất định mới có thể mở ra.

Thậm chí cô ta còn chưa chết.

Là do cô ta được Nữ Thần yêu mến nên mới có thể phớt lờ Phước lành sao?

Hay là có một điều gì đó khác mà ta không biết?

Đây là lần đầu tiên ta gặp trường hợp này.

Đầu óc ta trống rỗng.

「Tuy không cần tiền, nhưng anh có biết trên cổ anh đang treo giá bao nhiêu không? Nếu không trả lời nhanh thì…」

Lời nói bắt đầu không lọt vào đầu ta nữa. Cần phải khởi động lại não bộ và suy nghĩ lại từ đầu.

「Cecilia, cô nghĩ sao về Troca?」

Đó là một câu hỏi căn bản. Một câu hỏi mà ta cũng muốn hỏi những người phụ nữ khác, và đặc biệt là những lời phải nói với những người từng là đồng đội của hắn. Chắc nó cũng sẽ giúp ta quay về với dự định ban đầu.

「Trong tình huống này mà anh hỏi chuyện đó sao… Haizz…, tôi sẽ trả lời.」

Cecilia vừa che mắt vừa nở một nụ cười đầy ẩn ý. Bầu không khí vốn đã bao trùm căn phòng nay lại chìm xuống nặng nề vô hạn. Rồi cô ta trưng ra vẻ mặt như một nữ chính trong bi kịch.

「Một người đáng thương. Tôi không thể tha thứ cho việc anh ấy đã tự sát, nhưng dẫu sao với tư cách là một Anh hùng thì cũng ở một mức độ nào đó… anh ấy là một người ổn, và tôi nghĩ anh ấy là một người đáng thương. Nếu không có lời sấm truyền, có lẽ chúng tôi đã có thể thân thiết hơn. Thật đáng tiếc.」

Câu trả lời gần như là ngay tức thì.

Nếu không phải là một câu trả lời đã được suy nghĩ từ trước, thì không thể nào tuôn ra nhanh đến vậy.

「Đáng thương đến mức không thèm nói với hắn một lời nào sao? Lời của cái Nữ Thần cao quý đó thì có gì quan trọng chứ.」

「Haizz… thật tình, anh ấy là một người đàn ông đáng tiếc. Nếu anh ấy không đi đến lựa chọn cực đoan vì không thể tuân theo lời của Nữ Thần, thì giờ này có lẽ đã cùng tôi tiếp nhận những lời răn dạy của Thần…」

Ánh mắt cô ta đã hướng lên trần nhà. Khóe mắt ẩm ướt, tạo ra một bầu không khí như thể sắp rơi lệ đến nơi.

Còn ta thì chỉ thấy tình huống đang diễn ra thật nực cười.

Mà, nhờ vậy mà ta cũng đã tỉnh táo lại.

Vốn dĩ tính cách của cô ta là một khi đã bắt đầu thao thao bất tuyệt thì sẽ chẳng quan tâm người khác nói gì, nên chắc cứ lờ đi là được.

「…đó là suy nghĩ của tôi. Anh thấy sao, còn thắc mắc gì không?」

Ta chẳng còn gì để nói. Vốn dĩ chuyện cô ta thật lòng nghĩ cho Troca là một điều khó tin, còn những lời sau đó thì ta cũng chẳng nghe lọt tai. Trong tình huống này, ta chỉ có thể nói được thế này thôi.

「Lá thư, cô định đọc chứ?」

「Chẳng phải đây là lá thư viết cho tôi sao? Vì thế anh mới đích thân đến đây, đương nhiên là phải đọc rồi. Dù chúng tôi không nói chuyện với nhau vì lời của Nữ Thần… nhưng đọc lá thư cuối cùng anh ấy để lại chắc cũng không sao.」

「Vậy à…, thế thì được thôi.」

Rốt cuộc Cecilia thật sự không biết, hay là biết nhưng lại giả vờ không biết?

Xem ra để có được thông tin về Nữ Thần, ta phải đột nhập vào Tòa thánh rồi.

Thật ra, mục tiêu ban đầu của ta chỉ là lờ đi tất cả và truyền lại những lá thư. Đó là cách nhanh nhất để trở về nhà, và ta cũng chẳng còn lưu luyến gì với thế giới này. Nhưng bây giờ, vì nhiều sự kiện xảy ra mà việc trở về nhà đã trở nên khó khăn. Nếu ta bước vào Đế quốc để sử dụng Ma pháp trận quay về, chắc chắn ta sẽ bị tống thẳng vào ngục tối.

Phần lớn đều là do ta tự chuốc lấy, nhưng mà… dù sao đi nữa.

Ta giật lấy lá thư mà Cecilia đang cầm bằng hai tay rồi nhét vào trong áo. Trong lá thư mới này chắc chắn có thông điệp mà Troca đã giấu đi, nên ta phải điều tra trước. Với trình của cô ta, việc làm giả thông tin trong thư là hoàn toàn có thể.

Rồi ta đứng dậy. Có lẽ do ta đã vô thức căng thẳng nên chân không còn chút sức lực nào.

Cũng có thể là do thần khí đang xâm thực cơ thể ta. Ở nơi này, sức mạnh của thánh kiếm sẽ được khuếch đại.

Trước hết hãy rời khỏi đây và đến Tòa thánh. Ta đã nghĩ rằng mình có thể thu được thông tin, nhưng xem phản ứng của Cecilia thì có vẻ không phải vậy.

「Anh định đi sớm vậy sao? Trước hết hãy đặt lá thư xuống rồi hẵng đi, tôi vẫn chưa đọc mà.」

「Chẳng phải cô nói muốn đọc thư chỉ là nói cho có lệ thôi sao? Dù sao thì ta mang đi, hay cô đọc, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đây chỉ là thư của một kẻ đã chết thôi.」

Khi còn đồng hành, hắn bị đối xử còn tệ hơn cả người vô hình, giờ lại đến nói rằng thực ra cô ta mong hắn còn sống, có ai tin được không? Đương nhiên là không rồi.

「Vậy thì tại sao anh lại định mang lá thư của kẻ đã chết đó đi?」

Để tìm ra bí mật được giấu trong lá thư, ta không thể nói ra câu đó. Không thể nói được.

Không có lý do gì cả.

「Đó không phải là việc của cô.」

Cứ nói qua loa rồi đi thôi.

Chắc là được rồi.

「Anh không ra ngoài được đâu? Nếu vị Hồng Y ở phòng bên cạnh ngửi thấy mùi tội lỗi nồng nặc đó…」

Ta cầm lấy tách trà đặt trước mặt và từ từ ngồi xuống. Rồi ta đưa lá thư trắng tinh đã cất trong lòng cho cô ta. Việc đọc lá thư là lựa chọn của cô ta, ta không thể can thiệp được.

Tuyệt đối không phải vì ta sợ vị Hồng Y kia.

Thế nhưng, Cecilia chẳng những không đọc lá thư mà chỉ đặt nó lên đầu giường.

「Cô bảo sẽ đọc mà? Sao lại cất đi.」

「Vì bây giờ có việc gấp hơn.」

Ánh mắt cô ta hướng về phía ta.

Không khí hoàn toàn chùng xuống.

「Flan, anh không có ý định sám hối sao?」

Một câu nói quá đột ngột.

Trước đây ta thường nghe câu này, nhưng bây giờ, bầu không khí đã khác.

Cùng lúc đó, ta có cảm giác như bị hút vào đôi mắt của Cecilia.

「Có thời gian nói nhảm như thế thì đọc xong cả rồi, mau đọc đi.」

Nhưng vì đã quen nên ta có thể chịu đựng được.

Dù ta trả lời như vậy, đôi mắt cô ta vẫn không hề lay động. Chỉ là một ánh mắt trống rỗng, nhìn ta như thể muốn xuyên thấu tâm can.

「Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi trước, anh… có ý định sám hối không?」

「Tao không làm mấy trò đó. Cũng không có ý định làm. Lôi chuyện cũ ra nói không phải sở thích của tao.」

Thật nực cười khi một kẻ chuyên đào bới quá khứ của người khác như ta lại nói những lời này, nhưng câu trả lời của ta rất rõ ràng.

Ta từ chối sám hối.

Trước câu trả lời dứt khoát, Cecilia thở dài một hơi rồi liếc nhìn ta như thể đã kiệt sức.

「Haizz, chỉ riêng việc tấn công tinh thần Công chúa và bắt cóc Ma Tháp Chủ thôi cũng đủ để anh mục rữa trong tù một thời gian dài rồi. Chẳng phải anh nên gột rửa những tội lỗi đã gây ra trước đây sao?」

「Nói lại lần nữa, tao không có thời gian làm mấy trò đó.」

「Vậy, à…」

Cô ta nắm chặt chiếc vòng tay. Hai cặp vòng vàng không hề hợp với cánh tay mỏng manh. Trong đôi mắt khẽ ngước lên, ta không thấy tiêu cự.

Bầu không khí đột ngột chìm xuống.

Ta cảm thấy một sự bất an mãnh liệt.

「…Ngươi, lẽ nào đôi mắt đó.」

À, phải rồi.

Cái cặp mắt chết tiệt đó.

Cecilia có thể nhìn thấy tội lỗi của người khác. Có vẻ như cô ta đang thăm dò xem tội lỗi mà ta tích lũy trong thời gian xa cách có tăng lên không. Kể từ khi gia nhập đội Anh hùng, ta đã sống rất lương thiện mà.

Ta đã sống rất lương thiện.

Chắc vậy.

「Này, dẹp cặp mắt đó đi. Dù sao thì cô cũng biết cả rồi còn gì? Biết tao đã làm những trò gì rồi mà.」

Dù vậy, ta vẫn không thích bị người khác nhìn trộm quá khứ. Giống như không có thằng điên nào muốn bị cha mẹ bắt gặp đang tự sướng, ta cũng không muốn quá khứ của mình bị trưng ra cho bất kỳ ai.

Vốn dĩ ngay từ lần gặp đầu tiên, cô ta đã co giật khi vừa nhìn thấy mặt ta. Lần gặp đầu tiên chắc cô ta đã thấy hầu hết quá khứ của ta rồi. Cớ gì lại phải xác nhận lại một lần nữa.

「Xem ra để phán xét chính xác, phải trực tiếp đến Tòa thánh mới được…」

「Phán xét cái gì chứ? Đọc thư xong thì mau trả lại đây.」

「Flan, anh có biết rằng bản thân anh rất đáng ngờ không?」

Nụ cười nhàn nhạt mà cô ta vẫn luôn thể hiện cho đến giờ cũng biến mất. Cô ta chỉ để lộ ra khuôn mặt méo mó không chút che giấu, giống như lần đầu gặp mặt.

Giọng điệu ôn hòa cũng không còn nữa. Giọng nói vốn còn sót lại chút đồng cảm giờ đây lạnh lẽo như một tách trà đã nguội.

「Từ cái lời nói vô căn cứ rằng Nữ Thần đã giết Troca, tôi đã nảy ra suy nghĩ, liệu có phải anh đã can dự vào cái chết của Troca không. Tôi thử nói khích một chút…, quả nhiên là đáng ngờ.」

「Nhảm nhí.」

「Nghĩ lại thì anh luôn chỉ trích Nữ Thần. Tôi chợt nảy ra khả năng Troca, người vốn đã bất an, đã nghe theo những lời ngon ngọt của anh và tự sát. Sẽ tốt hơn nếu anh hợp tác… nhưng tôi biết rất rõ rằng anh sẽ không làm vậy đâu.」

「Dù có muốn làm chó đến mức nào đi nữa, sủa bậy không giúp cô trở thành chó được đâu, Cecilia.」

「Bởi vì, nếu không phải vậy thì anh chẳng có lý do gì để trực tiếp đến gặp tôi, cũng chẳng có lý do gì để anh phải đi đưa thư và làm thế giới này hỗn loạn cả, đúng không? Nếu cứ ngồi yên thì đã có thể về nhà một cách yên ổn rồi. Giết Anh hùng và làm thế giới hỗn loạn sao…」

Giờ thì đến lượt ta bị vu khống.

Liệu bọn họ cũng có cảm giác này không?

「Anh không cần phải nói đâu. Những phần chính xác thì chỉ cần xác nhận quá khứ là có thể biết rõ.」

Cecilia buông tay khỏi chiếc vòng. Hai cặp vòng tay không biết từ lúc nào đã biến thành một cặp. Có vẻ như cô ta đã giở trò gì đó. Đề phòng bất trắc, ta nên rút kiếm ra…

A, chết tiệt.

Khi ta định rút con dao găm trong áo ra, vai ta đã bị giữ lại. Quay lại nhìn, một người đàn ông với vẻ ngoài trông có vẻ rất mạnh đang đứng đó.

Khuôn mặt đầy sẹo… bản sao của ta. Có lẽ người đàn ông này là Hồng Y. Chiếc vòng tay kia là tín hiệu để gọi ông ta.

「Dù anh có ra khỏi phòng thì cũng sẽ bị Hồng Y bắt lại ngay thôi. Và nếu không ở cùng tôi thì… anh đã chết ngay lập tức rồi.」

Nghĩa là ngay từ lúc bước vào phòng, ta đã định sẵn là sẽ bị bắt sao?

「Tôi muốn hỏi tất cả những điều tò mò, nhưng vì anh từ chối trả lời nên chỉ còn một cách. Chỉ cần đào bới bộ não đó ra là sẽ biết thôi. Có thể biết được anh đã dùng lý do vô lý đến mức nào để bôi nhọ Nữ Thần, có thể nắm được chi tiết những tội ác mà anh đã gây ra từ trước đến nay…, và cả việc liệu anh có phải là người đã giết Troca hay không. Huhu, vận may đã tự tìm đến chân rồi.」

Tại sao người ở thế giới này lại cứ muốn ăn tươi nuốt sống ta như vậy chứ.

…Mà, sao cũng được.

Để đào bới quá khứ của ta, chắc chắn họ sẽ phải đưa ta đến trụ sở chính của Tòa thánh. Nhân lúc trốn thoát khỏi đó, ta sẽ tiện tay lấy cắp thông tin về Nữ Thần là được.

Vấn đề còn lại là sức mạnh tinh thần của ta sẽ trụ được bao lâu.

Dù không phải là chủ ý của ta, nhưng cũng chẳng sao.

Thoát khỏi Tòa thánh là một việc dễ dàng. Vì ta còn con át chủ bài thứ hai.

「Có thể trả ơn cho Hoàng đế Bệ hạ…, à đúng rồi! Nữ Thần cũng sẽ ban lại lời răn dạy nếu một kẻ tồi tệ nhất như anh sám hối. Thật là một chuyện tốt.」

Khuôn mặt cô ta đang nở nụ cười vui sướng bỗng tối sầm lại.

「Và cả Troca nữa, nếu thấy anh sám hối, anh ấy cũng sẽ vui mừng thôi.」

Dáng vẻ trái ngược với ngoại hình xinh đẹp của cô ta trông như một kẻ điên mắc chứng rối loạn lưỡng cực.

Trông giống như Troca khi thuyết giảng cho ta lý do phải giết Ma vương. Cũng có vẻ giống ta khi sử dụng thánh kiếm quá mức.

「Lý do của cái hoạt động tình nguyện chết tiệt đó là vì cảm giác tội lỗi với Troca sao?」

Thật lòng mà nói, ta không ngờ cô ta vẫn tiếp tục hoạt động tình nguyện cho đến khi ta đến đây. Trước khi nghe tin đồn Thánh nữ đã đến Menit, ta đã chuẩn bị đột phá Tòa thánh.

Nếu lý do cô ta tiếp tục hoạt động tình nguyện là vì cảm giác tội lỗi với Troca đã chết, thì cũng có thể hiểu được.

Vì Cecilia là một người khá nặng tình.

Ngoại trừ việc cô ta cuồng tín và ghét ta, thì trong mọi chuyện, cô ta đều rất nặng tình.

「Anh cứ tùy ý suy nghĩ.」

Lý do cô ta có thể mở lá thư ngay khi nhận được cũng đã được giải thích phần nào. Cecilia đã có cảm giác có lỗi với Troca, không giống những người phụ nữ khác. Vì vậy lá thư mới mở ra.

…Hoặc cũng có thể là do Nữ Thần đã mở nó.

Cecilia cầm lấy tấm mạng che mặt ở đầu giường.

Nó có vẻ hơi khác với cái mà cô ta thường dùng khi đi ra ngoài.

「Dù sao thì, bây giờ anh cũng không thể làm được gì nữa.」

Ta cảm thấy một sự kháng cự mạnh mẽ ở vùng cổ. Chẳng bao lâu sau, một tiếng như cành cây khô gãy vang lên.

Trong ý thức đang mờ dần, quá khứ thoáng chốc chập chờn.

Rồi tất cả chìm vào bóng tối.