Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6826

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19583

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 882

Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về - Chương 45: Đức tin và Tín đồ (4)

Mở mắt ra, trước mắt là một trần nhà xa lạ.

Thật ra thì cũng quen thuộc.

Vì tôi đã từng có kinh nghiệm ở tù một lần rồi. Thế nên tôi không quá ngạc nhiên. Nhà tù thì đâu cũng như đâu thôi. Nếu phải tìm ra điểm khác biệt, thì có lẽ là lần trước tôi không bị trói, còn bây giờ thì cả tay và chân đều bị treo lên tường. Thậm chí không phải chỉ bị trói đơn thuần, mà tôi còn bị dán vào tường trong một tư thế chỉ có thể thấy trong mấy bộ truyện tranh khiêu dâm.

Xem ra mình bị bắt thật rồi.

Vậy thì Valkvogel… chắc cũng đang ở một nơi tương tự.

Lúc trốn thoát thì dắt nó theo cùng là được.

Tôi thử cử động tay chân. Không như mấy cái kịch bản sáo rỗng, xiềng xích không hề lỏng lẻo. Ngược lại, tôi càng cố cử động thì chúng càng siết chặt vào da thịt.

Dựa vào loại công cụ trói buộc này, có lẽ đây là trụ sở chính của Tòa thánh.

Và là một phòng giam dưới lòng đất.

Vậy thì, giờ lên kế hoạch trốn thoát thôi nhỉ…

- Keng!

Cánh cửa song sắt mở ra. Tôi đã nghĩ phải một hai tiếng nữa mới có người đến, không ngờ họ lại xuất hiện nhanh như vậy.

Mà, sao cũng được. Khoảnh khắc tôi dùng đến con át chủ bài thứ hai, kế hoạch các thứ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Người xuất hiện là Thánh nữ, Cecilia với gương mặt không đổi. Chỉ có điều, ngoại hình của cô ta đã khác trước. Khoác bên ngoài bộ trang phục trắng tinh nhằm tôn lên sự trong trắng là một chiếc áo choàng đen mà cô chưa từng mặc bao giờ. Trông nó thật chẳng lành chút nào.

Đến cả biểu cảm của cô ta cũng thật đáng sợ. Một người giàu cảm xúc mà lại không để lộ biểu cảm gì thì đúng là một chuyện đáng gờm.

「Lá thư─」

Chát!

Má tôi bỏng rát. Hỏi một câu thôi mà cũng sai đến thế sao?

Và chẳng phải mấy cuộc thẩm vấn hay tra tấn thông thường đều là hỏi trước rồi mới phạt sau à?

「Cô quá đáng─」

Chát!

Hai phát liên tiếp. Tôi thậm chí còn chẳng có thời gian mà thắc mắc.

Một âm thanh giòn tan, trong trẻo lặng lẽ vang vọng.

「Cô sẽ hối hận đấy.」

Sau khi đọc được quá khứ của tôi, cô sẽ phải hối hận vì hành động vừa rồi. Vị Thánh nữ của chúng ta có vẻ không sợ tương lai thì phải, khi mới chỉ đọc được phần nổi của tảng băng chìm mà đã làm ra chuyện này.

Chát!

「Từ bây giờ, chúng ta sẽ dành thời gian để đối mặt với quá khứ, thưa ngài Flan. Tôi sẽ lật giở những tội ác mà ngài đã gây ra bấy lâu nay, và để ngài nếm trải chúng, vậy nên hãy cùng tận hưởng nhé.」

「Quá khứ không phải là thứ muốn là có thể tùy tiện lật xem được đâu nha~」

「Ta không biết liệu một con thú không phải người có thể hối cải hay không, nhưng vì ngươi từng là đồng đội của Troca, ta tin ngươi có thể làm được.」

Nhìn vào không khí này, có vẻ như tôi không thể kéo dài thời gian được nữa rồi. Tôi muốn nói chuyện thêm một chút, nhưng sao lại đột ngột vào thẳng vấn đề như vậy chứ?

Thú thật là tôi đã rất bối rối. Vì vậy, tôi đã cố tỏ ra thản nhiên. Quá khứ chỉ là chuyện đã qua, tôi không nhìn lại phía sau mà chỉ tiến về phía trước. Tôi muốn mình trông như vậy.

Thật ra, tôi không muốn cho bất kỳ ai biết.

Quá khứ xấu xí của tôi.

Dù là quá khứ nào đi nữa, nếu bị lật giở một cách đột ngột như vậy, cảm giác kháng cự sẽ rất mãnh liệt.

Dù câu chuyện này cũng có khá nhiều người biết, nhưng mà… vẫn còn… quá sức với tôi.

…À, Sư phụ khốn kiếp từng nói. Rằng lý do tôi muốn đưa lá thư là để gột rửa tội lỗi trong quá khứ, không phải sao? Lúc đó tôi đã lờ đi, nhưng giờ nghĩ lại thì cũng có lý. Sau khi Troca chết, tôi chẳng thể làm được gì cả. Vì quá trống rỗng, nên có lẽ tôi đã đưa ra lựa chọn đó.

Giá mà mình nhận ra điều đó sớm hơn một chút.

Sau bao lần trốn chạy, cuối cùng lại phải đối mặt theo cách này.

Bàn tay của Cecilia đang đến gần. Nhưng tôi không thể từ chối hay chống cự. Cô ta giữ chặt gò má đang bỏng rát của tôi như thể đang vuốt ve, và rồi, trán cô ta chạm đến ngay trước mắt tôi.

…Đành phải chấp nhận thôi. Tội ác do mình gây ra thì đương nhiên phải do chính mình dọn dẹp.

Mình đã quyết tâm chỉ nhìn về phía trước rồi mà.

Và rồi, khi trán chúng tôi từ từ chạm vào nhau.

Ý thức của tôi đảo lộn.

* * *

Dù bạn có cố gắng thay đổi quá khứ đến đâu, nếu bản thân hiện tại không thay đổi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vì vậy, để được hạnh phúc, bạn phải nhìn về phía trước chứ không phải ngoảnh lại phía sau. Không có gì ngu ngốc hơn việc bị chôn vùi trong khoảnh khắc sẽ không bao giờ trở lại.

Trên đời này có vô số những lời nói tương tự như vậy.

Và trong số đó, đôi khi có những trường hợp dù lý trí có thể hiểu được những lời đó, nhưng trái tim lại không thể.

Cơ thể uể oải, mí mắt trĩu nặng. Đó là cảm giác mà bất kỳ ai trên đường đi làm cũng có thể đồng cảm. Điểm khác biệt là tôi đang cảm nhận nó ở một thế giới khác, nơi có kiếm và phép thuật.

Hôm nay đã là ngày đi làm thứ 100 và… 13 rồi.

Tại sao tôi lại phải đi làm ư?

Vì dù được triệu hồi đến thế giới này với tư cách là Anh hùng rồi bị vứt bỏ ở Lục địa Ma giới suýt chết, nhưng bằng cách nào đó tôi đã tìm được việc làm.

Làm sao tôi có thể tìm được việc ở Lục địa Ma giới, nơi mà cứ thấy con người sống là tra tấn đến chết hoặc ăn tươi nuốt sống ư? Một nhân tài như tôi, người đã suýt giành được chức vô địch trong một cuộc thi hùng biện, làm sao Ma tộc có thể bỏ qua được chứ. Tất cả là nhờ năng lực xuất chúng của tôi cả.

Dĩ nhiên là nói dối rồi.

Tôi có thể sống sót hoàn toàn là nhờ may mắn.

Nếu không phải ngay trước khi bị ma thú ăn thịt, một Ma tộc cấp cao nào đó thấy tôi vừa mắt và giữ lại mạng sống cho tôi, thì giờ này tôi đã thành phân của ma thú, bị vứt bỏ đâu đó trong rừng rồi.

Nhưng nhờ lời nói “vừa mắt” của Ma tộc đó, tôi đã sống sót và được đưa vào trại tập trung dành cho con người ở Lục địa Ma giới.

Thế nên, tôi đang làm việc trong một nhà máy do Ma tộc cấp cao đó sắp xếp. Thậm chí chức vụ cũng cao, nên nếu không đi làm, tôi sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Ban đầu, tôi cũng đã nôn mửa vài lần, thậm chí cố tự tử đến mấy chục lần… nhưng giờ thì quen rồi. Dù sao công việc cũng đơn giản, và nếu buông bỏ hết mọi thứ trong lòng thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Việc cần làm ngay khi đến nhà máy là kiểm tra chỉ tiêu của ngày hôm nay.

Chỉ tiêu hôm nay là ba thùng.

Để làm ra ba thùng thì chỉ cần khoảng một tiếng là đủ. Chắc vì vậy mà tâm trạng tôi tự dưng tốt lên.

Sau khi kiểm tra chỉ tiêu, tôi đi vào phòng điều khiển.

Một phòng điều khiển đơn sơ chỉ có một chiếc ghế và một cái cần gạt. Việc tôi cần làm là kéo cái cần gạt gỉ sét có tay cầm màu đỏ. Chỉ cần nắm lấy tay cầm một cách bình thường và kéo nó xuống.

Gùuuuu, cạch.

Rắc.

Xoẹt.

Rắc rắc rắc.

Thế là mọi thứ kết thúc.

Tôi lấy con dao cùn đã được chuẩn bị sẵn, vò mặt vài cái rồi rời khỏi phòng điều khiển, tiến vào hành lang xám xịt, lạnh lẽo. Đi bộ như vậy vài phút là đến phòng làm việc.

Tại phòng làm việc, có một công trình kiến trúc khổng lồ hình khối lập phương.

Nếu quan sát kỹ xung quanh công trình đó, sẽ thấy có những vòi nước. Sau khi kéo cần gạt, nếu mở vòi nước, chất lỏng bên trong khối lập phương sẽ chảy ra. Tôi lấy những chai thủy tinh trong thùng gần đó, đưa đến miệng vòi. Sau đó, tôi vặn van để đổ đầy chất lỏng vào chai, và khi chai đầy, tôi đặt nó vào thùng.

Cứ lặp lại như vậy vài lần, chất lỏng màu đỏ với mùi kinh tởm sẽ lấp đầy chiếc thùng.

Một thùng chứa khoảng 20 chai, vậy nên hôm nay chỉ cần làm 60 chai là xong việc.

Bạn hỏi chất lỏng này là gì ư?

Đây là chất lỏng mà các Ma tộc cấp cao phải sử dụng để tồn tại, thành phần chính là máu và thịt người. Thế giới này có vẻ như có mật độ dân số cao đến kinh khủng, nên dù có xay người hàng loạt thế này mà dân số vẫn duy trì được, thật lạ lùng.

Nếu dù có vặn van thế nào mà chất lỏng không chảy ra, tôi sẽ phải trực tiếp đi vào bên trong khối lập phương. Thường thì khi đổ đầy được một thùng, chất lỏng sẽ không chảy ra nữa. Lý do phải vào trong khối lập phương là để loại bỏ những tạp chất đã được ‘ép’ ra trước khi cho nguyên liệu tiếp theo vào.

Tôi lấy một chai thủy tinh mới và đưa đến vòi nước. Nhưng chất lỏng chỉ nhỏ giọt vài giọt rồi không chảy ra nữa.

Vậy thì, việc tôi cần làm bây giờ là…

Trả giá cho những hành động của mình.

Tôi mở cánh cửa của khối lập phương mà chỉ có người quản lý mới mở được. Rồi tôi bước vào bên trong. Mùi hôi thối nồng nặc ở đó đã trở nên quen thuộc đến đáng sợ.

Cảnh tượng bên trong khối lập phương là một màu đỏ. Chỉ có thể diễn tả là một màu đỏ mà thôi.

Không còn tìm thấy hình dạng của những con người đã được dùng làm nguyên liệu nữa. Những khúc xương cứng như hộp sọ đã vỡ vụn, vương vãi khắp nơi như những bông tuyết, ngoài ra chỉ toàn là thịt đỏ. Mới vài ngày trước thôi, tôi còn không thể nhịn được cơn buồn nôn. Giờ đây, cơ thể tôi đã phản ứng một cách quá đỗi quen thuộc.

Việc cần làm là dùng con dao đã chuẩn bị sẵn để cạo đi những mảng thịt dính chặt, còn những mảnh thịt vụn vương vãi dưới sàn thì gom hết vào bao rồi ném cho ma thú ăn.

Dù sao thì điều kiện làm việc như thế này cũng đã tốt hơn nhiều rồi. Ngày xưa, tôi còn phải tự tay chặt người sống ra từng khúc rồi chế biến.

Giờ thì chỉ cần kéo cần gạt là những người bên trong khối lập phương sẽ bị cắt nhỏ, phân giải thành chất lỏng rồi đổ vào chai là xong. Dọn dẹp cặn bã chỉ là việc phụ, nên bỏ qua.

Chỉ trong vòng một năm mà thăng tiến với tốc độ này, sau này có khi tôi còn có thể trở thành cán bộ của quân đoàn Ma Vương cũng nên.

Ha ha.

…Những lúc bật ra tiếng cười vô nghĩa thế này, tôi lại cảm thấy mình như phát điên. Nhưng tôi vẫn bình thường. Chẳng lẽ tôi đang làm gì sai trái sao?

Nếu không làm việc này, người chết sẽ là tôi. Bán rẻ niềm tin và ý chí cho Ma tộc để sống sót, liệu đó có phải là điều sai trái?

Dĩ nhiên, bây giờ tôi có thể sống bằng những công việc khác. Vì tôi cũng đã dành dụm được một ít tiền. Phải, cũng đủ để sống qua ngày. Nếu sống lay lắt với một bữa mỗi ngày… tôi có thể cầm cự được 10 năm, hoặc hơn thế nữa.

Nhưng tại sao tôi phải làm vậy?

Nữ Thần đã bỏ rơi tôi. Khi mà người đại diện cho cái thiện ở thế giới này đã vứt bỏ tôi, thì tôi có lý do gì để bảo vệ cái thiện nữa chứ?

Tôi nhặt những mảng thịt dính trên tường và sàn nhà, cho vào bao. Những mảng thịt dính chặt như chất nhờn không thể gỡ ra, tôi dùng dao cạo sạch rồi cho vào. Mảnh xương thì tôi cứ vứt đại ra ngoài, lát nữa sẽ có người dọn dẹp lo liệu.

Sột soạt.

Trong lúc đang làm việc, tôi nghe thấy một tiếng động lạ. Tôi quay đầu về phía phát ra âm thanh. Giữa những mảnh thịt đỏ, tôi thấy một đôi mắt nhỏ. Đó không phải là ánh nhìn vô hồn của một xác chết. Đó là một đôi mắt chứa đầy hy vọng và sợ hãi.

Mắt chúng tôi chạm nhau.

Chủ nhân của ánh nhìn đó là một đứa trẻ, giỏi lắm cũng chỉ trạc tuổi học sinh tiểu học.

「C… Cứu…」

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu là ma thú ở bên trong thì tôi toi đời rồi. Chỉ là một đứa trẻ sống sót thôi mà.

Phải rồi, vậy thì… phải xử lý công việc cho gọn gàng thôi.

Không làm là bị mắng đấy.

Từ một lao công người thường, giờ tôi đã đeo băng tay quản lý. Tố cáo những kẻ phản động sẽ được thưởng hậu hĩnh, hơn nữa tôi còn tạo dựng được lòng tin đến mức thỉnh thoảng còn được gặp cán bộ quân đoàn Ma Vương, nên tôi không thể làm việc qua loa được.

Ngay từ đầu, nếu Nữ Thần không bỏ rơi tôi.

Hoặc nếu nơi bà ta vứt bỏ tôi không phải là Lục địa Ma giới, thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.

Nhưng giờ đó cũng chỉ là những giả định vô nghĩa.

Tôi tiến lại gần cậu bé, hay cô bé, đang bị chôn vùi giữa đống thịt. Đứa trẻ đó khi thấy tôi dường như đã tràn ngập cảm giác an tâm, nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng.

Tôi dùng lưỡi dao đang cạo thịt, vô cảm đâm vào cổ đứa trẻ. Một cảm giác như nghiền nát miếng thạch dẻo, cùng lúc đó, máu tươi màu đỏ thẫm bắn lên quần tôi.

Khục, cùng với một tiếng kêu tắt lịm, ánh nhìn hướng về tôi tan rã.

Cảm giác không dễ chịu gì. Cứ như đang mổ lợn ở tiệm thịt, lần đầu tôi đã nôn mửa không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ thì đã quen đến mức đáng sợ.

「Ôi, đau lưng quá…」

Chỉ là thấy đau lưng mà thôi.

Và giờ tôi lại lặp lại công việc này.

Đẩy người ta vào chỗ chết rồi đóng cửa lại. Sau đó kéo cần gạt, đổ đầy chất lỏng chảy ra vào chai rồi cho vào thùng. Những gì còn sót lại thì gom lại một chỗ, ném cho ma thú ăn. Rồi lại đẩy người ta vào chỗ chết…

Ngày xưa, đến đoạn này chắc tôi đã không chịu nổi mà nôn thốc nôn tháo.

Nhưng mấy chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa. Vì bữa ăn hôm nay có bánh mì và thịt, là thịt đấy, nên tôi chẳng có thời gian để lãng phí cho những cảm xúc vô bổ đó.

Việc tôi cần làm chỉ là lo cho đủ chỉ tiêu hôm nay.

Ba thùng thì chỉ cần lấp đầy khối lập phương bốn lần là xong.

Thời gian làm việc mất khoảng 1 tiếng 20 phút.

Nguyên liệu tôi đã dùng hôm nay… chắc khoảng 120 người.

Sau khi xong việc cũng không có gì phải làm.

Vì vậy, tôi vui vẻ đi thẳng về nhà.

Hôm nay tôi được ăn thịt. Có lẽ vì thế mà bước chân tôi nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Vừa về đến ngôi nhà ấm cúng, ý thức tôi dần mơ hồ.

Ý thức…

* * *

Khi tôi mở mắt ra, đó là một nơi quen thuộc.

Và Thánh nữ đang ở đó. Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên khóe mắt cô ta. Phần bi thương còn chưa đến mà.

Dường như nhận ra tôi đã tỉnh, cô ta tiến lại gần.

「Đồ bẩn thỉu, ghê tởm, xấu xa, ngươi là kẻ không đáng được cứu rỗi, Flan.」

「…Nói điều hiển nhiên.」

Lý do tại sao tôi cố gắng che giấu nó đến thế, tại sao những người khác lại đối xử với tôi một cách bất thường. Lý do chính là đây.

Những hành vi tàn ác đến mức không thể gọi là con người.

Ánh mắt khinh bỉ hiện lên trên gương mặt vô cảm của Cecilia. Lòng tôi không quá đau đớn, vì chính tôi nhìn lại cũng thấy ghê tởm những việc mình đã làm. Đó là điều tôi phải chấp nhận.

Thật ra thì cũng đau. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng đối mặt với nó vẫn hơi nặng nề.

「Chẳng phải cô đã biết hết rồi sao? Bây giờ mới tỏ ra thế này thì có hơi… đến tôi cũng thấy đau lòng đấy.」

Nhưng chuyện này ai cần biết đều đã biết cả rồi.

Đặc biệt là cô ta, tôi cứ nghĩ cô ta đã biết tất cả chứ.

「Nếu không chạm trán, chỉ có thể thấy một cách sơ lược thôi. Tôi không ngờ mình lại phải chứng kiến một cảnh tượng chi tiết và kinh hoàng đến vậy, Plion.」

Tôi gượng nở một nụ cười hạnh phúc trước ánh mắt khinh bỉ của cô ta.

「Ha ha, đó là chuyện của lúc đó. Giờ tôi đã cải tà quy chính, là một Flan hoàn toàn mới rồi.」

Cảm giác tội lỗi đè nặng lên toàn thân. Nếu không cố tỏ ra vui vẻ, tôi có cảm giác mình sẽ sụp đổ mất. Tôi đã nghĩ mình đã vượt qua tất cả, nhưng quả nhiên, đối mặt lại với những chuyện đó mà vẫn bình thản được thì liệu có còn là người không.

「…Câm cái miệng đó lại.」

Có vẻ như cô ta không thích bộ dạng cười toe toét của tôi.

Có nhiều người đối xử với tôi đặc biệt khắc nghiệt. Những người không suy nghĩ một cách bình thường, chỉ chăm chăm áp đặt công lý của riêng mình.

Tôi hiểu. Không phải họ bất thường hay điên rồ.

Kẻ điên là tôi. Làm gì có ai đối xử bình thường với một kẻ điên chứ.

Nói chuyện bình thường với một tên tội phạm đã giết hàng ngàn, hàng vạn người một cách thản nhiên ư? Đó không phải là việc dễ dàng.

Ngay cả tôi cũng không làm được.

Nếu không phải là một con điên như Aeon, thì cảm giác ghê tởm nảy sinh trước tiên là điều bình thường. Hoàng đế thì vì đống thông tin mật của quân đoàn Ma Vương mà tôi giao nộp còn chất như núi nên đã bỏ qua. Alliana chỉ biết sơ sơ tôi là kẻ xấu nên không hề nương tay. Còn Sư phụ… chính ông ấy cũng đã giết nhiều người nên không thể mạnh tay được.

「Rồi, rồi. Tôi biết rồi.」

「Ngươi… cần phải sám hối một cách chân thành và sâu sắc. Tôi thề với Troca, nhất định sẽ khiến ngươi cải tâm.」

Cecilia chắp hai tay lại và nhắm mắt. Nhìn bộ dạng đột nhiên im lặng của cô ta, có lẽ cô ta đang cầu nguyện.

Sám hối, sám hối à…

Tôi cứ nghĩ mình đã trả hết nợ rồi chứ. Tôi đã phải chịu đựng nỗi đau còn lớn hơn những nỗi đau mà tôi đã gây ra cho người khác.

Đôi mắt trắng tinh một lần nữa hướng về tôi. Ánh nhìn chứa đầy cảm xúc tiêu cực ấy như thể đang lên án tôi là một tội nhân, khiến tôi cảm thấy ghê tởm đến mức khó mà chịu đựng nổi.

Tôi đúng là tội nhân. Nhưng tôi làm vậy là để sống. Nếu tôi không giết, người chết sẽ là tôi.

Cho nên.

Cho nên…

Cánh tay bị trói chặt đau nhói. Cảm giác như máu không thể lưu thông.

…Mày nghĩ có ai muốn làm những chuyện đó sao. Mày có dám chắc là trong hoàn cảnh đó mày sẽ không làm như vậy không?

Tôi chỉ có thể nuốt những lời muốn nói vào trong.

Vì dù tôi có nói gì đi nữa, cô ta cũng sẽ không nghe.

「Hãy nếm trải thêm nghiệp chướng của mình đi.」

Nghiệp chướng à.

Thú vị thật. Để xem sau khi thấy hết quá khứ của tôi, cô còn có thể nói những lời đó, làm ra bộ mặt đó được không.

Cecilia từ từ tiến lại gần. Vầng trán trắng ngần của cô ta hướng về phía tôi. Một mùi hương thánh thiện đến mức buồn nôn bao trùm xung quanh. Vầng trán trong sạch đến mức khiến tôi cảm thấy tội lỗi của Thánh nữ sắp chạm vào tôi.

Tách.

Trán chạm trán.

Và ý thức một lần nữa tan biến vào nơi xa xăm.