Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6826

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19583

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 882

Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về - Chương 23: Sư phụ và đệ tử bất tài (5)

Bị dây thừng trói lại là một việc phiền phức hơn tôi nghĩ. Cái trò kỳ quặc là dùng cơ bắp làm đứt phựt sợi dây đang siết chặt toàn thân như trong manga, một khi đã là người thì không thể nào làm được. Dây mỏng thì không nói, chứ mấy sợi dây thừng dày dùng để kéo co thì chút sức mọn của con người tuyệt đối không thể phá hỏng nổi.

Vậy thì phải thoát ra bằng cách nào đây?

*Xoẹt, xoẹtttt.*

Con người là chúa tể của vạn vật. Phải dùng công cụ chứ.

Con dao găm của Nikola lúc nào cũng được giấu trong người. Trông nó có vẻ là đồ trang trí cao cấp, nhưng lưỡi dao lại sắc bén như thể có thể cắt được mọi thứ.

Nhờ nó mà tôi có thể dễ dàng cởi trói khỏi cây cột.

Sư phụ có vẻ muốn tôi dùng ma lực để xóa sổ sợi dây thừng, nhưng tôi không thể dùng thứ sức mạnh đó được. Vốn dĩ lượng ma lực của tôi đã ít đến mức nực cười rồi, làm sao mà dùng được kỹ thuật cao cấp như vậy chứ.

Bà nhăn mặt rồi đưa tay về phía tôi.

“Việc vận dụng ma lực của ngươi vẫn tệ như mọi khi. Cứ dựa dẫm vào những thứ như vậy, sau này sẽ gặp vạ lớn đấy.”

“Mấy lời tầm phào đó thôi đi. Vào thẳng vấn đề chính đi ạ.”

Tôi gạt nhẹ bàn tay đang chìa ra rồi chống tay xuống đất đứng dậy. Cảm giác như dư âm của sợi dây thừng vẫn còn hằn trên người.

Tạm thời, tôi sẽ giả vờ kế thừa thứ võ vẽ vớ vẩn này. Thật ra việc kế thừa cũng chẳng có gì to tát.

Chỉ cần vận động cơ thể một chút, rồi nói là đã học qua loa là được. Có vấn đề gì sao?

“Ngươi đã trở thành một con cừu non ngoan ngoãn rồi nhỉ. Giá như trước đây ngươi cũng được như vậy thì tốt biết mấy. Khụ.”

Dù máu từ đáy phổi trào ra và nôn xuống đất, Sư phụ vẫn không hề nhúc nhích. Dáng vẻ đó trông như một cây đại thụ đã mục rễ.

“Chúng ta đừng nói chuyện quá khứ nữa.”

Tôi xoay con dao găm vài vòng rồi lại cất vào trong người.

Sư phụ dùng tay áo lau qua loa vết máu trên miệng rồi rời khỏi phòng. Tôi vội vã bước theo sau, ra đến nơi thì thấy sương mù đã giăng kín đất trời.

“Ngồi xuống đi. Ta sẽ bắt đầu ngay đây.”

Tôi ghét cay ghét đắng việc phải ngồi trên nền đất.

*Phịch.* Tôi ngồi phịch xuống mà không cần chống tay. Bụi đất bay lên trong chốc lát rồi lắng xuống.

Sư phụ bước đến với vẻ mặt vô cảm rồi đặt tay lên lưng tôi. Sau đó là sự im lặng. Một cảm giác hơi kỳ diệu bao trùm toàn thân.

“...Lượng ma lực còn ít hơn cả gà.”

“Thật xin lỗi quá. Vì lượng ma lực của tôi ít. Đã thế này thì chắc tôi không dùng võ thuật được đâu nhỉ?”

*Khụ, khẹc.*

“Không. Không sao cả. Ngươi đến từ cùng một thế giới với Troca, nên chắc chắn ngươi cũng có thể làm được... Phải. Chắc chắn là được.”

Một dòng chất lỏng nóng hổi chạm vào gáy tôi. Rồi một luồng khí không thể diễn tả bắt đầu chảy vào cơ thể tôi.

“Bây giờ người đang...”

“Im nào. Ta đang tạo ra một cái ‘bình chứa’.”

Đó là một cảm giác kỳ diệu. Nên gọi là cảm giác như đang được truyền dịch chăng? Không phải là một cảm giác dễ chịu cho lắm.

Tạo ra một cái bình chứa để tôi có thể kế thừa võ nghệ. Chẳng khác nào đổ nước vào một cái chum bị thủng đáy.

Chắc chắn Sư phụ cũng biết điều đó. Rằng dù có truyền sức mạnh vào thì nó cũng không thể đầy lên được.

Có lẽ vì vậy mà lượng ma lực chảy vào cơ thể tôi dần dần bao bọc lấy xung quanh, rồi bắt đầu đồng hóa.

“Thế này là được rồi. Hôm nay chỉ cần đến đây thôi. Giờ thì dồn sức vào mắt đi.”

Bà đấm vào lưng tôi vài cái rồi nắm lấy đầu tôi.

Phàm đã là đệ tử thì phải nghe lời sư phụ. Dù mối quan hệ của chúng tôi có nát bét và chẳng có chút tình cảm tốt đẹp nào, nhưng sư phụ vẫn là sư phụ. Tuyệt đối không phải tôi nghe lời vì chuyện quá khứ.

Tôi dồn sức vào mắt, giống như cách gồng sức ở cánh tay.

Tầm nhìn của tôi lóe lên rồi tối sầm lại. Sau đó, xung quanh dần sáng lên.

Cuối cùng, một thế giới đen trắng lấp đầy đôi mắt tôi.

Mặt đất màu đen. Bầu trời màu xám. Một khung cảnh như thể đang nhìn thế giới qua một bức ảnh đen trắng hiện ra.

Đó là con mắt đọc được dòng chảy, Tâm nhãn.

Chỉ trong vài phút mà đã có được Tâm nhãn, thứ cần thiết nhất khi đối đầu với ma thú vô hình. Lúc nào tôi cũng cảm thấy, bên này đúng là cái gì cũng giải quyết được bằng quan hệ.

Vậy mà lúc tôi tha thiết muốn có nó thì lại chẳng được.

“Có vẻ ngươi đã thấy rồi. Vậy là được.”

Thấy tôi tò mò nhìn xung quanh, Sư phụ gật đầu với giọng điệu hài lòng.

Tôi muốn tuôn ra một tràng phàn nàn nhưng không thể. Dù sao đây cũng là một công cụ khá hữu dụng, và cãi nhau cũng chẳng được lợi lộc gì.

“Một kẻ tầm thường như tôi làm sao có thể kế thừa võ nghệ của Sư phụ thì tôi không rõ, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể.”

Dù có tìm được lá thư thì cũng vô dụng nếu không thể mở nó ra.

Phải làm cho bà ấy nói ra suy nghĩ của mình về Troca thì lá thư mới có thể mở được. Tôi không có đủ thời gian để ngồi yên một chỗ và học thứ sức mạnh vô dụng này.

Nhưng tôi cũng không thể không nói chuyện với Sư phụ được. Nếu người cần nhận thư chết đi, không biết lá thư sẽ ra sao nữa.

Vì vậy, tôi sẽ vừa học võ nghệ, vừa liên tục hỏi về Troca. Để lá thư có thể được mở ra.

Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá lâu, một cơn đau nhói ập đến trên mặt. Việc liên tục sử dụng Tâm nhãn không tốt cho cả ma lực lẫn thị lực. Đã vậy đây còn là lần đầu tiên tôi sử dụng, làm sao có thể ổn được khi duy trì nó quá lâu.

“Thưa... đến đây là được chưa ạ.”

“……”

“Sư phụ?”

Sư phụ, người đang lảo đảo như một con bù nhìn cũ nát, ngã gục xuống đất. Cây trâm cài trên tóc bà cắm phập xuống nền đất.

Ngất xỉu, à không, phải nói là bất tỉnh.

Tôi đến gần kiểm tra tình hình thì thấy máu đang chảy ra từ mọi lỗ trên mặt bà.

Cứ để bà ấy nằm trên nền đất bẩn thỉu này thì tình hình sẽ không khá hơn được.

Tôi dùng hai tay đỡ Sư phụ lên và đi về phía võ đường. Dù không thích tình hình hiện tại, nhưng tôi có cảm giác mình phải làm gì đó.

Tôi nhẹ nhàng đặt bà nằm xuống giữa võ đường. Có vẻ như ý thức của bà đã hoàn toàn biến mất, không có bất kỳ phản ứng nào.

Võ đường rộng lớn này thật tĩnh lặng và lạnh lẽo. Cảm giác như chỉ còn lại một mình tôi trên thế giới này. Một cảm giác mà tôi ghét đến rùng mình.

Tôi không biết lý do tại sao Sư phụ lại ám ảnh với việc kế thừa võ nghệ đến vậy.

Nếu đoán, có lẽ bà muốn tìm một người có thể đạt đến cảnh giới mà bà không thể. Troca đã chết, nên nạn nhân tiếp theo là tôi.

Tôi xoa bóp cơ thể đang mỏi nhừ và nhìn xuống Sư phụ. Nỗi bất an mà bà cố gắng che giấu hiện rõ trên khuôn mặt.

Nếu định làm ra vẻ mặt đó, thì thà rằng ngay từ đầu cứ hối hận về Troca đi. Dù không còn nhiều thời gian, vậy mà lại đi truyền thụ võ thuật cho một kẻ như tôi.

“Bà nói trục xuất chỉ là nói đùa thôi sao? Thật nực cười.”

Tôi hỏi người sư phụ đang nằm sõng soài.

Đương nhiên là không có câu trả lời nào. Vậy mà tôi vẫn tiếp tục nghĩ xem nên nói gì tiếp theo.

Chắc hẳn bà đã nhìn thấy Troca khóc dưới mưa qua màn sương mù. Vậy mà lại nói như thế. Nếu thật sự không còn lưu luyến gì với Troca, thì đáng lẽ bà phải đập nát cây trâm đó trước tiên. Rốt cuộc tại sao lại cài món đồ trang sức đó lên tóc như một báu vật quý giá chứ.

“Thật sự, người có nghĩ tình hình bây giờ, khi người nói những lời nực cười rồi ngã quỵ như thế này, là hợp lý không, hả?”

Vậy mà bây giờ lại nói kẻ đã chết thì cũng đã đi rồi, bảo tôi học võ thuật của bà sao?

“Dậy mà nói chuyện đi chứ!!!”

Tôi vô thức vung nắm đấm. Tôi đang đứng còn Sư phụ thì nằm, nên nắm đấm tự nhiên sượt qua không trung và đấm vào cây cột.

Nắm đấm đau điếng. Giọng nói của tôi vang vọng một cách yếu ớt.

“…”

Đương nhiên làm vậy thì bà ấy cũng chẳng thể tỉnh lại.

Nổi giận ở đây cũng chẳng thay đổi được gì. Đúng là một đứa đệ tử tồi tệ.

Tay tôi bỏng rát. Có lẽ tôi không nên nhìn mặt Sư phụ thêm nữa. Để làm dịu bệnh tình của bà, và cũng để tạm thời tránh mặt bà. Phải đi tìm thảo dược.

Dù không biết là bệnh gì, nhưng tôi biết rằng cho bà uống loại thảo dược đó thì bệnh tình ít nhiều cũng sẽ thuyên giảm.

Vừa ra khỏi võ đường là thấy ngay một tòa nhà nhỏ. Phòng của Sư phụ. Thảo dược chắc chắn ở đó.

Phòng của Sư phụ trông khá đơn sơ. Bụi bám đầy trên chiếc bàn ăn nhỏ và những chiếc tủ quần áo cho thấy đã lâu không có ai ra vào.

Căn phòng xám xịt u ám đủ để gợi lại những ký ức xưa cũ. Và trước khi những suy nghĩ vẩn vơ lại ùa về, tôi dùng dao găm rạch một đường trên má. Cảm giác máu chảy xuống má vừa khó chịu lại vừa kích thích.

…Tỉnh táo lại nào.

Thảo dược thường được bà để trong ngăn kéo thứ ba.

Không biết cách bài trí trong phòng có thay đổi trong lúc chúng tôi đi vắng không mà tôi tìm mãi không thấy thảo dược. Sau khoảng 10 phút lục lọi khắp phòng, cuối cùng tôi cũng tìm thấy một nắm thảo dược.

Nó được chế biến tỉ mỉ đến mức có thể nói là hàng bán sẵn cũng không ngoa.

Tôi không biết cần bao nhiêu, nhưng mang nhiều đi cũng không hại gì. Tôi nắm chặt cả vốc trong tay rồi nhìn quanh căn phòng bừa bộn.

Một túi ngủ. Một tủ quần áo. Năm tủ đựng đồ các loại. Một bàn tròn, và trên đó là một lá thư màu cam...

Tìm thấy rồi.

Không, khoan đã.

Tại sao?

Lá thư quen thuộc. Bức di chúc trông thật kỳ lạ.

Không, nó không thể có hình dạng đó được.

Bởi vì lá thư màu cam đang nằm yên vị trên chiếc bàn tròn ở đằng xa kia.

Đã được mở ra rồi.

Khoảnh khắc chứng kiến cảnh tượng đó, đầu óc tôi trở nên hỗn loạn.

Sư phụ đã mở lá thư rồi sao?

Không. Rõ ràng bà đã nói lá thư chưa được mở.

Vậy là bà nói dối?

Không, Sư phụ không có lý do gì để nói dối. Ít nhất là bây giờ. Vì lúc đầu khi đưa lá thư, bà đã không nói lý do.

Vậy thì tại sao.

*Cục cịch.*

Tôi muốn ngay lập tức cầm lá thư lên và đọc nội dung của nó, nhưng tiếng bước chân của thứ gì đó vang lên từ ngoài phòng. Âm thanh rợn người đó khiến tôi phải nén lại sự tò mò đang sôi sục, tay phải nắm chặt thánh kiếm, tay trái siết lấy con dao găm.

Học được cái này cũng tốt đấy chứ.

Một luồng ma lực yếu ớt chảy qua mắt tôi. Và rồi những thứ vô hình bắt đầu hiện ra trong tầm mắt.

Ma thú vô hình.

Bây giờ đã nhìn thấy rồi, có lẽ nên gọi là ma thú hữu hình chăng.

Một con nóng tính đã đứng ngay trước mặt tôi. Có vẻ nó đã nhận ra tôi đang nhìn nó, nên nó nhìn tôi chằm chằm với tư thế sẵn sàng lao tới bất cứ lúc nào.

...Chuyện về lá thư để sau hãy nghĩ. Bây giờ phải tập trung vào lũ này đã.

Những con ma thú vô hình trông không quá kỳ dị như tôi tưởng. Trông chúng giống như một con sói có hai sừng.

Ngoại trừ hàm răng mọc lởm chởm, thì có nói là sói chắc cũng có người tin.

Cái mõm với bốn cặp răng nanh vặn vẹo trông thật quái đản. Tôi không phải dạng đẹp trai gì, nhưng mà cái kia thì..., hơi bị....

“……Trông đéo khác gì cục cứt.”

Như thể phản ứng với câu nói đó, con quái vật lao về phía tôi.