Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

64 7681

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

57 751

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

187 2851

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

78 970

Tập 11: Lẩu Sukiyaki và Phước Lành của Chiến Trận! - Chương 7-1: Cơn Thịnh Nộ của Sui

Sáng hôm sau, chúng tôi ăn sáng và tiếp tục cuộc thám hiểm trong khu rừng. Mọi chuyện gần như lặp lại y hệt ngày hôm trước: lũ quái vật vẫn liên tục phục kích, còn Sui thì không chút nhân nhượng, tiêu diệt chúng không ngừng nghỉ.

Slime nhỏ nhảy qua lại từ đầu Fel sang đầu tôi, liên tục bắn ra những viên Acid Bullets. Lúc này, chúng tôi chỉ dừng lại để nhặt những vật phẩm rơi ra từ các con quái cấp cao. Ngay cả với sự hỗ trợ từ tốc độ đáng kinh ngạc của Fel, khu rừng này dường như không có hồi kết.

[Rốt cuộc tầng này lớn cỡ nào vậy?] Tôi hỏi qua thần giao cách cảm. [Sao chúng ta vẫn đang mắc kẹt trong cái rừng này?]

[Ta đã chọn lối đi ngắn nhất để đến tầng tiếp theo, đảm bảo luôn. Chỉ là khu rừng này quá lớn mà thôi,] Fel giải thích, rồi nói thêm rằng theo cảm nhận của ông ta, chúng tôi mới chỉ đi được hơn nửa chặng đường.

[Trời đất...] Tôi thở dài. [Kẻ nào lại thiết kế một khu rừng khổng lồ thế này giữa hầm ngục vậy chứ?]

[Ta hoàn toàn đồng ý. Tệ hơn nữa, chẳng có nổi một con quái vật nào đủ mạnh để làm ta giải trí.]

[Trời ạ, đúng luôn!] Dora-chan hưởng ứng. [Tình hình cứ thế này, Sui sẽ xử lý hết tầng mà chẳng cần chúng ta động tay vào! Chúng ta thậm chí còn không có cơ hội để đánh nhau!]

Không, không, không đời nào! Hai người các cậu là những kẻ duy nhất phàn nàn vì không có đủ quái vật mạnh! Với lại, chẳng phải đã có cả quái hạng A và vài con hạng S rồi sao? Đúng là Sui hạ gục chúng ngay lập tức, nhưng như thế vẫn tính mà!

Tôi vừa nhặt mấy vật phẩm từ một con bọ Hercules khổng lồ hạng S mà Sui mới tiêu diệt. Nó để lại một cái sừng khổng lồ dài bằng chiều cao của tôi và một viên đá ma pháp khá lớn. Với số lượng quái mà chúng tôi đã đối mặt, những lời phàn nàn của Fel và Dora-chan thực sự làm tôi hơi khó chịu. Nhưng tôi biết chắc rằng bộ ba thú săn mồi tối thượng này sẽ chẳng bao giờ hiểu được quan điểm của tôi, nên chỉ đành nở một nụ cười gượng gạo thay vì cố giải thích.

[Chắc chúng ta chỉ còn cách tiếp tục như cũ thôi,] tôi miễn cưỡng thừa nhận.

[Nếu ta chạy nhanh hơn, chúng ta sẽ đến đích trong chớp mắt.]

[Đừng có mà nghĩ đến chuyện đó, Fel! Tôi sẽ bị hất văng xuống và chết trước khi tới nơi mất!]

Đề xuất đó cần phải bị bác bỏ ngay lập tức. Tốc độ tối đa của Fel thật sự không phải chuyện đùa, và tôi biết chắc rằng mình sẽ bị thổi bay khỏi lưng ông ta nếu ông ta tăng tốc. Tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng đã khiến tôi rùng mình. Nếu đó là lựa chọn duy nhất, tôi thà đi chậm như hiện tại còn hơn.

Và thế là nhóm chúng tôi tiếp tục lên đường, vừa đi vừa nguyền rủa khu rừng ngu ngốc, dường như vô tận này từng bước một.

...............

Hai ngày sau, cuối cùng chúng tôi cũng tới được rìa của khu rừng.

Đó, tất nhiên, cũng là lúc con boss của tầng này xuất hiện.

[Đó là nó, phải không?] Tôi hỏi, nhìn qua hàng cây. Bên ngoài khu rừng là một dãy núi đá hùng vĩ. Ngay giữa dãy núi, một cái hố khổng lồ dẫn vào một hang động, và ngay trước cửa hang, một con quái vật khổng lồ đang dậm chân như thể đó chính là lãnh địa của nó. Nó trông giống một con gấu, nhưng khác ở chỗ nó cao ít nhất mười mét và có bốn cánh tay to lớn, khỏe như cột trụ.

Chúng tôi nấp sau một cái cây lớn ngay mép rừng để quan sát tình hình. Đầu tiên, tôi dùng kỹ năng thẩm định để kiểm tra con gấu khổng lồ kia.

[Gấu Sáu Chân]: *Một sinh vật có sức mạnh vô song. Ăn tạp và cực kỳ hung dữ.* 

"Sức mạnh vô song... Cực kỳ hung dữ... Thật ra, tôi chỉ cần nhìn là có thể đoán ra điều đó rồi.

[Đừng lo. Ta đã hạ gục những sinh vật tương tự nhiều lần rồi,] Fel nói.

Có vẻ như nỗi lo của tôi đã hiện rõ trên khuôn mặt.

[Thật không? Ông đã từng hạ chúng?]

[Đúng vậy. Chúng mạnh mẽ và hung tợn, kích thước cũng rất ấn tượng, nhưng chúng không đủ thông minh để gây nguy hiểm thực sự. Chỉ cần giữ khoảng cách, chúng gần như vô hại. Quan trọng hơn, dù thịt của chúng có hơi nồng, nhưng hương vị lại rất ngon.]

Câu nói đó ngay lập tức thu hút sự chú ý củaDora-chan và Sui.

[Ồ? Những con này ngon à? Ta từng thấy một con ngoài tự nhiên, nhưng chưa bao giờ có cơ hội ăn thử! Nghe hấp dẫn đấy!]

[Thịt ngon sao? Yay! Sui háo hức rồi!]

Có vẻ như trong mắt các linh thú của tôi, biểu tượng sống động của sự tàn bạo kia chỉ là một tảng thịt di động. Ước gì tôi có thể nói rằng điều này làm tôi bất ngờ, nhưng thật lòng, tôi đã dự đoán được... hoàn toàn dự đoán được...

[Giờ thì hãy xử lý con thú này thôi!]

[Tới đây! Đưa thịt ra đây nào, con gấu kia!]

[Thịt! Yay, thịt!]

Cả ba lao ra khỏi rừng cùng lúc.

[N-Này,] tôi gọi với theo, [Chúng ta đâu có chắc là nó sẽ rơi ra thịt đâu! Đừng kỳ vọng quá nhiều!]

Tôi không biết liệu họ có nghe thấy hay không. Nếu có, họ cũng quá tập trung vào con gấu để trả lời.

Chỉ vài giây sau, cả ba đã tung ra hàng loạt đòn tấn công.

*Kra-kow!* Một tia sét, hẳn là do Fel tạo ra, đánh thẳng vào trán con gấu sáu chân.

*Shwiick!* Một cột băng khổng lồ - chắc chắn là từ Dora-chan - xuyên thẳng từ sau lưng con quái, đầu nhọn của nó lòi ra khỏi ngực.

*Pew!* Acid Bullets của Sui chảy xuyên qua người nó, làm tan chảy một phần thân.

Mỗi đòn tấn công đều có vẻ đủ sức giết chết con quái ngay lập tức. Con gấu sáu chân rên rỉ yếu ớt rồi đổ gục xuống đất với một tiếng "rầm" chấn động.

[Yeah! Thịt, thịt, thịt!] Dora-chan hét lên, vừa nói vừa bay vòng trong không trung đầy phấn khích.

[Thịt, thịt, yay yay yay!] Sui vừa nhảy cẫng lên vừa hát một bài ca tự sáng tác.

[Này, nghe tôi nói đi! Lần này nghiêm túc đấy, chúng ta chưa chắc là nó sẽ rơi thịt đâu!]

[Ừm. Thực sự đúng như vậy.] Fel nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên kỳ lạ.

[Cái gì cơ? Ý ông là, nó có thể không rơi thịt à?]

[Không có thịt sao? Thật sao?]

[Ý tôi là, chúng ta sẽ không biết cho đến khi kiểm tra vật phẩm rơi ra thôi! Mọi thứ đều ngẫu nhiên mà, đúng không? À, nhìn kìa, nó biến mất rồi!]

Con gấu sáu chân biến mất ngay lúc đó, để lại các vật phẩm trên mặt đất. Tôi tiến tới kiểm tra.

[Để xem... Có vẻ là một bộ da, một lá gan và một viên đá ma pháp.]

[Ugh! Điều tồi tệ nhất đã xảy ra...]

[Chết thật, ta đã đặt kỳ vọng vào nó mà!]

[Ôi, Sui muốn thịt mà!]

Ba người họ thất vọng đến mức không thể diễn tả nổi.

[Đừng buồn chứ mọi người! Mấy chuyện này là bình thường thôi mà. Tiếp tục đi nào! Chắc chắn cầu thang dẫn đến tầng tiếp theo ở đâu đó trong hang động này!] Tôi nói, vừa bước chân vào hang.

"Graaauuuggghhhhhh!" Một tiếng gầm vang trời, kèm theo tiếng bước chân như động đất, kéo theo cơn ác mộng tồi tệ nhất của tôi từ sâu trong đường hầm.

[Aaaaugh! L-Lại có nữa hả?!] Tôi hét lên kinh hoàng khi một con gấu sáu chân khác lao về phía mình, bốn cánh tay to lớn giơ cao trên đầu. Trước khi kịp nhận ra, con quái đã ở gần đến mức tôi cảm nhận được hơi thở của nó, và khi nó gầm lên một lần nữa, tôi hoảng loạn ngã ngửa ra đất.

[Không được bắt nạt Chủ Nhân!] *Pew!*

[Đồ ngạo mạn! Hãy chết đi!] *Kra-kow!*

[Và nhớ để lại thịt đấy!] *Shwick!*

Sui, Fel và Dora-chan lại tung ra những đòn tấn công y hệt lần trước. Con quái kêu ộc ạch trong đau đớn, sau đó đổ gục xuống đất và biến mất. Một lát sau...

[Yaaay!] Sui reo lên, nhảy cẫng vui sướng. [Lần này có thịt rồi!]

[Yeah, đúng rồi! Ta chưa bao giờ thử món này! Vui quá đi!] Dora-chan hét lên.

[Mặc dù ta thích một miếng lớn hơn, nhưng như vậy cũng tạm được rồi.]

Lớn hơn? Fel, miếng này chắc nặng tới mười ký đấy! Ông đang nói cái gì vậy?! Trong khi ba người họ chỉ chăm chăm nhìn miếng thịt, tôi cũng nhặt lấy một cái móng vuốt và một viên đá ma pháp mà con quái để lại. Sau đó, tôi dừng lại và hít một hơi thật sâu.

[Trời ạ, suýt chút nữa thì tôi đứng tim... Nó lao ra từ đâu không biết! Chân tôi còn đang run lẩy bẩy đây!]

[Sao ngươi lúc nào cũng nhát thế nhỉ? Đứng thẳng lên và đi cho vững vào!] Fel nói, quất nhẹ tôi bằng cái đuôi của ông ta.

Nói luôn, điều đó không hề giúp ích gì, vì tôi còn chật vật để đứng vững.

[Này, dừng lại đi! Và đừng đổ lỗi cho tôi! Ai mà chẳng hoảng nếu bị thứ đó đuổi thẳng mặt chứ!] Thật đấy, tôi thấy mình còn xứng đáng được khen vì không ngất tại chỗ!

[Những con quái này to lớn, chỉ vậy thôi. Chúng chẳng đáng để ngươi làm ầm ĩ, và càng không đáng để làm chậm bước tiến của chúng ta. Ngươi lên lưng ta ngay!]

[Tôi chưa nói xong đâu, nhưng thôi được rồi, tôi đồng ý. Nếu điều đó giúp chúng ta ra khỏi cái hang này nhanh hơn, thì tôi chịu vậy.] Tôi lảo đảo đi đến chỗ Fel và leo lên lưng ông ta.

[Đi nào!] Fel hét lên, lao nhanh qua lối đi tối om.

Cuối đường hầm, chúng tôi tìm thấy cầu thang và nhanh chóng bước xuống, cuối cùng cũng đến tầng thứ bốn mươi, chỉ để thấy...

[Lại rừng nữa saoooo?!]

Tầng bốn mươi rậm rạp, xanh tươi và um tùm y hệt như tầng ba mươi chín. Cây cối trải dài ngút tầm mắt.

[Này, Fel? Làm ơn nói với tôi rằng tầng này không lớn bằng tầng trước đi.]

[Nó thực sự lớn như vậy. Thậm chí có thể còn lớn hơn một chút,] Fel trả lời, đập tan hy vọng nhỏ nhoi của tôi chỉ với một câu.

Lớn hơn cả khu rừng trước? Đúng lúc tôi nghĩ chúng ta đã thoát khỏi cảnh rừng rú, giờ thì tôi muốn khóc quá...

[Phàn nàn chẳng ích gì đâu. Tiến lên nào!]

[Chẳng còn lựa chọn nào khác. Muốn đến tầng tiếp theo thì phải qua tầng này thôi.]

Tôi thở dài. Fel và Dora-chan nói đúng, và tôi cũng biết điều đó.

[Để Sui xử lý lũ quái vật nhé! Sui sẽ đánh bại hết bọn chúng, đừng lo!]

Ít nhất thì vẫn có người trong chúng tôi đang hào hứng. [Được rồi, được rồi. Đi nhanh thôi.]

Vậy là chúng tôi tiếp tục bước vào khu rừng rộng lớn thứ hai.

..........

Ở tầng này, tỉ lệ quái vật côn trùng so với quái vật thú thấp hơn hẳn so với tầng ba mươi chín, nhưng số lần bị phục kích thì vẫn nhiều như cũ. Chúng tôi chạm trán rất nhiều quái vật quen thuộc như heo rừng đỏ, cockatrices, rockbirds, đà điểu khổng lồ và hươu khổng lồ. Nhưng cũng có không ít quái vật hiếm thấy hơn, như gấu sừng khổng lồ hay vượn hoang dã.

Tất nhiên, Sui từ trên đầu Fel bắn hạ tất cả trước khi chúng kịp gây rắc rối, vì vậy hành trình qua khu rừng này hầu như không gặp nguy hiểm gì.

[Dừng lại đây thôi. Chúng ta sẽ nghỉ đêm ở đây,] Fel cuối cùng cũng tuyên bố.

[Trời cũng tối dần rồi. Nghe hay đấy,] tôi đáp.

Tôi không thể diễn tả rõ, nhưng "bầu trời" trong hầm ngục thực sự tối lại vào ban đêm và sáng lên vào ban ngày. Điều này cũng đúng với các tầng giả cảnh ngoài trời ở những hầm ngục khác mà chúng tôi từng ghé qua, như tầng sa mạc hay rừng trước đây. Sự thay đổi như vậy thật thú vị, nhưng tôi vẫn không hiểu sao họ lại làm những tầng này lớn đến mức vô lý như vậy.

[Oooh! Oooh oooh oooh!] Dora-chan đột nhiên bay vèo qua trước mặt tôi, vẫy tay nhỏ xíu trong không trung.

[Cái gì thế, Dora-chan?]

[Tới giờ ăn rồi! Làm món gì với chỗ thịt chúng ta vừa kiếm đi! Ta chưa từng thử món đó, và muốn ăn lắm rồi, ngươi không tưởng tượng được đâu!]

[Thịt gấu á? Trời ơi, lại thêm một mớ phiền phức đây...] Thật ra, tôi chưa bao giờ nấu thịt gấu trước đây. Tôi từng ăn một lần trong lẩu ở khách sạn suối nước nóng cùng công ty, nhưng đó là kinh nghiệm duy nhất của tôi.

Hồi đó họ gọi món đó là lẩu, nhưng thực chất nó giống món hầm hơn. Thịt gấu được ướp với tương miso, và điều đó khiến tôi nhớ mãi vì hương vị không hề nặng mùi như tôi tưởng. Nó ngon một cách đáng ngạc nhiên.

Nhớ lại chuyến đi đó, tôi chợt nhớ ra mình đã hỏi nhân viên khách sạn về công thức. Quyết định xong rồi. [Nếu phải dùng thịt gấu, tôi chỉ nghĩ ra món lẩu gấu thôi. Mọi người thấy sao?]

[Lẩu á? Nghe tuyệt đó! Làm món đó đi!]

[Ta cũng không phản đối lẩu đâu.]

[Sui thích lẩu lắm! Nghe ngon quá!]

Thế là quyết định xong: bữa tối nay sẽ là lẩu thịt gấu.

Nhưng nhân viên khách sạn từng bảo tôi rằng hương vị và kết cấu của thịt gấu thay đổi rất nhiều tùy theo tuổi và mùa săn bắt. Con tôi ăn hồi đó là gấu chuẩn bị ngủ đông, vừa đúng tuổi, nên mới ngon như thế.

Liệu nguyên tắc này có áp dụng được cho gấu sáu chân sống trong hầm ngục không? Tôi ngửi thử miếng thịt. [Hmm... Không có mùi gì lạ cả. Thử nấu một ít để kiểm tra vị đã.]

Tôi cắt một dải thịt nhỏ, ướp muối tiêu, nướng chín và nếm thử.

[Hửm. Thật sự là không tệ chút nào. Không có vị lạ, cũng không dai. Có hơi chút mùi thú hoang, nhưng không hề khó chịu.]

Tôi thực sự bất ngờ vì nó ăn được đến vậy. Nghĩ lại, tất nhiên nó không thể giống hệt thịt gấu tôi từng ăn ở Nhật Bản. Đây là thịt quái vật từ một thế giới giả tưởng mà. Thấy nó giống y hệt mới là lạ.

[Được rồi, mình nghĩ dùng công thức của khách sạn kia sẽ ổn thôi!] Tôi cố nhớ lại các bước họ hướng dẫn trong lúc mua nguyên liệu từ Siêu Thị Online. Sau khi chuẩn bị xong, tôi bắt đầu sơ chế rau củ.

Đầu tiên, cắt cà rốt và củ cải trắng thành lát mỏng, sau đó bào củ ngưu bàng thành từng lát thật mỏng rồi rửa sạch. Tiếp theo là phần thịt. Miếng thịt to quá, nên tôi cắt nhỏ ra rồi thái càng mỏng càng tốt.

Sau đó, tôi đun nóng một ít dầu mè trong nồi lớn, cho thịt vào đảo cho săn lại. Tiếp đến, tôi bỏ củ cải trắng, cà rốt, và ngưu bàng vào xào sơ, rồi thêm nước dùng. Theo lời nhân viên khách sạn, nước dùng kombu (tảo bẹ) là lựa chọn tốt nhất, nhưng tôi không muốn mất công làm từ đầu nên dùng gói bột kombu pha sẵn.

Thông thường, lúc này sẽ đun nhỏ lửa và vớt bọt để loại bỏ mùi hăng khó chịu của thịt gấu. Tuy nhiên, thịt gấu sáu chân lại hầu như không có bọt. Tôi vẫn dùng một tấm giấy nhà bếp đặc biệt để phủ lên bề mặt nồi lẩu, nó sẽ hút sạch bọt khi nhấc ra. Dù không cần thiết lắm, nhưng làm cho chắc ăn vẫn hơn.

Tiếp theo là miso! Tôi cho miso vào cùng một chút mirin. Lần này tôi dùng loại miso trộn lúa mạch, sau đó tiếp tục đun nhỏ lửa thêm một lúc. Trong lúc chờ, tôi tách nấm enoki và shimeji thành từng cụm nhỏ, cắt hành lá, và thái miếng đậu phụ cứng. Những nguyên liệu này chín rất nhanh, nên tôi cho vào cuối cùng để hoàn tất món ăn.

Khi nếm thử nồi lẩu, tôi phải công nhận nó thực sự ngon! Dù vẫn còn chút mùi thịt hoang dã, nhưng không hề khó chịu chút nào. [Phù! Làm hơi lâu, nhưng cuối cùng cũng xong, mọi người ăn đi nào!]

[Lâu quá đấy! Ta đã chờ đến phát chán rồi!] Fel càu nhàu.

[Ừ đói quá rồi đây!] Dora-chan tiếp lời.

[Sui đói ơi là đói!]

[Tôi biết mà, xin lỗi! Không ngờ hầm lại tốn nhiều thời gian đến vậy. Nhưng xong rồi, thử đi nhé!]

Tôi múc cho mỗi linh thú một bát lẩu đầy thịt gấu - à không, chính xác là thịt gấu sáu chân.

[Hừm... Quá nhiều rau, nhưng ta đói đến mức chẳng buồn quan tâm,] Fel nói, bắt đầu ăn sau một thoáng chần chừ. Dù không thích rau, nhưng cơn đói áp đảo sự khó chịu của ông ấy.

[Thịt gấu à? Thử xem nào,] Dora-chan cắn một miếng to, nhai ngon lành.

[Yaaaay, đồ ăn!] Sui hò reo thích thú, lao vào phần ăn của mình.

Tôi đã dùng hết cả bốn bếp ma pháp để nấu bốn nồi lẩu cùng lúc, nhưng trước cơn thèm ăn khủng khiếp của họ, đống lẩu đó biến mất chỉ trong chớp mắt. Dù đã chứng kiến bao lần, sức ăn siêu nhiên của họ vẫn khiến tôi kinh ngạc.

[Đúng là bữa tiệc!] Dora-chan vỗ bụng thoả mãn. [Nhưng nói thật, thịt gấu này không tệ, nhưng ta vẫn thích thịt mấy con minotaur khổng lồ hơn.]

Khoan đã.

[Theo ta, chỉ riêng chất lượng thịt thôi, điều đó cũng dễ hiểu. Thịt như thế này ngon một phần vì nó hiếm khi xuất hiện,] Fel gật đầu đồng ý.

Khoan đã nào!

[Sui cũng nghĩ vậy! Thịt hôm nay ngon, nhưng thịt con bò quái vật bự bữa trước ngon hơn hẳn!]

Suuiii! Vừa nãy nhóc còn khen thịt gấu ngon mà! Nhóc ăn ngấu nghiến còn gì! Sao nhóc nỡ làm vậy với ta chứ?! Thật lòng mà nói, tôi cũng thấy thịt minotaur ngon hơn, nhưng nói ra chẳng khác nào tự nhận thua.

Xem ra thịt gấu chỉ là món ăn "thỉnh thoảng".

..........