Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

64 7681

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

57 751

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

187 2851

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

78 970

Tập 11: Lẩu Sukiyaki và Phước Lành của Chiến Trận! - Chương 6-1: Mukohda Đùa Giỡn Với Mặt Tối Của Mình

[Mấy con côn trùng này cứ xuất hiện mãi chẳng có hồi kết!] Dora-chan càu nhàu khi đang bay bên cạnh tôi. Sui và tôi đang cưỡi trên lưng Fel, Sui thì ngồi trên đầu Fel còn tôi ngồi trên lưng.

[Ừ thì, đây là rừng mà, nên chuyện đó cũng dễ hiểu thôi, nhỉ?] Tôi đáp lại qua thần giao cách cảm. Fel chạy chậm hơn bình thường một chút vì phải né mấy cái cây, nhưng dù thế thì nói chuyện bằng miệng ở tốc độ này vẫn là không thể.

[Ờ thì đúng, nhưng mà nhiều thế này thì cũng kỳ cục thật! Fel, ngươi nghĩ sao?]

[Ừm. Đúng là kỳ lạ. Có lẽ đây là một đặc trưng của khu rừng này.]

[Rừng côn trùng à? Nghe mà ghê hết cả người.] Tôi nói trước khi chợt nhớ ra một chuyện. [Khoan đã. Ông từng kể tôi nghe về tâm hầm ngục đúng không? Chúng kiểu như kiểm soát toàn bộ cấu trúc và sự mở rộng của hầm ngục ấy?]

[Đúng vậy.]

[Nhưng nhớ lần trước chúng ta tìm được một hầm ngục vừa mới hình thành giữa rừng, ông lại bảo hầm ngục xuất hiện tự nhiên ở những nơi có mật độ ma lực dày đặc. Vậy là sao? Tâm tạo ra chúng, hay là chúng tự xuất hiện?]

[À, đúng là một thắc mắc hợp lý. Nhưng...] Fel bắt đầu giải thích chi tiết hơn. Theo lời ông thần bốn chân này, ma lực dày đặc chỉ là một trong nhiều điều kiện cần để hầm ngục xuất hiện tự nhiên, đúng như ông đã nói từ trước.

Tâm hầm ngục chỉ tham gia vào quá trình sau khi hầm ngục đã hình thành. Chúng được sinh ra khi hầm ngục đạt đến một mức độ trưởng thành nhất định, quá trình này có thể mất nhiều năm. Từ thời điểm đó, tâm sẽ quyết định cách hầm ngục phát triển: số tầng, loại quái vật xuất hiện, và nhiều thứ khác.

Tất nhiên, ngay cả một sinh vật cổ xưa như Fel cũng chưa từng giao tiếp trực tiếp với tâm hầm ngục; tất cả chỉ là kiến thức nghe kể lại mà thôi.

Dù sao đi nữa, tôi đã xác minh được một điều quan trọng: rất có thể chúng ta có thể đổ lỗi cho tâm hầm ngục vì đã biến tầng này thành một khu rừng đầy rẫy côn trùng.

[Ồ, quái vật nữa kìa! Tuyệt!] *Pew!*

Trái ngược với phần còn lại của nhóm, Sui lại vô cùng phấn khích trước số lượng quái côn trùng khổng lồ để tiêu diệt. Nhóc vừa bắn hạ thêm một con quái vật nữa trên không trung—một con giống như ruồi trâu khổng lồ mà tôi còn chẳng buồn giám định—chỉ với một phátAcid Bullets.

Việc Sui ngồi trên đầu Fel lần này là ý của Fel. Theo lời ông ấy: [Côn trùng đúng là phiền phức, nhưng ta chắc chắn Sui sẽ xử lý hết cho chúng ta.]

[Vâng! Sui sẽ đánh bại tất cả!] Slime nhỏ đáp lại với sự hăng hái đến mức nếu có thể thở, nhóc chắc đã thở hổn hển vì phấn khích.

[Xem ra Fel nói đúng đấy! Ha ha ha!] Dora-chan cười lớn khi Sui hạ thêm một con côn trùng nữa.

[Sui...] Tôi thở dài. Mỗi lần chúng tôi đặt chân vào hầm ngục, Sui lại tiến thêm một bước gần hơn đến việc trở thành một loại slime chiến đấu, và tôi chắc chắn không mấy vui vẻ với viễn cảnh đó.

................

Lũ quái côn trùng không ngừng xuất hiện, và Sui không ngừng bắn hạ chúng khi chúng tôi tiếp tục tiến sâu vào khu rừng, không quên nhặt chiến lợi phẩm từ những con quái hiếm hoi. Dora-chan là nhỏ nhất và nhanh nhất trong nhóm, nên tôi treo một túi ma pháp quanh cổ cậu ấy để đảm nhận nhiệm vụ thu nhặt đồ.

Sui vừa tiêu diệt một con rết khổng lồ, thứ đã rớt lại vỏ và một viên ma đá ma pháp, và tôi thì bắt đầu thấy chán nản với tầng này.

[Cả tầng này đúng là toàn côn trùng!] Tôi rên rỉ. Sao không có lấy một vài quái vật hình thú bình thường chứ?

[Không phải tất cả đều là côn trùng,] Dora-chan đáp. [Cũng có mấy con bò sát nhớp nháp nữa.]

[À đúng rồi. Có cả mấy con ốc sên độc và sên khổng lồ nữa nhỉ? Nhưng hiếm thấy quá nên tôi quên béng mất.]

Những "bò sát nhớp nháp" mà Dora-chan nói đến bao gồm một loại quái vật ốc sên độc to bằng con chó nhỏ, và một loại quái vật sên khổng lồ dài ít nhất hai mét.

[À, còn mấy con rớt từ trên đầu xuống nữa!]

[Aaaagh, đừng nhắc đến tụi nó, Dora-chan!]

Đây chính là lũ quái vật khiến tôi bị ám ảnh nặng nề—đỉa rừng khổng lồ. Đúng như tên gọi, chúng là những con đỉa dài khoảng hai mươi centimet. Chúng chỉ được xếp hạng F—hạng yếu nhất trong các loại quái vật—nhưng trong tất cả những gì chúng tôi từng đối mặt, chúng chính là thứ gây tổn thương tâm lý nhiều nhất cho tôi.

Chúng bám đầy dưới các nhánh cây và rơi xuống bất cứ ai đi ngang qua thành từng đàn. Mà khi nói "từng đàn", ý tôi là cả một cơn mưa đỉa đen khổng lồ, ngoằn ngoèo, dài gần bằng cẳng tay tôi. Cảnh tượng đó ghê tởm đến mức tôi nổi da gà suốt nhiều giờ liền sau đó...

Nhờ vào lá chắn của Fel, chúng không thể bám vào tôi, nhưng nếu lỡ có con nào làm được, tôi chắc chắn mình sẽ ngất xỉu ngay lập tức. Tôi có cảm giác những vết sẹo tâm lý mà lũ đỉa đáng sợ đó gây ra sẽ còn ám ảnh tôi trong nhiều năm. Tóm lại, đó là một cảnh tượng kinh hoàng đến mức chỉ cần nhớ lại thôi cũng khiến tôi rùng mình.

[Ughhh, cậu làm tôi nghĩ đến chúng rồi! Tôi sắp nôn đây...]

[Ta biết là ta tự lôi chuyện này ra, nhưng thật lòng mà nói, ta cũng thế.] Có vẻ như Dora-chan cũng bị ám ảnh không kém gì tôi.

Đúng lúc đó, Fel đột ngột dừng lại.

[Có chuyện gì vậy, Fel? Có vấn đề gì à?] tôi hỏi.

[Ừ đó,] Dora-chan nói thêm. [Ta biết là ta đang buồn nôn, nhưng không đến mức nghiêm trọng đâu.]

Fel cười khẩy. [Ta không dừng lại vì các ngươi đâu. Nhìn kìa.] Ông ấy chỉ về phía cánh rừng. Cuối cùng, chúng tôi cũng thấy một thứ mà tôi tưởng chừng như không tồn tại ở tầng này: một quái vật thuộc loại thú.

[Đó là... lợn đỏ?] tôi hỏi. Con lợn đó đang bị bao vây bởi một nhóm quái vật côn trùng—những con kiến to cỡ nửa mét mỗi con, vẫn được coi là nhỏ theo tiêu chuẩn thế giới này.

[Ahh, ra là tụi này sống ở tầng này. Điều đó giải thích tại sao khu vực này lại bị côn trùng chiếm lĩnh.]

[Đúng rồi, giờ thì mọi chuyện rõ ràng rồi. Dĩ nhiên chẳng có thứ gì khác dám ở gần tụi này.]

Fel và Dora-chan rõ ràng biết lũ quái vật kiến này, và hiển nhiên chúng sẽ lại làm ra vẻ hiểu biết. Tôi thử giám định chúng.

[Để xem nào... Tên chúng là "kiến quân đoàn rừng". Chúng có gì ghê gớm vậy? Đây có phải vấn đề không?]

[Thì...]

Fel và Dora-chan giải thích cho tôi về loài quái vật này. Chúng là loài ăn thịt và cực kỳ thành thạo trong việc sử dụng số lượng đông đảo để chiến đấu. Chúng tấn công theo bầy đàn và được biết đến với khả năng hạ gục những quái vật to lớn hơn và có cấp bậc cao hơn mình nhiều lần.

Vũ khí chính của chúng là hàm kẹp giống như càng cua, mạnh đến bất ngờ. Thật ra, đó là cách tấn công duy nhất của chúng. Vì thế, một con kiến quân đoàn đơn lẻ không nguy hiểm lắm—do đó, chúng mới có xu hướng săn mồi theo bầy. Chúng chiến thắng nhờ sự bền bỉ, không quan tâm đến cái chết của đồng loại và chỉ dựa vào số lượng áp đảo.

[Số lượng là thứ chúng không bao giờ thiếu. Như ngươi thấy đó, chúng cứ liên tục tấn công cho đến khi hạ gục được con mồi.] Fel giải thích khi từng con kiến quân đoàn rừng lần lượt bám vào lợn đỏ.

Cụm từ "sức mạnh của số đông" thực sự rất hợp để miêu tả chúng. Con lợn đỏ vùng vẫy dữ dội, cố gắng hất lũ kiến ra, vừa la hét vừa đau đớn.

[Vậy nên, một khi tụi này xây tổ trong rừng, tất cả sinh vật khác sống gần đó đều bỏ chạy sạch. À, mà ngươi chắc cũng đoán được rồi, nhưng chúng hoàn toàn ăn thịt người đấy.]

Phải, Dora-chan, tôi quả thật đã đoán được, nhưng cậu đâu cần chỉ ra điều đó làm gì!

Trong khi đó, con lợn đỏ dần kiệt sức trước những đợt tấn công không ngừng của lũ kiến và cuối cùng gục ngã. Nó để lại một bộ da và một tảng thịt. Bộ da ngay lập tức bị lũ kiến cắt nhỏ và mang đi, còn tảng thịt thì hoàn toàn bị phớt lờ.

[Chủ nhân,] Sui lên tiếng. [Sui có nên đánh bại chúng không?]

[Không được can thiệp, Sui!] Fel nghiêm khắc đáp lại trước khi tôi kịp nói gì.

[Gì vậy, Fel?!] Tôi phản ứng. Theo tôi, ông không cần phải thô lỗ như vậy. Sui trông có vẻ bị tổn thương, xẹp xuống thành một vũng nhỏ buồn bã, nên tôi vội ôm nhóc để an ủi.

[Hmph. Ta công nhận là giọng điệu của ta hơi nặng nề, nhưng ta có lý do chính đáng.]

Fel giải thích thêm. Hóa ra, việc chọc vào lũ kiến quân đoàn rừng có thể gây hậu quả khủng khiếp. Chúng có khả năng cảm nhận được khi đồng loại chết, và điều đó khiến chúng lập tức kéo cả đàn đến tấn công kẻ đã ra tay.

Tất nhiên, Fel chẳng sợ gì lũ kiến, nhưng số lượng áp đảo của chúng là một nỗi phiền phức khó chịu. Chúng không thể làm tổn thương ông ấy, nhưng chắc chắn có thể khiến ông bực bội đến phát điên. Theo ông, đây là một trong những loại quái vật mà ông ghét dây dưa nhất.

Dora-chan cũng đồng tình. Đúng thế. Chỉ cần động vào một con thôi là chúng sẽ đeo bám ngươi mãi cho đến khi ngươi phá hủy cả tổ của chúng.

Phá hủy cả tổ của chúng, hả? Hmm... Có lẽ tôi làm được đó. Tôi khá chắc rằng mình từng thấy một món đồ trong Siêu Thị Online có thể giúp xử lý gọn gàng cả đám này.

[Này, tôi nghĩ mình có cách để xử lý bọn chúng cùng một lúc! Giờ cứ bám theo tụi nó đã.]

Chúng tôi cẩn thận bám theo đàn kiến quân đoàn rừng, giữ một khoảng cách đủ lớn để không bị chúng phát hiện. Không lâu sau, chúng tôi đã đến nơi có vẻ là tổ của chúng: một cái hố lớn ẩn dưới bóng một tảng đá, nơi lũ kiến nối đuôi nhau chui vào.

[Đây chắc là hang ổ của chúng. Nhưng ngươi định xóa sổ lũ kiến này bằng cách nào?] Fel nghi ngờ hỏi.

Cảm ơn vì đã hỏi, Fel! [Chờ một chút, tôi sẽ lấy thứ cần thiết ngay bây giờ.] Tôi đáp qua thần giao cách cảm khi mở Siêu Thị Online và tìm đến danh mục thuốc diệt côn trùng. Chẳng mấy chốc, tôi đã tìm thấy chính thứ mình đang tìm kiếm và mua ngay lập tức.

[Heh heh heh, mình biết mà! Chỗ này có bán đúng thứ cần thiết cho việc diệt kiến!]

[Chà, nụ cười của ngươi trông thật gian xảo! Có chuyện gì vậy?]

[Đừng gọi tôi là gian xảo, Dora-chan! Thật là bất lịch sự.] Mặc dù vậy, tôi cũng phải thừa nhận rằng mình hơi bị cuốn theo mặt tối của bản thân lúc này. [Heh heh heh! Nhìn đây, mọi người. Đây là vũ khí bí mật sẽ tiêu diệt toàn bộ tổ kiến chỉ trong một lần duy nhất!]

Thùng carton chứa món hàng tôi vừa mua xuất hiện ngay lập tức. Tôi mở nó ra, nở một nụ cười đầy nham hiểm và khoe với các linh thú.

...........

Tôi đặt các thiết bị đã mua xuống đất. Vì không biết tổ kiến quân đoàn rừng lớn cỡ nào, tôi đã mua hẳn năm cái. Tôi tính toán rằng, dù hệ thống đường hầm có phức tạp đến đâu, chừng này cũng đủ để khói thuốc lan tỏa đến mọi ngóc ngách.

[Vậy mấy thứ này là gì?]

[Heh heh heh! Đây là một loại thuốc diệt côn trùng đặc biệt từ thế giới cũ của tôi! Chỉ cần đổ chút nước vào, chúng sẽ tự động phun khói tiêu diệt mọi loại côn trùng! Cứ để đó khoảng hai hoặc ba giờ, mọi chuyện sẽ xong xuôi!]

Tóm lại, đây chính là những thiết bị tự động xông hơi diệt côn trùng tại gia. Tôi có cảm giác kế hoạch này sẽ hiệu quả, và nếu đúng như vậy, tôi có thể tiêu diệt toàn bộ tổ kiến chỉ trong một lần duy nhất.

[Oooh. Thế giới của ngươi có những thứ thật kỳ lạ, nhỉ?]

[Đúng vậy, và theo kinh nghiệm của tôi, những thứ này thường rất hiệu quả! Tôi nghĩ chúng cũng tốt như loại tôi từng dùng trước đây. Giờ để tôi chuẩn bị đã!]

Tôi xé toang bao bì và lấy các thiết bị ra. Thuốc diệt côn trùng bên trong được đựng trong những chiếc hộp nhựa nhỏ, với các lỗ thông hơi trên nắp.

[Được rồi, xong xuôi! Giờ chỉ cần thêm nước vào là chúng sẽ bắt đầu tạo khói. Fel, tôi sẽ đặt chúng xung quanh cửa tổ, ông có thể dựng một lá chắn để khói không thổi ngược về phía chúng ta được không?]

[Rất đơn giản.]

[Cũng sẽ tốt hơn nếu ông có thể tạo ra một luồng gió thổi vào bên trong tổ! Như vậy khói sẽ lan tỏa khắp các đường hầm.]

[Hmm. Mấy loại ma pháp phức tạp thế này thì thuộc lĩnh vực của Dora hơn. Dora nên đảm nhiệm việc này.]

[Ừ, để ta lo!]

[Tốt, bắt đầu nào!]

Tôi đổ nước vào các cốc nhựa nhỏ đi kèm thiết bị, sau đó lắp chúng vào hộp, rồi nhanh chóng đặt các thiết bị xung quanh lối vào tổ kiến.

[Được rồi, Fel, dựng lá chắn đi!]

[Đã xong.]

Ngay sau đó, những cột khói độc bắt đầu bốc lên từ các hộp thuốc diệt côn trùng.

[Ồ, nhiều khói quá!] Sui hào hứng nói, nhóc ép sát vào lá chắn để quan sát các thiết bị. Có vẻ như Sui rất tò mò về chúng.

[Đến lượt cậu rồi đó, Dora-chan!]

[Ta đã làm mỏng kết giới ở phía trước ngươi, Dora-chan. Hãy thổi gió qua phần đó.]

[Được rồi!]

Dora-chan tạo ra một luồng gió mạnh liên tục, thổi thẳng vào tổ kiến. Những cột khói trắng chứa đầy thuốc diệt côn trùng bị cuốn vào cơn gió, lan thẳng xuống các đường hầm.

daaffb2d-a2e7-4878-bf19-e7f87915466b.jpg

[Thế là xong!]

[Vậy thôi à? Chúng ta không cần làm gì thêm sao?] Fel hỏi, giọng nghi ngờ.

[Đúng vậy, chỉ cần thế thôi! Như tôi đã nói, giờ chỉ cần đợi vài tiếng là xong.]

[Nghe chán chết đi được.]

[Đây là thời gian lý tưởng để ăn trư—]

[Không, chưa đến lúc đâu. Vẫn còn quá sớm để ăn trưa. Tôi không có đồng hồ sinh học như ông, nhưng ngay cả tôi cũng biết điều đó.]

[Grrr!]

[Thôi nào, Fel, đừng nhìn tôi như thế! Mặc dù chưa đến giờ ăn trưa, nhưng tôi đoán chúng ta có thể ăn chút đồ nhẹ trong lúc chờ.]

[Oooh, Sui muốn ăn bánh!] Slime đáng yêu của tôi nhảy cẫng lên đầy háo hức.

[Được thôi, tôi có thể làm được! Nhưng chỉ ba miếng mỗi người nhé.]

[Hurraay! Bánh, bánh!]

[Bánh à? Vậy ta sẽ lấy loại bánh trắng mà ta vẫn thường ăn.]

[Còn ta, tất nhiên là pudding!]

Tôi lấy cho Fel ba miếng bánh dâu tây loại ông yêu thích, còn Dora-chan thì được thưởng ba loại pudding khác nhau: pudding bí ngô theo mùa, pudding thường và pudding kem trứng. Sui tự chọn lần này và quyết định lấy một miếng bánh sô cô la, một miếng bánh sô cô la trắng, và một miếng bánh mille-feuille dâu tây.

Dù là động vật ăn thịt, nhưng linh thú của tôi lại rất thích đồ ngọt. Họ vui vẻ nhấm nháp đống bánh kẹo.

Tôi chọn một chiếc bánh Mont Blanc "cao cấp" theo mùa và thưởng thức nó cùng một ly cà phê Kilimanjaro. Vị đắng của cà phê hòa quyện hoàn hảo với vị ngọt đậm đà của bánh, tạo nên một sự cân bằng tuyệt vời.

Chúng tôi cứ thế chờ đợi, tận hưởng bữa ăn nhẹ trong lúc thời gian trôi qua.

..............

[Chắc hẳn giờ đã đến lúc rồi,] Fel nói, vừa liếm mép một cách thỏa mãn.

[Ông nghĩ vậy à?]

Sau khi ăn xong, ba linh thú của tôi tranh thủ chợp mắt một lúc. Nhờ có lá chắn của Fel, tôi biết rằng chúng tôi an toàn, nên cũng đã chợp mắt một giấc. Cuối cùng, khi tỉnh dậy, tôi quyết định rằng đã đến lúc đánh thức mọi người. Nhưng ngay lập tức, họ bắt đầu cằn nhằn vì đói.

Fel khăng khăng rằng đã gần đến trưa, còn Dora-chan thì liên tục phàn nàn rằng không thể vào tổ kiến với cái bụng rỗng. Giữa hai kẻ tham ăn này, cuối cùng tôi bị ép phải chuẩn bị bữa trưa sớm. Tôi lấy ra một mẻ bánh sandwich thịt orc, và cả bọn vui vẻ chén sạch.

Vì vậy, chúng tôi đã mất nhiều thời gian chờ đợi hơn dự tính. Nhưng dù sao, điều đó cũng đồng nghĩa với việc thuốc diệt côn trùng chắc chắn đã hoàn thành nhiệm vụ. Và nếu mọi chuyện suôn sẻ, chúng tôi cũng chẳng cần vội vàng làm gì.

[Được rồi, tiến vào tổ kiến xem thế nào!]

Chúng tôi đi xuống qua một đường hầm dốc nghiêng. Fel và Dora-chan bước vào bóng tối mà không hề do dự, nhưng người can đảm nhất lại là Sui.

[Sui đi đâyyy!] Nhóc lao xuống đường hầm như một quả bóng cao su, ngày càng tăng tốc.

[Gaaah! S-Sui, nhóc ổn chứ?!] Tôi hét vào trong bóng tối.

[Yaaay! Vui quá! Sui muốn làm lại nữa!] Slime đáp, đầy phấn khích. Có vẻ như tôi đã lo lắng vô ích.

Sui thấy vui sao? Thôi nào, Sui, đừng làm tôi hoảng loạn như thế! Tôi lấy lại bình tĩnh, rồi cẩn thận đi xuống theo Sui. Không như Fel và Dora-chan, tôi không định lao đầu vào bóng tối hoàn toàn, nên đã lấy chiếc đèn LED quen thuộc ra chiếu sáng đường đi.

Tôi từ từ bước qua đường hầm, một tay bám vào tường phòng khi trượt chân. Chẳng mấy chốc, tôi đã đến một căn phòng lớn, có vẻ như là khoang chính đầu tiên của tổ kiến.

[Cuối cùng cũng đến! Ngươi làm gì mà chậm thế? Nếu ngươi định cứ chậm chạp như vậy, có lẽ nên cưỡi lên lưng ta thì hơn?]

[Không đời nào. Cưỡi trên lưng ông trong một cái hang tối om giống như chơi tàu lượn siêu tốc, mà tôi thì chẳng hứng thú thử đâu.]

[Hmph! Ta không hiểu ngươi đang nói gì, nhưng ít nhất ta nghe rõ ngươi từ chối. Tùy ngươi thôi. Nhưng đừng có làm chậm chân chúng ta lại.]

[Tôi là người cẩn thận, ông phải chấp nhận sự thật đó. Dù sao,] tôi dừng lại, nhìn quanh căn phòng, [tôi biết đây là kết quả do tôi gây ra, nhưng cảnh tượng này quả là kinh ngạc.]

Sàn căn phòng ngập trong những chiếc răng đen lấp lánh – vật phẩm thông thường nhất rơi ra từ lũ kiến quân đoàn rừng.

[Chúng ta định nhặt hết đống này sao?] Dora-chan hỏi, giọng không tin nổi khi nhìn đống đồ vật chất thành núi.

[Tôi nghĩ chúng là quái vật cấp thấp. Không cần lấy hết, nhưng ít nhất cũng nên gom hết số trong căn phòng này.]

[Ugghh, chán quá!]

[Thôi nào, đừng phàn nàn nữa. Nhìn xem, Sui đã bắt đầu giúp nhặt rồi! Mau phụ một tay đi!]

[Của người đây, Chủ Nhân!] Sui nói khi lăn tới với một đống vật phẩm thu thập được.

[Thôi được rồi!] Dora-chan cuối cùng cũng chịu khuất phục trước áp lực.

[Fel, ông cũng vậy!]

[Được thôi, dù có hơi phiền phức.]

Tôi đưa túi ma pháp của mình cho Fel, rồi cả nhóm chia nhau thu gom hết những vật phẩm rơi ra từ tổ kiến. Cả quá trình này gần như trở thành một dạng thiền. Cuối cùng, khi đã nhặt hết những gì đáng giá, chúng tôi tiếp tục tiến sâu vào tổ.

Lối đi từ căn phòng đầu tiên lại dẫn xuống sâu hơn. Ba linh thú của tôi dẫn đầu, lao vào bóng tối một cách đầy phấn khích, trong khi tôi chậm rãi và cẩn thận theo sau. Cuối cùng, tôi bắt kịp chúng ở lối vào một căn phòng khác, và ngạc nhiên khi thấy cả ba trông có vẻ hơi thất vọng.

[Sao thế các cậu?] Tôi hỏi, liếc nhìn vào bên trong. [Gì cơ?! Lại nữa à?!]

[Chúng ta sẽ nhặt mấy thứ này chứ?] Dora-chan hỏi, giọng mệt mỏi.

Lại một lần nữa, căn phòng đầy ắp những chiếc răng đen của kiến quân đoàn rừng. Trời đất, rốt cuộc thì có bao nhiêu con kiến trong tổ này chứ?!

[Chúng ta đã có thừa vật phẩm rồi, nên cứ đi tiếp thôi,] tôi nhanh chóng quyết định, khiến Fel và Dora-chan thở phào nhẹ nhõm. Chẳng lẽ chúng ta mất nhiều thời gian ở căn phòng trước đến vậy sao?

[Vậy đi thôi!] Dora-chan phóng đi đến căn phòng kế tiếp… và nó trông y hệt căn phòng vừa rồi. Cũng như căn phòng sau đó, và cả căn phòng sau nữa. Cả tổ kiến chỉ là một chuỗi phòng đầy răng kiến.

[Được rồi, ta phải thừa nhận, ban đầu ta nghĩ ngươi chỉ ba hoa khi nói mấy thứ khói đó sẽ tiêu diệt hết lũ kiến, nhưng rõ ràng chúng thực sự hiệu quả! Thậm chí còn giết được cả những con ở sâu bên trong…]Dora-chan thán phục khi nhìn quanh căn phòng khác ngập răng kiến.

[Quả thật đáng ngưỡng mộ,] Fel đồng tình.

[Đúng vậy, diệt côn trùng bằng khói là một trong những cách mạnh mẽ nhất để tiêu diệt chúng. Khói có thể len lỏi vào những khe nhỏ nhất, nên rất hiệu quả,] tôi tự hào nói, dù rằng tôi chẳng phải là người tạo ra nó.

Cảm ơn, ngành hóa dược! Các người sẽ không bao giờ biết rằng thuốc diệt côn trùng của mình đang cứu nguy ở một thế giới khác!

Chúng tôi tiến đến căn phòng tiếp theo, và từ những gì tôi thấy, đây có vẻ là căn phòng cuối cùng. Điều đó ngay lập tức giải thích những gì chúng tôi tìm thấy bên trong.

[Đó là kiến chúa của quân đoàn rừng. Không ngờ nó vẫn còn sống—đúng là lì lợm thật,] Fel nói, hất mũi về phía một con kiến khổng lồ. Nó to gấp bốn, năm lần những con khác, nằm ngửa với đôi chân run rẩy vô vọng.

[Chẳng còn gì khác trong phòng à? Chắc là toàn bộ ấu trùng cũng đã chết cả rồi,] Dora-chan nhận xét.

[Vụ tàn sát này là do tay ngươi khởi xướng. Vì thế, ngươi cũng nên tự tay kết thúc nó. Hãy giải quyết đi,] Fel thúc giục.

[T-Tất nhiên rồi.]

Tôi bước tới gần kiến chúa, rút cây thương mithril từ ItemBox ra. Với một tiếng hét, tôi đâm sâu lưỡi thương vào bụng con quái vật. Nó co giật lần cuối, rồi dần dần bất động trước khi biến mất, để lại một chiếc răng kiến và một viên đá ma pháp nhỏ. Dù khá thất vọng với chiến lợi phẩm này, nhưng căn phòng không hoàn toàn trống rỗng như chúng tôi tưởng.

[Nhìn kìa!]

[Ta thấy rồi!]

[Chủ Nhân, có thứ gì đó ở phía sau!]

Một chiếc rương kho báu nằm ẩn sau kiến chúa, nhỏ đến mức không thể nhận ra nếu không nhìn kỹ sau khi nó biến mất.

[Kho báu? Thật sao?] Tôi tự hỏi, không hiểu tại sao một cái rương lại nằm ở đáy tổ kiến.

..........