Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

129 1249

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2219

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 24

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 5011

Phần 1 "Tranh biếm họa" - Chương 38 Thật lòng với mong muốn bản thân

Ergnade dẫn chúng tôi đến căn phòng được chỉ định, ngay khi anh ấy cẩn thận đóng cửa lại rồi đi ra ngoài, Claudia không thể kìm nén sự phấn khích và nhảy lên giường.

“Wah!?”

Trước hành động đột ngột và kỳ quặc của Claudia, hai người phụ nữ làng Cyril đều giật mình. Chuyện này quá bất ngờ đối với họ.

Claudia vùi mặt vào ga trải giường, lăn qua lăn lại, làm nhăn nhúm ga trải giường. 

"Dừng lại! Cô làm nhàu giường tôi rồi."

“Ahh…… Làm hiệp sĩ, thật là uy nghiêm và đẹp đẽ!”

Vẫn vùi mặt vào giường, Claudia thốt ra lời nhận xét như vậy. Tôi kinh ngạc đến mức không nói nên lời, chỉ nhìn Claudia hành động kỳ quặc. Cô ấy thực sự thích làm hiệp sĩ.

“……Hai người, căn phòng bên phải phòng này sẽ là của hai người đêm nay, nên hãy ở lại đó.”

“V-Vâng.”

Hai người đó vẫn còn sốc, hành động của Claudia quả thực làm họ bất ngờ, tôi dẫn họ đến phòng còn lại, chỉ còn tôi và Claudia trong phòng này. Nhìn Claudia vẫn lăn lộn trên giường, tôi thở dài.

“Claudia-dono, ngọn giáo của cô rơi rồi.”

"Hả!?"

Claudia bừng tỉnh, ngẩng mặt lên. Cùng lúc đó, cô ấy nhìn thấy cây giáo yêu thích của mình rơi xuống sàn, rồi nhìn thấy tôi và vẻ mặt kinh ngạc của tôi, nhìn tấm ga trải giường nhăn nhúm bên dưới, cô chậm rãi xuống khỏi giường.

"X-xin lỗi..."

“Vui lòng sửa lại ga trải giường.”

Ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc cạnh cửa sổ, tôi lại thở dài mệt mỏi, vươn vai vai cổ. Quả nhiên, cưỡi ngựa ba ngày liền để đến đây với thân hình của một đứa trẻ sáu tuổi, tôi đau nhức khắp người.

Sau khi liếc nhìn Claudia để chắc chắn rằng cô ấy đã sửa xong ga trải giường, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ có song sắt, có lẽ để phòng thủ. Phía bên kia tấm kính, tôi có thể thấy những bức tường thành được coi là ranh giới quốc gia. Về cơ bản, nó được xây dựng theo cùng một cách với pháo đài này, và có một cánh cổng hiện đang đóng.

Phía bên kia thành lũy là Công quốc Densel. Nơi này nằm ở tuyến đầu bảo vệ đất nước, tận mắt chứng kiến, tôi cũng cảm thấy chút căng thẳng. Mọi chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

"Waah, bình thường thì người hầu gái giữ nó phẳng bằng cách nào vậy?!"

Giọng nói ngớ ngẩn của Claudia cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi gục xuống bàn, chuyện này ngu ngốc thật.

Claudia vẫn vật lộn với ga trải giường trong khi chửi rủa, chuyển động của cô ấy dần thô bạo hơn. Tôi vội vàng ngăn cô lại trước khi cái ga bị rách. Claudia ngồi dậy với vẻ phẫn nộ và bất mãn, rồi từ từ quay lại đối mặt với tôi và lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm túc.

“Erin-dono, xin hãy để tôi ở lại đây và bảo vệ cô.”

“Là Eliza. Không.”

“Xin lỗi, tôi lại nhầm rồi. ……Tôi nghĩ nói hai người kia là người hầu thật sự, không chỉ trên danh nghĩa. Nhưng nếu tôi không có mặt ở đây vì phải hộ tống họ về, thì ai sẽ bảo vệ Eliza-dono đây?”

Không biết có phải vì cô ấy vừa được tiếp xúc với một hiệp sĩ thực thụ không mà cô ấy lại càng kiên trì hơn bình thường. Tuy nhiên, dù cô ấy có van xin tôi bằng đôi mắt cún con ấy cũng vô ích. Khi Claudia nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt xanh biếc như mắt mèo, cô ấy cố gắng áp đảo tôi bằng tình cảm của mình.

"Những việc có thể giao cho binh lính, tôi sẽ tự mình lo liệu. Claudia-dono, cô là khách được gia tộc Rolentsor giao phó cho tôi. Chúng tôi không thể giữ cô ở lại nơi nguy hiểm như vậy. Hai người phụ nữ kia cũng vậy. Vì nếu họ ở lại đây, họ có thể gặp nguy hiểm, nên tôi yêu cầu Claudia-dono làm điều này.”

“……Tôi bỏ cuộc. Hiểu rồi, tôi xin lỗi. Tôi đã quá ích kỷ.”

Claudia gục đầu xuống, rồi nằm phịch xuống giường. Hiếm khi thấy cô ấy im lặng như thế này, dù sự im lặng của cô ấy rất tốt cho tôi, tôi vẫn không nhịn được mà hỏi cô ấy một câu.

“Claudia-dono, tại sao cô lại muốn trở thành hiệp sĩ đến vậy?”

Cô ấy nhảy dựng lên như một cái lò xo, nụ cười rạng rỡ như hoa nở rộ trên môi, nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh. Tâm trạng cô thay đổi nhanh đến mức tôi tự hỏi liệu mình có nói sớm quá không.

"Cảm ơn ngài đã hỏi!"

....Ừm, quả thật quá sớm.

Claudia đỏ mặt ngại ngùng và bắt đầu kể câu chuyện về việc cô từng là một đứa trẻ không giỏi bất cứ việc gì, nhưng anh trai cô đã nhận ra tài năng xuất chúng của cô về võ thuật và những thứ liên quan đến chiến tranh.

Cô thực sự mạnh mẽ như một Valkỷie, nhưng khả năng đó của cô chẳng có lợi gì trong xã hội Arxia. Mặc dù phụ nữ ngày càng có nhiều cơ hội hơn trong các lĩnh vực như học thuật và cai trị lãnh thổ, nhưng chiến tranh vẫn là lĩnh vực dành riêng cho nam giới. 

 Claudia tự hào kể rằng bố mẹ cô có câu: "Nếu con có thời gian rảnh để may vá, thì cũng nên rèn luyện kỹ năng dùng giáo của mình đi", điều này được coi là bình thường trong gia đình cô, mặc dù việc một cô gái Arxia sở hữu kỹ năng chiến đấu cao như vậy vẫn khá bất thường.

Anh trai cô, có lẽ lo lắng về việc Claudia không hứng thú với những việc làm nữ tính thông thường, đã nói với cô rằng cô có tài năng để trở thành một hiệp sĩ tuyệt vời. Có vẻ như anh ấy từng lạnh nhạt với Claudia vì em gái anh ấy giỏi dùng giáo hơn anh, nhưng cuối cùng anh ấy dường như đã nuốt trôi được lòng tự ái và động viên em gái mình. Đó là một câu chuyện thú vị theo một cách riêng, tôi lắng nghe trong im lặng, chỉ thỉnh thoảng đáp lại để cho cô ấy biết rằng tôi đang chú ý.

“Anh trai tôi giờ đã là một hiệp sĩ tuyệt vời! Tôi vô cùng ngưỡng mộ anh ấy!”

Đôi mắt Claudia lấp lánh như ánh sao của một thiếu nữ mộng mơ, chỉ là điều cô ấy mơ ước chính là trở thành một hiệp sĩ và chạy khắp chiến trường. Tôi khẻ thở dài trước cô gái đầy mơ mộng này.

“Nghĩ lại thì, Eliza-dono, ngài không có cái nào sao?”

“Có gì cơ?”

Gương mặt tươi cười của Claudia quay sang tôi và hỏi một câu hoàn toàn ngẫu nhiên. Lần này, cô ấy không gọi sai tên tôi, điều khá hiếm với cô ấy.

"Ngài không có mục tiêu gì sao?"

“Hiện tại, tôi đang đặt mục tiêu trở thành một lãnh chúa vĩ đại.”

“Ý tôi không phải vậy….. Mmm.”

Có vẻ như đó không phải là câu trả lời mà cô muốn nghe, cô nhíu mày khi suy nghĩ.

"Đó chẳng phải là... thứ ngài muốn trở thành, mà là thứ ngài nhất định phải trở thành sao?"

"?"

Claudia dường như đang cố gắng hết sức để nghĩ ra những từ ngữ thích hợp để nói, nhưng sau khi không nhận được câu trả lời như mong muốn hai lần liên tiếp, Claudia bắt đầu ôm đầu và lẩm bẩm, cố gắng nghĩ xem nên nói gì.

“Ừm ừm ừm…… Ừm, ví dụ nhé, Eliza-dono muốn làm gì?”

“Muốn làm gì…… Hiện tại, ta muốn giúp dân làng mới nhanh chóng thích nghi với ngôi làng mới. Sau đó, ta muốn đưa giáo hội trở về lãnh địa……”

“Đó không phải là một phần công việc của lãnh chúa sao?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Nhưng đó không phải là ý tôi muốn nói…”

Uuu, tiếng lẩm bẩm của cô ấy đã chuyển thành tiếng rên rỉ. Hai tay ôm mặt, vẻ mặt ngớ ngẩn, trông cô ấy thật lố bịch, làm hỏng cả nhan sắc xinh đẹp của cô. Cảm giác như một trò hề, tôi bèn quay mặt đi và nhìn ra ngoài cửa sổ.

“……Ngoài những việc liên quan đến lãnh địa của mình, Eliza-dono không còn việc gì muốn làm sao?”

Sau một hồi, Claudia cuối cùng cũng nghĩ ra được điều gì đó để nói. Ngoài những chuyện liên quan đến lãnh địa của tôi ra sao……?

Ừm, khi tôi lần lượt nghĩ đến những điều mình muốn làm trong đầu, tất cả đều liên quan đến việc trở thành lãnh chúa hoặc quý tộc. Đến mức tôi bắt đầu ngưỡng mộ bản thân mình khi không có bất cứ điều gì muốn làm cho bản thân. Cuối cùng, khuôn mặt của Kamil chợt hiện lên trong đầu tôi, nhưng tôi lập tức lắc đầu xua đi.

“Không có.”

“Không có sao?”

Claudia nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. Có lẽ cô ấy khó mà hiểu được tôi, vì cô ấy đang sống đúng với khát vọng trở thành hiệp sĩ của mình, trong một thế giới mà những giá trị mơ hồ về việc kết hôn với một người đến từ nơi nào đó lại là chuẩn mực.

“……Ngài không có ham muốn gì sao?”

“Tôi cũng không nghĩ điều đó chính xác.”

"Tuy tôi muốn trở thành hiệp sĩ, nhưng tôi cũng có những ham muốn khác không liên quan gì khác, như muốn ăn cho đến khi no, hay muốn sử dụng phép thuật như ma thú. Ngài chắc là ngài không có ham muốn nào chứ?"

Tôi cố nghĩ ra điều gì đó cụ thể, nhưng vẫn không nghĩ ra được. Tôi lắc đầu, và Claudia gãi đầu.

“Ừm, đúng như tôi nghĩ, ngài chẳng có ham muốn gì cả.”

Lần này tôi không phủ nhận nữa, chỉ nhún vai. Việc tôi không hoàn toàn vô tư, tôi hiểu rõ điều đó.

Tôi cũng có một mong muốn.

– Tôi muốn được tha thứ. Ai đó, bất kỳ ai, bằng bất kỳ cách nào, dù tôi không xứng đáng, liệu tôi có được tha thứ không, tôi vẫn luôn mong muốn điều đó.

Tất nhiên tôi không thể không có ham muốn.