Sao hôm nay mẹ lại ở nhà? Lại còn không đi đánh mạt chược nữa chứ..."
Trong hành lang tầng bốn, Trần Trừng cau có lẩm bẩm, tay xách túi thuốc, đầu chẳng thèm ngoái lại mà đi thẳng lên tầng.
Mặc dù giờ vẫn còn hơi khó chịu vì đau bụng, nhưng đi bảy tầng quen rồi nên cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, trong lúc leo cầu thang, những suy nghĩ miên man cứ lởn vởn trong đầu cô.
Bộ não vốn dĩ hơi mơ hồ, như bị phủ một lớp sương mù, dần trở nên tỉnh táo.
Trần Trừng khựng lại, nhíu mày, cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt cằm.
“Chết tiệt… mình là biến thái thật à?”
Rõ ràng biết là điên rồ, thế mà lúc học tối lại đi cắn An Nguyên một phát? Đã vậy ngồi xe nó về mà cứ thấy chưa đủ, lại còn hít lấy hít để mùi của nó nữa chứ?!
Lúc đó đúng là không thể kiểm soát nổi bản thân luôn!
Trần Trừng lắc mạnh đầu: “Ít nhất thì… không thể để An Nguyên nhận ra được…”
Nếu An Nguyên mà phát hiện ra hành vi biến thái của cô, thì đời này cô không còn mặt mũi nào gặp An Nguyên mất!
Về đến nhà, mẹ cô đang xem TV thì ngẩng đầu ngạc nhiên: “Sao hôm nay về sớm thế? Còn mua gì à?”
“Con ăn trúng đồ rồi, trên đường về ghé bệnh viện luôn.” Trần Trừng vừa khó chịu xoa bụng, vừa càu nhàu, “Cơm ở căng tin trường thiu hết rồi, cả lớp năm sáu đứa bị luôn."
“Không sao chứ?” mẹ cô lo lắng đứng bật dậy.
“Không sao đâu, bác sĩ kê thuốc rồi.”
“Để mẹ đi lấy nước.”
Trần Trừng đến ngồi xuống ghế sofa, mở túi ra, lấy từng gói giấy nhỏ bên trong, tổng liều lượng là hai ngày.
Cô vẫn còn thấy đầu óc trống rỗng, thật khó mà chấp nhận nổi chuyện mình lại bị một thằng con trai — hơn nữa là anh em thân thiết — hấp dẫn như vậy.
An Nguyên dù đang đối diện với cái thân thể con gái của cô bây giờ, cũng chưa từng làm mấy trò biến thái như vậy với cô… Chẳng lẽ bản thân mình vốn dĩ đã thích đàn ông rồi!?
Không đời nào! Trước khi xuyên qua, mình với nó còn ngủ chung không biết bao nhiêu lần, có bao giờ thấy gì đâu!
Chắc chỉ là do hormone gây ra thôi!
Mẹ cô nhanh chóng mang ly nước ấm ra, ngồi xuống cạnh con gái.
“Sao thế? Nhìn con không vui à?”
“Đau bụng thì vui nổi ạ…”
Trần Trừng nhấp hai ngụm nhỏ, chắc chắn nước không quá nóng rồi mới mở gói thuốc, đổ vào miệng rồi uống sạch.
Cũng may trưa nay cô ăn trong căn-tin có vài miếng thôi… Thật ra nếu không nhờ Thục Đình nhắc, cô còn chẳng nhận ra đồ ăn có vấn đề, chỉ thấy dở hơn mọi khi.
“Mẹ không biết đâu, hôm nay An Nguyên dẫn nguyên một đám người xông vào căn-tin đấy!”
“Xông vào á?”
“Đúng vậy!” Thấy mẹ có vẻ hứng thú, Trần Trừng nhanh chóng kể lại với vẻ phấn khích, tay chân múa may miêu tả chuyện xảy ra ở trường, “Nó thấy lớp mình nhiều đứa bị đau bụng, hỏi ra thì toàn ăn cơm ở căn-tin! Thế là dắt mấy thằng nam sinh khối 12 đi thẳng vào bếp căn-tin! Bẩn kinh khủng luôn! Toàn đồ quá hạn! Bảo sao bị ngộ độc!”
Mẹ cô lo lắng hỏi: “Rồi sau đó xử lý sao? An Nguyên không bị sao chứ?”
“Không biết nữa… chắc không sao đâu?”
"Con gái mình, cứ ngoan ngoãn, đàng hoàng là được, đừng theo chúng nó đi gây chuyện."
"Dạ dạ! Con không đi, con ở trong lớp suốt mà!"
Mẹ cô đột nhiên đổi chủ đề: “Sao hôm nay mẹ thấy hai đứa đi học chung thế?"
“Hả?”
Nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, vừa vặn có thể thấy cổng khu chung cư, sáng nay mẹ cô lại còn cố tình đứng đó, nhìn cô và An Nguyên cùng đạp xe đi học sao?
Vẻ mặt Trần Trừng cứng đờ, vội bịa lý do: “Thì lúc xuống lầu vô tình gặp thôi, con cũng đâu thể trốn nó đi được? Dù sao cũng cùng lớp mà.”
Tuy nhiên, mẹ cô nhìn rõ từng chút thay đổi nhỏ trên mặt con gái.
Huống chi cuối tuần trước, con bé nói đi chơi với bạn, thực ra là đi với An Nguyên, mà hôm đó hai đứa hình như còn cãi nhau.
Mẹ An Nguyên dạo này vui vẻ hẳn ra, kiểu như biết chuyện gì đó, hỏi thì ậm ừ, chỉ cười hoài, đối xử với Trần Trừng nhiệt tình hơn hẳn, lại còn thường xuyên mang đồ ăn qua cho Trần Trừng với đủ lý do trên đời.
“Bác gái hôm nay mang qua mấy miếng bít tết, mẹ làm khuya cho con nhé?”
"Bụng con không thoải mái lắm, không muốn ăn..."
“Con yêu rồi hả?”
Trần Trừng sững người, lắc đầu lia lịa: “Không, không! Làm gì có chuyện con với nó yêu nhau được!”
“Mẹ có nói là với ai đâu mà con phản ứng ghê thế?” Mẹ cô mỉm cười, nắm tay con gái, không cho cô trốn, “Con cứ nói nhỏ với mẹ thôi, mẹ không méc ba đâu, cũng chẳng mắng con đâu mà.”
“Con nói rồi mà, thật sự không có ~” Trần Trừng nói mà chẳng thấy chắc miệng gì cả, giọng nhỏ xíu, mặt nóng ran, mắt đảo liên tục chẳng dám nhìn thẳng, “Con với An Nguyên chỉ là… bạn bình thường thôi.”
“Nhưng có chút cảm tình đúng không?”
Mẹ cô hỏi bằng giọng thân mật, dịu dàng như bạn thân, lại xen chút tò mò.
Cách nói ấy khiến khoảng cách giữa hai mẹ con dường như biến mất, làm Trần Trừng chần chừ một lúc rồi gật nhẹ.
“Chắc… có một chút.”
“……”
“Mẹ?” Trần Trừng thấy mẹ đột nhiên sa sầm mặt, biết ngay có chuyện chẳng lành, vội nhảy dựng lên, “Con đau bụng quá!”
Chết tiệt! Lại bị mẹ dụ rồi! Bao nhiêu lần mắc bẫy mà vẫn chưa chừa được!
“Chạy đi đâu đấy?”
Mẹ cô mặt sạm lại như than, nhưng cũng không làm gì quá đáng, chỉ kéo con ngồi xuống: “Ngồi nói chuyện với mẹ vài câu không được à?”
“Không phải không được…” Trần Trừng cứng người, ngồi lại, hai tay kẹp giữa đùi, ánh mắt lo lắng liếc về cái chổi lông gà đặt trên tủ giày.
Theo lý thì mẹ đã không đánh “con trai” từ hồi tiểu học, nhưng giờ cô đang là con gái cơ mà…
Ánh mắt cô cứ thấp thỏm, không dám nhìn mẹ.
“Chuyện đó cũng chẳng có gì to tát cả.” Một lúc lâu sau, mẹ cô dịu lại, giọng nhẹ hơn, “Tầm tuổi con, mẹ với ba con còn đang chuẩn bị kết hôn rồi đấy.”
“Sớm vậy luôn ạ?”
“Thời của mẹ khác mà. Mẹ chỉ học hết tiểu học, ở nhà giúp ông ngoại con, chăm sóc mấy đứa em."
“Ồ~”
Thật ra Trần Trừng chưa từng nghe mẹ kể về quá khứ của bà.
Chẳng lẽ vì giờ là con gái nên mẹ thấy dễ gần hơn?
Cô lí nhí nói: “Chỉ là dạo này có chút cảm tình thôi, con cũng chẳng định thích An Nguyên thật đâu. Dù gì bọn con lớn lên cùng nhau từ bé, nghĩ kỳ lắm…”
“Con thấy sao về nó?”
“Thì… chắc là ghen ạ?” Trần Trừng mang theo sự rối rắm của tuổi dậy thì, những cảm xúc giấu trong lòng nay bị mẹ gợi ra, tuôn như trút nước, “Cũng không biết tại sao, thấy nó chơi với con gái khác là con lại khó chịu."
Cô cúi mặt, má ửng hồng, mân mê móng tay: “Chắc vậy không tính là thích đâu nhỉ?”
“Có lẽ là không?”
Đúng rồi! Trước đây quả thật không tính!
Trần Trừng gật đầu chắc nịch: “Con cũng nghĩ thế! Chỉ là bạn bè chơi thân thôi, mẹ đừng suy diễn nữa.”
Nhưng mấy ngày gần đây là sao vậy? Tại sao An Nguyên lại xuất hiện trong mấy giấc mơ kỳ cục đó? Tại sao tao lại không kiềm chế nổi mà muốn lại gần mày, muốn chạm vào mày, muốn dính lấy mày chứ…
Những chuyện riêng tư đến mức này, cô không dám kể cho mẹ nghe nữa.
