“Mày không biết đâu, con Hồ Vi với Thục Đình nói là muốn ‘huấn luyện’ tao thành biến thái đấy! Đúng là vớ vẩn.”
“Phụt-!”
“Tao mà cần hai đứa nó dạy chắc? Tao mà biến thái lên thì ngay cả tao còn thấy sợ tao luôn ấy!”
“Cái đó... hình như không phải chuyện đáng để tự hào đâu?”
“Đàn ông biến thái thì có gì sai!”
Vừa bước vào hành lang, Trần Trừng lập tức im bặt, sợ dì hay mẹ đang mở cửa nghe thấy mấy câu linh tinh của mình.
Dù đang trong kỳ, nhưng tâm trạng cô dạo này khá tốt. Cô không muốn suốt ngày ra vẻ yếu ớt khiến người khác lo lắng.
Lên đến tầng bốn, trước cửa nhà An Nguyên, quả nhiên cửa đang mở. Dì nghe thấy tiếng chân lên cầu thang liền nở nụ cười tươi đứng chờ:
“Về rồi đó à~”^^
“Con chào dì.”
Trần Trừng khẽ cười, gật đầu chào rồi định đi tiếp lên tầng, nhưng lại bị dì giữ tay lại: “Ê, khoan đã.”
“Mẹ con lại đi đánh mạt chược hả?”
“Không đâu, ông ngoại con bị bệnh phải nhập viện, mẹ con qua chăm mấy hôm.” Dì liếc đồng hồ rồi nói thêm: “Mai tụi con được nghỉ đúng không? Ba bữa cứ qua nhà dì ăn nhé, đến giờ dì bảo An Nguyên lên gọi con.”
“Dạ? Thật ạ?”
Trần Trừng cúi đầu mở điện thoại, lúc này mới thấy tin nhắn mẹ gửi.
Không sao cả, ông ngoại sức khỏe vốn yếu, từng mổ vài lần, nhưng mười năm sau vẫn còn khỏe mạnh lắm.
Cô hiểu lòng tốt của dì, nên hơi ngại ngùng: “Thế thì phiền dì quá...”
“Chỉ thêm đôi đũa thôi mà.”
“Vậy... con về trước nhé?”
“Chờ chút, dì bảo An Nguyên mang đồ ăn khuya lên cho con.”
Thật ra Trần Trừng chẳng hề có hứng ăn khuya, nhưng không biết từ chối thế nào, đành gật đầu.
Dì nhìn theo bóng cô bé đeo cặp đi lên tầng, mỉm cười quay sang con trai, hạ giọng hỏi: “Sao rồi?”
“Cái gì sao rồi?”
“Tối nay mẹ khỏi cần mở cửa chứ?”
An Nguyên khựng lại, bất đắc dĩ thở dài, đến cả giải thích cũng lười, trợn mắt rồi quay vào trong nhà.
“Trước khi tốt nghiệp đại học nhớ chú ý an toàn nhé~”
“Con nói rồi, không có gì mà...” Tuy đúng là trong đầu An Nguyên có chút tưởng tượng lung tung về Trần Trừng, nhưng cũng chỉ dừng ở đó thôi, chẳng hề có ý định thật sự làm gì cả.
Nghĩ thế, cậu quay lại nói: “Mẹ, con định thi cùng nguyện vọng với Trừng Tử, cô ấy học trường nào con học trường đó.”
Thế này kiểu gì cũng bị phản đối chứ! Có cha mẹ nào chấp nhận con trai bỏ cả tương lai rực rỡ để theo một đứa con gái đâu?
“Cái này... chắc không cần đâu?”
Dì do dự thật. Bà biết con mình học giỏi, tuy chưa chắc đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại, nhưng ít nhất 211 là trong tầm tay, cố chút nữa có khi lên được 985. Dạo này vì “chuyện yêu đương” mà điểm có tụt chút, nhưng vốn vẫn là học sinh giỏi.
An Nguyên nghiêm túc nói xạo: “Con thấy cần chứ! Không thì Trừng Tử đi học đại học bị trai khác cưa mất thì sao?”
Thực ra cậu chỉ muốn ở bên cô ấy thôi. Với kinh nghiệm của kiếp trước, học vị đâu quan trọng nữa. Dù không thể làm giàu nhờ “người xuyên không”, thì cũng dư sức sống ổn trong ngành mình giỏi.
Dì cau mày, lúng túng: “Thôi, để mẹ ra xem đồ ăn khuya nấu tới đâu rồi.”
Tầng bảy.
Trần Trừng leo lên tới nhà, thở hổn hển, bật đèn, đặt cặp xuống rồi chạy ngay vào toilet.
Hiếm khi mẹ vắng nhà, cô lại được tự do thoải mái muốn làm gì thì làm, chỉ tiếc hôm nay chẳng có hứng. Cả người mệt rã rời, chỉ muốn nằm phịch xuống giường, cầm điện thoại lướt đến khi buồn ngủ.
Tắm xong, thay băng, thoa kem dưỡng, Trần Trừng chỉ mặc độc một bộ đồ ngủ mỏng tang, đứng trước gương sấy tóc.
“Lúc nào cũng phải sấy cả nửa tiếng...”
Tóc từng là kiểu ngắn ngang tai, giờ đã dài ra nhiều, vài lọn tóc nhỏ cứ chọc vào cổ, ngứa ngáy vô cùng.
“Đinh đoong~”
Cô không buồn đáp, nhưng lát sau liền nghe tiếng cửa mở – An Nguyên dùng chìa dự phòng bước vào.
“Làm gì mà không ra mở cửa?”
“Đang sấy tóc!”
An Nguyên đặt đồ ăn khuya xuống, rồi ngó vào phòng tắm đang mở: “Đồ ăn khuya là cá nấu dưa, không mau ra ăn thì tao ăn hết đó.”
“Cá nấu dưa hả?!” Trần Trừng bật dậy, tắt máy sấy quay lại: “Dì cũng biết làm cá nấu dưa luôn á?”
Dù hôm nay chẳng có cảm giác đói, nghe tới món này nước bọt cô vẫn chảy ra.
“Dưa thì là gói gia vị, cá nhờ tiệm cắt sẵn, đơn giản mà, tao cũng làm được.”
“Tao cũng biết nói câu đó, lần sau mày làm cho tao xem đi.”
“Mai luôn, khoe tay nghề cho mày biết.”
Trần Trừng hăm hở định chạy ra ăn thì bị An Nguyên chặn lại: “Gì đó? Tao đi ăn mà.”
Tóc cô vẫn ướt, nước nhỏ giọt xuống gáy.
“Gấp gì, tóc chưa khô dễ cảm cúm lắm.”
“Không sấy thì bị mày ăn hết chứ gì, để tao ăn dưa hả?”
Ánh mắt An Nguyên lướt qua người Trần Trừng. Cô chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi ngủ trắng mỏng, đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra dưới gấu áo, mơ hồ còn thấy cả viền quần lót cotton.
Còn không mặc áo lót, hai đầu ngực nhô rõ dưới lớp vải...
Cậu cầm máy sấy treo tường lên: “Để tao sấy cho, yên tâm, không trộm ăn đâu.”
“Thế cũng được, mau lên nha.”
Trần Trừng quay lưng, nhìn qua gương thấy An Nguyên đứng sau. Tay cậu sấy tóc rất chuyên nghiệp, dùng lược chia tóc thành từng phần, sấy từ gốc tới ngọn, động tác nhẹ nhàng, êm ái.
So với việc cô tự sấy bừa, tóc bung tứ tung, thì đúng là khác một trời một vực.
Cô rảnh rỗi ngước nhìn qua gương, so chiều cao hai người — cô đứng thẳng mà đầu chỉ cao tới cằm An Nguyên. Cô gầy nhỏ, đứng trước cậu như con mèo con nép bên chú chó Golden to xác vậy.
Khi tóc đã khô, An Nguyên tiện tay giúp cô buộc lại, cột thành một búi nhỏ trên đầu.
“Lộ trán thấy kì quá...”
Cậu làm lơ, vỗ nhẹ lên búi tóc: “Xong rồi, ra ăn đi.”
“Rồi!”
Trần Trừng chạy lon ton ra phòng khách, đôi chân trần trắng nõn đung đưa dưới ánh đèn.
Một tô cá nấu dưa lớn đặt trên bàn, cô vào bếp lấy chén đũa, ngồi xếp bằng trên sofa, gắp cá bỏ vào chén nhỏ.
“Đang tới kỳ mà mày không mặc quần à?”
“Mẹ tao đâu có ở nhà, mặc làm gì. Nhà cũng chẳng lạnh, cửa sổ tao đóng hết rồi.” Cô hờ hững đáp, “Trước ở trọ tao còn chẳng bao giờ mặc quần nữa kìa.”
“Mau ăn đi, không tao ăn hết cá giờ. Ngon lắm đó.”
Không phải, mẹ mày không có nhà, nhưng tao thì có nha!
An Nguyên ngồi xuống cạnh cô, vừa ăn vừa không nhịn được liếc xuống đôi chân kia.
Miếng cá này... đúng là vừa trắng vừa mềm.
“Hay tối nay qua nhà tao ngủ đi, dì chắc cũng không nói gì đâu.”
“Mẹ tao chắc lại hiểu lầm cho xem.”
“Ờ, nói như thể bả lúc nào chẳng hiểu lầm ấy.” Trần Trừng cười, “Tụi mình là anh em trong sáng mà, sợ gì chứ?”
An Nguyên gãi mũi — ừ thì nếu “thằng em” của tao chịu ngoan ngoãn thì tao còn tin nổi câu đó.
Tiếc là... nó chẳng ngoan chút nào.
Cũng may quần đồng phục rộng đủ để không ai phát hiện (dejavu vl).
