After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

61 707

Dinh thự Kusunoki có sân vườn của thần

(Đang ra)

Dinh thự Kusunoki có sân vườn của thần

* Các vị thần và quyến thuộc hầu hết đều có hình dạng thú vật và không hóa thành người.

300 0

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

8 4

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

164 242

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

137 5448

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

WN - Chương 64: Làm chị em nhé

“Lên lên lên! Ăn ý quá trời luôn!”

“Vãi thật! Cuối cùng cũng qua màn rồi! Hai đứa mình mạnh ghê luôn á!”

Sau khi cùng nhau vượt qua trò chơi 2 người lần trước, Trần Trừng vươn vai một cái, ngả người ra sau tựa vào ghế, rồi giơ nắm đấm về phía An Nguyên, nhẹ nhàng chạm fist bump.

“Còn phải nói, có tao gánh mày mới qua được đấy chứ.” An Nguyên mở bảng thống kê sau khi qua ải, “Mày nhìn đi, sát thương của mày còn chưa bằng một nửa của tao.”

“Xời~ Anh em cái gì mà anh em, có tao mở game cho mày chơi mới đúng đấy!”

An Nguyên xoay cổ, xoay vai, chơi hơn một tiếng đồng hồ mà thấy lưng mỏi vai nhừ.

Trần Trừng biết điều, đứng dậy đi ra sau lưng hắn, đưa tay xoa bóp vai: “Đau hả? Chắc là bệnh tâm lý đó, mày lại lo gì nữa à?”

“Ghế nhà mày cứng quá, ngồi lâu không quen.”

Lo gì á? Tao lo cả ngày ấy chứ. Chừng nào chưa kiếm được tiền, chưa tự lập được, tao ngày nào cũng thấy bất an.

Từ nhỏ ba mẹ đã dạy hắn tầm quan trọng của tiền. Tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì chẳng làm được gì.

Huống chi Trần Trừng lại giao hết tiền cho hắn giữ. Cổ phiếu năng lượng mới liệu có tăng như hắn dự đoán không, ai mà biết, lỡ đâu lại mất sạch.

“Thôi nghỉ tí đi, tao đem ghế trả lại phòng ăn.”

Trần Trừng xoay người nhấc cái ghế gỗ nặng trịch, lảo đảo khiêng ra khỏi phòng, đặt lại vị trí cũ.

Khi quay lại, An Nguyên đang nằm ngửa trên giường của cô, nghịch điện thoại.

“Chiều nay ra ngoài chơi không?”

“Ơ~ không muốn ra đâu, nghỉ được một ngày mà, phải ở nhà chứ!”

Trần Trừng chống cằm ngồi trước máy tính, mở đại một cái video rồi cầm bài tập lên.

“Hồi trước mày cũng suốt ngày ru rú trong nhà xem phim, chơi game thế à? Ngoài việc lấy hàng với đổ rác ra là chẳng ra ngoài luôn, không chán à?”

“Cũng hơi chán, mà cũng quen rồi.” Trần Trừng hồi tưởng lại quãng đời trước, có chút hoài niệm. “Lúc đó tao sống thoải mái lắm, chẳng có chuyện gì bực mình. Đâu có như bây giờ...”

Cô chỉ mong có một cuộc sống yên ổn, không phiền não, muốn làm gì thì làm trong căn phòng nhỏ của mình.

Nếu có thêm chút tiền để duy trì cuộc sống ấy thì càng tuyệt. Nhưng đáng tiếc, trước khi xuyên không, cuộc sống đó sắp sụp đổ — tiền viết truyện sắp cạn, buộc cô phải ra khỏi vùng an toàn, đi làm kiếm sống, kẻo đói chết.

“Nghe cũng hay đó.” An Nguyên bật cười trêu, “Vậy mày hợp làm bà nội trợ lắm, suốt ngày không phải ra khỏi nhà.”

“Xí, tao không thèm. Tao lười dọn nhà, chẳng biết nấu ăn, mà cũng không muốn kết hôn.”

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.

Cả hai im bặt, đồng loạt ngẩng đầu nhìn nhau.

“Chắc mẹ tao... hoặc ba tao về rồi.”

Trần Trừng hoảng hốt đảo mắt khắp nơi, hạ giọng nói nhanh: “Mày mau tìm chỗ trốn đi! Để họ biết mày ở trong phòng tao thì chết chắc!”

“Trốn đâu giờ?” An Nguyên cũng hoảng theo, bật dậy, “Dưới gầm giường thấp quá... tủ quần áo hả?”

“Trừng Trừng? Con đang làm gì đó?”

Giọng mẹ cô vang lên từ phòng khách.

“Con đây!”

Trong tình thế cấp bách, Trần Trừng túm tay An Nguyên kéo mạnh, nhét hắn xuống gầm bàn học.

Bên hông bàn là tấm vách đặc, không nhìn thấy từ ngoài, mà khoảng trống bên dưới cũng đủ rộng — chỉ cần cô ngồi ngay ngắn trước bàn là che được hắn.

“Khoan đã—”

Nhưng An Nguyên cao hơn mét tám, người lại to, vừa chui vào đã lộ cái đầu ra ngoài.

“Chui hết vô đi! Đừng nói nữa!”

Tiếng chân mẹ cô đã đến sát cửa phòng. Trần Trừng dang chân ra để chừa chỗ, ép An Nguyên chui sâu vào, kéo ghế sát bàn, người cô gần như dán chặt vào mép bàn, lấy thân mình che đi hắn.

Cô cảm nhận rõ ràng đầu An Nguyên đang tựa vào đùi mình, mái tóc hắn cọ vào da cô khiến nhồn nhột...

Cô còn dang rộng hai chân, gần như kẹp chặt lấy đầu hắn giữa hai đùi. Hơi thở nóng rực phả lên da làm cô ngứa ran.

Cửa mở ra.

Mẹ cô bước vào, thấy con gái đang ngồi ngay ngắn trước bàn, chăm chú làm bài.

“Mẹ về rồi à?” Trần Trừng nghiêng đầu nhìn mẹ, “Con tưởng mẹ còn mấy hôm nữa mới về cơ.”

“Mẹ lo con ở nhà một mình.”

Mẹ cô mỉm cười, đặt hộp dâu tây mới mua xuống bàn, cúi đầu nhìn tờ bài tập trước mặt con gái.

“...”

Không biết mẹ có hiểu đề không, chứ nếu hiểu chắc cũng nhận ra con gái toàn viết linh tinh.

Trần Trừng phụng phịu nói: “Mẹ ơi~ đừng làm phiền con học bài mà~”

“Cuối tuần gấp thế làm gì?” Nụ cười của mẹ cô dịu dàng hơn, hiếm khi thấy con gái làm nũng. “Trưa nay dì nấu cho con gì đó?”

“Sườn, canh bò, rau đậu Hà Lan... dì mang nhiều đồ quá, tủ lạnh đầy luôn.”

“Con xuống dưới ăn cho rồi, cứ làm phiền người ta.”

An Nguyên dưới gầm bàn khẽ động đậy, khiến Trần Trừng cứng người. Cô vội vàng nói: “Mẹ ơi~ con phải làm xong bài này đã!”

“Con chăm thế?” Mẹ cô xoa đầu con gái, “Vậy mẹ đi nhé?”

“Dạ dạ~”

“Chiều con muốn ăn gì?”

Ơ? Không phải mẹ nói đi chăm ông ngoại sao?!

“Thế... còn ông ngoại?” Trần Trừng cố tỏ ra bình tĩnh, cúi đầu che mặt, giọng run run.

“Dì con qua thăm rồi, mai mẹ mới đi, thay ca.” Mẹ cô hơi nghi ngờ, “Sao thế con?”

Mai?!

“Con đang nghĩ... có nên đi thăm ông ngoại không thôi.”

“Không cần đâu, không phải mổ gì lớn. Con muốn đi thì đi, không thì thôi.”

Nói xong, mẹ cô ngồi xuống mép giường, nhìn con gái ngồi nghiêng người trước bàn, chân lại vắt mở toang ra.

“Con gái à, ngồi khép chân lại, lỡ mặc váy là hớ hết đấy.”

Trần Trừng càng căng thẳng, theo phản xạ khép chân lại — liền kẹp chặt đầu An Nguyên giữa hai đùi!

“Mẹ! Con đang làm bài mà!” Cô tức giận hét lên, “Mẹ cứ quấy con hoài à!”

“Ờ ờ, nói chuyện chút cũng không được...”

Thấy con phát cáu, mẹ cô lầm bầm rồi rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Toàn thân Trần Trừng như bị rút hết sức, gục xuống bàn, trong lòng xen lẫn nhẹ nhõm và tội lỗi.

An Nguyên ngọ nguậy rồi ló đầu ra: “Ra được chưa?”

“Chưa!”

Trần Trừng nghiến răng, ấn đầu hắn xuống lại. Vừa dứt lời, mẹ cô lại đẩy cửa, ló đầu vào: “Trừng Trừng, con bị sốt à?”

“Không, chỉ là... nóng thôi mẹ~”

“Ừ được rồi, mẹ không làm phiền nữa.”

Cửa lại đóng.

Lần này Trần Trừng mới thở phào. Cô cúi đầu nhìn An Nguyên với vẻ bất lực.

Tại sao tao lại phải dạng chân, kẹp đầu mày giữa hai đùi thế này trời?!

Mặt cô đỏ bừng, trong lòng vừa xấu hổ vừa bực, đá nhẹ mấy cái vào vai hắn, nhưng vẫn không yên tâm, liếc nhanh về phía cửa.

“Mày bắt tao trốn đây còn gì...”

“Ngồi yên đi.”

Nghe tiếng chân mẹ xa dần, Trần Trừng bật dậy chạy ra khóa cửa lại. Lúc này mới thật sự yên tâm, kéo ghế ra để An Nguyên chui ra khỏi gầm bàn.

“Giờ tính sao?” Cô ngồi phịch xuống giường, nhìn hắn bò ra, mặt mày uể oải, “thật sự giống như hai đứa đang vụng trộm vậy đó...”

Tim cô đập thình thịch, hồi hộp đến mức suýt ngất. Nếu mẹ phát hiện, có mà nhảy xuống sông cũng rửa không sạch.

An Nguyên thì có vẻ vẫn bình thường, chỉ thấy hơi chật, nhưng... chân con gái thơm thật.

“Đừng có nhìn tao kiểu đó.” Trần Trừng quay mặt đi, hai má nóng rực, “Nhìn ghê quá...”

“Phản ứng sinh lý bình thường thôi, mày hiểu mà.”

“Hay mày cắt phéng đi, tụi mình làm chị em cho rồi?”

“Có cái con c*c.”