“Trừng Trừng~ Tắm xong chưa con? Xuống lầu mừng sinh nhật An Nguyên đi.”
“Con vẫn đang tắm ạ! Mẹ xuống trước đi!”
Khoảng mười giờ tối, trong phòng tắm, Trần Trừng, người vốn tắm nhanh như chớp, hôm nay lại loay hoay rất lâu.
Dầu xả, hình như phải bôi lúc tóc còn hơi ẩm phải không? Nó có thực sự giảm xơ rối, chẻ ngọn được không nhỉ?
Sữa dưỡng da, có cần phải thoa khắp người không? Lưng thì làm sao mà tự thoa được đây. Thoa xong sao thấy hơi ngứa ngứa?
Trong phòng tắm luôn có dầu xả và sữa dưỡng da, chỉ là trước đây Trần Trừng không thèm liếc nhìn, chỉ nghĩ đó là đồ mẹ dùng, chẳng liên quan gì đến cô.
“Thảo nào con gái ai cũng thơm tho, chắc là bị ướp hương bằng sữa dưỡng da rồi.”
Trần Trừng lẩm bẩm ngửi cánh tay mình, có một mùi sữa thơm rất dễ chịu.
“Vậy mẹ xuống trước đây!”
“Vâng!”
Cánh cửa rầm một tiếng đóng lại. Chẳng mấy chốc, Trần Trừng đã quấn chiếc khăn tắm dài bước ra khỏi phòng tắm, đứng trước bồn rửa mặt bên ngoài, run cầm cập vì lạnh.
Dù sao giờ trong nhà cũng không có ai khác, cô có không mặc gì cũng chẳng sao.
Trần Trừng vò vò mái tóc còn hơi ẩm, dùng dầu xả xong mà sấy khô ngay thì có mất tác dụng không nhỉ?
Cô cũng lười nghĩ nhiều, cầm máy sấy lên rồ rồ một hồi vào tóc, đôi mắt không đeo kính ngơ ngẩn nhìn bóng người lờ mờ trong gương.
Cô không muốn đi dự sinh nhật An Nguyên lắm…
Hai ngày nay cô và An Nguyên đều cố ý giữ khoảng cách xã giao với nhau. Ngoại trừ lúc đạp xe cùng nhau khi đi học và tan học, cơ bản là không hề giao tiếp.
Một mặt là vì ngượng ngùng, lúng túng, không biết phải đối mặt thế nào, mặt khác là cô muốn làm hạ nhiệt bầu không khí mập mờ, biết đâu còn có thể quay về tình huynh đệ được không?
“Căn bản là không thể rồi nhỉ?”
“Trong lòng thằng An Nguyên, chắc mình không khác gì một con ma nữ đói khát rồi.”
Trần Trừng đau khổ một tay che mặt.
Nếu cứ xa cách thế này, đừng nói là anh em, e là đến bạn bè cũng không làm nổi.
Điện thoại đặt trên bồn rửa mặt sáng lên, Trần Trừng bắt máy và bật loa ngoài. Là mẹ đang giục cô: “Con nhanh lên, mọi người đang chờ con đấy.”
Trần Trừng cau mày khó xử, ngửa mặt nhìn lên, người đung đưa qua lại, do dự rất lâu mới nói ra.
“Cái đó… Con không đi nữa nhé?”
“Con cãi nhau với An Nguyên à?”
“Cũng không hẳn…”
Cô sợ mẹ nói thêm gì nữa, vội vàng cúp điện thoại, úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn, mắt không thấy, tâm không phiền, chuyên tâm tiếp tục sấy tóc.
Khăn tắm trượt xuống khá nhiều, mắc lại ở phía trên ngực, để lộ một phần bầu ngực trắng nõn và khe sâu.
Ban đầu nhìn thấy cảnh này cô còn thấy ngại, giờ thì Trần Trừng đã có thể rất thản nhiên chiêm ngưỡng cơ thể này, dù thỉnh thoảng cô cũng tự lấy bản thân làm “tài liệu, tưởng tượng mấy chuyện linh tinh.
Cô cúi xuống chỉnh lại khăn tắm, đột nhiên cau mày, quay người vào phòng tắm mặc quần áo.
Khi Trần Trừng mặc quần áo xong, quả nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.
“Tao vào nhé?”
An Nguyên dùng chìa khóa mở cửa, thò đầu thò cổ nhìn vào, nhắc nhở một câu.
“Dì bảo tao gọi mày xuống ăn bánh sinh nhật, dù gì cũng là sinh nhật tao mà.”
“Mày đâu rồi? Cũng không trả lời tao một tiếng.”
Hắn nhìn quanh rồi đi đến cửa phòng tắm, lập tức nhìn thấy Trần Trừng đang mặc bộ pyjama dài tay, quần màu hồng, vẫn còn đang sấy tóc.
Trần Trừng ngẩng đầu nhìn An Nguyên xuất hiện trong gương, lạnh nhạt không nói lời nào.
“Dì bảo tao gọi mày xuống ăn bánh.”
“Không thích ăn…”
An Nguyên biết nhỏ cố tình tránh mình, lười biếng tựa vai vào tường, bất đắc dĩ khuyên: “Anh em mình sinh nhật, đích thân đến mời mà mày cũng không nể mặt à? Quen biết bao năm rồi.”
“Cũng không phải…” Trần Trừng đặt máy sấy xuống, mím môi, quay lưng về phía An Nguyên lẩm bẩm: “Tao chỉ thấy, giờ là một nam một nữ, cứ như trước kia thì hơi kỳ.”
“Trước đây chẳng biết đứa nào thề thốt làm anh em cả đời nhỉ.”
“……”
Ngay cả cô còn biết điều đó là hoàn toàn không thể, An Nguyên lại tưởng thật à?
Trần Trừng ngoảnh lại lườm An Nguyên một cái, rồi đưa máy sấy tóc qua.
An Nguyên tiện tay cầm lấy, giúp cô sấy tóc còn hơi ẩm. Tóc xõa ra, mùi dầu gội và dầu xả hòa quyện, lẫn với hương cơ thể và mùi sữa của thiếu nữ.
Khoan đã! Sao mày lại “chĩa súng” vào anh em rồi? Mới có bao lâu chứ?
Chưa đầy hai phút, cô gái đã tỏ vẻ ghét bỏ, bước lên trước một bước để kéo giãn khoảng cách.
“Mày xem có anh em nào như thế này không?”
Trần Trừng liếc nhìn nửa thân dưới của An Nguyên.
An Nguyên không giữ nổi vẻ mặt, hắn ngượng nghịu gãi đầu: “Cũng không kiểm soát được, phản ứng sinh lý bình thường thôi mà… Mày không biết sao?”
“Quỷ mới biết trong lòng mày nghĩ gì.”
“Tao chưa đến mức hạ thủ với anh em đâu.” An Nguyên khẽ thở dài, “Huống chi hôm đó chẳng phải mày chủ động à?”
“!!!”
Mặt Trần Trừng đỏ bừng, cô ấp úng vung nắm tay nhỏ biện bạch: “Làm gì có! Chẳng phải tại mẹ tao đột nhiên về sao! Tao chủ động hồi nào? Tao chẳng có hứng với con trai tí nào, được chưa! Mày cũng biết mà! Phản ứng sinh lý bình thường! Con gái cũng có, hiểu không!”
“Nếu trong lòng sạch sẽ, vậy mày chột dạ làm gì?”
“Tao chột dạ chỗ nào? Không phải mày mới chột dạ sao? Mày còn không dám nhìn thẳng vào mắt tao!”
An Nguyên cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô một cái, rồi cả hai đồng loạt quay mặt đi.
“Mày xem, mày còn đỏ mặt kìa! Gần ba mươi tuổi đầu, còn như trai tân ngây thơ, không sợ người ta cười à.” Trần Trừng chế giễu, mỉa mai, “Còn sắp cưới nữa, ngày nào cũng khuyên tao ra ngoài lăn lộn, mở mang tầm mắt, sao nhìn còn không dám nhìn tao quá hai lần?”
Nhìn cái mặt hống hách kia kìa! Thật khiến người ta phát cáu!
Thế nên hắn mới luôn cố gắng giữ hình tượng trước mặt Trần Trừng, nhưng tiếc là hình tượng đã sụp đổ từ hai hôm trước rồi.
An Nguyên nghiến răng nghiến lợi, muốn động tay dập tắt cái vẻ ngông nghênh của Trần Trừng, nhưng khổ nỗi đây là con gái, hắn lại sợ vô ý đùa giỡn quá trớn.
“Mày không đỏ mặt à?”
“Tao quả thực là trai tân trong sáng!”
Trần Trừng chống nạnh, ngẩng đầu nói một cách đầy chính nghĩa.
Thấy An Nguyên lúng túng không nói nên lời, cô lập tức cảm thấy sảng khoái. Sau một hồi chế giễu, cảm giác xa cách cũng tan biến, lúc này cô mới hài lòng bước vào phòng ngủ.
“Mày đi đâu đấy? Không ăn bánh kem à?”
“Thay bộ quần áo đã!”
Đi dự tiệc sinh nhật dĩ nhiên không thể mặc bộ pyjama này được.
An Nguyên lắc đầu thở dài, hắn biết tại sao Trần Trừng giữ khoảng cách, nhưng mới hơn một ngày mà đã thấy cuộc sống trống trải, chẳng còn tâm trạng học hành, giờ học lại vô thức nhìn bóng lưng Trần Trừng, cứ sợ bị phát hiện.
Không chỉ Trần Trừng dựa dẫm vào hắn sau khi xuyên không, mà hắn cũng dần không quen nếu thiếu vắng cô.
Trần Trừng thay một chiếc váy liền thân dài quá gối, chân đi tất trắng, bước ra khỏi phòng ngủ với vẻ tiên nữ nhẹ nhàng.
Khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng được tôn lên dưới chiếc váy này, trông như một nàng công chúa thoát tục. Cô như một tờ giấy trắng tinh khôi, ngây thơ đến mức khiến người ta muốn nhuộm lên những vết bẩn thật đậm.
“Đẹp không!”
Má Trần Trừng ửng hồng, cười híp mắt quay một vòng trước mặt An Nguyên, vạt váy xòe ra.
“Mày không lạnh à?”
“Cái tất này dày lắm, gần như có thể mặc như quần luôn.”
An Nguyên đã điều chỉnh lại tâm trạng, thẳng thắn nhìn thẳng vào chiếc váy của cô gái, tỏ ra đàng hoàng thưởng thức, tránh bị cô chế giễu nữa.
“Mắt mày nhìn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta ấy…” Trần Trừng cúi đầu chỉnh lại vạt váy, “Lần nào mặc váy mày cũng nhìn bằng ánh mắt này.”
Cô mặc váy là muốn thấy An Nguyên ngượng ngùng, lúng túng, chứ không phải ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đó, khiến cô lại cảm thấy bối rối vô cùng.
“Làm gì có? Ngược lại, mày còn cắn tao một miếng, như chó ấy.”
“Mày mới là chó, cắn mày này gừ!”
Trần Trừng trợn mắt giận dỗi, đi đầu.
Thằng An Nguyên nói có lý. Dù sao thì trong lòng cả hai đều trong sạch, cùng lắm cũng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi. Ít nhiều cũng gần ba mươi tuổi rồi, không có gì phải chột dạ hay né tránh.
Mặc dù Trần Trừng cảm thấy hình như trong lòng mình hình như cũng hơi dơ dáy… Nếu không thì cô đã chẳng phải tự hỏi xem thích rốt cuộc là cảm giác gì rồi.
