After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

61 707

Dinh thự Kusunoki có sân vườn của thần

(Đang ra)

Dinh thự Kusunoki có sân vườn của thần

* Các vị thần và quyến thuộc hầu hết đều có hình dạng thú vật và không hóa thành người.

300 0

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

8 4

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

164 242

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

137 5447

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

WN - Chương 68: Thích là gì?

“Trừng Trừng?”

Trần Thục Đình khoác tay cô, nhìn khuôn mặt đang ngẩn ngơ của cô.

Chẳng biết đang nghĩ gì, mặt cô gái thoáng ửng hồng, khóe môi khẽ cong, lông mày tựa vầng trăng non, nụ cười dịu dàng ngọt ngào, mang theo chút e thẹn ngây thơ.

“Nghĩ gì mà hồn xiêu phách lạc thế?”

Trần Thục Đình vươn tay quơ quơ trước mặt Trần Trừng.

“Chẳng có gì.”

Trần Trừng lúc này mới hoàn hồn, vội thu lại nụ cười, mặt trở nên vô cảm: “Mày đi vệ sinh đi, tao đứng ngoài chờ.”

“Oke~”

Cô dừng lại ở nhà vệ sinh trường học, nhìn vào gương trên bồn rửa, đơn giản chỉnh lại tóc.

Nghĩ ngợi, cô tháo dây chun trên cổ tay, miễn cưỡng buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa thấp.

“Thế này có đẹp hơn không nhỉ?”

Trần Trừng lẩm bẩm một mình, nghiêng người về phía gương, chỉnh lại mấy lỗi nhỏ trên tóc: “Sao vẫn thấy hơi xù xù với chẻ ngọn nhỉ?”

Chỉ còn vài sợi tóc con mảnh mai, không buộc lên được, trông lộn xộn, cực kỳ mất hình tượng.

“Trừng Trừng, về chưa?”

Trần Thục Đình từ nhà vệ sinh bước ra, gọi to.

“Mày thấy tao cột đuôi ngựa có đẹp không?”

“Mày cạo trọc đầu cũng đẹp nữa.”

Với gương mặt của Trần Trừng, dù có cạo đầu cũng sẽ là một ni cô thanh tú xinh xắn, dù không trang điểm vẫn có vẻ đẹp tự nhiên, hơi lòa xòa.

“Nhìn hơi rối.”

“Có đứa con gái nào mà không biết cột đuôi ngựa đâu chứ?”

Trần Thục Đình đứng cạnh, giúp cô buộc lại một kiểu đuôi ngựa thấp. Lần này không còn vẻ lộn xộn nữa, nhưng buộc chặt quá làm da đầu hơi đau.

Cô tự ngắm mình, tóc ngắn quá, không đẹp như tưởng tượng.

Thế là cô lại thả tóc ra, chỉ đơn giản dùng tay chải vài cái như lược, rồi cùng Trần Thục Đình đi về lớp.

Ở cửa lớp, An Nguyên đang đùa giỡn với mấy thằng bạn. Hai người nhìn nhau, ngượng ngùng gật đầu chào hỏi. Trần Trừng cúi đầu, bước vội vàng lướt qua.

Không còn mặt mũi nào nhìn An Nguyên nữa!

Tối qua sao lại điên đầu đòi hắn ôm chứ!

Rồi còn cái vụ để chân dang rộng, cho An Nguyên trốn dưới bàn… Giờ nghĩ lại thấy hoang đường quá!

Trở về chỗ ngồi, Trần Trừng vẫn còn thất thần. Trần Thục Đình ngồi cạnh, nhìn cô gái như đang tương tư, khó hiểu ngoảnh nhìn An Nguyên ngoài hành lang.

Lý ra hai đứa này yêu nhau được một tháng rồi, sao giờ lại giống như mới bước vào giai đoạn mập mờ thế nhỉ?

Cảm giác ngại ngùng vì mập mờ, cố ý giữ khoảng cách với đối phương.

“Ngày mai hình như là sinh nhật An Nguyên?” Trần Thục Đình tò mò hỏi, “Mày chuẩn bị tặng quà gì chưa?”

“Sao mày biết?”

“Hai năm trước nó tổ chức sinh nhật ở lớp mà.”

Sao lại nhớ rõ sinh nhật An Nguyên thế! Lẽ nào Trần Thục Đình có ý gì với An Nguyên?

Trần Trừng nghi ngờ liếc cô bạn: “Tao tặng quà rồi.”

“Quà gì thế?”

“Ờ…” Trần Trừng ngượng không dám nói quà là bộ váy của mình, bịa đại, “Mua cho nó một cái game.”

“Game còn phải mua nữa hả?”

“…”

Thấy cô im lặng, Trần Thục Đình mới biết mình hỏi ngu, bèn nằm bò ra bàn, kéo tay Trần Trừng, hạ giọng đổi chủ đề.

“Mày giúp tao tham khảo chút…”

“Gì cơ?”

Trần Trừng cũng nằm bò xuống, nhìn theo ánh mắt Trần Thục Đình.

“Tân Hải có phải cũng khá đẹp trai không?”

Trần Tân Hải, nam sinh cùng lớp, đeo kính, học lực khá, thường ngày ít nói, chẳng có mấy cảm giác tồn tại, là học sinh nội trú. Đeo kính nên hơi có vẻ mọt sách, người hơi mập.

Nói là đẹp trai thì không tới, theo thẩm mỹ của Trần Trừng thì chỉ là một nam sinh cấp ba bình thường.

Cô bỗng chợt nhớ ra, gu của nhỏ này chắc là kiểu thư sinh đeo kính. Năm đó sau khi tỏ tình với cô thất bại, lên lớp 12 lại chủ động theo đuổi Trần Hân Hải, sau đó bị bố mẹ đánh gãy đôi uyên ương.

Đúng là cái đồ si tình~

“Lớp 12 rồi còn yêu đương? Không lo học hành tử tế à?”

Trần Thục Đình hơi đỏ mặt: “Mày còn dám nói tao.”

“Tao với An Nguyên chỉ là… Thôi bỏ đi.”

Tối qua với An Nguyên vượt ranh giới hơi nhiều, Trần Trừng không thể mạnh miệng nói mình với An Nguyên chỉ là bạn nữa, rõ ràng đã mập mờ như người yêu…

Cô bối rối thở dài, thật không hiểu sao cơ thể này cứ bị trai đẹp thu hút, làm đầu óc cô không bình thường.

“Thích một người là cảm giác gì?”

Trần Thục Đình ngây người, cũng ngơ ngác lắc đầu như cô: “Mày chưa từng yêu đương à? Xinh đẹp thế này cơ mà!”

“Yêu một hai lần rồi, cũng chẳng nhớ nữa.” Trần Trừng cố nhớ lại cảm giác yêu đương ngày trước, “Chỉ thấy, người ta đẹp thì thích thôi?”

Hồi đó yêu, với tư cách một đứa mê cái đẹp, cô thường thích vẻ ngoài của con gái. Khi ở bên nhau, đầu óc cô toàn nghĩ cách thể hiện khí chất đàn ông, nhưng lại căng thẳng, ngại ngùng, chẳng còn tâm trí cho cảm xúc nào khác.

Yêu con gái mệt lắm, chia tay xong ngược lại thấy nhẹ nhõm… đại khái là cảm nhận duy nhất của cô.

“Ồ~ Mày thích con trai kiểu thanh tú à?”

Là con gái chứ!

Nhưng Trần Trừng không tiện đính chính, sợ bị hiểu lầm là "bé liên".

“Có lẽ là… tim đập nhanh hơn, nhìn thấy người ta thì đặc biệt vui vẻ?” Trần Thục Đình đoán mò, “Trong phim truyền hình, tiểu thuyết ngôn tình đều nói thế, tim đập như hươu chạy loạn ấy.”

“Thế mày cũng có cảm giác này với Trần Tân Hải à?”

“Hơi hơi ngại một chút, nhưng mình chưa nói chuyện nhiều với cậu ấy…”

“Thế thì lo thi đại học đi? Có gì gấp mà yêu bây giờ.”

Chuông vào lớp reo, Trần Thục Tình đứng dậy về chỗ. Trần Trừng như thường lệ, cúi đầu làm bài tập.

Tim đập nhanh? Hươu chạy loạn xạ?

Bình thường Trần Trừng chẳng có cảm xúc kiểu này với An Nguyên, chỉ khi không khí mập mờ, cơ thể bốc đồng mới thế.

Rõ ràng, đây chỉ là xung động tuổi dậy thì thôi, thèm muốn cơ thể người ta khác xa với thích, Trần Trừng đâu có nông cạn thế!

Còn nói vui… chơi với bạn thì đương nhiên vui rồi, kiếp trước khi còn là con trai cũng vậy, chẳng lẽ bảo lúc đó cô thích anh em mình sao?

Thầy giáo chủ nhiệm bất ngờ đến muộn, lớp học vốn yên tĩnh dần có tiếng xì xào.

“Cô giáo Anh bị bệnh à?” Bạn cùng bàn Phan Kiệt khẽ đoán, “Không phải học tiếng Anh thì tốt…”

Đúng thế! Ghét nhất là tiết tiếng Anh.

Trần Trừng cũng chẳng muốn học tiếng Anh, dù cô giáo trẻ đẹp mắt thật.

Cô chống cằm ngẩn ngơ, bỗng cảm giác có ánh mắt sau lưng đang nhìn mình. Quay lại, thấy An Nguyên hoảng hốt cúi đầu.

An Nguyên ngày trước như một người đàn ông chín chắn, dù gặp tình huống ngượng cỡ nào cũng bình thản đối mặt. Nhưng sau chuyện vượt ranh giới hôm qua, hắn biến thành một cậu trai non nớt, ngại ngùng, dáng vẻ lúng túng khiến người ta chỉ muốn cười.

Hóa ra cũng có mặt đáng yêu thế này, làm người ta muốn trêu chọc.