After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

61 707

Dinh thự Kusunoki có sân vườn của thần

(Đang ra)

Dinh thự Kusunoki có sân vườn của thần

* Các vị thần và quyến thuộc hầu hết đều có hình dạng thú vật và không hóa thành người.

300 0

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

8 4

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

164 242

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

137 5448

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

WN - Chương 62: Bữa sáng

“Mẹ ơi! Hôm nay có đi chợ không?”

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, An Nguyên vươn vai gọi.

“Vừa đi chợ về xong, đang để trên bàn chưa dọn dẹp nè.” Dì thò đầu ra khỏi bếp, trêu chọc hỏi con trai: “Tối qua thế nào?”

“Không thế nào cả.”

Dì lườm An Nguyên một cái đầy vẻ ghét sắt không thành thép: “Phải bồi đắp tình cảm chứ! Còn để mẹ phải dạy à?”

“Con mang hết rau đi nhé?” An Nguyên phớt lờ lời dì, xách cái giỏ rau trên bàn lên, “Làm cơm cho Trừng Tử, cho nó xem tay nghề của con.”

“Ái chà~ Biết chủ động rồi cơ à? Trước tiên là phải chinh phục cái dạ dày của con bé! Nó từ nhỏ đã tham ăn rồi đó~””

“Con biết nấu ăn không đấy? Mẹ có thấy con nấu bao giờ đâu, có gì không biết thì gọi video cho mẹ, mẹ chỉ cho, đừng làm mất mặt trước Trừng Trừng.”

An Nguyên chỉ khẽ đảo mắt, lục lọi đồ đạc trong nhà.

“Trong tủ lạnh còn gì không? À, có sườn đông lạnh... thôi, lấy cái túi đây, mẹ gói hết lại, lỡ đâu cần dùng.”

“Nếu mẹ nó về thì con báo cho mẹ một tiếng, kẻo bị hiểu lầm.”

“Con đi đây.”

Dì cười tủm tỉm, đã có thể tưởng tượng ra cảnh An Nguyên và Trần Trừng kết hôn, con cái đầy đàn, lòng vui không tả nổi.

Đợi đến khi An Nguyên ra khỏi cửa lên lầu, bà mới chợt nhận ra — mở tủ lạnh ra thì trống rỗng, rồi quay đầu nhìn lướt qua bàn ăn và bàn trà, cứ như thổ phỉ vừa càn quét, đến cái tăm cũng không còn.

“Vậy hôm nay mẹ phải hít gió Đông Bắc sống qua ngày à!”

……

Rành đường rành lối, An Nguyên dùng chìa khóa dự phòng mở cửa nhà Trần Trừng, vừa bước vào đã nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm.

Cậu mang một túi lớn đồ vào bếp, phân loại từng thứ cho vào tủ lạnh, đợi khi dọn dẹp xong nguyên liệu chuẩn bị nấu ăn, Trần Trừng cũng vừa tắm xong.

“Ăn sáng gì đây?”

Đầu nhỏ quấn khăn tắm, trên người chỉ mặc cái “áo sơ mi bạn trai”. Dưới lớp áo sơ mi tay dài ấy là đôi chân thon dài trắng nõn, đung đưa một cái là khiến người ta hoa cả mắt.

An Nguyên quay đầu liếc nhìn, chiếc áo sơ mi dính chút nước, ẩm ướt dán vào cổ Trần Trừng, lờ mờ xuyên thấu thấy làn da trắng nõn, hắn đảo mắt, giả vờ bận rộn: “Làm sandwich đi? Tao mang theo ổ bánh mì nè, phết tí tương cà được không?”

“Được đó!”

Trần Trừng dựa người vào khung cửa bếp, hai tay ôm bụng, lặng lẽ nhìn An Nguyên làm bữa sáng.

Như thể chẳng có chuyện gì từng xảy ra. Cô cũng sẽ không dại gì hỏi xem An Nguyên có phát hiện hành vi biến thái của mình không, còn An Nguyên cũng chẳng ngu mà nhắc đến chuyện đáng xấu hổ đó.

Nhưng Trần Trừng luôn cảm thấy ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn của An Nguyên có chút kỳ quái, khiến cô thấy bất an, lúng túng.

“Mày cứ lén nhìn tao làm gì đấy?”

“Tao lén nhìn hồi nào? Nhìn quang minh chính đại vài cái thì sao?”

“Xí~” Trần Trừng làm bộ sợ hãi, lùi lại một bước, “Ánh mắt mày kỳ lắm, đừng nói là có ý gì với tao nha?”

An Nguyên đáp tỉnh bơ: “Tao không có hứng thú với đàn ông.”

Mặc dù trong tâm lý cậu đã sớm coi Trần Trừng là con gái, nhưng dù có thèm khát đến mấy, cậu cũng tuyệt đối không thừa nhận. Nhỡ nói ra, bạn bè cũng chẳng còn mà làm. Không đáng để liều...

Nghĩ lại, Trừng Tử sẽ không có cảm giác gì với mình đấy chứ?

An Nguyên nhớ đến cảnh sáng sớm lúc đó— Cô làm vậy chỉ vì tuổi dậy thì ham kích thích, hay coi cậu là "tư liệu học tập"?

Có lẽ là cả hai?

Tuổi dậy thì mà, ai chẳng bị hấp dẫn bởi khác giới. Mà Trừng Tử vốn đã hư hỏng sẵn rồi, suốt ngày gửi ảnh, video hai chiều kích thích cho mình xem, gu thì nặng nữa chứ.

Nhưng Trần Trừng thật sự thấy rung động với đàn ông sao? Xu hướng tình dục thay đổi chỉ trong hơn một tháng ư?

“An Nguyên, tao muốn uống cái gì nóng nóng, bụng tao hơi khó chịu.”

Trần Trừng cắt ngang suy nghĩ của An Nguyên.

“Lấy hai hộp sữa qua đây, tao hâm nóng cho mày.”

“Ừm.”

An Nguyên nhắc nhở: “Đến kỳ kinh nguyệt tốt nhất là vẫn nên mặc quần áo khoác ngoài vào đi? Tao sợ lát nữa mày bị lạnh bụng lại đau hơn đấy.”

Nói thì nói vậy, chứ thật ra cậu cũng hơi muốn ngắm thêm chút... nhưng quả thận thì chẳng chịu nổi đâu.

“Biết rồi~ Mày nói nhiều như mẹ tao ấy.”

Mặc dù trong nhà không mở cửa sổ, nhưng nhiệt độ buổi sáng vẫn hơi lạnh.

Mới nãy còn có hứng trêu đùa, giờ Trần Trừng chỉ muốn nằm phịch xuống sofa, kéo chăn mỏng đắp lên bụng, rên rỉ khe khẽ.

“Đấy, ai bảo không chịu mặc quần.”

An Nguyên bưng đĩa sandwich và ly sữa nóng ra phòng khách, đặt lên bàn trà, ngồi xuống cạnh đầu Trần Trừng.

“Ngồi dậy ăn đi.”

“Đau bụng quá~”

“Giờ mới biết tao nói đúng chưa?” An Nguyên nhìn vẻ ủ rũ yếu ớt đó muốn cười, cầm lấy điều khiển mở tivi, tùy tiện chọn một bản tin buổi sáng làm nền, “Thuốc giảm đau không tốt cho dạ dày, giờ còn chịu được không?”

“Tạm ổn.”

Trừng khẽ thở dài, ngồi dậy, dịch lại gần, rồi tự nhiên gối đầu lên vai An Nguyên.

Cái trọng lượng khẽ khàng ấy khiến cậu nghiêng đầu nhìn, không biết có nên phản ứng gì không.

Bạn bè tựa vai nhau vốn chẳng có gì, nhưng vì cậu coi Trần Trừng là con gái nên mới thành ra mập mờ như vậy.

Mái tóc nửa khô mát lạnh, thoang thoảng mùi hoa của dầu gội. Cô nửa mở mắt, ôm bụng, trông mệt mỏi đến đáng thương.

Thực ra Trần Trừng cũng không quá khó chịu, chỉ là muốn giả vờ yếu ớt đặc biệt trước mặt An Nguyên, tận hưởng sự thoải mái khi được chăm sóc.

“Này, sữa này, chắc không còn nóng nữa đâu.”

“Ừm, trưa ăn gì?”

“Bữa sáng còn chưa ăn xong đã lo bữa trưa rồi?” An Nguyên vừa ăn sandwich vừa suy nghĩ về nguyên liệu có sẵn: “Làm ba món một canh nhé? Canh thịt bò đương quy thì sao? Bổ máu dưỡng khí, xào thêm đậu Hà Lan, sườn xào chua ngọt, hấp trứng với sò điệp?”

Trần Trừng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn An Nguyên: “Mày thật sự biết nấu không đấy? Nếu dở thì tự mày ăn hết đi nha?”

“Mày còn không tin tao?” An Nguyên nhướng mày, “Hồi đó tao rảnh rỗi toàn tự nấu ăn đấy hả? Dù không biết thì cũng đã luyện được rồi.”

“Thật hay giả đấy? Ê, sữa không có tác dụng gì, đau hơn rồi.”

Trần Trừng lầm bầm, nhưng đột nhiên cảm thấy một bàn tay lớn ấm áp đặt lên bụng dưới của nó, nhẹ nhàng xoa bóp, khiến biểu cảm nó cứng đờ.

Khoan đã! An Nguyên đang làm gì thế?

“Xoa xoa sẽ dễ chịu hơn, đúng không?”

Cô không thể tin được cúi đầu nhìn bàn tay An Nguyên, tai nóng bừng bừng, cố gắng giả vờ không để ý, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bản tin trên tivi.

Đến cả bố mẹ còn chưa từng chạm vào bụng dưới của cô!

“Ừm... đúng là dễ chịu hơn thật.”

Trần Trừng cố giữ vẻ bình tĩnh, trong lòng lại vừa hoài nghi, vừa bối rối, liếc sang thấy gương mặt ngay thẳng của An Nguyên — chắc... chỉ là đang quan tâm bạn thôi nhỉ?

Bụng dưới được xoa bóp quả thực thoải mái, cơ thể Trần Trừng mềm nhũn ra, gần như tựa hẳn vào lòng An Nguyên. Tay cầm điện thoại, nhớ lại hồi cấp hai, An Nguyên cũng từng hay dựa vào ngực cô chơi game... Giờ đổi vai thì thấy hơi kì....

Mặc dù khác biệt về giới tính nên có chút gượng gạo, nhưng chắc không sao đâu?

“Ăn xong nhớ sấy tóc đi, nửa khô nửa ướt dễ bị cảm lạnh đấy.”

“Tóc dài phiền quá... Lát mày giúp tao sấy nha.”

Một cách vô tình, giọng nói của Trần Trừng mềm hẳn đi, pha chút nũng nịu khiến người nghe chẳng nỡ từ chối.

“Ờ, được.”

An Nguyên nuốt nước bọt, cố gắng dời ánh mắt khỏi cổ áo hé mở của Trần Trừng.

Bàn tay mình sao mà ngứa ngáy thế này!