After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

61 707

Dinh thự Kusunoki có sân vườn của thần

(Đang ra)

Dinh thự Kusunoki có sân vườn của thần

* Các vị thần và quyến thuộc hầu hết đều có hình dạng thú vật và không hóa thành người.

300 0

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

8 4

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

164 242

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

137 5447

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

WN - Chương 65: Có mùi con quỷ cái

Chẳng lẽ để An Nguyên trốn trong phòng ngủ, trốn suốt một đêm sao?

Như vậy thì nhiều nhất đến sáng mai cũng không trốn nổi nữa, lúc đó còn phải đi học, dù An Nguyên có trốn học thì mẹ vẫn có khả năng vào phòng dọn dẹp.

Cách tốt nhất là, tìm lý do nào đó dỗ mẹ ra ngoài.

Hoặc là khi đêm khuya tĩnh mịch, nhân lúc mẹ ngủ thì nhanh chóng đuổi An Nguyên cút đi.

Trần Trừng đau đầu, sự tình đã đến nước này thì chỉ còn cách đi bước nào tính bước nấy thôi.

Còn hơn là từ đầu đã bị mẹ phát hiện An Nguyên ở trong phòng của cô! Dù sao tình huống tồi tệ nhất cũng chỉ bị mắng một trận thôi, dù gì cũng là ban ngày ban mặt, trai đơn gái chiếc mà quần áo chỉnh tề, mẹ chưa chắc đã nghĩ nhiều.

Nhưng giờ thì bản chất thay đổi rồi! Nếu bị phát hiện, mẹ chắc chắn sẽ hiểu lầm là hai đứa có quan hệ.

Sẽ bị đánh chết mất......

Trần Trừng bật nhạc máy tính, vặn to âm lượng, để tiếng nhạc lấp đầy cả căn phòng.

Cô đứng dậy ngồi xuống bên cạnh An Nguyên, hạ thấp giọng muốn bàn kế hoạch tiếp theo, nhưng ánh mắt liếc xuống dưới, xấu hổ giận dữ trừng mắt:

“Mày chưa xong nữa à?”

“Hả?”

An Nguyên lúng túng kéo chăn đắp lên đùi, vô tội giải thích: “Tao không kiểm soát được.”

“Thông thường chẳng phải lát nữa là hết sao?”

“Mày cũng nói là thông thường thôi, tao dương khí thịnh vượng lắm.”

Dù sao vừa mới có tiếp xúc mập mờ, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, trong đầu An Nguyên cứ liên tục hiện lên hình ảnh cặp đùi đùi non nớt của thiếu nữ, hắn thậm chí còn tưởng tượng ra vài tình tiết trong bản H**t**...thiếu nữ cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh trước mặt mẹ, còn hắn thì giở trò dâm đãng với thiếu nữ ở dưới bàn.

“Rõ ràng là mày đầu óc bẩn thỉu.”

Trần Trừng ghét bỏ quay đầu đi, má vẫn ửng hồng không tan, đầu óc cô cũng chẳng sạch sẽ hơn là bao.

May mà con gái nổi sắc tâm, bề ngoài căn bản không nhìn ra được! Không giống đàn ông rõ rành rành như thế, vẫn có thể duy trì thể diện trước mặt anh em.

Nhưng hình tượng của An Nguyên thì chẳng ra thể thống gì, cái chăn che chắn vẫn cồm cồm nhô lên, mãi chẳng chịu xẹp, cô thỉnh thoảng liếc nhìn đầy ghét bỏ, khiến hắn tay chân luống cuống cười gượng.

“Cái này...... tao chẳng nghĩ gì đâu.” Hắn nào dám cãi, chỉ biết chuyển chủ đề, 

“Mày tìm lý do đi với dì ra ngoài mua sắm đi, tao nhân cơ hội chuồn.”

Trần Trừng khẽ nhíu mày, cúi đầu nghịch móng tay.

“Sao thế?”

Cô ta quay đầu nhìn An Nguyên, chân mày giãn ra, trêu chọc dùng vai huých hắn một cái: “Lâu rồi không thấy mày lúng túng thế này, mặt đỏ như đít khỉ~ Ngại rồi à? ^^~”

Dù có xuyên không đi nữa, Trần Trừng cũng hiếm khi thấy An Nguyên luống cuống thế này, đa phần An Nguyên đều rất bình tĩnh, như một người lớn chín chắn, trưởng thành, mặt dày.

Thấy An Nguyên lộ ra vẻ mặt lúng túng không biết làm sao này, vậy mà lại có chút cảm giác thành tựu

Dĩ nhiên, cô cũng chẳng biết An Nguyên đây đều là giả vờ, lúc đối mặt với cô, nội tâm cậu thường hoảng loạn vô cùng.

“......”

An Nguyên im bặt, cái mặt của Trùng Tử sao lại có mùi con quỷ cái thế này?

“Tao sắp ba mươi rồi, ngại cái gì?” Hắn cứng miệng tránh ánh mắt Trần Trừng, mặt nóng ran, “Chuyện nhỏ.”

“Vậy chuyện lớn là gì?”

“KTV thương mại nghe nói chưa? Một dãy em gái cho chọn, không thích còn còn có thể đổi lô khác......”

An Nguyên đang nói thì khựng lại, thấy ánh mắt Trần Trừng không biến sắc.

“Nghe đồng nghiệp kể thôi, tao ở công ty làm kỹ thuật, kiểu cảnh đó tao cũng chưa thấy bao giờ.”

“Xì~ Đừng có đi mấy chỗ đó là được.”

“Ừ.” Không khí trong phòng vừa lúng túng vừa mập mờ khiến cả hai đều ngồi không yên, Trần Trừng cúi đầu tiếp tục nghịch móng tay, An Nguyên cố gắng để đầu óc tỉnh táo, không nghĩ linh tinh, để “cậu nhỏ” bình tĩnh lại

“Tao ra ngoài trước nhé?”

Trần Trừng không nhịn nổi trước không khí mập mờ trong phòng.

Rõ ràng là anh em mà! Tại thằng An Nguyên nó dựng đứng thế kia!

“Thế tao phải làm sao? Lỡ dì đột nhiên vào......”

Dưới gầm bàn, không có Trần Trừng che chắn thì khó mà giấu, tủ quần áo thì nhồi nhét đầy ắp, chẳng phù hợp cất người, bệ cửa sổ...... cửa sổ toàn lưới chắn trộm, với lại nguy hiểm quá.

Trần Trừng đau đầu ngả người nằm ngửa ra giường: “Thế giờ làm sao? Tao không thể cứ ở đây canh mày mãi được? Lát nữa ăn tối rồi.”

An Nguyên quay đầu nhìn, bộ ngực vốn thẳng tắp quy mô không nhỏ của Trần Trừng lúc nằm xuống thì loe ra như quả bóng nước, nhìn là biết hàng chính hãng, áo ngủ bị kéo lên một phần, lộ ra bụng phẳng lì hơi nhô, điểm xuyết cái rốn dài hẹp, đầy khêu gợi.

Mình đang nhìn cái gì vậy trời?!

Hắn hận không thể tự tát mình một cái.

Dù thằng nhỏ không thể thực sự khống chế thằng lớn làm chuyện không nên, nhưng cứ khiến hắn tâm viên ý mã, cũng ngộp thở khó chịu kinh khủng.

“Cược một ván! Mày chui xuống gầm bàn trước đi, nếu mẹ tao vào phòng, tao chắc chắn sẽ vào chắn cho mày trước.”

Trần Trừng hít sâu một hơi, trong lòng nghĩ kỹ lời phải nói, đứng dậy ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.

“Mẹ ơi~ Tối nay mình đi ăn ngoài đi! Lâu lắm con chưa ăn bò bít tết!”

“Con thi được bao nhiêu điểm mà đòi ăn bò bít? Nghĩ đẹp thế!”

“Ơ......”

Nghe tiếng nói xa dần bên ngoài, An Nguyên khẽ thở phào, cúi đầu nhìn cái khối u vẫn chưa xẹp.

Chẳng lẽ giải quyết ở đây à?

Dù giải quyết rồi, e cũng chỉ đỡ được chốc lát, thận chỉ khổ thêm.

An Nguyên liếc nhìn cửa phòng ngủ, rón rén đứng dậy đi ra cửa, nhìn vào trong phòng, suy nghĩ một lúc, phát hiện bên cạnh giường là khoảng trống an toàn, nằm xuống thì vừa khéo nằm ở góc chết của tầm nhìn.

Chỉ cần không vào phòng thì sẽ không phát hiện hắn.

“Nửa tiếng nữa ra ăn tối đấy! Đừng để mẹ phải gọi mãi.”

“Biết rồi ạ!~”

Trần Trừng mặt mày ủ rũ đẩy cửa vào phòng, đóng cửa lại khóa trái, ngẩng đầu lên thì không thấy bóng dáng An Nguyên đâu.

“An Nguyên? Mày trốn đâu rồi?”

Cô nghi hoặc bước vào phòng, lát sau mới phát hiện An Nguyên nằm sau khung giường, bị giường chắn mất.

Chỉ là mặt An Nguyên đầy vẻ hoảng hốt, ngồi dậy, lúng túng hỏi: “Sao rồi?”

“Mẹ tao không muốn ra ngoài nữa.” Trần Trừng ngồi lên giường, hai tay chống mặt giường, đu đưa chân nhỏ, lẩm bẩm, “Tối mẹ thường ngồi xem ti vi, rồi mười một giờ đi ngủ, phòng mẹ thường không khóa cửa, trừ khi bố tao ở nhà.”

“Để chắc ăn thì phải sau mười hai giờ, mày lẻn ra ngoài chắc không sao, tao gọi đồ ăn khuya cũng giờ đó.”

An Nguyên chăm chú lắng nghe, mắt không tự chủ bị đôi bàn chân đu đưa hấp dẫn, trong lòng thầm thở phào.

“Thế mày lúc nãy không phải là......” Trần Trừng nghi ngờ nhìn hắn.

An Nguyên vừa thả lỏng lại căng thẳng trở lại, lắp bắp không biết cãi thế nào.

Hôm nay hắn mất mặt mất đến nơi rồi, hình tượng tốt đẹp trong mắt Trần Trừng tan nát hết, hắn không biết sau hôm nay còn làm bạn được nữa không.

Đáng lẽ phải giữ khoảng cách với con gái! Biết rõ cái thân xác tuổi dậy thì này nhạy cảm thế mà!

“Biến thái thật đấy~” Trần Trừng mặt đỏ bừng quay đầu đi, “Tao chơi máy tính đây, mày giải quyết nhanh đi, kẻo nhìn chướng mắt tao.”

“......”

Cô nàng này sao lại chu đáo quá vậy?

Còn mập mờ quá nữa......