“Ăn no quá rồi~”
Trần Trừng nằm ngửa ra giường, tay chân duỗi tứ tung, chẳng còn chút hình tượng nào.
Cả ngày hôm nay, chỉ có bữa khuya là ăn ngon miệng, mấy bữa còn lại thì hoặc không muốn ăn, hoặc chẳng hợp khẩu vị.
An Nguyên ngồi trước máy tính chơi game, trong hơi thở toàn là mùi hương ngọt ngào của con gái tỏa ra. Hắn cố gắng kiềm chế không ngoảnh lại nhìn, vừa nói: “Tao xuống tắm cái rồi lát nữa lên.”
“Không cần, không cần, mày mặc đồ của tao đi! Hai thằng anh em mình còn khách sáo gì nữa?”
“Mày muốn thấy tao mặc đồ con gái thì nói thẳng đi.” – An Nguyên phun ra một câu. – “Đồ mày tao mặc vừa mới lạ đó.”
“Tiếc ghê ha.”
Trần Trừng trở người, đôi chân trần hơi lạnh liền chui ngay vào chăn. Không mặc quần, cảm giác lớp vải mềm mại của ga giường quấn lấy đôi chân thật dễ chịu.
Trước đây, cô cũng từng thử ngủ trần, nhưng cảm giác không an toàn khiến cô chẳng ngủ ngon nổi.
“Đã không thích mặc quần, sao không mặc váy luôn đi cho rồi?”
“Mày muốn tao mặc váy thì nói thẳng đi, sao cứ vòng vo thế?”
“Ờ thì... tao muốn xem thật mà.”
“Đồ biến thái.”
Trần Trừng tựa đầu giường nghịch điện thoại, thỉnh thoảng liếc sang màn hình máy tính, chế nhạo vài câu: “Gà quá, sao mỗi lần tao nhìn đều thấy mày chết vậy?”
“Game Dark Souls vốn chẳng phải như thế à?”
An Nguyên cố tập trung vào game, nhưng mỗi lần nhân vật chết, hắn lại không nhịn được mà liếc sang giường — nơi Trần Trừng đang nằm.
Cái dáng ngủ kia, cái đỉnh áo mỏng nhô lên, trắng trẻo mềm mại, khiến tim hắn đập thình thịch.
Từ khi bị bác sĩ khuyên hạn chế, hắn cố kìm nén, không “giải tỏa” nhiều, sợ hại sức khỏe. Nhưng dục vọng bị dồn nén không biến mất, mà tích tụ lại, rồi bùng lên mạnh mẽ vào đúng lúc này, chẳng còn nghe lời lý trí nữa.
Nóng quá... khó chịu thật sự.
Hắn cảm thấy cả người nóng ran, ngồi cũng không yên, khóe mắt đỏ lên.
“Tao đi tắm đây.”
Đi tắm cho tỉnh, nhân tiện... giải quyết luôn cho xong, kẻo lát nữa lại khó kiểm soát trước mặt Trừng Tử.
“Ờ~” – Trần Trừng uể oải đáp, mắt vẫn dán vào điện thoại, đang xem mấy video nấu ăn để mai còn bày trò làm khó An Nguyên — người đã khoe sắp trổ tài nấu nướng.
"Phật nhảy tường’ cũng ngon đấy~ Nhưng chắc hơi quá tay nhỉ?”
“Tôm hùm thì mắc, mà hấp thôi là ngon rồi, cái này tao cũng biết làm...”
“Cô gái trong clip này xinh ghê~”
“Ờ mà này... sắp tới sinh nhật mày rồi nhỉ, An Nguyên?”
Nhìn cô gái trong video, suy nghĩ của Trần Trừng lại bay đi đâu mất.
Cô mở lịch trong điện thoại, cố nhớ xem sinh nhật hắn là ngày nào. Hình như là tháng mười hai, nhưng chính xác thì quên mất rồi.
Vốn dĩ khi còn là đàn ông, cô chẳng bao giờ nhớ nổi mấy ngày kiểu này. Ngay cả sinh nhật cha mẹ, mỗi lần gần đến tháng mới nhớ ra để hỏi lại.
Nếu là bố mẹ thì cô trực tiếp đưa tiền, còn bạn bè thì tặng game, hoặc skin trong game, cũng từng tặng bật lửa xịn.
“Sinh nhật mày ngày mấy? Sắp đến rồi đúng không?”
“Thứ ba tuần sau.”
“Sao mỗi năm một ngày vậy?”
“Chứ sao, sinh nhật âm lịch mà. Tao đang tắm, có gì lên rồi nói, không rảnh.”
An Nguyên vừa tắm vừa nhắn, một tay cầm điện thoại, bấm bàn phím 26 chữ mà khó vô cùng.
Trần Trừng định gõ tiếp: ‘Mày muốn quà gì?’ nhưng lại xóa đi, rồi bật dậy, mở tủ quần áo.
Không cần hỏi cũng biết — với tính cách biến thái của thằng này, chắc chắn nó muốn thấy cô mặc váy, muốn nhìn cô ngượng ngùng xấu hổ.
Nhưng đáng tiếc cho nó, gần đây cô đã dần quen với cơ thể nữ này rồi. Vì để thích nghi, cô cũng tự mặc thử váy không ít lần. Dù vẫn có chút cảm giác “trap”, nhưng cũng không đến mức ngượng ngùng nữa.
Được thôi, để tao cho mày hết hứng luôn!
“Vớ đen dài tới đùi!”
Cô lôi ra đôi tất ưa thích — kiểu trong anime mà cô mê, mua lén trên mạng, giao hàng thu hộ cho khỏi bị mẹ phát hiện.
“Váy hai dây, dáng ôm eo, ngắn trên gối!”
“Nhìn xem, thế này còn thua gì mấy em gái mạng hả?”
Mặc xong, cô chống tay vào hông, cúi đầu nhìn bản thân trong gương nhỏ đầu giường.
“Ờm... hình như còn thiếu gì đó?”
Cô nhíu mày, định ra nhà tắm soi gương lớn, nhưng vừa nhấc chân, đôi tất dài đã trượt xuống.
Kéo lên thì một lát lại tụt. Mới hiểu vì sao loại này ngoài đời hiếm thấy — chỉ hợp trong anime thôi.
Cần mua loại có dây đai mới được.
Lúc này, cửa mở — An Nguyên tắm xong về rồi.
Trần Trừng đang loay hoay dán miếng băng keo trong để giữ tất, nghe tiếng cửa mà vẫn không ra ngoài, ngồi ngay mép giường, dán cẩn thận từng chút một.
Thế là khi An Nguyên bước vào, cảnh đầu tiên hắn thấy — Trần Trừng ngồi dang chân, váy xốc xếch, lộ cả quần lót trắng cùng phần đùi trơn mịn.
“Cậu em” vừa được xoa dịu xong lại muốn nổi loạn.
“Mày đang làm cái gì đấy?”
“Đợi chút, sắp xong rồi.”
Cô ngẩng đầu liếc hắn, thấy ánh mắt An Nguyên có phần gượng gạo, bèn buột miệng: “Gì vậy, chẳng lẽ mày ngại tao hả?”
“Tao sắp ba mươi rồi, ngại gì nữa chứ?” – An Nguyên cố vờ bình tĩnh, dời tầm mắt về phía cô, không thể để bị phát hiện. – “Nhưng mà mày có thể chú ý tí được không? Cái dáng kia nhìn y như khỉ.”
“Mày mới khỉ ấy. Rồi, xong!”
Cô dán cố định xong, đứng dậy phủi váy, hai tay chống nạnh: “Thế nào, đẹp không? Quà sinh nhật của mày đấy!”
Quà... là chính mày hả?
Không, chắc cô nói cái váy.
An Nguyên cố giữ vẻ mặt bình thản, nhìn cô từ đầu đến chân: “Không tệ, mày hợp váy thật đấy.”
Đôi tất đen ôm sát bắp đùi, ép ra một vòng thịt mềm, trắng nõn, mượt mà. Váy khẽ lay động, để lộ chút da thịt khiến người ta muốn nhìn sâu hơn. Cái eo nhỏ chỉ cần một tay là có thể nắm trọn.
Chưa bao giờ hắn thấy Trần Trừng “nguy hiểm” đến vậy — cô thậm chí còn không mặc áo trong!
Mà cô vẫn thản nhiên, chẳng chút ý thức, cái vẻ vô tư ấy lại càng khiến người ta muốn đè xuống giường, khiến cô bật ra tiếng rên nhỏ như mèo con.
Trần Trừng bắt đầu thấy hơi bất an — ánh mắt của An Nguyên như dã thú, nóng rực, đầy khao khát.
Nhưng cô không muốn tỏ ra yếu thế, cố giữ giọng tự nhiên: “N-Nói chung... đây là quà sinh nhật của mày, tới thứ ba tao khỏi tặng gì nữa.”
Má cô nóng ran, tim đập mạnh, cảm giác như ánh nhìn của hắn thật sự đang chạm lên da thịt, luồn qua từng tấc cơ thể...
“Đi ngủ đây!”
Cô chịu không nổi nữa, vội kéo chăn trùm lên, chui vào trong.
An Nguyên giả vờ bình tĩnh: “Cũng may tao coi mày là đàn ông, chứ đừng có mặc vậy trước mặt người khác.”
“Tao đâu có ngốc, mày thấy tao mặc váy ra đường bao giờ chưa?”
Chỉ mặc cho tao xem thôi hả...
An Nguyên ngồi xuống ghế, lòng rối bời. Trần Trừng thò tay ra khỏi chăn, “tách” một tiếng tắt đèn.
Trong bóng tối mịt mù, An Nguyên đột nhiên nhận ra vấn đề nghiêm trọng nhất.
“Khoan đã, lẽ nào mày bắt tao ngủ ghế sofa trong thời tiết này à?”
“Mày trải chiếu mà ngủ! Đồ ngốc! Còn muốn ngủ chung với tao à? Có tin tao giật chăn của mày không?”
