After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

61 707

Dinh thự Kusunoki có sân vườn của thần

(Đang ra)

Dinh thự Kusunoki có sân vườn của thần

* Các vị thần và quyến thuộc hầu hết đều có hình dạng thú vật và không hóa thành người.

300 0

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

8 4

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

164 242

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

137 5448

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

WN - Chương 58: Vốn dĩ đã biến thái rồi!

“An Nguyên à~ Em với Trần Trừng đang ở cái giai đoạn quan trọng nhất của đời người đó, bây giờ học hành mới là chuyện hàng đầu. Nếu thi không được đại học tử tế, sau này em tính cho Trần Trừng một cuộc sống tốt kiểu gì? Bản thân em còn chưa tự lo nổi, cơm cũng còn phải ăn nhờ cha mẹ.”

Cô chủ nhiệm vừa nói vừa liếc sang phía Trần Trừng cách đó không xa, ánh mắt mang theo chút nghi ngờ.

Tuy biết rõ Trần Trừng chỉ là đang mệt, tâm trạng không tốt do tới kỳ, khóc một trận thì cũng qua, nhưng dáng vẻ hai đứa lúc nãy hoảng loạn như bị bắt quả tang kia vẫn khiến cô dấy lên đôi chút ngờ vực.Học sinh cấp ba mà hormone dâng cao, ai biết được tụi nó có thể làm ra chuyện gì đâu...

Nhưng mà... nhìn thế này thì cũng không giống lắm?

An Nguyên chỉ biết ngồi nghe cô chủ nhiệm rầy, vẻ mặt bất lực. Cậu biết cô nói là vì lo cho mình, nhưng thật sự chẳng vào tai nổi chữ nào.

“Được rồi, về chuẩn bị vào học đi.”

Nghe đến đó, An Nguyên thở phào như vừa được tha mạng. Cậu thật sự chẳng hiểu sao mỗi lần có chuyện là cô giáo chỉ gọi cậu ra rầy, còn Trần Trừng thì chẳng sao hết.

Chẳng lẽ vì nhỏ đó nhìn hiền lành ngoan ngoãn hơn hả? Không biết là ai mà lại bạo gan mặc quần tất trắng và dây treo dưới áo đồng phục cơ chứ!

Khi đi ngang qua bàn Trần Trừng, An Nguyên thấy một cái chân nhỏ lén duỗi ra, cậu liếc mắt, hừ một tiếng, rồi nhấc chân bước qua.

“Xì~”

Bị phát hiện mưu đồ, Trần Trừng đành cúi đầu thu chân lại, bắt đầu gom tập sách bài tập cho tiết sau, một tay chống cằm.

Trong đầu cô chợt nhớ đến câu hỏi khi nãy bị An Nguyên cắt ngang.

Thích An Nguyên ư? Làm gì có chuyện đó.

Chẳng qua là trong lòng bất an nên mới ỷ lại vào mày hơn, chẳng qua là cơ thể bị hormone của mày ảnh hưởng, chẳng qua là khi ở bên mày cảm thấy dễ chịu, thoải mái hơn thôi. Bao nhiêu năm làm anh em, sao có thể chỉ trong một tháng mà đổi khác được chứ?

Trần Trừng không còn day dứt vì chuyện “tại sao lại biến thành con gái” nữa, mà bắt đầu loay hoay với chính cảm xúc của mình đối với An Nguyên.

Chắc do gần đây hơi vượt giới hạn nên mới khiến An Nguyên hiểu lầm thôi!

Cô hoàn toàn không có hứng với đàn ông. Chỉ cần tưởng tượng cảnh kết hôn với một gã nào đó thôi là đã thấy rợn cả người rồi, thà như kiếp trước – làm một trai tân còn dễ chịu hơn!

Cô khẽ chau mày, trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt của An Nguyên trong tưởng tượng.Nếu người đàn ông đó đổi thành gương mặt của An Nguyên thì sao nhỉ?Cảm giác bài xích... hình như lại không mạnh đến thế.

Nếu là An Nguyên ở tuổi 27, đầu hói, hơi bụng bia, thì sao?Ờ, chắc là chỉ vì bây giờ nó còn đẹp trai nên mình mới đỡ phản cảm thế thôi.Rốt cuộc mình vẫn chỉ là một con người mê nhan sắc mà thôi.

Trong kỳ kinh nguyệt, đầu óc Trần Trừng cứ lơ mơ, thoáng cái đã đến giờ nghỉ trưa.

Vì căn-tin tạm ngưng hoạt động, trường cho phép học sinh gọi đồ ăn ngoài hoặc ra ngoài ăn. Ở thị trấn nhỏ thế này, app đặt đồ ăn chưa phổ biến, nên phải gọi điện cho quán trực tiếp rồi chờ họ giao đến.

Ba đứa bạn thân đặt ba phần combo hamburger, mỗi người 15 tệ, gồm burger, đồ ăn vặt và đồ uống. Vì Trần Trừng đang đến kỳ, nên phần nước ngọt đổi sang sữa nóng.

“Đi thôi~ đồ ăn sắp đến cổng trường rồi.”

Trần Trừng bị hai cô bạn, Hồ Vi và Thục Đình, mỗi bên khoác một tay, kéo đi về phía cổng trường.

Dù đang mùa thu, mặc quần áo khá dày, nhưng Trần Trừng vẫn cảm nhận rõ được đường nét cơ thể của Trần Thục Đình – cô nàng hơi mũm mĩm, mà phần “mỡ” lại tập trung gần hết ở ngực. Nếu có cuộc thi “vòng một khủng nhất lớp”, chắc chắn cô ấy đoạt giải quán quân.

Còn Hồ Vi... may mà mặc nhiều lớp, chứ không là bị xương cấn luôn rồi. Phẳng như tấm ván.

Nếu cô được như Hồ Vi – kiểu loli nhỏ nhắn, ngực phẳng lì, chắc sẽ dễ chịu hơn nhiều... có khi còn chẳng cần mặc áo lót. Lúc đó khác đàn ông chỉ còn ở chuyện đi vệ sinh với ngày đèn đỏ thôi.

Trần Trừng giờ cũng dần quen với việc thân mật cùng con gái. Ban đầu bị nắm tay, ôm tay là đỏ mặt ngại ngùng, giờ thì thấy bình thường rồi.

“Trừng Trừng~ mày định thi trường đại học nào vậy?” – Hồ Vi tò mò hỏi.

“Ờm... chắc còn xem điểm thi đã.”

Trần Thục Đình liền hỏi tiếp: “Thế mày muốn học ngành gì?”

“Ờ... máy tính?” – Trần Trừng nhíu mày, cô vốn ghét nhất là bị hỏi về tương lai khi chính mình còn chưa rõ hướng đi. Câu hỏi này chỉ khiến cô thấy thêm lo lắng. – “Tao không biết nữa...”

“Ừ ha~ tao cũng không biết.” – Trần Thục Đình thở dài. – “Ba mẹ tao bảo con gái nên thi biên chế cho ổn định, mà thi được đâu có dễ.”

Nếu nhớ không lầm, sau này cô nàng làm trong công ty game, vị trí vận hành. Tầm tám, chín năm sau kết hôn, rồi thành nội trợ, ngày nào cũng đăng ảnh đồ ăn và phong cảnh lên mạng – sống khá ung dung.

Còn Hồ Vi thì càng rầu rĩ: “Ít ra mày còn có hướng. Tao học tệ, ba mẹ tao bảo nếu thi không đỗ đại học thì cưới chồng sớm luôn...”

“Gì cơ? Mới tí tuổi đã muốn mày đi lấy chồng hả? Người ta nhìn còn tưởng mày học cấp hai đó!”

“Tao mười tám rồi nhé! Mấy đứa phải gọi tao là chị đấy!”

Ra là vậy, hóa ra nhỏ này trông vậy mà lớn tuổi hơn lớp thật à?Thì ra ai cũng có nỗi lo riêng, không chỉ mỗi mình tao mơ hồ về tương lai.

Tới cổng trường, người giao đồ đã chờ sẵn. Hồ Vi hí hửng chạy lên nhận đồ, trả tiền rồi kéo hai cô bạn ra bãi cỏ trong sân.

Ba đứa ngồi xếp bằng thành vòng tròn, Hồ Vi vừa mở túi vừa reo:“Burger gà nướng với sữa là của mày đó, Trừng Trừng.”

“Còn đùi gà chiên của tao đâu?”

“Đến kỳ mà vẫn ăn đồ chiên hả? Đưa đây, tao ăn giùm cho!”

“Biến đi! Tao đau kệ tao, không cần giúp!” – Trần Trừng nhanh tay giật lại.

Cô thật ra không đói lắm, nhưng bản năng bảo vệ đồ ăn vẫn trỗi dậy mạnh mẽ.

“Trừng Trừng này~ mày với An Nguyên tính sao sau kỳ thi? Vào đại học chắc sẽ phải xa nhau rồi nhỉ?”

“Thi xong... nó bảo sẽ chọn trường theo nguyện vọng của tao.”

“Trời ơi! Đây chính là tình yêu sao! Nó học giỏi thế mà dám theo mày, không sợ ba mẹ nó đánh à?”

“Cái gì mà tình yêu? Anh em tốt thôi!” – Trần Trừng cau mũi, tỏ vẻ chán ghét. – “Với lại nó học cũng thường thôi...”

“Trước khi yêu mày thì học giỏi lắm mà~”

Cái con nhỏ này! Thành tích nó tuột là vì xuyên không đó, có liên quan gì đến tao đâu hả?!

“Trừng Trừng~” – Trần Thục Đình ghé sát tai cô, mặt đỏ rần, hạ giọng hỏi – “Hai đứa... có làm gì chưa?”

“Hả? Cái gì mà làm gì?”

“Ý tao là... chuyện đó đó~ trời ơi, An Nguyên vẫn còn là đàn ông chứ? Mày xinh thế, dáng đẹp thế mà nó vẫn chưa ra tay à?”

“Ê ê! Bình thường lại giùm tao cái coi! Không có gì hết, thiệt đó! Phải nhấn mạnh bao nhiêu lần nữa đây?!”

“Thôi mà~ kể tí đi!”

Chưa kịp thở, Hồ Vi cũng chồm tới, giọng nhỏ như muỗi kêu, sợ người khác nghe được:

“An Nguyên đẹp trai vậy mày không động lòng hả? Hai đứa chưa từng hôn nhau à? Chưa làm gì kỳ lạ sao?”

Nhỏ này rõ ràng mặt mũi non choẹt, người thì nhỏ xíu như học sinh cấp hai, vậy mà giờ đôi mắt lấp lánh, khóe miệng cười nham nhở — vừa dâm đãng vừa đáng yêu.

Đây cũng là đồ biến thái hả? Ngoại hình ngây thơ thế mà bên trong là quỷ à?

Trần Trừng đỏ bừng cả mặt, lắc đầu lia lịa: “Không có hôn! Không có gì hết!”

“Trời đất! Thế hai đứa yêu nhau mà chỉ học với đi học về, ôm nhau thôi hả? Mày là học sinh cấp hai đấy à?”

“Đúng đó.” – Trần Thục Đình chen vào trêu. – “An Nguyên đẹp trai thế mà mày không muốn ăn luôn à?”

Ăn... ừ thì... cũng từng nghĩ qua. Theo nghĩa đen luôn.

Mà ôm nhau thì đúng thật...

Mặt Trần Trừng càng đỏ hơn, cô không ngờ mình nói tục với đàn ông thì vô tư, còn bị con gái trêu thì lại xấu hổ chết đi sống lại.

“Không có! Hai đứa bọn mày mới là biến thái đó!”

Trần Thục Đình ôm ngực làm bộ khóc: “Trời ơi~ Trừng Trừng của tao thuần khiết quá! Làm tụi tao thấy xấu hổ vì độ biến thái của mình rồi nè~ hu hu~”

“Vậy thì cùng huấn luyện Trừng Trừng trở nên damdang đi!” – Hồ Vi cười khoái trá, trông như con quỷ nhỏ.

Có khi... mình vốn dĩ đã là biến thái rồi cũng nên.