Trần Trừng thật sự khó mà tưởng tượng nổi — cái thằng đàn ông vì tăng ca triền miên mà mập ra, rụng tóc, trong chuyện tình cảm thì hơi nhát, đối với cấp trên thì có chút nịnh nọt, vì nhà, vì xe, vì hôn nhân mà phải chạy ngược chạy xuôi vất vả... vậy mà giờ lại bỗng "hồi xuân" lần nữa.
Rõ ràng buổi trưa, khi thấy sinh viên var nhau với căng-tin, hắn còn kéo cô lại, nói cái kiểu “đừng xen vào, đừng gây chuyện” các thứ.
Nhưng mà, không thể phủ nhận — An Nguyên bây giờ thật sự rất đẹp trai!
Khi một thằng con trai cũng phải công nhận người đàn ông khác đẹp trai, thì chứng tỏ nó thật sự đẹp trai.
Nhưng Trần Trừng vẫn không kìm được mà lo lắng — nhỡ đâu An Nguyên bị đuổi học thì sao? Nhỡ bị để ý, bị làm khó thì sao? Nhỡ...
“Lo lắng cái gì chứ? Có ai biết là tao khởi xướng đâu.”
An Nguyên quay lại, thấy vẻ mặt lo lắng của Trần Trừng thì ngược lại, còn an ủi:“Yên tâm đi, lần này không to chuyện đâu, chẳng ai bị thương cả.”
"Ừm... được rồi..."
Không hiểu sao, Trần Trừng cảm thấy An Nguyên dường như có thêm chút sức sống mãnh liệt.
Sau khi bớt lo lắng, cô lại bắt đầu càm ràm:
“Sao không cho tao đi cùng hả? Làm tao chỉ được đứng ngoài hành lang nhìn từ xa.”
“Con gái chen thì vô làm gì?”
“Đàn ông thì tốt hơn chắc? Đàn ông!!”
“Rồi rồi, biết rồi.”
An Nguyên đáp qua loa hai tiếng.
Vì vụ náo loạn trong căng-tin, hôm nay vừa hơn tám giờ đã được tan học sớm.
Đám sinh viên xung quanh vẫn ríu rít bàn tán chuyện vừa rồi, ai nấy mặt đỏ bừng, đi đường cũng như có gió.
Theo lời bọn họ kể thì — căng-tin bị đập tan tành luôn rồi!
Chuyện này chắc ít nhất cũng đủ để khoe suốt mười năm!
Ra đến chỗ để xe, An Nguyên dắt chiếc xe đạp ra, Trần Trừng thì lững thững đi theo cạnh bên.
“Mày hôm nay không đi xe à?”
“Đau bụng, không muốn đạp.” Trần Trừng ôm bụng, “Bị đau bụng, vô toilet mấy lần rồi.”
“Vậy tao chở mày ra phòng khám gần đây xem thử.”
Trần Trừng ngồi lên yên sau, trán tựa vào lưng An Nguyên, rồi im lặng không động đậy.
“Ngủ rồi hả?”
“Ừm.”
An Nguyên lựa lời, hơi ngập ngừng, giọng có chút chột dạ:
“Nếu thấy khó chịu quá... thì... tao cho mày mượn ôm một tí cũng được.”
Ngay sau đó, hai cánh tay Trần Trừng liền vòng lên, nhét luôn tay vào túi áo khoác của An Nguyên, cả nửa người trên dán chặt vào lưng hắn.
“Mày nói đấy nhé...”
“Tao đâu có nhỏ nhen đến thế.”
Cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô, hương thơm nhẹ thoang thoảng quanh người Trần Trừng dường như bao trùm lấy hắn, ngay cả trong hơi thở cũng toàn là mùi hương ấy.
Tim hắn bắt đầu đập nhanh hơn, “thình thịch, thình thịch” ngay bên tai.
Giữa tiết trời chỉ hơn mười độ, gió đêm khô và lạnh tạt vào mặt, hắn lại thấy người mình nóng lên, mặt đỏ gay, cố làm ra vẻ thản nhiên, ưỡn người lên một chút để chắn gió cho cô.
“An Nguyên, mày chẳng phải nói không xen vào chuyện người khác nữa sao?”
“Ăn đến mức gây ra vụ ngộ độc tập thể rồi, nhìn không nổi nữa. Dù mười năm sau có khi cũng thành top tìm kiếm trên Douyin ấy chứ.”
An Nguyên trả lời với vẻ đầy chính nghĩa.
Chứ hắn đâu dám nói thật — là thấy Trần Trừng khó chịu quá, nổi nóng không kìm được.
“Ê! Giờ có Douyin rồi hả? Mày mau mở tài khoản đi, làm hot boy mạng luôn đi.”
Trần Trừng đổi đề tài nhanh như lật trang sách.
“Không hứng.”
“Mày không biết đâu, lúc nãy trông mày ngầu lắm! Đăng Douyin chắc chắn hot luôn!”
“Thật à?” An Nguyên bật cười, đôi mắt nheo lại, tâm trạng hiển nhiên là rất tốt.
“Thật mà! Tao quên chụp lại mất rồi!”
Trần Trừng nói rồi ngập ngừng một chút, áp mặt vào lưng An Nguyên, hít sâu một hơi, má ửng hồng lên mới nói tiếp:
“Còn ngầu hơn hẳn cái bộ dạng uể oải của mày hồi trước ấy!”
Chỉ hít hai hơi thôi mà, cảm giác đau trong bụng và buồn nôn cũng dịu đi ít nhiều, cả người thả lỏng hẳn ra.
“Không còn cách nào khác, hồi trước phải lo cho gia đình. Giờ thì chỉ có một đứa nhóc chưa trưởng thành như mày, tao mà nổi hứng làm gì cũng chẳng ai nói được.”
“Thật tốt quá~ Tao chỉ dám đứng nhìn thôi, chứ bảo tao thì chắc tao chùn luôn.”
“Tính cách khác nhau thôi.”
An Nguyên dừng xe lại, Trần Trừng ngoảnh đầu nhìn, mới phát hiện nói chuyện nãy giờ đã đến cái phòng khám mà cô hay đi từ nhỏ.
Do ám ảnh từ nhỏ, Trần Trừng cực kỳ ghét bệnh viện, phòng khám các kiểu. Mới nhìn thấy bảng hiệu thôi, cô đã nhăn mặt:
“Ra tiệm thuốc mua mấy viên trị đau bụng là được rồi mà...”
“Khám bệnh yên tâm hơn.”
“Ehhh~ Tao không muốn khám~”
An Nguyên chẳng nói nhiều, trực tiếp nắm lấy tay cô, kéo vào trong:
“Có phải bệnh nặng gì đâu, sợ gì chứ?”
“Thì mua thuốc là được rồi mà! Khám cái gì!”
Dù miệng kêu gào, chân Trần Trừng vẫn bị kéo lê trên sàn, từng bước một bị lôi vào phòng khám.
Khi bác sĩ và y tá trong phòng ngẩng đầu nhìn, Trần Trừng lập tức thu hết cái dáng cứng đầu ban nãy, ngoan ngoãn cúi đầu đi theo sau An Nguyên đến trước bàn khám.
Cô từng bị tiêm mông ở đây mấy lần, vừa thấy bác sĩ là cả người liền co lại.
“Cô ấy ăn trúng đồ, đau bụng.” An Nguyên kéo Trần Trừng ngồi xuống ghế, giới thiệu với bác sĩ: “Bị tiêu chảy, buồn nôn, chắc chưa nôn đâu.”
“Không có... không cần tiêm đâu nhỉ?”
Trần Trừng khẽ nhìn bác sĩ, giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt lo lắng lại lén liếc sang An Nguyên — dường như chỉ cần nhìn thấy hắn là cảm thấy yên tâm hơn chút.
Cô vốn có nhiều kinh nghiệm trong chuyện “ăn trúng đồ”, hồi còn sống một mình, ngày nào cũng ăn đồ ngoài, lâu lâu cũng bị vài lần.
Bệnh gì cũng ráng chịu mấy ngày, không đỡ mới đi khám. Mấy năm sống một mình, có lần bị viêm khớp dạng thấp, đau đến mức không xuống nổi giường, ảnh hưởng cả sinh hoạt — vậy mà vẫn cố chịu, đến khi không nổi nữa mới miễn cưỡng đến bệnh viện.
“Không sao đâu, uống thuốc là được.”
Bác sĩ khám qua rồi kết luận, khiến Trần Trừng thở phào nhẹ nhõm.
Không cần tiêm là tốt rồi!
“Thấy chưa, tao nói mua thuốc là được mà...”
An Nguyên không nhịn nổi, vỗ lên đầu cô một cái, làm mái tóc ngắn rối tung như tổ quạ:
“Khám một tí cho yên tâm, lắm lời quá! Đi lấy thuốc đi.”
“Ờ~”
Bác sĩ nhìn cảnh đó, rồi hỏi: “Cậu cũng khám chứ? Nhìn khí sắc hơi yếu.”
Chết cha, gặp lang băm rồi!
Mặt An Nguyên khẽ biến sắc, liếc nhanh sang Trần Trừng, hạ giọng:
“Không có, đừng nói bậy. Ngày nào tôi cũng chơi bóng, sao mà yếu được.”
“Bớt lại chút đi, nghỉ ngơi điều độ là ổn.”
Ồ~ Thì ra là bác sĩ giỏi thật.
Mặt An Nguyên giãn ra đôi chút — dạo này đúng là hắn có hơi... quá tay. Ngày nào cũng hai ba lần, khăn giấy xài như nước.
Dù gì hắn cũng mới mười bảy tuổi, tuổi mà tò mò với con gái nhất, khí huyết mạnh mẽ, mà ngày nào cũng ở cạnh một đứa con gái không tự giác, hết vô tình lại cố tình trêu chọc hắn.
Trong đầu hắn, hình ảnh của “Cam Cam” đã không biết tái hiện bao nhiêu lần... Lúc đầu còn thấy tội lỗi, sau rồi hắn tự an ủi — chuyện này, chỉ tính hành động chứ không tính ý nghĩ. Nếu tính ý nghĩ, thì đàn ông tám phần là dê hết, hai phần còn lại là thái giám thôi.
“An Nguyên, đi đi mau!”
Trần Trừng lấy thuốc xong, kéo An Nguyên chạy như bay ra ngoài, cứ như sau lưng có y tá cầm kim tiêm khổng lồ đuổi theo.
“Khoan đã! Tao cũng khám chút!”
“Hả?”
“Mày không muốn đợi thì ra ngoài chờ tao.”
“Thế tao ra mua chai nước.”
