Trước giờ tự học buổi tối.
Cao Đông rất tự giác đi tìm Phan Khiết làm bạn cùng bàn.
Trần Trừng tức phồng má ngồi xuống cạnh An Nguyên, chống cằm, liếc xéo về phía xa nơi Lý Uyển Di đang ngồi.
“Mày lại bị nó chọc à?” – An Nguyên vừa chậm rãi làm bài tập vừa hỏi.
“Nó ngực to hơn tao...”
Hắn ngạc nhiên quay đầu nhìn Trần Trừng, rồi cố tình liếc nhẹ xuống ngực cô: “Mày với nó so vòng một làm gì?”
Theo con mắt đàn ông mà nói, thật ra Trần Trừng chỉ là khung xương nhỏ, eo thon, nên ngực nhìn không to thôi, hoặc nói đúng hơn là... ít thịt chút.
“Tao có so đâu, là nó tự muốn so đấy.” Trần Trừng đảo mắt, “Thần kinh, cứ bảo tao tự ti này nọ.”
“Ồ, trưa nay lên ký túc xá nữ gặp nó à?”
“Nó ở bẩn chết đi được, nước ngâm đồ đen ngòm, chỗ ngủ còn bốc mùi chua lè, ai mà biết được bao lâu rồi không giặt chăn.”
Trần Trừng thêm mắm dặm muối kể xấu Lý Uyển Di.
Dù thật ra cô cũng chẳng rõ mùi chua đó từ đâu ra, nhưng ký túc kiểu gì chả có mùi lạ.
“Chuẩn, nó vốn thế mà, ở bẩn quen rồi.”
“Vốn thế?” Trần Trừng nheo mắt nhìn An Nguyên, chợt nhớ ra vị hôn thê của hắn chính là Lý Uyển Di, bèn khó chịu “chậc” một tiếng, cúi người gục xuống bàn.
Buổi tự học tối nay là tiết tiếng Anh.
Cô giáo dạy tiếng Anh xinh đẹp, tính tình dễ chịu, thường không biến tiết tự học thành tiết học thật, nhưng có một điểm xấu — cô rất thích cười hiền lành rồi gọi học sinh lên bảng kiểm tra từ vựng và ngữ pháp.
Không có phạt chép, nhưng lần nào cũng làm Trần Trừng tim đập chân run.
Vừa thấy cô giáo, cô lập tức co người lại, trốn sau lưng bạn bàn trước, cố hạ thấp sự tồn tại của mình, không dám chạm mắt với cô giáo, sợ vừa nhìn là bị gọi lên trả bài.
Tiếng Anh à? Sau khi thi xong đại học, lần cuối cùng cô dùng tiếng Anh là để... chửi đồng đội trong game bằng “noob”. Giờ trong đầu chỉ còn lại toàn mấy câu chửi và thuật ngữ game.
An Nguyên thì chẳng bận tâm, công việc trước đây đôi khi phải nói chuyện với người nước ngoài, nên nói tiếng Anh đối với hắn không vấn đề.
Không để ý, khuỷu tay hắn gần như chạm vào mặt Trần Trừng.
Cô nằm nghiêng, má dán lên mặt bàn lạnh, nhìn khuỷu tay hắn dịch lại gần, mũi khẽ hít một hơi, lông mày cau lại.
Thoạt đầu là mùi xà phòng thoang thoảng, pha lẫn hương nắng và chút mùi mồ hôi — nhưng không khó chịu.
Mũi cô hơi rướn tới, rõ ràng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn, mùi da trộn cùng nhiệt độ cơ thể... ấm áp, khiến người ta thấy yên tâm.
Trần Trừng bỗng nảy ra suy nghĩ muốn nhào tới ôm lấy An Nguyên, hít một hơi thật sâu — như đang “hít mèo” vậy.
Cô thậm chí còn muốn... cắn hắn một cái.
Cô không biết mình bị sao nữa, tự nhiên lại có ham muốn kỳ lạ như vậy.
An Nguyên không hề hay biết cô đang “thèm” cánh tay mình, chỉ hỏi mà không ngẩng đầu:
“Mày không làm bài à?”
“Hôm nay tao làm xong rồi.”
“Nhanh vậy?” – Hắn thuận tay xắn cao tay áo, lại cúi đầu làm bài.
Mắt Trần Trừng sáng lên.
Giờ thì cánh tay hắn hoàn toàn lộ ra, làn da nâu khỏe, cơ bắp rõ ràng, theo từng chuyển động mà phập phồng nhẹ.
Cô hít sâu một hơi như kẻ biến thái.
Muốn cắn. Muốn ăn luôn.
Trần Trừng nuốt nước bọt, bỗng nhận ra mình thật sự có hơi biến thái.
“Hử?”
An Nguyên cảm thấy có cái gì lạnh chạm vào tay, cúi đầu nhìn thì thấy mũi của Trần Trừng đang dí sát vào bắp tay mình, đôi mắt lim dim, mũi cứ hít hít mãi.
“Mày bị điên à?”
“Auuu!”
“Vãi!” – An Nguyên đau điếng, bật dậy khỏi ghế, lập tức thu hút cả lớp nhìn, hắn vội ngồi xuống, hạ giọng quát:
“Đồ thần kinh! Tự nhiên cắn tao làm gì?! Mày là chó à?!”
“Cắn thì cắn! Gâu gâu!”
“Đệt! Mắc bệnh hả mày?! Để sau tan học rồi nói, giờ tao bận.”
Mặt Trần Trừng đỏ bừng, vùi cả đầu vào cánh tay, chỉ hé một mắt len lén nhìn An Nguyên đang càu nhàu, vừa chùi nước miếng trên tay vừa chửi thề.
“... Mặn thật.”
Chết rồi, chẳng lẽ tao thật sự có vấn đề à...?
Nghĩ lại, hồi nuôi mèo, cô cũng thích ôm mèo hít một hơi, rồi nhẹ cắn tai nó, nhìn nó giãy trong lòng mà thấy vui.
An Nguyên coi đó chỉ là trò đùa ngớ ngẩn của cô, cắn cũng không đau, chẳng để lại dấu răng, nhưng đúng là làm hắn giật mình thật.
“Mày đợi đấy!” – Hắn nghiến răng, trừng mắt dọa.
Trần Trừng bỗng ôm mặt.
“Làm gì thế?”
“Không có gì...”
Nhưng trong lòng cô lại thầm gào lên — trời ơi, sao hắn trông ngầu thế này chứ! Siêu cấp luôn á!
Không lẽ đầu óc cô giờ toàn là mấy suy nghĩ bậy bạ rồi sao? Cảm giác này... cũng không đến nỗi ghê tởm nữa.
Đêm qua đúng là phát điên, còn tự mở game đơn để “thưởng” cho mình. Cay là thân thể thì chẳng có tí “thời gian hiền triết” nào, não thì lại nhớ cái cảm giác đó...
Không được! Cứ như vậy là toi mất! Lỡ thích An Nguyên thật thì chết dở!
Đừng để hormone lừa mày, đầu óc tỉnh táo lại đi!
Cô lấy tay dụi mạnh vào mặt, da ửng đỏ lên, cố kéo mình về trạng thái bình tĩnh.
Thở dài một hơi, cô quay đầu đi, lấy cái gáy hướng về phía hắn.
“Rảnh thì lo ôn bài đi.” – An Nguyên nguôi giận, giọng như người anh lớn càm ràm, “Đừng quấy tao làm bài nữa.”
“Hứ, ai thèm quan tâm mày!”
Cô yên lặng lại rất nhanh, An Nguyên cũng thấy nhẹ cả đầu.
Cô giáo tiếng Anh quản không gắt, lớp học vốn yên tĩnh dần trở nên ồn ào, tiếng nói rì rầm hợp lại, vang thành một tầng âm u o o.
“Cô ơi! Em đi vệ sinh ạ!”
“Đi nhanh rồi về!”
“Cô, em cũng muốn đi!”
“Cô ơi...”
An Nguyên ngẩng đầu liếc quanh: “Chắc kéo nhau ra hút thuốc chứ gì, làm nhà vệ sinh toàn mùi khói.”
Trường cấm thuốc rất nghiêm, nhưng vẫn có đứa coi hút thuốc là ngầu, là “người lớn”.
“An Nguyên...”
“Hử?”
Hắn nghiêng đầu nhìn, thấy Trần Trừng hai tay ôm bụng, mày nhíu chặt, khuôn mặt tái nhợt hẳn.
“Hình như tao đau bụng... tao cũng muốn đi vệ sinh.” – Cô ngẩng mặt, giọng yếu ớt, “Khó chịu, buồn nôn quá...”
“...”
Nhìn gương mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống của cô, An Nguyên hít sâu, im lặng vài giây.
“Mày ăn gì hôm nay?”
“Trưa ăn mì gói, tối ăn bánh mì... À, trưa ở căng tin tao cũng ăn tí, thấy có mùi lạ nên thôi.” – Thấy mặt hắn càng lúc càng đen, cô vội kéo tay áo hắn, hạ giọng nói đầy mong đợi, “Sắp có biến lớn à?”
“Có nên báo cơ quan kiểm tra thực phẩm không?” – Cô lại thấy hơi chột dạ, “Cũng chưa chắc là do căng tin, biết đâu tao bị lạnh bụng thôi?”
“Báo cái con khỉ, có ích gì mà năm nào cũng bị thế?!” – An Nguyên đập bàn, đứng bật dậy, hét lớn – “Ai hôm nay ăn cơm căng tin mà đau bụng không?!”
Cả lớp lập tức im phăng phắc, rồi nổ tung như nồi áp suất.
“Tao bị tiêu chảy từ chiều rồi!”
“Tao! Tao mới nôn xong nè!”
“Cái gì?! Cơm ôi mà mấy người cũng ăn à?!”
“Đệt mẹ nó! Có ai đi cùng tao quẩy căng tin không?!”
Kiếp trước hắn đã từng “xông” căng tin một lần, nay An Nguyên lại đứng lên hô hào, khí thế bừng bừng. Những học sinh đã chịu đựng bất mãn từ lâu đồng loạt hô vang hưởng ứng.
Trần Trừng nhìn An Nguyên đứng trên ghế, dáng người thẳng tắp, tinh thần bốc lửa.
Anh em tao... đúng là đẹp trai quá đi mất~ hihi~
