May mắn thay, nỗi phiền não của Trần Trừng cũng nhanh chóng kết thúc.
“Mẹ! Mẹ ơi!!”
Sáng sớm tinh mơ, tiếng hét nghẹn ngào pha chút tiếng khóc vang lên như muốn hất tung cả trần nhà.
Trần Trừng đứng ngây người bên giường, hai tay ôm bụng dưới đau âm ỉ, mặt mũi tội nghiệp như sắp khóc, nhìn chằm chằm vào tấm ga giường và chăn gối lại một lần nữa bị nhuộm đỏ.
Mẹ cô mặt mày sa sầm bước vào, cảm giác như cảnh tượng này… quen thuộc đến lạ.
“Mẹ~” Vừa thấy mẹ, sống mũi Trần Trừng cay xè, giọng nghẹn ngào, “Rõ ràng là tuần sau mới tới mà, điện thoại cũng báo vậy… con không phải bị bệnh gì chứ?”
Nhìn con gái khóc như sắp òa ra, cơn giận của mẹ cô cũng tiêu tan, chỉ lườm một cái: “Chẳng phải chỉ đến sớm vài ngày thôi sao? Làm gì mà la om sòm lên thế, mau thay đồ đi.”
“Dạ...”
Trần Trừng ôm bộ đồ mới, lảo đảo đi vào nhà vệ sinh.
Tin tốt là… cuối cùng trong đầu cô cũng chẳng còn chút ham muốn trần tục nào, hoàn toàn không nghĩ bậy, càng không còn thèm khát thân thể của An Nguyên nữa.
Tin xấu là... bây giờ bụng cô đau thắt lại, tâm trạng thì tụt dốc, uể oải chẳng buồn làm gì.
“Sao lại biến thành con gái chứ~”
Vừa thay đồ vừa thay băng, cô vừa oán thán vừa lẩm bẩm không ngừng.
Chợt cô nhận ra vì sao mấy ngày đầu lúc mới xuyên tới lại cảm thấy muốn chết đi sống lại — hóa ra không chỉ vì thay đổi cơ thể, mà "kỳ dâu" còn góp phần không nhỏ vào cái mớ cảm xúc tiêu cực đó.
Thay đồ xong quay lại phòng, mẹ cô đã gom hết ga gối đem đi giặt, Trần Trừng mím môi, xỏ vớ, quàng khăn vào cổ.
Buổi sáng trời chỉ hơn mười độ, khá lạnh. Khăn quàng vừa giữ ấm, vừa giúp cô che nửa mặt khi đi xe, mà nếu gặp người lạ thì chỉ cần kéo lên một chút là giấu được gần hết khuôn mặt, chỉ còn đôi mắt lộ ra.
Xuống phòng ăn, cô chỉ ăn được vài miếng rồi gục đầu xuống bàn, giọng uể oải.
Không muốn đi học...
Tại sao lại xuyên thành nữ sinh cấp ba cơ chứ?
Cảm giác oán giận ngày nào lại trồi lên, ánh mắt Trần Trừng trống rỗng, nhìn chằm chằm vào bức tường bên cạnh bàn ăn, đôi mắt vô hồn như cá chết.
Dù lần này không đau dữ dội như lần đầu, nhưng cảm xúc lại tụt dốc hơn hẳn.
“Trừng Trừng?"
Mẹ cô vừa dọn xong chăn gối quay lại, thấy con gái nằm ì ra trên bàn, cũng không để tâm nhiều, chỉ lấy bình nước giữ nhiệt đi vào bếp đun nước sôi để cho con mang tới trường.
“Mẹ…” Có lẽ vì cuộc trò chuyện dịu dàng hôm trước khiến cô thêm phần yên tâm, Trần Trừng lấy hết can đảm nói ra yêu cầu vô lý: “Hôm nay con xin nghỉ được không? Con không muốn đi học đâu.”
“Xin nghỉ làm gì? Lẽ nào tháng nào con cũng nghỉ ba bốn ngày?”
“Hôm nay con mệt thiệt mà…” Cô thở dài, chán nản nói.
Mẹ cô chẳng suy nghĩ mà từ chối ngay: “Không được! Mệt cũng phải đi, ai đời học lớp 12 rồi còn bày đặt nghỉ?”
Giọng bà dịu lại đôi chút: “Ở trường mà thấy khó chịu thì nhờ An Nguyên giúp đỡ, con không phải thích nó sao?”
“Hắn á? Con ghét thấy mồ, toàn tại hắn hết!”
Mẹ cô liếc một cái, ngạc nhiên trước tốc độ “trở mặt” của con gái.
“Dù không nghe giảng được, con cũng phải có mặt ở trường.” Bà biết con hay đau bụng mỗi kỳ, nên cúi xuống, dịu dàng đưa tay xoa bụng cho cô, “Đau lắm hả?”
Cả người Trần Trừng khẽ cứng lại — hai đời rồi, chưa từng có ai thân thiết mà xoa bụng cô như vậy.
Nhưng là mẹ ruột, dù có chút ngượng ngùng, cô cũng dần thả lỏng ra.
“Đau chết đi được...”
“Xàm quá.”
Nếu thật đau dữ dội như vậy, chắc giờ cô còn đang lăn lộn trên giường, học hành gì nổi nữa.
“Uống viên giảm đau đi.”
“Dạ…”
“Hôm nay để mẹ chở con đi học nhé?”
“Thôi khỏi ạ…”
Thấy có xin kiểu gì mẹ cũng không đồng ý, cô chỉ biết thở dài, đứng dậy rời bàn ăn, như hồn lìa khỏi xác trôi về phòng chuẩn bị đến trường.
Ra khỏi nhà, cô cũng chẳng như mọi hôm nhắn cho An Nguyên, mà ngồi trên bậc thang tầng bốn chờ.
“Sao nó chưa nhắn gì ta?”
Chẳng mấy chốc, An Nguyên vừa càu nhàu vừa mở cửa bước ra, liền thấy cô ngồi dựa vào lan can, mặt mũi uể oải, ánh mắt vô hồn.
“Sao thế này?” Hắn cười trêu, “Lại cãi nhau với dì à?”
“Không có.”
“Vậy là kỳ dâu tới rồi?”
“Ừ… tới sớm…”
An Nguyên xách cặp bước tới, chìa tay ra: “Dậy đi?”
Bàn tay mềm nhũn như không có xương, lại lạnh ngắt như nước đá, nắm lấy tay hắn. Hắn khẽ kéo một cái, cô đứng bật dậy, loạng choạng suýt ngã vào lòng hắn.
Bàn tay ấy mềm như thạch, lạnh đến mức khiến người ta xót, chẳng nỡ buông.
An Nguyên có chút lưu luyến mới thả ra, dịu giọng dỗ: “Khó chịu lắm hả? Không sao, có tao đây mà.”
Hắn hiểu rõ con gái những ngày này tâm trạng thất thường, dễ cáu, dễ nhạy cảm — mà Trần Trừng thì khác, cô không hay phát giận, toàn nuốt hết vào trong, chỉ âm thầm chịu đựng.
An Nguyên nghiêm túc lại, không dám đùa, giọng nhẹ hẳn: “Muốn ăn gì không? Ăn chút ngon ngon cho vui lên?”
“Hôm nay ngồi xe tao nhé? Tao chắn gió cho, đang đến tháng mà trúng lạnh thì khổ.”
Hắn vừa đi vừa hỏi han, Trần Trừng thì im thin thít đi sau.
“Sao không nói gì hết?” An Nguyên cố đổi chủ đề, “À đúng rồi, kết quả khám sức khỏe rồi đó, mẹ mày khỏe mạnh lắm. Ba mẹ tao hơi bị cao huyết áp, nhưng không nặng, ăn uống cẩn thận là được.”
“Với lại, sắp tới có kỳ khám trước thi tốt nghiệp nữa đó…”
“Mày ồn ào quá.”
“Ờ…”
Hắn lập tức im miệng.
Xuống lầu, hắn kéo chiếc xe đạp từ kho ra, quay lại vỗ vỗ yên sau: “Lên đi.”
Cô đứng chần chừ, liếc nhìn về phía nhà mình.
“Lên đi, có phải lần đầu đâu.”
“Mẹ tao mà thấy lại hiểu lầm... thôi kệ.”
Cô chẳng còn tâm trạng để bận tâm chuyện đó nữa, dù sao cũng bị hiểu lầm từ lâu rồi. Trần Trừng vẫn leo lên, cúi đầu, hai tay nắm chặt mép yên.
Cô nghiêng mặt nhìn cảnh đường phố lướt qua, gió lạnh lùa bên tai, khẽ oán trách: “Tất cả là tại mày, kéo tao về rồi tao mới thành con gái thế này.”
“Ừ, lỗi của tao hết.” An Nguyên thản nhiên nhận, “Nên tao mới ở bên mày suốt đây còn gì.”
“Vậy… khi tao quen rồi, mày sẽ không ở bên tao nữa? Khi lên đại học thì sao?”
“Tao đăng ký cùng trường với mày, miễn là không tệ quá. Với tao, học ở đâu cũng được. Sau này ra đi làm, tao với mày cùng tìm chỗ làm, hoặc mày không muốn đi làm thì mình thuê chung nhà. À không, bọn mình là người xuyên không mà, kiểu gì chả làm sếp to. Mày làm giám đốc, tao làm thư ký cho!”
“Tao làm sếp, mày làm thư ký.”
“Được luôn! Có bà sếp xinh thế này ai chẳng thích!”
“Thư ký có việc thì làm, còn không có việc thì...” Trần Trừng suýt buột miệng đùa tục, nhưng kịp dừng lại.
An Nguyên bật cười, nhẹ nhõm hẳn: “Vậy là tâm trạng khá hơn rồi đấy, lại bông đùa được rồi.”
“Cũng chưa hẳn... Ê, cho tao ôm chút được không?” Lần đầu tiên cô chủ động, giọng rụt rè như sợ bị từ chối.
“Ôm gì mà mượn, mày muốn thì ôm đi, anh em cả mà!”
Lần này, khi vòng tay ôm lấy eo An Nguyên, bàn tay lạnh buốt luồn vào túi áo hắn, cảm giác lại khác hẳn trước đó —
Không còn thứ khiến tim đập loạn hay mặt đỏ tía tai, mà chỉ còn một cảm giác yên lòng đến lạ.
