After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

61 707

Dinh thự Kusunoki có sân vườn của thần

(Đang ra)

Dinh thự Kusunoki có sân vườn của thần

* Các vị thần và quyến thuộc hầu hết đều có hình dạng thú vật và không hóa thành người.

300 0

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

8 4

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

164 242

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

137 5448

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

WN - Chương 55: Nguyên nhân

Sáng sớm tinh mơ, cổng trường đã náo nhiệt khác thường.

Phụ huynh học sinh ai nấy đều phẫn nộ, chặn kín cổng không cho ai ra vào. Vài phóng viên vác máy quay của đài truyền hình đang đứng ngoài quay phim, học sinh thì chen chúc ba bốn vòng vây lại xem cho vui.

Từ xa mấy mét, An Nguyên dừng xe, rướn cổ lên nhìn vào bên trong.

“Tới rồi hả?”

Suốt dọc đường, Trần Trừng cứ tựa đầu vào lưng An Nguyên, thoải mái đến mức suýt ngủ mất. Giờ mới ngẩng khuôn mặt ửng hồng lên, trông hơi say say, say vì hormone nam tính.

“Cổng trường bị chặn rồi, không vào được.”

“Còn mười mấy phút nữa là vào tiết tự học sáng rồi mà~”

“Không sao, tao thấy hiệu trưởng ở đó.”

Trần Trừng xuống xe, xung quanh học sinh đông nghịt khiến cô hơi hoảng, vội nép nửa người sau lưng An Nguyên, chỉ ló đầu ra nhìn đám đông phía trước.

“Ê, có phóng viên kìa! Lần trước mày có bị phỏng vấn không?”

“Có, còn lên cả bản tin địa phương luôn.”

“Tao chẳng thấy gì hết...”

Trần Trừng bây giờ lùn tịt, kiễng chân cũng không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra trong đám đông, sốt ruột đến mức đi qua đi lại, tìm xem xung quanh có hòn đá kê chân nào dùng được không.

“An Nguyên, mày đỡ tao một chút, tao đứng lên xe đạp nhìn!”

“Đừng có làm liều, té một cái lại đổ lỗi cho tao.”

An Nguyên vốn chẳng hứng thú mấy với mấy vụ náo loạn. Năm xưa chính hắn từng là người trong cuộc, bị đài phỏng vấn nữa là—giờ chỉ mong mau vào được trường.

“Nhưng mà tao không thấy gì hết á~”

Hắn quay đầu nhìn cô nàng đang luống cuống chạy vòng vòng tìm chỗ xem.

Chắc dạo này Trần Trừng có gì đó lạ thật… Hơi quá khích, mà cũng chẳng còn trầm lặng như trước nữa.

Quen nhau hơn hai mươi năm, An Nguyên hiểu tính cô khá rõ.

Nếu là trước kia, bảo Trần Trừng đi thuyết phục mẹ hắn đi khám bệnh, thì chín phần mười sẽ từ chối, cũng sẽ không chủ động thể hiện sự thân thiện với những người bạn không thân lắm, càng không đời nào ôm eo hắn một cách mờ ám suốt đường… Thật sự hơi giống cách cư xử của một cặp đôi.

Đặc biệt là điều cuối cùng—Trần Trừng khi còn là đàn ông thì có cho vàng cũng chẳng chịu ôm “anh em chí cốt” mình như thế đâu!

“Hay là… tao cõng mày lên xem?” An Nguyên thử đề nghị.

Kể cả khi vẫn là đàn ông, chắc chắn Trần Trừng cũng sẽ không đời nào dám làm vậy giữa đám đông.

“Cái này… không hay lắm đâu?” Trần Trừng lưỡng lự, nhíu mày, liếc quanh một vòng rồi lại tiến sát đến gần An Nguyên, hai tay đã chuẩn bị giơ ra, “Nhưng mà… cũng được?”

“Được cái đầu mày á!”

An Nguyên liếc cô một cái, chẳng chút nể nang. Hắn giơ tay chọc trúng giữa trán Trần Trừng, đẩy cô lùi lại hai bước.

“Đau đó nha!”

Phía trước đám đông bắt đầu chuyển động, cổng trường cuối cùng cũng mở ra.

“Đi thôi.”

“Tao còn chưa thấy được gì hết…”

Trần Trừng lẽo đẽo theo sau An Nguyên vào trường, rẽ qua dãy để xe đạp.

Cô liếc về phía nhà ăn—hôm nay đóng cửa im lìm, tối om chẳng bật đèn, có lẽ sẽ phải ngưng hoạt động một thời gian. Học sinh nội trú chắc phải tự lo ăn bên ngoài.

Ban giám hiệu đang dẫn theo phụ huynh và phóng viên tiến về hướng đó. An Nguyên cùng nhóm nam sinh khối 12 vốn là người khơi chuyện, còn việc giải quyết giờ phải để lãnh đạo xử lý thôi.

“Trừng Trừng, mày không thấy bản thân dạo này hơi lạ à?”

Trần Trừng quay lại, ngẩng mặt nhìn An Nguyên đang khóa xe.

“Lạ gì cơ? Tao hả?” cô chỉ vào mặt mình.

“Ừ.”

Đương nhiên là có rồi!

Nhưng chẳng lẽ nói thẳng với mày rằng tao đang thèm thân thể mày chắc? Cô vội quay đi: “Không thấy gì cả, tao thấy rất bình thường.”

Thậm chí tâm trạng còn tốt hơn mấy hôm trước, có bực dọc cũng trôi qua nhanh.

“Còn nói không? Tao nhìn ra cả rồi.”

Hả?! An Nguyên quan sát kỹ thế sao?! Lẽ nào hắn nhận ra rồi? Có phải… mình lỡ bị phát hiện chuyện lén hít mùi của hắn? Hay là biết mình dùng hắn làm nhân vật trong mấy cảnh XXX?! Không thể nào… nó làm gì đến mức đọc được suy nghĩ của mình?!

Thế này thì mất cả “tình anh em” luôn mất!

Vẻ mặt cô gần như viết rõ hai chữ “hoảng loạn” lên mặt.

An Nguyên nhìn quanh, thấy xung quanh vẫn còn khá đông người, bèn đi về phía sân vận động, tránh tai mắt thiên hạ.

Đến chỗ vắng người, An Nguyên mới quay lại nhìn cô nàng đang đỏ mặt, cúi đầu bước từng bước nhỏ theo sau, dáng vẻ rụt rè cứ như học sinh sắp bị phạt—ngoan ngoãn mà đáng yêu chết được.

Thần thái cử chỉ này, còn dễ thương hơn cả con gái...

Nghĩ kỹ lại… có khi giới tính thật sự của Trần Trừng vốn phải là con gái cũng nên.

An Nguyên suy nghĩ rồi nói: “Tao đoán là… mày đang tới kỳ sinh lý.”

“Hả?” Trần Trừng ngớ ra, “Nhưng… còn một hai tuần nữa mới đến mà?”

“Không phải cái đó.” Với hiểu biết của một người từng có bạn gái, An Nguyên rõ ràng thạo hơn thằng “zin” như cô. Hắn khẽ ho một tiếng, hơi ngượng, rồi bắt đầu giảng giải: "Nói sao nhỉ... con gái mỗi tháng có bốn chu kỳ sinh lý, mày bây giờ chắc đang ở thời kỳ rụng trứng."

“Rụng trứng á?”

Trần Trừng tròn mắt nhìn An Nguyên. Cô chỉ nhớ mang máng từ sách sinh học hồi tiểu học, giờ chẳng còn biết nó nghĩa là gì.

“Là cái giai đoạn khiến mày muốn… yêu đương ấy.”

An Nguyên gãi mũi, nói một cách tế nhị. Thực ra là do hormone tăng cao, cơ thể chuẩn bị cho việc thụ thai, nên sẽ khiến cô dễ rung động, thậm chí... ham muốn hơn bình thường.

Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay cô hay đỏ mặt, ngại ngùng tránh xa hắn...

Không, chắc không đâu, Trần Trừng không phải kiểu người như hắn nghĩ đâu.

“Vậy hả? Để tao tra thử.”

“Vừa đi vừa tra đi.”

Trần Trừng đáp nhẹ, vừa tra vừa đọc. Cuối cùng, cô cũng tìm được lời giải cho nỗi bối rối mấy ngày nay.

Thảo nào mấy hôm nay đầu óc toàn nghĩ lung tung! Thảo nào lại cứ muốn dính lấy An Nguyên!

Thì ra là do cơ thể! Chẳng liên quan gì đến cái đầu trong sáng của tao hết!

“Ừm, mấy ngày nay tao thấy cũng hơi phấn khích, tâm trạng khá tốt, trên mạng còn nói sẽ tự tin hơn khi giao tiếp nữa!” Trần Trừng nói với vẻ lấp liếm, “Nhưng mà tao hoàn toàn không có cảm giác muốn yêu ai hết.”

Cô ngập ngừng một chút, nhấn mạnh: “Chứ yêu đàn ông thì ghê chết đi được.”

An Nguyên rất dễ dàng tin theo lời cô: “Cũng bình thường thôi, mỗi người phản ứng khác nhau mà.”

Phù~ thoát rồi!

Về đến lớp, Trần Trừng bỏ điện thoại vào túi treo tường, ngồi xuống bàn, chống cằm, cau mày nhìn cậu bạn cùng bàn — Phan Khiết.

Phan Khiết bị nhìn đến ngượng: “Gì thế?”

“Không, tao lơ đãng thôi.”

Trần Trừng quay sang nhìn mấy nam sinh khác trong lớp, đặc biệt là A Cường — thằng đẹp trai ngổ ngáo, rồi Cao Đông — cao to lực lưỡng, và vài thằng khác trông cũng khá ổn, đúng gu của cô.

Ừ, hoàn toàn vô cảm! Vậy thì yên tâm rồi!

Thích anh em của mình thì còn tạm chấp nhận được đi — dù sao cũng từng ngủ chung, tắm chung, mặc chung quần lót. Cô vẫn có thể viện cớ “tình anh em” mà lén lại gần, hít một hơi.

Chứ người khác thì không thể nào! Nghĩ đến thôi đã buồn nôn rồi!

Trần Trừng tháo kính ra, nhắm mắt, xoa sống mũi.

Sao tự dưng cảm giác giới hạn bản thân bị kéo thấp xuống thế này? Mấy chuyện mà trước đây cô chẳng dám nghĩ tới với An Nguyên…

Cái gọi là “rụng trứng” này, bao giờ mới qua đi đây!?

Cơ thể phụ nữ đúng là phiền phức thật! Hoàn toàn bị hormone điều khiển luôn ấy!