Solo: Yuuki
********************
Khi tôi đang chờ trên sân tennis, Lily và Misato xuất hiện.
“Vậy thì, tớ sẽ sang bên kia. Gặp lại sau nhé.”
Misato nói vậy rồi đi đến sân tennis dành cho đội nữ.
Sau khi nhìn Misato rời đi, Lily hỏi tôi:
“Cậu ấy không phải là thành viên câu lạc bộ tennis sao?”
“Misato là thành viên của đội tennis nữ.”
“…Nó khác nhau sao?”
Trường chúng tôi có ba đội tennis: tennis nữ, tennis nam, và câu lạc bộ tennis.
Hai đội là dành cho những người chơi nghiêm túc, còn câu lạc bộ thì dành cho những ai chơi để giải trí.
Trường chúng tôi là một trường liên cấp sơ trung và cao trung và có cơ sở vật chất rất tốt, nên mới có sự phân chia như vậy.
Nhân tiện, cũng có thể tham gia cả đội và câu lạc bộ, và đôi khi các thành viên của đội nam và nữ cũng đến chơi ở câu lạc bộ.
“Hmm, ra vậy.”
“Nếu cậu muốn thi đấu thì nên tham gia đội tennis nữ. Họ chơi rất hay, đặc biệt là Misato. Cô ấy là át chủ bài của cả đội. Tớ nghĩ cậu sẽ thấy hứng thú.”
“Tớ sẽ cân nhắc.”
Lily đáp lại với vẻ thờ ơ. Cô ấy chưa từng tham gia giải đấu nào ở Anh, nên có vẻ tennis chỉ là một sở thích.
“À mà, bộ đồng phục đó… là của cậu à, Lily?”
Lily đang mặc một bộ đồng phục.
Trường không cho mượn đồng phục, và thiết kế của bộ đó khác với đồng phục của đội tennis nữ.
“Đúng vậy. Có hợp với tớ không?”
Lily hỏi trong khi khẽ nhấc váy lên.
Bộ đồng phục làm nổi bật thân hình của Lily—vòng một đầy đặn và vòng eo thon gọn hiện rõ.
Đặc biệt, đôi chân dài, trắng và thon thả lộ ra từ chiếc váy ngắn trông rất đẹp.
Để ý kĩ thì mới thấy cô ấy cũng khá là cao đấy chứ…
“Dễ thương lắm và lại còn ngầu nữa.”
Khi nghe tôi khen như vậy, Lily khẽ “hừm” một tiếng.
“Hmph, không phải là tớ mặc nó vì cậu đâu nhé.”
Tôi biết Lily không ăn diện chỉ để tôi ngắm, nên cô ấy nói vậy cũng chẳng cần thiết.
“Dù sao thì, để tớ giới thiệu cậu với mọi người trong câu lạc bộ. Đi nào.”
“Được thôi.”
Tôi dẫn Lily đến khu vực hoạt động của câu lạc bộ tennis và giới thiệu cô ấy với các thành viên.
Câu lạc bộ thì thoải mái hơn đội, nên không cần phải họp hành gì cả.
Sau khi khởi động xong, chúng tôi bắt đầu đánh bóng qua lại.
Tôi tự hào là mình khá mạnh, nhưng Lily có thể đánh ngang ngửa, thậm chí còn hơn.
“Cậu vẫn mạnh như trước.”
“Sota, cậu vẫn không yếu đi là tốt rồi.”
“Heh, Amelia, cậu mạnh thật.”
Khi Lily và tôi đang nghỉ ngơi, chúng tôi nghe thấy một giọng nói như vậy.
Khi nhìn về phía giọng nói, một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục đang đứng đó.
Là Misato.
Cậu ấy là thành viên đội tennis nữ, nhưng cũng tham gia câu lạc bộ.
Có vẻ cậu ấy đã xem trận đấu của chúng tôi một lúc rồi.
“Cậu muốn chơi với tớ không, Amelia?”
Misato nói với giọng vui vẻ.
Khác với vẻ bề ngoài, Misato rất mạnh. Cậu ấy là át chủ bài của đội tennis nữ và thi đấu rất tốt trong các giải.
Có rất ít người, kể cả nam, có thể đánh ngang ngửa với Misato.
Chắc cậu ấy vui vì có một cô gái khác có vẻ đủ sức đấu với mình.
“…Giờ tớ đang chơi với Sota rồi.”
Lily lạnh lùng đáp lại.
Cô ấy vừa mới vui vẻ một lúc nhưng giờ đã khó chịu.
“Hmm, ra vậy. Thôi được.”
Misato chấp nhận lời từ chối của Lily rồi cười tinh nghịch.
“Nếu thua trước mặt Sota thì sẽ xấu hổ lắm nhỉ?”
Thua trước mặt tôi thì cũng chẳng có gì to tát đâu mà.
Tôi nghĩ vậy, nhưng có vẻ câu nói đó đã chạm đến lòng tự ái của Lily.
Cô ấy trừng mắt, rồi bất ngờ nở một nụ cười đầy thách thức.
“Không đời nào. Nhưng cậu chắc chứ?”
“Sao cơ?”
“Cậu là át chủ bài đúng không? Nếu để thua một học sinh trao đổi mới đến thì sẽ rất xấu hổ đấy.”
Lily khiêu khích bằng tiếng Anh.
Lily ghét thua cuộc.
Cô ấy không phải kiểu người bị khiêu khích mà không phản ứng.
Và Misato cũng vậy.
“Hahaha! …Tớ thích đấy. Chơi thôi. Tớ sẽ khiến cậu khóc như cậu muốn.”
Mặt thì cười, nhưng đôi mắt thì không.
Cậu ấy nghiêm túc rồi. Thật giống mẹ cậu ấy khi tức giận…
“…Nãy hai người cãi nhau trong phòng thay đồ à?”
Tôi hỏi Misato.
Cậu ấy cười như thể đang rất vui.
“Cãi nhau rồi trở nên thân thiết hơn. Điều đó hay xảy ra mà, đúng không?”
“À, ra vậy…”
Thôi thì cũng được.
Nếu Lily có thể nói chuyện với ai đó ngoài tôi, thì tốt rồi.
Nhưng tôi chỉ mong họ có thể hòa thuận với nhau.