Trans: Yuuki
**************************************
Thứ hai – ngày đi học thứ hai của tôi, Amelia Lily Stafford.
Sau tiết thể dục đầu tiên, tôi đang thay đồ thì Misato lên tiếng:
“Amelia-chan, đồ lót của cậu dễ thương ghê. Mua ở đâu vậy?”
Từ sau trận tennis, Misato bỗng trở nên thân thiết một cách lạ thường.
Nhưng tôi không có ý định thân mật với tình địch đâu.
Bộ đồ lót này là theo gu của Sota, nên tôi chẳng có nghĩa vụ phải nói cho cô ấy biết…
Khoan đã?
“Tớ mua ở cửa hàng gần ga. Hôm thứ Bảy đi với Sota.”
“Ồ, Sota giúp cậu chọn à?”
Misato cười tinh nghịch.
Tôi cũng không kiềm được mà nở nụ cười đắc ý.
“Đúng vậy, Sota chọn đó.”
Thật ra thì không hẳn là cậu ấy chọn, nhưng cậu ấy có vẻ thích nó…
Về cơ bản thì cũng giống như chọn rồi, không phải nói dối.
Misato mở to mắt ngạc nhiên.
“Wow… Sota chọn thật à. Ý cậu là… Sota, cậu ấy…”
Misato nghiêng đầu, có vẻ bối rối.
Có vẻ cậu ấy đang bị bối rối.
Tôi không hiểu tại sao, nhưng người đang hẹn hò với Sota là tôi, không phải cô ấy.
“Tớ không biết là có nên hỏi điều này không nhưng mà…”
“Gì thế?”
“Amelia, cậu và Sota đã… làm “chuyện đó” rồi à?”
Hả? Làm “chuyện đó” với Sota á? Tôi thấy mặt mình như đang nóng bừng lên.
“C-Cái gì? Tất nhiên là chưa! Những hành vi không đúng đắn trước hôn nhân là điều không thể chấp nhận được trước Chúa! Chuyện đó phải để sau khi kết hôn!”
“Hiểu rồi. Vậy là chưa đúng không?”
“Tất nhiên.”
Misato thở phào nhẹ nhõm khi tôi trả lời.
Chỉ vì chưa làm chuyện người lớn không có nghĩa là tôi và Sota không yêu nhau.
Không có chỗ cho cô gái này chen vào đâu.
“Vậy thì… hai người đã hôn chưa?”
“…Chưa.”
Misato cười khoái chí.
Thật đáng ghét.
“Hehe, ra vậy. Tớ yên tâm rồi. …Không đời nào Sota lại mất nụ hôn đầu trước khi tớ làm vậy.”
Misato lẩm bẩm.
Nụ hôn đầu á?
Chẳng lẽ cô ta đang nhắm đến nụ hôn đầu của Sota?
“Tớ sẽ không để cậu cướp cậu ấy đâu. Sota là của tớ.”
Tôi tuyên bố, và Misato trông có vẻ ngạc nhiên.
Rồi sau đó cô ấy bật cười.
“P-Phải rồi! Tất nhiên! Cố lên nhé! Tớ sẽ không để cậu vượt mặt đâu… Haha!”
Đồ đáng ghét… Không, bình tĩnh nào.
Người sống cùng Sota là tôi, người đang hẹn hò với cậu ấy cũng là tôi.
Tôi đang ở vị trí có lợi.
Cô ta chỉ đang ghen tị thôi.
Tôi tự nhủ như vậy khi mặc đồng phục vào.
Mà nghĩ lại…
“Hay là mình thử mặc váy ngắn hơn nhỉ?”
Váy đồng phục của tôi dài qua đầu gối.
Nhưng mấy bạn nữ khác đều mặc váy ngắn hơn.
Đặc biệt là Misato, váy của cô ấy ngắn đến mức gần như thấy cả bên trong.
Người Nhật vốn cẩn trọng, thì ra là cũng có giới hạn.
Chúng ta nên thay váy để phù hợp với chiều cao hiện tại.
Khi tôi nói vậy, Misato cười gượng.
“Tớ cố tình làm cho nó ngắn đó. Không phải mặc đồ cũ đâu.”
“Cố tình? Tại sao?”
“Nhìn dễ thương hơn mà. Với lại nó sẽ làm chân tớ trông dài hơn.”
Misato vừa nói vừa kéo váy lên.
Tôi thì thấy hơi phản cảm…
“Đồng phục tennis đâu phải váy ngắn.”
“Cái đó có quần lót bên trong. Với lại là thiết kế gốc mà.”
Mặc váy ngắn thì không sao, nhưng cắt váy dài thành ngắn thì kỳ lắm.
Tôi tranh luận bằng tiếng Anh, Misato vẫn cãi lại:
“Cố tình thay đổi thiết kế là thời trang đó. Đây là xu hướng của nữ sinh Nhật mà.”
‘Ra vậy.’
“Này Amelia-chan, cậu thử cắt ngắn váy xem? Chắc chắn sẽ rất dễ thương đó!”
‘Tớ là người Anh.’
“Ồ? Tiếc ghê,”
Misato nói với vẻ thất vọng.
Tôi thì chẳng quan tâm váy người khác dài hay ngắn.
“Sota chắc thích kiểu váy ngắn đó nha~”
Hửm!
‘Không thể nào.’
“Sota không nói gì à?”
‘Thì…’
Thật ra thì tôi có cảm giác cậu ấy hay ngắm chân tôi khi chơi tennis.
Và cậu ấy từng khen đồng phục là “dễ thương.”
Chẳng lẽ…
“Sota có sở thích với chân đó.”
Cái gì?!
‘Sao cậu biết?’
“Sao cậu nghĩ?”
Misato cười tinh quái.
Grr…
‘Tớ không tin đâu!’
“Tùy cậu thôi. Tớ về lớp trước đây.”
Misato nói rồi rời khỏi phòng thay đồ.
Còn lại một mình, tôi không kiềm được mà kéo nhẹ váy xuống…
Không lẽ… cậu ấy thật sự thích váy ngắn sao?