A Noble Young Lady Who Is Supposed to Be Studying Abroad, But For Some Reason She Is Only Training to Be a Bride

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

(Đang ra)

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

Akinori Endoh, Sotsu and Sunrise

Tuy nhiên, trong một bước ngoặt đầy bi kịch, Tiến sĩ Murasame không bao giờ đạt được mục tiêu của mình — bởi cả ba người, Jill, Amari và Four, đã cùng nhau trốn thoát khỏi viện nghiên cứu.

1 0

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

7 0

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

(Đang ra)

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

Miu Miura

“Chỉ một lần thôi cũng được… xin hãy làm chuyện ấy với tôi!”

5 57

Rồng bán thân

(Đang ra)

Rồng bán thân

글세포

Một ngày nọ, tôi thức dậy và phát hiện mình đã biến thành một con rồng con.Tôi muốn kiếm tiền nên quyết định bán thân.

9 0

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

235 4297

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

90 11340

Web Novel - Chương 19

“Vị thế nào?”

“Ngon lắm. Đúng như mong đợi.”

Hương vị là kiểu omurice quen thuộc, đơn giản.

Nói cách khác: ngon.

“Tất nhiên rồi.”

Nghe tôi khen, Lily ưỡn ngực đầy tự hào.

Tôi suýt nữa thì nhìn chằm chằm vào ngực cô ấy, vội vàng chuyển ánh mắt về lại món omurice.

Câu “ăn ngực(oppai) đi” lúc nãy vẫn cứ lởn vởn trong đầu tôi.

“Vị thì hoàn hảo nhỉ?”

Lily vừa ăn vừa nói.

Câu “vị thì…” nghe như thể cô ấy chưa hài lòng ở điểm nào đó.

Quả thật, phần omurice của Lily hơi méo mó.

“Có chỗ nào cần cải thiện không?”

“Phần phải cải thiện à…”

Lily có vẻ nghĩ món ăn của mình chưa hoàn hảo.

Thay vì khen lấy khen để, có lẽ tôi nên góp ý thật lòng.

Vì vị thì không có vấn đề gì.

Phần tôi ăn trông cũng đẹp mắt…

“Nếu là tớ, tớ sẽ thêm món súp.”

“Súp á?”

“Ừ. Không cần cầu kỳ, chỉ cần hòa viên súp vào nước là được.”

Chỉ cần hòa một viên súp vào nồi, cho thêm ít hành tây còn dư từ omurice là có ngay món súp đơn giản.

Cá nhân tôi thấy ăn gì cũng dễ hơn nếu có súp kèm theo.

“Vậy từ giờ tớ sẽ làm thêm súp.”

“Nếu có thời gian hẵng làm nhé.”

Tôi nghĩ nấu ăn ở nhà thì không cần quá cầu kỳ.

Làm món phức tạp liên tục sẽ rất mệt.

Lily gật đầu như đã hiểu.

“Mẹ tớ từng dạy rằng: đầu bếp giỏi là người có thể nhanh chóng nấu món ăn ngon từ những nguyên liệu có sẵn.”

Đầu bếp giỏi…

Người ta đang dạy gì cho một tiểu thư quý tộc đến Nhật du học vậy?

“Tớ sẽ cố gắng hơn nữa. Cậu hãy chờ xem nhé.”

“Ừ… được thôi.”

Không chỉ việc nhà đâu, học hành cũng phải cố gắng nữa đấy.

Sau khi ăn xong, chúng tôi lần lượt đi tắm.

Tôi tắm trước, rồi đến lượt Lily.

Khi tôi đang nghịch điện thoại trên ghế sofa, thì nghe thấy giọng nói từ phía sau.

“Tớ xong rồi.”

Lily bước ra từ phòng thay đồ, vừa lau tóc bằng khăn.

Cô ấy mặc chiếc váy ngủ quen thuộc.

Thật kỳ lạ khi nó vừa kín đáo vừa gợi cảm.

“Sota.”

“…Gì vậy?”

Lily ngồi xuống ngay cạnh tôi.

Như thường lệ, quá gần.

“Tớ có chuyện muốn hỏi.”

Với vẻ mặt nghiêm túc, Lily lại tiến sát hơn.

Khuôn mặt cô ấy đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Bị đôi mắt xanh như ngọc nhìn chằm chằm khiến tôi thấy hồi hộp.

“Chuyện gì thế?”

“Sota, về tớ…”

Cô ấy định nói gì đó, rồi lại im lặng.

Đừng dừng lại giữa chừng chứ. Tôi đang tò mò mà.

“Mẹ cậu thường về muộn đúng không?”

Lily chuyển sang nói tiếng Anh.

Có lẽ cô ấy không biết diễn đạt bằng tiếng Nhật?

Nghe không liên quan gì đến cái “về tớ” cả…

“Tại sao vậy? …Nhà cậu đâu có thiếu tiền.”

Gia đình tôi khá giả so với mặt bằng chung.

Mẹ tôi có đủ thu nhập để cho con trai đi du học.

Dù vậy, bà vẫn luôn bận rộn với công việc — điều này chắc khiến Lily thấy lạ.

“Vì mẹ bận… hoặc đúng hơn là bà ấy thích công việc. Dù sao thì cũng là giám đốc mà.”

Mẹ tôi là kiểu người coi công việc như sở thích.

Thà ở công ty còn hơn ở nhà.

“Ra vậy… Tớ hỏi thêm một chuyện nữa được không? Có thể hơi tế nhị…”

“Về bố tớ à?”

Tôi cười gượng, Lily thì trông nghiêm túc hẳn.

Tất nhiên là cô ấy tò mò.

Lẽ ra tôi nên nói sớm hơn.

“Bố tớ ly hôn rồi. Nhưng ông vẫn ổn.”

“…Ly hôn sao?”

Lily thì thầm với giọng trầm.

Thật khó nhịn cười khi cô ấy nghiêm túc đến vậy.

“Tụi tớ vẫn liên lạc, thỉnh thoảng gặp nhau. Quan hệ vẫn tốt. Chỉ là cách sống không hợp thôi.”

“Vậy à…”

“Nếu có dịp, tớ sẽ giới thiệu.”

Tôi ngụ ý rằng mối quan hệ không hề căng thẳng, có thể gặp thoải mái.

Lily cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tớ mong được gặp bố.”

“Ừ… được thôi.”

…Ý cô ấy là bố tôi, đúng không?

Không lẽ định gọi ông ấy là “bố” luôn đấy chứ?