Trans: Yuuki
***************************************************
“Thế thì… cái màu xanh được không?”
Lily có mái tóc bạc tuyệt đẹp nên cậu ấy hợp với mấy màu lạnh hơn là màu ấm.
Ngay khi tôi trả lời vậy.
“Cậu trả lời nghiêm túc luôn đấy à? Ghê quá đấy. Tớ chỉ đùa thôi mà.”
Cái cô nàng này…
Không trả lời thì cô ấy than phiền, mà trả lời thì lại bảo kỳ.
“…Nhưng cũng có lý. Tớ sẽ cân nhắc thử.”
Lily nói rồi đặt lại bộ đồ lót màu đỏ.
Sau đó cô ấy nghiêng đầu, chăm chú nhìn bộ màu xanh.
“Tớ không biết đo như thế nào… Cậu biết không?”
“Tớ thì làm sao mà biết được chứ?”
“Đúng rồi. Nếu biết thì mới kỳ.”
Lily gọi một nhân viên cửa hàng đang đi ngang qua.
Người nhân viên trông hơi căng thẳng khi bị gọi.
Đây chính là biểu cảm của việc không biết tiếng Anh nhưng bị người nước ngoài bắt chuyện.
“Sota, phiên dịch giúp tớ nhé.”
“Cậu nói được tiếng Nhật mà?”
“Nhưng không chắc là họ hiểu đúng kích cỡ đâu.”
Nói rồi, Lily ghé sát miệng vào tai tôi.
“Kích cỡ của tớ là… tính bằng inch từ trên xuống… đổi ra cm thì…”
Hơi thở của Lily phả vào tai tôi, khiến tôi thấy hơi kích thích.
Có lẽ vì nội dung câu nói nữa.
“Cảm ơn cậu nhé.”
Lily nói với khuôn mặt hơi đỏ.
Nếu đã ngại thì tự nói đi chứ…
Tôi truyền đạt lại lời Lily cho nhân viên nữ.
Cảm giác thật kỳ lạ khi phải nói kích cỡ vòng một của người bạn là con gái cho người lạ.
“Hiểu rồi. Nếu được thì đo thử nhé?”
Người nhân viên có vẻ yên tâm khi có tôi phiên dịch, liền đề nghị như vậy.
À, đúng rồi, có thể đo mà.
“Vậy thì đo thử đi. Cảm ơn chị.”
“Vậy mời bạn vào phòng thử đồ…”
Nhân viên dẫn Lily đi, còn tôi thì bị bỏ lại.
Đợi một mình trong cửa hàng đồ lót thật sự rất khó xử, nên tôi đành ra ngoài đứng chờ.
Một lúc sau, Lily quay lại với vẻ mặt hài lòng.
“Lớn hơn trước rồi. Đúng là nên đo cho chắc.”
“À, vậy à…”
Lớn hơn trước… Dáng cô ấy thật sự rất đẹp…
Ánh mắt tôi vô thức liếc xuống ngực Lily, và cô ấy nhíu mày.
“Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt dâm dê đó.”
“…Tớ đâu có nhìn. Với lại, ai bảo cậu nói ra làm gì.”
Nghe xong thì ai mà chẳng tò mò…
Sau khi mua thêm vài món đồ dùng hằng ngày — như sữa rửa mặt và xà phòng hợp với da — thì cũng đã gần 1 giờ chiều.
“Sota, tớ đói rồi.”
Lily nói với giọng hơi bực bội.
Nếu cứ để vậy thì chắc tôi sẽ bị ăn mắng mất, mà tôi cũng đang đói.
“Đi ăn trưa nhé? Cậu muốn ăn gì?”
“Tớ muốn ăn sushi thật sự.”
Lily nói như thể đã chờ đợi từ lâu.
Giữa nhà hàng sushi băng chuyền và loại không băng chuyền, cô ấy chọn loại đầu tiên.
Có vẻ như tiền tiêu vặt của Lily từ bố mẹ không phải vô hạn.
Nhớ lại thì hồi ở Anh, tôi cũng từng đi ăn sushi băng chuyền với Lily.
Chỗ đó cũng ổn, nhưng sushi băng chuyền ở Nhật thì ngon hơn nhiều.
Với lại, ở đây còn có nhiều món khác ngoài sushi như đồ chiên, mì ramen, tráng miệng…
Lily chắc chắn sẽ thích thôi.
Vậy là tôi dẫn cô ấy đến một nhà hàng sushi băng chuyền.
“Đây mới là sushi Nhật Bản! Khác hẳn ở Anh!! Tớ chẳng biết mấy loại cá này luôn!!”
Mắt Lily sáng rực khi nhìn sushi chạy ngang qua.
Menu sushi ở Anh có nhiều món mà người Nhật chẳng coi là sushi, nhưng với Lily thì đó vẫn là “SUSHI”.
So với mấy món đó, sushi Nhật trông tươi ngon và lạ lẫm hơn hẳn.
“Cá này ngon không? Vị thế nào?”
“Ừm… để tớ xem…”
Lily hỏi tôi đủ thứ về các loại topping sushi.
Tôi cố gắng trả lời, nhưng thật ra tôi cũng không rành lắm về sushi hay cá.
“Nếu tò mò thì ăn thử đi.”
“Đúng rồi!”
Không rõ là có hài lòng với câu trả lời mơ hồ của tôi không, nhưng Lily bắt đầu gọi món liên tục qua màn hình cảm ứng.
Cô ấy háu ăn thật đấy.
“Cái này tớ biết… Là karaage đúng không? Gà chiên!”
“Là karaage, nhưng không phải gà. Là bạch tuộc.”
“Bạch tuộc á? Không phải gà à?”
“Bạch tuộc. Karaage không chỉ có gà đâu. Cá cũng có.”
Nghe vậy, Lily mở to mắt ngạc nhiên.
“Bạch tuộc chiên…! Tớ muốn thử.”
Cô ấy nói rồi gọi món.
Sau đó, Lily cẩn thận gắp miếng bạch tuộc chiên lên và cho vào miệng.
“Ngon không?”
“Ngon lắm. Tớ thích món này rồi đấy.”
Có vẻ hợp khẩu vị của cô ấy.
Sau đó, Lily ngạc nhiên với món chawanmushi (trứng hấp), thích thú với tôm tempura trong khi thắc mắc về điểm khác nhau giữa tempura và đồ chiên, ăn thử cả mì udon và soba, rồi kết thúc bằng món thạch đậu đỏ với vẻ mặt tò mò.
“Cảm ơn vì bữa ăn. Ngon thật đó.”
Lily nói với vẻ mặt mãn nguyện.
Trước mặt cô ấy là một đống đĩa sushi.
Nhìn sơ thì nhiều hơn tôi khoảng 1,5 lần, nhưng cô ấy còn ăn cả mì soba, udon, nên chắc là gấp đôi tôi.
…Sao cậu ấy có thể ăn nhiều thế mà không mập nhỉ?
Hay là dinh dưỡng dồn hết vào vòng một rồi?
Đêm hôm đó, tôi mơ thấy Lily mặc bộ đồ lót đó và tiến lại gần tôi.
Mơ thấy cô ấy như vậy…
Chẳng lẽ tôi là người có ham muốn mạnh và thiếu kiềm chế?
Tôi bỗng thấy hơi ghét bản thân mình.