Aikawa Jun, thám tử tư quyền năng nhất thế giới.
----
Câu chuyện cổ tích màu đỏ sẫm
Một tuần đã trôi qua kể từ khi quay về đất liền.
Cuối cùng tôi cũng đã đến trường, nhưng vì nhập học muộn nên tôi phải cố gắng thích nghi trong vô vọng, vậy mà vẫn không tài nào tiếp thu nổi. Tôi đâm ra chán nản, và kết quả là đã bỏ tiết sáng, rồi đi dạo ở Đại lộ phía Tây. Bạn muốn gọi nó là gì cũng được, 'hồi phục sức khỏe', hay 'cúp học đi chơi', tùy bạn.
"Cơ mà mình đang làm cái quái gì suốt từ khi quay về Nhật Bản?" Những lời lẩm bẩm tự phát của tôi ít nhiều cũng xuất phát từ tâm can, nhưng mà chúng hầu như vô nghĩa. Cho dù là ở ER3, Kyoto hay Đảo Lông Quạ Ướt, tôi vẫn chẳng thay đổi mấy, cũng như với Kunagisa trong suốt năm năm trời.
"Hmm, lại lảm nhảm vô nghĩa nữa." Tôi vừa lẩm bẩm vừa dạo bước. Tôi hướng về phía nam, tính là quay lại căn phòng trọ Nakadachiuri để đọc sách truyện gì đó, nhưng trên đường tôi nhớ ra hôm nay là ngày phát hành tờ tạp chí yêu thích của Kunagisa, nên tôi dừng lại mua một bản ở nhà sách địa phương.
"Kunagisa Tomo?"
Kể từ sau vụ việc, Kunagisa đã núp tịt trong nhà suốt mọi lúc. Cô ấy hoàn toàn chìm đắm trong việc sửa sang, chế tạo lại các bộ phận của cái máy trạm và mấy chiếc PC cùng phụ kiện này nọ mà đã bị Akane-san đập. Lần này cô ấy kiên quyết là sẽ độ lại chúng bằng chất liệu thép không thể xuyên phá, nhưng mà tôi thì thấy chuyện đó hơi phản logic. Tất nhiên cô ấy đã kiên quyết thì tôi cũng chẳng nói gì được.
Còn với Sonoyama Akane-san và Sasaki Shinya-san, Kunagisa đã lần ra thông tin về họ trên mạng internet, tất nhiên là nhờ vào kỹ năng của cái gã Chii-kun đó.
Akane-san đã rút lui khỏi Thất Ngu Nhân và sống ẩn dật, nhưng vẫn giữ lại danh hiệu học giả. Shinya-san được cho là vẫn ở cùng cô ấy. Không có ai báo họ lên cảnh sát cả, thế nên chuyện này cũng dễ hiểu.
Tôi bước vào hiệu sách và mua đồ bằng phiếu quà tặng, đứng đó một lúc, lật vài trang xem thử rồi bước ra. Ở bên ngoài, có một cái xe mui trần - cực kỳ lòe loẹt - nhìn rõ là đắt, đang đậu trước cửa tiệm. Cái xe kỳ dị này chắc hẳn là rất nổi bật, cho dù là nó đang ở giữa Kyoto.
Nó thuộc mấy dòng siêu xe hạng sang mà bạn thường thấy trong những tờ tạp chí. Bạn biết đấy, mấy cái dòng mà có tên như "Anaconda" hay "Viper" hoặc là "Japanese Ratsnake". Con này có lẽ không phải là Japanese Ratsnake, nhưng chắc chắn nó cũng thuộc dòng snake. Nhưng mà họ lái một cái xe như thế này trên đường phố Nhật Bản sao? Đúng hơn là ai mà lái được cái xe quái vật này? Vừa mới liếc qua, nhưng tôi đã thấy người lái bước ra. Không thua kém gì cái xe, người này cũng có lối ăn mặc trang điểm hào nhoáng sặc sỡ y chang.
Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi công sở khá thiếu vải, bên ngoài là một bộ suit đỏ choét mà bất cứ người đi đường nào cũng phải để ý. Ngoài cùng cô ta mặc một chiếc áo bành tô khoác qua vai và không cho tay qua ống. Mái tóc dài ngang vai lung linh óng ánh một cách thiếu tự nhiên, chứng tỏ là nó đã được chuốc lên vô số sản phẩm tạo tóc đắt tiền. Thân hình của cô ta khiến bạn liên tưởng đến một người mẫu, tất nhiên là cũng cao kều. Cô ta thưc sự là một người phụ nữ đẹp, nhưng là kiểu phụ nữ đẹp mà bạn không muốn lại gần chút nào. Người như vậy thường ẩn chứa nhiều thói xấu và thiếu sức hấp dẫn với cả hai giới.
Nhìn cô ta tôi cảm thấy có gì đó hơi chướng mắt và không đồng bộ.
"Wow," Tôi chêm vào một lời cảm thán đầy ngạc nhiên.
Vậy là, xe đẹp mà người cũng đẹp, tôi nghĩ vậy khi đang nhìn cô ta bước về phía tôi. Tôi tránh sang một bên để dọn đường, vì tôi nghĩ là cô ta muốn đi vào hiệu sách. Nhưng tôi đã nhầm.
Cô ta đứng lại ngay trước mặt tôi, rồi lườm tôi chằm chằm qua cặp kính chống nắng. Ánh nhìn của cô ta quá áp đảo, quá dữ dội khiến tôi bị khuất phục hoàn toàn, và đứng đơ người ra. Như một con ngóe vào tầm ngắm của rắn hổ mang. Nếu là vậy, thì tôi không thể tránh được.
Không hề báo trước, cô ta nâng cái chân dài thòng thọng lên, tung một cú sâu hoắm vào bụng tôi. Tôi gục sấp mặt xuống vỉa hè.
"Ư hự...."
Tôi chực thấy như đồ ăn thức uống sắp trào hết ra cho đến khi dạ dày không còn gì cả. Muốn thét lên cũng chẳng nổi nữa. Một cách không thương tiếc, cô ta bắt đầu giẫm lên cái xác chỏng chơ của tôi bằng đế giày cao gót, nên cũng khá là đau.
Cũng như mỗi lần bạn gặp phải rắc rối, chẳng có ai ở xung quanh cả. Có một điểm dừng xe bus ở gần đó, nhưng chiếc xe có lẽ đã rời đi vì không có khách. Chết tiệt, đúng là một ngày may mắn. Nói là vậy, nhưng gào lên kêu cứu thì cũng thật xấu mặt quá, thế nên tôi giở trò lăn người sang một bên để cố thoát, nhưng đã kết thúc trong thất bại ngay khi cô ta túm được cổ áo tôi.
Cứ như thế, cô ta lôi tôi dậy.
"Huh... Cậu thực sự không nhắm mắt nhỉ," cô ta nói như thể bị ấn tượng. "Wow, hơi bị tuyệt đấy. Haha. Khá là cool. Oke, mà dù sao... Xin chào."
"Xin chào."
"Thôi nào, đây đâu phải là đám tang."
Cô ta đang muốn nói cái quái gì vậy? Tôi tự hỏi khi cô ta đang ép chặt cổ áo tôi. Cô ta lôi tôi ra chiếc xe mui trần rồi ném tôi vào ghế hành khách như thể tôi là cái vali. Rồi cô ta ngồi vào ghế lái. Cô ta tháo kính râm ra, giậm chân ga rồi tăng tốc. Hình như cái xe nổ máy từ nãy đến giờ. Cô ta là kẻ thù của môi trường sinh thái.
Tôi vừa nghĩ vừa ôm bụng.
Ê, chuyện gì đây? Chuyện gì đang xảy ra? Một vụ bắt cóc? Tại sao lại là tôi? Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Với một đứa mười chín tuổi cả đời nương-theo-dòng-chảy như tôi, chuyện này giống như bị ném vào tuabin xả nước. Cô ta là ai?
"À,... chị là ai?"
"Hmmm? Tên tôi? Cậu vừa mới hỏi tên tôi phải không, anh bạn?
Cô ta nhìn sang tôi. Ánh mắt của cô ta khi bỏ kính còn kinh khủng hơn trước. Ánh nhìn ấy như đang xuyên thấu linh hồn tôi. Tôi tự hỏi người này đã sống một cuộc đời như thế nào khiến cô ta có một ánh nhìn như vậy.
"Cái tên là Aikawa Jun."
Aikawa?
Aikawa?
Aikawa, Aikawa...
Nghe quen quen.
"Aikawa-san?"
"Jun thôi."
Giọng nói của cô ta cộc cằn và gắt gỏng. Chẳng hợp với một người phụ nữ đẹp như cô ta, nhưng ít ra nó hợp với tính cách.
"À, Jun-san. Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa? Nhắc đến người quen là trí nhớ tôi nó lại trục trặc, nhưng mà tôi cảm thấy chúng ta chưa gặp nhau bao giờ thì phải."
"Lần đầu tiên."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Cho dù là đã gặp, thì không đời nào tôi quên một người phụ nữ như thế này.
"Thế là sao? Ây? Iria-san chưa nói cho cậu hả?"
"Iria-san?" Cái tên đó nghe cũng quen quen. "Uh, Iria-san, Iria-san..."
A.
Cuối cùng, cái não tôi nó đã hoạt động.
Đúng. Tôi nhớ rồi.
"Vậy, chị là ngài 'thám tử' đó, phải không, Aikawa-san?"
"Nói cho rõ, tôi là thám tử tư, người ký kết khế ước độc lập," cô ta nói, hơi bất cần. "Xem ra cậu vẫn nhớ."
"Tôi không nghĩ chị là phụ nữ."
"Cám ơn. Lời khen hay nhất được nghe."
Cô ta vỗ vai tôi bốp một cái. Có hơi ngạc nhiên là cái cô Aikawa-san này, người mà trước giờ tôi vẫn nghĩ là đàn ông, hóa ra lại là phụ nữ -- phụ nữ đẹp là đằng khác. Nếu nghĩ kỹ, ngoại trừ mấy kẻ theo đuôi như Shinya-san và tôi, thì những người Iria-san đưa đến đảo hầu hết là phụ nữ trẻ. Như vậy thì đáng lẽ tôi phải nhận ra Aikawa-san là phụ nữ từ lâu rồi.
Nhưng đó là do Iria-san luôn dùng những từ mập mờ như "anh hùng."
"Tôi đã định đi thẳng đến trường đại học của cậu," cô ta nói với một nụ cười hư hỏng. "Nhưng rồi tôi phát hiện ra cậu đang đứng ở cái hiệu sách đó. Quá là trùng hợp, thế nên tôi nghĩ hú cậu một tiếng."
"Ý chị là chị đang tìm tôi?"
"Đúng. Tôi đã nghĩ là tôi nên nhìn tận mắt xem tên khốn nào đang đi loanh quanh cướp việc của mình. Nhờ cậu đấy, tên đầu heo, cậu làm tôi mất lượt rồi. Cậu định bù đắp thế nào đây?"
Lại là ánh nhìn xuyên thủng ấy. Như thể cô ta đang bóp chặt quả tim tôi. Tôi cứ nghĩ là mọi chuyện xảy ra trên hòn đảo đó đều đã kết thúc, nhưng mà tiến triển này thật là quá sức tượng tượng.
"Vì cậu mà tôi bị lỡ việc. Và thế là họ bảo tôi vụ này sẽ an toàn và đơn giản."
"À, tôi..." Tôi không thực sự hiểu lắm, nên tôi cúi đầu xin lỗi. "Tôi thực sự xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho tôi."
"Haha!" Aikawa-san cười to. "Xin lỗi làm gì. Thực ra, tôi phải cảm ơn cậu vì đã làm mọi chuyện trở nên dễ dàng."
Cái gì đây? Càng lúc tôi càng cảm thấy không yên. Cái tình huống quái quỷ gì thế này? Tôi không hiểu nổi. Tôi không biết cái nhân vật Aikawa Jun này đang định làm gì cả.
"Ừm, chúng ta đang đi đâu đây?"
"Thiên đàng. Có thể là Địa Ngục. Quên rồi."
"Hai cái đó hoàn toàn khác nhau."
"Đúng, hoàn toàn khác nhau. Hoàn toàn đối lập. Vậy nên chúng ta sẽ kết thúc ở một trong hai."
Cô ta đang nói cái gì vậy?
Cô ta lái xe như điên. Có lẽ bọn tôi sắp xuống Địa Ngục thật. Có vẻ hợp lý. Chỉ trong một thoáng bất ngờ là đời tôi sẽ kết thúc. Nhưng tôi nghĩ kết thúc là điều không báo trước.
"Vậy thì, giờ tôi đã thấy cái mặt cậu rồi, thế là xong một việc. Còn một việc nữa."
Không một chút ngại ngùng, Aikawa-san ngả khuôn mặt quyến rũ của cô ta ngay sát mặt tôi. Tôi co lại theo phản xạ. Ngoài Kunagisa ra, tôi không quen tiếp xúc quá gần gũi với bất kỳ ai.
"Ừm, một việc nữa? Là gì thế?
"À, tôi chỉ nghĩ là tôi sẽ giúp cậu đặt mọi phiền muộn vào nơi yên nghỉ." Aikawa-san nói. "Tôi là thám tử khế ước. Công việc của tôi là giải quyết vấn đề của người khác. Tôi cứu vớt những kẻ có những rắc rối mà cái loại cậu đây sẽ không bao giờ giải quyết nổi. Tên đầu heo."
"Vậy ý chị nói 'thám tử khế ước' là sao?"
Hiểu theo một nghĩa nào đó thì thám tử là những người ký kết khế ước. "Tôi thì có vấn đề gì?"
"Trong những trường hợp hiếm hoi tôi cũng làm từ thiện. Gọi tôi là kẻ thất thường cũng được. Đây là phần thưởng cho cậu vì đã giải quyết vụ án thay tôi một cách suất xắc."
"Phần thưởng?"
"Đừng có căng thẳng như thế. Có thể trông không giống, nhưng tôi cũng chứa chan lòng tốt đấy."
Người tốt không đánh người ta nhừ tử bằng giày cao gót trong lần đầu gặp mặt.
"Giờ thì, cậu bé ưu tư. Cậu có muốn bắt tay tôi không?" Cô ta nói, xòe tay ra. "Thế nào? Quyết định của cậu."
Cô ta kỳ lạ. Phải nói là rất kỳ lạ. Sự kỳ lạ của cô ta to bằng cả một đội quân. Nếu bạn thả một đám người điên khùng kỳ lạ lên hòn đảo yêu thích của chúng ta, sự kỳ lạ Aikawa-san chắc chắn sẽ vượt top. Dù thế, tôi vẫn bắt tay cô ta với một sự lạc quan hiếm có.
Con người kỳ quái này. "Làm sao tôi có thể bỏ qua cơ hội này được?"
"Oke, anh bạn."
Cô ta nở một nụ cười tinh quái.
Có lẽ tinh quái là không đúng. Tôi đã hơi vội vàng.
"Ừm, trước khi vào vấn đề, cái điều phiền muộn mà chị nhắc đến ở đây là gì?"
"Đó là thứ cậu phải biết rõ hơn tôi. Rõ hơn rất nhiều. Không đoán ra sao? Tôi đến đây để gặp cậu. Tôi. Thế nên đây là về cái vụ việc trên Đảo Lông Quạ Ướt, rõ ràng rồi."
"Vụ việc đó?" Tôi nói.
"Đúng." Aikawa-san gật đầu nhẹ. "Sau vụ đó, tôi vẫn đến hòn đảo. Kế hoạch ban đầu của tôi là đến đó để nghỉ mát, nên cũng may mắn là vụ việc đã được giải quyết. Tôi thực sự cảm kích. Mà dù sao, tôi đã nói chuyện với Iria, Hikari, Akari và Rei. Nhân tiện là, Teruko chẳng nói gì cả. Cô ấy im như hến. Kể cả tôi cũng mới chỉ nghe cô ấy một lần. À đúng, ở đó còn có một cô đầu bếp quá xá với một mụ thầy bói nào đó làm tôi sởn gai ốc. Aaaa, tôi không muốn nghĩ về cô ta nữa. Cô ta bị làm sao vậy?"
Nổi giận bất ngờ, Aikawa-san vỗ vào vô lăng rầm một cái, suýt chút nữa thì gãy. Chứng tỏ là đã có việc gì đó xảy ra với Maki-san trên hòn đảo. Người phụ nữ đó giờ đang làm gì? Chỉ cần nhìn thôi, bạn cũng có thể nói rằng hai người phụ nữ này không thể nào chung cạ.
"Hmph," Aikawa-san lầm bầm trước khi bắt đầu kể.
"Mà dù sao, tôi đã nói chuyện với họ về vụ án. Không sót gì cả."
"Vậy chị nghĩ là vẫn còn gì đó không ổn?" Tôi nói. "Ý tôi là, về cá nhân thì chị nghĩ gì, Aikawa-san?"
"Là Jun," cô ta nói, giọng trầm và dữ dằn. "Đừng gọi tôi bằng tên họ. Chỉ có kẻ thù mới làm vậy."
"Chị nghĩ là vẫn còn gì đó không ổn sao, Jun-san?" Tôi chỉnh lại và hỏi.
"Tốt hơn rồi đấy," cô ta cười. Tâm trạng của cô ta thay đổi nhanh như điên. Thời tiết thay đổi cũng không nhanh như thế này.
"Không không... Tôi không phải là người cảm thấy bất ổn, anh bạn ạ. Là cậu chứ, phải không? Cậu đã hóa giải vụ án. Và cậu đã làm quá tốt. Cậu làm tốt đến nỗi không ai có thể chối bỏ được. Nhưng bản thân cậu vẫn còn có những nghi ngờ, phải không? Không phải vẫn có gì đó thiếu sót hay sao?"
Tôi không nói lên lời. Lờ đi, cô ta tiếp tục.
"Tôi nói đúng không? Cậu đã hóa giải vụ án chỉ trong ba ngày. Một đứa với bộ não của cậu thì có nghi ngờ là điều bình thường thôi. Ngưng tôi lại nếu tôi nói sai."
Tôi chẳng thể nói gì, và rõ ràng không phải là cô ta sai. Cô ta chính xác đúng.
Chính xác.
Tôi... Kunagisa và tôi đã đưa vấn đề giải quyết vụ án làm trọng tâm và gạt đi những nghi ngờ khác vào bóng tối. Phương án ấy chúng tôi đã không thực sự tán thành.
Aikawa-san nhe răng cười.
"Cảm giác bất an, những nghi ngờ ấy, những điều khiến cậu không vừa lòng, tên đầu heo --cậu đã xác định được chưa?"
"À, ừm..."
"Tại sao Shinya lại giết Ibuki? Tại sao Shinya và Sonoyama lại thông đồng với nhau để làm vậy?" Cái lưỡi đỏ thắm thè ra đầy kích thích. "Là thế đó, phải không hả?"
"Đúng," tôi gật đầu do dự. "Nhưng sau cùng, đó là vấn đề của họ, không phải của ai khác, đúng không? Nó liên quan đến vấn đề động cơ, và chuyện như vậy thì làm sao tôi biết được, vậy nên..."
"Cậu giống họ mà thôi," Aikawa-san nói. "Cậu không nghĩ vậy à? Chẳng phải Shinya-san đã nói với cậu sao? Rằng cậu và anh ta 'giống nhau.' Giờ thì tại sao một gã giống cậu đến vậy lại giết Ibuki Kanami, người không thể thay thế với anh ta, người là phiên bản 'cô gái tóc xanh' của anh ta?"
"Có lẽ đó chỉ là hiểu lầm. Nếu thế... Yeah, có lẽ thực ra Akane-san mới là người 'không thể thay thế' với Shinya-san."
"Cậu hài lòng với câu trả lời đó?" Aikawa-san chế nhạo. "Không đời nào, phải không? Không đời nào cậu lại thỏa mãn với câu trả lời đó. Tôi quá hiểu cảm tính của cậu."
"Chị đang vòng vo gì thế? Đúng, Aikawa-san, tôi không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng mà..."
"Là Jun. Tôi đã bảo cậu đừng gọi tôi bằng họ."
Tôi lại bị lườm. Kinh khủng.
"Jun-san. Chị nói đúng. Tôi không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng nếu không còn khả năng nào nữa thì tôi phải làm gì? Khi chị đã xóa bỏ hết mọi khả năng có thể, thì khả năng còn lại phải là sự thật, cho dù nó khó tin thế nào đi chăng nữa."
"Hoang đường. Vậy ý cậu là cậu tin cái động cơ nhảm nhí về việc ăn não người đó sao?"
Hả. Tôi câm nín. Aikawa-san cười khúc khích.
"Nào, nào, nào, nghĩ kỹ đi. Nghĩ kỹ đi, anh bạn trẻ."
"Có thằng ngốc nào trên đời này lại nghĩ rằng nếu hắn ăn não của một thiên tài, hắn sẽ trở thành thiên tài không? Nghĩ thế cũng không xấu. Người ta nghĩ điều mà họ muốn. Tất cả đều có quyền để trở thành kẻ trì độn. Chẳng có gì sai cả. Chúng ta có tự do suy nghĩ, và tự do để trở nên ngu ngốc. Nhưng liệu một kẻ dùng xác người để làm đệm nhảy có nghĩ như vậy? Cậu thì nghĩ sao hả, anh bạn?"
À, thực vậy, ý hay.
"Thế thì sao? Chị muốn nói gì? Tôi luôn tự tin vào khả năng thảo luận xung quanh các chủ đề của mình, nhưng kể cả tôi cũng cũng chưa bao giờ nghĩ xa thế này."
"Đó là vì cậu kém hơn tôi. Tôi biết những điều mà cậu không biết. Không phải là bảo cậu 'vô năng' hay gì."
"Chị nói vậy tức là chị có khả năng?"
"Tôi là kẻ-toàn-năng. Nếu tôi không như vậy, làm sao tôi làm được công việc kiểu này," cô ta khoe. Cô ta thực sự yêu bản thân hết mức.
"Vậy thì, chị nghĩ gì hả, Jun-san? Chị nói chị biết tất cả, phải không? Làm ơn khai sáng tôi đi."
"Nếu cậu bớt bướng bỉnh mà hỏi tôi luôn thì có phải nhanh không," cô ta cười. "Thôi nào, anh bạn. Cậu đã nhận ra điều gì đó bất thường, đúng chứ? Tôi đã nghe từ Hikari. Cậu đã nhận ra, phải không? Bức tranh mà cậu làm mẫu. Tại sao lại có một cái đồng hồ được vẽ lên đó?"
Đồng hồ?
Tôi đã quên sạch về chuyện đó.
"Cậu đã không quên về chuyện đó, nhỉ?" Cô ta nói. "Làm ơn đừng nói với tôi là cậu quên được một chuyện quan trọng đến vậy."
"Tất nhiên là không. Làm sao tôi quên được? Nhưng tôi nghĩ nó chỉ là sơ xuất thôi. Kanami-san dựa vào trí nhớ của cô ấy để vẽ, nên tôi nghĩ nó chỉ là vấn đề liên quan đến trí nhớ."
"Chẳng phải vậy. Một người đã khẳng định rằng trí nhớ và tri giác của cô ta là một thì không thể nào phạm một lỗi ngớ ngẩn như vậy được. Cứ cho rằng nó là có thể đi, thì cậu không nghĩ là có lý do hay sao, anh bạn?"
"Oke, Ai... Jun-san. Chị nghĩ gì?"
"Tôi không biết người khác nghĩ gì, nhưng đây là điều mà tôi, Aikawa Jun, thám tử tư quyền năng nhất thế giới, đã rút ra: bức tranh đó không được vẽ bởi Kanami."
"Là vậy đấy. Đó là khả năng duy nhất. Ý tôi là, nghĩ ngược lại mà xem. Cho rằng là Ibuki vẽ nó đi, Nhưng nếu cô ta vẽ nó, không thể nào có chiếc đồng hồ được, phải không? Lúc cậu làm mẫu cho cô ta, cậu đeo không cái đồng nào cả. Vậy nên cô ta không phải là người vẽ nó."
"Tại sao?"
"Ý cậu là gì? 'Tại sao' hả? Cậu không thực sự thấy cô ta vẽ nó, phải không? Chắc chắn, vẫn có những họa sỹ làm việc một mình, nhưng tôi không nghĩ Ibuki là một trong số đó. Tôi cho rằng Ibuki không thể nào vẽ bức tranh đó được."
"Cô ấy 'không thể' ? Kanami-san là một họa sỹ. Cô ấy nổi tiếng. Chắc chắn là cô ấy có thể vẽ nó chứ."
"Có rất nhiều họa sỹ dùng đến một kẻ vẽ tranh thay thế," cô ta nói như thể nó là điều hiển nhiên. "Xấp xỉ năm mươi nghìn người. Nếu Ibuki mà là một trong số đó thì cũng không lạ gì. Không lạ gì cả."
"Vậy chị nghĩ Ibuki-san là một kẻ lừa đảo?"
"Cứ nghĩ xem," Aikawa-san nói. "Cậu không phải là họa sỹ đúng không?"
"Hội họa không phải thế mạnh của tôi."
"Vậy là cậu vẫn nghĩ mấy thứ kiểu như "người này là một họa sỹ đích thực", phải không?"
Tại sao người phụ nữ này có thể đoán ra điều người ta nghĩ một cách chuẩn xác như vậy? Cô ta làm tôi nhớ lại Maki-san, nhưng tôi không muốn làm cô ta giận lên, nên tôi im lặng.
"Đừng có so sánh tôi với con mụ mờ ám đó."
Ê này.
Cô ta cười tôi. Nào đừng im lặng. Đó chỉ là mẹo đọc tâm căn bản thôi. Chỉ là một kỹ thuật. Chỉ cần luyện tập một chút, ai cũng làm được.
"Nhưng mà, tại sao cậu cho rằng Ibuki-san là một họa sỹ?"
"Tại sao? À, tôi..." Mèo cắn mất lưỡi tôi rồi.
"Cậu chưa thấy bức tranh của cô ta, phải không? Cô ấy chỉ nói với cậu vậy, anh bạn. Cậu nghe điều cô ta nói, và, chỉ dựa vào đó, cậu đã cho rằng cô ta là một họa sỹ."
"Tôi đã thấy những bức tranh khác của cô ấy. Như bức hoa anh đào này, vân vân."
"Nhưng cậu đã thấy cô ta vẽ nó chưa? Một người không tin ai như cậu mà sao lại ngây thơ quá vậy? Cứ như là cậu không tin họ, nhưng cậu cũng không nghi ngờ gì họ, và cậu để cho tất cả những kết luận của mình mập mờ vô định. Cậu tin cả cái đống phân bốc khói mà Ibuki nặn ra là sự thật."
Đống phân?
Cô ta vừa mới nói đồng phân sao? Mọi thứ mà Kanami-san đã nói chẳng hơn gì một đống phân? Làm sao mà tôi biế--
"Ồ, làm sao mà cậu biết được?" Aikawa-san chặn đầu bằng chính câu mà tôi định nói. "Tôi băn khoăn lắm. Tôi thực sự băn khoăn, anh bạn ạ."
"Nếu chị biết cái gì thì nói luôn ra đi."
"Đó không phải là cách cậu hỏi người ta."
"Xin hãy nói cho tôi."
Cô ta cười. Có lẽ cô ta trẻ con hơn tôi nghĩ.
"Như cái vụ váy áo đó. Khi cậu làm mẫu cho cô ta, cậu thấy cô ta đang mặc một cái váy, và cậu đã nói gì? Cậu đã nói, 'Chị mặc vậy khi ngồi vẽ sao?' phải không?"
Tôi không biết ai nói cho cô ta chuyện đó(người duy nhất biết có lẽ là Maki-san), nhưng cô ta nói chính xác rồi.
"Một họa sỹ thực sự không bao giờ làm bẩn quần áo của cô ta khi đang vẽ, huh," Aikawa-san lẩm bẩm. Và rồi bất thình lình, "Làm quái có ai như vậy!" cô ta hét lên. "Không thể! Kể cả không bẩn, quần áo cũng sặc mùi sơn màu! Sặc mùi! Đây không phải là chuyện có thể hay không thể - mà là không ai làm vậy cả! Thế mà cũng không nhận ra hả, đồ hạ chủng?!"
Không phải là diễn đâu, cô ta thực sự tức giận. Tôi co rúm lại. Tôi nghĩ là tôi sắp bị nghiền thành cám. Bỗng dưng tôi hiểu ra điều Hikari-san đã nói.
Một người "nóng nảy", huh?
"Mà, khi cậu đang vẽ với sơn màu trên khung tranh, ít ra cậu cũng sẽ mặc tạp dề. Nếu trình độ hội họa của cậu cùi bắp, điều như vậy là lẽ thường tình."
"Tất nhiên. Nhưng nếu như vậy thì..."
Như vậy thì sao? Kanami-san đã nói dối tôi? Không, không chỉ vậy: cô ấy không biết gì về hội họa?
Không đời nào một thiên tài hội họa như Ibuki Kanami mà lại không biết về hội họa. Tại sao? Bởi vì bất cứ một người nào có chút kinh nghiệm cũng nhận ra...
Có nghĩa là...
"Đúng, cậu chẳng biết cái gì cả." Aikawa-san nói hơi chế nhạo. "Ibuki Kanami, họa sỹ thiên tài không biết vẽ. Giờ thì, làm sao cậu giải được câu hỏi hóc búa này đây?"
"À, uh, vậy chị vẫn muốn nói Kanami-san là một kẻ lừa đảo?"
"Không. Nghĩ đi. Để rồi hiểu ra, chàng trai. Ibuki không vẽ bức tranh đó. Nhưng Ibuki là họa sỹ. Vậy, nhờ phương pháp suy diễn, Ibuki là một kẻ giả mạo. Và do đó, tất nhiên, cô ta không thể vẽ."
"Giả mạo? Nhưng, một kẻ giả mạo... Tại sao? Ừm, xin lỗi. Tôi đang bị rối." Tôi gãi đầu và nghĩ. "Vậy... nói cách khác, một Kanami-san giả mạo bị giết, và người thật thì không?
"Đúng. Và một Sonoyama Akane thật đã bị giết."
Bốp, một đòn nữa đã giáng xuống.
Não tôi ngừng hoạt động trong vài giây.
"Đúng. Sonoyama Akane. Hết rối rắm chưa? Tại sao Shinya lại giết Ibuki? Đơn giản thôi. Anh ta đã không làm vậy. Tại sao Shinya lại thông đồng với Sonoyama? Đơn giản thôi. Anh ta đã không làm vậy. Anh ta gây án cùng Ibkuki. Ibuki người không thể thay thế của anh ta."
"Vậy là Kanami-san và Akane-san đã hoán đổi? Từ khi nào? Chờ một chút. Tôi đã dành suốt ba ngày cùng với hai người đó trên cùng một hòn đảo. Trí nhớ của tôi tệ hại, nhưng nếu họ đã tráo đổi, chắc chắn tôi sẽ biết."
"Cái tôi đang nói là họ đã hoán đổi từ trước đó rồi, trước khi họ đến hòn đảo. Tôi không biết hai người đó đã ở đó bao lâu, nhưng là trước đó."
"Một người có tóc vàng và mắt xanh. Người kia là một tri thức tóc đen mắt đen. Thế quái nào mà họ hoán đổi đư--"
"Tóc có thể nhuộm được. Mắt thì cậu có thể đeo lens màu. Nếu cậu muốn trông giống người nào đó, đơn giản thôi. Đặc biệt là khi người đó có những đặc điểm nổi bật như vậy. Nghĩ kỹ đi."
"Nhưng -- Vậy mấy bức tranh đó --"
"Tôi đã nói với cậu rồi phải không, Sonoyama đã vẽ chúng. Ngày hôm đó, tôi chắc chắn là Sonoyama đã thấy cậu đeo đồng hồ mỗi lần cậu gặp cô ta. Vậy nên, cô ta chính là người đã vẽ cậu. Sonoyama... hay đúng ra là Ibuki.
Sonoyama Akane là Ibuki Kanami. Nhớ lại thì, Akane-san đã ở đâu sáng hôm đó? Ở trong phòng tranh để vẽ bức hoa anh đào? Thế có nghĩa là Akane-san là người đã vẽ tôi vào tối hôm đó?
"Tại sao cô ấy la-"
"Để khiến tất cả nghĩ cô ta là Ibuki. Cậu đã không đoán ra. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, cái lỗi vẽ tranh ấy không giống cô ta."
"Nhưng... nhưng, Iria-san... cô ta là người đã mời họ. Cô ta phải nhận ra ngay chứ, đúng không?"
"Lý do gì làm cậu nghĩ vậy?"
"Ý tôi là, cô ta chắc hẳn đã nhìn thấy ảnh của hai người họ trước đó rồi."
"Ảnh? Nào nào. Nào nào, anh bạn. Đừng làm tôi cười ở đây, anh bạn. Cậu định làm tôi cười đến chết sao? Tha cho tôi đi. Cậu nghĩ khuôn mặt người ta giống y như trong ảnh? Chúng để lại ấn tượng khác nhau, đúng không? Đó là lý do mà ảnh truy nã không bao giờ hiệu quả. Ảnh bất động, còn thực tế chuyển động. Và mắt người nhìn vào sự vật như nó vốn có. Vậy nên điều tự nhiên là, khi cậu so sánh ảnh với thực tế, trí não cậu sẽ chọn thực tế."
Cô ta đúng. Kanami-san cũng đã nói điều tương tự. Bỗng dưng tôi thấy cảm giác kỳ quái, thực sự kỳ quái này, rằng tôi mới là tội phạm còn thám tử Aikawa-san đang đuổi tôi sát nút.
"Tại sao... tại sao họ lại làm vậy?"
"Nó là một trò đùa. Họ hoán đổi vị trí như một trò đùa. Iria và Rei cũng đã đổi chỗ, phải không? Và khi cậu hỏi thì họ nói nó là một trò đùa, phải không? Chuyện này cũng giống vậy thôi. 'Tôi không biết có ai nhận ra chưa. Liệu sẽ có bất cứ kẻ nào trong đám thiên-tài kia nhận ra? Cái cô công chúa mở-tiệm-salon này có nhận ra?' "
"Ít nhất đấy là điều mà Sonoyama đã nghĩ. À, ý tôi là người thật. Vậy là cô ta, Shinya và Ibuki đã cùng nhau đặt ra kế hoạch đó. Sonoyama đã lên thớt. Cô ta đã nghĩ là nó sẽ vui. Nhiều học giả là những kẻ có thể sẵn sàng tham gia vào những trò tiêu khiển như vậy. Đặc biệt là cái đám ngu đần ER3 đó. Tôi chắc là cậu biết điều này. Chính cậu đã từng ở đó."
Thông tin từ Chii-kun.
Rằng Ibuki Kanami và Sonoyama Akane đã gặp nhau ở Chicago. Họ từng là người quen của nhau. Việc họ đã lên kế hoạch cho một chuyện như vậy không phải là không thể. Kanami-san và Akane-san, cặp đôi luôn luôn cãi vã. Nhưng chẳng lẽ tất cả những trận hạnh họe nhau đó cũng chỉ là kế hoạch của họ?
"Vậy, giờ thì sao?"
Nó là như thế này. Ibuki và Sonoyama đã đổi chỗ cho nhau. Ibuki trở thành Sonoyama, Sonoyama trở thành Ibuki. Và một trong hai đã bị giết. Người còn lại là Sonoyama. Sonoyama 'giả mạo'.
"Ai mà đoán được một người phụ nữ từng được cho là đã chết thực ra lại là người khác?
"Vậy ý chị người đó là Kanami-san đang đóng giả Akane-san?"
Akane-san đã rút lui khỏi Thất Ngu Nhân và sống ẩn dật, nhưng vẫn giữ lại danh hiệu học giả. Shinya-san được cho là vẫn ở cùng cô ấy.
"Không có ai báo họ lên cảnh sát cả, thế nên chuyện này cũng dễ hiểu," Aikawa san châm biếm
"Chị muốn nói rằng đó là động cơ? Nhưng tại sao họ la --"
"Ha!" Aikawa-san vừa bật cười vừa nheo mắt nhìn tôi. "Một câu hỏi không thể thông minh hơn, anh bạn của tôi. Cậu sẽ nói gì nếu tôi hỏi tại sao cậu còn sống?"
"Cứ cho là, một gã như cậu chưa bao giờ nghĩ về nó đi. Nhưng cậu đã bao giờ muốn trở thành cái gì chưa? Cậu đã bao giờ muốn trở thành ai chưa? Nếu chưa, cậu sẽ không bao giờ hiểu cảm giác của Ibuki Kanami, cho dù tôi có giải thích bao nhiêu lần đi chăng nữa. Cậu, người chỉ có một phong cách, sẽ không bao giờ hiểu Ibuki Kanami, cho dù cậu đã chu du bốn góc trên bản đồ thế giới."
Một bộ máy ảo nữa. Tôi đã nhận ra. Một thứ giả mạo. Ở đó để đánh lừa phần mềm.
"Thế tức là chị hiểu?"
"Không. Cảm giác của người khác là điều vượt quá tầm hiểu biết của tôi. Nhưng cho đến khi cái não tôi vẫn còn hoạt động, ít nhất tôi có thể tưởng tượng ra được. Đúng. Tất cả những căn phòng kín đó chỉ là trò trẻ con đối với họ. Một trò đánh lạc hướng, khiến tất cả không nhìn ra mục đích thực sự của họ. Kể cả cậu cũng bị rối trí bởi tất cả những cái phòng kín và xác không đầu đó, khiến cậu không thèm xem xét đến khả năng họ đã tráo đổi, đúng không?"
Cô ta nói đúng.
Nhưng... nhưng nó quá bất ngờ.
"Này, tôi chưa thể tin tất cả những chuyện này ngay được."
"Đúng vậy. Chắc chắn luôn. Câu chuyện này quá xoắn quẩy để mà tin nổi. Nó vòng vo đến mức khiến cho lời nói của tôi mất hết ý nghĩa và nhân cách của cậu mờ đi. Nhưng có một điều chắc chắn. Người phụ nữ đó đã từ bỏ con người cũ của cô ta, 'Ibuki' và tái sinh thành một nhân cách mới 'Sonoyama.' Cô ta đã thành công trong việc đánh cắp danh tính của Sonoyama Akane.
"Nhưng liệu cô ấy có thể bị phát hiện ra không?"
"Không đời nào. Cô ta đã chuẩn bị cho sự kiện này từ rất, rất lâu rồi. Và cả cái ý tưởng điên rồ nhằm thay thế Sonoyama, nhằm trở thành cô ta, xuất phát từ việc khuôn mặt họ tương đối giống nhau."
"Để trở thành... Vậy đó là lý do cô ấy giết Akane-san? Đúng là nếu muốn trở thành ai đó, việc đầu tiên là phải loại bỏ họ, nhưng..."
Nói cho chính xác, giết một người là cách nhanh nhất để loại bỏ họ. Và thực sự, một hòn đảo hoang vu vượt khỏi tầm kiểm soát của cảnh sát sẽ là một địa điểm hoàn hảo.
"Nếu sự thực là như vậy, thì đáng nhẽ mọi chuyện sẽ kết thúc với việc Ibuki-san bị giết rồi chứ. Cô ấy không cần phải biến mình thành nạn nhân và chơi trò giả chết."
"Dùng cái đầu của cậu một chút đi, nhóc. Geez, thật là vô dụng. Nếu cô ta mà làm vậy, sẽ có nghi vấn nổi lên về việc tại sao chỉ có Ibuki là người duy nhất bị giết. Đó là lý do mà cô ta ngụy tạo nó thành một vụ giết người hàng loạt. Để che giấu ý định thật sự của cô ta. Cô ta phải đóng giả một kẻ sát nhân khát máu đi chặt đầu người khác. Cái chuyện ăn não tào lao đó có lẽ được thêm thắt vào lúc cuối, sau khi cô ta đã nghe được chuyện các cậu đang bàn luận. Nhưng cho dù phải giết người để đạt được mục đích, có lẽ cô ta cũng không muốn giết một người vô tội, nên đã chơi trò giả chết với bọn cậu. Quá rõ ràng. Chứng tỏ tính toán của cô ta cực kỳ sắc bén."
"Tại sao một kẻ giết người lại đặt quá nhiều tâm trí vào việc lên kế hoạch như vậy?"
"Không phải tất cả những kẻ giết người đều khát máu điên loạn. Cũng như không phải tất cả loài sói đều hành động giống nhau. Để đạt được mục đích cuối cùng, điều tất yếu là cậu phải cố và tránh mọi nguy cơ có thể. Gây ra càng nhiều sự vụ, cậu càng để lộ bằng chứng cho người khác. Tôi nói có đúng không?"
Shinya-san đã bảo rằng họ định giết tất cả mọi người, và tôi đã tin anh ta. Sau khi đã giết hai mạng người, rồi còn cố giết cả Yayoi-san và tôi, tôi không nghĩ họ biết lòng khoan dung là gì.
Tuy nhiên...
"Nhưng cô ta đã cố giết cả Yayoi-san."
"Cô ta đã không giết cô ấy." Aikawa-san ngắt lời phản đối của tôi trong một nốt. "Cậu đã đưa ra một giả thuyết. Cậu cho rằng 'Sonoyama Akane' sẽ lại giết thêm những người khác, cho dù cô ta đã phải 'tái chế' một cái xác để che giấu bản thân. Đó là lý do tại sao cậu nghĩ ra một cái bẫy, dùng Sashirono làm mồi nhử. Nhưng cậu đã bị che mắt."
"Nghĩ đi. Để rồi hiểu ra, anh bạn, cậu chỉ là con rối nhảy nhót trong bàn tay của Ibuki và Shinya. Tại sao Shinya lại cho cậu thấy cái túi ngủ? Tại sao Ibuki lại đập những chiếc máy tính vào lúc sáng, khi mà tất cả đều có chứng cứ ngoại phạm?"
"Cả chuyện đó nữa?"
Mọi thứ, kể cả chuyện đó, đã được tính toán từ trước? Họ đã dự đoán được -- không, là điều khiển -- mọi hành động của bọn tôi đến mức đó? Trận quyết đấu trong căn phòng của Yayoi-san, nỗi đau đớn của Kunagisa, tất cả, tất cả đều nằm trong tay họ? Chúng tôi chẳng là gì ngoài những con cờ, bị đặt vào một chiến thuật quá mơ hồ đến nỗi không thể phán đoán nước tiếp theo? Chúng tôi cứ nghĩ bản thân thật thông minh, dù thực ra là đang bị điều khiển.
Và tôi thì chẳng có cơ sở gì để mà cãi lại. Nhưng không phải thế này là hơi quá rồi sao?
Cảm giác mơ hồ của sự bất an giờ đã bay mất sạch.
Aikawa-san dang cánh tay phải ra trước mặt tôi, và dùng những ngón tay thon, dài ấy, quẹt qua quẹt lại trên môi tôi. Dù không có kinh nghiệm, nhưng tôi biết đây là cảm giác khi bị hiếp dâm.
"Chắc hẳn là họ phải tự hào về cái tác phẩm của họ lắm. Những bức tranh của Ibuki Kanami, hoàn toàn không tỳ vết, chưa kể còn cái đồng hồ. 'Giờ thì đó mới là một họa sỹ,' chắc họ sẽ nói vậy. Haha, tôi đoán là lúc đầu họ còn định lợi dụng cả tôi trong mưu kế của bọn họ nữa. Nhưng không quan trọng họ lợi dụng ai. Tất cả những gì họ cần là có người nào đó giải được bí ẩn căn phòng kín. Chỉ cần có người giải được, và phơi bày ra sự thật rằng 'Sonoyama Akane' vẫn chưa chết, để chỉ ra cô ta là kẻ sát nhân, thì Ibuki Kanami sẽ được tái sinh thành một người khác, và đó mới là điều quan trọng nhất."
Và cô ấy sẽ sở hữu một danh tính mới.
"Nhưng, này, cho dù cô ấy đã thay đổi danh tính và biến thành một người khác, chị vẫn phải tính toán đến những khả năng khác nữa. 'Akane-san' cho đến bây giờ vẫn là một học giả toàn diện và nổi trội, cho dù cô ấy đã rút lui khỏi Thất Ngu Nhân. Nếu hai người đó thực sự đã hoán đổi..."
"Nếu, huh?" Aikawa-san nói. "Cậu vẫn nói được như vậy sao, anh bạn? Cậu đúng là không biết từ bỏ, nhỉ?"
"Dựa trên những kết quả điều tra của chị, thì đúng, Akane-san thực sự là Kanami-san. Nhưng theo dò tìm của Kunagisa, cô ấy vẫn đang làm việc với tư cách một học giả."
"Chuyện đó thì sao? Cô ta có thể vẽ tranh, có thể giết người, và còn có thể thay đổi danh tính. Như thể chưa đủ để làm cô ta trở thành... một thiên tài sao?"
"Một thiên tài?"
Tại sao Ibuki-san lại ở hòn đảo đó? Chẳng phải là vì cô ấy đã sở hữu khả năng lạ thường? Cô ấy đã là một kẻ đứng ngoài cuộc chơi từ khi sinh ra. Kẻ đứng áp chót trên đỉnh cao. Tài năng siêu việt vượt qua mọi ranh giới. Đúng, điều đó...
"Định nghĩa về một thiên tài của cậu là gì ấy nhỉ, anh bạn? Một người ở 'rất xa' ? Tôi nghe được từ Iria. Nhưng cậu sai rồi. Về căn bản, nó là một cái vecto... như một người dành tất cả mọi thời gian, trí lực trong cả cuộc đời cuộc đời anh ta theo một hướng duy nhất, để khai thác mọi tiềm năng mà anh ta có. Con người làm được mọi việc, nhưng nếu họ tập trung vào một kỹ năng duy nhất, rèn rũa nó, họ có thể đạt đến một trình độ siêu đẳng. Quá đỗi siêu đẳng, đến mức 'rất xa', như cậu nói."
Một hàm số đi lên.
Hướng của một vecto.
Tham số giới hạn.
Nếu bạn chỉnh cái mũi tên đi về một hướng duy nhất, thay vì phân nó ra mọi hướng... Khả năng của sự tập trung. Hội chứng nhà bác học. Một động lực không bao giờ tắt.
Bẹp bẹp, Aikawa-san lại vỗ vai tôi.
"Cậu đã làm tốt, anh bạn. Nhưng cậu chỉ là một đứa nghiệp dư. Trong thuật ngữ bóng chày, họ sẽ gọi cậu là một Little Leaguer, Ngài Giao bóng ạ. Và khi cậu nghĩ đối thủ của cậu cũng chỉ là một Little Leaguer, hóa ra cô ta lại là Domo-kun, nói một cách hoán dụ. Cậu biết Domo-kun chứ? Domo-kun. Trước thời của cậu?" Aikawa-san nói, vừa xoa vai tôi. "Cố gắng kết thúc câu chuyện trước khi vai thám tử chính đến là hơi hấp tấp đấy, anh bạn của tôi. Và cậu vẫn còn quá xanh."
"Nhưng... chờ một chút. Lúc đó Kanami-san đang ngồi xe lăn."
"Kể cả một thằng ngốc chân tay lành lặn cũng có thể ngồi xe lăn," cô ta châm chọc. "Tất cả là thế đấy. Cho dù Ibuki Kanami nói đôi chân chỉ là một vật trang trí. Nhưng chắc chắn là vật trang trí ấy đã làm khó được cậu."
"Có thể điều đó đúng với Akane-san. Tất cả những gì cô ấy phải làm là ngồi trên một chiếc xe lăn. Nhưng chân của Kanami-san từ khi sinh ra đã có tật. Làm sao mà cô ấy nhảy nhót khắp mọi nơi như th --"
"Ibuki Kanami muốn trở thành Sonoyama Akane. Cô ta đã luôn có tham vọng chiếm đoạt danh tính của người khác. Có lẽ đây không phải là lần đầu mà Ibuki Kanami tráo đổi thân thế."
Shinya-san đã phụng sự Ibuki-san bao lâu rồi?
Anh ta nói là đã rất lâu.
Chính xác là từ khi nào?
Và cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn ở bên Ibuki-san.
Bao giờ chuyện này mới kết thúc? Nó như là một cỗ máy ảo vậy. Nhân đôi hết máy này đến máy khác. Không sở hữu một phong cách nào cả. Khái niệm đó bị chối bỏ hoàn toàn.
"Vậy..."
Còn Maki-san thì sao?
Liệu Himena Maki trứ danh, xuất thần nhập thánh có "biết" sự thật này không? Hay cô ta chỉ đang dõi theo -- hoặc lờ đi -- sự việc với nụ cười toe toét ngu ngốc của cô ta, mặc dù đã biết tất cả?
Cái gì là thật? Cái gì là giả? Ai là thật? Ai là giả?
"Cậu không thể hỏi được," Aikawa-san cười khúc khích.
Cuối cùng thì, cô ta cũng đã dừng chiếc xe lại bên lề đường.
"Chia buồn nhé, nhóc. Tôi chỉ có thể nói vậy. Cậu đã làm rất tốt. Thực sự rất tốt. Khen vậy có được không? Nhưng cậu cần phải cố thêm một chút nữa. Nếu cậu vẫn còn những nghi ngờ, đừng vội vàng gạt chúng đi. Hãy giải quyết những hoài nghi. Hãy biến những chuyện không tưởng thành những điều tầm thường. Đừng có thải loại những suy nghĩ của cậu đi như thể chúng là đống phân. Oke?"
"Oke."
"Đó là một câu trả lời điểm A," cô ta nói, thè cái lưỡi đỏ thắm ra.
"Thế nhé, tôi quấy rầy cậu xong rồi. Nhờ có những gã như cậu mà cuộc đời mới đáng sống. Tôi thực sự nghĩ như vậy. Nhưng anh bạn này, cậu cần bớt lười nhác đi một chút. Loài người có thể làm được hơn rất nhiều, nên hãy vác xác ra ngoài và làm việc đi, chết tiệt."
Và rồi, cô ta quay đầu nhìn tôi:
"Vậy, chuyện hôm nay đã xong. Hẹn gặp lại. Này, biến ra ngoài đi, nhóc, cậu đang làm tôi khó chịu đấy."
Cô ta quá đỉnh, khi mà tống tôi vào cái xe rồi lại đá đít tôi ra, như thể tôi là đồ vật vậy. Nhưng tất nhiên tôi chẳng thể nào tập trung đủ năng lượng để mà địch lại cô ta, thế nên tôi mở cửa xe và bước xuống.
Nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu, hóa ra là ngay trước căn hộ của Kunagisa. Khu phố Shirosaki. Cái khu phố hào nhoáng này làm tôi cảm thấy mình như không còn ở Kyoto nữa. Kể cả cái xe màu đỏ máu của Aikawa-san trông cũng lệch pha ở đây.
"Thế đấy, đây là..." Tôi gật đầu, nhìn lên mái nhà. "Đây thực sự là Thiên Đường."
"Hoặc Địa Ngục. Haha. Cậu cũng đã định đến đây ngay từ đầu, phải không?"
"Sao chị biết?"
Aikawa-san chỉ vào cái túi từ hiệu sách tôi đang cầm. Nghĩ lại thì, đúng là tôi đã định mang nó cho Kunagsa. Nhưng cái cô này biết được điều đó mà chỉ cần nhìn vào cái túi? Cô ta như là... như là nhân vật trong mấy quyển sách nổi tiếng đó. Như là...
Như là một thám tử.
"Ha," Aikawa-san cười.
"Mà, nếu định mệnh nối liền, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Không nghi ngờ gì cả."
Cô ta nở với tôi một nụ cười thường nhật, không châm biếm, rồi vỗ đầu và cả hai vai tôi. Rồi, chỉ lên tầng trên cùng của căn hộ:
"Chào Kunagisa giúp tôi một tiếng," cô ta nói vậy.
Giờ thì hơi đáng nghi rồi. Nếu có ai được tuyên dương trong vụ này, Kunagisa xứng đáng nửa phần công trạng. Vậy tại sao Aikawa-san chỉ đến để gặp mình tôi? Cô ta có định gặp Kunagisa nữa không?
"Chị không định gặp cô ấy sao?" Tôi hỏi. "Đã đến đây rồi, chị cũng nên vào."
"Không, không sao. Tôi gặp cô bé hôm qua rồi."
Vậy hóa ra tôi chỉ là cái cái ống xả. Sức lực của tôi đã bị rút cạn.
"Ha," Tôi thở dài.
"Jun-san..."
Câu hỏi cuối của tôi.
"Vậy... vậy chị sống vì cái gì?"
"Lại còn phải hỏi. Tôi cũng giống cậu thôi, Mr. Ii," cô ta nói, trước khi nhấn chân ga, và chỉ trong một khoảnh khắc, cái xe màu đỏ đã biến mất khỏi tầm nhìn. Tôi đứng đó cứng đờ một lúc, không thể nghĩ ngợi gì cả. Không muốn nghĩ.
"Haaaa....."
"Cứ như mình vừa đụng phải băng cướp..."
Đó là một so sánh khá chính xác. Cảm giác trống rỗng này, giống như khi túi xách của bạn bị cướp.
Cái cô này bị làm sao vậy nhỉ? Tại sao cô ta lại phải bắt đầu bằng cách đập tôi bán sống bán chết? Có phải cô ta đang kiểm tra lời của Teruko-san? Hay đây chỉ là trả đũa?
Có lẽ vậy. Cô ta đã mất công đến tận đây chỉ để gặp tôi. Trả đũa... vì làm cô ta mất lượt? Có thể là vậy, hoặc có thể cô ta đang "đến tháng" cũng nên, hoặc có khi, nó là cái "phần thưởng" mà cô ta cho tôi.
Nhưng có lẽ những chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Dù sao thì, cô ta trông không giống người tốt lành gì cho cam, và kể cả tôi có sai, những ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ta là không thể lấy lại được.
Thật là...
Chết tiệt.
Chuyện quái đản gì đây?
Tôi đang bị nó vây quanh.
Thôi nào.
"Thôi nào, đây chỉ là những điều nhảm nhí vô nghĩa hết sức."
Akagami Iria.
Cô ta tập hợp lại những kẻ thiên tài, đánh lừa họ, chơi khăm họ, làm tất cả mọi thứ chỉ để thỏa mãn sự khoái lạc của bản thân cô ta, để thỏa mãn cái thế giới nho nhỏ của mình cô ta.
Chị em nhà Chiga.
Cả ba người họ dường như đều có gì đó bí ẩn, cả ba đều giống nhau, và cũng hoàn toàn khác nhau. Họ giống như một tam giác Sierpinsky, một hình học bội phân mà cả ba phần đều hoàn toàn đồng dạng, phần tổng quy và những phần riêng lẻ đều mang chung một hình dáng, tất cả bọn họ đều giống nhau một cách chính xác, trong khi cũng khác nhau một cách hoàn toàn, và tồn tại một vực thẳm ẩn chứa bên trong họ mà không ai có thể nhìn ra.
Himena Maki.
Cô ta người đã biết trước kết thúc cuộc đời mình bằng cách nhìn vào tương lai trong hai năm, cô ta người đã biết trước sự thật đằng sau mọi chuyện, sự thật phía sau vạn vật, vậy mà tất cả những gì cô ta làm là lê la khắp nơi ngáp và rên như một con mèo.
Aikawa Jun.
Một màu đỏ nhòe nhoẹt trong hình dáng của một thám tử, với danh hiệu thám tử tư giỏi nhất thế giới, cô ta đến hòn đảo đó và giải quyết bài toán mà tôi để lại, không để lại một chút nghi hoặc, từng cành cây ngọn cỏ đều đã bị lục tung, tất cả chẳng vì lý do gì, và rồi biến mất trong làn sương của sự yếm thế cay độc.
Còn người phụ nữ đó, người mà tôi không biết tên, người mà chẳng là ai cả. Thực sự, cô ta là một thiên tài.
"Và..."
Và còn.
Và còn, Kunagisa.
Không có gì thực sự quan trọng với tôi.
Thế giới chỉ làm những gì nó muốn, và cho dù nó không làm vậy, cũng chẳng có gì liên quan đên tôi, và cho dù nó liên quan đi nữa, tôi cũng chẳng hứng thú. Tôi chưa bao giờ muốn trở thành ai, và tôi chưa bao giờ nhận ra điều mình muốn làm. Đôi khi tôi tự hỏi liệu như vậy có ổn, nhưng đến cuối cùng, điều đó cũng không còn quan trọng.
Thỉnh thoảng trong cuộc sống, tôi lại nguội lạnh. Không, không phải vậy. Có lẽ, tôi bị khô kiệt. Thờ ơ và lãnh đạm. Và đó là lý do, với tôi, Kunagisa như là hơi ẩm.
"Hơi ẩm, huh," tôi nghĩ.
Shinya-san có giống như vậy không? Sasaki Shinya dính vào với người phụ nữ đó như hình với bóng. Nếu vậy, anh ta và tôi thực sự cùng là một loại, một loại quá giống nhau.
"Hah..."
Tôi thở dài.
Tôi không biết có kẻ nào mà thế giới này quay quanh hắn, nhưng thế giới vẫn xoay quanh mặt trời. Tất cả chỉ có như vậy, thực sự, không còn gì nữa. Điều đó đúng với tất cả.
Sự thật luôn nằm ngoài tầm với của tôi.
Và hơn nữa, tôi chưa bao giờ quan tâm về việc với đến nó.
Có lẽ đây là vấn đề. Đây có lẽ là ý mà Aikawa-san đã muốn nói khi bảo tôi "lười nhác."
"Ê, chẳng quan trọng. Tôi không sống chỉ đề ngồi đây và nghĩ về những thứ như vậy, và không phải là tôi định thay đổi thế giới hay giải mã những bí ẩn xung quanh nó. Khi gặp một câu đố, tôi thấy nó phiền toái. Nếu ngày mai tôi vẫn có thể sống tiếp như thế này, như vậy đã là đủ.
Ngẫm nghĩ xong, tôi bước chân.
Nghĩ nhiều thêm nữa sẽ chỉ đau đầu. Tôi sẽ để dành nó cho những người muốn nghĩ. Không xúc phạm gì Aikawa-san cả, nhưng tôi không định đóng góp điều gì cho thế giới.
Nếu có ai đó hỏi tôi tại sao tôi còn sống, có lẽ tôi sẽ nói rằng vì tôi có thể. Đó là lý do mà người ta đều có và nó đúng cho tôi, cho bạn, cho tất cả cả mọi người.
Nhưng...
Nhưng... Kunagisa thì khác.
Bạn biết không, nếu bạn nói nó thành lời.
"Sao cũng được."
Căn hộ của Kunagisa đã ở trước mắt, nhưng tôi lại nghĩ về việc đi thẳng về nhà. Sau cùng, tôi cũng chỉ muốn phá vỡ cái dự tính của bà chị thám tử kiêu kỳ đó. Cho dù không gặp nhau hôm nay, thì chúng tôi luôn có thể gặp nhau vào ngày mai. Chúng tôi có thể gặp bất cứ lúc nào. Chẳng có gì khác.
Hmm, nhưng...
Đôi chân tôi lại dừng lại. Và tôi nghĩ.
Năm năm trước, trước khi gặp Kunagisa Tomo, tôi không có gì cả. Nhưng cho dù đã gặp lại nhau, kể cả khi bọn tôi có thể ở bên nhau mãi mãi, tôi vẫn không có gì.
Tôi trống rỗng. Như thể... một công việc hằng ngày vô nghĩa. Chỉ đang tồn tại và thực hiện chức năng vốn có.
"A, chết tiệt."
Nụ cười giễu cợt của vị thám tử lại lướt qua tâm trí tôi. Tôi nhớ lại lời của "nhà tiên tri." Và cả lời của ba chị em dối trá.
Và cả, lời khuyên của người phụ nữ vô danh đó vẫn còn là một bí ẩn.
"Mình nên đi thôi."
Trầm trọng hơn là, cuộc sống của tôi không chỉ có trôi theo dòng nước. Tôi để bản thân bị điều khiển bởi người khác, bất kể là nào họ thích, bất kể thế nào họ muốn. Như là một con búp bê. Như một cỗ máy vô cảm. Như một kẻ nửa vời.
Và vậy là những câu hỏi nhập nhằng và máy móc vẫn chưa được trả lời, đi kèm với một sự thật chưa được nấu kỹ đến mức nó còn sống nguyên, tất cả đi đến một cái kết như đã dự đoán, không hề có cao trào, giống như một câu chuyện cổ tích mờ ảo màu đỏ sẫm.
Dù vậy tôi nghĩ là mình sẵn sàng để ở bên Kunagisa.