Akagami Iria, chủ nhân của Đảo Lông Quạ Ướt. Handa Rei, hầu gái trưởng của dinh thự.
----
Chia đôi.
Cậu ở đâu?
Cậu là ai?
1
Điều may mắn là, như Kunagisa và tôi đã lên kế hoạch ban đầu, hai đứa đã có thể trở về đất liền trong buổi chiều, đúng một tuần sau khi đến đảo. Kunagisa có một khuynh hướng (mặc dù không đến mức tự cưỡng chế như chứng sợ di chuyển chiều dọc) ghét cay ghét đắng việc thay đổi kế hoạch mà cô ấy đã đề ra, làm tôi cũng nhẹ lòng một chút.
Nhưng nếu nghĩ lại thì, một phần mục đích ban đầu khiến Kunagisa đến hòn đảo ấy là để thỏa mãn sự hiếu kỳ của cô ấy với "rất nhiều chuyện" đã xảy ra trong quá khứ. Tôi đã hỏi cô ấy về việc này.
"Cơ bản là cuộc điều tra của tôi đã kết thúc," cô ấy nói vậy.
Tôi thì thấy cô ấy vốn đã có "rất nhiều chuyện" ở trong đầu rồi. Không phải là tôi băn khoăn cô ấy đang nghĩ ngợi cái gì, nhưng nếu cô ấy đã nói vậy, thì giờ không có chuyện gì phải lo. Dù sao tôi cũng chỉ muốn được về nhà.
Tôi ngồi trên chiếc sofa trong căn buồng của chính con thuyền đã đưa bọn tôi đến đảo. Kunagisa đang nằm ngủ trên chiếc sofa đối diện.
Giờ đang trên đường trở về đất liền, nghĩ lại tôi đã mong sẽ có 'tiến triển' gì đó cùng Hikari-san và Akari-san, nhưng phần họ thì không có gì hơn ngoài nghi thức bình thường và xuất phát từ bổn phận. Cảm ơn cậu rất nhiều. Xin hãy quay lại thăm chúng tôi nếu có cơ hội. Bảo trọng. Tôi thậm chí còn không được nghe lời tạm biệt từ Teruko-san. Cô ấy bỏ tôi bơ vơ mà không có một câu, cứ như thể, "Thời gian tôi nói chuyện với cậu đã đủ để sống một đời người rồi."
Nhưng mà sao cũng được.
Cuộc sống của tôi nó vốn là vậy.
Sonoyama Akane-san và Sasaki Shinya-san.
Cặp đôi thủ phạm của vụ án này tất nhiên không được phép ở trên hòn đảo nữa, và hiện giờ đang trú ở căn buồng bên cạnh. Không biết họ đang nói về chuyện gì.
Chúng tôi đang trở về đất liền như dự kiến, còn họ thì đang trở về đất liền vì bị tống cổ khỏi hòn đảo. Ngược lại với việc bị lưu đày trên đảo hoang. Nhưng với nhiều người, từ đất liền là một định nghĩa hoàn toàn chủ quan.
Yayoi-san và Maki-san vẫn ở trên hòn đảo ấy.
Những nghi ngờ của Yayoi-san về Iria-san và Rei-san dường như đã bị cuốn đi, nhưng tôi tự hỏi liệu như vậy có đủ. Tất nhiên, việc Yayoi-san sống thế nào là chuyện do cô ấy quyết định, tôi không chỗ để mà xen vào.
Còn với Maki-san... con mụ đó là kẻ ranh mãnh láu cá cho đến tận cùng tâm can.
"Vậy chị đã biết được đến đâu rồi?" Tôi hỏi cô ta trước khi rời đảo.
Maki-san trả lời với một nụ cười mờ ám.
" Có lẽ tôi thực sự chẳng biết gì cả. Tất cả chỉ là một vở diễn."
"Chị này, tôi có cảm giác chị đã biết về kế hoạch của Akane-san và Shinya-san ngay từ đầu, và chị đã giúp họ ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm."
"Nếu tôi đã làm thế thì sao?" Cô ta nói một cách thờ ơ. "Nếu thế thì sao?"
"Nếu vậy chị là một đồng phạm. Chỉ thế thôi."
"Nhưng chẳng phải là tôi đã nghe được gì từ Shinya-san, và anh ta cũng không nói gì cho tôi cả."
"Nếu anh ta mà nói, thì chị là người tiếp tay cho một kẻ sát nhân. Chị mời anh ta uống rượu hai đêm liền, giúp anh ta ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm và khiến tôi khó lần ra. Vậy sự thật ở đây là như thế nào? Nếu chị thực sự đã hợp tác với Shinya-san, thế thì..."
"Thế thì sao?"
"Không có gì. Tôi nghĩ là sẽ không có gì xảy ra," tôi nhún vai. Không gì cả.
Cô ta cười khúc khích.
Thực ra tôi đã muốn nói với cô ta vài điều, nhưng không cần thiết nữa. Nếu cô ta thực sự sở hữu năng lực đó, chẳng cần phải nói gì cả, và kể cả cô ta không có, thì cũng không có sự cần thiết.
Chỉ là tôi vẫn còn những nghi hoặc. Mưu đồ giết người hàng loạt của Shinya-san và Akane-san dường như quá hoàn hảo, như là nó phụ thuộc quá nhiều vào những trùng hợp ngẫu nhiên. Khi giải thích những phát hiện của mình cho Iria-san, tôi đã cố hết sức để đưa những thứ như vậy ra ánh sáng. Không phải là kế hoạch của họ thiếu chắc chắn. Nhưng như thể chúng chưa được dự trù xét duyệt gì cả, mà trong cùng một thời điểm, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn. Hoặc đúng hơn, cảm giác như may mắn luôn nằm về phía họ... Đúng, cứ như là họ đã nắm trọn mọi nhân tố ngẫu nhiên sắp xảy ra và kết bạn bằng may mắn. Như thể cả hòn đảo lẫn mọi thứ bên trên nó đều nằm về phía họ.
"Vô nghĩa, huh?"
Tất nhiên, có thể tất cả những gì đã xảy ra chỉ là những trùng khớp bất ngờ, những điển hình của Luật Đại Số, và hai người đó chỉ đơn thuần là đã thắng một vụ cá cược. Bất cứ chuyện gì cũng có thể trở nên đáng ngờ nếu bạn nghĩ kỹ về nó.
"Thuyết 'Dao cạo của Occam'?"
Tuy nhiên.
Trên hòn đảo ấy có người nào đó đã biết tất cả, ý tôi là tất cả đấy, kể cả tương lai.
Cái này cũng chỉ là ngẫu nhiên sao?
Tôi thở dài.
Thực vậy, có lẽ. Tôi không thể đi đến kết luận nào nữa. Cho dù không phải là trùng hợp, thì tất cả đã kết thúc rồi, không có cách nào để chứng minh, cộng thêm việc Shinya-san và Akane-san chắc chắn sẽ không mở miệng, vậy nên có theo đuổi nữa cũng không có ích gì. Cho dù là có, nó cũng không liên quan gì đến tôi, và cho dù nó liên quan, tôi cũng chẳng có hứng thú.
Tình cảnh là như vậy. Thay vào đó, tôi đã hỏi một câu.
"Chị có phải là người đã báo với Teruko-san rằng tôi đang gặp rắc rối không?"
Việc tôi sắp bị Akane-san kết liễu trong phòng của Yayoi-san là điều mà đáng ra không ai có thể biết, và do đó không thể xảy ra chuyện Teruko-san phi vào với tất cả vẻ yêu kiều và thời gian chuẩn xác của một nữ chính như vậy. Tình tiết như thế là quá tiện lợi.
Đó là trừ phi có ai đó đã đoán trước được tương lai.
"Cậu nghĩ là tôi sẽ làm một chuyện như vậy sao?
"Không."
"Thế thì chắc là không phải tôi rồi, đúng không?"
Cô ta nở một nụ cười ranh ma. Tôi quyết định không hỏi thêm gì nữa, vì tất cả sẽ chỉ là vô ích, thế nên tôi không cảm ơn cô ta. Không có lý do gì cả.
"Tôi băn khoăn là chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Với hòn đảo, với Iria-san..."
"Mmm." Câu trả lời như đã đoán.
Tôi nhún vai một lần nữa. "Vậy, nói cho tôi về những điều sắp xảy ra với tôi và Kunagisa thì sao? Tiếp tục cái vụ 'đọc độ tương thích' từ tối hôm đó. Hai đứa bọn tôi có như thế này mãi không?"
"Lời tiên đoán của tôi rất đắt."
"Vậy thì tôi sẽ phải từ chối," tôi nói
"Hai đứa bọn cậu sẽ tiếp tục như vậy trong một thời gian ngắn nữa," cô ta trả lời tôi đúng vào giây cuối cùng tôi định từ bỏ. Đúng là một kẻ đầy mâu thuẫn.
"Một thời gian ngắn?"
"Đúng, một thời gian ngắn."
"Là bao lâu?"
"Hai năm hoặc hơn."
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta.
"Ý chị là sẽ có tiến triển gì đó sau hai năm? Hay là nó sẽ phai mờ dần đi?"
"Tôi không biết." Cô ta cười, có chút bất cần. "Tôi không thể thấy tương lai dài hơn hai năm."
Chưa từng nghe về chuyện đó. Chắc tôi đã thất bại trong việc che giấu cảm xúc ngạc nhiên của mình.
"Mà nó cũng là một bí ẩn," cô ta tiếp tục. "Vậy nên tôi không biết sau hai năm nữa cậu và Kunagisa-chan sẽ trở thành thế nào."
"Ý chị nó là giới hạn năng lực của chị?"
"Ý tôi là tôi sắp chết," cô ta nói thẳng thừng. "Thời gian không ở bên tôi. Theo những gì tôi biết, tất cả thời gian sẽ ngừng trôi với tôi vào thời điểm đó. Hai năm kể từ bây giờ, vào ngày 21 tháng Ba, lúc 3:23 chiều. Đó là ngày tháng và thời điểm mà tôi sẽ chết."
"Nội tạng lồi ra và não văng khắp nơi, đó sẽ là một cái chết phù hợp với một kẻ dị giáo như tôi."
"Chị không thể tránh nó sao?"
"Khi thời điểm đến, hãy chắc chắn là cậu sẽ bắt được kẻ đã giết tôi. Như cậu đã làm lần này. Tôi đang nhờ cậu như một ân huệ."
"Hỏi xin ân huệ làm gì khi mà chị không thể nhìn thấy tôi hoàn thành nó?"
"Đúng thế," cô ta xòe tay ra và ưỡn ngực như thể muốn bảo rằng kể cả cô ta, cũng có một tương lai không thể định trước.
"Hãy bắt tay nhau."
"Được. Có lẽ đến lúc cuối cùng này, giả vờ là bạn bè cũng không tệ lắm."
Cho dù đã nói như vậy, tôi vẫn không thể bắt tay cô ta.
Tôi vẫn không hiểu vì sao mà cô ta để ý đến tôi nhiều như vậy. Có lẽ nó chẳng quan trọng, và thực ra tốt hơn là như vậy.
Nhưng mà...
Tôi vẫn còn những nghi hoặc.
"Xin lỗi." Cánh cửa buồng cabin mở và Rei-san đang ở trong. "Chúng ta sắp cập bến. Xin hãy chuẩn bị."
"Được," tôi trả lời.
Đến lúc gọi Kunagisa dậy rồi.
Cô ấy dường như đang ngủ rất ngon lành làm tôi không muốn gọi chút nào, nhưng cũng không thể để cô ấy lại đây được. Dù nó sẽ khá khôi hài.
"Um, cảm ơn cậu vì mọi chuyện." Rei-san nói. "Cậu, đặc biệt là cậu. Chúng tôi cũng rất biết ơn Kunagisa-san, nhưng cậu..."
"Cô đã có khoảng thời gian tuyệt vời, phải không, Akagami Iria-san?"
"Chắc chắn rồi," Rei-san gật đầu mà không có biểu hiện ngạc nhiên nào. "Chắc chắn luôn. Tôi rất vui."
Akagami Iria-san toét miệng cười, vui vẻ thật sự. Nụ cười mà cô ta chưa từng nở ra một lần khi đóng giả Rei-san. Nó không phải là diễn, nó là thật, một nụ cười rất con người.
"Làm sao cậu biết được Rei và tôi đã hoán đổi? Từ lúc nào?"
"Vừa mới đây thôi. Chỉ là linh cảm. Tôi đã nghĩ là dù có đoán sai đi nữa thì cô cũng chỉ cáu kỉnh một chút thôi, chẳng phải là tôi đang vi phạm nhân quyền hay gì," tôi nói với cô ta. "Nếu cô rời căn phòng này sớm hơn, chắc tôi đã không nhận ra đâu, hoặc ít nhất tôi cũng sẽ không nói gì."
"Có đúng thế không?" cô ta gật đầu. "Tôi luôn làm hỏng vào phút chót, nhỉ? Cha tôi nói như vậy suốt. Nhưng cậu chắc hẳn phải có lý do gì đó thì mới nhận ra được. Làm ơn, khai sáng tôi đi."
"Để làm gì?"
"Tôi có thể dùng để tham khảo trong tương lai."
Cô ta định tiếp tục cái trò này sao?
"À, đúng. Có vẻ Yayoi-san vẫn chưa nhận ra, còn Maki-san... mà, cô ấy thì tôi không rõ."
Cô ta cười khúc khích. Nhìn thấy lối cư xử con nít này của cô ta, dường như có hơi thiêu thiếu gì đó so với Iria-san "thật", người đang ở trên hòn đảo -- Rei-san. Như thể là hàng giả còn thật hơn cả hàng thật.
Cô ta trông rất tự do.
"Vậy, để xem nào," tôi nói. "Cô không nói nhiều lắm, đúng không, Iria-san? Không tự nhiên chút nào. Chắc là cô nghĩ nếu cô mở miệng thì thân phận sẽ bại lộ, nhưng mà mặt khác, không nói câu nào thì cũng chẳng khác gì nói toạc ra. Vậy nên cô yêu cầu Teruko-san cũng im lặng như vậy để tạo ra một bầu không khí chung, khiến người khác cảm thấy bọn cô như vậy là bình thường, và do đó dễ dàng che giấu bản thân."
"Không, bản tính chị ấy đã vậy rồi," Iria-san nói. "Tôi có thể phân biệt được chị ấy với hai người kia kể cả khi chị ấy đã bỏ kính. Vì chị ấy không bao giờ nói cả."
Có lẽ đó là bản tính của cô ấy thật.
Đúng , nếu bạn nhìn kỹ, thì Teruko-san không giống như đang diễn.
"Thật vậy sao? Mà, dù sao, tôi đoán ra rằng nếu Iria-san kia là người giả mạo, chỉ có một người có thể đóng vai đó. Sau cùng thì, Akari-san, Hikari-san và Teruko-san là chị em sinh ba. Tôi nghĩ là có hơi ''phản trực giác' ở việc họ không thể đổi chỗ cho ai khác chính vì họ là chị em sinh ba."
"Đúng như cậu nói," cô ta cười.
Đó là nụ cười với một người ngang hàng địa vị.
Ít nhất đó là những gì tôi nghĩ.
"Rồi thì cái thần thái của cô cũng có gì đó mà khiến tôi để ý. Ví dụ như là, Teruko-san dường như chẳng làm việc mấy. Cũng hiểu được bởi vì công việc chủ yếu của cô ấy là làm vệ sĩ. Nhưng Rei-san mà tôi thấy cũng không làm nhiều việc lắm, nhỉ. Tôi băn khoăn về chuyện đó."
"Tôi đã rót trà cho cậu, nhớ không?"
"À ừ, nó rất ngon." Lúc trước tôi đã quên cảm ơn. "Và còn nữa, lần đầu tiên tôi đến phòng cô, cô đang ngồi trên sofa, còn Iria-san giả thì đang đứng. Cảm giác như phải ngược lại mới đúng."
"Ôi, ôi." Cô ta hân hoan. Tôi đoán Rei-san đã cố gắng bắt chước những động tác ấy suốt từ đầu, nhưng đồ giả thì vẫn chỉ là đồ giả. "Tiếp tục đi."
"À phải. Tôi đến đâu rồi nhỉ..."
Nghĩ lại thì, Akari-san và Hikari-san rõ ràng là biết về vụ tráo đổi, có nghĩa, họ cũng là hai diễn viên nữ khá xuất sắc. Đặc biệt là Hikari-san. Vừa nhanh nhẹn lại vừa dễ thương, ai mà đoán được cô ấy đang nói dối suốt thời gian đó.
Xem ra có người nợ cô ấy một giải Oscar.
"Và lúc đinh đã cắm vào lỗ là khi Iria-san giả bao che cho cô.Tối hôm đó 'Iria-san' và Yayoi-san đã nói chuyện suốt cả buổi. Dễ hiểu, phải không? Rei-san có lẽ đang xin cô ấy lời khuyên về các món ăn. Cô ấy cũng là một hầu gái nữa, nên không lạ gì nếu cô ấy có hứng thú với việc nấu nướng."
"Đúng, Yayoi-san tin rằng Rei là tôi, nên cô ấy không dành nhiều thời gian với tôi 'thật'. Đó là một suy tính sai lầm của tôi." cô ta nói. "Và này, nghĩ lại thì, tại sao Rei lại bắt chước tôi như vậy? Tôi không có thay đồ trước mặt người lạ, và tính cách của tôi cũng không tệ hại như vậy."
Có lẽ tính cách cô ta không tệ hại đến như vậy.
Hmm, nghe như là một lời nói dối nữa.
"Vậy tối hôm đó thực sự cô đang làm gì?"
"Đó là một bí mật."
"Nó là một bí bật?"
"Một quý cô không bao giờ để lộ những cuộc vui đêm thâu," cô ta nói ra vẻ bí ẩn.
Tôi có cảm giác là nếu nài thêm nữa thì cô ta sẽ cáu, thế nên tôi quyết định bỏ qua. Tôi không muốn rắc rối. Dù sao, tôi là người không thích 'tạo sóng gió.'
"Mà này, sao 'Iria-san', người đã chẳng làm gì để bảo vệ Hikari-san, thậm chí còn đối xử với cô ấy như tội phạm, lại ra sức bao che cho cô? Tại sao? Bởi vì Rei-san gần gũi với Iria-san hơn Hikari-san? Có thể. Nhưng câu trả lời ấy chưa làm tôi thỏa mãn. Phải sống ở trên một hòn đảo hoang như thế, tôi nghĩ là mấy người phải khá gần gũi, quây quần mới đúng chứ. Tôi không nghĩ con người là một giống loài lạnh lùng đến vậy."
"Đúng," Iria-san nói. "Những cô gái ấy là gia đình của tôi. Gia đình quý giá của tôi, những người vẫn ở bên cạnh tôi kể cả khi tôi đã bị lưu đày."
Lưu đày.
Và lý do là gì?
"Kể cả thế, 'Iria-san' bảo vệ 'Rei-san', nhưng không bảo vệ cho Hikari-san. Tại sao? Hay là vì 'Rei-san' ấy thật sự là bề trên, là người mà cô ấy thề nguyện trung thành?' Tôi vỗ tay một cái. "Kiểu thế, phải không?"
"Cậu thật là tuyệt. Muốn ôm quá."
"Tôi không ngại đâu."
"Tôi sẽ kiềm chế vậy," cô ta cười trong sáng.
"Lần này tôi có câu hỏi đây. Chính xác thì tại sao cô lại hoán đổi với Rei-san và đóng vai hầu gái? Có khi nào là vì, với tư cách cháu gái của Gia tộc Akagami, cô không thể để mình sơ hở trước những vị khách của cô, cho dù đã bị lưu đày như vậy?"
Những kẻ với tâm ý không tốt đẹp cho lắm có thể trà trộn vào đám thiên tài. Bằng chứng là vụ việc vừa rồi.
Thế nên, cô ta chuẩn bị một người đóng giả -- một người thế thân.
Là vậy sao?
Nhưng Iria-san lắc cái đầu xinh xắn. "Không," cô ta nói. "Tôi chỉ muốn xem ai sẽ nhận ra trước. Chỉ là một trò đùa thôi. Thực sự không có lý do gì cả."
Một trò đùa.
Nó là cái kiểu phát biểu sẽ khiến đầu gối bạn run lên bần bật, và tôi không nghĩ lần này cô ta đang nói dối. Cho đến bây giờ, chưa có một người nào trong đám thiên-tài ấy nhận ra được.
Trong suốt những năm đó, không bị phát hiện bởi ai, thiên tài không có gì đặc biệt.
Có lẽ đó là những gì Iria-san đã nghĩ. Và có lẽ cô ta sẽ tiếp tục nghĩ như vậy.
"Nhưng cậu đã nhận ra."
"Nếu cô không đi quá xa vào lúc cuối, tôi đã chẳng nhận ra được. Cho dù tôi có nhận ra, tôi cũng sẽ không nói gì cả. Đáng lẽ cô nên ở lại trong dinh thự thay vì đi với bọn tôi."
"Mà, tôi sẽ phải xin lỗi Aikawa-san sau tất cả những chuyện ngớ ngẩn không cần thiết này. Nhưng vẫn có một lịch trình ghé thăm. Bọn tôi sẽ gặp nhau ngay sau khi đưa cậu xuống thuyền. Ôi, Aikawa-san sẽ bực cho mà xem. Cậu không muốn thấy người này bực chút nào. Mà nó là không tránh khỏi. Hơn nữa, tôi đã muốn nói chuyện với cậu như thế này. Dù sao cậu cũng đã cho tôi một khoảng thời gian vui vẻ."
"Rất hân hạnh."
"Nói xem," cô ta nói ngọt ngào, "cậu có định trở lại dinh thự vào lúc nào đó không? Kunagisa-san, Maki-san, Yayoi-san và cậu. Tôi nghĩ mấy người sẽ trở thành một đại gia đình huyên náo. Tôi còn nghe nói là cậu có ý với Akari và Hikari nữa. Cứ tán tỉnh họ thoải mái, tôi cũng không ngại gì đâu."
"Đó không phải là chuyện người ta nói về thành viên trong gia đình."
"Đúng, nhưng mà tôi nghiêm túc đấy. Tôi luôn luôn nghiêm túc.Vậy cậu thấy thế nào? Có thích lời đề nghị của tôi không?" Cô ta thè lưỡi ra với tôi.
Đến đây thì tôi cảm thấy hơi tởm rồi. Cái này không phải là sự hăng hái, nhiệt tình lẫn thiếu kiềm chế.
"Tôi không thích những kẻ giết người."
"Ehehehehe," Iria-san cười.
Tôi không hiểu tại sao cô ta lại cười.
"Bất kể lý do?"
"Bất kể lý do."
Cô ta gật đầu. "Tôi không biết là cậu đã nghe được gì từ Hihari và Teruko, nhưng đừng nghĩ cái gì họ nói cho cậu cũng là thật. Mấy cô gái đó đều là những kẻ nói dối có hạng. Việc họ không nói cho cậu về màn tráo đổi của tôi và Rei là bằng chứng đủ để nói lên điều đó."
"Ế?"
"Lý do mà tôi không gọi cảnh sát chỉ là vì như thế thì sẽ không vui chút nào. Những kẻ nắm quyền lực tuyệt đối thật là kém lãng mạn," cô ta xắn ống tay áo trái lên, để lộ một cánh tay xinh đẹp, hoàn toàn không có sẹo. "Xin thứ lỗi," cô ta nở một nụ cười mỉm, rồi rời căn phòng.
"Này, này..."
Tôi thở dài...
Ai mà biết được chuyện sẽ như thế này.
Điều gì là thật và điều gì là giả?
Ai là thật và ai là giả?
Thế giới này vốn đã rối bời, và tôi chưa bao giờ tự nhận mình là kẻ biết mọi thứ, cũng không nghĩ rằng tất cả mọi người đều thành thực, lẫn tất cả mọi chuyện đều như vẻ bề ngoài của chúng.
Nó là gì?
Sự thật.
"Thật là những chuyện ngu ngốc."
Không còn lâu nữa. Tôi đã nghĩ mình nên gọi Kunagisa dậy, nhưng nhìn khuôn mặt bình yên ấy rên rỉ như một con mèo con làm tôi mất hết cả động lực. Đến lúc cập bến thì đánh thức cô ấy cũng chưa muộn. Một giấc mơ nên càng dài càng tốt.
Tuy vậy
Gia đình?
"Khỉ thật, mình sẽ hối tiếc cái lời đề nghị ấy cho mà xem," tôi nói một mình, không mong ai sẽ trả lời. Nhưng tôi đã biết chỉ có một câu trả lời mà thôi. Người duy nhất tôi có thể coi như gia đình. "Thật là vô nghĩa," tôi lại lẩm bẩm như mọi khi.