Emoto Tomoe, bạn cùng lớp.
----
Kẻ sát nhân.
----
Không.
Tôi không muốn nghĩ nữa.
1
Khi tiếng gõ cửa ngoài kia làm tôi tỉnh giấc, đồng hồ đã điểm tám giờ sáng.
Tôi vuốt lại tóc tai bằng cả hai tay rồi ngồi dậy.
"Uhhh."
Mikoko-chan đang đứng đó khi tôi mở cửa. Những lời chào sôi nổi thường thấy đã được thay thế bằng một ánh nhìn e thẹn và xấu hổ.
"Mình có đánh thức cậu không?" cô ấy nhu mì một cách kỳ lạ.
"Không sao. Đằng nào cũng đến lúc phải dậy," tôi duỗi người. "Chào buổi sáng, Mikoko-chan."
"Chào buổi sáng, Ikkun. Um... Xin lỗi về ngày hôm qua. Mình, mình... đã ngủ quên."
"Ê, không cần phải lo. Nhớ cám ơn Miiko-san là được."
"À, đúng." Cô ấy gật đầu sau một thoáng do dự.
"Cô ấy là người tốt phải không?"
"À, ừ, phải, nhỉ? Khá tuyệt. Vậy cô ấy có phải là 'kiếm nhân rỗi nghề' mà cậu từng nói đến?"
"Trông cô ấy có giống một đứa mười ba tuổi bỏ nhà đi bụi?"
"Không, chắc vậy." Cô ấy trông hơi khó xử và lảng tránh ánh mắt của tôi. Một thoáng im lặng. "Không biết có phải là vì luyện kiếm thật hay không, nhưng mà quần áo của cô ấy hơi lạ. Hơi hướm Nhật Bản, nhưng mà là kiểu quần áo người ta hay mặc đi lễ hội này nọ."
"Ý cậu là bộ jinbei của cô ấy?"
"Djembe? Là cái gì thế?" Rõ ràng là Mikoko-chan chưa từng nghe qua. "Ồ, ý cậu là cá mập jinbei ấy hả?"
"Ừm, à, phải. Cậu đã từng thấy hoa văn trên lưng của cá mập jinbei bao giờ chưa? Vì chúng trông như đang mặc đồng phục, thế nên người ta đặt tên cho bộ đồ Nhật Bản kiểu đó là jinbei, giống như lũ cá mập."
"Ahh. Cậu biết nhiều nhỉ, Ikkun," cô ấy nói. "Mình phải kể lại điều này cho Tomo-chan và mọi người mới được."
Đúng. Nếu mấy người họ không tàn nhẫn như tôi, có lẽ họ sẽ nói cho cô ấy sự thực. Mà tại sao tôi lại nhồi cho cô ấy mấy lời bịa đặt vô nghĩa như vậy làm gì? Đã đến lúc tôi nên nghĩ ngợi nghiêm túc một chút.
"Cơ mà này," Mikoko-chan đổi chủ đề. "Cậu và cái chị đó -- Asano-san -- hai người có thân nhau không?"
"Cô ấy đã giúp tôi khỏi chết đói một vài lần. Nhưng mà tôi cũng cứu cô ấy khỏi bị đè bởi một đống đồ cổ, thế nên là bọn tôi huề nhau. Mấy cái yatsuhashi mà cậu ăn hôm qua cũng là của cô ấy cho."
"Huh," cô ấy nói với một biểu cảm phức tạp và khó hiểu. "Này, nói thật nhé, mình không thích yatsuhashi lắm đâu."
"Huh? Ồ, thật sao."
"Nó ngọt quá."
"Huh. Mikoko-chan thích đồ ngọt chứ nhỉ."
"Không, mình không thích."
Vì lý do hỡi ơi nào đó mà trông cô ấy nghiêm túc kỳ lạ. Tôi gãi đầu gãi tai, không biết là có chuyện gì.
"Mà, cũng chẳng sao. Vậy giờ cậu định làm gì?" Tôi nói.
"À, ờ, mình có cái này," cô ấy nói, lôi ra một gói quà được bọc giấy dán màu hồng từ trong túi xách. "Đây là quà sinh nhật cho Tomo-chan. Mình quên chưa đưa nó. Sai lầm trầm trọng, nhỉ? Đáng nhẽ mình phải đưa cho cô ấy trước khi cả bọn say xỉn, chỉ là mình hào hứng quá mức nên đã quên mất."
"Hm. Thế thì, sao không đến đưa nó cho cô ấy luôn đi? Giờ này cô ấy vẫn phải còn ở nhà."
"Ừ, mình cũng tính vậy." Cuối cùng thì, Mikoko-chan cũng nở nụ cười chính chủ. "Cám ơn cậu nhé. Lần sau bọn mình hãy đi cùng nhau nữa."
"Biết thế."
"Sao cậu lại nói vậy?! Phải đi nữa chứ!"
"Đùa thôi. Không sao cả. Nếu có thời gian, tôi sẽ dành ra nhiều nhất có thể cho cậu, thế nên hãy cứ mời tôi lần nữa," tôi nói.
Tôi chỉ tỏ ra lịch sự thôi, nhưng mà thấy ánh mắt sáng ngời của Mikoko-chan, lương tâm tôi nó lại cắn rứt. Nếu tôi mà nói "đùa thôi" lần nữa, chắc cô ấy sẽ khóc như mưa hoặc là sẽ phát rồ lên, vậy nên tôi chỉ nói "Hẹn gặp lai," chỉ vậy.
Cô ấy gật đầu một cái rõ mạnh và đầy nhiệt huyết, rồi quay người đi.
Trong đầu tôi lại chợt nảy ra điều gì đó. "Này, Mikoko-chan. Để tôi nói lại."
"Hửm. Gì thế gì thế?"
"Gọi một chiếc Vespa là Vespa. Gọi nó là 'xe gắn máy' nghe rất xúc phạm, thế nên thôi đi."
"Wow, Ikkun đang ra lệnh?! Giống như là một trường tiểu học cho phép học sinh mặc đồ tùy ý, chỉ có điều tất cả các học sinh đều mặc đồng phục!"
"Có nghe không thì bảo?"
"Wow, đáng sợ, cứ như là Muimi-chan..."
Dường như cô ấy hơi sợ thật. Nhưng mà tôi phải rõ ràng, không thì chẳng đời nào cô ấy hiểu.
"Oke," cô ấy nói. "Từ giờ mình sẽ cẩn thận." Cô ấy đi ra hành lang. Trước khi bước xuống cầu thang, cô ấy quay người lại. "Này! Mình cũng có điều muốn nói với cậu!"
"Huh? Gì?"
Cô ấy lấy hơi. "Tên mình là Aoii! Không phải Aoi! Mình đã bảo là cậu có đừng quên nữa cơ mà!"
Tôi muốn nói với cô ấy là tôi biết điều đó rồi, nhưng tôi lại nhớ ra là mình đã giới thiệu cô ấy với Miiko-san là "Aoi Mikoko." Miiko-san là kiểu người mà một khi thông tin dữ liệu gì đã nhập vào đầu cô ấy, thì đừng mong mà thay đổi (nhờ có tôi mà cho đến giờ cô ấy vẫn tin rằng Shakespeare là một hương vị trong bộ đồ uống McShake của McDonald), vậy nên có lẽ cô ấy đã hú cái tên Aoi Aoi Aoi cả sáng nay. Mà, có lẽ là không nhiều đến thế.
Với tôi thì, có nhầm giữa Aoi với Aoii đi nữa thì cũng chẳng chết ai, nhưng mà nghĩ lại, nhầm lẫn như vậy khá là thô lỗ. Niềm tự tôn về tên họ của người Nhật không hề thua kém những người Ý là mấy.
"Được rồi. Tôi sẽ không quên nữa đâu. Hứa đấy."
"Thế thì oke. Còn nữa..." Cô ấy quay nửa người lại. "Mình chưa có bạn trai," cô ấy nói nhỏ nhẹ, rồi lao như bay xuống cái cầu thang như thể đang cố chạy trốn.
"Huh?" Cái mặt tôi ngơ ngác.
Ơ... ề...
Thế là sao?
Có lẽ cô ấy đã nghe từ Miiko-san. Tôi nhớ mang máng là mình đã nói với cô ấy một chuyện như vậy. Kiểu như là Mikoko-san không trú trong phòng tôi được vì cô ấy đã có bạn trai. Nhưng mà Miiko-san, cô ấy...
...
"Tôi không có đi loanh quanh rêu rao những chi tiết vặt vãnh như vậy."
Á. Cô ấy đã đứng trước mặt tôi từ bao giờ.
"Có vẻ như chúng ta vừa có một cặp đôi thi trò hú hét trong cái nhà trọ siêu vẹo này. Ngồi trong phòng đây người ta còn nghe được cậu, chứ đừng nói là hét oang oang lên như thế, chắc cả cái nhà trọ này sẽ sụp xuống hố."
"Heh..."
"Giờ tôi phải đi làm. Hi vọng là cô bạn cùng lớp của cậu sẽ học được cách sử xự sao cho đúng mực," cô ấy nói, rồi lê gót ra hành lang. Cái chữ Cuồng Sát in ở phía sau lưng bộ đồ jinbei của cô ấy làm tôi hơi ghê ghê. Có thể Mikoko-chan và cô ấy không hợp nhau cho lắm. Tên của hai người họ lại còn hơi giống giống.
Nhưng mà nếu vậy, cái vụ tên tuổi này lại có chút mơ hồ.
"Có khi đêm qua cô ấy vẫn còn thức..."
Ngủ mà vẫn đứng được là một chuyện, nhưng vừa đi vừa ngủ thì không hề dễ chút nào. Sức mạnh của loài người khi bị đẩy đến giới hạn là điều mà không phải lúc nào bạn cũng thấy. Có lẽ Mikoko-chan vẫn còn thức thật, cho dù là cô ấy có tỉnh táo hay không. Chắc hẳn đó là lý do mà cô ấy biết tôi phát âm nhầm tên và rằng cô ấy có bạn trai.
Có thể cô ấy chỉ ngại phải lái xe về nhà. Nhưng cô ấy có thể nói ra mà chẳng cần phải giả vờ ngủ như vậy. Nhiều người thật thích làm những chuyện mèo cào, tôi vừa nghĩ vừa quay vào phòng.
2
Giờ thì.
Buổi tối báo hiệu một ngày đầy mệt nhọc đã đến.
Khi tôi đang ngồi trong phòng, nghiền ngẫm quyển sách to bự đã mượn được từ thư viện trường, một tiếng gõ cửa mạnh bất thình lình vang lên. Bị người khác phá hỏng khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi như vậy, thì ai mà chẳng tức, nhưng vì đã quen với những chuyện như thế này rồi, nên tôi cũng không cáu giận gì cả. Tự hỏi liệu có phải cái thằng nhóc anh trai mười-bốn-tuổi chết tiệt nó lại đến xin tiền nữa không, tôi ra mở cửa.
"Ồ."
Một gã trung niên và một người phụ nữ tôi chưa từng thấy bao giờ.
Có điều gì đó đặc biệt kỳ lạ về người đàn ông này. Nhìn anh ta tôi đoán có lẽ ở giữa đến cuối đầu ba, đôi chân dài bù cho chiều cao. Hơn hết là, mái tóc bóng mượt của anh ta được vuốt ngược về phía sau. Kể cả trong tiết trời nóng nực điên khùng, anh ta vẫn đóng bộ com lê đen cùng ca-vát. Lối ăn mặc thật quái dị. Rồi còn có cả kính râm. Nếu anh ta mà là một người ngoại quốc, thì chắc tôi đã sợ rút còi vì nghĩ rằng MIB đến đây để xóa trí nhớ của tôi.
Người phụ nữ, mặt khác, ăn mặc nhẹ nhàng hơn, bộ đồ có vẻ bình thường đi cùng với váy bó. Cô ta có một mái tóc thẳng đen mượt, và chỉ cần liếc qua cũng biết cô ta là một người phụ nữ đẹp. Nhưng ánh nhìn của cô ta không hề bình thường. Cô ta nhìn tôi với một ánh mắt bạo dạn, không khoan nhượng, một ánh nhìn đục khoét, xuyên thủng linh hồn, điều mà chẳng mấy ai làm khi lần đầu gặp một người lạ.
Cô ta bước lên trước một bước. "Nhìn đây," cô ta nói, rồi trưng ra cho tôi một chiếc phù hiệu cảnh sát. "Tôi là Sasa Sasaki từ Phòng Cảnh sát Hình sự Kyoto Số 1." Cái tên kiểu này là thứ sẽ dọa cho bạn cắn lưỡi mà chết. Cha mẹ cô ta chắc hẳn là rất biết đùa.
"Ồ. Xin chào."
Tôi cúi đầu nhẹ. Người phụ nữ -- Sasaki-san -- dường như hơi bị bất ngờ vì lối cư xử của tôi. Có lẽ tôi nên tỏ ra ngạc nhiên hơn chút nữa, nhưng mà cũng chẳng cần phải mất đến vài giây để đoán ra được hai người này là cảnh sát. Họ mà còn làm được cái nghề gì ngoài cảnh sát, với cái bộ mặt đơ đá như thế này? Đó là điều nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Viên cảnh sát đứng cạnh cười khẩy và giơ ra phù hiệu của anh ta, "Ikaruga Kazuhito từ cùng một cục điều tra. Chúng tôi muốn vào trong xem, có phiền không?" Cơ bản thì cái kiểu câu hỏi này mang đầy tính ép buộc. Một thằng nhóc như tôi cảm thấy muốn ý muốn chống đối, nhưng có vẻ như Kazuhito-san đây sẽ không cho qua dễ dàng.
"Ồ, à, vâng, chắc chắn rồi. Phòng cũng nhỏ thôi."
Tôi để họ vào phòng. Dường như bị ngạc nhiên khi thấy căn phòng nhỏ đúng như tôi đã nói, nhưng họ tống khứ cái cảm giác đó đi bằng một sự trầm tĩnh đầy ấn tượng. Nếu tôi mà là sếp của hai người này, tôi sẽ thăng chức cho họ ngay lập tức. Tất nhiên, không phải là sếp, thì tôi cũng chẳng phải làm gì hết.
"Mời ngồi ở đằng kia," tôi nói, rồi bơm chút nước máy vào hai cái cốc, và đặt chúng trước mặt bộ đôi. Cũng như Mikoko-chan ngày hôm qua, họ lờ nó hoàn toàn.
"Cho phép tôi nói thẳng," Sasaki-san nói, nhìn tôi quả quyết. "Emoto Tomoe-san đã chết."
"Ồ." Tôi lấy cho mình một cốc nước nữa và ngồi xuống trước mặt họ. "Có đúng thế không?"
" 'Có đúng thế không?' Đó là tất cả những gì cậu muốn nói sao?" Cái bộ mặt poker-face của Sasaki-san lần đầu tiên bị phá vỡ.
"À, thì, tôi không giỏi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài cho lắm. Thực ra bây giờ tôi đang cực-kỳ sốc, vậy nên xin đừng để ý làm gì."
Cho đến bây giờ, tôi cũng đã quen với những chuyện kiểu này.
Nhưng thực sự là tôi đã sốc. Một phần là vì Tomoe-chan đã bị sát hại, phần vì ngay khi tôi thấy hai người này đứng trước cửa, tôi đã nghĩ họ đến để nói về Zerozaki.
Tôi đang nửa-nhẹ nhõm, nửa-sửng sốt. Như thể một cơn gió xoáy của những xúc cảm trái nghịch đang bay cuồn cuộn trong ruột dạ.
"Umm, có khi nào lực lượng trinh thám đã nhúng tay vào vụ này, vì cô ấy đã không chết theo cách bình thường? Chưa kể là hai người còn đến từ Phòng Cảnh sát Hình Sự Số 1."
Hãy xét đến những vụ án mà Phòng Cảnh sát Hình sự Số 1 thường xuyên giải quyết.
"Đúng vậy." Sasaki-san gật đầu. Sự nghiêm túc trong biểu cảm của cô ta là hoàn toàn và tuyệt đối.
"Vậy, có khi nào, là 'kẻ săn mồi'?"
Cô ta lắc đầu trước câu hỏi của tôi. "Không."
"Ồ, thật sao."
Như một quả bóng xì hơi. Tôi cảm thấy nhẹ đi phần nào. Tôi không thể lý giải vì sao, nhưng tôi nhanh chóng chuyển dòng suy nghĩ.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Xác của cô ấy được tìm thấy vào sáng nay. Cô ấy đã bị thắt cổ đến chết."
"Thắt cổ?"
Thắt cổ.
Emoto Tomoe.
Bị sát hại...?
Tôi cảm thấy như trái tim mình đang nguội lạnh.
Bao nhiêu cái chết mà tôi đã chứng kiến? Tôi đã ngưng đếm xác của bạn bè mình từ bao giờ? Lần đầu tiên mà tôi tiếp xúc với cái chết, là từ khi nào mà tôi còn chẳng thể nhớ nổi.
"Vậy là đã một tháng kể từ lần cuối cùng, huh? Đây là kỷ lục mới cũng nên."
Sasaki-san dòm tôi. Nó là một kiểu dòm hoàn toàn khác so với cái của Mikoko-chan, một ánh nhìn của trí thức thuần khiết và hoàn toàn thiếu vắng vẻ dễ thương. Cơ mà, cả đời này, tôi chưa từng thấy một ai có nét quyến rũ vừa tri thức mà lại vừa dễ thương, cho dù là nam hay nữ.
"Cậu vừa nói gì sao?"
"Không, tôi chỉ đang lẩm bẩm một mình. Tôi hay làm vậy lắm. Người ta còn bảo tôi là một lời độc thoại mười-chín-tuổi biết mặc quần áo và đi lại."
Dù Sasaki-san có vẻ hài lòng với câu trả lời này, cười cợt là điều mà cô ta sẽ không làm.
Bỗng nhiên tôi nhận ra Kazuhito-san đang chăm chú dò xét biểu cảm của tôi. Tôi im lặng.
Thú vị đây.
Vậy đó là lý do mà anh ta đeo kính râm. Sasaki-san làm việc tra hỏi, còn Kazuhito san có nhiệm vụ quan sát kẻ bị tra hỏi. Sự vô nghĩa đầy diệu kỳ. Một kiệt tác.
Có vẻ như tôi bị coi như kẻ tình nghi chính trong vụ án.
"Cũng dễ hiểu thôi. Mình ở với cô ấy cả tối."
"Cậu vừa nói gì sao?"
"Không, chỉ là lời lải nhải vô nghĩa cũ rích mà thôi." Tôi ngồi thẳng dậy. Không phải là vì lo lắng, mà vì tôi nghĩ đã đến lúc nghiêm túc hơn một chút. "Vậy nếu cô ấy đã bị giết, thì ai là thủ phạm?" Tôi hỏi.
"Vẫn đang trong quá trình điều tra. Nói thật với cậu, đó là lý do mà chúng tôi đến đây hôm nay," Sasaki-san nói.
"Vậy thì nói xem," tôi muốn bật lại, nhưng tôi kìềm mình vì không muốn khiêu khích cô ta.
"Cậu đã ở trong căn hộ của Emoto-san từ khoảng sáu giờ tối cho đến tầm nửa đêm. Có đúng thế không?"
"Đúng."
"Chỉ để cho chắc, nhưng liệu cậu có thể liệt kê cho chúng tôi tên của những người khác đã ở đó trong cùng thời điểm?"
"Umm." Chúc may mắn, trí nhớ. "Emoto Tomoe-san, Atemiya Muimi-san, Aoi... không, Aoii Mikoko-san, Usami Akiharu-kun. Và rồi có tôi."
"Cậu có chắc không?"
"Chắc chắn."
"Cậu đến đó cùng Aoii-san. Có đúng vậy không?"
"Đúng. Aoii-san đến chỗ tôi trước -- ý tôi là nhà trọ này -- rồi sau đó bọn tôi cùng nhau đến chỗ của Emoto-san. Đó là khoảng sáu giờ tối."
"Nói chi tiết hơn được không? Là trước sáu giờ hay sau sáu giờ?"
"Trước."
Cô ta đang bỏ bom tôi bằng một lô một lốc các câu hỏi. Tốc độ xử lý trong bộ não của tôi đã đạt đến giới hạn, và giờ đầu tôi nó đang xoay mòng mòng.
"Vậy là tất cả các vị khách đều ở đó vào cùng thời điểm..."
"Xin hãy chờ một chút," tôi xen ngang. "Tôi không thể tập trung nếu chị cứ tung hết câu hỏi này đến câu hỏi khác như vậy. Tôi nghĩ là tôi đã đề cập trước đó rồi, nhưng tất cả những chuyện này đang làm tôi rối loạn."
"Ồ, xin lỗi," Sasaki-san nói. Đó là lời xin lỗi lãnh đạm nhất mọi thời đại.
Cả giờ đồng hồ sau đó tôi phải dành ra để trả lời những câu hỏi tới tấp của cô ta, lật tung từng kẽ răng để kể lại chi tiết của buổi liên hoan tối hôm trước. Những chuyện bọn tôi đã nói trong buổi tiệc. Không khí của buổi tiệc. Việc tôi đi đến cửa hàng tiện lời cùng Muimi-chan. Lúc quay về. Việc Akiharu-kun và Muimi-chan rời đi vào khoảng mười một giờ đêm. Việc Akiharu-kun tặng cho Tomo-chan một món quà ngay trước đó. Chiếc vòng cổ. Cuộc nói chuyện của tôi với Tomo-chan. Việc tôi rời căn hộ cùng Mikoko-chan. Cuộc gọi từ Tomo-chan khi bọn tôi vừa đến Nishioji Nakadachiuri. Việc tôi để Mikoko-chan lại cùng Miiko-san vì có vẻ cô ấy đã ngủ gật (cho dù có thật vậy hay không, tôi cũng không rõ). Và rồi, đi ngủ. Cuộc gặp ngắn với Mikoko-chan vào sáng nay. Suốt cả thời gian còn lại, tôi dành để đọc sách.
Chưa kể suốt cả giờ đồng hồ tôi phải chịu áp lực đè nén kinh khủng từ ánh nhìn của Kazuhito-san qua vai Sasaki-san, dù chỉ mình Sasaki-san đã khá đáng sợ. Bọn tôi chỉ ngồi đó và nói chuyện, nhưng tôi cảm thấy như mình đã tiêu tốn cả tấn năng lượng.Và rồi có lời chốt ăn điểm của Sasaki-san.
"Được rồi, cho đến giờ mọi thứ đều khớp với những gì chúng tôi đã nghe."
Mề ơi, cô ta quá đỉnh.
Tràng dài những câu hỏi liên hồi dường như đã đến lúc kết thúc. "Hmm," Sasaki-san nói với một ánh nhìn khó hiểu. Có gì đó khiến tôi ngờ rằng đây chỉ là một vở diễn. Nếu bạn gọi Mikoko-chan là một con người không hề có vỏ bọc, thì người phụ nữ này, mặt khác, chẳng có gì ngoài vỏ bọc, đến mức như thể nó đã trở thành tính cách thật sự của cô ta. Để đối phó với người như cô ta chắc chắn là điều không hề dễ dàng.
"Vậy còn về cú điện thoại thì sao?" Cô ta vừa nói vừa đưa một ngón tay lên thái dương. "Có thật là cô ấy đã không nói gì? Theo như Aoii-san, chính Emoto-san đã nhờ cô ấy chuyển điện thoại cho cậu, nghĩa là cô ấy có chuyện muốn nói với riêng mình cậu."
"Cô ấy đã bắt đầu nói, nhưng rồi lại chẳng nói gì cả. Cô ấy chỉ bảo 'thôi bỏ đi,' rồi cúp máy."
"Cậu có chắc không?"
"Chắc chắn."
"Và cậu có chắc người ở đầu dây bên kia là Emoto-san?"
"Vâng. Tôi không bao giờ nhớ nhầm giọng nói của những người tôi biết."
Cô ta trao đổi ánh nhìn với Kazuhito-san ngồi đằng sau. Có vẻ như họ đã thẩm vấn xong và chuẩn bị đi về, nhưng tôi cũng không thể nào ngồi rung đùi trong im lặng.
"Umm, Sasaki-san, tôi hỏi một câu được không?"
"Huh?"
Bộ mặt poker-face của cô ta lại bị phá vỡ. Được một thằng bé trẻ măng bất ngờ gọi cô ta bằng tên, không ngạc nhiên mới là lạ.
"Có chuyện này tôi vẫn còn chưa rõ."
"Uh-huh..." Cô ta lại trao đổi ánh mắt với Kazuhito-san. Anh ta trả lời chỉ bằng một cái hạ cằm nhẹ. Có vẻ như đã nhận được sự chấp thuận, Sasaki-san quay người lại phía tôi. "Được rồi."
Sự chấp thuận này rõ ràng không xuất phát từ nỗi đồng cảm cho một cậu bé vừa mất đi bạn học, mà là vì mục đích bần tiện nhằm lợi dụng câu hỏi đó để nhìn thấu tôi. Dù tôi chẳng quan tâm.
"Um... có khi nào, người phát hiện ra cái xác là Aoii-san hay không?"
"Đúng vậy," cô ta trả lời lãnh đạm, và không giải thích gì thêm. Dường như họ không có ý định nói cho tôi bất cứ thứ gì ngoài phạm vi câu hỏi. Tất nhiên, có lẽ họ cũng sẽ không trả lời tất cả những câu hỏi mà tôi đưa ra.
Vậy là sau cùng, tôi đã đúng. Cô ấy đã đến chỗ Tomo-chan để gửi gói quà, nhưng không có ai trả lời cả. Cô ấy cố gọi điện, nhưng không ai nhấc máy. Cánh cửa dẫn vào tòa nhà có một chiếc khóa bảo mật tự động, nhưng chắc chắn để lọt qua sẽ không có trở ngại gì. Tất cả những gì cô ấy phải làm là đi theo một cư dân của tòa chung cư. Nếu hiểu như vậy, cái khóa đó thật sự vô dụng.
Hmm...
Mikoko-chan.
Cô ấy đã cảm thấy như thế nào vào thời điểm đó? Một cô gái luôn tràn trề xúc cảmnhư vậy. Cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào khi chứng kiến một cảnh tượng như vậy?
"Đáng ra mình nên đi cùng..."
Nhưng mà lại, làm sao mà tôi biết được? Bên cạnh đó, cho dù có đi cùng thì tôi cũng sẽ chẳng giúp được gì nhiều. Tôi không đáng giá đến vậy. Có khi tôi sẽ còn làm cô ấy tức giận.
"Đó là câu hỏi duy nhất của cậu?"
"Không, tôi còn một vài câu nữa. Thời điểm xảy ra vụ án là khi nào?"
"Chúng tôi đã xác định được thời gian cái chết xảy ra vào giữa khoảng mười một giờ đêm ngày mười bốn cho đến ba giờ sáng ngày mười lăm."
"Nếu vậy..." Mikoko-chan và tôi đã rời căn hộ đó vào nửa đêm, có nghĩa là vụ án phải xảy ra vào khoảng nửa đêm cho tới ba giờ sáng. "Um, chị nói là cô ấy bị thắt cổ, phải không? Không có dao rựa hay thứ gì liên quan?"
"Đúng." Cô ta nheo mắt lại khi tôi nhắc đến từ 'dao.' Tất nhiên tôi đã không nói cho cô ta, kể cả bằng ánh mắt, rằng tôi quen một tên sát nhân giết người bằng dao.
"Một sợi dây thừng sao?"
"Một mảnh vải mỏng. Cô ấy đã chết gần như ngay lập tức vì mạch máu bị chèn ép. Tôi nghĩ cô ấy đã không phải chịu đựng nhiều đau đớn."
Đây là câu nói có tình người nhất của Sasaki-san từ trước đến giờ. Nhưng với tôi, việc Tomo-chan có phải chịu đựng hay không cũng không còn quan trọng. Dù sao, cô ấy đã chết rồi.
Tôi biết chết là như thế nào. Cái chết không phải là thứ mà người ta sợ hãi. Nó là hư vô. Là trống rỗng. Sự đau đớn chỉ là một yếu tố ngoại biên, và nỗi tuyệt vọng chẳng hơn gì ngoài một vật trang trí.
"Um, chị đã đến gặp những người khác hay chưa?"
"Những người khác?" Sasaki-san hỏi lại, mặc dù cô ta biết quá rõ ý tôi là gì.
"Tất cả những người đã tập trung tại nhà của Emoto-san tối hôm qua. Usami-kun, Atemiya-san, và Aoii-san."
Tôi hỏi câu này và cũng không mong đợi gì nhiều. Thậm chí tôi nghĩ cô ta sẽ không trả lời. Nhưng ngạc nhiên thay, cô ta đáp lại ngay lập tức.
"Đúng, chúng tôi đã đến gặp họ," cô ta nói. "Chúng tôi đã thăm hỏi tất cả. Địa chỉ của cậu hơi khó tìm, vậy nên chúng tôi đến đây cuối cùng."
"Vậy họ đã làm gì vào khoảng thời gian Emoto bị sát hại?"
Một bước nữa. Tôi cẩn trọng và tiến thêm một bước nữa.
Đôi môi của Sasaki-san cong lên thành một nụ cười hư ảo. "Usami-san và Atemiya-san nói rằng họ đã dành cả đêm để hát karaoke ở Shijokawara-machi. Còn với Aoii-san, thì, có lẽ không cần phải nói ra."
Không sai. Mikoko-san đã ở cùng Miiko-san trong phòng bên cạnh. Tôi thấy hơi nhẹ nhõm. Nếu bạn có thể tin được lời khẳng định của Sasaki-san, điều đó có nghĩa rằng ba đối tượng tình nghi chính đều có chứng cứ ngoại phạm. Akiharu-kun và Muimi-chan có thể làm chứng cho nhau, nên cho dù chứng cứ ngoại phạm của họ không chặt chẽ, những nghi ngờ về phía họ cũng sẽ được giảm bớt.
Tôi cảm thấy ánh nhìn của Kazuhito-san càng lúc càng nặng nề hơn.
"Tch..."
Thật khó coi.
Đã quá muộn, tôi cắt ánh nhìn với hai người họ.
Chết tiệt. Họ đã bẫy để khiến tôi cảm thấy thoải mái. Họ đã làm tôi lơ là. Bản thân tôi đã khinh suất. Chưa nói đến hai thám tử này, bạn không bao giờ được để mình khinh suất trước một viên cảnh sát.
Khỉ thật... họ đã nhìn thấy những gì?
"Đó là tất cả, phải không?" Sasaki-san nói với một giọng điệu vô sắc.
"Ồ, không. Một câu nữa."
Nếu mà tôi đã bao giờ được nếm mùi thất bại, thì chắc chắn nó là lần này. Ánh nhìn xuyên thấu của Kazuhito chỉ là một sợi lông nhẹ nhàng so với những gì mà tôi sắp phải đối mặt.
Nhưng nó nhẹ nhàng đủ để làm tôi bối rối và đặt một câu hỏi, một câu hỏi mà tôi không cần phải hỏi, một câu hỏi mà đáng ra, tôi đã không nên hỏi.
"Vậy chị nghĩ ai là thủ phạm?"
Nó là một câu hỏi đã được trả lời. Và đây tôi đã lặp lại.
"Việc đó vẫn còn trong quá trình điều tra," Sasaki-san trả lời với một ánh nhìn đầy ẩn ý -- với nụ cười của một con thú ăn thịt đã cắm được nanh vuốt vào con mồi. Cô ta đứng lên. "Thứ lỗi vì đã ở đây quá lâu. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ quay trở lại vào một lúc khác," cô ta nói, đặt danh thiếp điện thoại lên mặt sàn. "Nếu cậu nhớ ra điều gì, xin hãy gọi ngay cho chúng tôi."
Tôi nhặt lấy tấm thẻ. Trên đó là số điện thoại của cảnh sát liên quận cùng số điện thoại di động của cô ta.
"Vậy, bảo trọng, Cậu Sinh Viên," Kazuhito-san nói với một nụ cười mỉm, và rồi tiến ra khỏi phòng.
Hay ho thật... vậy hóa ra anh ta mới là kẻ giả mạo. Tôi đã phạm phải một sai lầm tai họa , tôi không còn đáng được gọi là một thấu nhân yếm thế. Tôi đã hoàn toàn lẫn lộn vai trò của hai vị thám tử này.
Nói cách khác, Kazuhito-san là người đã thúc đít tôi suốt mọi lúc, làm tôi bối rối, và Sasaki-san mới là người quan sát, suy xét những lời khai của tôi.
Hơn nữa, Sasaki-san đã hạ lá chắn một cách có chủ đích, và để cho tôi tấn công, và rồi lọt tròng.
Người phụ nữ này. Hoàn toàn táo tợn.
"Ồ, mà còn nữa," Sasaki-san nói như thể cô ta nhớ ra điều gì. "Về chứng cứ ngoại phạm của cậu. Cho đến lúc này, đã có thể xác nhận được nó nhờ hàng xóm của cậu, Asano-san. Cô ấy nói rằng việc nghe được tiếng bước chân ngoài hành lang từ trong phòng là điều có thể."
Cô ta nở một nụ cười tinh tế. Đây đã là màn chiếu tướng. Không, đây còn không xứng để gọi là một ván cờ.
Cô ta còn có gan để quăng ra cho tôi cục xương thương hại kia.
Ha, khốn kiếp.
Chẳng biết có phải là vì lâu rồi chưa phải đối phó với họ, nhưng tôi đã hoàn toàn đánh giá thấp cảnh sát Nhật Bản. Tính kiêu ngạo ngông cuồng của tôi không biết điểm dừng hay sao? Tôi nghĩ mình là ai cơ chứ?
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy một thất bại ê chề như vậy kể từ khi tôi gặp vị thám tử tư tóc đỏ ấy.
Tôi cắn môi. "Kazuhito-san," tôi nói khi anh ta đang chuẩn bị rời đi.
"Hm?" Anh ta nhìn lại.
"Nếu anh mà ưa-nhìn hơn, anh sẽ giống hệt Matsuda Yusaku."
"Thế có nghĩa là tôi không giống Matsuda Yusaku chút nào."
Một câu trả lời trúng tâm trăm điểm. Cú chọc ngoáy trong vô vọng của tôi đã trở thành một trò hề, và cứ vậy, hai vị thám tử đã rời đi. Tôi dọn mấy chiếc cốc đi và nằm thọp xuống mặt sàn.
Hoàn toàn bại trận. Tôi chưa cảm thấy như thế này trong suốt một tháng trời, và cũng chưa bao giờ trong cả năm nay mà tôi cảm thấy nó rõ ràng như vậy. Nhưng trong trường hợp đó, việc tôi có thể làm là từ bỏ mọi cảm xúc. Khi bạn nghĩ đến việc có ai đó vừa mới chết, thật sự, nó quá bình thường.
"Tomo-chan..."
Tôi lẩm bẩm cái tên. Điều đầu tiên mà tôi nhớ lại là cuộc hội thoại của bọn tôi từ tối hôm trước.
"Đã bao giờ, với tư cách một con người, cậu cảm thấy mình như một thứ đồ bỏ đi hay chưa?"
Này, này, Tomo-chan, đây không phải là chuyện mà ai cũng sẽ thừa nhận thẳng thừng, phải không?
Tốt hơn hết là, nên sống mà không biết gì cả; sự ngờ nghệch giúp cuộc đời trở nên dễ dàng hơn. Chỉ cần không nhận thức quá rõ về bản thân, con người ta có thể sống trong hạnh phúc. Bạn có thể so sánh chúng tôi với một chiếc máy bay đã mất động cơ và đôi cánh. Chúng tôi chẳng là ai, chẳng là gì, chẳng thể làm gì ngoài việc hú lên như lũ quạ lạc đàn. Một khi bạn bắt đầu nghi vấn, là lúc tất cả sẽ kết thúc.
Đây không phải là sự chối bỏ. Nó là sự ngu dốt.
"Người ta có thể bị giết nếu đặt những câu hỏi như vậy đấy." Là một người có chút kinh nghiệm, việc của tôi không phải là dọn ra những lời chia buồn rỗng tuếch. "Nếu nghĩ kỹ thì, đó là điều tự nhiên... cho dù bạn có phải là một người như bọn tôi hay không... hoặc đúng hơn, nếu bạn không để tâm trí của mình vào bất cứ chuyện gì."
Tôi đã nhận ra những chuyện đó từ rất lâu rồi, và giờ đây, tôi đã trở thành một kẻ sống mà không có mục đích, cũng như Tomo-chan đã sống một cuộc đời trong vô nghĩa.
Tôi nhắm mắt.
Và lại mở chúng ra.
"Mà, nghĩ ngợi làm gì."
Tôi đứng lên.
Giờ thì.
Làm gì đây? Chẳng có gì mà tôi phải-làm, nhưng có cả đống thứ mà tôi muốn-làm. Với tôi, đây là một dịp hiếm có.
Đầu tiên, tôi lấy điện thoại di động ra. Tôi kiểm tra lịch sử cuộc goi, và rôi bắt đầu nhấn số của Mikoko-chan. Nhưng được nửa đường, tôi dừng lại.
"Thật là, mình nghĩ mình là ai cơ chứ?"
Hoàn toàn vô nghĩa. Nếu tôi gọi Mikoko-chan, tôi sẽ nói với cô ấy điều gì?
Vậy nên tôi không gọi cho cô ấy nữa. Lúc này, tôi chưa lựa ra được từ nào để có thể nói chuyện với cô ấy cho hợp tình.
"Nếu thế..."
Chuyện gì trước nên làm trước. Tôi xóa số máy vừa nhập rồi ấn vào một số khác. Số máy này, số máy điện thoại đầu tiên, và cũng là số máy duy nhất mà tôi thuộc nằm lòng. Áp điện thoại vào tai, tôi cố để nhớ lại đã bao lâu kể từ lần cuối bọn tôi nói chuyện.
Cô ấy nhấc máy ngay lập tức.
"Ohhh! Ii-chan! Lâu lắm rồi đấy, người bạn tri kỉ của tôi! Cậu có còn yêu tôi nữa không?"
Sự hoạt náo này đã nới rộng khoảng cách so với Mikoko-chan lên một khoảng xấp xỉ mười hai lần; không giống như Mikoko-chan, một khi bạn đã tháo cùm cho cô ấy, màn chạy đua sẽ không bao giờ kết thúc. Nếu bạn cứ để yên, cô ấy sẽ phóng thẳng một mạch lên đến Thiên Đàng như thể là Tòa tháp Babel.
"Gì đây gì đây gì đây gì thế này? Cậu chưa bao giờ gọi cho tôi! Khoảng khắc này thật là bất hủ! Đây là Lâu đài Himeji! Là chiến thuật nghi binh! Hyaooo hoooo! Tôi muốn lấy máy ảnh để chụp lại, nhưng mà máy ảnh không chụp được âm thanh! Thế nên, bắt đầu ghi âm!"
"Cậu không cần phải ghi âm đâu."
Tôi cố hết sức để giữ mình điềm đạm.
Muimi-chan đã hỏi tôi liệu có khó để theo kịp với sự năng động Mikoko-chan, nhưng như tôi đã nói, so với Kunagisa, Mikoko-chan chỉ là một miếng bánh cỏn con.
Nếu Mikoko-chan mà là vui-vui, thì Kunagisa là vui-điên.
"Tomo, mấy ngày này cậu có rảnh không?"
"Không hề! Bận thì có. Cực kỳ bận rộn. Năng lực xử lý của tôi đang đối mặt với nguy cơ nóng chảy! Mở rộng bộ nhớ khẩn cấp! Chế độ chống phân mảnh dữ liệu! Tôi sắp đơ rồi! Ối trời ơi, nó đang xảy ra! Nó đang xảy ra! Thực hành lũy tiến! Làm ơn khởi động lại!"
"Vụ giết người hàng loạt Kyoto hả?"
"Bingo! Wowww! Cậu cứ như là Maki-chan! Hay là thám tử đỏ! Kyahahahahaha! Sự trở lại của ESP! Và mãi mãi! Kẻ mạnh nhất loài người! Đây đã là màn cuối!"
"Xin lỗi, nhưng Tomo này, cậu hạ giọng xuống một chút được không?"
"Huh? Sao thế? Mà, thế nào cũng được. Đúng vậy, là về vụ án kẻ săn mồi Kyoto! Nhưng cậu biết gì không? Nó không đi theo hướng mà tôi đã mong đợi! Vụ án khỉ gió này! Rào cản! Rào cản nghiêm trọng! Chắc chắn kẻ sát nhân là Dread Jones tái thế! Wahaha!"
"Giao dịch nhé, Kunagisa Tomo," tôi nói. "Tôi sẽ lọt cho cậu một vài thông tin về vụ án kẻ săn mồi Kyoto. Đổi lại, cậu cho tôi thông tin về một vụ giết người vừa mới xảy ra."
"Huh?"
Cô ấy nghĩ ngợi một hồi. Tôi biết là cô ấy sẽ không hỏi vì sao tôi có thông tin trong vụ kẻ săn mồi hay tại sao lại có một vụ án mạng khiến tôi quan tâm. Tôi tin cô ấy, và cô ấy cũng tin tôi.
Những lời giảng giải vô nghĩa.
Sự gạn lọc thừa thãi.
Những ngôn từ vô bổ.
Những câu hỏi trống rỗng.
Cuộc huyên thuyên làm sao lãng.
Mặt tốt của Kunagisa là cô ấy không phạm phải bất kỳ điều nào ở trên.
"Ehh, tôi không thích từ giao dịch, Ii-chan."
"Thỏa thuận thì sao?"
"Tệ hại."
"Hiệp ước?"
"Suýt soát."
"Thông đồng?"
"Ngữ nghĩa không sai, nhưng câu cú chưa ổn."
"Vậy thì..., quá trình bổ sung qua lại lẫn nhau dựa trên thuộc tính của đôi bên?"
"Yeah, thế được rồi," cô ấy đáp lại vui vẻ.
Cho hoặc nhận.
Đến thời điểm này, tôi vẫn chưa quyết định được.
3
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Kunagisa, tôi sang phòng Miiko-san ở bên cạnh. Tôi gõ cửa phòng cô ấy.
"Yo," có tiếng trả lời. Vài giây sau, cánh cửa đã mở. Như thường lệ, cô ấy vẫn đang khoác một bộ jinbei. Tôi đã kết luận rằng, nếu mà cô ấy thèm khát quần áo Nhật Bản truyền thống đến thế, thì cô ấy nên có một bộ kimono thật gọn và đẹp. Chắc chắn nhìn sẽ hợp.
"Tôi giúp gì được cậu?"
"Ồ, tôi chỉ muốn cám ơn chị. Người ta nói chị đã làm chứng cho tôi."
"Tôi không làm gì đặc biệt cả. Tôi chỉ nói ra sự thật."
"Đúng, nhưng mà tôi đã gây nên gánh nặng không cần thiết cho chị."
"Tôi không để tâm đâu. Chuyện xảy ra suốt mà... nhưng chắc chắn là cậu cũng đã phải tự mình đối mặt với một mớ bòng bong, phải không?" Giọng cô ấy nghe ngạc nhiên hơn là lo lắng. "Cậu cứ như là vạn trắc nhân ấy nhỉ. Vậy còn cô gái kia thì sao? Nếu điều mà mấy viên cảnh sát nói là đúng, dường như cô ấy cũng có liên quan nữa."
"Thì, có thể hiểu là vậy..."
"Được rồi," cô ấy gật đầu. "Vậy, giờ thì, cậu định cám ơn tôi thế nào đây?"
"Tôi sẽ đãi chị trà."
Đây chính xác là một lời mời đi uống trà thật, ở một phòng trà thứ thiệt, không chỉ là tiệm cafe bình thường.
"Có dango không?" Dango -- mấy viên bánh bột mì ngon ngọt đó -- rất hợp với trà xanh.
"Còn có cả hiyashi shiruko." Đúng, và cả súp đậu đỏ!
"Ở đâu?"
"Oharame-ya, Gion."
Mắt của Miiko-san ngay lập tức rạng ngời chói lóa. "Chờ chút, tôi đi chuẩn bị."
Cô ấy đóng cửa phòng lại. Dù sao đi nữa, cô ấy vẫn đủ tế nhị để thay sang trang phục bình thường nếu phải đi ra ngoài với một người khác. Mức độ chín chắn này khiến cô ấy trở thành một mẫu người thực sự hiếm hoi trong đám người quen của tôi.
"Và, tôi đã trở lại." Một phút sau cô ấy đã sẵn sàng để rời đi. Cô ấy đưa tôi chiếc chìa khóa ô tô. Tôi tung nó sấp ngửa trên bàn tay một lần trước khi chộp lấy nó thật chặt.
4
Và vậy là kim đồng hồ chỉ tám giờ tối đã lững thững trôi qua. Buổi tiệc trà với Miiko-san đã kết thúc và lúc này tôi đang đi giữa Shijo và Oike trên Phố Kawara-machi. Miiko-san đã lái chiếc Fiat của cô ấy về căn nhà trọ.
"Đừng dùng tôi chỉ để giết thời gian và cố tận dụng thời gian có ích đi." Cô ấy nói với tôi như vậy trước khi về.
Cô ấy nhìn thấu tôi, được rồi. Miiko-san sắc sảo, được luôn. Nhưng dù sao bạn cũng phải công nhận cô ấy vì đã không màng đến việc chấp nhận lời mời của tôi. Cô ấy là một cô gái tốt. Hoặc có thể chỉ là do cô ấy thích đồ ngọt.
Tôi dừng lại và bước vào một quán karaoke ở gần đó.
"Xin chào," người đứng quầy nói. "Anh đi một người?"
"Umm, tôi có một người bạn đã đến đây từ trước."
"Xin hãy cho tôi biết tên của người đó?"
"Zerozaki Hitoshiki."
"À, Zerozaki-sama?"
Anh ta nhanh chóng bấm nhập cái gì đó vào máy tính. "Oke, phòng hai mươi tư," anh ta nói, nở với một nụ cười dịch-vụ. Tôi cảm ơn rồi đi vào thang máy. Phòng hai mươi tư ở trên tầng hai. Tôi lên đó rồi bước ra hành lang, nhìn kỹ từng biển hiệu số phòng.
“Dadadadadada dadadadadadadada! Dadadada!
Dadadadadadadadadadadadadadadada! Ah! Aaaahhhh!”
Tôi đang tự hỏi là thằng cha nào đang đeo còi gỉ vậy, hóa ra là âm thanh cất lên từ phòng hai-mươi-tư. Tôi nhún vai rồi mở cửa mà không thèm gõ.
"Cái g --?"
Zerozaki dừng ngay màn gào thét lại một khi hắn nhận ra tôi.
"Yo, Đồ Bỏ Đi," hắn ta nói, rồi trỏ một ngón tay về phía tôi. Tôi bước vào phòng mà không nói gì, rồi ngồi xuống chiếc sofa.
"Chào, Thất Bại của Loài Người," tôi nói.
Hắn đặt cái mic xuống rồi lấy điều khiển tắt lời nhạc.
"Mi cứ hát hò tùy ý. Mi đã trả tiền cơ mà, phải không?"
"Chẳng sao cả. Thành thực mà nói, ta không thích hát đến vậy. Và chắc cú là cũng không thích nhại lời ca sỹ khác. Ta chỉ làm vậy để giết thời gian."
Hắn ngồi xuống, đối mặt với tôi, rồi thở dài.
"Chưa nhìn thấy mi cả ngày nay. Nhưng mà, cũng chẳng quan trọng."
"Eh, chắc là không." Tôi gật đầu.
Nói thật là, tôi đã ngạc nhiên. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng Zerozaki sẽ ở đây. Đúng, sau cuộc hội thoại ngày hôm kia -- ý tôi là, sáng hôm qua -- bọn tôi đã thu xếp để gặp lại lần nữa. "Ta sẽ ở điểm karaoke ấy, vậy nên hãy gặp nhau ở đó," hắn đã nói vậy. Nhưng không ngờ hắn ở đây thật. Tôi chắc rằng hắn cũng đang nghĩ điều tương tự. Và đó, không nghi ngờ gì, là lý do mà tôi đến đây và là lý do mà hắn đã ngồi đợi ở nơi này.
Một sự đối nghịch được hợp lý hóa.
Từ đó, chúng tôi bắt đầu nói về vô số chuyện, mà trong số đó, thực sự chẳng có lấy một điều đáng để bận tâm. Không khác gì mấy cuộc nói chuyện vào cái đêm trong cuộc gặp lần đầu. Những thứ triết học nhảm nhí, vài sự thật tầm phào, những cách nhìn sai lệch về cuộc sống. Có lúc bọn tôi hơi lạc đề một chút và thảo luận về âm nhạc ("Dự đoán bản hit sẽ trở thành kỳ quan thế giới") hay văn học ("Thủ thuật gì có thể khiến lay động độc giả của bạn?"). Chẳng có gì thực sự quan trọng. Như thể chúng tôi chỉ đang dò hỏi lẫn nhau.
"Nói xem, Zerozaki," tôi nói, khi đã điểm bốn tiếng đồng hồ. "Cảm giác khi giết một người là như thế nào?"
"Huh?" Hắn ta nói, nghiêng đầu nhìn tôi. Biểu cảm ngây ra, như thể hắn không có suy nghĩ gì hết. "Đó không phải là chuyện mà mi cảm thấy thế này cảm thấy thế kia. Ta thực sự chẳng cảm thấy gì cả."
"Thật á? Không phải là mi cảm thấy thỏa mãn rồi khoan khoái hay đại loại như vậy sao?"
"Nghe này, thằng ngốc, mi nghĩ ta là ai, một tên bệnh hoạn thần kinh?" Hắn nói với một sự nhã nhặn hiếm thấy. Sát hại người ta theo những phương thức rùng rợn chắc chắn là cách rất hợp lý để không biến thành một tên bệnh hoạn thần kinh, nhưng tôi mặc hắn nói tiếp.
"Bởi vì, mi hiểu không, nó là như thế này. Ý ta muốn nói, ta là một kẻ sát nhân. Nhưng ta không phải là một kẻ 'cuồng sát' như mi định nghĩa. Phân định kiểu này hơi nhập nhằng. Mà ta nghĩ rằng, cho dù ra có phân định được hay không thì cũng chẳng có ích gì hết. Sau cùng thì, chính những kẻ xung quanh mi mới có quyền quyết định mi là ai. Tất cả những gì ta có thể làm chỉ là thuận theo ý chúng. Ta không phải là người hay suy nghĩ sâu xa, biết không."
"Huh... đúng, ta cũng nghĩ vậy. Được rồi, vậy để ta thay đổi câu hỏi -- với mi thì giết chóc là gì?"
"Chẳng gì cả."
Tôi có thể tìm thấy hai tầng ý nghĩa ẩn trong câu nói đó.
Giết chóc chẳng là gì cả.
Và do đó, cũng chẳng có mất mát gì.
"Giờ ta có câu hỏi cho mi đây, Đồ Bỏ Đi. Mi nghĩ về cái chết như thế nào?"
"Nếu mi hỏi tuột ra như vậy, thì ta cũng chịu. Nhưng nếu phải trả lời, ta nghĩ rằng cái chết đến giống như một cục pin hết đát."
"Một cục pin? Ý mi là cái thứ có AA hay kiểu vậy sao?"
"Đúng. Mà, kiểu vậy. Ta cho rằng năng lượng của một viên pin cũng giống như động lực sống hay đại loại thế. Điều đó có nghĩa là mi và cơ thể mi sẽ là cái lớp cách ly."
"Ta đã từng bị gán biệt danh tệ hơn thế nhiều," hắn ta cười nhẹ. Dường như hắn đang thực sự vui thích. Làm tôi tự hỏi, liệu lúc cười tôi có giống hắn hay không.
"Ta nghĩ là câu hỏi của ta hơi mập mờ," tôi nói. "Vậy thế này thì sao? Mi có hiểu vì sao người ta phạm tội giết người hay không?"
"Huh? Hỏi dị vậy. Nhưng mà một câu hỏi rất giống mi. Để xem nào... không."
"Mi không hiểu?" Tôi hỏi.
"Này, đầu tiên là, ta không hiểu người khác nghĩ gì, ok? Cho dù chúng có là sát nhân hay không, và bất kể là chúng ác độc tàn nhẫn như thế nào. Thứ hai, ta thậm chí còn không hiểu nổi bản thân. Ta cóc hiểu vì sao mà ruột dạ ta lại đang xoắn quẫn và rối bời như thế này. Cho nên tất cả những gì ta có thể trả lời là không, ta không hiểu vì sao những kẻ đó lại đi giết người khác."
"Logic đấy."
"Ta muốn nói là giết chóc chưa bao giờ là mục đích mà ta theo đuổi," hắn chêm vào như thể vừa mới nghĩ ra điều đó.
"Thế nghĩa là sao?"
"Thì,... chuyện này bắt đầu trừu tượng lên rồi, nhưng mà thế này... đây, cho mi một ví dụ." Hắn cầm chiếc điện thoại bàn lên. "Xin lỗi, cho bọn tôi hai tô ramen có được không?"
Chỉ một lúc sau, nhân viên của quán đã bê ramen đến nơi.
"Ăn đi, ta trả," hắn nói, rồi lấy đũa gắp vài sợi mỳ. "Giờ thì, đây là một bữa ăn."
"Mi không cần phải nói ra."
"Họ thường nói ăn, ngủ, tình dục là ba thèm muốn cơ bản của con người. Nhưng tại sao chúng ta lại ngồi đây ăn bát mỳ này?"
"Để hấp thu vitamin."
"Đúng. Không có vitamin, con người sẽ chết. Và do đó việc ăn uống đem lại sự thỏa mãn. Ngủ nghỉ cũng vậy, và tình dục thì, cái đó quá rõ ràng. Bất cứ điều gì mi phải làm để tồn tại cũng đều đem tới sự thỏa mãn."
"Tất nhiên. Đó là điều dễ hiểu. Vậy?"
"Đừng có giục ta. "Vậy? Vậy? Vậy?' Nghe mi nói cứ như là Akutagawa Ryu -fuking -nosuke."
"Huh? Không phải đó là Dazai hay sao?"
"Là Akutagawa, chết tiệt. Dazai nói về nó trong một hồi ký của ông ta về Akutagawa."
Cho dù là hình tượng văn học nào đi nữa, tôi quyết định ngồi nghe. Hắn dừng lại một nhịp trước khi nói, như thể đang lấy hơi.
"Giờ, hãy tượng tưởng rằng có một kẻ bị ám ảnh bởi việc ăn uống. Nói cách khác, một kẻ ăn không chỉ để hấp thu vitamin, mà còn vì hắn phát cuồng vì cảm giác được ăn uống; vì cái đẹp thuần túy của ăn uống. Sự kích thích vị giác của hắn. Niềm khoái cảm khi đưa thức ăn vào miệng. Cảm giác thích thú khi nhai chúng. Sự mê ly khi đống bột nhão được nhay nghiến đó trôi xuống cổ họng của hắn. Trạng thái ngây ngất bao trùm lấy vỏ não. Nói cách khác, ta đang tả một tên béo phì," hắn nói, và cười. 'Với một gã như vậy, vitamin hay những thứ đại loại là hoàn-toàn vô nghĩa. Cách thức và mục đích đã bị hoán đổi trong tâm trí hắn, vậy nên mục tiêu chủ đích của hắn trở thành yếu tố bổ sung. Giờ, đó là vấn đề. Mi có thể nói là gã này đang ăn hay không? Không, đừng trả lời. Cả mi và ta đều biết rõ rằng câu trả lời duy nhất là không. Điều gã này đang làm không phải là ăn. Hắn chỉ đang thực hiện một khái niệm của việc ăn uống."
"Vậy là mi chỉ đang thực hiện khái niệm của việc giết chóc? Nói vậy khá là căng đấy," tôi nhún vai. "So sánh một cảm giác thèm ăn với động lực giết người là có hơi ngoan cố. Mi có chắc là không bị lẫn lộn những ưu tiên của mi? Có thể mi đang nhầm việc giết chóc với một thứ gì đó khác."
"Ehh, cũng khó nói. Rất khó nói. Ta sẽ nói lại, nên nghe này -- bản thân hành động giết chóc chưa bao giờ là ý định của ta, cũng như những chuyện sau đó. Hiểu không, việc chặt xác."
"Thế ý định của mi là cái quái gì? Khỉ gió, sao mi phức tạp thế."
"Không bằng mi đâu. Ý ta là, ta biết ta khó hiểu. Ta biết vậy. Mà dù sao, ngay từ đầu ta đã nghĩ là mình không giết người vì sự xúc động."
"Sự xúc động?" Tôi nói.
"Đúng. Mi đã từng nghe đến 'rủi ro cao, lợi nhuận cao' trước đó rồi, phải không? Trong tiếng Nhật, ta nghĩ người ta hay nói, 'nếu không chui vào hang cọp, thì làm sao bắt được cọp con?', kiểu vậy. Với việc giết người, rủi ro là rất cao, nhưng lợi nhuận thì thấp, đúng chứ? Nghe có vẻ chẳng đáng chút nào. Nó ngu ngốc. Đó là lý do vì sao mà hầu hết các vụ án mạng đều xuất phát từ lý do những kẻ sát nhân 'đi quá xa' hay là 'dùng quá nhiều lực.' Chúng không có ý định giết người, nhưng mà trước khi nhận ra, chúng đã phạm tội. Tuy nhiên..."
Hắn lôi ra một con dao nhìn khá-nguy-hiểm từ trong túi của chiếc áo gile chiến thuật. "Cái này người ta gọi là một chiếc dao găm. Mi kẹp nó vào lòng bàn tay như thế này. Đứa đầu tiên ta giết, ta đã xiên con dao này vào động mạch cảnh ngoài nằm trước cổ của hắn và giật mạnh nó sang bên. Đây là một hành động giết chóc không thể lý giải. Ta không có ý định phải làm kẻ đó chịu đựng hay gây ra đau đớn cho hắn. Thực ra, nó là một cách chết khá thoải mái, mi nghĩ xem. Không phải là ta khoe khoang gì đâu nhé. Có lẽ mi đã biết điều này rồi, nhưng những hành động xuất phát từ lòng tự tôn là thứ thảm hại nhất mà một con người có thể có. Những kẻ gây ra tổn hại cho người khác vì lòng tự tôn của bản thân hắn thực sự là những giống tạp chủng. Ta cũng chỉ đang khoác lác về lỗi lầm của bản thân mà thôi. Thật là, không đùa đâu, nhưng ta chỉ có thể giết chóc theo một cách. Kể cả khi ta bám đuôi mi, theo mi sang phía bên kia mặt gương."
"Huh. Thật sao."
"Thật vậy. Như là, hãy tưởng tượng rằng mi và ta lại đánh nhau sống chết một lần nữa. Tất nhiên, nói cho logic, thì hoàn toàn có thể là mi sẽ giết được ta. Nhưng nếu mi giết ta một lần, ta đã có thể giết mi chín nghìn chín trăm chín mươi chín lần. Trong thực tế, ta và mi đều chỉ có một mạng, nhưng tất nhiên đây là ẩn dụ. Dù sao, ta chỉ có thể giết đơn thuần vì mục đích tự nhiên của giết chóc. Nói cách khác, ta có thể quả quyết rằng, tám con người mà ta đã lấy đi mạng sống cho đến giờ không phải là nạn nhân của việc ta 'đi quá xa.' "
Tám mạng. Chỉ trong hai ngày, số xác chết đã tăng thêm hai. Mà, nói là Zerozaki chỉ đang sống cuộc sống của hắn, và tôi chỉ đang sống cuộc sống của tôi, cũng chẳng sai.
"Vậy ta có phải là một thằng ngu? Có thể. Sau cùng thì, chẳng phải là ta có được lợi lộc gì từ việc giết những kẻ đó. Mà không, ta nghĩ là có đấy. Bất cứ thứ gì trong ví của chúng," hắn nói.
Một trong những chi tiết nổi bật của vụ án kẻ săn mồi này là tiền bạc và những đồ vật có giá trị của các nạn nhân đều đã bị lấy đi. Đây là một trường hợp hiếm thấy, tức, bề ngoài thì có vẻ kẻ sát nhân giết người chỉ vì mục đích tiêu khiển, nhưng thực ra lý do đơn giản hơn nhiều: Zerozaki cần tiền cho lối sống vô gia cư của hắn.
Có lẽ, kể cả tiền trả cho phòng karaoke này cũng đến từ ví một trong những nạn nhân của hắn. Nếu hiểu theo cách đó, thì bát ramen này chắc chắn là ngập ngụa trong tội ác. Tôi vừa nghĩ vừa húp mỳ xụp xoạt.
"Nhưng mi có thể có được những thứ đó chỉ bằng một công việc bình thường, nên không có lý do gì để giết chóc cả. Nếu mà nghĩ đến tất cả những công sức phải bỏ ra để giết được một người, sẽ dễ hiểu hơn nhiều nếu thay vào đó mi dành ra thời gian để làm việc cả ngày. Vậy mà ta vẫn chọn giết chóc. Và đó là điều củng cố cho lý thuyết ta đã đưa ra."
"A, ta hiểu rồi, Nói cách khác, với Zerozaki Hitoshiki, rủi ro chính là lợi nhuận."
"Đúng. Cách thức và mục đích không phải bị xáo trộn, mà chỉ là chúng đã hợp nhất. Hành động bản thân nó đã là mục đích. Mục đích chính là hành động. Hành động đã hoàn thành khi mục đích được nhắm đến. Đây thực sự không phải là một lý thuyết tệ hại chút nào."
"Nhưng như vậy thì có khác gì mi đang bị mất đi phương hướng, mục đích? Giống như là một gã yêu đọc sách, nên hắn ta chất đầy phòng mình bằng sách vở cho đến khi nó bị chôn vùi. Nhưng hắn vẫn mua sách mới. Cho dù có mua sách hay không là quyết định ở hắn, nhưng hắn đã có quá nhiều sách trong phòng, đến nỗi cho dù có dành cả đời để đọc chúng, hắn cũng không bao giờ có thể kinh qua tất cả. Nhưng hẵn vẫn cứ mua và mua."
"Hmm. Ahhh, a-a-a, ta hiểu ta hiểu rồi. Mi đang nói về giới hạn tiếp thu. Một khi mi đã vượt quá giới hạn năng lực tiếp thu của chính mình, cách thức và mục đích sẽ trở thành một. Như Ishikawa Goemon đã nói: 'Cảnh đẹp, cảnh đẹp, dù có một ngàn đồng vàng cũng vẫn là quá nhỏ cho khung cảnh mùa xuân tuyệt đẹp này. Ta, Geomon, đáng giá mười ngàn ryo.' Hmm. Đúng, có lẽ là vậy," hắn nói rồi thở một hơi dài như thể bị ấn tượng, rồi ngả người xuống ghế sofa. "Nhưng mi hiểu không, cho dù có là như vậy, cũng chẳng có liên quan gì đến ta. Mi biết tại sao chưa? Đó là bởi vì cái lý thuyết ta đưa ra, ngay từ đầu đã sai bét. Rủi ro tương đồng lợi nhuận? Vớ vẩn. Ta chỉ đang đùa cợt với logic mà thôi."
"Huh. Vậy mi đang muốn nói gì ở đây?"
"Thì, câu chuyện mi sắp nghe sẽ có hơi rập khuôn," hắn nói, cúi người về phía trước. "Nhưng hãy quay trở về thời gian khi ta còn là một thằng nhóc. Mi cũng đã từng là một thằng nhóc, phải không, huh? Ta cũng vậy. Hồi đó ta như thế nào? Thì, ta cũng chẳng phải là đứa kỳ quái gàn dở hay gì. Ta thậm chí còn tin vào Thượng đế. Nếu ta bị đánh, ta thấy đau. Nếu ta thấy người khác bị đánh, ta cũng đau. Ta có tất cả những giác quan cảm giác của một đứa trẻ bình thường. Ta muốn đem lại hạnh phúc cho những người ở quanh ta. Ta biết lễ độ. Ta biết cảm xúc yêu thương vô điều kiện cho một con người là gì. Ta đã từng như vậy... Nhưng có những lúc, ta chỉ ngồi. Không để đọc sách, không xem TV, cũng chẳng để làm gì cả. Ta chỉ ngồi. Ta ngồi đó, lấy tay chống cằm, tâm trí bay lên không trung, và chỉ ngồi đó. Sớm muộn thì ta cũng đã nhận ra rằng, những lúc như vậy, ta đã tự hỏi xem giết một người là như thế nào. Lần đầu tiên ta nhận thức được điều mình đang nghĩ, ta đã thực sự hoảng loạn. Ý ta là, mi nghĩ xem, ta đã ngồi đó, suy nghĩ về việc làm sao để giết một người, như thể nó là điều bình thường và tầm thường nhất chốn trần gian. Cái ý nghĩ rằng đó mới là bản chất thực sự của ta, là điều đáng sợ nhất," hắn nói.
"Vậy nó là thứ mà mi đã tự bản thân khám phá ra. Nhưng phần nào trong câu chuyện này là cũ kỹ rập khuôn? Nghe đặc sắc nữa là đằng khác. Ý mi là là từ lúc chào đời, mi đã có một khuynh hướng giết chóc bẩm sinh?"
"Ta đã bảo là đừng có giục. Ta cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng đó không phải là vấn đề chút nào. Ta đã nghĩ là ta được sinh ra với một sát ý, một xung lực thúc đẩy cảm giác giết chóc. Nhưng không phải vậy. Và đây -- đây là đoạn mà câu chuyện trở nên rập khuôn -- ta bị gắn vào một đoạn đường ray."
"Đường ray? Mi đang nói cái gì vậy?"
"Nó là một ẩn dụ. Mi đã nghe nó rất nhiều. Người ta hay nói cuộc đời xuôi theo một đường ray, phải không? Mi học tiểu học, học trung học, học đại học, vào xã hội, kiếm tiền lương để nuôi sống bản thân, để lấy vợ sinh con, và cuối cùng từ giã cuộc đời. Đó là đường ray của cuộc sống. Mà, hiểu theo cách đó, thì ta là một người đang đi trên đường ray của kẻ sát nhân."
"Nghe như là mi đã trật đường ray thì đúng hơn."
"Làm như mi thì không. Mà dẫu sao, cũng chẳng quan trọng. Cái kiểu đường ray mà ta đang nói đến ở đây không nhất thiết phải là định kiến do xã hội đặt ra. Nó cũng có thể là đường ray mà mi tự đặt ra cho bản thân. Như là, hãy tưởng tượng rằng có một thằng nhóc mê tít Ichiro từ khi học tiểu học đi, và nó quyết định rằng lớn lên sẽ trở thành cầu thủ bóng chày. Từ khoảnh khắc ấy, nó đã tự tạo ra cho mình một đường ray."
"Ta hiểu rồi. Vậy có nghĩa là tất cả đều đang đi theo một đường ray... ngoại trừ những kẻ 'bỏ cuộc,' có lẽ vậy."
Ngoại trừ những kẻ đã phải chịu một vết thương chí mạng.
Ngoại trừ những kẻ đã đi trật đường ray.
"Đúng. Ta không biết là ai đã đặt ra cho ta đường ray này. Có thể là tự ta đã đặt ra. Cũng có thể là ai đó khác. Nhưng có một điều ta biết chắc, ta đã đi quá xa trên con đường này. Xa đến nỗi ta đã không thể nhận được một đòn chí mạng, và giờ thì không còn gì ngăn cản được ta nữa rồi. Đối với ta, phanh giờ đã trở thành một thứ vô nghĩa."
"Aha. Vậy là mi cứ trôi đi tuồn tuột."
Nói cách khác, ngay bây giờ, hắn vẫn đang chuyển động. Và con người đang chuyển động của hắn lúc này hoàn toàn khác biệt so với con người lúc mới bắt đầu nhập ray.
"Đúng. Như một lời nguyền từ quá khứ. Và với ta, nó đang khiến ta hao mòn dần. Sống một cuộc sống mà để kẻ khác đặt ra cho mình thì thật là chán, nhưng mi biết không, cho dù là ai đặt ra cho mi con đường ray, thì cũng sẽ không có khác biệt gì, nếu nửa đường mi phát bệnh phát ớn. Dù cho đến bây giờ thì ta cũng chẳng thể từ bỏ được nữa rồi. Quá nhiều ràng buộc không thể thoát ra."
"Tệ hơn cả là không có ai để đổ lỗi."
"Đúng vậy. Đặc biệt là với một kẻ vô gia cư như ta."
"Từ bỏ đi cũng tốt. Có thể mi không trật đường ray, nhưng chắc chắn là mi đã trật khỏi vòng pháp luật."
"Ồ? Mi cũng chẳng phải là Mẹ Teresa đâu, mi biết không?"
"Nhưng ta vẫn là một sinh viên đứng đắn trong trường đại học. Ai như mi."
"Nói vậy không làm mi thấy nản sao? Như thể nhìn vào gương vào hỏi, 'Mi là thằng quái nào?' "
"Không sai," tôi gật đầu.
"Mà dù sao, đó là lý do mà ta không coi bản thân là một kẻ sát nhân. Bởi vì giết chóc không phải là mục đích của ta. Mi đã từng nghe về những kẻ 'giết người như hơi thở,' rồi, phải không? Thì, với ta, nếu ta không giết, sẽ rất khó để thở. Chỉ là ta đang phải trả phí tàu cho con đường ray mà ta đã chọn từ rất lâu. Hoặc cũng có thể nói, ta đang làm việc không ngừng để trả nợ. Nó là hành động giết-việc-giết-chóc."
"Cuộc hội thoại này đang trở nên hơi duy-tâm và trừu-tượng-hóa so với tiêu chuẩn của ta rồi. Mi diễn tả cho thực tế một chút được không?"
"Không hẳn. Ý ta là, chúng ta đang bàn về một khái niệm mơ hồ. Nếu mi mà biến nó thành vấn đề thực tế, thì cuộc hội thoại sẽ kết thúc chỉ với 'Ta đã giết và chặt xác tám mạng người.' "
"Cũng đúng..." Tôi thở dài và nhìn lên trần nhà. Nói chuyện với Zerozaki cũng thú vị, và tôi cũng biết được thêm một vài điều, tôi nghĩ vậy, nhưng chúng không phải thông tin bổ ích gì cho cam. "Hmm. Và ta cứ nghĩ là một kẻ sát nhân như mi sẽ có khả năng thấu hiểu được trái tim của một kẻ sát nhân."
Có lẽ là tôi đã sai. Mà, nghĩ lại thì, sát thức của Zero-zaki hoàn toàn không trùng khớp với nguyên nhân cái chết của Tomo-chan. Sasaki-san không hề cho tôi một cái nhìn toàn cảnh, và tôi chắc chắn là cô ta sẽ không bao giờ hé miệng, nhưng ít nhất, cô ta đã cho tôi biết rằng Tomo-chan bị thắt cổ bằng một mảnh vải mỏng. Còn Zerozaki thì xẻ xác người ta bằng dao găm. Sự tương đồng bắt đầu và cũng kết thúc ở chỗ cả hai kẻ giết người đều mang đến cái chết cho nạn nhân của chúng.
Zerozaki giết người một cách ngẫu nhiên.
Kẻ sát hại Tomo-chan đã truy tìm cô ấy. Như thể nó là kết quả của một mối hận thù. Một động cơ bị thúc đẩy bởi một mối quan hệ cá đã nhân mục ruỗng, xói mòn, giờ trở thành một niềm ác cảm nhỏ nhen, nhớp nháp, bẩn thỉu.
"Hả? Sao mi lại nói vậy?" Hắn hỏi.
"Thì, một đứa bạn cùng lớp từ trường đại học của ta vừa mới bị giết."
"Bị giết? Bạn học của mi?"
"Vậy đấy. Lúc đầu, ta đã tự hỏi liệu mi có phải là thủ phạm, nhưng mà cách thức gây án không giống mi chút nào. Hắn thắt cổ cô ấy đến chết bằng một mảnh vải mỏng."
"À, đúng, không phải kiểu của ta," hắn vừa nói vừa khua khua tay, mặt nhăn nhó.
"Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng ta chỉ nghĩ là một con quái vật thì có thể hiểu được đồng loại của nó."
"Mi sai rồi. Và còn là một sai lầm rất 'mi.' Quái vật không giết người; chỉ có người giết người. Và cũng như con người không hiểu được cảm xúc của quái vật, lũ quái vật cũng sẽ không bao giờ thấu hiểu cảm xúc của con người. Giống như là so sánh một con thú mỏ vịt với loài chim thủy tổ vậy."
Tôi không biết ai là thú mỏ vịt, ai là chim thủy tổ ở đây, nhưng có lẽ hắn đúng. Những kẻ như Zerozaki thực sự quái dị và bất thường, và đó là lý do tại sao chúng rất hiếm gặp.
"Vậy, chuyện gì đã xảy ra?" Hắn hỏi, dù cho không thực sự quan tâm.
Thấy chẳng cần thiết phải giữ bí mật, nên tôi nói hết tất cả cho hắn những gì đã nghe được từ Sasaki-san. Tôi nói cho hắn biết về Mikoko-chan, Tomo-chan, Muimi-chan, Akiharu-kun, và về cả buổi tiệc sinh nhật. Thỉnh thoảng hắn bình luận vài câu ngắn ngủi hoặc là gật gà gật gù, cố để theo kịp những nút thắt trong câu chuyện, và chỉ có một lần, trông hắn thực sự quan tâm.
"Hmm," hắn nói ngay khi tôi vừa kết thúc. "Ta hiểu. Hiểu rồi hiểu rồi hiểu rồi. Ra là vậy. Rồi sao?"
"Ý mi là gì, 'rồi sao'?"
"Rồi sao tức là rồi sao đấy." Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi không trả lời. Sự im lặng kéo dài.
"Oke, đã hiểu," cuối cùng hắn cũng nói, và đứng lên. "Đi thôi."
"Huh? Đi đâu?"
"Đến căn hộ của Emoto," lời nói của hắn tự nhiên như thể đang rủ bạn bè thân thiết đi chơi hay gì vậy. Rồi hắn rời phòng. Đúng như tôi đã đoán. Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa và đi theo hắn, để lại hai tô ramen vẫn còn ăn dở.
5
"Nhưng về cái con bé Aoii đó," Zerozaki nói một cách hờ hững khi bọn tôi đang hướng về phía Tây để đến Phố Shijo. "Rõ ràng là nó thích mi."
"Gì cơ?" Tôi không khỏi bị bất ngờ trước màn chuyển cảnh đầy ngẫu hứng này.
Đã quá nửa đêm, có nghĩa giờ là thứ Hai, ngày mười sáu. Kể cả trên phố Shijo, con đường chủ đạo của hành lang đông-tây, xe cộ cũng rất thưa thớt. Thỉnh thoảng bọn tôi bắt gặp một vài nhóm sinh viên đại học, có lẽ đang trở về nhà sau một buổi tiệc nhậu, nhưng vỉa hè lúc này hầu như hoàn toàn vắng vẻ.
Tôi bỗng nhớ ra là, sáng mai tôi phải đến trường. Bắt đầu từ tiết một, không hơn không kém. Còn nữa, đó là lớp ngoại ngữ, và cái lớp ấy thì ngày nào cũng điểm danh. Và đây tôi lại sắp trở thành cú đêm.
"Eh, chúng ta đang nói về chuyện gì nhỉ?"
"Về con bé Aoii đó," hắn cáu kỉnh, nhíu lông mày nhìn tôi. "Nghe mi kể về nó, chắc chắn là nó có tình tứ với mi."
"Không thể. Ai nhồi cho mi cái ý tưởng ngu ngốc như vậy? Chẳng giống mi chút nào. Mà ý ta là, dù sao cô ấy cũng đã có bạn trai."
"Không, làm gì có."
"Ô chờ đã, đúng rồi." Nhớ lại thì, cô ấy cũng đã từng nói cho tôi. "Nhưng ta vẫn không nghĩ như vậy. Ý ta là cô ấy cũng có vẻ thích ta, nhưng là cái kiểu con người yêu thích động vật. Có thể cô ấy coi ta như một con cự đà hay cái ba cái chủng trong họ bò sát hoặc đại loại thế. Hiểu không, kiểu như là 'Aw, nhìn... dễ thương nhỉ.' "
"Một con cự đà? Nếu mi mà là cự đà, thì chắc ta là một con tắc kè hoa mất," hắn vừa nói vừa cười. "Lấy ví dụ nhé," ngay lập tức giọng hắn lại chuyển nghiêm túc. "Cô ta biết địa chỉ của mi, phải không? Ngay chuyện đó đã cực kỳ đáng ngờ rồi. Nếu không thích thì cô ta đi dò tìm địa chỉ làm cái gì?"
"Chẳng cần phải dò tìm gì hết. Trong danh sách địa chỉ sinh viên ở lớp cũng đã có."
"Aha. Tự mi nói đấy nhé. Hồi ấy mi đang đi nghỉ mát thì kỳ học bắt đầu, và mi bị lỡ mất một tuần... ờ... giáo dục đại cương, phải không? Không quan trọng cái lớp đó là gì. Nhưng không thể nào mà địa chỉ của mi có ở trong cái danh sách đó được."
"Ồ."
Đã có thiếu sót ở đây. Chắc chắn tôi chưa bao giờ nói cho ai biết địa chỉ của mình, và điều đó cũng có nghĩa là, không đời nào mà địa chỉ của cái đống đổ nát hoang tàn được gọi là nhà trọ kia có thể xuất hiện trong danh sách của lớp học. Đáng ra, không thể có lấy một người ở ngôi trường Rokumeikan này biết được thông tin về nơi tôi sống.
"Nhưng Mikoko-chan đã khẳng định là cô ấy có được nó từ danh sách địa chỉ. Đây là hiểu nhầm hay sao? Nhưng hiểu nhầm thế này sẽ không xảy ra, nhỉ? Vậy có thể là cô ấy đã nói dối."
"Eh, là biện hộ thì đúng hơn là nói dối. Có lẽ là cô ta đã bám theo mi về nhà."
"Nhưng nếu cô ấy làm vậy, chắc chắn ta đã biết."
"Có thể. Mà cho dù là gì đi nữa, cách thức mà cô ta moi ra địa chỉ của mi cũng không hề hợp lệ. Cô ta không thể nói sự thật, nên đã bịa ra cái vụ danh sách địa chỉ đó."
"Uh-huh."
"Thế nên hãy nghĩ thế này. Đã bao giờ mi gặp một con bé làm đến mức ấy, chỉ để tìm ra địa chỉ của một gã nó còn chẳng quen hay chưa? Nếu trường hợp ở đây là một thằng con trai,thì có lẽ mi sẽ không phục, nhưng chúng ta đang nói về một đứa con gái." Hắn ta nở một nụ cười thâm hiểm.
Tôi cười. "Đừng có nói như thể mi biết tất cả."
"Ta nói gì được, con người ta là vậy."
"Nhưng ta thực sự nghĩ là mi đã sai về chuyện này. Ta có thể nói chắc chắn."
"Dựa vào đâu mà mi củng cố cái luận điểm đó?"
"Thì, cô ấy cư xử như thể cô ấy ghét ta."
"Huh?" Biểu cảm khuôn mặt của Zerozaki biến dạng, rõ ràng là hắn không thể tin được vào điều mình đang nghe. "Này này, ít ra thì cũng cố mà nhớ lấy điều mi đã tự mình nói ra. Mi vừa nói rằng con bé Aoii thích mi, phải không? Giờ mỏ mi đang quác quác cái thứ gì đây?"
"Chờ một chút, đây không phải là nghịch lý. Ta vẫn thường hay nhìn cuộc sống bằng cái kiểu đối ngẫu song song hay luận lý Boolean như thế này. Để ta giải thích được không? Nói nôm na là... để xem, lấy ví dụ một chiếc xe ô tô trên đường này đi. Hãy giả sử rằng nó đang đi với tốc độ hai mươi lăm dặm một giờ."
"Rồi. Và mi muốn hỏi ta nó đi nhanh hay chậm hả?"
"Đúng. Mi nghĩ sao?"
"Nó chậm, phải không? Nửa đêm như thế này người ta có thể lái nhanh hơn nhiều."
"Được rồi, vậy hãy tưởng tượng ra một chiếc ô tô đang đi với vận tốc tối đa. Ta không biết nhiều về giới hạn tốc độ của xe cơ giới, nhưng hãy cứ nói là nó đang phóng với tốc độ một trăm dặm một giờ, mở hết tốc lực. Vậy có nhanh không?"
"Với ta vậy là nhanh."
"Cuối cùng thì, hãy tưởng tượng rằng có một chiếc xe đang đậu ở lề đường. Mi nghĩ sao?"
Hắn nhún vai không ngừng. "Nó đang đậu. Ta nghĩ cái quái gì ở đây?"
"Cứ làm ta ngạc nhiên đi."
"Thì, chậm, có lẽ vậy. Mi không thể gọi một thứ nằm bất động là nhanh được."
"Đúng rồi. Vậy giờ hãy quay trở về câu hỏi ban đầu -- hai mươi lăm dặm một giờ là nhanh hay chậm? Có thể nói như thế này: 'Nó là hai-mươi-lăm phần trăm nhanh và bảy-mươi-lăm phần trăm chậm.' "
"Ahh." Hắn gật đầu tỏ vẻ thuyết phục. Phần mép phải có hình xăm cong lên thành một nụ cười châm biếm. "Vậy nếu nghĩ theo cách đó, thì cái con bé Aoii này nghĩ gì về mi?"
"Lấy xấp xỉ thôi, có lẽ cô ấy thích ta bảy mươi và ghét ta năm mươi. Xấp xỉ."
"Như thế không có nghĩa là cô ta sẽ thích mi thêm hai mươi."
Thực vậy. Logic của các phép toán số học không phù hợp khi đề cập đến vấn đề cảm xúc con người. Bên cạnh đó, những con số này có xu hướng dao động, khiến cho việc tính toán trở nên khó khăn. Chúng chỉ có thể được diễn tả bởi những giá trị trung bình.
"Được rồi, thế còn mi thì sao?" Hắn hỏi.
"Huh?"
"Mi đấy. Mi thích Aoii bao nhiêu và ghét cô ta bao nhiêu?"
"Ta thích cô ấy zero và ghét cô ấy zero."
"Whoa..." Hắn hơi ngạc nhiên. "Chúa ơi, mi,... mi phũ thế. Tàn bạo quá."
"Làm như mi có quyền nói vậy."
"Im đi, Ngài Bi Quan."
Tôi không thích cô ấy mà cũng chẳng ghét. Cái này bạn có thể gọi là sự thờ ơ.
Tất nhiên, lời nói của tôi luôn có pha vào một chút cường điệu và bị đan xen với một niềm lãnh cảm, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi nói dối.
Bởi vì sau cùng, tôi là một kẻ lạnh lùng, khô khan, kẻ mà có thể giết chết người ta chỉ bằng sự tồn tại của hắn. Thực vậy, tôi tàn bạo, đúng như Zerozaki đã bảo. Tôi chỉ không thể đưa ra bất kỳ hành động quyết đoán nào để bảo vệ cho quyền lợi của những người lạ ở quanh tôi.
"Đây thực sự là một..."
"Thực sự."
"Là một kiệt tác," Zerozaki cười.
"Chỉ là vô nghĩa mà thôi." Tôi đã không cười.
"Mà, bỏ mấy thứ nhập nhằng phức tạp đó sang một bên, có đứa nào mà mi thích không?"
"Huh? Ta chẳng biết."
"Cho dù chúng là cảm xúc của mi?"
"Bởi vì chúng là cảm xúc của ta."
"À, ta hiểu rồi. Bởi vì mi là một kẻ đứng ngoài. Mi hiểu người khác rõ hơn là mi hiểu chính bản thân. Người ta nói mi không thể trở thành người quan sát vở kịch cuộc đời mình. Như là cái đó... cái gì ấy nhỉ? Nguyên tắc bất định? Máy tính lượng tử? Con mèo của Doppelgänger?
"Không phải là của Doppelgänger."
"Ahh, vậy là ai? Nó liên quan đến toán học, vậy chắc phải là một gã người Đức nào đó, nhưng mà..."
Sau khi phát biểu cái câu phân biệt chủng tộc này, hắn ngồi xuống và nghĩ ngợi trong một phút. Nhưng rồi cuối cùng, có vẻ hắn ta vẫn không thể nhớ ra con mèo là của ai. "Mẹ kiếp," hắn nói, lấy tay vỗ vào má trái. Dường như làm vậy khiến hắn nhẹ nhõm hơn.
"Được rồi," hắn nói. "Đây là kết luận của ta: Thái độ của mi rất là khốn nạn."
"Có lẽ là đúng. Nhưng..."
Nhưng.
Tôi định nói gì tiếp theo? Tên của một người nào đó? Chắc hẳn là vậy. Nhưng là tên của ai, tôi cũng chẳng biết.
"Sau cùng tất cả chỉ là vô nghĩa mà thôi."
"Um, có khi nào đó là, như là, cái câu mi dùng để lươn lẹo, trốn tránh không vậy?" Cơ thể hắn rủ xuống một cách vô cùng cường điệu, như thể câu trả lời quá đát của tôi đã làm hắn trúng phong toàn thân. Dù không đến mức như Mikoko-chan, nhưng có vẻ Zerozaki cũng là một kẻ thích phóng đại biểu cảm của hắn.
"Eh, mà này, ta đoán là ta cũng giống như vậy. Hoặc đúng hơn, ta chính là như vậy," hắn nói.
Bọn tôi đã đến giao lộ Nishioji Shijo. Nhìn xuống phía nam, có thể thấy được nhà ga Hankyu Saiin. Tất nhiên, chuyến tàu cuối cùng đã kết thúc từ lâu, và cả khu vực xung quanh nhà ga bây giờ hoàn toàn trống trải. Chúng tôi rẽ về hướng bắc. Nếu đi tiếp đến Maruta-machi, chúng tôi có thể đến được căn hộ của Tomo-chan.
"Đáng ra chúng ta nên bắt một chiếc taxi. Còn nửa đường nữa mới đến nơi."
"Tốn tiền. Nói vậy nghĩa là, ta cóc còn tiền nữa rồi. Hay ý mi là mi định trả?"
"Không. Không có một sinh viên nào ở Kyoto này bắt taxi hết."
"Huh. Ta không phải là sinh viên, nên ta không biết đâu."
Bỗng nhiên một hoài nghi nảy lên trong đầu tôi. Vì lý do nào đó mà tôi nhớ lại ánh nhìn cương nghị của Sasaki-san khi tôi hỏi Zerozaki câu này.
"Mi có đang bị điểm mặt trong danh sách truy nã hay gì không?"
"Ta không nghĩ vậy. Chưa có ai từng bắt chuyện với ta, và cũng chưa có ai từng tiếp cận ta. Cho dù ta đã làm phần việc của mình - đó là tiếp cận kẻ khác," hắn khoác lác. Làm tôi ngạc nhiên khi mà người nổi bật như gã này -- ý tôi là, nửa mặt phải của hắn chi chít hình xăm; có thể những thứ như vậy là bình thường ở Tokyo, nhưng có lẽ hắn là cái giống duy nhất ở Kyoto này -- chưa bị bắt. Nhưng mà lại, nếu bạn nghĩ kỹ, cho dù hắn có nổi bật hay không, thì với một vụ như thế này sẽ chẳng có gì khác biệt
"Vậy là chúng ta sắp đến chỗ của con bé Emoto, phải không? Nhưng mà..."
"Nhưng gì?"
"Thực tế là, mi có thể đã suy luận ra được rồi, phải không? Ý ta là, kẻ nào là hung thủ hay đại loại vậy."
"Suy luận?" Tôi nhại lại lời hắn. Liệu tôi có thể tìm ra được câu trả lời chỉ dựa trên những điều đã biết?
"Xin lỗi đã làm mi thất vọng, nhưng ta thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, ta đã nói rồi. Đây không phải là tiểu thuyết với phim ảnh trinh thám..."
Thám tử.
Thám tử tư tóc đỏ.
"Thám tử."
"Thì, tất nhiên là không," hắn thẳng thắn kỳ lạ. "Nhưng ta cũng thực sự nghĩ là mọi chuyện không khó đoán đến thế. Cô ta bị thắt cổ đến chết. Trong một căn phòng. Thời điểm cái chết bao gọn trong một khoảng thời gian cố định. Những kẻ tình nghi đều có bằng chứng ngoại phạm. Chúng ta chỉ cần thêm một chút manh mối."
Và đó cũng là điều mà tôi đang nhờ Kunagisa tìm kiếm. Và bản thân tôi cũng đang làm điều tương tự.
"Có khi nào đây chỉ là một vụ cướp ngẫu nhiên hay không?"
"Thì, về lý thuyết thì có khả năng, nhưng đám cớm cảnh dường như không nghĩ như vậy."
Có điều gì đó rất bất thường về cả Sasaki-san lẫn Kazuhito-san. Thật khó để mà tin họ là kiểu người được gửi đi chỉ để giải quyết một vụ trộm cướp hiếp giết đơn giản. Tất nhiên, đó là linh cảm của tôi mà thôi.
"Mmm." Zerozaki mắt nhắm mắt mở. "Nhưng ta nghĩ mi không cần phải mất công đi điều tra như thế này làm gì. Có lý do logic nào khiến mi làm chuyện này không?"
"Không. Nghe đây, chẳng ai bắt mi đi cùng cả. Sao mi không ra ngoài kia mà cắt xẻo thêm vài mạng nữa?"
"Nah, chẳng cần. Đêm nay ta không có tâm trạng." Hắn nghiêm túc hơn tôi dự kiến. "Mà hơn nữa, ta là người đã khơi lên chuyện này đầu tiên."
Lúc này, bọn tôi đã đến tòa chung cư của Tomo-chan. Có vẻ như cảnh sát đã khám nghiệm nơi này, và giờ nó hoang vắng không kém khu nhà ga là mấy. Chúng tôi đi vào qua lối cửa tự động và vào sảnh chính.
Giờ thì.
"À, đúng rồi. Phải có một cái thẻ mở khóa tự động thì mới vào được."
"Giờ thì sao?"
"Chúng ta sẽ làm như thế này." Tôi bước lên trước Zerozaki và nhập một số phòng ngẫu nhiên vào chiếc chuông cửa kỹ thuật số.
"Vâng?"
"Um, tôi là người ở phòng 302. Xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng mà lúc trước tôi ra ngoài và để quên thẻ trong phòng. Anh mở cửa giúp tôi có được không?"
"Ồ, tất nhiên rồi."
Cheng, cánh cửa kính mở ra.
"Cám ơn nhiều," Tôi nói với con người hoàn toàn lạ mặt này, rồi Zerozaki và tôi nhanh chóng rẽ lối vào tòa nhà.
"Mi không ngại nói dối như thế, huh?" Hắn nói.
"Biết sao được, ta là như vậy đấy."
Chúng tôi bước vào chiếc thang máy và bấm số lên tầng sáu. Khi vừa ra đến hành lang, tôi lôi ra một đôi găng tay mỏng màu trắng từ trong túi quần rồi đeo chúng vào tay.
"Ta không muốn hỏi khó xử đâu, nhưng mà... mi chuẩn bị mấy đôi găng tay kia suốt từ nãy đến giờ à?"
"Đúng. Ta đã lên kế hoạch cả rồi."
"Wow," hắn vừa nói vừa lôi một đôi găng tay ra khỏi túi áo gile chiến thuật, tháo đôi hở ngón ra và thay chúng vào. Tất nhiên, một gã như hắn chắc hẳn phải mang theo thứ như vậy tất cả mọi ngày.
Chúng tôi đã đến trước cửa phòng của Tomo-chan. Tôi cố dùng tay nắm cửa, nhưng nó bị khóa, đúng như dự đoán.
"Vậy mi định giải quyết bài này thế nào đây?"
"Thực ra, ta chưa nghĩ đến chuyện này. Mi thì sao?"
"Hiểu rồi," hắn càu nhàu, rồi lấy ra một con dao mỏng từ trong túi áo. Hoặc một cái mũi dùi thì chính xác hơn. Hắn chèn nó vào lỗ khóa, rung lắc lạch cạch hết bên trái đến bên phải cho tới khi chúng tôi nghe thấy một tiếng kích, tức là nó đã vào đúng chỗ. Rồi hắn rút con dao ra, xoay nó một vòng trên tay, cho lại vào trong túi áo.
Hắn xoay tay nắm cửa. "Mở rồi đây."
"Chắc là không an toàn đâu, phải không?"
"Một chút cũng không. Tên sát nhân có thể ở bất cứ nơi nào."
Tôi nhún vai và bước vào.
Chúng tôi lần theo lối hành lang nằm giữa nhà bếp và phòng tắm, rồi đi qua cánh cửa nằm phía cuối con đường. Căn phòng không thay đổi gì nhiều so với hôm thứ Bảy. Có vẻ như một vài thứ đã bị di chuyển, nhưng có lẽ đó là do cuộc điều tra khám nghiệm hiện trường.
Và ở chính giữa căn phòng. Một dải băng màu trắng dính trên sàn nhà tạo thành hình dáng của một người. Khuôn hình nạn nhân.
"Wow," Zerozaki há mồm. "Vậy là họ làm thế này thật. Y như trong mấy bộ phim truyền hình hay là manga ấy nhỉ. Này, khổ người cái con nhỏ Emoto đó ngang ngang ta."
"Có vẻ là vậy."
Cho dù là với một cô gái, Tomo-chan đã khá mảnh mai, nhưng xét từ tiêu chuẩn của một gã con trai, Zerozaki thực sự nhỏ thó. Hai người họ có thể không cùng kích cỡ, nhưng chắc chắn là họ có thể mặc vừa quần áo của nhau.
"Nhân tiện là, ta thích con gái cao," hắn nói.
"Thật á?"
"Ừ. Nhưng mà gái cao không thích trai lùn, phải không?"
"Nhưng trong sáu nạn nhân của mi làm gì có con gái cao."
"Ai mà lại đi giết đứa con gái nó thích chứ hả, thằng đần này?" Hắn bực mình. Có vẻ như tôi đã chạm phải một vấn đề khó nói.
Tuy vậy.
Tôi đảo ánh nhìn về phía dải băng dính trên sàn nhà. Tomo-chan chắc hẳn đã bị thắt cổ và rồi ngã xuống sàn trong tư thế này, chết ngạt. Nhưng dải băng dính khó lòng mà mô tả lại chính xác được hình ảnh thực tế đã xảy ra.
Tôi quay lại nhìn Zerozaki thì thấy hắn đang cầu nguyện trong im lặng. Mắt nhắm lại, đôi bàn tay chập vào nhau đặt trước ngực.
Tôi nghĩ ngợi một lát trước khi quyết định làm điều tương tự.
Sau đó, tôi bắt đầu xem xét khu vực xung quanh cuộn băng.
"Hm."
Có gì đó nằm ở bàn tay phải của khuôn hình nạn nhân. Phòng rất tối, nên tôi không thể nhìn rõ, nhưng bật đèn lên cũng là điều bất khả thi. Tôi cố gắng nhìn và nhận ra có một vòng tròn nhỏ làm từ băng dính đen.
Đây có lẽ là một phương pháp đánh dấu nào đó mà họ đã thực hiện trong quá trình khám nghiệm.
"Cái gì đây? Có thứ gì đã từng được đặt tại chỗ này sao?"
"Không, nhìn kỹ đi," Zerozaki nói, cúi người xuống cạnh tôi. "Có gì đó được viết ở đây."
"Chết tiệt, có thêm ánh sáng thì tốt quá."
"Chờ một chút đi. Mắt mi sẽ tự điều chỉnh nhanh thôi."
Không phải là bọn tôi đang ung dung, nhưng mà lúc này đó là lựa chọn duy nhất.
Một lát sau, mắt tôi đã bắt đầu điều chỉnh.
Thảm trải mỏng. Trên bề mặt của nó có vài ký tự màu đỏ.
"X trên Y?" Bọn tôi đồng thanh.
Ký tự x được viết bằng chữ in hoa. Có một đường chéo ngay phía dưới. Ở đó, một ký tự y cũng được viết bằng chữ in hoa. Nó rất méo mó, nên phải thật cố gắng mới nhìn ra được. Nhưng dường như cho dù có nhìn ra thì cũng khó mà hiểu được.
"X trên Y là cái gì?"
"Chịu chết."
"Có phải đây là máu không?"
"Nah, hình như là một loại mực nước nào đó."
Ký tự là được viết ngay bên cạnh bàn tay của cái xác. Đây là thư tuyệt mệnh của cô ấy hay sao?
"Nhưng này, chúng ta thực sự không rõ liệu đây có phải là bàn tay phải hay không. Chỉ dựa vào cuộn băng này thì không thể nói chính xác được cơ thể nằm úp hay nằm ngửa."
"À, đúng vậy. Nhưng, Zerozaki, ta không nghĩ là cô ấy có thể viết được thứ này kể cả khi cô ấy nằm úp. Không nhất thiết phải là cô ấy."
"Phải. Vẫn có khả năng là hung thủ đã viết nó. Nhưng cái vụ x trên y xàm xí này là sao? Toán à? Nhưng đây không phải là phương trình. Nếu chỉ viết đến đây thì nó chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Có thể nó chưa được viết xong, cho dù tác giả là ai đi nữa."
"Nếu là vậy, thì có lẽ đây là ngõ cụt. Chẳng có manh mối nào nữa cả," hắn vừa nói vừa đi ra góc phòng, rồi ngồi tựa lưng vào tường. "Ta buồn ngủ rồi," hắn ngáp một cái rõ to. "Đã hiểu ra gì chưa?"
"Cho dù đây có phải là lời tuyệt mệnh của cô ấy hay không, thì nó vẫn là một mẻ cá lớn. Được rồi, giờ thì..."
Tôi đảo mắt quanh phòng. Không có dấu hiệu của sự chống cự. Theo như tôi thấy, cũng không có đồ đạc gì bị vỡ hay bị đánh cắp.
"Ta không nghĩ đây chỉ là một vụ trộm thông thường," tôi nói. Vậy sau cùng có phải là do thù hằn? Nhưng một cô gái vừa mới bước sang tuổi hai mươi thì có thể làm gì để mà gây ra được nỗi ác cảm đến mức độ này?
Tôi tiếp tục xem xét căn phòng, vừa suy nghĩ. Tất nhiên, cảnh sát đã phải làm việc này với một sự cẩn trọng tuyệt đối, nhưng nhìn tận mắt hiện trường vụ án là điều cần thiết đối với tôi, để lấp đầy những khoảng trống. Sẽ có ích về sau.
"Giờ thì sao?" Zerozaki nói, nhìn tôi đi lại loanh quanh. Dựa vào tình trạng hiện tại, dường như là hắn ta sẽ không định giúp tôi thêm chút nào nữa. Chẳng phải là tôi hi vọng gì ở hắn. Tôi không phải là một nhà lý tưởng hóa mong chờ sự giúp đỡ đến từ một hình ảnh phản chiếu.
"Mi có vẻ thư thái khi làm những chuyện này nhỉ," hắn nói.
"Thì, ta cũng có chút kinh nghiệm."
"Một tên hai-mươi-tuổi đã trải nghiệm cái gì mà có thể khiến hắn trở thành một con người mục nát đến như vậy? Ta không thể tưởng tượng ra," hắn nói.
"Đừng có tự nói mình. Nhưng ta sẽ giúp mi tiêu khiển một chút. Mi có thể nói là ta sống một cuộc sống không được đàng hoàng cho lắm. Mà, có lẽ cuộc sống của ta rất đàng hoàng, chỉ là bản thân ta thì không."
"Hmm. Mi biết không, ta cũng chẳng yêu quí gì bản thân," hắn nói thẳng. "Nhưng nhìn mi, ta nhận ra là mình không tệ đến thế."
"Mi vừa mới cướp lời của ta rồi. Có thể là ta hư hỏng, nhưng vẫn không tồi tệ như mi. Nếu nhìn theo cách đó, thì cũng khá nhẹ nhõm."
"Chẳng biết được."
"Chẳng biết được."
"Nói xem... tại sao con người ta lại chết?" Hắn hỏi.
"Vì mi giết họ."
"Thì, ừ, nhưng mà ý ta sâu hơn thế. Umm, cái gì ấy nhỉ? Sự rụng tế bào? Học thuyết Darwin? Gen? Ung thư hồng cầu? Tất cả những thứ đó. Như là điểm kết của mọi chức năng sự sống."
"Nghĩ lại thì, ta đã từng nghe ở đâu đó rằng một con người có thể sống lâu nhất là quanh khoảng một trăm mười năm, bất kể là thời đại hay khu vực nào."
"Huh."
"Ý ta muốn nói, điểm mấu chốt ở đây là những sinh vật sống đều rất đa dạng. Nhưng mi biết không, cho dù mi sống lâu đến đâu cũng chẳng làm nên khác biệt gì hết. Ta thực sự nghĩ chẳng ích gì để mà sống đến hai trăm, ba trăm năm. Ta chỉ mới sống được có mười-chín-năm hai tháng, nhưng thành thực mà nói, ta thấy đủ rồi."
"Mi chán sống rồi sao?" Hắn hỏi.
"Đúng hơn là ta không thể chịu được nữa. Giờ thì vẫn ổn, có lẽ vậy, nhưng nếu mọi chuyện cứ như thế này,... thì trong khoảng hai đến ba năm nữa, khả năng thu nhận thực tế của ta sẽ đạt đến mức giới hạn."
"Nhưng mà chẳng phải mấy chuyện như vậy phổ biến lắm sao? Như là, ta cá rằng mi cũng đã từng nghĩ điều tương tự khi mi mười bốn tuổi, đúng chứ? Kiểu như, "một vài năm nữa thôi tôi sẽ tự sát cho xem.' "
"Phải, ta đã từng nghĩ vậy. Nhưng ta không có đủ can đảm để thực hiện."
"Đồ con gà."
"Ừ, thì. Ta đã luôn muốn trở thành một con chim."
"Không phải là một con gà, nhỉ. Chúng còn chẳng thể bay."
"Ta chỉ đang đùa thôi. Nhưng ta nghĩ thế này: Chẳng có lấy một người trên quả địa cầu này đã sống từ mười đến hai mươi năm mà chưa một lần suy nghĩ về Thần linh và cái chết, trừ phi hắn là một tên thần kinh mất trí."
"Thần linh và cái chết, huh?"
"Đúng. Nhưng trước khi hắn có thể suy nghĩ về những điều như vậy, hắn phải học về cuộc sống. Những tri thức và hiểu biết về cuộc sống là cần thiết để có thể trầm tư về cái chết, vậy nên mi phải học về cuộc sống đầu tiên, trước khi mi nghĩ đến thực tại về cái ngày mà nó kết thúc. Giống như là: "Nếu bạn muốn giết một ai đó, nạn nhân của bạn phải còn sống.' Cho dù ta có gắng sức đến bao nhiêu, ta cũng không thể giết John Lennon."
Cũng như tôi không thể giết được Emoto Tomoe.
"Giờ nói ta nghe xem, Zerozaki. Thế nào là sống?"
"Là khi quả tim vẫn đập?" Hắn nói toạc ra mà không cần nghĩ ngợi.
"Sai rồi," tôi trả lời. "Dấu hiệu của sự sống và bản thân sự sống không phải là cùng một thứ. Nhưng ngoài việc đó, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tồn tại một người đã trải nghiệm cái chết trước cả sự sống? Người đó sẽ trở thành như thế nào? Chúng ta có thể gọi hắn là một con người được hay không? Một sinh vật có thể hoài niệm về cái chết của chính hắn, khóc thương cái chết của chính hắn, trước cả khi sự sống bắt đầu. Chúng ta có thể gọi một kẻ như vậy là gì?"
"Ta đoán bản thân hắn đã là Cái Chết rồi. Phải là vậy, không thì..." Đôi mắt hắn dường như đang tìm kiếm một từ chính xác. Rồi hắn chỉ tay về phía tôi với một vẻ mặt khó coi. Không có lời nào cả. Không cần phải có.
"Eh, chỉ là một thứ duy tâm vô nghĩa nữa mà thôi," tôi nói.
Một lời trốn tránh.
"Nói xem. Ta biết là ta đã hỏi rồi, nhưng có lý do nào khiến mi vớ lấy đống rắc rối này không -- ý ta là, xâm nhập hiện trường trái phép, chưa kể mi vốn là một kẻ đứng ngoài thụ động -- chỉ để thu thập thông tin về một vụ án mạng?"
"Có đấy," tôi trả lời. Tôi đã định nói không, nhưng vì lý do nào đó mà từ ngữ cứ trôi ra khỏi miệng. Tôi còn không chắc là tôi muốn nói gì nữa.
"Huh.... mi nói mi không thích cũng chẳng ghét Aoii, đúng chứ? Thế thì tại sao mi lại bỏ công sức ra vì cô ta? Mà hình như là mi mới chỉ gặp ba đứa kia qua cô ta, như là phụ kiện vậy."
Hắn chập tay vào nhau như thể vừa mới nghĩ ra điều gì. "Hay là vì Emoto Tomoe?"
Tomo-chan.
Một nhân vật bi kịch, bị sát hại tàn nhẫn ngay sau buổi tiệc sinh nhật của chính mình.
Nếu bình thường chỉ có như vậy, thì tôi sẽ không bị lay động. Nếu có trẻ em ở phía bên kia bán cầu đang đói khát và bị nã đạn đến chết, tôi cũng sẽ chẳng bận tâm. Nếu có một trận động đất kinh hoàng xảy ra ở một đất nước xa xôi cướp đi sinh mạng của hàng chục hàng trăm nghìn người, tôi cũng sẽ chẳng bận tâm. Cho dù có một vụ giết người hàng loạt xảy ra ở ngay thành phố nơi tôi sống, tôi cũng sẽ chẳng bận tâm. Chỉ là tôi không có kiểu tinh thần đó; càng khó để nghĩ rằng tôi sẽ rung động dù chỉ là một chút thương hại hay thất vọng vì cái chết của một người mới quen.
Tuy nhiên, vẫn có những ngoại lệ.
"Ta đã mong là có thể nói chuyện với Emoto Tomoe thêm một chút nữa."
Zerozaki không nói gì.
"Đó là tất cả, chỉ có vậy thôi."
"Ta hiểu rồi," hắn gật đầu. "Mà, dù sao đi nữa, những gì chúng ta có ở đây thực sự là một kiệt tác."
Thực vậy, hắn đã đúng về việc chẳng có lý do đáng thuyết phục nào để làm tôi phải vơ mớ rắc rối này vào người. Không phải là tôi đang cố trở thành ai khác, nhưng chắc chắn nó không phải là phong cách thường thấy của tôi.
Tôi nhận ra là mình đang ngu ngốc. Chỉ là tôi không nghĩ tôi sai.
"Ahh," Zerozaki lại ngáp.
"Nếu mi thấy chán, mi có thể đi." Nói vậy tức là, biến.
Nhưng hắn lắc đầu. "Không sao. Mà, không có ta thì mi định khóa cửa như thế nào?"
"Thực ra, ta có một vài dụng cụ giúp khóa cửa mà không cần chìa."
"Ba cái thứ đó vô dụng thôi."
Tất nhiên, tôi chỉ đang đùa.
Zerozaki nhanh chóng nhắm mắt lại và ngủ. Như thể là tôi đang nhìn thấy chính mình ngủ vậy, thật là một cảm giác điên rồ, quái lạ. Tôi tiếp tục kiểm tra phòng của Tomo-chan cho đến bốn giờ sáng, nhưng đã không nảy ra một ý tưởng hay ho nào cả.
"Nhưng..."
Có lẽ nó cũng không còn quan trọng. Thực ra, suốt nửa thời gian còn lại, tôi đã hoàn toàn không còn động lực để tìm kiếm manh mối, và chỉ dành thời gian đó để nhìn xuống dải băng nhân hình.
Và tôi hoài niệm. Về hôm thứ Bảy. Buổi tối điên cuồng, lố bịch mà chúng tôi đã bỏ mọi thứ lý lẽ và lý trí lại sau lưng.
Nếu tôi có thể nói điều gì đó lãng mạn một chút, thì đây có lẽ là những tưởng niệm của tôi dành cho Tomo-chan. Không giống tôi, chắc chắn là vậy, nhưng nó cũng là một lý do khá ổn.
"Được rồi, đi thôi."
"Hài lòng chưa?" Hắn hỏi.
"Ừ."
"Oke."
Chúng tôi rời tòa nhà, Zerozaki và tôi đường ai nấy đi. Chúng tôi không nói lời chia tay, cũng không lên kế hoạch gặp nhau lần nữa.