Zaregoto series

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6026

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 49

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 105

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 363

Tập 02 - Thắt cổ lãng mạn chủ nghĩa: "Thất bại của loài người" Zerozaki Hitoshiki - Chương 04 - Màu đỏ bạo lực

default.jpg

Aikawa Jun, Khế ước nhân, nhân loại vô song.

----

Gánh nặng bắt nguồn từ tội lỗi.

Không có ý nghĩa gì cả.

Hiểu chưa.

Hiểu chưa.

Hiểu chưa.

Hiểu chưa?

1

Thứ Tư, ngày mười tám tháng Năm.

Tiết hai đã kết thúc, giờ giải lao buổi chiều bắt đầu. Vì vào thời điểm ấy phòng ăn luôn chật kín người, nên tôi thường bỏ bữa trưa vào những ngày tôi có tiết hai. Thế nên thay vào đó tôi rẽ thẳng đến lớp đại cương.

Lớp đại cương.

Bạn cùng lớp.

Aoii Mikoko, Atemiya Muimi, Usami Akiharu, và Emoto Tomoe...

Tôi chưa gặp bất cứ một người nào trong bốn người trên kể từ khi tuần học bắt đầu. Đây chẳng phải là trùng hợp ngẫu nhiên gì cả; đúng ra, chưa một ai trong bốn người họ đã đến trường. Vì đã chết, nên Tomo-chan có lý do của cô ấy, nhưng còn ba người còn lại chưa chết mà cũng chẳng bị sát hại. Có lẽ cái chết của Tomo-chan là nguyên nhân cho việc họ vắng mặt, hoặc cũng có thể chỉ là cách mà đám học sinh sinh viên thả rông thả rẻ sau Tuần Lễ Vàng.

Sự việc cũng chưa có tiến triển gì nhiều. Cặp đôi thám tử -- Sasaki-san và Kazuhito-san -- vẫn chưa quay trở lại nhà trọ của tôi, tôi cũng chưa có bất kỳ liên lạc gì với ba người bạn học, và tin tức của Kunagisa thì tôi vẫn đang chờ. Tất nhiên là, tôi cũng chưa gặp Zerozaki.

Là một người không xem TV cũng chẳng đọc báo, tất nhiên tôi không thể biết được vụ án mạng của Tomo-chan đã thu hút giới truyền thông đến mức độ nào, và việc liệu kẻ săn mồi có lại hành quyết nạn nhân của hắn nữa không, thì tôi càng chẳng biết.

Đó là những điều tôi không muốn và cũng không cần phải biết.

Giờ đây, tôi chỉ đang chờ đợi. Dù sao thì, đó cũng là điều mà tôi đã quen.

"Nóng quá... sắp thành sên rồi," tôi vừa lẩm bẩm, vừa đi qua khuôn viên trường đại học, từ Sảnh Meigaku đến Sảnh Yoyo. Quãng đường chỉ ba trăm mét, nhưng nó thực sự khó khăn. Tôi đã từng nghe đến kiểu thời tiết nóng-như-rang trước đó rồi, ai ngờ nó tồn tại thật. Kể cả ở Kobe lẫn Houston cũng đều chưa tệ đến thế này. Một hỗn hợp của sức nhiệt đi kèm với độ ẩm cao khiến cho cả cơ thể bạn ướt sũng, là thứ thường chỉ thấy ở những thành phố vùng trũng. Tôi vật lộn trong vô vọng, cố gắng hết sức để lê bước. Rồi tôi đi lên cầu thang, nơi dẫn tôi đến thẳng khu vực tầng hai của Sảnh Yoyo. Tôi bước vào trong, và cuối cùng cũng lấy được một hơi để thở.

Ngay lúc đó, tôi chợt ngó thấy ai đó quen quen. Nhưng không phải vì khuôn mặt. Đúng hơn là, mắt tôi bị đảo hướng theo bản năng vào cái áo thun màu hồng lòe loẹt của cô ta. Nó không ăn nhập với cảnh vật cho lắm.

Mái tóc rối màu nâu đó. Rượu. Cửa hàng tiện lợi.

Atemiya Muimi-chan.

Lúc này cô ta đang nói chuyện với một gã nào đó, có vẻ là bạn cùng lớp. Cậu ta có mái tóc chấm nâu cùng một nụ cười dễ dãi. Mà đợi đã, ai đây? Tôi đâu có biết một người nào với cái dáng điệu vô tư vô năng thế này đâu, nhỉ? Cậu ta cũng học cùng lớp đại cương với bọn tôi hay sao?

"Lâu rồi không gặp," Muimi-chan nói với một nụ cười yếu ớt. "Umm... thế này có hơi khó xử, huh? Cậu đã làm gì kể từ khi chuyện xảy ra?"

"Tôi vẫn đến trường như thường lệ."

"Ồ... heh, mà, chắc là vậy rồi." Cô ta cười, nhưng mà là một nụ cười gượng gạo, dù trông cô ta thật sự mệt mỏi.

"Cậu thì sao?" Tôi hỏi. "Dạo này thế nào? Mấy ngày nay tôi chưa thấy cậu ở trường."

"À, thì, nói thế nào nhỉ..." Dường như cô ta không tìm ra được lời nào hợp lý. Có lẽ cô ta không thích để lộ sự yếu đuối của bản thân ra cho người khác. Tôi thì không như vậy, nhưng cảm xúc ấy không phải là không hiểu được.

"Mà, mình phải chuẩn bị cho bài diễn văn. Đến lúc biến rồi. Gặp sau nhé," gã kia nói với bọn tôi, rồi phi như bay xuống cầu thang.

"Thằng cha đó đúng là lúc nào cũng tràn trề năng lượng, nhỉ?" Muimi-chan vừa nói vừa nhìn theo cậu ta. "Hắn toàn lười chảy thây thôi, nhưng hễ cứ mỗi dịp được trở thành tâm điểm chú ý là lại thành như thế. Lớp Giáo dục đại cương hôm nay sẽ có kịch hay đây. Tôi sẽ ngồi xem hắn làm được trò gì."

"Huh. Vậy cậu ta cũng là bạn cùng lớp."

Muimi-chan đứng đó bất động trong vài giây, trước khi quay lại nhìn tôi một cách từ từ, đờ đờ như thể nấc cổ hết dầu thay .Tôi chỉ chực chờ nghe nó kêu cót két.

"Đừng bảo tôi là cậu đã quên."

"Hm? Ồ, chắc là Mikoko-chan chưa nói, huh? Trí nhớ của tôi khá tệ, nên những người trong lớp ta tôi hầu như không biết. Có thể tôi sẽ nhớ ra nếu được nghe tên."

Nhưng cô ta không nói cho tôi cái tên nào cả. Cô ta chỉ đứng đó, nhìn tôi, sốc.

Cuối cùng, cô ta cũng mở miệng. "Usami Akiharu."

"À."

Vậy đấy.

Chuyện này sốc thật.

"Hắn để lại ít ấn tượng đến thế hay sao?" Cô ta hỏi.

"Thì, dù sao cũng ít hơn cậu. Cậu ta không có chạy loanh quanh khoác áo thun hồng chóe kia."

Đó là điều tôi muốn nói, nhưng tôi kiềm lại. Muimi-chan là kiểu người mà một khi bạn làm cô ta giận, có thể cô ta sẽ đánh bạn thật. Và có lẽ tôi cũng sẽ không thoát được chỉ với một hoặc hai cú đấm. Nếu tôi mà trêu cô ta cái kiểu tôi trêu Mikoko-chan, thì số tôi chết chắc.

"Chỉ là trí nhớ của tôi tệ thôi, chỉ có thế."

"Nếu đó là lý do, thì cố mà cải thiện nó đi."

"Có thể ấn tượng mờ nhạt cũng là một vấn đề. Cậu ta không điên rồ như Mikoko-chan. Tôi quen rất nhiều người lập dị. Mà, nói vậy nghe như là tôi quen rất nhiều người. Để cho chính xác: Những người duy nhất tôi quen đều lập dị cả, thế nên người bình thường cứ trôi tuột khỏi tâm trí."

"Người bình thường, huh?" Cô ta nở một nụ cười xấu xa.

"Sao? Tôi nói gì buồn cười à?"

"À, không, không có gì, tôi chỉ đang nghĩ là, không ngờ cậu lại kém trong việc phán xét người khác như vậy."

"Huh?"

"Con người của Akiharu phức tạp hơn là cậu nghĩ," cô ta nói câu đó một cách đầy ẩn ý rồi nhìn về hướng mà cậu ta vừa đi khỏi. "Mà, rồi cậu sẽ hiểu ra thôi... rồi cậu sẽ hiểu." Giọng cô ta trầm nhẹ, làm ra vẻ sâu sắc, vậy mà chỉ một giây sau, biểu cảm đã thay đổi bùm bụp như tivi chuyển kênh. Cô ta lại quay về phía tôi.

"Đây là dịp hoàn hảo," cô ta nói. "Tôi muốn nói chuyện. Vào phòng giải lao cùng tôi."

Cô ta bắt đầu đi mà không đợi tôi trả lời. Sau một đoạn ngắn, chúng tôi rẽ phải, ở đó là nơi có phòng giải lao dành cho sinh viên. Giờ là giữa chiều, tôi tự hỏi liệu phòng có đông người hay không, nhưng nhìn qua cửa kính, vì một lý do nào đó, mà có nhiều ghế trống hơn thường lệ. Trước cửa phòng có một tấm biển ghi 'Không Được Đứng' viết bằng chữ đỏ, phông Gothic. Nó là trò đùa mà một sinh viên từng học ở đây vài năm về trước đã bày ra, nhưng đến giờ không còn ai thèm để ý nữa. Và kết quả là, cũng chẳng còn ai bận tâm đến việc gỡ nó xuống.

Chúng tôi bước vào phòng giải lao, Muimi-chan ngồi vào một ghế. Nơi này tràn ngập khói thuốc. Muimi-chan lấy ra một điếu, rồi ngay lập tức móc túi quần tìm kiếm thứ gì đó, nhưng rồi tự ngưng lại, như thể cô ta đã nhớ ra cái "chính sách" của mình. Làm được vậy thì cũng giỏi đấy, nhưng ở một nơi đã ngập ngụa trong khói thuốc như thế này, việc cô ta có hút hay không, thì đối với tôi, thực sự cũng chẳng có khác biệt gì hết. Nhưng tôi biết, cho dù tôi có cho cô ta hút, cô ta cũng sẽ lại nói, "Không, nó là quyết định của tôi," cho nên tôi lấy ghế ngồi mà không nói gì cả.

"Vậy cậu muốn nói về chuyện gì?"

"Đừng có giả ngu. Giữa tôi với cậu thì ngoài chuyện đó ra, còn chuyện gì để nói nữa hả?" Cô ta hỏi.

"Tomo-chan?"

"Mikoko."

Cô ta chống khuỷu tay xuống bàn, rướn mình về phía trước và nhìn tôi chằm chằm. Nhưng tôi không bị bất ngờ.

"Cậu đã gặp Mikoko kể từ lúc đó chưa?"

"Từ lúc nào cơ?" Tôi hỏi hồn nhiên.

"Đã bảo là đừng có giả ngu. Đám cảnh sát chắc hẳn cũng đã đến viếng cậu rồi."

"À, đúng..." Tôi liền nhớ lại cuộc gặp với Sasaki-san và Kazuhito-san ngày hôm đó, nhưng thành thực mà nói, hai người này thực sự khiến tôi không muốn nghĩ nhiều về họ chút nào. "Vậy là họ cũng đã đến chỗ cậu?"

"Ừ. Cặp đôi khó ưa, phải không?"

"Một đàn ông và một phụ nữ?"

"Phải. Cái gã đó trông như vừa bước ra từ Hồ sơ tuyệt mật, còn mụ kia nhìn như cai ngục thế giới ngầm. Lũ cớm bình thường đã đủ làm tôi phát bệnh rồi, chưa kể hai kẻ ấy... uh, mà đó lại là chuyện khác," cô ta nói, ngồi ngay ngắn. "Hôm qua là đám tang của Tomoe." Ánh nhìn của cô ta như buộc tội. "Cậu đã không đến."

"Không ai nói cho tôi cả."

"Mikoko cũng không đến. Chỉ có Akiharu và tôi."

"Thì, biết làm sao được, phải không? Cái chết của cô ấy chắc hẳn phải là một cú sốc lớn với mấy người bọn cậu."

"Phải, chắc chắn. Cậu nói nghe như chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu hết," cô ta đáp.

"Thì đúng thế," tôi tự ngưng mình nói ra câu đó. Ah, văn hóa giao thiệp.

"Cái chết của Tomo-chan không làm cậu bị sốc dù chỉ là một chút?"

"Lần đầu nghe tin, tôi cũng đã bị bất ngờ, nhưng sau vài ba ngày, à, người ta gọi nó là gì nhỉ? Cảm xúc đã nguôi ngoai? Ý tôi muốn nói, sau cùng quá khứ cũng chỉ là quá khứ."

"Với tư cách là bạn của Tomoe, tôi muốn nhổ vào mặt cậu vì dám ra nói câu đó, nhưng cậu cũng khá đúng đấy, huh?" Cô ta nói với giọng của một kẻ thua cuộc. "Tôi nghĩ trái tim con người được cấu tạo thật thuận tiện. Đặc biệt là với một kẻ mặt dày như tôi. Chỉ mới ba ngày thôi, và tôi đã có thể quay trở lại trường học. Nhưng thực sự, tôi đã bị sốc. Ý tôi là, tôi chỉ vừa mới chào tạm biệt cô ấy, thế mà..." Cô ta uốn tay.

Và rồi, im lặng. Sự im lặng không phải là khó xử, mà là khó chịu. Luồng không khí vây quanh bọn tôi lúc này chắc hẳn là trông rất khó nhọc.

"Nhìn lối cư xử của Akiharu-kun, dường như cậu ta đã hồi phục ít nhiều."

"Trông cậu ta giống vậy sao?" Cô ta hỏi.

"Tôi nghĩ thế."

"Có thể, nếu cậu đã nói vậy."

Một lần nữa, cô ta lại làm vẻ bí ẩn, như cái lúc "Con người của Akiharu phức tạp hơn cậu nghĩ."

Vậy ý cô ta là gì? Chủ đề bị thay đổi trước khi tôi có thể đoán ra.

"Vậy có vẻ cậu là người cuối cùng nghe được giọng của Tomoe."

"Phải. Dù chỉ là qua điện thoại. Cậu nghe được từ Mikoko-chan? Hay là từ mấy vị thám tử đó?"

"Mikoko," cô ta gật đầu. "Tôi đã đến chỗ cô ấy ngày hôm qua, sau buổi tang lễ, nhưng... tôi nghĩ cô ấy cần thêm thời gian để bình phục lại."

"Ồ."

"Và điều đó không làm cậu bận tâm hay sao?"

"Huh? Ý cậu là gì?" Tôi hỏi.

"Ý tôi là, cậu vừa mới nghe rằng Mikoko-chan đang buồn, và tôi muốn hỏi liệu điều đó có làm cậu bận tâm hay không."

"Tất cả mọi người đều buồn cả," tôi nói. Muimi-chan nhìn tôi bối rối, có lẽ là vì từ "tất cả mọi người."

Cô ta thốt ra một tiếng thở dài và duỗi người. "Ngờ ngệch đến thế là cùng..."

"Gì cơ? Tôi không hiểu cậu muốn nói gì cả."

"Chẳng có gì đâu. Nghe đây, có thể cậu sẽ không muốn biết điều này, và nếu có ai đó nói cho cậu, tôi sẽ là người cuối cùng. Nhưng, người đầu tiên phản đối chuyện này là tôi..."

"Huh?"

"Không có gì. Được rồi, vậy để tôi nhờ cậu một việc. Một việc đơn giản và tôi cũng không có lợi lộc gì cả. Đi thăm Mikoko đi, được không?"

Cô ta lôi ra một mẩu giấy từ trong túi chiếc áo thun rồi đưa nó cho tôi. "Aoii Mikoko" được viết bằng ký tự hiragana, và dưới nó là địa chỉ cùng với số điện thoại của cô ấy.

"Này, mấy chữ đó ngộ nhỉ. Ai viết thế?"

"Tôi."

"À..."

"Thế nghĩa là sao? Biểu cảm như vậy tức là cậu đã biết câu trả lời hay gì hả?"

"Ơ, không. Không phải vậy." Tôi cúi mặt xuống nhìn tờ giấy để né tránh ánh nhìn chết chóc của cô ta, và xác nhận địa chỉ của Mikoko-chan. Horikawa Oike. Nhớ lại thì, tôi đã từng nghe địa chỉ của cô ấy chưa nhỉ? Tôi vừa cảm thấy như mình đã nghe, mà cùng lúc cũng cảm thấy như đây là lần đầu. Không thể nhớ nổi.

"Khá xa trường học. Vậy có nghĩa là cô ấy đến đây bằng Vespa."

"Không, xe buýt. Trường này không cho phép sinh viên đậu xe."

"Thật hả?"

Tiện thể, tôi đi bộ đến trường. Tôi có một chiếc xe đạp, nhưng cũng không dùng nó thường xuyên. Không phải là tôi thích đi bộ lắm đâu, nhưng với tôi thế là ổn.

"Oke, vậy tôi đến chỗ của Mikoko-chan, rồi sao?"

"Cô ấy đang buồn, thế nên hãy làm cô ấy vui lên. Chỉ cần nói mấy câu kiểu như 'ngồi ủ rũ sẽ không có ích gì đâu' hay 'đừng nản chí.' Vậy là được."

"Ồ, lại mấy câu cũ rích đó hả? Nhưng không phải những lời đó đến từ cậu thì hay hơn sao? À, tôi đoán là hôm qua cậu đã nói với cô ấy rồi. Nhưng nếu người bạn thân thiết nhất của cô ấy còn không làm cô ấy vui lên được, thì tôi chỉ là đồ thừa."

"Không khó thế đâu. Cứ đến đó đi và vậy là đủ. Thật là, chỉ có thế thôi. Đến gặp cô ấy, nói một hai lời động viên, và rồi cứ tự biên tự diễn."

Sao cũng được.

Mà, thực sự tôi không có lý do nào để từ chối, và hơn nữa nó còn là một đề nghị khá chính đáng, nên cuối cùng tôi cũng đồng ý. "Được rồi."

"Cố gắng ghé qua đó sau giờ tan học ngày hôm nay."

Đúng lúc đó, chuông báo hiệu bắt đầu tiết thứ ba vang lên. "Bỏ bu." hiện rõ trên khuôn mặt của Muimi-chan. Mặt tôi có lẽ không lộ ra, nhưng bên trong tôi cũng đang cảm thấy điều tương tự.

Inokawa-sensei, Cerberus của thời gian.

"Á, chết, chuông rồi."

"Cho dù bây giờ có đến, chúng ta cũng sẽ bị đánh vắng thôi. Có khi ông ta sẽ còn không cho bọn mình vào lớp," tôi nói.

"Vô vọng rồi. Tôi không muốn bỏ lỡ màn trình diễn của tên Akiharu chút nào, nhưng đành phải cúp tiết này vậy."

Cô ta nhanh chóng đưa ra quyết định của mình. Tôi do dự một chút. Nhưng có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không quay ngược được thời gian, nên tôi bỏ cuộc. "Ổn thôi."

"Vậy, giờ sao? Muốn đi ăn chứ?"

"Có lẽ lúc này phòng ăn vẫn còn đông, phải không?"

"À, đúng. Thế ngồi đây nói chuyện thêm một chút nữa thì sao?"

"Vậy tôi hỏi cậu điều này được không?" Tôi nói, nghĩ rằng đây là cơ hội tốt. "Liệu có bất kỳ người nào có mối hiềm khích với Tomo-chan?"

Khuôn mặt của Muimi-chan ngay lập tức trở nên nghiêm trọng. Như thể cô ta đang cân nhắc điều gì đó. Hoặc đúng hơn, cô ta đang cố gắng xác nhận một điều mà bản thân đã nghĩ đến từ lâu.

"Không, không có ai cả," cô ta quả quyết, sau một hồi lâu chìm trong suy nghĩ cùng với biểu cảm khó hiểu. "Nói cho logic, đáng ra không ai có thể có hiềm khích với cô ấy được."

" 'Đáng ra không ai có thể có hiềm khích với cô ấy'... heh, câu cú lạ nhỉ. Nghe như đoạn trích từ một bản dịch thuật tệ hại hay gì vậy."

"Nhưng tôi nghĩ nó là một câu chính xác. Ý tôi là, tôi nghĩ vậy. Tôi đã biết cô ấy từ thời trung học."

"Nói qua cũng phải nói lại, làm sao mà mấy người biết nhau được? Cậu nói cậu đã là bạn của Mikoko-chan từ khi còn bé tý, phải không?"

"Mikoko và tôi là bạn thuở nhỏ, còn Akiharu và Tomoe thì là mãi cho đến trung học."

"Này, chờ đã. Không phải như thế hơi lạ sao?"

"Cái gì?"

"Mikoko-chan mười chín tuổi, sinh nhật cô ấy là vào tháng Tư. Còn Tomo-chan thì đã bước sang tuổi hai mươi..."

"À, không. Tomoe phải học lại một năm ở sơ trung."

"À." Vậy là không phải cô ấy đã vào đại học muộn hay là quay trở về từ nước ngoài. Chỉ là cô ấy bị đúp một năm. Tôi chưa nghĩ đến trường hợp đó.

"Chuyện là, cô ấy đã phải nằm viện trong một thời gian dài, nghỉ học suốt nửa năm, và kể cả sau đó cô ấy vẫn vắng mặt rất nhiều. Sau cùng thì cũng không đủ điểm chuyên cần để lên lớp. Có lẽ là bệnh rất nặng. Người ta còn bảo cô ấy đã cận kề cái chết."

Cận kề cái chết.

Cái chết.

Nhận thức về cái chết.

"Hahhh..." Tôi cố hết khả năng để bình tâm về chuyện này, nhưng tôi không chắc là mình đã làm tốt. "Tôi hiểu rồi, hóa ra là như thế."

Vậy đó là câu chuyện của Emoto Tomoe. Tôi gật gà gật gù để che giấu vẻ ngạc nhiên của mình.

"Mà dù sao, bốn đứa đã như vậy kể từ hồi trung học. Có lẽ đó cũng là lần đầu Akiharu và Tomoe gặp mặt."

"Tôi hiểu rồi. Cứ nói tiếp đi."

"À, phải. Vậy nói cách khác, Tomoe thực sự rất biết cách thích nghi. Chờ đã... mà cũng có thể không phải vậy. Có lẽ cô ấy hơi giống cậu, nếu cậu không để bụng cách so sánh của tôi," cô ta nói, trỏ tay vào tôi hai lần. "Cậu đã nghe đến khái niệm 'bong bóng không gian cá nhân,' phải không? Thì, cô ấy rất giỏi trong việc phân định chúng. Cô ấy có thể làm quen với người khác đến một mức độ ranh giới nhất định, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ bước quá ranh giới ấy. Cô ấy sẽ không tỏ ra thân thiết với bất kỳ ai, và cô ấy cũng sẽ không để bất kỳ ai thân mật với mình. Cô ấy luôn cẩn trọng giữ khoảng cách, không quá gần và cũng không quá xa. Kiểu như một kiếm sĩ vậy."

"..."

Cái từ kiếm sĩ làm hình ảnh của Miiko-san lóe lên trong giây lát.

"Tomoe là bạn tôi, nhưng... tôi không nhớ cô ấy đã từng mở lòng với tôi hay gì cả. Tôi nghĩ mình cũng chẳng giúp gì được cho cô ấy."

"Tôi không nghĩ vậy," tôi nói thế, nhưng lời của tôi có lẽ không có ý nghĩa gì đối với cô ta. Với tôi cũng vậy. Cho dù linh cảm của tôi về Tomo-chan có đúng hay không, sự thật vẫn tồn tại như ý muốn của nó.

Nhưng Muimi-chan, cô không nên lẫn lộn như vậy. Nói vậy là không hay với Tomo-chan. Nếu cô với cô ấy thực sự là bạn bè, cô không nên nói những lời như vậy. Tomo-chan và tôi không giống nhau. Chỉ là bị gắn vào chung một đường ray. Tuy nhiên, về bản chất, chúng tôi khác nhau hoàn toàn.

Những kẻ duy nhất tương đồng với tôi chỉ có những kẻ sát nhân, Muimi-chan.

"Dù sao, cô ấy đã là cái kiểu như vậy từ khi sinh ra, vậy nên gây ra mối thù với bất kỳ ai cũng là điều không thể, tất nhiên là vậy. Tôi có thể nói chắc chắn."

"Vậy tên quái nào đã giết cô ấy?"

"Làm như tôi biết. Có lẽ là tên sát nhân hàng loạt đó."

"Kẻ sát nhân hàng loạt dùng dao, tôi nghĩ vậy."

"Mà, sao cũng được. Có người đã giết cô ấy. Đám cảnh sát có vẻ nhạy bén, nên nếu cứ để kệ tôi chắc họ cũng sẽ tìm ra hung thủ thôi. Chúng ta cũng chẳng thể làm gì được nữa."

Cô ta lộ rõ một biểu cảm nghiêm nghị không hề ăn nhập với lời phát biểu thụ động trên kia.Chắc hẳn những câu đó đã đi ngược lạ với cảm xúc và lý trí của cô ta. Người bạn thân thiết của cô ta vừa mới bị sát hại, và cô ta không thể làm được gì cả. Chắc hẳn cô ta đã phải cảm thấy vô vọng.

Nhưng thực sự nó là điều nằm ngoài khả năng của cô ta. Kẻ sát nhân là ai, có lẽ cô ta không biết. Cô ta không có ai để trút lên nỗi tức giận.

Hmm.

"Mọi người đang làm cái quái gì vậy?" Cô ta nói, nhìn vào đám sinh viên đang bước đi bên ngoài phòng giải lao. "Chúng đang làm cái quái gì vậy?"

"Mọi người?"

"Phải, mọi người. Tất cả mọi người ở đây. Thật sự ngu ngốc. Chúng chỉ đang sống. Chỉ là chúng không chết, có vậy thôi. Chúng chỉ đang sống."

Họ chỉ đang sống.

Cô ta lặp lại câu đó một lần nữa. "A, tôi nhức đầu quá," cô ta nói, ngồi thẳng người lại. "Tôi tự hỏi liệu những kẻ đó thực sự có bất kỳ mục tiêu trong cuộc đời nào hay không. Một một đích sống, một dự định tương lai hay gì đó. Liệu chúng có những thứ đó không?"

"Chắc là có. Tôi nghĩ điều này tùy từng người. Nhưng dù sao nó cũng không thực sự quan trọng."

"Đó không phải là điều mà tôi muốn nói. Tôi không biết. Chuyện không phức tạp đến thế đâu. Như là, lấy ví dụ mấy con bé đằng kia," cô ta nói, chỉ tay vào một nhóm con gái ở đầu kia của phòng giải lao. Nhìn vào cách ăn mặc, lối cư xử, thì có lẽ họ là năm hai hoặc năm ba. Tôi không thể nghe ra chuyện mà họ đang nói là chuyện gì, nhưng kể cả tôi có nghe được, thì chắc mẩm nó là điều mà tôi cũng sẽ không hiểu. Họ đang cười đùa và vỗ bành bạch vào vai nhau với những trò cười tầm phào.

"Giờ, tưởng tượng rằng tôi có một khẩu súng trường công kích trong tay. Một khẩu M4A1. Rồi tôi nhắm vào chúng, và ... pằng pằng pằng pằng! Điều gì sẽ xảy ra?"

Tôi nhìn sang mấy người đó một lần nữa. Điệu cười của họ vẫn lông bông như vậy, nhưng trong trí não của tôi, tôi thấy hình ảnh của họ ướt sũng trong hồ máu, cơ thể bị xé nát, da thịt bắn tung tóe lên cửa sổ.

"Thì, chắc là họ sẽ chết."

"Phải, có lẽ chúng sẽ chết. Nhưng trong khoảng khắc đó, chúng sẽ nghĩ gì? Chúng sẽ hối tiếc điều gì?... Tôi nghĩ là không gì cả."

Cô ta nhìn họ trừng trừng, ánh nhìn tràn trong sự khinh miệt, nhưng không ai trong số họ nhận ra. Họ đang hoàn toàn chìm đắm trong cuộc vui, đến mức không thèm quay về phía chúng tôi dù chỉ là một lần.

"Có lẽ chúng còn chẳng có lấy một chút hối hận. Chẳng còn lại gì cả. Sau cùng, chúng chỉ đang tồn tại mà không có lấy một mục đích hay khát khao. Còn điều gì lại cho chúng?"

"..."

"Tất nhiên, tôi không nói cuộc sống là buồn tẻ. Có những lúc vui. Nhưng những kẻ đó đều vô vọng cả. Chúng hoàn toàn vô vọng, và hôm nay, chúng chỉ đang suy tính xem sẽ làm gì vào hôm sau... Tất cả bọn chúng đều chỉ muốn giết thời gian mà thôi. 'Ngày mai mình sẽ làm gì đây? Và ngày tiếp theo? Làm gì để cho qua hai-mươi-tư giờ sau?' Như một lũ ngốc, bò toài trong vô vọng để tìm cách khỏa lấp thời gian mà chúng có. Nhưng thế là sao? Làm vậy để làm gì? Ngày mai có thể sẽ không đến, nếu chúng chỉ đang sống để giết thời gian. Nếu chúng chỉ đang sống, rất có thể ngày mai chúng sẽ chết... Đó là điều tôi nghĩ... À, xin lỗi, mấy chuyện kiểu này nói ra hơi kì kì."

"Không, nó thực sự thú vị."

Và tôi thực sự nghĩ vậy.

Muimi-chan có lẽ cũng đang nghĩ đến điều này: Vậy sau cùng, với Tomo-chan thì sao? Khoảng khắc khi bị giết, cô ấy đã nghĩ gì? Với Muimi-chan, người chưa bao giờ bước được vào lằn ranh trong trái tim của Tomo-chan, đây sẽ là một bí ẩn không bao giờ có lời giải. Nhưng nếu tôi có được suy đoán, nếu tôi được nói ra với tư cách của một thấu nhân yếm thế, tôi cho rằng cô ấy cũng không khác gì đám con gái phù phiếm ở đằng kia cả: Tomo-chan đã chết mà không có hối tiếc.

"Phòng ăn có lẽ đã thưa đi rồi." Muimi-chan ngó đồng hồ đeo tay và đứng lên. "Đi ăn gì thôi. Nếu đi qua Sảnh Ryoyu có khi chúng ta sẽ kịp lấy ghế."

"Này, tôi xin lỗi, nhưng cậu đi một mình có được không? Tôi không thấy đói lắm."

"Ồ," cô ta nghiêng đầu nhìn tôi. Cô ta đã định bước đi, nhưng rồi lại dừng lại và quay về phía tôi.

"Mà này, làm sao cậu biết sinh nhật Mikoko là vào tháng Tư và tuổi của cô ấy là mười chín?"

"Cô ấy nói cho tôi."

"Để tôi đính chính lại nhé: Làm sao mà cậu nhớ được điều đó? Với cái trí nhớ bã đậu của cậu. Không thể nào mà cậu nhớ được một chi tiết như thế cả."

Câu hỏi khá thô lỗ, nhưng cô ta có nghi ngờ tôi cũng là điều đương nhiên, khi mà đến khuôn mặt của Akiharu-kun tôi cũng còn quên.

"À, thì, tôi có lý do của mình. Tôi sẽ không đi sâu vào chuyện đó."

"Hmm?" Cô ta nhìn tôi với một vẻ mặt khó hiểu, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

"Để tôi hỏi lại cậu một câu," tôi nói. "Muimi-chan, cậu có biết x trên y nghĩa là gì không?"

"Hm? Có lẽ là x chia cho y?"

"Cũng đúng."

"Tôi không biết cách giải thích nào khác."

"Không sao, đừng bận tâm làm gì. Cám ơn cậu."

"Thế là sao?"

"Nó là thư tuyệt mệnh của Tomo-chan. Tôi không biết nó có ý nghĩa gì cả."

Cô ta bối rối bởi cụm từ "thư tuyệt mệnh", nhưng một lần nữa, cô ta không nói gì.

"Mmm... Vậy, gặp lại sau," cô ta nói sau một hồi suy nghĩ. "Đừng có quên chuyện với Mikoko." Cô ta vẫy tay chào tôi rồi rời phòng giải lao.

Tôi vẫy lại. Kể từ đó, tôi ở lại trong phòng thêm một lúc nữa, ngồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không nghĩ ngợi gì đặc biệt cả. Chỉ một lát sau cổ họng tôi đã rát lên vì mùi khói thuốc, nên tôi đi ra ngoài. Tôi cho tay vào trong túi quần, trong đó có một mẩu giấy nhỏ. Tôi lấy nó ra, và thấy ở đó là mẩu giấy nhớ mà Muimi-chan đã đưa cho tôi, trên có ghi địa chỉ của Mikoko-chan.

"Chắc là mình không còn lựa chọn..."

Có lẽ tôi nên coi đây là một cơ hội tốt. May mắn thay, sau giờ đại cương là một lớp thuyết giảng, cái lớp mà lão giáo sư sẽ không bao giờ tham dự. Tôi xem xét lại các phương án trong xấp xỉ ba giây trước khi tự đặt cho mình một kỳ nghỉ ngắn.

Vào lúc đó, tôi đã nghĩ rằng, khi tôi chết, chẳng những tôi sẽ không có hối tiếc -- tôi sẽ còn được giải thoát.

Và, bước qua những con người chỉ đang sống mà không có một mục đích, tôi rời khỏi phòng giải lao.

2

Căn hộ của Mikoko-chan ở Horikawa Oike còn hoang toàng và bóng bẩy hơn cả nơi của Tomo-chan. Với một sinh viên đại học, như thế này là có sang trọng quá đáng; gần như là thượng đẳng.

"Giờ thì..."

Chiếc xe buýt thả tôi xuống trước căn hộ của cô ấy vào khoảng hai giờ. Tuy nhiên, thời gian lúc này đã là 3:30. Vậy nên, nhìn vào sự thật một cách khách quan và duy trí, điều đó có nghĩa là tôi đã dành suốt một tiếng ba mươi phút đồng hồ để đứng trân trân một cách ngu ngốc trước cửa tòa nhà.

"Mi đang làm cái quái gì vậy? Tại sao chỉ có việc đến thăm nhà một cô gái cùng tuổi, trong một căn hộ mà cô ấy sống một mình, mi cũng do dự?" Tôi nói thành tiếng.

Tôi cố xác nhận tình huống hiện tại và để đưa ra một lời giải thích thỏa đáng, nhưng vô ích. Tất cả những chuyện này làm tôi cảm thấy mình như một thằng ngốc. Nghĩ lại thì, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời mà tôi từng đưa ra một quyết định hành động, để rồi sau đó lại do dự đến nỗi không thể nhấc chân nổi. Nếu người mà tôi sắp gặp là bạn bè thân thiết, tôi sẽ không mất từng ấy thời gian để suy xét từng li từng tý như vậy, nhưng tôi mới chỉ biết Mikoko-chan có vài ngày (đúng ra là một tháng). Cá nhân mà nói, điều đó không làm tôi bận tâm, nhưng tôi không muốn vì thế mà khiến tâm trạng Mikoko-chan xấu đi.

Vậy để nói là, với một đứa bị động và thụ động như tôi, nắm thế chủ động là việc tôi làm kém nhất.

"Thật là chẳng ra sao..."

Tất nhiên, một tiếng rưỡi đồng hồ là hơi quá mức, kể cả với tôi. Đứng đó càng lâu, tôi càng cảm thấy mình đần độn, nhưng cuối cùng tôi cũng quyết định đi vào trong tòa nhà.

Không giống như chung cư của Tomo-chan, nơi này không có khóa tự động và do đó thẻ ra vào là thứ vô dụng, nhưng có một camera bảo mật quan sát khu vực hành lang. Hiệu quả hơn nhiều một ổ khóa tự động, và cũng không hề dễ để vượt qua. Tất nhiên, phương pháp hiệu quả nhất mà người ta có được vẫn là ở căn hộ quái nhân của Kunagisa: một nhân viên an ninh bằng xương bằng thịt.

Tôi nhìn xuống tờ giấy nhớ đã nhận được từ Muimi-chan.

Tầng bốn, phòng ba.

Tôi đi vào thang máy và nhấn số bốn. Một lát sau, khi tầng bốn đã ở trước mặt, tôi bắt đầu men theo lối hành lang hẹp. Rồi ngay sau đó, tôi để ý thấy camera quan sát nằm phía trước thang máy và ở hai bên hành lang. An ninh ở đây có hơi chặt quá không? Kể cả cửa hàng tiện lợi cũng không lắp nhiều camera như vậy. Hay là nhân vật nổi tiếng nào đó đang cư ngụ ở nơi này một cách bí mật cũng nên. Dù cho đây là Kyoto. Ồ mà khoan, có khi chính vì nó là Kyoto.

Trong lúc đầu óc tôi đã bão hòa với những suy nghĩ vô bổ như vậy, phòng ba đã ở đây. Đã tiến xa thế này rồi, do dự cũng chẳng ích gì, tôi tiến tới và bấm.

Bên trong, tôi nghe thấy tiếng chuông vang lên, rồi có âm thanh của ai đó đang di chuyển. Nghĩ rằng, với một cô gái, có lẽ thời gian chuẩn bị để mở cửa sẽ mất một lúc, nên tôi cũng sẵn sàng chờ đợi và dựa lưng vào bức tường phía sau.

"Oke, mình ra đây!"

Cái g-?

Wow. Nhanh quá là nhanh. Tôi nghĩ là mình nên mừng mới phải, nhưng tôi có linh cảm không hay. Với một kẻ bi quan yếm thế như tôi, điềm báo tồi tệ luôn chính xác đến 100 phần trăm. Chết rồi. Điều gì đó sắp xảy đến.

"Đã muộn rồi đấy, Muimi-chan... Có chuyện gì không?"

Cạch.

Ổ khóa trượt ra với một âm thanh vui tai và cánh cửa đã mở.

Tôi câm nín, và Mikoko-chan cũng không thể nói lên lời.

Đây là đơ toàn cục, ctrl + alt + del cũng sẽ không sửa nổi.

"Ah ... ah ... ah ... " Mặt cô ấy đỏ bừng, rồi xanh lét. Rồi lại đỏ bừng.

"Ciao," Tôi chào, vì không còn gì để nói.

"EEEEEEYAAAAAAHHHHHH!!!!" Cô ấy thốt ra một tiếng thét đinh tai nhức óc và cảnh cửa đóng sầm lại với một lực đẩy kinh hoàng cùng âm thanh rung chuyển khiến bộ khung chỉ chực vỡ tan. Cả thế giới vặn vẹo trong giây lát, và ngay sau đó là sự im lặng, như thể câu chuyện chưa bao giờ được kể.

Mà, ít ra thì, với tiếng hét đó, mấy cái camera an ninh cũng sẽ làm chứng cho sự vô tội của tôi.

"Rồi thì..."

Khuôn mặt ngái ngủ. Tóc thì rối bù. Bộ áo in hình thỏ con cúc đóng cúc mở. Vậy là phản ứng của Mikoko-chan khi bỗng nhiên phải đối mặt với một người bạn khác giới trong tình huống này cũng không có gì kỳ lạ.

"Tại sao?!" giọng nói vang lên từ phía bên kia cánh cửa. Nghe như đang cố để cầm nước mắt. Hoặc cũng có thể là không. "T-t-t-tại sao? Tại sao cậu lại ở đây? Tại sao không phải là Muimi-chan? Giống như là khi mật thám Asagi Semimaru vừa mới giải được bí ẩn về vụ chặt đầu trong phòng kín, thì thủ phạm đã bị tóm sát nút! Ôi, cái đầu tôi! Không thể hiểu được! Vì sao?! Không thể không thể không thể nào! Cậu là một con ma! Điều này là dối trá! Là một giấc mơ! Một cơn ác mộng!"

Á, chết, cô ấy đang hoảng.

Không phải là tôi đang bình tĩnh gì cho cam, nhưng nhìn cô ấy náo loạn đến mức này, có lẽ biểu cảm bên ngoài của tôi cũng chẳng khác lúc thường nhật là mấy. Hay nhỉ. Vậy là Muimi-chan đã dự định đến thăm cô ấy đầu tiên. Thế rồi cái đồ nhếch nhác lười biếng ấy đẩy trách nhiệm của cô ta cho tôi, và còn không nói gì với Mikoko-chan.

Oke, tình huống đã xác nhận. Tiến hành kế hoạch đối phó.

"Quá ghê rợn! Đáng ra cậu không thể biết được nơi mình sống! Cậu chỉ là ảo ảnh! Đây là trò đùa quái ác!"

"Đi đi! Nhanh lên và đi đi! Không chờ đã, mình xin lỗi, đừng đi! Mình sẽ dọn dẹp và chuẩn bị, nên hãy chờ một phút! Làm ơn! Và hãy quên những điều cậu vừa thấy!"

"Tôi đã thấy cậu rồi, làm sao mà phải hoảng? Cứ để tôi vào."

"Không!"

Với lời từ chối dứt khoát, đanh sắc đó, tôi nghe thấy tiếng giậm chân của cô ấy từ sâu trong phòng. Rồi sau đó là một chuỗi những âm thanh nghe như một trận chiến. Có lẽ cô ấy đang dọn dẹp. Đâu cần phải làm vậy cho mất công, tôi vừa nghĩ vừa dựa lưng lại vào tường. Sau nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô ấy cũng cho tôi vào. Đã là bốn giờ hơn.

Cấu tạo của căn hộ này không khác nhiều so với nơi của Tomo-chan, nhưng thay vào đó có một số lượng nhiều vô kể những đồ đạc vật dụng. Dường như Mikoko-chan là kiểu con gái thích sở hữu những thứ tư trang cá nhân như vậy. Căn phòng không đến mức bừa bộn, nhưng bạn phải thừa nhận là nó có hơi rối rắm.

Cô ấy mặc một chiếc coocxe màu hồng đi kèm với quần ngắn trên gối. Da thịt được trưng bày ra còn lộ liễu hơn cả cái pajamas lúc trước, nhưng tôi không nói gì cả. Tóc của cô ấy cũng được uốn ép rất chỉnh chu. Như thể cô ấy đã biến hình thành một nhân vật hoàn toàn khác.

Cô ấy đặt một chiếc cốc trên chiếc bàn thấp. Tất nhiên không phải là nước máy tầm thường, mà nó được rót đầy với trà lúa mạch thượng hạng. Bên trong có ba viên đá, lạnh và thỏa mãn.

Cô ấy ngồi thọp xuống trước mặt tôi. "Um-um-um... Vậy có chuyện gì thế, Ikkun?"

Có lẽ vì vẫn còn run, nên cô ấy đang cư xử khá lạ. Nếu đây mà là dưới phố Shinkyogoku, cảnh sát sẽ giữ cô ấy lại ngay lập tức, chắc chắn là vậy.

"Um, đúng rồi, Muimi-chan đáng lẽ đã phải ở đây! Quá giờ hẹn mất rồi, Chúa ơi, cái đồ ngốc ngếch đó đâu?"

"À, tôi là hàng thay thế đây," tôi nói, vẫy vẫy giúp cô ấy kiềm chế.

"Hở!" Cô ấy thốt lên ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười mơ hồ vừa diễn tả sự giận giữ, xấu hổ, vui sướng, lẫn cả tá thứ biểu cảm khác mà tôi không thể nào mô tả hết trong một nấc.

"Muimi-chan khỉ gió..."

"Này,không sao đâu. Tôi cũng không định ở đây lâu, nên hãy thoải mái đi. Chỉ là tôi nghe được rằng cậu đang cảm thấy khá tệ hại, nên cũng mừng là thấy cậu vẫn còn sung sức như thế này."

"Ồ..."

Từ "tệ hại" dường như đã chạm phải chỗ không nên, và cô ấy cúi đầu xuống. Có thể tôi đã không cân nhắc từ ngữ cẩn thận, tôi nghĩ vậy, nhưng đó là cách diễn tả duy nhất.

Đúng. Không chỉ một người bạn của Mikoko-chan vừa bị giết; Mikoko-chan cũng là người đầu tiên chứng kiến cái xác của người đó. Cô ấy là người đầu tiên bị hình ảnh của cái xác bất động, vô hồn ấy gắn vào võng mạc. Và hình ảnh ấy có lẽ vẫn còn cho đến tận bây giờ. Nó không phải là thứ mà cô ấy có thể dễ dàng rũ bỏ.

"Vậy là cậu đến đây vì mình đã không đến trường, và cậu đang lo cho mình?"

"Ừ. Kiểu kiểu vậy."

Sự thực có hơi khác một chút, nhưng tôi cho rằng khác biệt không đáng kể.

Lần này cô ấy nở một nụ cười chân thành, hạnh phúc. "Cám ơn cậu!" cô ấy thốt lên. "Cậu đến mình mừng lắm!"

"Không cần phải cám ơn đâu. Tôi còn chẳng mang gì đến."

Giờ nói đến chuyện này tôi mới nhận ra. Phơi cái mặt ở nhà người khác mà không đem theo quà cáp gì thì thật là bất cẩn. Chưa kể là cô ấy còn đang cảm thấy buồn nản. Nhưng dù sao cũng vì đã đến nơi này thẳng từ trường, nên tôi cũng không thể làm gì hơn.

"Ồ, không sao cả," Mikoko-chan nói. "Đâu phải là mình nằm liệt giường hay gì. Chỉ là... nếu mình đến trường, mình biết mình sẽ lại bắt đầu nghĩ đến Tomo-chan."

"Nhưng đâu có nghĩa là ở nhà thì cậu không nghĩ về cô ấy, phải không?"

"Ừ, đúng, nhưng mà..." Cô ấy cười nhẹ. "Nhưng mà thấy cậu ở đây đã làm mình vui lên nhiều rồi. Mình ổn. Mình sẽ quay trở lại trường kể từ ngày mai."

"Tôi nghĩ rằng trường học không thật sự quan trọng đến vậy. Cảnh sát đã gặp cậu hay chưa?"

"À, một vài lần. Một người đàn ông to lớn và một bà chị khá đáng sợ. Nhưng dù sao mình cũng là người đầu tiên tìm ra cô ấy, và đây là một vụ án mạng nữa."

"Ai giết cô ấy mới được?" Tôi nói, gần như là đang tự thuật với bản thân, nhưng vẫn đủ để cho Mikoko-chan nghe thấy.

"Mình không biết." Câu trả lời yếu ớt không có gì ngạc nhiên. "Tomo-chan không phải là kiểu người có thể kết thù. Chắc chắn là thế."

"Muimi-chan cũng đã nói như vậy. Nhưng ... nói một cách thực tế nhé, có ai trên đời này sống mà không bị chối bỏ hoặc thù ghét bởi bất kỳ người nào hay không? Đó là điều tôi hoài nghi."

"Huh?"

"Tôi nghĩ rằng có khả năng cao là cậu cảm thấy như vậy, chỉ vì hai người là bạn thân, nhưng trong thực tế, có kẻ nào đó ngoài kia đã chối bỏ cô ấy. Cho dù sự chối bỏ là không chính đáng."

Sự im lặng khó nhọc. Biểu cảm đau khổ trên khuôn mặt cô ấy làm tôi bật ra một lời "Xin lỗi." Cô ấy có thể đang tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tình trạng hiện tại chưa cho phép cô ấy bàn luận về những chuyện như thế này.

"Đáng ra tôi không nên đến đây, huh?"

"Huh? Tại sao?"

Tôi thực sự không định để cho cô ấy nghe thấy. Nhưng khuôn mặt kia ngước trở lại nhìn tôi. Cô ấy đã nghe được. "Ikuun, vậy không đúng đâu. Mình rất vui vì cậu đã đến."

"Thôi nào... cậu chỉ đang cố để tỏ ra phấn khởi vì có tôi ở đây, phải không?"

Một người bạn thân, người mà có thể nói chuyện chân thành với cô ấy, như Muimi-chan chẳng hạn, sẽ tốt hơn nhiều trong tình huống này.

"Không phải thế đâu," cô ấy quả quyết. "Cho dù mình chỉ đang diễn, thì vở diễn càng dài, màn trình diễn sẽ càng thật, phải không? Mình ổn mà. Mình mừng là cậu đẫ đến. Cho dù cậu chỉ đang làm theo lời của Muimi-chan và sự thực là cậu rất ghét phải đến đây."

"Tôi không ghét ở đây... Nếu tôi ghét cái gì, tôi sẽ nói ra."

"Thật sao?"

"Cũng không phải, tôi nghĩ là mình chỉ nói vậy. Thực ra tôi là đứa dễ bị nhờ vả."

"Không nghi ngờ gì," cô ấy đồng ý.

Tôi thở dài một tiếng rồi duỗi tay. "Bỏ chuyện đùa qua một bên đi, giờ cậu cảm thấy thế nào rồi? Đã bắt đầu vượt qua cú sốc hay chưa?"

"Ừm, mình ổn. Chỉ là..." Mắt cô ấy đảo sang phía bên phải. Dõi theo ánh nhìn đó, tôi thấy mấy đống báo giấy và tạp chí đặt ở khắp mọi nơi. "Umm, liệu cậu có phiền không nếu mình kể về thời mình còn học tiểu học một chút?"

"Kể đi. Tôi sẽ lắng nghe."

"Hồi đó là năm lớp ba. Lớp học của mình nằm trong một tòa nhà đang trong quá trình xây dựng, nên xe tải và xe ủi đất ra vào liên tục. Nhưng rồi một ngày, một vụ tai nạn hụt xảy ra, chiếc xe tải chở hàng tấn cát đâm sầm vào lớp học của đám năm nhất."

"Ế, thế mà còn 'hụt' cái gì?"

"Ừ, chắc là không. Bức tường bị vỡ nát, cát tràn vào lớp học, chôn vùi một vài học sinh. Đó là một cảnh tượng hỗn loạn. Nhưng cậu biết không, lúc đó bọn mình vẫn còn là trẻ con, và với trẻ con sự việc này vui không tả xiết. Muimi-chan còn chạy nhảy lung tung, trượt băng băng trên đụn cát."

 "Heh." Hóa ra cô ta đúng là cái kiểu con nít như vậy.

"Thế rồi, ngày tiếp theo. Mình thức dậy rất sớm và lấy báo đọc. Đứa nào mà chẳng tự hào khi trường mình được nhắc đến trên báo, phải không? Ý mình là, chỉ vì vụ việc đã xảy ra ở đó, không có nghĩa là nó đáng tự hào, nhưng riêng cái việc trường mình 'lên báo' thôi, cũng đủ làm mình hạnh phúc."

"Thì, lúc đó cậu chỉ là con nít."

"Nhưng cậu biết gì không? Nó đã không lên báo," cô ấy thở dài, một tiếng thở dài rầu rĩ không hề giống cô ấy. "Với mình, nó là một sự kiện quá đỗi to lớn, nhưng trên phương diện quốc gia, thực sự nó chẳng là gì. Mình không nhớ đầu báo ngày hôm đó là gì nữa, nhưng trong khoảnh khắc ấy, mình chợt cảm thấy như có ai đó đang nói, 'Sự tồn tại của mi không đáng một xu.' Với mình nó là một điều thật tuyệt vời, nhưng lại chẳng có ý nghĩa gì với những người khác. Nó là cảm giác buồn bã nhất."

"..."

"Lúc này mình đang cảm thấy điều tương tự," cô ấy nói, chỉ tay vào đống báo giấy và tạp chí. Tôi có thể hiểu được. Những vụ án mạng ly kỳ giật gân như kẻ săn mồi Kyoto là một chuyện, nhưng những tờ báo thường không đi sâu vào những vụ bình thường (rất tiếc phải nói vậy) như là cái chết của một sinh viên đại học trong căn hộ của cô ấy. Có thể ngày tiếp theo nó sẽ được đăng báo, hoặc cùng lắm là ngày tiếp theo nữa. Nhưng kể cả vậy, nó cũng sẽ là một phóng sự ngắn gọn chỉ chiếm nổi vài dòng.

Tôi im lặng. Mikoko-chan cũng vậy. Chúng tôi ngồi một lúc trong sự tĩnh mịch hoàn toàn, nhưng rồi cô ấy là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh mịch ấy bằng câu hỏi xoay chủ đề sang một hướng mơ hồ và khó hiểu.

"Ikkun, mấy ngày rồi cậu có đi săn đồ cổ với Asano-san hay không?"

"Huh?" Mắt tôi chớp chớp. "Gì cơ? Ý cậu là sao?"

"Mình... ơ, mình xin lỗi! Mình không biết câu đó từ đâu ra nữa! Mình không định hỏi vậy!"

"Không sao..."

Giờ thì làm thế nào mà cô ấy biết được rằng tôi đã đi săn đồ cổ cùng Miiko-san? Chẳng đời nào Miiko-san lại nói cho cô ấy về những vấn đề cá nhân như vậy cả. Nghĩ lại thì, dường như tôi có nhớ là đã hứa sẽ đi với cô ấy lần nữa... à, phải, phải rồi. Lúc đó Mikoko-chan vẫn còn thức hay sao?

"Có khi nào nó làm cậu bận tâm hay không?" Tôi hỏi.

"Gì gì gì cơ? Cái gì làm mình bận tâm cơ?"

Tôi đã hỏi vì nghĩ rằng, chuyện tôi đi săn đồ cổ cùng Miiko-san để cám ơn việc cho Mikoko-chan trú nhờ đêm hôm đó, có thể đã làm cô ấy cảm thấy mắc nợ, nhưng biểu cảm bồn chồn này không phải là điều tôi đã mong đợi. Cái cô này thật là khó đoán.

"Mà dù sao, đừng bận tâm gì cả. Bọn tôi cũng hay làm vậy lắm."

"Thật sao?"

"Ừ. Cô ấy có niềm đam mê với đồ cổ. Cô ấy đã cho cậu xem tủ đồ hay chưa? Cái phòng đó thì nhỏ khỏi nói, nhưng cô ấy sẽ không ngừng mua đồ cổ. Dù tôi nghĩ là cô ấy đã bán bớt đi sau một thời gian nâng niu ngắm nghía. Cô ấy nói "nghệ thuật không phải là thứ người ta giữ cho riêng mình." Nói vậy thôi chứ cô ấy cũng không phải là thánh. Cơ bản là tôi đi cùng để xách đồ cho cô ấy. Kể cả một đứa như tôi cũng có chút ít sức lực, và người ta hay nói "hãy cho đi những gì bạn có." Tôi không yêu thích đồ cổ lắm đâu, nhưng không có nghĩa là tôi ghét chúng, thế nên nếu cô ấy nhờ, tôi vẫn sẽ đi."

"Huh. Mình hiểu rồi. Vậy là cậu và Asano-san đi chơi... rất nhiều... hay đại loại vậy." Vì lý do nào đó mà giọng cô ấy nhợt nhạt dần đi.

"Không phải là rất nhiều. Nhưng cậu thấy đấy, cô ấy đã ở Kyoto một thời gian dài. Cô ấy bảo là đã sống ở đây một mình kể từ hồi bỏ học cao trung. Tôi từng được cô ấy dẫn đi tất cả những đền đài miếu mạo trong một dịp bọn tôi đi săn đồ cổ, như là Đền Seimei hay Con đường Triết gia. Cậu có biết những nơi đó không?"

"Ừ. Thì, mình cũng biết tên. Mình không thực sự quan tâm đến mấy thứ như vậy."

"Huh? Chẳng phải cậu đã bảo rằng cậu biết Kyoto rất rõ hay sao?"

Biết Kyoto rất rõ mà lại không quan tâm đến đền chùa ở đó, làm sao có thể?

"Ờ, ừ, thì, đấy, blah blah blah," rõ ràng là cô ấy đang né tránh câu hỏi của tôi. "Làm sao mà cậu nhớ được mấy chuyện như vậy?... Ờ, ý mình là, cậu và Asano-san phải thân thiết lắm, đúng không?"

Cuộc hội thoại này đang dần trở nên quen thuộc. Cô ấy thực sự bị ám ảnh với cái chủ đề về Miiko-san. Đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ? Tôi không thể tượng tượng được điều gì có thể xảy ra chỉ trong một đêm ngắn. Tại sao cô ấy phải cố đến mức ấy để gán ghép tôi với Miiko-san? Tôi chẳng hiểu gì cả.

"À, thì, cô ấy cũng là một người khá thú vị," tôi nói. "Nhưng bọn tôi không 'gần gũi,' cậu thấy không; chỉ là cô ấy hay giúp đỡ tôi. Như thỉnh thoảng cô ấy cho tôi mượn ô tô chẳng hạn. Nó là một chiếc Fiat 500. Cậu biết nó không, chiếc Fiat 500 ấy?"

"Huh... vậy à, vậy thì ổn."

Có vẻ như cũng chẳng yêu thích ô tô gì cho cam (sau cùng, cô ấy lái một chiếc 'xe gắn máy'), nên cô ấy cứ để lời tôi trôi tọt qua tai, và rồi bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không thể hiểu.

"Để cậu đến nhà một cô gái khác như thế này không biết cô ấy có phiền không."

"Huh? Ồ. À à, cậu đang bảo tôi rời đi hả?"

"Không, ý mình không phải vậy! Mình muốn nói là, cậu đi chơi với cô ấy hay đại loại thế, phải không? Vậy nên, ý mình là... chết tiệt, Ikkun, đồ đầu kim!" Cô ấy thét lên, đập tay xuống mặt bàn, mặt đỏ ửng. Tại sao cô ấy lại xúc động quá về chuyện này như vậy, tôi cóc biết được. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là bối rối. Thật là vô lý, nhưng rõ ràng sự hiện diện của tôi ở đây chỉ đang làm cô ấy tức giận.

"Tôi không hiểu lắm, nhưng mà xin lỗi," tôi nói.

"Ahhh," cô ấy rên rỉ. "Thôi được rồi, để mình nói lại. Cậu và Asano-san hay đi mua sắm cùng nhau, đúng chứ?"

"Thì, đúng. Mà cũng không phải thường xuyên hay gì."

"Vậy cậu cũng sẽ đi mua sắm cùng mình, phải không?"

Logic kiểu gì đây, tôi không thể hiểu nổi, nhưng khuôn mặt cô ấy tràn ngập với một ánh nhìn ngay thật và thành khẩn, chỉ có thể mô tả được như "một nỗ lực cuối cùng" khiến tôi không thể không để ý.

"Ừ, có lẽ. Chẳng có lý do nào để từ chối."

"Thật sao? Cậu chắc không? Cậu không nói vậy chỉ vì mình làm cậu khó xử đâu nhỉ?"

Cả cơ thể kia đổ nhào về phía trước như thể mạng sống cô ấy phụ thuộc vào câu trả lời của tôi. Cô ấy cắn môi. Nhìn như một đứa trẻ sắp sửa mè nheo. Biểu cảm của cô ấy phơi bày quá rõ ràng, không hề che đậy, ai mà nghĩ rằng cô ấy đã là một sinh viên đại học vừa mới bước sang tuổi mười chín.

"Cậu thích thú với vụ này quá nhỉ. Đã có chuyện gì xảy ra hay sao?"

"Trả lời câu hỏi đi!"

"Thì ý tôi là... có lẽ. Tôi có thể hứa, nếu cậu muốn."

"Thật sao? Cậu thật sự nghĩ vậy?"

"Tôi không nói dối. Đó là luật."

"Cậu thật sự thật sự nghĩ vậy?"

"Chắc rồi, nếu cậu có đồ cần mua."

"Đây là một lời hứa! Nếu cậu mà quên, mình sẽ giận đấy!"

"Được rồi."

Bị áp đảo bởi Mikoko-chan, tôi đã phải hứa với cô ấy. Nhưng đây cũng không phải là điều gì quá tồi tệ, nên tôi quyết định để kệ. Cuối cùng thì, cô ấy dường như đã bình tĩnh lại, và bắt đầu nốc chén trà, và tu nó xuống trong một hớp.

"Ahh," cô ấy thở phào. "Mình xin lỗi. Có đôi lúc mình hơi bị xúc động và không biết bản thân đang nói gì nữa."

"Đôi lúc? Cậu vừa mới nói đôi lúc hả?"

"Ể, thì, suốt mọi lúc," cô ấy gật đầu, ngại ngùng.

Huh.

Cú sốc trước cái chết của Tomo-chan. Chắc chắn là Mikoko-chan vẫn chưa hồi phục hoàn toàn từ sự việc đó, nhưng ít nhất cô ấy cũng không rầu rĩ đến mức nảy ra ý định tự tử hay đại loại thế. Bằng cách nào đó mà cô ấy vẫn giữ được sự bình tĩnh. Có vài điều cô ấy nói ra làm tôi không hiểu lắm, nhưng có thể cho qua. Dường như đến thời điểm này cô ấy vẫn ổn. Đến thứ Bảy là sẽ bình phục hoàn toàn.

"Hôm nay vậy thôi," tôi nói, bắt đầu đứng lên. "Tôi e là mình phải đi rồi."

"Sao-sao-sao? Cậu đã phải đi rồi sao? Ôi, mình xin lỗi, mình làm cậu không vui, đúng không?"

"Tôi đã nói là sẽ không định ở đây lâu, phải không? Hẹn gặp lại vào lúc khác."

"Ah, um!" Cô ấy nói, dừng tôi lại khi tôi đang rời đi. "Um.. um, Ikkun này."

"Gì?"

"Um..." Cô ấy do dự một chút, đúng hơn là rất nhiều, và nghĩ ngợi một hồi lâu trước khi cất tiếng. "Cậu nghĩ Tomo-chan muốn nói gì vào lần cuối cậu nghe thấy cô ấy?" Cô ấy hỏi.

Cú điện thoại cuối cùng.

Tomo-chan đã cố nói với tôi điều gì đó.

"Tôi không biết, thật vậy. Hôm đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cô ấy, nên làm sao mà tôi đoán ra chuyện như thế được? Tôi còn không biết tại sao cô ấy lại nói chuyện với tôi. Nhưng, Mikoko-chan này, cậu phải biết gì đó, đúng không?"

"Mình..." cô ấy hạ thấp đầu. "Mình không biết. Mình không thể nghĩ ra gì cả."

"..."

"Bởi vì Tomo-chan chưa bao giờ trò chuyện với ai."

Chưa bao giờ trò chuyện.

Chưa bao giờ mở lòng với ai. Cô ấy giữ mình xa cách.

"Như thể tình bạn của bọn mình bị ngăn cách bởi một màn kính không thể phá vỡ. Cô ấy chưa bao giờ nói cho mình biết về bản thân, và cả những cảm xúc mà cô ấy giữ trong tim."

"..."

Vậy tại sao một người như vậy lại bắt chuyện với tôi? "Vô nghĩa," tôi lẩm bẩm thành tiếng.

"Huh? Gì cơ?"

"Tôi không chắc là sẽ có được câu trả lời từ cậu, với tình trạng của cậu như thế này, và tôi cũng sẽ không hỏi nhiều, nhưng Mikoko-chan, cậu sẽ trả lời câu hỏi này cho tôi chứ?"

"G..." Cô ấy bối rối. "Gì thế?"

"Cậu nghĩ x trên y nghĩa là gì?"

Cô ấy nghĩ ngợi một hồi. "Mình không biết," cô ấy trả lời.

Ồ, tôi hiểu rồi. Vậy thì sao.

Tôi gật đầu và nói, "Vậy, gặp lại cậu ở trường." Chỉ với thế, tôi rời khỏi căn hộ của cô ấy. Tôi ra khỏi tòa nhà và bắt đầu suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.

Horikawa Oike.

Nơi này cách chỗ tôi sống một khoảng khá xa, nhưng kể cả vậy, nếu đi bộ cũng sẽ chỉ mất cùng lắm là ba mươi phút. Bắt xe buýt thì thật lãng phí, nên tôi quyết định đi bộ.

Chưa một giây phút nào trong đầu tôi nảy ra ý tưởng rằng, vị thám tử tư quyền năng nhất thế giới đang ngồi đợi trong phòng mình.

3

Gần căn nhà trọ của tôi, cạnh Senbon-demizu, tôi bắt gặp Miiko-san đang tản bộ, tâm hồn treo trên cành cây. Khi vừa nhận ra tôi, cô ấy tăng tốc một cách bất thường và đến chào.

"Yo."

"Chào. Chị đang đi làm sao?"

"Không. Hôm nay tôi sẽ đến Núi Hiei."

"Ahh, Suzunashi-san?"

Cô ấy gật đầu. Suzunashi-san, tên đầy đủ Suzunashi Neon, là bạn thân của Miiko-san. Cô ấy làm việc bán thời gian ở Đền Enryaku trên Núi Hiei, Quận Shiga. Có người gọi cô ấy là "Neon Bạo Lực." Người khác thì, "Suzunashi Đèn Xì." Một bà chị khá tốt bụng, nhưng tính cách có hơi thất thường. Thỉnh thoảng tôi có gặp cô ấy, nhưng lần nào cũng phải ngồi nghe thuyết giảng. Trẻ như vậy mà đã thích lên lớp người khác, thì có hơi lạ. Nó không phải là vấn đề duy nhất về mặt tính cách của cô ấy, nhưng ít nhiều thì tôi cũng quý cô ấy như quý Miiko-san.

"Hình như cậu ta muốn lời khuyên hay gì đó, nên tôi bây giờ tôi đang đến chỗ cậu ta. Tôi sẽ quay lại trước ngày mai, để ý nhà cửa trong lúc tôi đi vắng. Nếu có ai đến tìm tôi, cứ hỏi xin tên họ và nói với họ cái gì cũng được. Nếu có ai đó trông hơi quái-đản, thì cũng đừng lo."

"Được, tất nhiên rồi, không vấn đề gì."

"À mà này, cậu có khách đấy."

"Khách? Của tôi?"

"..."

"Phải," cô ấy gật đầu.

"Khi tôi phát hiện ra cô ta, cô ta đang đột nhập vào phòng cậu. Nhìn cô ta khá nổi bật. Mà đúng hơn, cực kỳ nổi bật. Tôi không biết người đó đó là ai, nhưng dường như là nữ giới. Có vẻ cô ta cũng không định mưu đồ gì bất chính, nên tôi cứ mặc kệ."

Một phụ nữ? Một phụ nữ đến chỗ tôi ở làm gì? Bạn bè tôi đã không có nhiều rồi, nên lọc ra cũng dễ. Nhưng những chuyện gần đây...

"Cô ta có cao chừng này không? Nếu vậy, là cái bà thám tử đó."

"Không. Không phải là thám tử. Chẳng có thám tử nào giống vậy," cô ấy xác nhận lại với vẻ mặt tự tin. "Mà hơn nữa, tôi đã gặp vị thám tử cậu nói đến rồi. Tôi không bao giờ quên cái cảm giác tôi có khi gặp một người lạ. Ồ phải, có một cái xe đậu bên cạnh nhà trọ, có vẻ là của cô ta đấy. Ngó thử xem có nhận ra không. Vậy, gặp lại sau," cô ấy nói, rồi đi về phía bãi đỗ. Hôm nay bộ jinbei của cô ấy có in chữ Thái Bình. Đúng, hôm nay cô ấy có tâm trạng tốt, có lẽ là vì sắp được gặp Suzunashi-san.

 Nhưng Suzunashi-san muốn nói với cô ấy chuyện gì mới được? Cô ấy không phải là kiểu người hay nhờ vả, nên tôi không thể đoán ra. Mà "lời khuyên" gì cơ? Cô ấy rất hay nhúng mũi vào vấn đề của người khác, nhưng một khi phải nói về những vấn đề của bản thân, Suzunashi-san hoàn toàn thụ động.

"Có gì không đúng."

Nhưng với tôi, vấn đề cấp thiết lúc này là: "Vị khách" hiện đang ở trong phòng trọ của tôi là ai? Nếu không phải Sasaki-san, vậy thì ai? Luôn có khả năng là Muimi-chan hoặc Mikoko-chan, nhưng lần này có vẻ không phải họ. Còn Kunagisa thì là một con shut-in toàn thời gian, nên càng không thể là cô ấy.

Tôi rẽ về Nakadachiuri.

"Á..."

Thế là, mọi chuyện đã sáng tỏ. Đậu ở bên kia lề đường, như muốn khẳng định rằng nó đứng trên mọi luật lệ giao thông, là một chiếc Cobra đỏ chói lọi. Cái giống máy móc này là một thứ quái vật, siêu đẳng và hoàn toàn lệch pha trong một thành phố như Kyoto.

"Ôi Chúa ơi... con không muốn về nhà."

Tôi đã nghiêm túc xem xét cái ý tưởng đi thẳng đến chỗ Kunagisa, nhưng dựa trên những kinh nghiệm cá nhân, tôi có thể tưởng tượng ra được định mệnh nghiệt ngã nào sắp chờ đợi tôi, nếu việc tôi mưu đồ chạy trốn bị bại lộ. Từ bỏ, tôi quay trở lại nhà trọ, lê lết suốt cả quãng đường.

Tôi leo lên cầu thang và hướng về phòng mình. Cái sự thật rằng phòng tôi không còn khóa chẳng khiến tôi ngạc nhiên. Đây là một người phụ nữ có thể giả giọng, phá khóa, và đọc tâm: Nhiệm vụ khó khăn nhất với cô ta chỉ đơn giản như thở một hơi. Tôi mở cửa ra, bên trong phòng là vị thám tử tư, người đang trưng diện trong bộ đồ màu đỏ máu, ngồi trên bục cửa sổ, chân vắt chữ ngũ, như thể sự hiện diện của cô ta ở đây là điều bình thường và tự nhiên nhất trần gian.

Cương quyết.

Bàng quan.

"Chào, Aikawa-san."

"Chẳng phải tôi đã bảo cậu đừng có gọi tôi bằng họ?"

"Chào, Jun."

Cô ta nở với tôi một nụ cười cay độc.

Aikawa Jun.

Khế ước nhân, nhân loại vô song. Tôi đã gặp cô ta sau màn hỗn loạn đã xảy ra trên hòn đảo đó. Ngày hôm ấy, cô ta rời đi, quăng cho tôi một lời từ biệt ngầu xá xị, "nếu định mệnh nối liền, chúng ta sẽ gặp lại nhau," để rồi sáng hôm sau chường mặt ra ở trường đại học của tôi. Cô ta cứ kỳ lạ như vậy đấy. Và chưa hết, cả tuần sau đó cô ta bắt tôi phục theo mệnh lệnh, không cho tôi thời gian để ngủ, cho đến khi phải rời Kyoto vì công việc. Nói từ trải nghiệm thì, cô ta là một người phụ nữ tôi đặc biệt không muốn dính vào. Có lẽ đây là con người trơ trẽn nhất mà tôi từng gặp.

Nếu được nhận xét về cô ta với tất cả sự khách quan mà tôi có, thì cô ta cực kỳ hoang dại -- một vẻ đẹp cám dỗ ẩn chứa sự nham hiểm thật khó để cưỡng lại. Cô ta sở hữu tất cả những kiểu cách thói điệu kỳ quái. Và hoàn toàn không thể chạm tới.

Cô ta nhìn tôi, dò xét biểu cảm. "Nhìn thấy tôi mà trông cậu không ngạc nhiên chút nào nhỉ."

"Ồ, không, tôi ngạc nhiên chứ. Vậy là chị đã quay trở lại Kyoto, huh?"

"À, thì, cu biết đấy, công việc mà. Chúng ta có thể nói về chuyện đó sau... Ahh, tôi hiểu rồi, cậu thấy chiếc xe ở bên ngoài và nhận ra, huh?"

"Không, thực ra cô gái phòng bên đã nói cho tôi."

"Aw, tôi đã cực kỳ cẩn thận để không bị phát hiện. Thật là..." Trong giây lát, biểu cảm của Aikawa-san trở nên sắc nhọn như một lưỡi dao, nhưng chỉ một thoáng sau cô ta đã nở lại điệu cười chua cay thường thấy. "Eh, sao-cũng-được," cô ta nói.

Tôi cởi giày ra và bước vào phòng, rồi đi thẳng đến bệ rửa mặt. Tôi lấy một chiếc cốc, rót nước máy vào đó và đưa nó cho cô ta. "Xin mời," tôi nói.

"Muchas gracias," cô ta đáp, rồi nhấp hết một nửa trước khi đặt nó lên bục cửa sổ.

Trời ạ, cô ta nhận lấy nó như thể chẳng có gì bất thường. Chỉ một lần thôi, tôi muốn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Aikawa-san.

"Vậy có chuyện gì không? Tại sao chị lại quay về Kyoto?"

"Tôi đã nói là sẽ kể cho cậu sau. Quan trọng hơn, cho tôi xin lỗi vì quãng thời gian bỏ bê vừa rồi. Nhưng này, cậu có một nơi khá ổn đấy. Không gian này là hoàn hảo."

"Chính xác thì điều gì làm chị nghĩ vậy?"

"Đó không phải là điều tôi muốn nói. Thôi nào, cậu hiểu ý tôi là gì, phải không? Mà, sao cũng được. Dù sao thì gần đây cậu đã mưu tính gì thế?"

"Chẳng gì cả. Tôi chỉ là một sinh viên bình thường ở trường đại học. Tôi không sống theo phong cách yakuza như chị."

"Chỉ là sinh viên bình thường, huh?" Cô ta cười khoái trá.

"Có gì vui sao?"

"Không. À, ngoại trừ việc cậu định nghĩa "bình thường" là một kẻ đi nhúng mũi vào vụ án mạng xảy ra với một trong những người bạn học của hắn, hay là duy trì mối quan hệ gần gũi thân thiết với một tên sát nhân hàng loạt."

"..."

"Ooh, giờ thì cái vẻ mặt ngạc nhiên đây rồi. Cậu làm tôi vui quá đi."

Cô ta nhảy xuống từ bục cửa sổ và ngồi thọp xuống sàn nhà làm từ thảm tatami, chân vắt chéo. Cho dù cô ta làm vậy vì bộ váy ngắn cũn cỡn kia, hay là vì lý do nào khác, tôi cũng chẳng rõ, nhưng tôi ước gì cô ta đừng có làm vậy nữa.

"Làm sao chị biết được?"

"Theo cậu là tại sao?" Cô ta nở một nụ cười hoan hỉ. Nhưng đằng sau sự hoan hỉ ấy là gì, tôi không thể biết. Để có thể ngồi đây, nói chuyện được với cô ta như thế này, tôi đã phải tiêu hao cơ man là năng lượng. Hơn nữa, cô ta còn là một bậc thầy đọc tâm, nếu không muốn nói là hàng giỏi nhất, nên tất cả suy nghĩ cảm xúc của tôi cứ trôi tuột ra ngoài. Cảm giác như một ván poker, chỉ có điều tôi phải chơi với bàn tay lật ngửa. Đối phó với cô ta không dễ dàng chút nào. Cô ta giống như một thứ đồ ăn mà bạn không thể tiêu hóa, cho dù bạn có luộc nó, nướng nó đến mức nào đi nữa.

Nhưng chỉ cần không đòi hỏi điều gì, cô ta cũng là một con người tốt bụng, tôi nghĩ vậy. Dù sao cô ta cũng là kiểu của tôi.

"Tôi không biết," tôi nói. "Một ý tưởng cũng không. Làm như tôi có thể biết được chị đang nghĩ cái gì vậy."

"Nghĩ đi. Và đối diện với nó, chàng trai. Tôi là một con sói đơn độc, nhưng bạn bè tôi cũng có khá nhiều, cả ở trong lẫn bên ngoài Kyoto."

"Này, ấn tượng phết nhỉ. Có nhiều bạn bè thật tuyệt. Kể cả tôi cũng có thể cảm thấy như vậy. Tôi đang cảm thấy nó rất rõ đây này. Vậy chị đang nhắc đến người bạn nào trong trường hợp này thế?"

"Ví dụ, Sasa Sasaki."

"..."

"Ikaruga Kazuhito."

"..."

"Kunagisa Tomo."

Cô ta lôi ra từ trong chiếc túi đen một cái phong bao.

"Cho cậu đây, từ Kunagisa yêu dấu, dấu yêu của cậu nhé."

"Cho tôi?"

"Phải. Cô ấy nói đây là 'thứ' mà cô ấy đã hứa với cậu."

Tôi nhận lấy chiếc phong bao. Vậy đấy. Chắc hẳn cô ta đã đến Shirosaki trước khi viếng thăm căn nhà trọ của tôi. Trong khi tôi chỉ là một sinh viên bình thường, tầm thường trong trường đại học, thì Kunagisa Tomo, bằng tất cả sự lập dị của cô ấy, là một chuyên gia về kỹ thuật điện tử. Cô ấy và Aikawa-san phải biết nhau khá rõ.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi. Có vẻ như cô ta đã quay trở lại Kyoto vì công việc. Rồi cô ta đến gặp Kunagisa để nhờ giúp đỡ, cũng như tôi đã hỏi xin sự giúp đỡ khi tìm hiểu về cái chết của Tomoe. Và khi Aikawa-san đến gặp Kunagisa, Kunagisa đã quyết định nhờ cô ta làm người đưa tin. Chuyện có phải là như thế không? Nhưng... vẫn hơi thiêu thiếu. Chẳng có lý do nào mà Kunagisa sẽ hỏi nhờ Aikawa-san làm một chuyện như vậy, và cũng không có lý do để Aikawa-san chấp nhận lời đề nghị đó.

Tất cả quy về một viễn cảnh tồi tệ hơn nhiều, và nó không chỉ là giả thuyết. Nói cho chính xác, Aikawa-san là...

"Giờ thì, việc còn lại đơn giản là thu phí vận chuyển. Nói cho tôi những gì cậu biết về anh bạn của cậu, kẻ săn mồi Kyoto đó."

Aikawa không phải là người đưa tin -- cô ta là người thu thập.

"Jun-san, ý chị là chị quay về Kyoto để..."

"Chuẩn rồi đấy. Để có một cuộc trò chuyện nho nhỏ về đạo đức với thằng tâm thần đó."

Aikawa-san kiếm sống bằng nghề "thám tử tư" -- "khế ước nhân". Đặc điểm của nghề này có thể là bất cứ việc gì. Nói cho đơn giản, cô ta là kẻ-toàn-năng, một freelancer đa tài không cho phép bản thân bị giới hạn trong bất cứ lĩnh vực duy nhất nào cả. Cho dù là dắt chó đi dạo, giải bí ẩn án mạng căn phòng kín, hay đuổi bắt một tên sát nhân hàng loạt đã cắt xẻo mười mạng người, chỉ cần có tiền công, cô ta cũng sẽ làm hết. Tất nhiên, chẳng có tên khùng nào sẽ đưa ra mức thù lao cao ngất cho việc dắt chó đi dạo. Nhưng kể cả vậy, ngày qua ngày, cô ta vẫn sống, vẫn tồn tại, để "làm nên điều không thể" -- và sự phân định giữa hợp pháp và bất hợp pháp chẳng là gì với cô ta. 

Cho dù là vậy.

"Ngày hôm qua, kẻ chặt chém Kyoto đã kết liễu nạn nhân thứ mười hai của hắn. Biết được rằng cậu sống ở một đất nước khác quá lâu như vậy, có thể cậu không nhận ra điều này, nhưng con số đó là chưa từng có tiền lệ ở Nhật Bản. Chưa kể, danh tính của thủ phạm vẫn nằm trong màn bí ẩn. Đến mức này thì, cần có sự can thiệp của nhà chức trách.

"Vậy là chị đã được gọi đến?"

Cô ta gật đầu. "Có vẻ như những tổ chức khác cũng đang lao đầu vào vụ này -- Phúc lợi công cộng, Walker, Biệt động Texas -- thành thật mà nói, tôi chẳng biết ai với ai. Đáng tiếc là mối quan hệ với các 'đồng nghiệp,' tôi không có nhiều lắm. Dù vậy nhiệm vụ của tôi bây giờ chỉ là ngăn chặn tên điên ấy khỏi sát hại thêm nạn nhân nào nữa."

"Sasaki-san đã thuê chị sao?"

"Không nói cho cậu được. Người ta gọi nó là cái gì ấy nhỉ? Thông tin cơ mật? Đạo đức nghề nghiệp? Bí mật làm ăn?" Cô ta nhún vai một cách lố bịch và cười. "Mà dù sao, nó cũng xứng đáng với thời gian tôi bỏ ra hơn là cái vở kịch ngu ngốc trên Đảo Lông Quạ Ướt. Đó là điều chắc chắn."

Xứng đáng với thời gian của cô ta. Đó là tất cả những gì cô ta nói được về một kẻ sát nhân rùng rợn đã chặt xác mười hai mạng người. Cái ý tưởng về việc đối đầu với con quái vật này không làm cô ta run sợ dù chỉ là một chút. Trái lại, cô ta còn tỏ vẻ thờ ơ về cả vụ việc, đến mức bạn sẽ nghĩ rằng cô ta đang khệnh khạng đi đến chỗ cắm trại hay gì vậy.

Bỗng nhiên, tôi chợt nhận ra một lần nữa, rằng người phụ nữ màu đỏ sẫm này nguy hiểm đến mức nào.

Và tôi cũng nhận ra là mình đang phải mặt-đối-mặt với sự nguy hiểm đó.

"Giờ thì, tôi đã nghe được từ Kunagisa-chan rằng cậu biết một số chi tiết về vụ này. Tôi nghĩ là cậu sẽ không phiền kể ra những chi tiết ấy với bà chị đáng yêu này đâu, nhỉ -- tôi cũng giống như chị gái của cậu, phải không em trai?" Cô ta nói với một giọng điệu ngon ngọt, vỗ về giống như đang nựng một con thú cưng, và cùng lúc những ngón tay của cô ta quẹt qua quẹt lại trên mặt tôi. Không phải là tôi để tâm đến cái giọng đó, nhưng bản thân kẻ nói ra nó là một con hổ hay con báo cũng nên, và một con miêu mới đẻ như tôi không thể nào kháng cự.

Kunagisa chết giẫm. Cái vụ giúp đỡ lẫn nhau đâu rồi? Không do dự dù chỉ là một chút, cô ta đã bán đứng tôi.

"Sao thế? Sao cậu lại co rúm vào và nhìn đi chỗ khác như thế? Cậu đang rất là bất hợp tác đấy nhé. Đừng có bảo là cậu không định nói cho tôi. Cậu định phá vỡ hợp đồng hay sao? Cậu đã hứa lấy điều này đổi lại cho cái thứ nằm trong phong bao, đúng không?"

"Thì, đúng, nhưng tôi đã nói là sẽ kể cho Kunagisa, chứ không phải là bất kỳ ai. Nếu tôi nói cho chị, nó sẽ là... gọi thế nào cho đúng nhỉ? Phản bội? Thất đức? Chia rẽ? Nổi loạn? Sao cũng được. Chung quy lại là cảm giác giống như đâm lén sau lưng, mà tôi thì không bao giờ làm vậy."

"Gì cơ?!" Cô ta nói, âm điệu bất ngờ đanh cứng. Nếu ánh nhìn có thể giết được người, chắc hẳn tôi đã bỏ mạng từ lâu. Dù sao vẫn tốt hơn là điều đang chờ đợi tôi sắp tới.

"Cậu bảo rằng cậu có thể kể cho Kunagisa nhưng không thể kể cho tôi? Ồ chết tiệt. Tôi không ngờ cậu lại là một thằng cha lạnh lùng đến vậy. Hiểu rồi hiểu rồi. Khỉ thật, cậu làm tôi buồn đấy. Vậy là cậu nghe lời Kunagisa, nhưng sẽ không nghe lời tôi? Tôi không ngờ cậu lại cứng đến thế."

"Không phải vậy. Chỉ là với Kunagisa, dù tôi có nói cho cô ấy bất cứ điều gì, cô ấy vẫn vô hại. Còn chị thì đang lên kế hoạch hành động gì đó, phải không? Để cho bản thân bị dính líu vào với một chuyện như thế, ờ... không phải là bản tính của tôi."

"Xin lỗi, cậu vừa mới nói là tôi có hại hả?"

"Ơ... không phải sao?"

Như thể đã nhận thức rõ về điều này, nên cô ta không phản đối, mà thay vào đó là những lẩm nhẩm tự biên. Xét đến một giới hạn nào đó, thì, cô ta cũng có thể là người biết lắng nghe. Tuy vậy, một khi bạn đã vượt qua giới hạn ấy rồi, thì đấy, bạn có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra -- nó sẽ phản tác dụng.

"Dù sao Kunagisa cũng sẽ nói cho tôi ngay thôi. Miệng cô bé đó rộng lắm. Tôi nghĩ là mình có thể bỏ qua khâu trung gian để tiếp cận trực tiếp với nguồn tin."

"Ơ, à, tôi biết thế, nhưng... tôi có lý do của riêng mình, thì, uh..."

"Hm? Ahhh, ah-ah-ah, tôi hiểu rồi! Chội ôi, sao không nói sớm hơn?" Cô ta nở một nụ cười ranh ma và quỷ quyệt. Sau đó ra hiệu cho tôi. Mỗi đường gân trên bàn tay cô ta đều thật quá lôi cuốn, quá quyến rũ, gần như là mê hoặc.

"Uhh, chính xác thì, chị hiểu cái gì cơ?"

"Cứ đến với tôi nào. Tôi sẽ làm cậu sung sướng."

Nghe vậy nhưng tôi vẫn không nhúc nhích, thay vào đó Aikawa-san bò trườn đến chỗ tôi ngồi bằng cả bốn chi, liếc lên nhìn tôi với một ánh mắt kích thích, khêu gợi. Cô ta ghì chặt cơ thể mình lên tôi và rồi quàng tay ra sau lưng, đặt mọi sức nặng của cô ta lên đó. Nhấn thêm một chút nữa, cô ta cắm bộ móng của mình vào lưng tôi.

"Giờ thì, cậu nói gì nào?"

"Um, tôi hãi chị lắm rồi."

"Thế thì, cậu có biết rằng chỉ một chút nữa thôi là ngón trỏ của tôi sẽ xuyên qua xương sườn, và cắm vào lá gan của cậu hay không?"

"..."

"Đừng căng thẳng như thế. Không tốt cho cậu đâu. Cơ bắp sẽ xơ cứng rất nhanh. Mà chỉ tò mò thôi nhé, nhưng cậu nghĩ ai đáng sợ hơn -- tôi, hay là tên sát nhân hàng loạt?" Vừa nói, cô ta vừa đưa lưỡi liếm phần cổ bên phải của tôi, nơi có động mạch cảnh ngoài. Niềm hoan lạc tôi có được từ cảm giác tinh tế này, cùng với nỗi sợ hãi bị cô ta xé toạc cổ, luồn lách vào trong trí não của tôi.

Chết tiệt.

Thực ra, tên sát nhân hàng loạt còn tốt hơn vạn lần.

"Jun-san... Tôi xin lỗi, nhưng tôi vẫn phải nói không."

"Ồ, thử xem. Nhưng nếu cậu làm vậy, sẽ không còn là trêu đùa như thế này nữa."

"..."

"Với tôi thì cách nào cũng ổn. Cậu vẫn sẽ nói cho tôi, và đó là sự thực. Ý tôi đã quyết: cậu sẽ là người phải nói cho tôi về tên sát nhân đó. Không có gì thay đổi. Nhưng vì cậu là bạn bè, nên tôi đã nghĩ là mình sẽ hỏi nhẹ nhàng trước. Giờ thì cậu có muốn tôi nhẹ nhàng tử tế hay không? Hay là cậu muốn đau đớn?"

"Uhh... hai cái đó có khác gì nhau?"

 Việc tôi và cô ta đang ở trong tư thế ôm ấp như thế này thật sự có lợi cho tôi. Tôi không phải nhìn mặt cô ta, và cô ta cũng không thể thấy mặt tôi. Nhưng cho dù là vậy, cơ thể với đống mồ hôi lạnh toát và quả tim đập thình thịch có lẽ đã phản bội tôi.

"Cậu nghĩ khác biệt là gì?"

Phập. Cô ta ngoạm lấy cổ tôi. Mạng sống của tôi đang bị kìm kẹp trong nanh vuốt của cô ta, đúng theo nghĩa đen. Nhẹ nhàng và khoan thai, cô ta cắm bộ răng nanh của mình vào da tôi, nhưng cùng lúc cũng nhả ra một số lượng nước dãi dồi dào và khỏe mạnh xuống đầu lưỡi, mơn trớn da thịt tôi bằng đôi môi của cô ta, chà xát cơ thể của cô ta vào tôi, luồn ngón tay xuống lưng tôi.

"Được rồi!" Tôi thốt lên, tận dụng từng miligam sức lực để đẩy cô ta ra khỏi người. "Tôi sẽ không hư nữa! Làm ơn tha cho tôi!" Ngồi cách tôi một khoảng, Aikawa-san trả lời với một nụ cười láu cá, vậy mà cùng lúc cũng rất hồn nhiên.

"Đừng nghiêm trọng như thế. Nó là một trò đùa thôi mà," cô ta nói.

"Phải, một trò đùa tệ hại. Tệ hại cho tim mạch, là vậy..."

"Hahaha. Nhẹ nhõm thật đấy. Sau cùng thì cậu vẫn là một chàng thanh niên sung sức khỏe mạnh."

"Thôi đi, tha cho tôi."

Tôi đã phải bình tâm lại. Rồi sau đó tu liền hai cốc nước. Không mất quá nhiều thời gian để nhịp tim trở về mức ổn định, nhưng đống mồ hôi lạnh này thực sự là không thể kiểm soát.

Tôi không giỏi đối phó với người phụ nữ này, đó là điều chắc chắn. Đáng lẽ tôi nên phi thẳng đến nơi của Kunagisa mà không cần lo nghĩ vớ vẩn.

"Giờ thì, đây mới là vô nghĩa."

Sau đó, Aikawa-san đã tìm cách moi móc từ tôi từng đường tơ kẽ tóc những chi tiết về Zerozaki, không sót một viên sỏi. Tôi đã cố hết sức để loại ra những thông tin chính yếu, nhưng với khả năng đọc tâm siêu phàm của cô ta, tôi không thành công cho lắm. Mỗi lần tôi định giấu giếm điều gì, cô ta vẫn sẽ nhìn thấu và đe dọa, rồi dùng những ngón nghề tra khảo xấu xa để lôi câu trả lời ra từ tôi. Làm tôi nhận ra rằng, mình đơn thuần chỉ là một tù nhân mà cô ta đã bắt được.

Kẻ được biết đến với cái tên Zerozaki. Vẻ bề ngoài của hắn, cơ trạng hình thể, và quần áo mà hắn mặc vào những lần chúng tôi gặp nhau. Giọng điệu của hắn. Tình huống vào lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt. Những điều chúng tôi đã nói với nhau. Thậm chí kể cả vụ xâm nhập bí mật vào căn hộ của Tomo-chan. Aikawa-san đã moi ra hết. Ít nhất thì, đó là những gì tôi nhớ.

Zerozaki và tôi chẳng phải là bạn bè hay gì. Chỉ là bọn tôi thuộc cùng một loại, kẻ này là hình ảnh phản chiếu trong gương của kẻ khác. Chúng tôi không hứa hẹn gì cả, và hắn cũng không ngăn tôi nói ra.

Dù sao, tôi vẫn cảm thấy thật mình nhu nhược và ẻo lả, ngạc nhiên là tôi chưa ngã quỵ.

"Hmm..." Sau màn thẩm vẫn, nụ cười của Aikawa-san đã biến mất và biểu cảm của cô ta trở nên khá nghiêm trọng. Cô ta nghĩ ngợi trong vài phút. "Vậy là gã này... Zerozaki, phải không? Kiểu như zero và zaki chập lại với nhau?"

"Phải. Ít nhất thì hắn tự gọi mình như vậy."

"Zerozaki Hitoshi... ahhh, cái tên tởm lợm."

Nhìn Aikawa-san thực sự bực dọc, như thể với cô ta, cả vụ việc này chỉ là điều phiền nhiễu. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ta có một biểu cảm như vậy. Làm tôi cảm thấy khoan khoái kỳ lạ.

"Ý chị là gì? Có vấn đề gì với nó hay sao?"

"Không, không không không... nghĩ lại thì, có lẽ một 'cái tên tởm lợm' là mô tả không đúng. Nhưng 'Zerozaki' ấy hả? Nó chắc chắn là một cái tên bất thường."

"Ờ, nhưng chị biết không, có lẽ đó còn không phải là tên thật của hắn. Gã đó không ngu. Tôi thực sự nghi ngờ việc hắn sẽ nói ngay cho ai đó tên thật của mình vào lần đầu gặp mặt."

"Kể cả vậy. Cho dù nó là biệt danh, thì sự thật rằng hắn chọn một biệt danh như 'Zerozaki' đã chứng tỏ hắn là một thằng điên. Và nếu đó là tên thật của hắn, thì..."

Cô ta lại nghĩ ngợi trong im lặng. Một khi cô nương này đã nghĩ ngợi cái gì, cô ta sẽ đắm chìm vào thế giới của riêng mình, và nếu bạn ngồi cạnh cô ta, bạn sẽ cảm thấy như mình đã trở nên vô hình. Nhưng mà dù sao, một người vô hình vẫn còn tồn tại. Trong trường hợp này, bạn đã biến thành một khoảng không.

"Dẫu cho nó chỉ là trò đùa, thì vẫn sẽ chẳng có thằng đần nào còn tồn tại trên quả đất này lại tự đặt một 'cái tên sát nhân' như vậy. 'Zerozaki,' huh? Khỉ thật, vậy là đứng ngay trên 'Susukino' một bậc, nhỉ? Có lẽ vẫn khá hơn là 'Niounomiya' hay 'Yamiguchi,' nhưng cậu biết không, tôi thực sự hi vọng nó chỉ là một biệt danh. Hoặc là trùng tên thì càng tốt. Nhưng mà không thể nào. Không thể nào một điều tiện lợi như vậy sẽ xảy đến với tôi. Wow... vậy là cả Kunagisa, một cựu thành viên của 'nhóm' cũng phải bó tay."

"Uh... có gì không ổn với cái tên 'Zerozaki' hay sao?"

"Đúng, có đấy. Nói đến tên, thì nó thực sự tồi tệ. Tồi tệ đến mức, lời sỉ nhục nghiêm trọng nhất sẽ là khi cậu gọi ai đó bằng 'Zerozaki.' Nó tệ thế đấy. Tôi thực sự không muốn đào sâu thêm vào vụ này. Thành tâm mà nói nhé, tôi không muốn dính líu dù chỉ là một chút đến 'Zerozaki Ichizoku' và điều đó cũng bao gồm cả việc giải thích. Eh, nhưng thực sự thì chỉ là tôi không thích cái tên. Bản thân kẻ đó không liên quan. Có lẽ hắn chỉ là giống bất thường... có lẽ. Nhưng gã này có thật là Kẻ săn mồi Kyoto không vậy?"

"Phải, đó là những gì hắn nói."

"Vậy là cậu chưa chứng kiến hắn hành động? Hắn nói vậy và cậu tin ngay?"

"Thì, cũng không sai," tôi gật đầu.

"Hmm. Vậy là cũng có khả năng hắn chỉ là một đứa tâm thần ảo tưởng, một thằng khốn mồm mép vặn vẹo."

"Đúng, cũng có khả năng đó. Nhưng mà ý tôi là, cá nhân tôi không cảm thấy như vậy."

"Thật á? Thôi nào, hắn có một hình xăm to tướng ở trên mặt, phải không? Và nó phủ kín toàn bộ mặt phải. Kể cả ở Chicago, thì hắn vẫn là một thằng bệnh. Hắn nổi bật như vậy và vẫn có thể trốn thoát cảnh sát mà không để lại một dấu vết?"

"Ừ, thì..."

Tất nhiên, bản thân tôi cũng đã xem xét đến khả năng này. Nhưng tự mình nghe những điều hắn nói, chẳng có cớ gì để nghĩ rằng hắn là đồ giả, và thực sự, ngay từ đầu tôi cũng chẳng quan tâm.

 Cho dù có phải là hắn hay không, với tôi cũng chẳng có khác biệt gì. Có lẽ hắn không phải là kẻ săn mồi.

"Tên này là một kẻ sát nhân, không nghi ngờ gì cả," tôi nói với Aikawa-san. "Aikawa-san, chị chắc hẳn đã phải biết cuộc sống của tôi không dễ dàng gì, đúng chứ? Ở Kobe, ở Houston, và cả nơi này. Kể cả trên hòn đảo đó tôi cũng đã suýt mất mạng. Có thể với chị tôi chỉ là cái phẩy tay, nhưng bản thân tôi cũng đã thấy Địa Ngục vài lần trong đời."

Và Thiên Đàng vẫn còn ở quá xa.

"Tôi chưa được chứng kiến hắn giết người, nhưng hắn đã suýt giết tôi. Hắn chỉ dùng một con dao ngắn cũ kỹ, vậy mà nỗi khiếp sợ tôi cảm thấy lại là từ một người đang cầm naginata... không, một cây súng máy."

"Hmm..." Dường như đã bị thuyết phục, cô ta gật đầu vài lần. "Dù sao thì, chung quy lại là vị-chuyên-gia giải phẫu cơ thể, người tự gọi hắn là 'kẻ săn mồi' vẫn quanh quẩn đâu đó ở Kyoto này. Đúng. Chỉ cần thế là đủ."

"Đủ sao?"

"Tất nhiên. Chắp nối với những thông tin khác tôi đã thu thập được, nó sẽ cho tôi một khởi đầu. Dù là tạm thời. Vào thời điểm này, tôi nghĩ rằng mình nên vận động cơ bắp một chút thì sẽ nhanh hơn, nếu cậu hiểu ý tôi. Nếu tôi không gặp phải thử thách nào, sẽ chán lắm và tôi không thể hoạt động bình thường. Hiểu tôi nói gì không? Mà dù sao, quan trọng hơn," cô ta nói, chuyển hướng cuộc hội thoại về phía tôi, "ngoài chuyện của tôi ra, thì đang có chuyện gì với cậu vậy? Tôi đã nghe được từ cả Kunagisa và Sasaki rằng cậu đang nhúng mũi vào một vụ án tầm thường, nhàm chán nào đó."

"Tôi bị kéo vào thôi."

"Cậu bị kéo vào, và rồi lại chúi mũi trở lại, hả? Đột nhập vào căn hộ của nạn nhân? Thấu nhân yếm thế cái gì chứ, đừng có giả đò."

 Ẹc.

"Giờ thì, chính xác là có chuyện gì?" Cô ta nghĩ ngợi, rồi nhìn tôi với một biểu cảm sửng sốt. "Cậu là một gã hơi bị khó hiểu đấy, cậu biết không? Như thể là cậu không có niềm tin, không có phong cách gì cả. Những điều cậu nói và những việc cậu làm là hai thứ hoàn toàn khác nhau."

"Sự mâu thuẫn đó làm tăng thêm nét đặc trưng của tôi."

"Nét đặc trưng gì cơ? Cậu không đánh giá bản thân khách quan hơn được sao?"

"Được thì cũng được..."

"Cậu giống một trò đùa hơn là một thấu nhân yếm thế. Eh, mà sao cũng được. Làm những gì cậu muốn. Nó là cuộc đời của cậu. Tôi sẽ không can dự. Không phải vấn đề của tôi."

"Chị là một người phụ nữ lạnh lùng."

"Không hẳn. Hãy cứ học hỏi, cậu trẻ. Hãy tự thực hiện lấy những trò mờ ám của cậu. Và nếu cậu đã quyết tâm làm cái gì, thì hãy làm cho xong. Tôi đã bảo cậu trước đó rồi, phải không? Từ bỏ giữa đường là điều tồi tệ nhất mà một con người có thể làm. À phải, còn nữa," cô ta nói như thể vừa mới nhớ ra, cho dù rõ ràng không phải vậy, "một lời nhắn từ Kunagisa." Cô ta chỉ tay vào bức thư dưới khuỷu tay tôi,

"Nó là gì vậy?"

"Chớ có lăng loàn, Ii-chan. Tôi sẽ ban cho một cái thơm vào má và chỉ thế thôi nhé. 'Yêu cậu nhiều, chụt chụt,' " Aikawa-san nói, bắt chước giọng điệu của Kunagisa và cười nhếch mép. "Cô ấy nói vậy."

"Tuân lệnh," tôi nói, giương tay chào cờ.

4

 Giờ là thời điểm hợp lý để ăn tối, nên tôi đã mời Aikawa-san đi cùng. Nhưng bởi vì cô ta nôn nóng đuổi bắt Zerozaki, nên đã từ chối và rời khỏi nhà trọ.

Vào lúc cuối, tôi đã hỏi cô ta một câu. "Chị nghĩ x trên y nghĩa là gì?"

"Điều cậu đã biết thì đừng bắt người khác phải trả lời," cô ta thẳng thừng. Ẹc, tôi nghĩ.

Tôi vừa thốt ra một tiếng thở dài vừa nhìn cô ta đi khỏi.

Zerozaki Hitoshiki.

Aikawa Jun.

Có lẽ chỉ trong hai ngày thôi cô ta sẽ lùng ra hắn. Lượng thông tin mà tôi cung cấp không phải dồi dào nhiều nhặn gì, nhưng vậy là quá đủ cho mục đích của Aikawa-san. Cô ta đang ở trong một trạng thái vượt quá mọi sự tưởng tượng của tôi, và nó cũng là thứ mà cô ta có thể vượt qua bất cứ lúc nào cô ta muốn. Sự vượt trội trong năng lực nhận thức của Aikawa Jun bất chấp mọi trí tưởng tượng.

Và chắc chắn là hai người đó sẽ đụng mặt. Nhân Gian Bại Hoại cùng Nhân Loại Vô Song sẽ mặt-đối-mặt. Nếu chuyện xảy ra như vậy, kết quả sẽ rõ ràng. Nếu Zerozaki Hitoshiki là con quái vật sát nhân, thì Aikawa Jun là một thợ săn quái vật, ở trình độ bậc thầy. Có một thiên hướng tàn sát bẩm sinh thật sự là rất nổi bật, nhưng vậy sẽ là không đủ để ngăn cô ta lôi hắn ra khỏi vỏ. Bản chất của người phụ nữ màu đỏ này thật quá đỗi ưu việt, quá đỗi cao siêu, đến mức nếu có điều gì bạn không muốn làm, đó sẽ là làm kẻ thù của cô ta. Và làm bạn của cô ta cũng không phải là một kế hoạch B ổn thỏa. Nếu có thể nói được điều gì để giữ mặt, thì cô ta là một kẻ bất thường. Nhưng đó cũng không phải là điều mà người ta có thể lợi dụng.

"Không biết là hắn có chạy thoát được không..."

Chỉ là tôi hơi lo. Nếu không muốn nói là rất đồng cảm.

Nhưng tôi không nghĩ nhiều.

Tôi không có niềm vui thích hay sự quan tâm với những sự kiện xảy ra ở một thế giới xa xôi. Và dù cho là nó đang xảy ra với hình ảnh phản chiếu của tôi.

Giờ là lúc để tôi nghĩ về thế giới của riêng mình.

Tôi nhặt tấm phong bao nhận được từ Kunagisa, và đặt nó lên lòng bàn tay.